“Jendy, vì sao dạo này không đến tìm em?”
Một cô nàng chân dài từ từ tiến về phía Jendy nhưng cậu chỉ lạnh lùng nhếch mép.
“Cút!”
“Gì cơ?”
“Chúng ta không có quan hệ gì nữa! Biến đi trước khi tôi nổi giận!”
“Vì sao? Có phải vì bà chị già đó cấm anh không?”
Cô nàng bĩu môi nhìn cậu.
Rắc.
Tiếng xương gãy vang lên kèm sau đó là tiếng hét kinh hãi của cô gái. Jendy buông tay cô gái ra lạnh lùng nhìn cô.
“Đừng có động đến cô ấy! Loại như cô không xứng được nhắc đến cô ấy! Mau cút đi!”
Cô gái sợ hãi liền chạy vội đi chỉ còn một mình cậu đứng dưới trời tuyết. Lúc này cô đang làm gì? Liệu cô có nghĩ đến cậu không? Jendy vò tung mái tóc của mình. Cậu biết cậu rất nhớ cô nhưng lại chẳng thể nào làm được gì những gì cậu muốn bây giờ là được gặp lại cô.
“Điên mất!”
Jendy tức giận nhảy lên xe moto phóng đi. Cậu lao nhanh trên đường không thèm để ý đến xung quanh, chợt hình ảnh một người con trai đập vào mắt cậu khiến cậu phanh xe lại.
Sky đứng giữa trời tuyết lặng lẽ nhìn những bông tuyết rơi. Hoa tuyết rất đẹp nhưng cũng rất lạnh, một bông tuyết rơi xuống tay anh nhưng rồi lại bị độ ấm nóng của bàn tay làm cho tan chảy. Người con gái đó cũng giống như tuyết rất xa cách mà cũng rất gần gũi. Anh mỉm cười đầy buồn bã nắm chặt tay lại lòng lại nhói đau còn đau gấp mấy lần vết thương ở lưng.
“Chà không ngờ hoàng tử Sky cũng có hứng đi dạo cơ đấy.”
Jendy dựa lưng vào xe cười đầy mỉa mai. Cậu đã nghe mọi người nói, ở trường Sky thường xuyên giúp đỡ Chiro vì thế lòng cậu khá khó chịu.
“Cậu là Jendy?”
“Sao ngài có thể biết tên một kẻ thường dân như tôi?”
“Chiro thường xuyên nhắc đến cậu.”
Jendy khẽ nhíu mày. Chiro? Chẳng lẽ Sky đã phát hiện ra thân phận của Chiro hay là chính chị ấy nói với hắn?
“Tránh xa Chiro ra!”
“…”
“Tôi nói anh tránh xa cô ấy ra! Anh vốn không có khả năng bảo vệ chị ấy.”
“Sao cậu lại chắc chắn như vậy?”
Sky vẫn duy trì nụ cười buồn trên môi thái độ đó khiến cho Jendy khó chịu. Cậu lại gần Sky nhìn thẳng vào mắt anh gằn từng chữ.
“Vì ở cạnh anh chị ấy sẽ gặp nguy hiểm.”
“Tôi sẽ bảo vệ cô ấy.”
“Bảo vệ ư? Anh có dám từ bỏ ngôi vị hoàng tử của mình vì Chiro không? Đừng có đùa! Tôi sẽ không cho anh lại gần chị ấy đâu.”
“Tôi vẫn sẽ ở bên cô ấy.”
Bốp.
Một cú đánh giáng xuống mặt Sky khiến khóe môi anh chảy máu. Mặc dù Sky có khả năng đánh trả nhưng vết thương sau lưng không cho phép anh làm vậy. Jendy định đánh Sky lần nữa nhưng chợt chuông điện thoại vang lên.
“Alo, Cherry à chuyện gì vậy?”
“Jendy! Cứu mình với!”
“Được mình về ngay!” – Jendy gật đầu rồi quay sang Sky. – “Cái này chỉ là cảnh cáo dù anh có là hoàng tử tôi vẫn đánh!”
Rồi cậu leo lên xe phóng đi. Jendy vừa đi thì một cô gái chạy về phía anh.
“Sky, vì sao anh lại ra nông nỗi này?”
“…”
“Hôm qua nghe tin anh bị đánh em đã rất lo lắng bây giờ cả mặt cũng bị thương nữa.”
Maria lo lắng chạm vào vết thương trên mặt Sky nhưng anh không hề động đậy cứng đờ như người vô hồn. Không có khả năng ư? Sao ai cũng nói với anh như vậy? Thật sự là anh và cô không thể ở bên cô ư? Sky đứng dậy lau vệt máu trên khóe môi.
“Anh Sky.”
Maria níu tay Sky lại nhưng lại bị anh hất ra. Sky nặng nề tiến về phía trước để lại một mình Maria.
“Vẫn là vì Chiro, luôn luôn nghĩ đến cô ấy. Thật sự anh không hề có cảm giác với em sao?”
Cô cắn chặt môi nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt.
Jendy lao nhanh về nhà vừa về đến cổng liền bắt gặp một đám người áo đen.
“Các người là ai? Mẹ tôi đâu?”
Câu trợn mắt nhìn đám người kia.
“Chiro – Sakura đâu?”
Bọn chúng không thèm quan tâm đến câu hỏi của cậu chỉ chú tâm vào nhiệm vụ được giao.
“Chiro nào? Tôi không biết! Nhà tôi chỉ có người tên Yuki thôi.”
“Tôi hỏi lần cuối. Chiro – Sakura đâu?”
“Không biết!”
Cậu thờ ơ trả lời ngay lập tức một tên áo đen túm lấy cậu giáng một quả đòn vào bụng khiến cả người Jendy ngã xuống đất.
“Đáng ghét mà!”
Rồi cậu lao vào tấn công chúng nhưng lần nào cũng bị đánh lại. Cậu kiệt sức nằm vật vã xuống sàn.
“Jendy!”
Cherry liền chạy ra đỡ cậu.
“Nếu không trả lời tôi buộc phải giết mấy người.”
“Ai đã dẫn mấy người tới đây?”
Jendy chống tay ngồi dậy đôi mắt toát ra vẻ hung dữ.
“Ý cậu là tên này?”
Bọn chúng liền ném một cái xác về phía Jendy ngay lập tức cả người cậu đóng băng. Đó là James, kẻ mà cậu gọi là ba. Jendy nhìn cái xác đầy máu me tim khẽ nhói đau. Dù cậu ghét ông ấy bao nhiêu nhưng ông ấy cũng là ba cậu.
“Nếu mấy người không nói thì chúng tôi chỉ còn cách tiêu diệt mấy người mà thôi!”
Sau đó bọn chúng chĩa súng về phía Jendy. Cậu nhắm mắt lại trong đầu lại xuất hiện hình ảnh của Chiro. Chiro, xin lỗi, em không thể ở bên chị được rồi!
Đoàng.
Một tiếng súng vang lên khiến Jendy ngạc nhiên mở mắt. Mika và Miki bắn liên tục về phía đám người áo đen.
“Huy hiệu hoàng gia Stomwindy? Xem ra ông ta đã phản công rồi!”
Mika cúi đầu cầm lấy huy hiện sáng bóng trên áo bọn chúng. Chiro gật đầu bước về phía Jendy.
“Có sao không?”
Jendy chưa kịp trả lời thì Anna bước vào bà kinh hoàng lên tiếng:
“Đã có chuyện gì xảy ra? Tiếng súng vừa rồi là sao? James đâu? Tại sao ông ấy chưa về? Ông ấy đã mất tích ngày rồi.”
“Mẹ.” – Chiro ngập ngừng lên tiếng. – “Ông ta chết rồi.”
“Không, con nói dối! Jame làm sao chết được.”
Chiro im lặng nắm lấy tay bà kéo về phía James. Anna sờ mặt hắn một cảm giác lạnh toát truyền từ đầu ngón tay.
“Làm sao có thể! Không thể nào, James tỉnh lại đi! Anh đang say rượu phải không? James! James!”
Anna bật khóc ôm lấy James. Thà để hắn hành hạ bà, thà để hắn mắng bà còn hơn là hắn rời khỏi bà. Trong lòng bà duy nhất chỉ có một người, bà yêu James say đắm sẵn sàng từ bỏ tất cả vì hắn. Dù biết trong lòng James không có bà nhưng bà vẫn luôn hi vọng chỉ cần hắn mỉm cười với bà một lần là đủ. Bây giờ James đã lìa xa bà mãi mãi, hắn sẽ bỏ mặc bà thật ư? Không không thể nào!
“James!!!”
Màn đêm dần bao phủ lấy căn nhà. Hôm nay mọi thứ trở nên tĩnh lặng lạ thường, một mình Chiro ngồi dưới gốc cây khô khốc mắt nhìn chằm chằm vào một khoảng không nào đó.
“Cháu không sợ lạnh à?”
Một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu cô. Chiro liền ngước mắt lên nhìn sau đó lại cúi xuống.
“Harry, sao ông lại ở đây?”
“Cháu có tâm sự à?”
“Không, chỉ là tôi không hiểu tại sao ông ta lại luôn tìm cách giết tôi nữa.”
“Cháu đã biết Robert là kẻ giết gia đình cháu rồi à? Có lẽ cháu không biết, ông ta rất sợ chết.”
“Chết ư? Kẻ hung hăng như ông ta mà cũng biết sợ sao?”
“Cháu có tin rằng người như Robert đã từng khóc khi làm hại một con chim sẻ không”
“Ha ha, làm sao có thể.”
Chiro lắc đầu. Có đánh chết cô cũng không tin kẻ khát máu như ông ta làm như vậy.
“Đấy là sự thật! Robert và ta là bạn từ hồi nhỏ. Lúc ấy, ông ta rất hiền lành và sợ chém giết. Robert luôn mong muốn sống trong một đất nước yên bình không chém giết lẫn nhau. Cho đến một ngày chính mắt ông ta nhìn thấy ba mình giết mẹ mình mọi thứ đã thay đổi. Ông ta đã chà đạp lên tất cả giết chính người anh em của mình để dành ngôi vua. Robert rất căm ghét mắt khác màu vì mẹ ông ta cũng mang màu mắt khác người như vậy.”
Chiro im lặng suy nghĩ. Quyền lực và vương vị có ma lực như thế nào mà có thể khiến cho người như Robert thay đổi đến chóng mặt? Liệu Sky sẽ giống ông ta chứ?
“Tuy nhiên Robert cũng chính là một kẻ si tình.”
“Hả? Ông ta máu lạnh như vậy mà cũng biết yêu sao?”
“Yêu điên cuồng là đằng khác! Wendy, mẹ của Sky là người ông ấy yêu. Mặc dù biết bà không yêu ông ta nhưng Robert vẫn tìm mọi cách để chiếm lấy bà. Nhưng có lẽ ông ta cũng biết rằng dù có được thân thể bà nhưng mãi mãi cũng sẽ không có được trái tim bà. Những kẻ si tình thường là những kẻ đau khổ.”
“Ông cũng là một kẻ si tình!”
Harry ngạc nhiên nhìn Chiro sau đó khẽ cười. Phải, ông cũng là một kẻ si tình, yêu ai đó chỉ biết đứng từ xa mà ngắm ngay cả khi người đó chết mình cũng không làm được gì.
“Có lẽ cháu nói đúng! Chỉ cần Yumi hạnh phúc thì ta cũng mãn nguyện.”
“Mẹ tôi chưa bao giờ biết ông yêu bà ấy đúng không?”
“Ta không muốn cô ấy khó xử nhưng ta cũng phải cảm ơn ba cháu đã sinh ra một đứa trẻ như cháu. Chắc ta nên về rồi, tạm biệt!”
Harry xoa đầu cô rồi bước đi. Chiro nhìn theo bóng Harry rồi khẽ thở dài. Những kẻ si tình không những khổ mà còn ngốc nữa. Ông ấy định chờ mẹ cô đến khi nào? Cô nhắm mắt lại ngước lên nhìn bầu trời. Có lẽ Chiro không biết rằng đây là lần cuối cô gặp Harry.
Harry bước dọc con được khẽ mỉm cười. Mỗi lần nhìn thấy Chiro ông lại luôn nghĩ tới Yumi. Dù biết cô là con gái của kẻ khác với người mình yêu nhưng ông chưa bao giờ ghét cô.
“Ai?”
Chợt Harry dừng chân lại đôi mắt sắc bén nhìn xung quanh. Một nụ cười lạnh vang lên sau đó một người đàn ông bước từ trong bóng tối. Đôi mắt xanh đục lóe lên.
“Chào, bạn tốt!”