ANGELINE NÉP VÀO BÓNG TỐI.
Một con mắt xanh của cô nhìn qua mép cửa tủ và thấy James đang đi vào.
Ông ta đi chậm rãi. James có đôi mắt của một con rắn và nụ cười của một kẻ giết người máu lạnh, điên loạn trong thầm lặng.
Đôi mắt ấy quét khắp căn phòng. Angeline nấp sau chiếc tủ đặt gần cửa. Cô sợ rằng mình sẽ bị phát hiện vì tiếng thình thịch của quả tim đang co bóp vang lên quá to.
Cô ôm chặt cuốn sách. Cuốn sách này không thể để James nhìn thấy, không. Ông ta không đáng tin, cô nghĩ, chắc chắn Howl cũng chưa nói cho ông ta về cuốn sách, ít nhất là cho đến khi cậu đọc xong.
Nhưng ông ta đã không trông thấy cô. James đóng cửa phòng lại, và Angeline nôn nóng muốn nghe tiếng ông ta rời đi. Dường như bước chân của ông ta còn hơi chần chừ, nhưng sau đó cô nghe tiếng chốt cửa bên ngoài vang lên mơ hồ.
Angeline rốt cuộc đã có thể đứng thẳng dậy. Cô nhận ra từ nãy tới giờ mình đã nín thở. Hít một hơi đầy phổi, Angeline lò dò từng bước trong bóng tối khỏi chiếc tủ. Khi mắt đã quen với bóng tối, cô mới có thể nhìn rõ được căn phòng ngủ. Căn phòng có cửa sổ nhưng kéo rèm che kín mít, quần áo bừa bộn trên giường và cả giá móc áo. Những cuốn sách cũng để khắp nơi, trên bàn, trên giường, tủ và cả dưới sàn nhà. Hẳn cậu ta chẳng phải một kẻ ngăn nắp lắm.
Angeline nhanh chóng ra khỏi căn phòng, khi ra đến bên ngoài cô mới nhận ra phòng ngủ của cậu ta bí bách như thế nào. Cô cẩn thận xoay nắm đấm cửa, hé nhìn ra hành lang. Trống trơn, James đã đi khỏi, cô gái nhỏ lò dò ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Và rồi cô chạy biến về phòng mình cùng với cuốn sách.
BÊN NGOÀI, HOWL ĐANG ĐẬP CỬA.
Angeline giật thót mình. Bây giờ đã khuya, hình như cậu ta mới về.
Cô đi ra mở cửa phòng, thấy Howl bơ phờ đứng trước mặt. Anh ta hỏi cô cộc lốc:
“Cuốn sách?”
“Cuốn sách nào?”
“Thôi nào.” Howl đẩy cô vào phòng. “Tôi chẳng có thời gian đâu. Tôi mệt và muốn đi ngủ.”
“Tôi không có cấm anh ngủ.”
Howl chẳng nói chẳng rằng, cậu đi thẳng vào phòng cô như không, rồi trông thấy cuốn sách đang ở trên bàn. Bên cạnh còn có một giá nến và một ấm trà. Cuốn sách đang mở toang.
Angeline đón chờ một sự tức giận. Có thể anh ta tức giận lắm chứ, và cô thì không biết khi tức giận Howl sẽ như thế nào. Howl sẽ biết cô đã vào phòng và lục lọi đồ của cậu.
Nhưng thay vào đó, cậu chỉ thản nhiên nhìn Angeline. “Cô đọc đến đâu rồi?”
Angeline ngạc nhiên nhìn cậu, cân nhắc trả lời. “Tôi đang đọc nhật ký của bà ấy... Sắp hết rồi.”
Howl vẫn bình thản. “Được rồi, có gì đáng chú ý không?” Cậu ngồi lên bàn.
“Tất cả.”
Howl nghiêng đầu nhìn cuốn sách. Cậu lật tờ giấy nơi Angeline đang đọc dở và lật tiếp xuống cuối. Ngón tay cậu lần lên nét chữ màu đỏ của Myris.
“Thật chẳng bất ngờ.” Angeline buột miệng.
“Gì cơ?”
“Anh.”
“Tôi làm sao?” Howl hỏi, ngẩng nhìn cô với đôi mắt thách thức.
Angeline nhún vai. “Với tất cả những gì tôi đã đọc về bố mẹ anh trong đó. Moldark thì bỏ rơi anh, và mẹ anh thì...” Cô bỏ lửng câu hỏi, chợt cảm thấy như mình đang cố làm tổn thương anh ta. “Anh có nhớ bà ấy không?”
Howl nhìn xuống cuốn sách, nhưng lần này như để lẩn tránh ánh mắt dò xét của cô. “Không nhiều, thú thực là vậy. Tôi ước mọi chuyện đã có thể tốt đẹp hơn, Angie nhỏ bé à. Nhưng không thể, vậy đấy, nếu cô hỏi tại sao tôi như bây giờ, cô có mọi câu trả lời cô cần rồi đấy.” Cậu nheo mắt cười.
Angeline bặm môi, cô cảm thấy bối rối. Hai kẻ đang đứng trong căn phòng này, Howl và cô, đều là những đứa trẻ mồ côi. Nhưng điểm chung là gì, ngoài việc nhìn thấy người chân bị thần chết lấy đi? Anh ta không được bố và mẹ nuôi dạy, và đây, đứng trước mặt cô, một kẻ mà trong tâm thức cô đánh giá là phiên bản trẻ hơn, năng nổ hơn, khó lường hơn của Moldark. Còn cô, cô là ai? Cô là con của một nhà ngư tiều, kẻ duy nhất họ hại là những con cá đánh từ biển lên. Và cô lại trở thành kẻ giết người.
Một điểm chung thật tai hại, thật xấu xí và khiến Angeline phẫn uất,
cô nhận ra mình cũng tồi tệ chẳng kém gì Howl.
“Chẳng ai muốn mất gia đình cả.” Angeline nói.
“Đừng chắc chắn thế.”
Howl đứng dậy, vươn vai, cậu ngáp một cái thật dài rồi đi ra cửa.
“Anh không lấy lại cuốn sách sao?”
“Không, cô cứ tự nhiên đi. Nhưng cô sẽ phải cho tôi biết cô đã đọc được gì, tôi buồn ngủ lắm.”
Angeline thấy anh ta lại ngáp trong lúc nói rồi đi ra khỏi phòng cô, chẳng buồn đóng lại cửa. Cô khép cánh cửa lại sau đấy, bỗng dưng nhận ra một điều buồn cười.
Quỷ Vương cũng giống người bình thường lắm chứ.
SÁNG HÔM SAU, khi Angeline mang trả lại cuốn sách. Cô gõ cửa, nhưng phải đến gần năm phút sau Howl mới xuất hiện. Anh ta có thói quen khá kỳ lạ, chẳng bao giờ khóa cửa khi đi vắng nhưng một khi đã ở phòng thì chẳng bao giờ quên khóa cửa.
Angeline tròn mắt nhìn bộ dạng ngái ngủ của anh ta. Cái đầu vàng rối bù và tóc dựng ngược lên đủ hướng, lòa xòa xuống cả trán và mắt. Quần áo thì xộc xệch và cô nghĩ anh ta còn chẳng buồn thay quần áo tối qua. Howl nhìn cô mấy giây bằng đôi mắt đờ đẫn sắp díp lại.
“Cô muốn gì?”
Angeline cứng lưỡi một hồi, cô quên sạch mất mọi thứ. Rồi đột nhiên cô nhớ ra cuốn sách mình đang ôm giữa hai tay.
“Tôi trả cuốn sách cho anh.”
Howl đảo mắt, mất lâu hơn vài giây để tiêu hóa được thông tin đó khi cái đầu vẫn còn muốn ngủ. Sau đấy, cậu đẩy rộng cánh cửa để Angeline vào.
“Anh biết mấy giờ rồi không?” Cô hỏi, đặt cuốn sách lên bàn một cách cẩn thận.
“Không và tôi cũng không quan tâm.” Howl trở vào trong phòng ngủ. Thoạt đầu Angeline nhăn mày vì nghĩ anh ta ngủ tiếp, nhưng rồi cô nghe thấy tiếng động va đập bên trong. Howl khép hờ cửa phòng ngủ chứ không đóng hẳn.
“Tôi sẽ đi nếu anh muốn theo đuổi giấc mơ của mình.”
Cô vỗ nhẹ vào cuốn sách và dạm đi khỏi.
“Không, tôi tỉnh rồi. Cứ ở đấy, tôi muốn biết cô đã đọc được gì.”
“Anh có thể tự đọc sau.”
“Phải, tôi sẽ đọc sau nhưng đáng tiếc là bây giờ đến thời gian ngủ tôi cũng không có. Vậy nên tôi sẽ nghe cô tóm tắt lại. Hãy tỏ ra hữu ích chút đi.”
Angeline bực bội ngồi xuống ghế. Cô mím môi, nhìn cậu bước ra từ phòng ngủ với bộ quần áo khác. Dẫu cô chẳng là gì cả, thậm chí chẳng có tiếng nói, cô vẫn ghét cay ghét đắng giọng điệu hách dịch đấy.
Anh ta thật giống bố mình, Angeline nghĩ.
“Cô nhìn gì thế?” Howl cau mày hỏi. “Tôi dính gì trên mặt à?”
“Sự thảm hại.” Angeline nói cộc lốc.
Howl tròn mắt ngạc nhiên nhìn cô. Angeline điềm nhiên với lấy bình trà trước mặt để rót uống.
“Thôi được rồi.” Cậu ngồi xuống. “Giúp tôi chút đi nào.”
Cô dõi theo Howl bằng đôi mắt nghi hoặc và lạnh tanh. Bất đắc dĩ, cô vẫn phải trả lời Howl. Trong lúc đó, cậu đứng dậy pha một cốc cà phê.
“Tôi không biết nhiều về mẹ anh, tôi chẳng thể biết được chi tiết nào thì liên quan đến việc bà ấy qua đời cả.”
“Tôi nghĩ là cô có biết chứ?” Cậu bình thản. “Không có bất cứ điều gì lạ sao? Về Moldark? Về những người sống trong lâu đài khi bà ấy vẫn còn?”
Angeline ngẫm nghĩ một hồi. Bà viết trong vòng năm năm kể từ ngày cưới, có không ít những chi tiết bất thường như thế. Moldark luôn làm việc thầm lặng và mờ ám. Sự hiện diện của Myris ở lâu đài chẳng khác nào một bóng ma vô danh. Bà đã dựng lên tòa tháp để học ma thuật.
Và Howl, Howie bé bỏng.
Cô không muốn nói với cậu Myris yêu cậu đến nhường nào. Cô muốn cậu tự mình nhận ra điều ấy. Một người mẹ xứng đáng được con trai mình biết đến, kể cả khi đã chết.
“Có một lần ông ấy đến vùng Ánh sáng. Tôi nhớ thế.”
Howl quay lại nhìn cô, ngạc nhiên. “Vùng Ánh sáng sao?”
“Khoảng hơn mười bảy năm trước.” Angeline bặm môi, rồi lắc lắc đầu. “Chỉ có thế, ông ta đã đưa anh đi cùng.”
Howl ngẩn người. Cô đoán cậu đang cố lục lọi ký ức mình xem điều đó có thật không. Moldark có thể sang vùng Ánh sáng, điều đó không hẳn bất thường. Đôi khi những người có vị thế như ông ta phải sang đó, thường là để gặp gỡ những lãnh đạo của vùng Ánh sáng. Câu chuyện chính trị chẳng bao giờ có hồi kết.
“Tôi không nhớ là mình đã đi.”
“Có thể anh đã quên.” Angeline nhún vai. “Myris.. Mẹ anh nói anh và ông ta đi chừng bốn ngày.”
“Một chi tiết đáng ngạc nhiên đấy.” Howl gõ gõ vào trán mình rồi ngồi xuống với tách cà phê nóng. Cậu mở hũ đường và bỏ vào đúng ba viên. “Tôi chẳng nhớ gì cả.”
Angeline bồn chồn nhìn cậu, rồi lại nhìn cuốn sách. Cô phải nói thế vì có thể Howl sẽ đọc, đằng nào cậu cũng sẽ biết mọi chuyện mà Myris đã viết về, giống như cô. Cô chẳng thể giấu diếm điều gì.
“Một đêm khó ngủ à?” Howl hỏi, trong lúc đóng nắp hũ đường lại và khuấy đều cốc cà phê. Hẳn anh ta đã để ý thấy hai bọng mắt thâm và sưng lên của cô. “Chưa quen nơi ở mới?”
“Tôi ổn.” Cô nói cụt lủn. Angeline nhìn xuống bàn tay mình và nhận ra chúng đang run rẩy.
Tiếng lanh canh vang lên khi Howl khuấy cốc cà phê. Cậu gõ nhẹ cái thìa vào thành cốc để những giọt nâu trên đó rơi xuống. Trong lúc đó, chỉ có sự im lặng.
“Tôi nghĩ đó không phải chi tiết duy nhất cần được lưu ý. Còn gì nữa, Angeline?”
“Rất nhiều, anh muốn tôi phải kể hết lại cuốn nhật ký viết trong vòng năm năm sao?”
“Chỉ những gì liên quan đến cô, mẹ tôi.” Howl nhấp một ngụm cà phê. “Và Moldark.”
Angeline đẩy cuốn sách đến chỗ Howl, rồi đứng dậy. Howl nhướn mày, ngả lưng ra ghế.
“Anh nên tự biết về mẹ mình, Howl.” Cô nói. “Không phải qua bất cứ ai khác cả. Đó là mẹ anh.”
Từ khi gặp Howl, một nỗ lực vô hình đã hình thành trong Angeline, cô muốn anh ta phải suy nghĩ và cân nhắc về mọi chuyện một lúc nào đấy. Cô muốn anh ta phải công nhận mọi sự yêu thương của mẹ mình trong khi anh ta luôn hành động như không cần điều đó. Cô muốn thấy ở Howl điều gì đó khiến anh ta không giống Moldark, muốn anh ta phải suy nghĩ, phải hối hận, phải buồn rầu, phải xem xét.
Thật kỳ lạ là đến bây giờ Angeline mới nhận ra điều đó.
Giống như một cách trừng phạt tuyệt vọng, một cách níu kéo sự đồng cảm, một cách để kêu gào cho bản thân.
Hai bàn tay Angeline nắm chặt vào nhau và run rẩy. Cô cắn chặt môi khi ra khỏi phòng.
“Cô nói như thể điều đó quan trọng lắm vậy.”
Howl bình thản giơ cốc cà phê lên ra dấu, gương mặt chẳng có vẻ gì là băn khoăn về lời nói của Angeline.
Anh ta,
đã, theo nghĩa đen,
thổi bay đi mọi sự nỗ lực vô hình đó của Angeline,
và gợi lại cho cô sự ấn tượng ban đầu về Howl.
Một kẻ xấu xa với tâm hồn chai sạn của vùng Bóng tối.