Tiếng chuông điện thoại vang lên mãi, Hebe thắc mắc sao không có ai ở nhà. Thì ra mọi người đang chuẩn bị đám cưới cho cô và Angela nên rất bận rộn.
Hebe nhấc máy: “Zhang gia xin nghe”
Đầu dây bên kia là giọng của một cô gái trẻ: “Chúng tôi là người của bệnh viện thành phố. Xin hỏi bà Julia có nhà không?”
Hebe nhìn quanh và phát hiện giờ trong nhà chỉ có một mình cô mà thôi: “Dì tôi đi ra ngoài rồi. Có chuyện gì không ạh? Tôi là con gái của bà.”
Người con gái trong điện thoại hơi ngập ngừng nhưng cuối cùng cô ấy cũng lên tiếng: “sáng nay, chúng tôi có gửi kết quả xét nghiệm đến cho bà Zhang. Tôi muốn xác định lại bà đã nhận được chưa?”
- Tôi sẽ kiểm tra giúp cô. Cám ơn cô.
Hebe nói và dập máy, đúng lúc đó, người giúp việc bước vào đưa một sấp thư cho Hebe, cô vội vàng kiểm tra trong đó và tìm thấy một hồ sơ của bệnh viện gửi cho dì cô.
Nếu như lúc bình thường, Hebe sẽ không mở ra xem nhưng cô lo lắng cho dì của mình. Có khi nào dì cô bị bệnh gì đó nên mới phải đi xét nghiệm hay không? Có thể dì cô muốn giấu cả nhà về điều đó. Nghĩ đến đó, Hebe quyết định sẽ xem bản xét nghiệm.
- Tiểu thư! Cô không sao chứ?
Người giúp việc nhận ra nét mặt của Hebe trở nên trắng bệch ngay sau khi xem xong tập hồ sơ, cô khẽ xua tay.
Sau khi chỉ còn lại một mình trong phòng, Hebe xem kỹ lại một lần nữa kết quả xét nghiệm. Đó là kết quả xét nghiệm ADN của Ella và Dì cô, nó chứng minh họ là mẹ con ruột. Chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ, Ella là con rơi của dì cô nhưng rõ ràng cô nghe Ella kể rằng mẹ của Ella đã mất ngay sau khi sinh Ella. Ella bằng tuổi Angela nghĩa là Julia không thể cùng lúc sinh người con được.
Hebe giật mình vì những gì cô đang biết, Ella có quan hệ gì với Zhang gia không? Cô ấy có nhóm máu của Zhang gia và Hebe nhớ đến việc cô nhìn thấy xe của Julia ở trước cửa nhà bác sĩ Cao. Chẳng nhẽ người đó thực sự là chị của Julia? Vậy sao bà ta lại khá thân thiết với Ella?
Hebe cất tập tài liệu vào trong ngăn kéo và khoá nó lại. Cô nhất định phải tìm cho ra sự thật này.
…………………………..
…………………………….
Một quả cầu khí đen tụ trên tay của Danson và sau đó nó trở thành một quả cầu thuỷ tinh màu đen đặc. Đó chính là Tử khí của Tử Quỷ và tà niệm của Selina trong suốt năm.
Selina muốn đứng dậy nhưng cô không còn đủ sức lực, giờ thì cô hoàn toàn là một người bình thường. Danson vội vàng đỡ Selina ngồi vào ghế.
- Cô không sao chứ?
Anh lo lắng hỏi cô khi thấy khuôn mặt của cô khá xanh. Thực ra Danson cũng không rõ lắm về việc mình vừa làm. Anh có khả năng phong ấn và giải phóng linh hồn nên việc anh lấy tà niệm ra khỏi người của Selina là lần đầu tiên anh làm, Danson lo lắng anh có làm gì sai không. Anh nhìn quả cầu màu đen trên tay mình và đưa nó cho Selina.
- Cái này! Tôi nghĩ cô nên giữ.
Danson nói nhưng anh nhận được cái lắc đầu của Selina. Giờ cô đã là một người bình thường, cô không thể giữ một quả cầu tà niệm bên mình được.
- Không! Cái này tôi để chỗ anh. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn.
Danson cất quả cầu vào trong ngăn kéo, Selina nhìn Danson và khẽ hỏi: “anh chắc chắn Angela có khả năng khống chế sức mạnh của Ngoạ Quỷ chứ? Còn Ella thì sao? Cô ấy cũng có sức mạnh kiềm chế tà niệm và cô ấy còn được Bạch Vô Thường bảo vệ nữa?”
Danson ngạc nhiên nhìn Selina và hỏi cô: “Ý cô là sao?”
Selina kể lại cho Danson nghe về việc hôm Ella vì cứu Chun mà suýt nữa dã mất mạng và được Bạch Vô Thường cùng Ariel cứu như thế nào.
Danson chỉ khẽ mỉm cười. Ông của anh đã xem lại đoạn băng mà anh đem về. Đoạn băng đó được quay ở ngôi nhà cổ vào đêm mưa đó, một người trong đoàn làm phim đã quay nó. Ngay sau đó, Danson đã niêm phong toàn bộ ký ức của anh ta, anh cũng định huỷ đoạn băng nhưng nghĩ lại anh muốn đem về cho ông của anh xem để ông có thể có một câu trả lời chính xác nhất. Và cuối cùng, ông anh sau khi xem xong, kết hợp với những tính toán của mình, ông xác định người có thể kìm năng lực của Ngoạ Quỷ và ngăn chặn thảm kịch sẽ xẩy ra vào ngày / chính là Nhị tiểu thư của Zhang gia.
- Cô hiểu mọi chuyện rồi chứ? Đừng lo lắng quá. Ông tôi nói mọi chuyện sẽ qua.
Danson mỉm cười và trấn an Selina nhưng cô vẫn thấy có điều gì đó không đúng ở đây.
…………………….
………………………..
Hebe không tin được vào báo cáo mà cô vừa nhận được từ thám tử tư. Mọi chuyện còn vượt xa cả trí tưởng tượng và những dự đoán ban đầu của cô. Angela không phải là con cùa Zhang gia mà chính là Ella. Chính Ella mới là em gái của cô, điều đó giải thích vì sao nó và cô cùng nhóm máu, vì sao bác sĩ Cao xuất hiện bên cạnh Ella, vì sao Julia lại xuất hiện ở phòng khám, vì sao dì cô đặc biệt quan tâm tới những đứa trẻ bị mù trong suốt hơn năm qua.
Hebe phân vân không biết mình nên làm gì vào lúc này. Cô có nên nhận lại em gái của mình không? Vậy Angela và Ella sẽ nghĩ gì khi biết được sự thật này? Liệu chúng có chịu đựng được không? Angela sẽ không còn là tiểu thư và Ella sẽ biết mình là đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi? Nếu như cô nói ra sự thật này thì bố cô, Julia, gia đình hạnh phúc của cô, gia đình của Ella và đám của Angela cùng với Chun sẽ ra sao? Nhưng Ella là em gái cô. Nó đáng nhẽ có thể là tiểu thư, đáng nhẽ nó sẽ được sống tốt hơn?
Đang suy nghĩ bỗng nhiên Hebe thấy có ai đó đang vỗ vào vai của mình.
- Chị! Chị ngồi đây làm gì?
Hebe hoảng hốt khi nhận ra Angela. Sao con bé lại ở đây? Không phải hôm nay, gia đình sẽ gặp nhau sao? Đáng nhẽ giờ này Angela phải đi cùng mọi người chứ?
- Chị Sao chị lại ngồi một mình thế? Người giúp việc đâu hết rồi?
Angela nhìn quanh nhà thì phát hiện Hebe đang ngồi một mình ở phòng khách.
- Sao em lại về đây? Chị tưởng em đi cùng mọi người rồi cơ mà? Chị cho họ nghỉ sớm vì mấy hôm nay, họ đã mệt vì chuẩn bị đám cưới của chị em mình.
Hebe cố gắng mỉm cười và giấu ngay tập báo cáo ra sau lưng. Cô đứng dậy và định bước đi.
- Chị đang giấu cái gì ở sau lưng vậy?
Angela lém lỉnh hỏi Hebe khi thấy chị cô cố gắng giấu gì đó. Hebe mỉm cười và nói không có gì và bước lên cầu thang.
Angela tinh nghịch chạy theo và giật lấy nó: “Em không tin. Chắc chắn là có gì mờ ám. Em phải xem.”
Hebe hốt hoảng và vội vàng giật lấy tập tài liệu: “Em làm gì vậy. Chị đã bảo không có gì mà.”
Angela giật mình vì thấy Hebe la lên, cô chỉ định đùa chị cô thôi nhưng thái độ đó khiến cô hoảng sợ: “Chị! Em xin lỗi.”
Angela nói và buông tập tài liệu ra và khiến cho nó bị rơi xuống cầu thang, Hebe hốt hoảng chạy đi nhặt lấy chúng.
Khi cô tưởng mình đã nhặt xong thì phát hiện trên tay của Angela đang cầm một tờ giấy và gương mặt của em cô trở nên trắng bệch.
- Angela! Em… cái này….
Hebe vội vàng chạy lên trên và nhìn em gái của cô, ngay lập tức Angela giật lấy những tờ báo cáo còn lại trên tay của Hebe. Cô gần như không tin vào mắt của mình. Cô không phải là con gái của Zhang gia, Ella mới là con gái của Zhang gia. Vậy cô là ai? Cô có phải là con gái của Chen gia không?
- Không! Không phải là sự thật.
Angela cầm những tờ báo cáo và vò nát chúng, Hebe không hề muốn nói cho Angela biết mọi chuyện, giây phút nhìn thấy Angela gọi cô là “chị”, Hebe quyết định giữ bí mật này.
- Angela! Bình tĩnh nghe chị nói. Chị…
Hebe ôm lấy cánh tay của Angela và ngay lập tức Angela ôm lấy vai của Hebe và khóc.
- Chị! Chuyện này là thế nào?
Hebe cố gắng ôm lấy Angela: “Đừng lo. Angela! Chị sẽ không nói cho ai biết đâu.”
- Không! Vậy nghĩa là em không phải là Angela. Em là ai?
Angela vùng chạy khỏi cánh tay của Hebe nhưng ngay lập tức Hebe giữ em gái của cô lại.
- Angela! Nghe chị nói.
Hebe gào lên trong khi Angela dùng hết sức lực của mình để có thể chạy đi, đây không phải là sự thật, cô chưa hề về nhà, cô chưa từng nhìn thấy những tờ báo cáo đó.
- Không! Em không ở đây. Không ở đây.
Angela lắc đầu và bắt đầu lẩm nhẩm gì đó. Đôi mắt và hành động đó của Angela khiến cho Hebe hoang mang. Em gái của cô dường như không còn có đủ sự mình mẫn.
- Angela! Em bình tĩnh.
Hebe cố gắng nắm lấy tay của Angela và xoay mặt em gái về phía mình. Khi ánh mắt của Angela bắt gặp ánh mắt của Hebe, Hebe nhận ra trong đôi mắt đó tràn ngập sự tổn thương.
- Tại sao chị lại đối xử với em như vậy? Chị là chị của em mà. Không! Chị không phải.
Angela hét lên và cô bỏ chạy.
- Angela! Dừng lại. Đừng đi.
Hebe khóc và giữ lấy Angela.
- Không! Buông ra.
Angela hét lên và hất Hebe ra, cô muốn thoát khỏi chị của mình.
- Á!
Một tiếng hét vang lên và tiếp theo đó là tiếng một vật đập mạnh xuống dưói sàn.
Angela không la lên, không hét lên, nước mắt của cô không chảy ra, cô bước từng bước xuống cạnh cầu thang, đôi tay cô run rẩy khi chạm vào thân thể bất động của Hebe.
…………………………………
………………………………..
Giật mình và lùi ra xa, cô ngã xuống dưới nền nhà.
Những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt vô hồn của Angela.
Cô dường như đang lẩm bẩm một điều gì đó, cô đang gọi tên một ai đó.
- Danson! Cứu tôi. Cứu tôi.
Và đó là khởi đầu của mọi bi kịch.