Trái Tim Của Quỷ

chương 64

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

ANGELINE TỈNH DẬY NHƯ SAU MỘT GIẤC MƠ DÀI.

Cô vẫn nhắm nghiền mắt, để phần tiềm thức nắm quyền kiểm soát. Cô không chắc mình có đang sống. Cô có thể nghĩ, có thể cảm nhận, nhưng cô không chắc mình đang sống.

Chỉ đến khi Angeline cựa mình và chợt nhận ra mình vẫn có một cơ thể, cô mới chắc chắn mình đang sống thật. Những giây đầu tiên sau khi mở mắt, đầu óc Angeline trắng xóa. Cô nhìn lên trời, nằm dài trên cát, một nửa thân dưới ngập nước và cuối cùng cũng cảm thấy cái lạnh. Bầu trời quang đãng, những gợn mây gùn ghè trôi đi. Angeline hít thở.

Cô ngồi dậy.

Đó là quá trình đau đớn nhất. Cô ngồi dậy và những khúc xương trong cơ thể như vỡ nát. Angeline nằm đơ ra một lúc, lăn nghiêng người. Cát dính đầy tóc cô, mặt cô, cơ thể cô ướt nhẹp và bộ váy rách tươm. Angeline nằm chờ cơn đau trôi qua, lâu như đến hàng giờ. Cô vẫn không ý thức được mình đang ở đâu, cho đến khi ngẩng nhìn thấy cái vách cheo leo chìa ra trên nền trời xám, với những tảng đá dốc ngược lên trên, cô mới như sực nhớ ra điều gì.

Angeline kêu lên đau đớn khi cô gượng ngồi dậy và loạng choạng đứng lên. Nước mắt rỉ ra, Angeline cắn chặt môi. Cô lảo đảo choáng váng với đôi chân như của một đứa trẻ sơ sinh đi chưa vững. Angeline dựa vào một tảng đá, thở dốc và rồi loạng choạng bước những bước đầu, tay luôn phải bám vào những cái gờ xấu xí đã bị nước biển mài mòn quanh mình.

Bờ biển dốc và đầy sỏi đá. Có những táng đá ngang quá đầu, Angeline như kiệt sức khi phải trèo qua. Cô kiếm tìm Howl. Vào buổi chiều, nước biển có màu xanh lạnh lẽo, có đôi chỗ sóng còn xô vào tận trong vách vực và đẩy Angeline ngã dúi, nhưng cô lại bò dậy và đi tiếp. Cô ép chân mình di chuyển, tay mình phải bám chặt và mắt phải tìm Howl. Điều tồi tệ hơn cả là cái lạnh, chúng nhân đôi cơn đau, kéo dài những cơn nhức nhối, và muối biển mặn làm miệng các vết xước đau xót đến mức đôi lúc cô phải khuỵu xuống đất và lấy sức. Đôi khi không thể đi được nữa, Angeline bò.

Nửa giờ đồng hồ đau đớn trôi đi, tưởng như nửa ngày. Đôi giày của cô vẫn văng ra khi rơi xuống, nên cô đi chân trần lên đá. Những hòn đá sắc cạnh xấu xí mài những đường sắc vào chân cô, khi sóng quật lên thì nó tê cứng lại, rồi dính đầy cát lẫn lộn với máu. Khi vết thương này vừa lành, một vết mới lại xuất hiện. Nhưng cô không thể ngừng di chuyển, cô ép mình tiến lên phía trước, dù tâm trí luôn bị lôi kéo bởi ý nghĩ ngồi lại và nghỉ ngơi cho đến khi cơ thể cô hoàn toàn bình phục.

Nhưng cô không thể.

Một cái chấm đen đập vào mắt cô, có hình thù của một con người và đang nằm giữa những tảng đá mấp mô. Cô như quên mất cơn đau dưới bàn chân và lê bước lại. Một cơn sóng bỗng thình lình xô đến, Angeline lảo đảo ngã xuống đất. Đầu cô đập vào một khối đá và chảy máu. Nước biển tràn vào khoang họng và mũi cô, cay đến ngộp thở. Cô gồng mình lên khi nước biển tràn vào vết thương, tròng mắt đầy những tơ máu đỏ ửng. Angeline mở mắt nhìn bầu trời, sau đó chống tay đứng dậy, đi cà nhắc. Vết thương trên đầu cô đang lành dần bằng một tốc đáng kinh ngạc, chỉ vài phút sau, cơn đau đã dịu dần và sau đó biến mất.

Người nằm trên đá là Howl. Cậu không rơi xuống biển giống Angeline, mà trúng đúng bãi đá lởm chởm. Cơ thể cậu mềm nhũn, máu chảy loang lên mặt đá ẩm ướt. Angeline bám chặt tay vào một gờ đá nhọn, lấy đà nhấc mình lên khỏi và bám chân vào hông gờ đá, rồi bật nhảy qua. Cô trèo lên một cách khó nhọc, tim thắt lại vì sợ sẽ trượt ngã, và vì cô không thể không nghĩ Howl sẽ còn sống nổi không sau cú ngã kinh khủng ấy. Đá lởm chởm và sắc cạnh, chĩa lên không trung những đường vân vuông vức. Angeline rạp người xuống để trườn lên tảng đá dốc, rồi bò dần lại chỗ Howl. Cô bật khóc, vai rung lên, nước mắt với nước biển mặn làm mắt cô cay xè rồi lại sáng lên.

Cơ thể Howl mềm nhũn và mắt nhắm chặt. Angeline quỳ bên cạnh cậu, nâng đầu cậu lên và đặt vào lòng. Gương mặt Howl trắng bệch, không còn thở và bê bết máu. Những mẩu đá nhỏ găm vào đầu và má cậu, các khớp xương tụ máu tím lại mà Angeline đoán là đã gãy.

“Không.” Cô thì thào với mình, cúi sát xuống và ôm chặt lấy Howl. Cô lắc vai cậu và gào khóc như một kẻ điên.

“Tỉnh lại đi Howl.” Angeline kề trán mình vào trán Howl. “Tỉnh lại đi anh! Đừng làm thế với em!... Xin anh...”

Những từ cuối cùng buột ra khỏi miệng Angeline và vỡ tan như bọt sóng. Cô gào không ra tiếng, nước mắt chảy ròng ròng xuống má, cằm và cổ, cả cơ thể cô run rẩy và phải tựa vào cái xác của Howl mới có thể không đổ gục xuống. Angeline cảm thấy như mình đang tiến đến giới hạn chịu đựng của một con người. Cùng vòng tay này, cô đã ôm những cái xác khác. Abigail. Bố mẹ cô. Và giờ là Howl.

Angeline không ý thức nổi mình đang bấu chặt lấy Howl đến mức những móng tay cô cắm chặt vào da cậu. Cô lắc lư mình, ngẩng nhìn quanh và tất cả những gì cô thấy chỉ là bãi biển trống vắng. Những cơn gió cứ lạnh lùng thổi qua, và sóng thì bình thản vỗ nhịp xô bờ.

Không ai cả,

Angeline nghĩ,

cô không có ai cả.

Cô gục xuống cổ Howl và thở, ôm lấy cậu như cố truyền cho cậu chút hơi ấm, níu giữ cậu ở lại. Nước mắt cô lại chảy xuôi xuống và đọng lên cổ Howl, cô cắn chặt môi đến mức máu túa ra mặn chát.

Và cô thì thầm,

Tại sao mày còn sống?

Tại sao mày còn sống?

Angeline lẩm bẩm hỏi đi hỏi lại như đang tụng một lời nguyền. Cô nhìn mặt biển và tự hỏi sẽ thế nào nếu những cơn sóng bạc ấy cuốn mình đi. Nhưng rồi cô lại vươn bàn tay ra nắm lấy tay Howl. Mình sẽ ở đây. Cô nghĩ. Mình sẽ ở đây, sẽ không đi đâu cả. Howl đang cần cô.

Angeline nhắm nghiền mắt, chỉ còn nghe thấy tiếng gió miền biển lồng lộng và lạnh. Cô bất động. Cô mơ về những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời mình, băn khoăn liệu đây có phải là cái giá cô phải trả. Cô từng có một ngôi nhà, một căn phòng, một khoảng vườn cho riêng mình. Cô từng có bạn. Cô từng có Howl. Và rồi, cuối cùng, cô đã giết Howl thật. Cô đã giết Howl. Cô đã giết kẻ duy nhất trên đời này coi sự tồn tại của cô là một điều kỳ diệu. Angeline há miệng, ngấp ngoải như những con cá thiếu không khí phải ngoi lên mặt nước thở, chết nghẹn trong nỗi đau mà cô không thể nào chịu đựng thêm một giây nữa.

Khoảnh khắc đó, còn tồi tệ hơn cả cái chết.

Họ đã chết hết.

Angeline nhắm mắt để bóng tối phủ quanh mi mắt mình.

Họ đã chết hết.

Bất kỳ ai ở quanh cô đều chết.

Angeline hé mắt, cô nhìn sóng đánh trái tim mình ra xa.

Và tan thành bọt nước vào biển cả vô bờ.

Nhưng cô cũng nhìn thấy,

nước đang chảy ngược.

Nước đang chảy ngược và len lỏi qua các bãi đá, bờ cát. Nó trong suốt và lạnh, mỏng manh, che giấu, và hồi phục. Angeline dần ngồi thẳng dậy, nước mắt cô vẫn chảy xuống nhưng rồi hòa vào cùng dòng nước kia. Chúng vươn lên để đón lấy nước mắt cô, rồi đâm xuống mặt đá và trườn bó đến chỗ Howl. Angeline ngỡ như mình gặp ảo giác, rằng có thể cô bị đập đầu quá mạnh vào tảng đá khi nãy.

Nhưng cô không hề nhầm.

Nước bao phủ quanh da thịt Howl, ngấm vào những vết thương hở miệng của cậu, chữa lành những vết xước, vết đâm. Phần sọ bị tổn thương cũng lành lại chầm chậm, Angeline ngồi bất động nhìn dòng nước kỳ diệu. Những chỗ tụ máu tím ngắt của Howl tan dần. Trong cơ thể cậu, tất cả các khớp nối và xương bị gãy vụn dần liền lại, nối với nhau, lại rắn khỏe như trước. Angeline vuốt mái tóc bết nước của Howl dịu dàng.

“Em sẽ cứu anh.” Cô nói, và để cho dòng nước chữa lành cậu. “Đừng sợ.”

Angeline đặt một bàn tay vào chỗ mà đáng lẽ là tim Howl. Cô cố tưởng tượng ra hơi ấm của nó, sự nồng cháy của nó, tình yêu của nó và nỗi điên dại của nó. Cô cố nhớ nhịp đập và nhịp thở của cậu. Cô nhớ chúng da diết, mỗi đêm khi Howl ôm cô ngủ trong cái im lặng của căn nhà, đó là âm thanh duy nhất Angeline nghe thấy. Chúng nhắc nhở cho cô về sự bình yên, về những gì tốt đẹp nhất và quý giá nhất. Cô mường tượng ra chúng dưới bàn tay mình.

Và rồi,

trái tim của Howl,

đập nhẹ.

Một nhịp.

Angeline nín thở, tập trung.

Hai nhịp.

Cơ thể cậu đã lành lặn hoàn toàn.

Ba nhịp, bốn nhịp, năm nhịp, chậm rãi nhưng dứt khoát. Angeline mở choàng mắt và cô khóc nức lên vì vui sướng. Quả tim yếu ớt đó đang đập trở lại bằng những nhịp không đồng đều mà chậm. Nhưng cô có thể thấy hơi ấm của nó bốc lên dưới lớp da lạnh của Howl. Angeline siết chặt lấy tay cậu, cô chờ đợi những dấu hiệu sự sống từ cơ thể cậu. Dù rất khẽ, nhưng một ngón tay của Howl bỗng co lại và ngoắc vào tay cô. Angeline giật mình. Sau đó, buồng phổi của Howl bắt đầu nhấp nhô thở, ban đầu yếu ớt nhưng càng về sau càng mạnh dần.

Và Angeline vỡ òa ra vì vui mừng khi cậu bỗng mở choàng mắt, bật dậy.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio