Mary thức dậy, lúc này đã sang đông, trời cũng vì thế mà lạnh dần. Cô khẽ co người trong chiếc chăn mỏng.
- Để xem hôm nay có gì mới không! - Mary tìm chiếc điện thoại rồi vào Facebook.
" Hôm nay ngày bao nhiêu vậy nhỉ? " - Cô kéo màn hình để xem lịch.
- Ôi mẹ ơi! Hôm nay sinh nhật mình sao? - Mary thốt lên.
Ở trong căn nhà này mình như cách biệt với thế giới vậy, đến ngày nào còn không biết.
Cô hứng khởi ra khỏi chăn, vui đến nỗi quên đi cái giá lạnh đầu đông.
- Không biết, mọi người trong nhà có chuẩn bị bất ngờ gì không nhỉ? - Tắm xong Mary đi ra ngoài rồi xuống tầng một.
Cả căn nhà hôm nay không có động tĩnh gì bất thường.
- Ầy! Giấu mình kĩ càng vậy sao? - Cô cười thầm đoán.
- Ôi! Tiểu thư! Sao người lại ở đây? - Bất chợt một cô hầu không để ý va trúng Mary.
- Ta đói nên xuống ăn sáng! - Cô chột dạ nghĩ cách trả lời.
- Vậy... vậy sao? Tiểu thư cứ lên phòng đi, tôi... tôi sẽ mang đồ ăn sáng lên! - Cô ta lúng túng đến đỏ cả mặt.
- Sao vậy, mọi ngày có thế này đâu? - Mary cố tình hỏi vặn.
- Tại... tại tôi thấy tiểu thư hôm nay có vẻ mệt nên...! - Cô hầu nuốt khan, không dám nhìn thẳng vào mắt Mary.
- Nhưng ta hôm nay rắt khỏe, tâm trạng cũng tốt nữa! - Mary cười mỉm quay lưng đi về phía phòng ăn.
Cô gái kia cuống quýt đi theo tìm cách ngăn Mary lại nhưng cô đã bước chân vào phòng ăn.
Một bàn tiệc bỗng chốc hiện ra trước mắt. Trên đó bày biết bao sơn hào hải vị đẹp mắt.
- Thơm quá! - Mary thốt lên sung sướng.
- Có chuyện gì vậy? - Bà Khổng xuất hiện, vẫn là giọng nói lạnh băng đó.
- Tiểu thư...! - Cô hầu lúng túng chỉ vào Mary, không biết giải thích thế nào.
Mary quay sang nhìn bà - người mẹ của cô. Cô mấp máy môi, xúc động không nói thành lời.
- Sao con lại ở đây? - Bà ta lên tiếng, phá ngang dòng cảm xúc của Mary.
- Con...! - Cô chau mày, khẽ chột dạ.
- Mau về phòng đi! Đừng đi lại lung tung! Diễm Nhi sẽ phát hiện ra mất! - Nói rồi bà bỏ mặc cô ở đó, đi về phía bàn ăn.
- Sao lại thế? Liên quan gì tới cô ta? - Mary vẫn chưa hiểu, tiếp tục hỏi với theo.
Đáp lại câu hỏi của cô chỉ là những bước chân gấp gáp của người hầu, tiếng đồ vật va vào nhau.
Bất chợt, một đầu bếp người Tây đi qua, trên tay ông ta là một chiếc bánh sinh nhật rất đẹp, rất lớn.
Mary thất thần nhìn theo.
- Trên đó chẳng phải có tên Diễm Nhi sao? Tại sao lại là tên cô ta? Chẳng phải hôm nay là sinh nhật mình sao?
- Tiểu thư! Người mau về phòng đi! - Cô hầu đứng bên cạnh nhắc nhở.
- Chuyện là thế nào vậy? - Mary hỏi, giọng cô như lạc đi.
- Cuối tuồn mới là sinh nhật thiếu phu nhân, nhưng vì phu nhân muốn tạo bất ngờ nên đã tổ chức sớm!
- Vậy sao? - Cô cười trả lời.
Mary chầm chậm bước đi. Cô cũng không biết nữa, sao trên má lại có giọt nước thế này! Đau quá!
Cô bặm môi, gạt đi nước mắt rồi đi thật nhanh về phòng, nếu để ai thấy cô thế này chắc sẽ sẽ không còn mặt mũi nào nữa.
Mary về phòng. Cô bật khóc, không thể kìm nén được những giọt nước mắt này thêm giây phút nào nữa. Nó tuôn ra, tưởng như đem theo cả những uất ức trong lòng.
- Ta cần các người chắc? - Cô lau nước mắt.
Đứng dậy, Mary lấy chiếc vali trong tủ rồi ra sức lấy quần áo đặt vào đó.
Cô vừa tức giận vừa tủi thân đi về phía cửa. Rồi đi qua bàn trang điểm, Mary khựng lại. Cô từ từ ngồi xuống, giật mình nhìn vào gương. Trông cô thảm hại đến thế sao? Hai mắt đỏ hoe, mái tóc rối bù.
Hóa ra cô đã bỏ mặc bản thân như vậy. Đến bản thân còn không yêu thương, cô đang mong chờ ai đó làm việc này sao? Thật ngu ngốc!
Mary lấy giấy lau nước mắt, chải lại tóc cho gọn gàng. Cô nhìn thỏi son đỏ ở góc tủ. Trầm ngâm một hồi Mary cầm lên đánh một lớp nhẹ.
Cô nhìn mình trong gương. Tươi tắn hơn hẳn! Mary cười buồn. Cô cất son vào túi rồi xách vali ra ngoài.
- Tiểu thư! Cô đi đâu vậy? - Bà quản gia đi ngang qua liền hỏi.
- Ta có một chút việc dưới thành phố, ngày mai sẽ trở về!
- Cái này phải hỏi qua ý kiến phu nhân! - Bà quản gia nghiêm mặt nhìn cô.
- Bà quản gia! Mau đến kiểm tra lại bà tiệc đi! Sắp đến giờ rồi! - Giọng phu nhân Khổng cất lên, có vẻ như rất gấp gáp.
- Thưa phu nhân, tiểu thư nói muốn xuống thành phố...!
- Mau qua đây đi, sắp muộn giờ rồi! - Bà Không chưa kịp để bà quản gia nói xong đã ngắt lời, chỉ liếc qua Mary một cái.
Bà quản gia quay lại nhìn Mary nhưng rồi cũng rảo bước vội vã.
Mary cười nhạt. Vậy mà cô đã mong bà ta không cho cô đi cơ đấy! Thật nực cười.
Nghĩ rồi cô kéo vali bước ra phía cổng. Cảm giác giống như bản thân trở thành người thừa trong nhà vậy, có không quan trọng mà mất đi cũng chẳng sao.
- Em đi đâu vậy? - Dương Phong đột ngột xuất hiện trước mặt cô.
- Xuống thành phố! - Mary trả lời cộc lốc.
" Hương nước hoa hôm nay lạ nhỉ, lần đầu tiên thấy anh dùng! Cũng không có gì lạ, dịp đặc biệt mà! "
- Em xem! Có đẹp không? - Bỗng anh hào hứng đưa ra trước mặt cô một sợi dây chuyền pha lê lấp lánh.
- Đẹp! - Cô cười trừ.
Dương Phong đưa tay xoa đầu cô một cách hời hợt rồi nhanh chân bước vào nhà.
Mary vuốt lại làn tóc rối. Biết rõ chủ nhân của nó là ai nhưng sao cô vẫn cảm thấy hụt hẫng thế này. Đến việc xoa đầu cô một cách dịu dàng như trước anh cũng không làm được.
- Thôi bỏ đi! Dù sao thì cũng phải chúc mừng chị dâu mới!
Cô thở dài quay lại nhìn về phía căn phong kia một lần rồi rảo bước ra chiếc xe ô tô đã được lau sạch sẽ bóng loáng.
- Ai có thể chu đáo được như vậy chứ? - Mary thầm nghĩ.
" Thôi kệ! "
Chiếc xe lao vun vút trên con đường thẳng tắp mang theo trên đó là nỗi buồn nặng trĩu.
Chỉ có điều, một ánh mắt nâu nhìn theo chiếc xe ấy, rất lâu, rất lâu đến khi chiếc xe ấy biến mất, đôi mắt này vẫn hướng về phía rừng lá phong đỏ ối.
Mary lên nóc tòa nhà cao nhất thành phố, bên cạnh là vài chai bia.
Cơn gió mua đồng lúc này càng lạnh hơn, khiến cho mũi cô dần đỏ ửng lên.
Mary nhấp một ít bia rồi rùng mình.
" Bia chán chết! "
- Sao cô lại ở đây? - Một giọng nói bất chợt cất lên phía sau Mary.
- Ôi giật mình! - Cô quay người lại.
Là Hàn Minh, chỉ có điều trên người anh chỉ có chiếc áo phông mỏng cũng cùng quần bò như mọi ngày.
- Ở trên này có gì vui sao? - Anh mỉm cười, trông không có vẻ gì là lạnh.
- Không! Thấy trên phim nhân vật chính hay lên các tầng cao uống bia nên tôi cũng muốn thử!
Hàn Minh bật cười. Anh tiến tới đặt xuống bên cạnh cô một túi đồ ăn vặt.
- Wow! Cái này cho tôi à? - Mary háo hức mở túi ra.
- Không! - Hàn Minh trả lời, ngồi xuống gần cô.
- Xì! Đồ nhỏ mọn! - Cô trề môi, hụt hẫng buộc túi lại như ban đầu.
- Đổi đồ vậy! Túi đó là của cô, còn cái này là của tôi! - Anh cười, nâng chai bia lên.
- Được được! - Mary vui mừng gật đầu lia lịa.
Cô lấy trong đó ra một hộp sữa.
- Cái đó mới hợp với cô hơn đấy! - Hàn Minh nhìn cô.
- Không phải là hợp hay không! Là do sữa ngon hơn bia! - Mary lườm nguýt rồi cắm ống hút vào hộp.
- Sao cô không ở lại biệt thự! Ở đó giờ này rất vui! - Ngẫm nghĩ một hồi anh lên tiếng.
Đặt hộp sữa xuống, cô khẽ thở dài mỉm cười.
- Như anh nói, không có tôi ở đó vẫn vui như vậy, nên tôi có ở đó cũng bằng thừa!
- Cô không nghĩ cho mình sao? Họ ở đó vui vẻ, còn cô...
- Tôi cũng đâu có cô đơn hay buồn gì đâu! Anh ở đây với tôi mà! - Mary cười trừ, hai tay tê cứng vì lạnh đút vào túi áo.
- Cô đừng hiểu nhầm...!
- Ít ra cũng có anh thương hại tôi! - Cô nói trước khi để anh kịp giải thích.
- Cô không biết, có một người rất yêu cô! - Hàn Minh lưỡng lự một lúc rồi cũng nói ra.
- Tôi hiểu ánh mắt của anh ấy với cô ta! Giống như ánh mắt đã từng nhìn tôi vậy! - Trầm ngâm một hồi cô cất lời, nói lên điều mà bản thân sợ hãi phải thừa nhận.
Nghe Mary nói vậy, chợt Hàn Minh có cảm giác rất khó tả trong lòng, cảm giác của một người biết mọi chuyện nhưng không thể nói ra.
- Khuya rồi, để tôi đưa cô về nghỉ! - Anh đứng dậy vỗ vai cô.
- Tôi không sao, có thể tự thuê khách sạn được!
- Như vậy cũng được, để tôi đưa cô đi!
" Choang! " - Một tiếng đổ vỡ vang lên chói tai sau cánh cửa sắt.
Mary giật mình quay lại. Hàn Minh nhíu mày, anh chậm rãi đi về phía cửa sắt kia nhưng Mary nhanh chóng ngăn lại.
Cô ra hiệu bảo anh đứng yên rồi nhẹ nhàng đi tới. Hàn Minh xoa cằm khó hiểu nhìn cô.
" Cô gái này có ý định gì đây? "
Tới gần cửa, chợt một mùi hương nhẹ nhàng vô tình bay ngang qua. Mary khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.
Cô đút tay vào túi áo, bình thản đi ngược trở lại về phía Hàn Minh.
- Sao cô...!
- Tôi có thể ở gần anh được không? - Mary nháy mắt nói bằng giọng lả lơi.
- Sao cơ? - Hàn Minh chau mày chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
- Đi nào! Ở một mình tôi rất sợ! Anh chắc không vô tâm đến nỗi bỏ mặc tôi một mình chứ? - Cô đưa tay ôm lấy eo anh, khẽ cấu nhẹ ra hiệu.
- Ờ! Được thôi! - Anh hiểu ý cô, gật gật đầu, khẽ liếc nhìn về phía cửa sắt kia.
Hàn Minh đưa Mary ra chiếc siêu xe đã đợi sẵn ở dưới tòa nhà.
- Có vẻ như việc gặp tôi ở đây đã nằm trong dự kiến của anh! - Mary xoa hai tay vào nhau rồi tăng nhiệt độ trong xe lên.
- Cô đói không? Tôi sẽ mua đồ ăn cho cô! - Không để ý câu nói của Mary, anh hỏi.
- Không! Chỉ thấy hơi mệt! Anh không tò mò tại sao...!
Mary gãi đầu muốn hỏi Hàn Minh thì ngay lập tức anh đưa ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng.
Dù không hiểu lắm nhưng cô cũng không hỏi thêm câu gì nữa.
Chiếc xe bóng loáng dừng lại ở một căn biệt thự lớn nhưng trông có vẻ rất ấm cúng.
Hàn Minh đưa cô vào nhà rồi lên tầng hai.
- Cô có thể nghỉ lại ở trong căn phòng này! Mọi thứ tôi đã chuẩn bị sẵn!
- Chu đáo vậy sao? Vậy còn anh? Anh sẽ ở đâu?
- Một nam một nữ qua đêm trong cùng một căn nhà có vẻ không thích hợp lắm! Tốt hơn hết là tôi nên tránh mặt! - Hàn Minh mỉm cười rồi quay lưng bước đi.
- À này! - Định bước vào phòng nhưng Mary quyết định gọi anh lại.
- Có chuyện gì sao? - Anh dừng chân.
- Cảm ơn! Vì chiếc xe!
- Chiếc xe nào?
- Chẳng phải anh đã giúp tôi lau chiếc xe ô tô trong gara sao? - Mary tròn mắt nhìn anh.
- Chiếc xe ấy sao? Không phải của thiếu gia sao? Hôm qua tôi thấy cậu ấy cho người rửa lại. Tôi hỏi thì cậu ấy bảo sẽ cần dùng đến! - Hàn Minh khẽ à lên một tiếng.
- Ừm! Không có gì đâu! Vậy... tôi đi ngủ đây! - Mary vẫy vẫy tay rồi nhanh chân đi thẳng vào trong phòng.
" Ngủ ngon cô bé! Có người đang rất nhớ em đấy! " - Anh cười nhẹ nhìn về phía cửa rồi khẽ thở dài.
Lần đầu tiên trong đời Hàn Minh anh lại nghi ngờ về sự lựa chọn của bản thân. Chỉ vì một cô gái sao?
Ngẫm nghĩ một hồi anh tự vò đầu đến nỗi mái tóc rối tung cả lên.
" Thôi chuyện đó để hai người họ tự giải quyết vậy! "
Quyết định rồi Hàn Minh đi ra xe, phóng đến một quán bar hạng sang trong thành phố - nơi rực rỡ nhất khi màn đêm buông xuống.
Lăn bên trái ~~~ giây sau ~~~ Lăn bên phải
" Anh ta lau xe giúp mình sao? Anh ta biết là mình sẽ dùng sao? "
Mary nằm gối đầu cao lên, chống cằm ngẫm nghĩ.
" Sao lại biết nhỉ? Anh ta là nhà tiên tri sao? "
" Hay là... Hàn Minh nói dối! Anh ta là người của Dương Phong mà! Cũng có thể lắm chứ! "
" Hoặc cũng có thể là không! Có thể anh ta muốn tống cổ mình ra khỏi căn nhà đó cũng nên, để bọn họ được thoái mái! "
Nghĩ đến đây Mary thở dài vùi đầu vào chăn.
- Em không ngủ được sao? - Một giọng nói trầm bỗng vang lên trong không gian im ắng rợn gáy.
Mary giật mình, vô thức chui vào chăn, ngồi vào bên trong góc tường. Cô khẽ nuốt khan nhìn về phía cửa ra vào.
Cánh cửa gỗ nặng nề từ từ bật mở. Gương mặt Dương Phong xuất hiện như tỏa ánh hào quang. Nó quá đẹp nhưng lại phảng phất sự tàn bạo ghê rợn. Anh không còn cười như mọi ngày, thay vào đó là một nỗi buồn u ám.
Mary thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi một mối nguy hiểm nhưng cảm giác căng thẳng lại nhanh chóng ập tới.
" Tâm trạng anh ta không được tốt sao? Sao anh ta lại biết mình ở đây? "
- Không cần căng thẳng đến vậy đâu! Anh cũng chỉ muốn đến chúc mừng sinh nhật em thôi rồi sẽ đi luôn! - Anh tiến tới đặt hộp bánh lên bàn rồi ngồi cạnh cô.
" Cũng nhớ sinh nhật mình cơ đấy! " - Mary hừ nhẹ lườm anh.
- Anh sao có thể quên ngày sinh của em được! - Dương Phong cuối cùng cũng mỉm cười nhẹ.
Mary chột dạ. " Anh ta có khả năng đọc được suy nghĩ sao? "
- Em ăn đi! - Dương Phong mở hộp bánh đưa cho cô.
" Ngon quá! " - Cô thầm nghĩ.
Mary nhìn chiếc bánh: " Chúc mừng sinh nhật! Em gái! "
Đọ dòng chữ, vẻ tươi tắn trên môi vụt tắt. Cô để lại chiếc bánh lên bàn rồi cố nở nụ cười nhẹ.
- Thôi! Tôi muốn chờ Hàn Minh về cùng ăn!