() câu gốc: Tao khang chi thê, là nói khi người chồng lúc nghèo khó, người vợ cùng với chồng bên nhau cùng vượt qua gian khổ, cơm thô áo vải, chịu đựng những khó khăn
==============
Cổ Mạnh Tư Duy hơi ngứa, đột nhiên cô phát hiện Bùi Thầm càng ngày càng biết nói chuyện.
Vì là cô nên mới không muốn phản kháng, mặc cho cô uống say giở trò, muốn làm gì thì làm cái đó, muốn cái gì thì cho cái đó.
Một người đàn ông sở hữu gương mặt như vậy, dùng một tư thế ái muội để nói với bạn những lời như vậy, nếu không phải Mạnh Tư Duy còn có chút kiên định thì cô cảm thấy bây giờ mình đã muốn giơ cờ đầu hàng trước anh rồi.
"Hừ." Cô hừ một tiếng nhỏ: "Dù sao em cũng không nhớ gì cả, anh nói thế nào đều có lý."
Bùi Thầm nghe xong thì trầm giọng cười một cái, đề nghị: "Chi bằng chúng ta tái hiện lại cảnh tượng đó?"
Mạnh Tư Duy: "Hả?"
Bùi Thầm cười bên tai cô, chậm chạp nói từng chữ một: "Hay là đêm nay em hãy tái hiện lại những chuyện mà em đã làm với anh đêm đó."
Sau đó anh lấy điện thoại di động của Mạnh Tư Duy, trên màn hình vẫn là video cô uống say đè anh ra cửa xe hôn.
Bùi Thầm ngửa ra sau một chút, nhìn dáng vẻ Mạnh Tư Duy uống say sau đó giở trò hôn hôn cắn cắn với anh ở trong video: "Bắt đầu từ chỗ này, thế nào?"
Mạnh Tư Duy: "..."
Cô cắn răng, đứng dậy chống hai tay bên người anh, mặc kệ kết quả cuối cùng có thế nào thì khí thế lúc bắt đầu cũng không thể thua được, cô dứt khoát nói lời hung ác: "Vậy anh đừng có hối hận."
...
Sau khi kết hôn, thật ra Mạnh Tư Duy cảm thấy không khác lúc yêu đương là bao.
Giống như chỉ cần ở cùng với người mình thích thì mỗi ngày đều vui vẻ.
Mạnh Tư Duy thường xuyên đưa Bùi Thầm về nhà ngoại ăn cơm, mẹ Mạnh và chú Trần luôn chuẩn bị sẵn một bàn đồ ăn lớn, sau đó híp mắt cười nhìn hai người ăn.
Nhất là mẹ Mạnh, chuyện Mạnh Tư Duy và Bùi Thầm kết hôn coi như là hoàn thành một chuyện khiến bà lo lắng, sau đó mẹ vợ nhìn con rể kiểu gì cũng thấy hài lòng.
Học vấn cao, dáng dấp tốt, làm trong nhà nước, nhân phẩm tốt, Bùi Thầm đúng là một cậu con rể mà tất cả trưởng bối đều không thể không chọn.
Có một ngày Mạnh Tư Duy đang nói chuyện trời đất với Chung Ý thì nghe cô ấy nói rằng quán bar Ouch sắp tới đang có ý định chuyển nhượng.
Mạnh Tư Duy nghe xong tin này có hơi sửng sốt.
Chung Ý nói xong thì nhìn phản ứng của Mạnh Tư Duy.
Ouch vẫn luôn làm ăn kinh doanh rất tốt, cho dù giá tiền có cao thì đêm nào cũng đông kín người đến, nhất là còn có tin đồn ở đây có một ông chủ đẹp trai đến mức thu hút ong bướm nhưng lại chưa từng thấy con ong con bướm nào đến gần anh ấy được cả, vậy nên chuyện kinh doanh xuống dốc nên phải chuyển nhượng là không thể.
Mạnh Tư Duy nhớ đến lần cuối mình gặp thịnh Tinh Bác, là lần anh ấy thay cô cản chai bia đập vào đầu.
Tin nhắn cuối cùng hai người nhắn với nhau trên Wechat kết thúc vào Trung Thu, lúc đó cô nói cho Thịnh Tinh Bác biết mình và Bùi Thầm đã ở bên nhau.
Câu nói cuối cùng của Thịnh Tinh Bác là "chúc mừng".
Mạnh Tư Duy cụp mắt nghịch ống hút cốc trà sữa trước mặt.
Thịnh Tinh Bác vốn không phải người thành phố C.
Không thể xem là anh ấy rời đi được, thật ra anh ấy chắc là quay lại thành phố ban đầu của mình.
Mạnh Tư Duy đột nhiên nhớ đến dáng vẻ tới trường học tìm cô của Thịnh Tinh Bác sau khi cô nói lời chia tay với anh ấy.
Anh nói xin lỗi với cô hết lần này đến lần khác, thề rằng sau này sẽ không như vậy nữa, sẽ không lừa dối cô, sẽ không để bất kì cô gái nào vây quanh bên người anh nữa.
Sau khi bị cô liên tục từ chối, anh cúi thấp đầu, một mình lẻ loi trơ trọi đứng ở đó, một người kiêu ngạo như vậy nhưng dường như lại bị bao phủ bởi sự cô đơn và vắng lặng vô tận.
"Này, người phụ nữ đã lập gia đình có thể để ý một chút không hả." Chung Ý chọc chọc Mạnh Tư Duy bắt đầu ngẩn người
"Sao thế, bắt đầu nhớ người cũ à?"
"Bạn trai cũ của cậu đúng là rất đáng được hồi tưởng, mình thì khác, mình chỉ mong người yêu cũ sống càng thảm càng tốt."
Mạnh Tư Duy lập tức hoàn hồn.
"Đừng có nói lung tung." Cô hầm hừ nói với Chung Ý.
Chung Ý cười một tiếng "xuỳ", Mạnh Tư Duy dần dần bình tĩnh lại.
Cô không nhớ nhung, cô chỉ đang nghĩ rằng, lúc đó, có lẽ cô nên nói lời xin lỗi tử tế với Thịnh Tinh Bác.
Không nên chỉ có mình Thịnh Tinh Bác xin lỗi.
Cô càng nên xin lỗi anh ấy hơn.
Cô không đáp lại được tình cảm của anh ấy.
Cái túi xách và cảnh cô nhìn thấy vào ngày hôm ấy, tất cả đều trở thành lý do và cớ để cô kết thúc mối tình đó, để cô công khai đứng trên cao làm tổn thương anh ấy.
Chung Ý nhìn là biết Mạnh Tư Duy nghĩ gì: "Nếu như trong lòng cậu thật sự áy náy thì gặp mặt nói một lời xin lỗi đi, nếu không thì gửi Wechat nói rõ ràng cũng được, dù sao mình đoán lần này anh ấy đi rồi sau này hai người cũng không có cơ hội gặp lại đâu."
"Không sao." Cô ấy hạ giọng xuống, giọng nói giống như chuẩn bị làm việc gì trái với lương tâm: "Mình sẽ giúp cậu giấu Bùi Thầm, tuyệt đối sẽ không để cậu ấy phát hiện."
Mạnh Tư Duy: "..."
Hai người ngồi thêm một lúc nữa, cuối cùng Chung Ý kéo Mạnh Tư Duy đi mua quần áo.
Mạnh Tư Duy mua cho Bùi Thầm một cái áo khoác dài màu nâu nhạt, cô cảm thấy chiếc áo này Bùi Thầm mặc sẽ rất đẹp.
Hai người cầm theo túi mua sắm đi ra ngoài, Mạnh Tư Duy đang suy nghĩ xem tối nay nên ăn gì thì cảm nhận được Chung Ý bên cạnh dường như hơi dừng lại.
Việc đầu tiên Mạnh Tư Duy làm là nhìn Chung Ý khó hiểu, sau đó thuận theo ánh mắt của Chung Ý nhìn thấy người trước mặt.
Thật khéo, là Thịnh Tinh Bác.
Mạnh Tư Duy không ngờ lại gặp phải anh ấy như vậy.
Cô thấy hai tay Thịnh Tinh Bác trống không, không biết hôm nay đến cửa hàng này làm gì, anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, giữa lông mày vẫn là khí chất thiếu gia nhàn tản như cũ.
Ánh mắt Chung Ý lập tức điên cuồng quét qua Mạnh Tư Duy, giờ phút này, không biết vì sao cô ấy lại liên tưởng Bùi Thầm với câu tao khang chi phu.
Rõ ràng trước kia cô ấy vẫn đứng bên phe Thịnh Tinh Bác.
Thịnh Tinh Bác đi đến trước mặt Mạnh Tư Duy, anh ấy gật đầu ra hiệu với Chung Ý, sau đó nhìn về phía Mạnh Tư Duy, hơi nhíu mày lại, lên tiếng trước: "Đã lâu không gặp."
Trong lòng Mạnh Tư Duy bình thản, cô cười: "Đã lâu không gặp."
"Anh đến đây làm gì vậy? Dạo phố một mình sao?"
Thịnh Tinh Bác cười, ngữ khí vẫn cà lơ phất phơ khiến người khác không biết anh ấy đang nói thật hay nói đùa: "Cũng không còn ở đây lâu nữa, nghĩ đi nghĩ lại anh vẫn cảm thấy nên gặp mặt em một lần nên mới tạo cơ hội tình cờ gặp như thế này."
Mạnh Tư Duy gật đầu, muốn dùng cách đùa giỡn tương tự như vậy để bỏ qua nhưng cuối cùng lại không thể cười được, cô hơi mím môi.
Chung Ý biết bản thân ở nơi này chỉ là dư thừa: "Cậu, hai người trò chuyện đi, mình đi qua bên kia xem thử."
Thịnh Tinh Bác nhìn bóng lưng từ từ rời đi của Chung Ý.
Sau đó anh cúi đầu nhìn Mạnh Tư Duy, lên tiếng: "Kết hôn cũng không mời anh."
Mạnh Tư Duy hơi nhíu mày, nhỏ giọng trả lời: "Thật xin lỗi."
Thịnh Tinh Bác thấy lông mày Mạnh Tư Duy nhíu lại sau khi nghe anh hỏi cô kết hôn sao lại không mời anh thì đột nhiên bắt đầu ảo não suy nghĩ có phải anh không nên nói với cô như vậy không, Mạnh Tư Duy hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Thịnh Tinh Bác.
Cô nhìn thẳng vào mắt Thịnh Tinh Bác, nghiêm túc nói với anh ấy: "Thịnh Tinh Bác, thật xin lỗi."
Thịnh Tinh Bác hơi ngẩn người, thấy Mạnh Tư Duy không tức giận, vui vẻ nói: "Em nói xin lỗi với anh làm gì?"
Lúc Mạnh Tư Duy đang muốn nói gì đó thì Thịnh Tinh Bác đã lười nhác nói tiếp: "Chuyện tình cảm thì làm gì có ai đúng ai sai chứ, đừng nói xin lỗi với anh."
"Không làm người yêu thì còn có thể làm bạn mà."
Mạnh Tư Duy nghe xong, môi hơi giật nhẹ, nhìn Thịnh Tinh Bác đang tươi cười: "Cho nên... làm bạn sao?"
Chẳng qua khi cô hỏi anh ấy câu hỏi đó, khóe miệng vốn đang mang ý cười của Thịnh Tinh Bác dần dần hạ xuống.
Anh nghĩ có lẽ mình nên đồng ý, có lẽ nên tiếp tục cười, dù anh đã cố gắng để nở nụ cười thêm lần nữa nhưng cuối cùng vẫn không thể.
"Nhưng chúng ta không thể làm bạn được."
Cuối cùng anh nhắm mắt nói.
"Như thế anh sẽ..." Mỗi một chữ của anh đều nặng nề mà đắng chát, sự nhàn nhã và tiêu sái kia cuối cùng cũng biến mất không còn dấu vết, mãi đến giây phút cuối cùng, khóe môi anh ấy hơi nâng lên nở một nụ cười đau khổ: "Luôn không nhịn được mà muốn vượt qua ranh giới làm bạn với em."
...
Chung Ý ở cách đó không xa bí mật quan sát dáng vẻ nói chuyện của Mạnh Tư Duy và Thịnh Tinh Bác.
Cô vừa nhìn vừa lắc đầu thở dài, trong đầu lại hiện lên hình bóng người tao khang chi phu kia, sau đó cô chợt thấy ở cách đó không xa, một bóng người xuất hiện trong phạm vi tầm mắt, anh đứng ở đó, yên lặng chăm chú nhìn Mạnh Tư Duy và Thịnh Tinh Bác.
Sau khi nhìn rõ người đó là ai, Chung Ý kinh hãi mở to mắt.
Mẹ nó!
Tao khang chi phu!
Bùi Thầm!
Chắc Bùi Thầm đến đón Mạnh Tư Duy về nhà.
Chung Ý ngây ngốc nhìn ba người.
Hình như hai người Mạnh Tư Duy và Thịnh Tinh Bác vẫn chưa phát hiện ra Bùi Thầm.
Cho nên tiếp theo Bùi Thầm nên làm gì đây?
Theo như kịch bản thông thường, có phải Bùi Thầm nên cảm thấy thương tâm tuyệt vọng rồi yên lặng xoay người rời đi không, tiếp đó, Mạnh Tư Duy phát hiện ra anh nên đuổi theo giải thích, Bùi Thầm bịt tai lại, điên cuồng lắc đầu nói "anh không nghe anh không nghe", kế đó muốn ly hôn với Mạnh Tư Duy.
Chung Ý điên cuồng tưởng tượng ra khung cảnh đó trong đầu, có cảm giác cuộc sống yên tĩnh này sẽ trở thành tận thế trong một giây tiếp theo.
Cô ấy nhất định phải cứu vớt cuộc hôn nhân của bạn thân mình, cô ấy nhất định phải ra giải thích rõ ràng cho Bùi Thầm biết Mạnh Tư Duy và Thịnh Tinh Bác tuyệt đối không có gì, nhưng lúc Chung Ý chuẩn bị hành động thì cô ấy lại thấy Bùi Thầm không yên lặng xoay người rời đi như trong kịch bản mà lại trực tiếp đi về phía hai người.
Chung Ý:?
...
Lúc Mạnh Tư Duy thấy Bùi Thầm xuất hiện, cô cảm thấy có chút lúng túng.
Sau đó chờ anh đi tới, yên lặng đứng một chỗ với anh.
Hai người đàn ông cũng không chào hỏi nhau.
Thịnh Tinh Bác nhìn Bùi Thầm chằm chằm.
Lần trước lúc hai người gặp nhau, Mạnh Tư Duy giới thiệu với anh ấy rằng đây chỉ là bạn thuê chung nhà đơn thuần, bình thường và không có bất cứ quan hệ gì cả..
Dường như lúc đó cô không biết rằng, lúc cô nói những lời này, ánh mắt "bạn thuê cùng nhà" của cô có sự chiếm hữu vô cùng mãnh liệt.
Giữa hai người đàn ông có thể cảm nhận được sóng ngầm mạnh mẽ chuyển động.
Cho đến hôm nay.
Giây phút ngượng ngập ngắn ngủi qua đi, Thịnh Tinh Bác bật cười.
Bùi Thầm cũng hơi lộ ra ý cười, dường như sự cứng ngắc và làn sóng cuồn cuộn ban nãy đã tan thành mây khói.
Không có quá nhiều lời để nói, cả hai đều chào tạm biệt với nhau.
Mạnh Tư Duy nắm tay Bùi Thầm, anh mở xe, hai người cùng đi ra bãi đỗ xe dưới hầm.
Mạnh Tư Duy cảm thấy mình vẫn cần phải nói chút gì đó.
Bùi Thầm lại không phải không biết bạn trai cũ của cô.
"Thịnh Tinh Bác chuyển nhượng quán bar của anh ấy." Mạnh Tư Duy nói: "Anh ấy là người thành phố A, sau này sẽ không ở thành phố C nữa."
Bùi Thầm nghe xong thì gật nhẹ đầu: "Ừm."
Mạnh Tư Duy lại nâng túi mua sắm trong tay lên rồi nói với Bùi Thầm: "À, em mua quần áo cho anh."
Bùi Thầm nở nụ cười: "Quần áo gì vậy?"
Mạnh Tư Duy: "Áo khoác, em cảm thấy rất hợp với anh."
Hai người đi đến trước xe.
Mạnh Tư Duy ngồi vào ghế phó lại, Bùi Thầm nghiêng người chỉnh đai an toàn cho cô.
Sau đó trong lúc cài đai an toàn, ánh mắt hai người chạm nhau.
Mạnh Tư Duy còn chưa kịp nói gì, Bùi Thầm đã trực tiếp ôm lấy ót của cô, hôn lên.
Anh hôn rất sâu, lưỡi của Mạnh Tư Duy bị mút đến mức đau nhức, nhưng cô cũng không kháng cự mà còn đáp lại.
Cuối cùng mãi đến khi người trong ngực cạn hết không khí, nụ hôn này mới không thể không kết thúc.
Bùi Thầm lưu luyến không rời bắt đầu hôn nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của Mạnh Tư Duy, ngón tay Mạnh Tư Duy nắm lấy góc áo người đàn ông, đương nhiên biết vì sao đột nhiên anh lại hôn cô như vậy.
Xem ra vẫn có cảm xúc, nhưng phần lớn đều tan biến qua nụ hôn này, còn lại là sự thấu hiểu.
"Ông xã." Trong lòng Mạnh Tư Duy cảm thấy mềm mại, bỗng nhiên người cô nghiêng về phía Bùi Thầm: "Hôn tiếp đi."
- -------------------