Cạnh… cạch…
Cánh cửa vang lên rồi dần dần hé mở. Ánh sáng luồn qua khiến Kin nhíu mày rồi từ từ mở mắt.
“Cậu dậy rồi à?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Chiro?”
Kin ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt mình. Không còn vẻ mệt mỏi của hận thù, lúc này trông cô yên bình đến lạ thường.
“Cậu đói chưa? Để tôi lấy chút đồ ăn.”
“Chúng ta đang ở đâu đây?”
“Bờ biển.”
Chiro nói rồi bước vào trong bếp. Kin chầm chậm đứng dậy rồi bước ra ngoài.
Rào… rào.
Tiếng sóng biển đánh ập vào bờ. Cậu nhìn xung quanh, là một nơi hoang vắng ngoài căn nhà gỗ này ra không còn một thứ gì khác. Vì sao cậu lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra?
“Chỉ còn bánh mì và sữa thôi. Cậu uống chứ?”
Chiro từ đằng sau mỉm cười đặt một cốc sữa nóng vào tay cậu.
“Sao tôi lại ở đây?”
“Mau vào đi. Cậu chưa khỏe đâu.”
“Chờ đã!”
“Làm ơn đi!”
Cô nhìn cậu cầu xin. Kin im lặng thật lâu rồi gật đầu. Rồi những ngày qua cậu sống một cuộc sống hết sức bình thường. Buổi sáng đi tưới cây cùng cô, buổi chiều lại ngồi trên mỏm đá ngắm hoàng hôn. Điều kì lạ là chỉ có mình Chiro mà không còn ai khác. Kin rất muốn hỏi Chiro đã xảy ra chuyện gì nhưng cô chỉ lảng tránh cậu. Chiro lúc này thật khác trước đây. Trong mắt cô luôn yên bình không hề lo lắng một chút nỗi buồn cũng không vướng đọng lại.
“Kin,cậu vẫn muốn hỏi tôi về chuyện này đúng không?”
“Vì sao chúng ta…”
Chiro liền đặt tay lên miệng cậu ra hiệu im lặng.
“Đừng nói nữa được không? Chẳng phải chúng ta đang ở bên nhau đó sao.”
“Mau đi ăn thôi. Tôi đói rồi!”
Kin liền nắm lấy tay Chiro kéo vào trong nhà. Chiro hơi ngạc nhiên cuối cùng cũng mỉm cười bước theo cậu. Điều cả hai ngại nhất chính là đi ngủ. Chỉ có một chiếc giường trong phòng. Kin muốn sống đất ngủ nhưng Chiro lại không đồng ý. Cậu cũng nhất quyết không để cô ngủ dưới đất. Cuối cùng cả hai cùng ngủ trên giường ngăn cách bởi một chiếc gối.
“Nếu thấy chật tôi có thể xuống dưới đất.”
Chiro lắp bắp lên tiếng định bước xuống nhưng Kin liền giữ cô lại.
“Ở lại đi! Thế này thật ấm áp.”
Kin dịu dàng nắm lấy tay cô rồi nhắm mắt lại. Đây chẳng phải điều cậu mong muốn sao? Tại sao cậu không thể vứt bỏ những chuyện trước đây để sống một cuộc sống bình yên cơ chứ!
Sáng hôm sau, khi Kin tỉnh dậy đã không thấy Chiro đâu nữa. Cậu liền lao ra ngoài sợ cô chỉ là ảo giác do chính cậu tạo ra, sợ cô sẽ rời xa cậu.
“Buổi sáng còn lạnh lắm!”
Một giọng nói vang lên. Chiro bước đi trên bãi cát mặc cho những con sóng lạnh đánh vào chân.
“Vậy còn em?”
Kin thở nhẹ nhõm từ từ tiến về phía cô.
“Ra đây chơi đi!”
Chiro mỉm cười xòe tay ra.
“Không sợ bị cảm sao?”
“Không sao, cậu có thể hứa với tôi một điều được không?”
“Điều gì?”
Kin đưa tay ra định kéo cô vào bờ.
“Ở bên cạnh tôi… mãi mãi.”
Bàn tay cậu khựng lại. Chiro vẫn xòe tay ra như cũ như đón đợi Kin nắm lấy. Kin im lặng nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
“Chiếc vòng đâu?”
Bất chợt cậu lên tiếng khiến Chiro giật mình.
“Chiếc vòng… Anh đang nói gì vậy?”
“Em không phải Chiro! Cô ấy luôn mang nó bên mình!”
“Làm ơn đừng nói nữa!”
Chiro lên tiếng nhưng Kin dường như không nghe thấy vẫn tiếp tục nói.
“Chiro đang ở đâu? Em không phải là Chiro! Em không bao giờ thay thế được cô ấy. Cô ấy không bao giờ bỏ mặc mọi người mà trốn chạy ra đây.”
“Làm ơn đi! Xin anh đừng nói nữa. Đúng, em không phải Chiro trong lòng anh đây chỉ là một giấc mơ một ảo ảnh do chính anh tạo ra. Em hình thành lên từ ước muốn của anh. Nhưng chẳng phải như thế này rất tốt sao! Chúng ta có thể ở bên nhau, mười năm, hai mươi năm đến lúc về già. Nơi này tốt đẹp hơn thế giới thực nhiều, không có chiến tranh hay thù hận. Làm ơn, hãy ở lại đây!”
Chiro bật khóc ôm lấy Kin. Chẳng phải tốt hơn sao? Cậu nhắm mắt nhớ lại quãng thời gian cậu ở đây. Một cuộc sống yên bình không thù hận không chiến tranh.
“Chiro!”
Kin quay người ôm lấy cô vào lòng.
----------------------------------------------
“Cậu ta chìm vào hôn mê nặng rồi. Đây chính là tác dụng phụ của thuốc. Nó tạo ra một ảo ảnh. Ảo ảnh đó chính là khát khao thầm lặng của cậu ta.”
Kazo thở dài nhìn chằm chằm Kin.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Hongo lo lắng vò đầu liên tục.
“Chờ và đợi! Lúc này Kin đang phải đấu tranh mạnh mẽ giữa ảo và thực. Nếu cậu ta thua… cậu ta sẽ mãi mãi bị nhốt trong đó.”
“Đáng ghét! Kin cậu có tỉnh lại cho tôi không!”
Hongo tức giận muốn lao vào đấm cho cái kẻ trên giường kia tỉnh lại.
“Nguy rồi!”
Kazo đột nhiên kêu lên.
“Sao? Cậu ta tỉnh lại rồi à?”
“Không! Nhịp tim của Kin đang chậm lại.”
“Cái gì?”
“Nhịp tim ngày càng giảm dần rồi!”
“Mau nghĩ cách đi!”
“Tôi làm sao biết được đó là lựa chọn của cậu ta. Lấy ống thở về đây.”
Cả hai người luống cuống không biết nên làm gì. Nhịp tim cứ vậy giảm dần giảm dần.
“Chẳng lẽ lựa chọn của cậu ta là…”
Tít… tít.
“Hự!”
Chiro kêu lên ôm lấy tim của mình.
“Công nương! Cô sao vậy?”
Mika lo lắng nhìn Chiro. Cô lắc đầu rồi trấn an mọi người.
“Tôi ổn, chúng ta mau chiến đấu.”
Mika gật đầu rồi cho mọi người tiến vào căn nhà. Nhìn mọi người biến mất cô mới vuốt vuốt ngực. Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Vì sao tim cô lại đau đến như vậy cứ như vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng…
Rầm.
Cánh cửa bị mở tung, Wendy hầm hực bước vào.
“Vì sao anh dám lấy gia tộc Piper ra làm mồi nhử?”
Bà hét lên giận dữ. Robert bóp tránh quay lại nhìn bà.
“Bọn chúng quá mạnh. Ta đã đổ dầu hỏa xung quanh. Chỉ cần bọn chúng bước vào đông đủ lập tức đốt cháy.”
“Cái gì? Anh muốn hi sinh cả một gia tộc ư?”
“Đó là cách duy nhất tiêu diệt bọn chúng!”
“Im đi! Em không đồng ý.”
Wendy gào lên. Robert liền nắm lấy vai bà lắc liên tục.
“Tại sao? Phải chăng vì cô vẫn còn yêu hắn? Việc Sky là đứa con của hắn và cô ta đã không thể chấp nhận được rồi. Cô còn muốn ta không giết hắn? Nếu cô dám chạy đến chỗ hắn ta lập tức giết thằng nhóc đó!”
“Anh nghĩ có thể cản được tôi sao? Nực cười, đứa con này tôi vốn chỉ coi là một quân cờ!”
Wendy nhếch mép rồi nhanh chóng quay lưng chạy đi. Bà lao qua đám lính rút súng ở bên hôm bắn liên tục rồi chạy nhanh đến chỗ Tony.
“Hóa ra, quân cờ thì mãi mãi vẫn chỉ là quân cờ mà thôi.”
Sky từ sau cánh cửa bước ra nhìn chằm chằm bà. Anh ao ước có được tình yêu của bà. Từ nhỏ, anh đã luôn hâm mộ mẹ mình. Bà vừa tài năng lại thông minh tuy nhiên… bà chưa bao giờ coi anh là con! Chợt nhớ ra lời hai người vừa nói Sky liền bỏ ra ngoài. Đốt căn nhà đó sao? Chiro có ở đó!
Bốp.
Một cú đánh khiến cả người Tony ngã xuống. Khóe môi ông rỉ máu căm hận nhìn người con gái trước mặt.
“Mày là đồ phản bội!”
Maria nhìn ông ta bằng đôi mắt vô cảm.
“Kẻ phản bội? Ha ha, ai mới là kẻ phản bội đây? Ông lừa dối mẹ tôi chưa đủ sao?”
- Rồi cô nhảy lên bắn vào sườn trái của Tony. – “Bà ấy yêu ông như vậy mà ông lại không nhìn bà ấy dù chỉ một lần.”
Đoàng.
Lại thêm một viên súng ghim vào sườn phải.
“Lúc nào ông cũng nghĩ đến bà ta rồi cùng bà ta lén sinh ra một đứa con. Thật nực cười, tại sao tôi lại yêu phải người anh cùng cha khác mẹ của tôi chứ!”
Cô bật cười cay đắng chuẩn bị bắn về phía Tony nhưng đột nhiên một khẩu súng khác dí vào người cô.
“Mau bỏ súng xuống!”
“Chà hoàng hậu Wendy!”
Maria mỉm cười ánh mắt chứa đầy khinh bỉ nhìn bà.
“Tony, anh mau chạy đi!”
“Wendy?”
“Ở ngoài kia có rất nhiều quân của Violetsun anh mau đi lối sau.”
“Còn em?”
“Mặc kệ em! Mau đi đi!”
“Tôi không để cho mấy người dễ dàng đi như vậy đâu! Tôi muốn mấy người xuống đó để xin lỗi mẹ tôi!”
Maria hét lên chân đạp lấy thanh kiếm dưới đất rồi đâm thẳng nó vào bụng mình xuyên qua người Wendy.
“Wendy!”
“Maria!”
Tony và Sky cùng đồng thời hét lên. Maria ngã xuống vòng tay của cậu mỉm cười.
“Tuyệt thật, em đã trả thù được cho mẹ rồi!”
“Maria, sao em làm vậy? Em biết đó là hành động ngu ngốc không?!”
“Ừ, em ngốc. Ngốc thì mới yêu mãi một người như anh. Em có thể hỏi anh một câu được không?”
“Em nói đi!”
“Có bao giờ anh yêu em không? Dù chỉ một phút…”
“Anh xin lỗi.”
Maria mỉm cười nhìn cậu máu chảy ngày càng nhiều.
“Không sao, em quen rồi!”
“Maria!”
Cùng lúc đó Chiro xông vào nhìn thấy cảnh tượng thảm thương trước mắt.
“Mau đưa cô ấy đi! Nhanh lên!”
Chiro liền ra lệnh đột nhiên Mika hốt hoảng chạy vào.
“Công nương ngoài kia có một đám lửa rất to!”
“Nguy rồi! Mau rút lui.”
Chiro ra lệnh rồi chuẩn bị quay đầu chạy thì Maria lên tiếng.
“Có một lối khác. Chúng ta mau đi.”
“Nhưng vết thương của cậu…”
“Nhanh lên không sẽ không kịp mất!”
Biết không còn thời gian do dự Chiro liền bước theo Maria. Sky ở đằng sau luôn dìu dắt Maria cẩn thận.
“Tony, trong bụng em đã có đứa con của ông ta. Anh có giận không?”
“Không, anh chỉ cần em sống thôi!”
Tony đau khổ nhìn bà.
“Không kịp đâu. Con gái anh thông minh thật! Đâm đúng chỗ hiểm. Giờ muốn cứu cũng khó! Lửa sắp lan đến đây rồi! Anh mau chạy đi.”
“Không anh sẽ không chạy. Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
“Anh thật cứng đầu giống hệt Sky!”
Bà mỉm cười hơi thở yếu ớt dần. Tony ngạc nhiên nước mắt ông rơi liên tục.
“Wendy! Wendy! Mau mở mắt ra! Làm ơn đi. Em đã hứa không bao giờ rời bỏ anh cơ mà!”
Ngọn lửa cháy bừng bừng lan vào căn nhà. Tony vẫn ngồi đấy ôm lấy Wendy. Weny! Cuối cùng chúng ta cũng được ở bên nhau!