“Cái gì? Không thể nào, làm sao chúng ta có thể.”
“Maria đây là sự thật, anh đối tốt với em cũng chỉ vì chúng ta có cùng huyết thống.”
“Sky đừng đùa như vậy, không vui đâu!”
“Nhìn vào mắt anh đi.”
Sky nắm chặt bờ vai của Maria ép cô nhìn thẳng vào mắt anh. Một đôi mắt màu đỏ đầy u buồn, nó rất giống đôi mắt của cha cô, Tony.
“Đây là sự thật sao?”
“Đúng vậy, vì thế em hãy sớm từ bỏ đi.”
Sky bỏ tay ra khỏi người Maria rồi bước lên bờ.
“Sky, anh đi đâu vậy?”
“Về cung điện, có lẽ anh cần một thời gian để trấn tĩnh.”
Maria nhìn theo bóng Sky nước mắt của cô lại chảy dài. Là anh em ư? Sao có thể! Vì sao người cô yêu nhất lại là anh trai cùng cha khác mẹ của cô? Ông trời thật biết trêu người mà!
Maria trở về nhà cũng là lúc nửa đêm, tất cả người hầu đều đi ngủ. Tuy nhiên khi bước vào nhà đập vào mắt cô là người ba tôn kính đang ngồi trên ghế với vẻ mặt tức giận.
“Ba!”
“Maria! Con giải thích vụ này sao hả?”
Tony ném về phía cô một bức thư, là bức thư của mẹ cô.
“Ba lục đồ của con?”
“Là Meri, con bé đã đưa cho ba!”
“Chuyện này…”
“Giải thích rõ ràng đi! Đừng nói với ta con định bảo vệ lũ người Violetsun đấy.”
“Đây là nhiệm vụ của con!”
Maria cắn răng lên tiếng. Tony liền bật dậy hét lên đầy phẫn nộ.
“Ta nuôi dạy con bao năm để con làm như vậy à? Mẹ con đã như vậy rồi giờ lại đến lượt con.”
“Ba ngăn cấm con thừa nhận mình là một trong tứ đại gia tộc có phải vì Sky đúng không? Mẹ Sky, người mà ba yêu có mối thù với nước Violetsun!”
“Câm mồm! Ai cho con nói như vậy? Ta hỏi câu cuối, một là con xé nát bức thư này và quên cái việc mình mang dòng máu của tức đại gia tộc hay việc phải bảo vệ công nương đi. Hai, là con phải chấp nhận hình phạt của ba!”
“Con là hậu duệ của gia tộc Takeru!”
“Con…”
“Sao hả? Giết mẹ tôi rồi giờ muốn giết tôi sao?”
“Hỗn láo! Ta phải dạy lại ngươi mới được, Meri!”
“Chuyện gì vậy ba? Chị, chị sao vậy?”
Meri từ trên tầng chạy xuống lo lắng nhìn chị của mình.
“Meri đánh nó cho ta.”
“Ba! Làm sao con có thể!”
“Làm ngay!”
“Con…”
“Chẳng lẽ đến lượt con cũng không nghe lời ta sao?”
“Con xin lỗi, chị em xin lỗi!”
Meri thật giọng từ từ lôi chiếc roi bên hông ra.
“Đánh ba mươi cái cho ta.”
“Ba!”
“Làm ngay đi! Đánh mạnh lên!”
Maria vẫn đứng đấy chịu từng cơ đau đang dội xuống cơ thể mình. Cô đã làm nhiều điều có lỗi với Chiro, cô không thể phải bội cô ấy được. Chỉ là vài vết thương mà thôi, cô có thể chịu được. Chiếc roi vẫn tiếp tục vung lên rồi hạ xuống cơ thể Maria càng ngày càng suy yếu cuối cùng gục ngã, cô chỉ lờ mờ nghe được tiếng nói thoảng bên tai.
“Maria, Chị có sao không? Chị!”
“Chưa hết ba mươi cái đánh tiếp!”
“Mẹ ơi, Maria xấu xa lắm phải không? Hôm nay con gặp một cô gái con muốn làm bạn với cô ấy nhưng nhìn cô ấy lại gần hoàng tử Sky con lại thấy ghét vô cùng! Con xấu xa lắm!”
Một cô bé tuổi gục mặt vào lòng người phụ nữ khóc nức nở. Bà mỉm cười vuốt ve mái tóc cô bé rồi lên tiếng.
“Không, Maria không xấu xa chút nào hết. Chỉ cần con biết kiềm chế bản thân luôn muốn bảo vệ những người mình yêu là được rồi.”
“Thật hả mẹ? Con không hề xấu xa chút nào ư?”
“Đúng vậy Maria của mẹ là người tốt!”
“Con là người tốt?”
“Maria người con gặp có phải là một cô bé có đôi mắt màu lục bảo đúng không?”
“Vâng, sao mẹ biết?”
“Sáu năm sau con sẽ biết. Con chỉ cần hiểu rằng con không được phản bội cô ấy vì cô ấy rất quan trọng.”
“Vâng con hiểu rồi! Con coi Chiro là bạn nên sẽ không bao giờ phải bội cô ấy đâu.”
Người phụ nữ khẽ mỉm cười vuốt ve mái tóc cô.
“Ừ, Maria cố lên nhé!”
“Chị, Chị ơi!”
Một giọng nói vang lên khiến cô mở mắt. Đập vào mắt cô là khuôn mặt đầy lo lắng của Meri. Con bé hốt hoảng đến nỗi nước mắt chảy dài trên mặt.
“Chị làm em lo quá! Em cứ nghĩ chị bị làm sao rồi cơ.”
“Chị ổn mà.”
Maria mỉm cười định ngồi dậy nhưng cơn đau ập đến không cho phép cô làm vậy. Cô nhìn cánh tay mình, tất cả đều được băng bó cẩn thận, có lẽ tối qua cô mất rất nhiều máu.
“Chị an tâm, ba sẽ không làm gì chị nữa đâu hôm qua em đã gọi anh Sky đến…”
“Sky đến ư? Tại sao?”
“Vì em nói chị bị thương nên anh ấy đến, có vẻ anh ấy rất lo cho chị.”
“Không như em nghĩ đâu!”
Maria cười buồn. Meri nhìn khuôn mặt ủ rũ của Maria khẽ lên tiếng.
“Chị, em xin lỗi.”
“Vì cái gì?"
"Về bức thư, em không biết nên nhờ ba xem thử ai ngờ…”
“Không sao, đằng nào chị cũng bị phát hiện.”
“Vậy gia tộc Takeru là…”
“Gia tộc của chúng ta! Nghĩa vụ của chúng ta là bảo vệ công nương Chiro – Sakura.”
“Cái gì? Tại sao lại như vậy? Chiro? Có phải Yuki – Royale đúng không? Cô ta bị em đánh nhiều lần cơ mà.”
“Đó là sự thật! Mẹ chúng ta là người cuối cùng của gia tộc Takeru, một trong tứ đại gia tộc nước Violetsun.”
“Mẹ ư? Đừng nhắc đến tên bà ta! Em không có mẹ!”
Meri hét lên đứng bật dậy khiến chiếc ghế ngã ra đằng sau.
“Meri… em phải nghe chị!”
“Chị đừng nói nữa! Bà ta là kẻ phản bội! Bà ta dám bỏ đi theo người đàn ông khác!”
Bốp.
Maria dùng hết sức tát vào má Meri một cái rồi ngã xuống giường.
“Chị, sao lại đánh em?”
“Em im đi, em tin những lời đồn đó ư? Em là con mà em cũng không tin mẹ ư? Bà không hề phản bội! Bà ấy chết rồi! Bà ấy bị ba giết!”
“Ba ư? Không thể nào!”
“Là sự thật, ông ta đã giết mẹ. Năm ấy khi em đang ngủ chị đã nhìn thấy tất cả. Ba ngoại tình có con với người phụ nữ khác và bị mẹ phát hiện. Bà vì không muốn chúng ta tủi thân nên bắt ba lựa chọn cuối cùng ba chọn đứa trẻ ấy mà không chọn chúng ta rồi hai người vật lộn cuối cùng ba đâm chết mẹ. Sau đó ông ta liền sắp xếp một hiện trường giả.”
“Tại… tại sao chị không nói với em?”
“Vì chị không hề biết rằng Sky là đứa trẻ đó và chị cũng nghĩ đó là một giấc mơ.”
“Cái gì? Anh Sky là con của ba với người phụ nữ khác?”
“Đúng vậy, hôm qua anh ấy đã nói cho chị tất cả!”
“Không, chị nói dối! Cái gì mà công nương cơ chứ! Cái gì mà ba giết mẹ rồi anh Sky là anh cùng cha khác mẹ. Em không tin! Chị lừa em! Chị nói dối!”
“Meri!”
“Đừng đuổi theo em!”
Meri hét lên rồi lao ra ngoài. Chỉ còn một mình Maria. Cô khẽ thở dài ngước nhìn ra ngoài cửa sổ. Tia nắng đầu tiên báo hiệu kết thúc mùa đông lại giá, trái tim của cô ấm dần theo tia nắng. Cô phải cố gắng lên, chờ đợi công nương trở về, chờ đợi cô ấy xuất hiện. Cô sẽ chờ! Cô tin chắc chắn cô có thể làm được vì mẹ nói cô là người tốt cô có thể bảo vệ người mình yêu!
“Maria cô lên!”
Rồi những giọt nước mắt rơi lã chã…