Chiếc xe đen của Nó lao nhanh ngoài cơn gió , lòng nó bây giờ nặng trĩu , sao sự việc ra nông nổi thế này . Giờ nó chẳg khác nào người mồ côi , không cha lẫn mẹ . Nhưng nó hân , hận cha nó , chỉ vì bà ta mà có thể bỏ nó . Mẹ nó yêu cha nó là sai lầm , khi bà mất ông vẫn ngoại tình mà không có chút lòng ăn năn . Trên chiếc xe , người cầm lái là Thiên Hữu , có Thiên Minh , anh em của Hắn trên xe . Mọi người đều nhìn biểu cảm của nó lúc này . Nhưng kết quả họ thu được , chỉ là một nét mặt lạnh tanh ......- Đưa đến biệt thự ngoại ô như trong di chúc , mọi người ở đó đi ._ Nó bỗng dưng lên tiếng
- Tiểu Băng , em định giải quyết sao với số cổ phần đó ?
- Ai là Tiểu Băng ?
- Anh xin lỗi , Hải Tuyết .
- Cứ xem trò chơi bắt đầu . Tôi cũng có hứng thú với trò này rồi . _ Nó cười nửa miệng .
Cứ chờ xem , trò gì sẽ bắt đầu
Trong lòng mọi người ai nấy cũng lo sợ , sợ nó sẽ bày ra những trò nguy hiểm tới tính mạng .
- Hải Tuyết , vậy việc học ở trường ?_ Thục Phương nhìn Nó nói
- Nghỉ .
Một câu ngắn gọn . Nó cũng có muốn đi học đâu ? Chỉ là để giết thời gian thôi . Giờ đây cũng không còn dính dán đến Hàn gia nữa , nó đến đó chỉ làm trò cười cho thiên hạ .
- Tiểu thư , chuyện di chúc liệu sẽ đến tay nhà báo ?
- Tuỳ họ , cứ nói thử xem .
- Anh nghĩ là bố sẽ không làm chuyện đó .
- Bố của anh không phải của tôi đừng nhắc đến . Có làm hay không đợi xem rồi sẽ rõ.
Hải Tuyết nói với nét mặt không một chút cảm xúc . Ít ra giờ đây , Thiên Minh cũng hiểu được cảm nhận của nó , đơn giản là giống anh . Một chữ " hận "
Thiên Hữu đưa mọi người về tới biệt thự thì mỗi người một nơi ...... Trong phòng yên tĩnh để họ nhìn lại các sự việc đã xảy ra . Tại sao Hàn gia lại lâm và cảnh này .
Tại Phòng nó
Vừa mở tivi thì hình ảnh của nó xuất hiện trên tivi với thông tin là đã người mở di chúc và đã rời khỏi Hàn gia . Nó nhếch môi .
- Thiên Hữu , hãy tung tin tôi là chủ tịch của trung tâm mua sắm bên Paris . Và cho họ biết tôi là người nắm giữ hơn phân nữa gia tài của Hàn gia . Rút hết cổ phần của các công ty mà trong tài sản tôi có để đầu tư hết vào tập đoàn Lâm gia . Nếu như cổ phần nhiều tôi đề nghị mở cuộc họp hội đồng quản trị .
Thiên Hữu nghe theo lời nó đi làm . Ngồi một mình trong phòng , đôi mắt nó lượn lờ ở khung cảnh buổi sáng bên cửa sổ . Nó đứng dậy rời khỏi nhà , đi ra một khoảng xa , đứng ngắm nhìn hình ảnh mặt biển . Gợn sóng nhỏ , lăn tăn li ti mà buổi sáng không nhìn thấy được ...... Thẩn thờ nhìn về phía bầu trời rộng và cái chảo nước khổng lồ kia , một loạt hình ảnh gia đình nó lúc nhỏ ùa về như một thước phim không có đoạn kết . Cảm xúc thật hỗn độn . Ngay bây giờ , nó chính thức vén bức màn đối đầu với cha nó . Không ngờ đến một ngày cha con nó cũng lâm vào con đường này . Bây giờ nó không còn rãnh rỗi như lúc kia nữa , nó sẽ phải bắt tay để gầy dựng một công ty vững chắc , nó sẽ lo cho mọi người - nhưng người luôn bên nó mỗi lúc vui buồn ......... Nó sẽ thay đổi , nó sẽ phải là một Hải Tuyết biết suy nghĩ và có cảm xúc hơn chứ không phải là một cô gái lạnh lùng kia nữa ..... Lạnh lùng thì sẽ phải có điểm dừng nhất định và cũng không được mềm lòng trước những sự việc khó khăn . Mối hận thù này nó nhất định sẽ đòi lại thay cho mẹ nó .
Bóng dáng một người con gái với mái tóc đen dài , thân mình mảnh mai đang đứng thơ thẩn ở nơi có cát mịn biển mặn kia trở thành một bức tranh tuyệt đẹp ........ Nỗi ưu buồn thấm đượm đôi mắt của nó sẽ tạo nên một phần cảm xúc cho bức tranh lúc này ........đừng vẽ , đừng vẽ nỗi buồn của nó ...... Hãy vẽ sự thay đổi của nó khi rời khỏi Hàn gia và khi nó chính thức trở thành cô gái mang tên Huỳnh Hải Tuyết .