CÁNH CỬA ĐÓNG SẦM LẠI, mạnh đến mức bức tường hai bên rung lên bần bật. Howl bật ngã về phía sau, nhưng không hề hấn gì vì nền đất ẩm đã đỡ lấy cậu. Cậu vùng dậy và lao vào cánh cửa, xoay tay vặn, đấm vào những thớ gỗ liên hồi. “Angie!” Cậu gào lên. “Angie!!”
Cánh cửa không nhúc nhích. Howl lùi lại phía sau, ngước nhìn nó và rồi lấy đà mà đâm thẳng vai mình vào. Cánh cửa cong vào, gỗ nứt, nắp của ống tên trên vai cậu bật ra khỏi và rơi lăn lóc xuống đất. Nhưng Howl không dừng lại, cậu lấy đà và đâm mình vào cánh cửa lần nữa. Lớp gỗ rạn nứt và bản lề văng ra, một tiếng rầm dữ dội vang lên khi cánh cửa đổ sập xuống đất. Howl trông thấy Angeline nằm trên đất, mắt nhắm chặt, và người phụ nữ lạ kia đang quỳ bên cạnh cô. Cô ta cầm một vật nhỏ hình tròn băng kim loại đã xỉn màu, trông như mặt dây chuyền với dây đeo bằng xích lủng lẳng. Tay kia cô ta cầm một mẩu kim loại sắc nhọn và phẳng, nhưng góc cạnh mấp mô và nom như một miếng kính vỡ.
“Bỏ tay ra khỏi cô ấy.” Cậu nói, giương cung lên, nhưng Howl thấy cây cung của mình lúc này chẳng khác gì một món đồ chơi với cô ta.
Cô ta đứng lên, mái tóc đỏ xõa xuống tấm lưng, mặc một bộ váy bằng lông vũ đen tuyền và lưng để trần. Cô ả nhoẻn cười, chẳng nao núng trước mũi tên của cậu.
“Cậu mới là người cần bỏ tay xuống, chàng trai.” Cô ta nói. “Cậu nghĩ mình là ai vậy?”
“Chỉ có kẻ mù mới không biết tôi là ai.”
Bấy giờ cậu mới để ý đến cặp mắt khác thường của cô ta. Lông mi của cô ta có màu cam sáng, cong và dài, con ngươi đục mờ như người mù và không có đồng tử. Nhưng rõ ràng rằng cô ta không mù, cô ta liếc mắt xuống mũi tên của cậu và nhếch mép cười.
“Hậu duệ của Lucifer.” Cô ta bình thản nói. “Ta có thể đánh hơi thấy mùi của hắn trong máu cậu đấy. Nhưng nó đã quá loãng rồi, chỉ là một Cambion yếu ớt không hơn không kém.”
“Vậy cô cũng là một Cambion.”
Cô ta phá lên cười ngặt nghẽo, đung đưa vai mình. Dường như điệu cười của cô ta đã trả lời cho cậu.
“So sánh ta với một Cambion chẳng khác nào một lời xúc phạm thô thiển.”
Bỗng gương mặt Howl giãn ra, và cậu tìm lại được điệu cười kiêu ngạo của mình:
“Nephilim?”
“Thậm chí còn xúc phạm hơn!”
Cô ta chun mũi, đeo sợi dây chuyền lên cổ.
“Dù cô là ai đi nữa,” Cậu nói. “Hãy để cô ấy đi.”
Howl liếc xuống Angeline và thoáng mừng vì vẫn trông thấy cô vẫn thở.
“Cậu nghĩ ta mất công tới tận đây chỉ để lòe vài câu với cậu và đi thôi sao?”
Cô ta đi gian bếp, nhưng Howl vẫn không hạ cung. Cậu dõi theo từng cử động của cô ta đầy cảnh giác. Cô ta nhấc lên một cái cốc sứ vỡ chỉ còn quai, rồi lại ném nó xuống. Những mớ rau dập nằm ngổn ngang trên bàn, nồi chảo và bát đĩa đều bị vứt xuống đất, nếu không vỡ tan tành thì cũng móp hoặc nứt.
Cô ta dừng trước tờ báo trên bàn ăn.
Angeline bỗng ho và tỉnh dậy, Howl giật mình nhìn cô. Cô mở choàng mắt, ho rũ rượi rồi lật người sang một bên.
Bất chấp kẻ lạ mặt kia vẫn đang đứng ở gần đấy, Howl hạ cung và chạy tới bên Angeline. Ả ta chỉ liếc nhìn đúng một cái, rồi nhặt tờ báo lên, thong thả đọc những cái tiêu đề.
“Em ổn chứ?” Cậu hỏi.
Angeline lắc đầu nguầy nguậy. Cổ cô chuyển sang màu tím tái, dây thanh bị tổn thương nặng nề. Howl nhìn vết thương rồi cau mày lại. Cậu lật cây cung ra sau lưng, từ từ đỡ Angeline đứng dậy.
“Một thế giới được thống trị bởi Cambion và Nephilim.” Cô ta lơ đãng nói, chẳng buồn bận tâm đến Howl và Angeline. “Nghe thì thật nực cười mà hóa ra lại là thật. Nhưng ít nhất lũ Thiên Thần không còn được dí cái mũi tò mò của chúng vào mọi chuyện nữa.”
Howl dìu Angeline đi ra cửa sau. Nhưng đột nhiên, ngay trước mặt họ, một con dao sượt qua và cắm phập vào tường. Cả hai giật bắn mình và tim chùng xuống. Howl quay lại nhìn cô ta.
“Ngồi xuống đi.” Cô ta nói.
Howl nhìn những cái ghế cạnh bàn ăn. Cậu ngẩng lên, giọng cay cú:
“Nếu không thì sao?”
“Cứ chạy đi.” Cô ta nhún vai. “Nhưng trước khi cậu ra khỏi cửa, cô ta sẽ chết.”
“Cô muốn gì?” Cậu gằn giọng.
“À.” Cô ta reo lên một tiếng khe khẽ. “Câu hỏi đúng trọng tâm đấy. Nhưng ngồi xuống đi đã.”
“Xuống địa ngục đi!”
Ngay khi Howl vừa dứt lời, một luồng gió lạ bỗng đột nhiên thổi đến. Cậu cảm thấy một cú đánh khủng khiếp giáng vào đầu gối mình. Howl ngã khuỵu xuống đất, gằn lên một tiếng đau đớn. Bộ cung của cậu bị giằng ra khỏi lưng và ném thẳng vào tường. Angeline vẫn bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đầu cô bị kéo ngược về phía sau, một cánh tay rắn như thép rèn gùm quanh cổ cô, cùng với mũi dao sắc lẻm tì lên những đoạn gân trên cổ.
Gã đang ghè dao vào cổ cô là một tên cao lớn, có làn da nâu sẫm và cái đầu trọc. Hắn mặc một bộ đồ có những mấu nối và móc bằng kim loại. Vai, bắp chân, quanh cổ và trước ngực cũng là những mảng kim loại sáng láng mà đằng sau là lớp vải lụa mềm. Angeline dưới cánh tay hắn nhỏ bé và yếu đuối như một con côn trùng. Chỉ cần hắn khẽ vặn, đầu cô sẽ gãy lìa.
“Tôi đã mời tử tế rồi đấy.” Cô ta nói, rồi quay sang gã kia. “Trói chúng lại.”
Gã gật đầu, không nói gì thêm. Con dao cuối cùng cũng hạ xuống nhưng để lại ở cổ Angeline một đường rạch nông đang chảy máu. Hắn bóp lấy vai cô như muốn nghiền vụn xương cô, cô nhăn nhó và kêu lên vì đau. Đoạn, hắn nhấn cô ngồi xuống cái ghế gần đấy, gô trói cô lại bằng một sợi thừng dày vắt quanh vai hắn. Hắn lấy con dao cắt đứt sợi thừng sau khi đã trói chặt cô lên cái ghế, rồi quay sang chỗ Howl. Howl nẩng lên và tức giận nhìn hắn; khớp gối của cậu bị rạn, cậu không thể nhúc nhích, và gồng mình lên đến khi mặt đỏ lựng lúc hắn nhấc cậu trói vào ghế.
“Hãy Ophaniel, anh chàng cận vệ khỏe mạnh của tôi.” Cô gái tóc đỏ nói. “Trói hắn chặt vào, Ophaniel. Tôi không có thời gian chơi trò đuổi bắt nếu hắn thoát ra đâu. Bây giờ thì... Khoan đã, Erzla đâu?”
“Ả đang đi thám thính quanh đây.” Ophaniel nói.
“Tôi đây.”
Giọng nói thứ ba vang lên, một người khác đi vào từ cửa sau. Cô ta ngật ngưỡng đi vào như một tên say rượu, mặc quần áo bó màu đen, áo khoác da nâu và đeo những sợi xích bạc. Tóc cô ta ngắn cũn và chĩa lung tung như cây chổi rễ, ánh lên mấy sợi đỏ và tím. Hai mắt cô ta thâm quầng, gương mặt gầy gò và hóp lại như một tên nát rượu, đi đôi bốt cao quá đầu gối. Howl liếc nhìn cô ả kỳ quặc đó rồi đột ngột nhận ra rằng tất cả bọn họ đều có một điểm chung là đôi mắt quái đản không có đồng tử.
“Thật sự đấy, Erzla, nghiêm túc vào.” Cô gái tóc đỏ nói. “Đây không phải trò đùa.”
“Bình tĩnh đi Diari. Tôi chỉ thám thính vài chỗ thôi mà. Cô có biết vùng đất này có một Hội đồng bao gồm những hậu duệ của Bảy hoàng tử địa ngục không?”
“Tôi không quan tâm về địa ngục!” Diari xẵng giọng. “Chẳng ai quan tâm cả, giờ thì lại đây và thắt dây trói đi.”
Erzla trề môi nhại lại, rồi lững thững bước đến chỗ Howl. Nhưng lúc đó, Ophaniel cũng đã xong việc của mình.
“Chúng đây sao?” Giọng Erzla phấn khích hẳn lên. Cô ta đang ngậm một cọng cỏ, nhe hàm răng bọc kim loại cười. “Xin chào, tôi là Erzla.”
Howl ngẩng đầu lên, nhìn Diari, hất hàm hỏi:
“Đám quái dị các người là ai?”
“Chúng ta không nên nói thẳng đúng không?” Erzla ngồi xổm, nghiêng đầu nhìn Howl.
“Tại sao không?” Ophaniel nói và cười khẩy.
“Chúng ta là những Thiên Thần Sa Ngã.” Diari nói, đặt tờ báo xuống bàn và mỉm cười một cách duyên dáng. “Một Cambion hẳn phải biết rõ đó là gì.”
Gương mặt Angeline tê dại và trắng bệch, cô nhìn Howl và nhận ra cậu cũng giống mình. Howl cười mỉa:
“Chẳng có thứ gì được gọi là Thiên Thần Sa Ngã cả.”
“Không sao?” Erzla cướp lời. “Thế giới được điều hành bởi hậu duệ của Quỷ và Thiên Thần mà không biết Thiên Thần Sa Ngã là gì sao?”
“Cánh cửa đến Thiên Đàng và Địa Ngục đã đóng lại.” Howl nói. “Chẳng có Thiên Thần nào có thể sa ngã được vì thậm chí chúng còn không bước được nửa bước ra khỏi Thiên Đường, và mọi Thiên Thần Sa Ngã phản lại Thiên Đường đã bị đày xuống địa ngục từ lâu khi cánh cửa Địa Ngục bị đóng rồi. Các ngươi hẳn là đồ đầu đất mới có thể bịa được chuyện ngu ngốc như thế.”
“Bịa chuyện sao?” Gương mặt Diari đanh lại. “Cho chúng xem đi.”
Erzla cười và nhảy phốc sang một bên. Cô ta bẻ những khớp tay gầy guộc ẩn trong đôi găng đen, vươn vai và rồi cởi áo khoác da ra.
“Cô đang làm màu đấy à?” Ophaniel sốt ruột.
“Suỵt.” Erzla gắt. Chiếc áo len bó bên trong có một khoảng hở lớn ở lưng mà dường như là do cô ta tự xé ra. Erzla vươn mình, và rồi đột nhiên, một đôi cánh lớn đen thẳm như màn đêm bung ra từ sau lưng cô ta. Howl và Angeline kinh ngạc nhìn, chết lặng trên ghế. Đó là đôi cánh bằng xương bằng thịt, lợp bởi những chiếc lông vũ đen tuyền ánh lên sắc xanh. Howl đã chứng kiến nhiều thứ kỳ dị ở thế giới này, những con quái vật và các loài sinh vật cổ xưa lạ lùng nhất, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy một Thiên Thần Sa Ngã. Họ có sức mạnh ngang ngửa với các Thiên Thần, và những thứ như thế thì đã không còn tồn tại ở thế giới này từ lâu lắm rồi.
“Đẹp chứ?” Diari nói. “Giữ được hình dạng con người thật khó khăn. Bây giờ chắc hai ngươi đã tin rồi nhỉ?”
“Và?” Howl nói, ngước đôi mắt thách thức nhìn cô ta. Angeline thấy lo sợ thay cho cậu; cậu dễ chuốc rắc rối vào thân vì luôn tỏ ra ương bướng trước nguy hiểm. Việc cậu nhảy xuống vực là ví dụ điển hình. “Các người muốn gì ở tôi và Angeline?”
Diari bước lại gần, nhướn cái nhìn ranh mãnh lên. Howl căm ghét cái cách cô ta nhìn mình, cô ta ép Howl phải sợ cô ta. Việc sợ hãi cái gì đó làm Howl thấy mình nhu nhược, nỗi sợ duy nhất cậu nếm được từ trước đến giờ là Angeline chết. Cậu lảng tránh Diari để cô ta không đọc được điều ấy trong mắt mình.
Ở bên cạnh, Ezrla cụp đôi cánh lại, mặc áo khoác và dựa vào bàn bếp.
Diari cúi xuống, nâng cằm Angeline lên. “Ngươi biết tại sao ngươi sống lại chứ? Người chết mà bỗng dưng tự sống lại thì thế giới này chắc sẽ loạn hết.”
Angeline không trả lời. Cô cắn môi, nhìn Howl.
“Vậy là chúng có sức mạnh.” Ophaniel nói.
“Nhưng không mạnh lắm.” Diari đứng thẳng người lên. “Chúng mới chỉ chạm đến bề nổi sức mạnh của mình. Cô ta có thể hồi sinh nhiều hơn hai mạng người nếu Thức Tỉnh.”
“Tôi không biết cô đang nói về cái gì cả.” Angeline nói.
“Chà, tình yêu, cô biết mà. Đừng giả vờ giả vịt. Nếu cái thế giới này không đầy rẫy phép thuật và những thứ dị hợm, tôi e cô sẽ là con khỉ đẹp nhất trong gánh xiếc đấy.”
Cô ta hất cằm Angeline, mạnh như giáng một cú tát. Cổ Angeline căng ra và đau ghê gớm. Cô thở dồn dập, những sợi dây trói bắt đầu hằn lên da thịt cô cơn đau dai dẳng, bỏng rát và xót mỗi khi cô khẽ cử động.
“Mảnh vỡ, Diari.” Erzla nhắc. “Đến lúc rồi.”
Diari gật đầu, ý thức được rằng cả Ophaniel và Erzla đang nhìn mình. Cô ta rút ra ở thắt lưng mảnh vỡ màu đen khi nãy. Howl chăm chú nhìn, nó sáng loáng như kim loại, dày và nặng, dường như vỡ ra từ một thứ vũ khí nào đấy. Đường viền của mảnh vỡ sắc nhọn và không đồng đều, dù bề mặt phẳng lì, đen, nhẵn thín. Diari cầm nó bằng một tay.
Ở sau lưng Howl, một ngọn lửa nhỏ nhen lên và đốt cháy sợi dây một cách chậm rãi.
“Một món quà kỷ niệm.” Diari nói, rồi chạm nhẹ vào chiếc vòng cổ. “Và một lá bùa. Cuộc nói chuyện của chúng ta tuy ngắn ngủi nhưng ta sẽ nhớ các ngươi đấy.”
Cô ta bóp chặt má Angeline để đầu cô không thể cử động, và kề con dao vào cổ cô. Khi lưỡi dao vừa chạm nhẹ vào da, khói bốc lên từ bề mặt kim loại của nó. Cơn bỏng rát kéo dài từ nơi da cô chạm vào mảnh vỡ đến tận sâu trong xương tủy cô. Angeline ngồi yên, mắt trợn lên và tê liệt.
Howl đột ngột bật dậy, chiếc ghế vỡ tan thành những mảnh dằm gỗ và sợi dây trói cậu cháy đen lại thành một nắm tro bết dính vào nhau. Howl đá con dao ra khỏi Diari, cúi người tránh cú đấm từ Erzla và thúc cùi chỏ của mình vào bụng Ophaniel. Cậu đỡ lấy cánh tay của Diari khi cô ta bổ mảnh vỡ xuống người cậu, vặn ngược lại khớp tay và đá vào bụng cô ta. Cô ta gằn lên vừa đau đớn, vừa tức giận, lảo đảo ngã.
Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc, khi Howl kéo Angeline dậy và dịch chuyển ra bên ngoài ngôi nhà, bản thân cậu cũng bàng hoàng vì chính mình. Cậu được dạy nhiều thứ ở Vampiton, nhưng không bao gồm võ hay bất cứ món đòn nào mà không đi cùng vũ khí. Cả hai ngã nhoài lên một vũng tuyết ướt, Angeline ôm chặt lấy cổ mình và co rúm lại, nước mắt rỉ ra.
“Đứng dậy.” Howl nói, ôm lấy vai cô, nhấc lên. “Đứng dậy nào, chúng ta phải đi.”
Angeline bám lấy vai Howl mà đứng lên. Tóc cô lại ướt và dính lại. Một tay cô ôm chặt cổ mình, cảm giác bỏng rát và đau đớn trên cổ cô chỉ khiến cô muốn la hét và giãy dụa trên đất. “Đứng lên.” Howl ra lệnh, dìu cô đi.
Cả hai đang ở gần bìa rừng, Howl dìu Angeline nấp sau một gốc cây. Cậu ngoái nhìn Red Wood - nơi vừa có ba Thiên Thần Sa Ngã giang cánh bay khỏi. Chúng hầu như chỉ hơi choáng váng, chứ chẳng xây xước lấy một chút. Diari nhướn đôi mắt không đồng tử khắp bãi đất và khu rừng để tìm kiếm. Cả ba Thiên Thần Sa Ngã chia nhau ra và lục soát khắp nơi, ngay trên đầu Howl.
“Họ là Thiên Thần Sa Ngã thật sao?” Angeline hỏi.
“Có lẽ thế... Đôi cánh của chúng thì không phải làm giả được rồi.”
“Chúng muốn gì đây?”
“Anh cũng không biết.” Cậu nói và thở một tiếng bất lực. “Ngày hôm nay xui xẻo thật đấy. Hy vọng em vẫn chữa lành được vài vết thương, vì anh đoán chúng ta sẽ không thể ra khỏi đây mà không đổ máu đâu.”
Tiếng loạt soạt vang ngay ở tán cây trên đầu họ, và Erzla lao xuống, đạp gãy một cành cây lớn đồng thời làm mặt đất như lún đi vài phân. Quanh tay cô ta, một đám khói nửa xám, nửa vàng cuộn quanh và rồi dần dần đúc thành một lưỡi hái cong, sắc hơn bất cứ lưỡi dao cạo nào.
Howl đứng dậy, kéo Angeline sang để né nhát bổ của cô ta. Erzla nghiến răng và cười như điên dại. Những lọn tóc tím của ả chổng ngược lên và óng ánh. Angeline không thấy đôi cánh của ả đâu.
“Chạy đi!” Howl la. Angeline chống tay xuống, đứng bật dậy và guồng chân chạy. Howl theo sau cô, với Erzla truy đuổi ngay sau lưng cậu. Cô ta chém ngang một đường, Howl cúi xuống và lăn trên đất.
“Đừng có giết chúng!” Cậu nghe thấy tiếng Diaria ngay trên đầu. Ophaniel cao lớn nhảy xuống đất, chặn đầu Angeline. Mặt đất dưới chân anh ta nứt toác. Angeline lùi lại. Cô ngoảnh nhìn phía sau thì thấy Howl đang hứng những nhát bổ liên hoàn của Erzla. Cậu phóng các luồng lửa qua cô ta, nhưng chỉ cháy sém có đôi chút cái áo khoác ngoài.
Ophaniel không quan tâm đến Erzla hay Howl, hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào Angeline, cặp môi dày nhếch cười. Luồng khói xám vàng tạo nên một cây rìu trong tay hắn. Da sau gáy Angeline sởn lên và mặt cô tái xanh. Ở sau lưng, cô vẫn nghe thấy tiếng bổ chát chúa của Erzla xuống một khối đá. Howl đang bị dồn đến đường cùng, và cô cũng thế. Erzla cùng Ophaniel đã chặn đứng ở cả hai đầu. Kể cả cô và Howl có chạy, chúng vẫn sẽ đuổi kịp.
Ophaniel lê lưỡi rìu trên đất, rồi nâng nó lên bằng hai tay. Bấy giờ hắn chỉ cách cô khoảng sáu mét - và đang càng lúc càng gần hơn. Cơ thể cô cứng đơ lại, và dần dần cô không thể nhúc nhích thêm một bước nào nữa.
Ở đằng sau cô, Howl đang cố lật ngược tình thế. Erzla chém lưỡi hái vào một gốc cây to, cô ta phải dùng cả hai tay vẫn chưa thể kéo nó ra. Gằn lên một tiếng cáu kỉnh, cô ta đặt một chân lên thân cây và lấy đà kéo. Howl lấy đó là lợi thế. Cậu đến từ đằng sau, quặp chặt cổ Erzla và ép cô ta phải thả tay ra khỏi lưỡi hái.
“Quân khốn nạn!” Cô ta chửi thề. Erzla bám bàn tay vào cánh tay của Howl đang gùm quanh cổ mình và lộn ngược cơ thể lại. Cô ta gầy gò là thế nhưng khỏe đến không tưởng, dễ dàng vật ngã Howl ra đất. Cậu nằm sõng soài, nhăn nhó vì đau.
Đúng lúc ấy, nhát rìu uy lực của Ophaniel chém xuống, Angeline cúi khom người và giơ tay ra đỡ.
“Angeline!” Howl rướn cổ lên và gào lớn.
Angeline hé mắt nhìn, ngạc nhiên vì vẫn chưa thấy lưỡi rìu chém mình làm đôi. Thậm chí Erzla cũng phải quay lại.
Rìu chiến của Ophaniel bị chặn lại bởi một phiến băng dày và sắc cạnh. Anh ta luống cuống lôi nó ra, nhưng băng đã nuốt kín cả lưỡi rìu. Angeline lùi lại ra sau và kinh ngạc nhìn. Dưới chân cô, một lớp băng mỏng trải thành hình cầu, tỏa ra xanh ngắt.
“Chà.” Diari lẩm bẩm.
Erzla chọn lấy thời cơ vàng khi tất cả đều đang chú ý vào Angeline, cô đạp mạnh lưỡi hái; phần lưỡi sắc lẻm chém ngang qua thân cây, rồi cô ta nhấc nó lên. Những tiếng rắc rắc, kẽo kẹt vang lên trước khi cái cây nghiêng mình và đổ rầm xuống nơi Howl đang nằm. Cậu giật bắn mình nhìn cái cây khổng lồ đang đổ rầm xuống mặt đất.
“Tránh ra!” Angeline thét. Cô vô thức với tay ra, băng từ dưới chân cô như đâm thủng mặt đất mà trồi lên, lô nhô những mũi nhọn hoắt. Phiến băng lượn một đường hoàn hảo, đỡ lấy thân cây nọ và đủ kéo chút thời gian cho Howl trước khi sức nặng của cái cây đè vỡ khối băng. Howl đã bật dậy và né sang một bên, mấy mẩu băng sắc nhọn đâm vào bàn tay cậu. Erzla khẽ thét lên giật mình và nhảy vọt ra sau.
Tiếng vụn vỡ tiếp theo là ở chỗ Ophaniel. Anh ta đã rút được cây rìu ra và chém nát vỡ khối băng. Angeline chạy đến chỗ Howl và kéo cậu đứng dậy trước khi Erzla vọt đến mà chém. Đột nhiên, Angeline hiểu rất rõ mình phải làm gì.
“Em học đâu ra trò này thế?” Howl không khỏi ngạc nhiên khi cả hai chạy vùn vụt giữa khu rừng.
“Em cũng không biết.” Cô nói, thở dốc. “Nó cứ đến vậy thôi.”
“Chúng ta không thể làm chúng bị thương đâu.” Howl nói, ngoái nhìn đằng sau và trông thấy Erzla với đôi cánh đen tuyệt đẹp đang lao đến. “Nếu chúng thật sự là Thiên Thần Sa Ngã, chúng ta sẽ cần nhiều hơn mấy băng đá để làm chúng bị thương. Có lẽ là một loại vũ khí nào đó có yểm bùa hoặc hẳn một cái bùa...”
“Coi chừng!” Angeline đẩy cậu sang một bên và giơ tay lên, băng tạo thành một bức tường dày đỡ lấy lưỡi hái của Erzla. Cô ta điên tiết chém liên tục vào khối băng. Howl bật dậy, cúi đầu tránh cây rìu của Ophaniel đang thịnh nộ lao đến, cậu nấp sau một gốc cây, với lưỡi rìu đang bổ xuống từng đợt giận dữ sau lưng.
Trong lúc Erzla đang vật lộn với những khối băng của Angeline, còn cô thì liên tục xây chúng lên mỗi khi cô ta phá vỡ một phiến, Howl quyết định rời khỏi nơi ẩn nấp mà tấn công Ophaniel. Cậu ném mạnh một quả cầu lửa vào Ophaniel. Hắn chậm chạp hơn so với Erzla, quả cầu lửa đập thẳng vào người hắn. Nhưng điều làm Howl kinh ngạc là cơ thể hắn bỗng chuyển thành không khí: một đám khói vàng và xám kim loại, tạo thành một lỗ hổng lớn ở giữa ngực và quả cầu lửa cứ thế mà phóng qua.
Ophaniel nhếch mép cười.
“Cái quái...” Howl phản xạ trước khi lưỡi rìu chém ngang đầu cậu. Một lọn tóc vàng của Howl bị nó lẹm mất.
Diari ngồi trên một chạc cây lớn. Cô ta quan sát chăm chú trận đánh mà không hề động đậy.
Không ai trong Angeline hoặc Howl có thể làm những kẻ dị thường kia bị thương; mỗi lần Angeline chọc xuyên một khối nhũ băng vào Erzla và trúng cô ta, cơ thể cô ta lại hóa khói rồi sau đó biến thành hình người mà không hề xây xước. Cô thấm mệt, và chỉ việc cô không điều khiển được năng lực của mình đã khiến cô trở thành con mồi dễ săn. Erzla không ít lần đã chém được lưỡi hái của mình vào Angeline, cô ta bay nhảy liên tục qua các chạc cây, các mỏm đá lớn một cách nhanh nhẹn. Điều duy nhất giữ cô còn sống là việc những vết thương trên cơ thể cô liền lại nhanh như khi nó xuất hiện.
Howl thì không may mắn được như thế. Cậu phát cáu vì bất lực khi không tài nào thao túng được tâm trí Ophaniel - dường như năng lực ấy của Cambion bất lực trước những Kẻ bị đày. Một bên bắp chân cậu sưng lên và đau vì ngã xuống cái rãnh đá dốc. Ophaniel suýt chút nữa đã lấy đi cánh tay phải của cậu nếu như cậu không lăn hẳn xuống rãnh đá. Howl đốt cháy những thân cây lân cận, khu rừng bốc lửa và khói. Cậu mất dấu Angeline khi lạc giữa những thân cây cháy đen, khét lẹt với một Thiên Thần Sa Ngã đuổi bám theo ngay sau lưng.
“Angeline?” Howl vừa chạy, vừa thét gọi cô. Cậu dịch chuyển liên tục nhưng Ophaniel vẫn đuổi theo với đôi cánh đen giang rộng tựa cơn bão, những nhát rìu của anh ta hiểm hóc và khó lường. Howl vẫn không hiểu sao mình còn sống sót - có lẽ là nhờ dịch chuyển, thứ đã khiến cậu tránh né được hầu hết các đòn đánh từ Ophaniel.
“Đừng chạy nữa, nhóc con.” Ophaniel nói và giang cánh hạ xuống dưới đất bằng một cú đạp giữa xương sường Howl. Cậu ngã xuống ngay lập tức, bò lùi lại, đôi mắt hổ phách ánh lên sắc lửa. “Vẻ kiêu ngạo của nhà Lucifer đâu hết rồi?”
“Tại sao mày không vác xác đi mà hỏi ngài ấy?” Cậu nghiến răng và cười. “Tao đoán ngài ấy sẽ sẵn lòng trả lời mày đấy.”
“Lũ Quỷ cũng chẳng khác Thiên Thần là bao.” Hắn nói và bổ dọc lưỡi rìu vàng xuống, Howl giật nảy mình, nghiêng sang một bên. Hơi nóng từ lửa khiến trán cậu lấm tấm mồ hôi. “Chúng đều ích kỷ, vụ lợi, ngu ngốc và cứng nhắc. Nhưng dẫu sao ta vẫn ghét Thiên Thần hơn, bởi cái suy nghĩ hạn hẹp và ngu xuẩn của chúng. Cũng vì thế mà chúng bị đày đến đây rồi nhốt trong cái hộp Thiên Đường nhỏ bé ấy.”
“Chúng ta có thể đàm đạo thêm nếu như mày buông cái lưỡi rìu chết tiệt ấy ra.”
“Đợi khi tao xong việc đã nhé.”
Hắn đá vào sườn Howl, cú đá làm rạn xương của cậu. Howl cúi xuống và khạc ra một đống máu. Cậu căm ghét mỗi khi trông thấy mình thảm bại và vô dụng.
“Con của Lucifer.” Ophaniel cúi đầu nhìn cậu. “Cũng chẳng mạnh lắm nhỉ? Có lẽ mày nên gọi bố mình lên thật; ông ta sẽ đánh đấm tử tế hơn chút đỉnh.”
Ophaniel đứng lên, đôi cánh của hắn như bốc cháy. Hắn giơ cao chiếc rìu, nhưng hướng phần cán kim loại vào Howl. “Xin lỗi, tao không được phép giết mày.” Hắn dẫm chân lên tay Howl để cậu không thể chạy. Một tiếng gằn la đau đớn buột ra khỏi miệng Howl, da cậu đỏ ửng và cơ thể gồng lên. Hắn thả cây rìu, phần cán đập thẳng vào buồng ngực Howl và cậu nghe thấy một tiếng rắc đầy đau đớn. Tim cậu bị ép chặt và buồng phổi hầu như không thể hoạt động nữa. Ophaniel đỡ lấy cây rìu.
Angeline chạy qua một gốc cây cháy. Cô dừng trước Ophaniel và cơ thể của Howl. Cô liếc nhìn xuống, gương mặt như gầy hóp lại sau cuộc vật lộn dai dẳng. Howl nhắm mắt và thở yếu ớt.
“Ngươi đã làm gì?” Angeline thét lên và chạy đến bên Howl. Ý nghĩ cậu lại chết khiến tâm trí cô trở thành trái bom sắp phát nổ. “Howl?”
“Cậu ta chưa chết đâu.” Ophaniel nói, đi vòng quanh hai người. “Ta cần cả hai sống sót.”
“Ngươi muốn gì?” Cô gào lên. “Rốt cuộc các người muốn gì? Để bọn ta yên!”
Erzla từ đâu xuất hiện và đứng ngay đằng sau Angeline mà cô không hề biết. Cô ta túm lấy tóc Angeline và kéo ngược ra đằng sau. “Đáng lẽ mày không nên hỗn xược thế.”
Diari bay vụt xuống từ những đám khói. Cô ta bước đến trước mặt Angeline, mái tóc đỏ như muốn bùng lên cùng những ngọn lửa đang thiêu đốt xung quanh.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi thật sự đáng giá à?” Cô ta nói. “Một đứa con phàm trần của Adam và Eva, cùng với một con quỷ, hậu duệ của Chúa Tể Địa Ngục. Các ngươi muốn câu chuyện của mình kết thúc ra sao đây? Dưới cái vách vực kia à?”
Cô ta cúi xuống. Angeline đau đớn nhìn cô ta, tay cô không buông khỏi Howl dù không thể cử động đầu mình. Diari chỉ vào ngực cô:
“Thứ này mới là thứ đáng giá.”
“Trái tim của tôi sao?”
“Không.” Cô ta phì cười ranh mãnh. “Con ngu, nếu ta cần tim ngươi thì nó đã ở trong tay của ta rồi.”
Một vật lấp lánh xuất hiện trong tay Diari. Đó là mảnh vỡ đen khi nãy, và cô ta đang chĩa thẳng đầu nhọn của nó vào cô.
“Đó là linh hồn.” Cô ta thì thào. “Một mảnh bé tí, nhỏ xíu trong linh hông cô, cái mảnh xấu xí không thuộc về cô, thứ đã giúp cô và tên ngốc tự phụ này sống sót sau cú nhảy trước. Cô nghĩ sức mạnh đó có bởi vì cô đặc biệt sao? Không, cục cưng ạ, nó đơn thuần tồn tại ngẫu nhiên, và tôi, sẽ chính là người tước nó khỏi cô.”
“Tránh xa tôi ra.”
Diari nhoẻn cười. Erzla gồng mình lên để giữ chặt Angeline, cô ta khẽ huýt sáo. Mảnh vỡ kề sát da cô và cơn bỏng rát lại xuất hiện. Angeline ban đầu rên rỉ, sau đó mới la hét và quằn quại trong tay Erzla như con bướm sa lưới nhện.
“Để tôi yên!” Nước mắt cô trào ra. “Để tôi yên!”
“Đừng cựa quậy nữa!”
“Tôi nói là để tôi yên!”
Lời cuối cùng của Angeline thoát ra khỏi họng cô như một tiếng gầm. Trong tích tắc, cả cơ thể cô như hóa thành phiến băng trắng bệch. Angeline thét lên một tiếng nửa đau đớn, nửa giận dữ, lại sợ hãi, mắt nhắm chặt lại, mặc cho cơn thịnh nộ của mình nổ tung. Erzla bị thổi bay ra đằng sau, vì cô không còn cảm thấy mái tóc mình bị túm ngược về đằng sau nữa. Angeline mở mắt, cúi rạp mình ôm lấy Howl và nhìn xung quanh.
Khói bốc lên từng đám dày, đen và đặc quánh. Không còn một ngọn lửa nào bốc lên, những gốc cây đã cháy đen thui lại và bị bao phủ bởi một lớp băng dày. Xung quanh Angeline, những cái nhũ băng lô nhô mọc lên, băng bao bọc lấy những khối đá và phủ kín mặt đất. Erzla bị một thanh nhũ băng dài chừng năm mét cắm thẳng vào giữa bụng. Cô ta lơ lửng trên không, người găm vào băng và quẫy đạp liên hồi. Angeline không trông thấy Ophaniel và Diari ở đâu, chỉ trông thấy một khoảng rừng trống hoác với những thân cây cháy đã biến thành băng.
“Angie...” Howl hé mở mắt. Giọng cậu méo mó và lí nhí. Howl cố hớp lấy làn không khí lạnh, cầu mắt chuyển sang đỏ tấy. “Anh không thở được.”
“Em đây.”
Angeline ôm chặt lấy Howl. Cô đặt tay mình lên ngực cậu, ngay chỗ vết thương, nối lành những cái xương sườn gãy và làm ngưng lại dòng máu đang chảy rỉ ra trong cơ thể cậu. Cô đặt đầu cậu trên gối mình, tựa đầu mình vào đầu cậu như cố truyền cho Howl chút hơi thở.
“Ổn rồi, sẽ không đau nữa đâu. Ổn rồi.”
Những vết tụ tím ngắt trên người cậu dần mờ đi, bắp chân không còn sưng và các vết xước biến mất. Howl bám tay xuống đất, thở dồn dập, buồng phổi cậu lành lại rồi bắt đầu hoạt động bình thường trở lại.
“Chúng đâu rồi?”
“Em không biết.” Angeline ngước nhìn thanh nhũ băng - Erzla đã biến mất và cả cái lưỡi hái của cô ta cũng thế.
Nhưng cô và Howl không thể vui mừng lâu. Diari lại đến, cô ta chỉ bị hất văng ra xa, gương mặt dính dầy những mảnh băng vụn vỡ. Thiên Thần Sa Ngã không chảy máu, vì nếu có hẳn Angeline đã trông thấy máu chảy từ những vết thương của cô ta. Cô ta tiến đến chỗ họ, nhổ những mảnh vỡ ra. Ở nơi bị thương, khói cuộn lại, sau cùng, gương mặt cô ta vẫn nguyên vẹn, chẳng lấy một vết xước.
Howl đứng dậy, chắn giữa Angeline và Diari.
“Giờ thì tôi hiểu tại sao cô ta chọn cô rồi.” Diari nói, ném một mẩu băng vỡ xuống. Ophaniel xuất hiện sau một gốc cây, chẳng thấy rìu của anh ta đâu nữa mà cũng chẳng thấy anh ta bước thêm bước nào. “Cũng cái kiểu điên rồ mù quáng, bị những thứ tình cảm ủy mị dẫn lối. Lũ con người ngu ngốc bị nguyền rủa bởi điều ấy nhưng luôn những tưởng đó là món quà gì đặc biệt lắm. Ngươi biết không, đó là lý do Thiên thần và Quỷ luôn hoàn hảo, bọn ta luôn hoàn hảo. Bọn ta không có điểm yếu và không mềm lòng.” Cô ta nhìn Howl với một nụ cười khinh bỉ. “Ta đoán là sau bao nhiêu đời, dòng máu Quỷ của ngươi đã trở thành mớ hổ lốn, pha tạp những dòng máu khác rồi, đúng chứ? Lucifer thật sự sẽ bóp cổ và moi gan người tình của hắn ta ngay sau đêm thân mật.”
“Tao nói rồi.” Howl nói, ngẩng cao đầu và kiêu hãnh hếch cái cằm lên. “Đi mà hỏi hắn.”
Cậu tiến lên một bước và ném liên tục những quả cầu lửa vào Diari. Cô ta vẫn bước đến, ánh mắt căm phẫn nhìn Howl. Có những quả cầu trúng, thiêu đốt và nung chảy xương thịt cô ta, nhưng rốt cuộc những lọn khói lại bốc lên và chữa lành tất cả.
“Dừng lại, Howl!” Angeline kéo cậu lại. Howl ngạc nhiên nhìn cô. “Chúng không có cơ thể thật sự, anh không thể làm gì chúng đâu.”
“Ôi, chà.” Diari trầm trồ. “Cô bé thông minh quá.”
Một đôi cánh đen bay vụt đến từ phía sau Angeline, túm lấy cổ cô và kéo cô khỏi mặt đất. Những gì Howl nghe thấy sau đó chỉ có tiếng la thất thanh, kinh hoàng của Angeline và Diari chợt nhào đến, ghè cổ cậu bằng mảnh vỡ màu đen.
“Tao chỉ có ba người và không có nhiều thời gian.” Cô ta gầm ghè. “Chỉ là... một mảnh thì không đủ... Nên tao sẽ lấy hết, chàng trai Cambion ạ, dù mày có mạnh thế nào đi nữa, dù mày có Thức Tỉnh hay chưa, mày vẫn sẽ không thể động một ngón tay đến tao được.”
“Ái chà, tao thì có đấy.”
Diari ngẩng đầu lên.
Và máu cô ta phun tung tóe khắp nền băng khi lưỡi kiếm bạc sượt qua cổ.