Thế giới trước mắt dường như sáng bừng lên.
Ngày xuân, lầu nhỏ, cửa khép hờ. Anh đào nở rộ ngoài song, tựa hồ chỉ cần một cơn gió nhẹ là lả tả rụng xuống, biến thành ráng hồng đỏ rực tan đi.
Hoàng Tử Hà đẩy cửa sổ, nhìn về phía quận thú. Không khí ban sớm trong lành như lạnh lẽo phả vào mặt, song tâm trí cô lại trống rỗng, hoàn toàn chẳng biết mình đang nhìn gì.
Phía trước cô là phủ quận thú, cha mẹ và anh trai ở nhà trước, còn cô, vì thích cây anh đào đang nở rộ nên đã rời đến căn gác nhỏ trong vườn.di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn
Nhà trước cách nơi này một mảnh vườn hoa, từ đây, cô vẫn có thể nhìn thấy những nóc nhà trùng điệp, mái cong đấu củng, người qua kẻ lại tấp nập ở giếng trời, thậm chí loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện lao xao.
Hoàng Tử Hà thoáng kinh ngạc, không hiểu sao hôm nay nhà lại đông người như vây. Cô vội vã khoác áo, chọn một cây trâm bạc trong hộp nữ trang vấn tóc lên, rồi đeo chiếc vòng trên bàn trang điểm vào tay.
Chiếc vòng tay Vũ Tuyên tặng cho cô năm ngoái. Sau khi thi đỗ cử nhân, hắn đã lấy tháng lương đầu tiên đi mua một miếng ngọc trắng, thuê thợ khéo làm thành vòng. Vũ Tuyên không có nhiều tiền nên miếng ngọc cũng không thật tốt, hắn và cô cân nhắc rất lâu, cuối cùng quyết định đẽo thành hai con cá uốn mình quấn quanh, con này ngậm đuôi con kia. Vì chất ngọc không thuần, đành phải chạm rỗng, vừa khéo loại bỏ được phần tạp chất, khiến chiếc vòng thành ra trong suốt long lanh.
Mắt cá khảm ngọc trai trắng bé bằng hạt gạo, vừa độc đáo lại sống động, phối trên nền vàng ngọc trắng muốt, thoạt nhìn không có gì đặc sắc, song ngắm kỹ lại thấy mỗi thứ sáng đẹp theo một cách riêng, khiến các bạn khuê phòng của cô trầm trồ không ngớt, tiếc rằng trên đời chẳng còn miếng ngọc thứ hai nào phỏng chế được như thế nữa.
Cô lồng chiếc vòng vào cổ tay, chưa kịp thả tay xuống, chợt quay đầu nhìn quanh, nhận ra màn sương đen đặc đang lan dần đến. Mọi thứ mờ mịt hẳn đi, Hoàng Tử Hà ngỡ ngàng không hiểu mình đang ở đâu, chỉ thấy làn sương đen ấy từ từ bao bọc lấy mình, không có cách nào giãy thoát.
Cô hoảng hốt cắm đầu chạy, song chẳng biết mình từ đâu đến, cũng chẳng rõ định chạy đi đâu.
Bên tai chợt nghe văng vẳng tiếng người gọi: “Hoàng Tử Hà… Hoàng Tử Hà…”
Cô ngoái đầu, song chẳng thấy một ai, giữa đêm đen chỉ có một mình cô bơ vơ tìm kiếm.
Hoàng Tử Hà nhìn bốn bề đen đặc, hoang mang hỏi: “Ai đấy… Ai gọi tôi đấy?”
“Ngươi là một kẻ cô độc…”
Hơi lạnh trên đỉnh đầu từ từ lan xuống, cả người cô cứng đờ, thẫn thở lặp lại: “Tôi là … một kẻ cô độc ư?”
“Cha ngươi, mẹ ngươi, anh trai, chú và bà nội ngươi đều chết cả rồi…”
Cô đứng ngây ra, chợt thấy đầu ong lên, tâm trí mụ mị, trống rỗng.
Đến khi tiếng ong ong trong đầu tan đi, hai chân cô cũng không đỡ nổi thân thể nữa, cả người ngã xụi xuống đất. Mắt cô tối sầm, trong bóng tối lại thấy lênh láng sắc đỏ, như thể máu huyết toàn thân đều bị khuấy lên, lục phủ ngũ tạng vỡ nát.
Giữa cơn đau tột cùng, cô ôm ngực, gập người, gắng sức hít thở. Đúng lúc này, cô sực nhớ ra, đây là mơ, là mơ, chỉ là ác mộng tái hiện thôi!
Bởi cảm giác đau đớn đến cùng cực này, cô đã trải qua rất nhiều lần.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, hết lần này sang lần khác, cô luôn gặp phải cơn ác mộng đó, mơ thấy mình quay lại ngày hôm ấy, thấy hết cảnh xuân tươi đẹp vỡ tan tành, cuộc đời cô từ ấy cũng vạn kiếp bất phục.
Nhận ra mình đang mơ, bóng tối trước mặt cũng tan biến trong nháy mắt.
Thì ra cô đang ở nhà trước, xung quanh nhốn nháo, cô đứng giữa đám đông huyên náo, vừa đưa mắt đã thấy thi thể cha mẹ.
Cha mẹ được phủ vải trắng, nằm im lìm trên bộ giát giường, đặt giữa sân, trên nền đá xanh.
Từ năm mười hai tuổi, cô đã trông thấy vô số thi thể, lúc này, đứng trước thi thể người thân, có cảm giác không khác những lần trước, rồi chợt nghĩ, dù sao cả thế giới đã sụp đổ rồi, còn bận tâm khác hay không khác gì nữa chứ.
Cô nghe thấy giọng Tưởng Tùng Lâm, ngỗ tác giàu kinh nghiệm nhất trong quận, xa xăm như cách cả vạn trượng, lại rành rọt như ở sát bên tai:
“Nghiệm: Quận thú Hoàng sứ quân Mẫn, Hoàng phu nhân Dương thị, trưởng nam Hoàng Ngạn, thân mẫu quận thú Hoàng lão phu nhân, đệ đệ quận thú Hoàng Quân, đều bị hạ độc giết hại. Trong năm người chết, yết hầu Hoàng Ngạn và Hoàng Quân có dấu hiệu nôn mửa, trong ruột già cả năm đều có phân lỏng dạng như cháo loãng, trong đó Dương thị còn lẫn cả máu. Trước lúc chết, cả năm đều thấy bụng đau quặn, qua kiểm tra cho thấy, là trúng độc tỳ sương.”
Cơn ác mộng thoắt vỡ tan thành ngàn vạn mảnh vụn sắc nhọn, găm thẳng vào mắt vào tim Hoàng Tử Hà, đau đớn kéo theo bóng tối ập đến nhấn chìm cô.
Hòag Tử Hà bật dậy trên giường, thở dốc, trợn trừng mắt nhìn quanh.
Trên nền trời đã pha lẫn sắc xanh, trong bóng đêm khi bình mình ló rạng, một mình cô kinh hoàng bật dậy, mặt đầm đìa nước mắt nóng hổi.
Chẳng biết đang ở đâu, cũng chẳng biết phải đi về đâu.
Lâu thật lâu, màn đen trong tâm trí cô mới dần tan đi. Hoàng Tử Hà nhớ ra mình đang ở trong một dịch trạm ở Hán Châu.
Cô theo Lý Thư Bạch xuất phát từ Trường An đi xuống phía Nam, đến phủ Thành Đô. Hán Chân chỉ cách Thành Đô một ngày đường.
Càng đến gần, lại càng sợ hãi.
Hoàng Tử Hà ngồi thẩn thờ trong bóng tối hồi lâu, đợi cho nước mắt trên mặt khô đi mới lại ngả người nằm xuống, trơ mắt nhìn bầu trời bên ngoài sáng dần lên.
Lênh đênh trôi dạt nửa năm nay, cuối cùng cô cũng giành được cơ hội trở về Thục. Lần này về Thành Đô phải bôn ba trăm sông ngàn núi, hơn nữa vụ án xảy ra đã nửa nă, cô không biết liệu mình còn có thể hoàn thành lời thề khi trước, để an ủi vong linh người nhà trên trời nữa hay không.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Cái ngày kinh hoàng làm thay đổi cuộc đời cô cùng những đau đớn không cách nào chịu đựng được cứ trở đi trở lại trong giấc mộng, khiến cô hết lần này đến lần khác nếm trải nỗi đau đớn và bất lực ấy. Cô không ngừng suy đoán mọi khả năng có thể xảy ra, nhưng cuối cùng, tất cả đều không thể suy luận suông được, chỉ có một cách duy nhất là quay lại hiện trường, tra xét lại tất cả.
Khi nào tất cả chân tướng lộ rõ, có lẽ, cô mới được giải thoát.
Cô co người lại, áp má lên cánh tay, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời lam thẫm đã dần đổi sang lam nhạt, rồi rực lên chói lóa, hôm nay sẽ lại là một ngày nóng nực.
Xo nhẹ lên huyện thái dương đang rần rật, Hoàng Tử Hà trở dậy rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng.
Quan viên qua lại dịch trạm Hán Châu rất đông, hôm nay Quỳ vương Lý Thư Bạch nghỉ lại đây nên tất cả quan lại đều tỏ vẻ ân cần săn đón. Tiểu hoạn quan hầu cận Qùy vương là cô cũng được tiếp đãi như thượng khách.
Hoàng Tử Hà đẩy cửa bước ra, thấy ngay trong sân, bên con đường mòn xuyên qua khóm trúc, một bụi thục quỳ đang nở rộ. Trên thân cây cao quá đầu người, từng cụm hoa rực rõ như gấm thêu, tươi đẹp vô ngần. Thục quỳ còn được gọi là nhất trượng hồng, sắc hoa tươi thắm, rất phổ biến ở Thục.
Còn nhớ năm xưa trong phủ quận thú, cô cũng trồng một bụi thục quỳ lớn. Sáng mùa hạ, thờng khi cô còn chưa trở dậy, Vũ Tuyên đã gõ nhẹ song cửa, tặng cho cô một đóa thục quỳ.
Hôm thì hồng phấn, hôm thì tím nhạt, có bông cánh thưa, có bông dày cánh. Cô cài đóa hoa hắn tặng lên tóc, rồi chọn đồ phối cho hợp. Mùa hè cứ thế qua đi. Chẳng nhớ xuể bao nhiêu chuyện vụn vặt, nhưng cô cứ nhớ mãi màu sắc của những ngày tháng ấy, nào vàng phớt, nào hồng tươi…
Hoàng Tử Hà vô thức giơ tay ve vuốt một cánh thục quỳ, qua khóm hoa, cô nhìn sang phía bên kia con đường mòn, thấy Lý Thư Bạch đang đưa trường kiếm trong tay cho Cảnh Dục rồi ngoái đầu nhìn về phía mình. Sắc hồng của thục quỳ làm màu áo gấm thiên thanh của y tươi hẳn lên, giữa muôn vàn màu sắc đậm có nhạt có, chỉ mình y khoác một màu lành lạnh, khiến người ta nhìn mà xao xuyến.
Cô bất giác sinh lòng bái phục kẻ này. Từ Trường An đến Thành Đô, phải băng qua muôn sông ngàn núi, vốn dĩ đường đi đã vất vả lắm thay, dọc đường tất cả các châu phủ còn lũ lượt kéo ra nghênh đón rồi bày tiệc thiết đãi. Lần nào cô cũng ỷ mình là một tiểu hoạn quan để tránh né, nhưng Quỳ vương Lý Thư Bạch đương nhiên không tránh được. Vậy mà kẻ này lúc nào cũng giữ vững nề nếp, bất kể hôm trước đi đường vất vả ra sao, thù tạc muộn đến thế nào, thì sáng nào như sáng nấy, mỗi khi thức dậy, cô đều trông thấy y đã dậy từ sớm luyện võ, chằng nề mưa gió, không có ngoại lệ.
Trán Lý Thư Bạch lấm tấm mồ hôi, y cầm chiếc khăn từ tay Cảnh Hữu vừa lau vừa đi về phía cô. Thấy y đến gần, cô vội hành lễ: “Vương gia… buổi sáng tốt lành.”
Y ừ hử đi ngang qua cô, chẳng buồn liếc mắt.
Cô vội vã theo sau, được hai bước chợt thấy y dừng lại, đưa chiếc khăn trên tay cho mình.
Cô ngỡ ngàng không hiểu, theo phản xạ giơ tay ra đón lấy, mới phát hiện đầu ngón tay mình dính mấy hạt phấn thục quỳ vàng ruộm, vôi cúi đầu nhận khăn, lau sạch ngón tay.
Không còn sớm nữa, sau khi dùng xong bữa sáng dịch trạm chuẩn bị, nghỉ ngơi thêm chốc lát, cả đoàn lại rục rịch lên đường.
Hoàng Tử Hà nhảy lên mình Na Phất Sa, theo sau Lý Thư Bạch. Địch Ác đến gần Na Phất Sa, cọ cọ vào cổ nó, khiến hai kẻ trên ngựa bỗng dưng cũng sượt vai qua nhau.
Thấy dưới mắt cô có quầng xanh, Lý Thư Bạch nhíu mày, ghìm cương Địch Ác lại rồi hỏi: “Ngủ không ngon ư?”
“Thưa vâng.” Cô lặng lẽ gật đầu.
“Hôm nay nếu đi nhanh thì chúng ta có thể tới phủ Thành Đô. Ngươi đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, tới nơi xem tình hình rồi tính.”
Hoàng Tử Hà ngước lên nhìn Lý Thư Bạch, thấy y ở ngay trước mắt, đang cúi đầu nhìn mình, cơ hồ nghe được có tiếng thở của nhau, cô ngượng ngập không dám nhìn vào đôi mắt trong veo ấy, đành cúi đầu thưa: “Vâng.”
Y không nhìn cô nữa, mà thúc ngựa đi tiếp.
Hoàng Tử Hà vội giục ngựa đuổi theo, đôi bên kẻ trước người sau đi trên đường cái quan bằng phẳng.
Từ Hán Châu đến Thành Đô, khách buôn và người đi đường qua lại tấp nập. Hoàng Tử Hà đang cúi đầu mà đi, đến đoạn vắng người, chợt nghe Lý Thư Bạch nói: “Thực ra hôm nay ta cũng thấy bất an.”
Cô ngẩng lên nhìn y hỏi: “Gia là vì chuyện lá bùa kia ư?”
“Ừm.” Y cưỡi ngựa đi trước, vẻ trầm tư: “Trên lá bùa tổng cộng có ba chữ: côi, tàn, góa. Vào ngày mẫu phi ta qua đời, chữ “côi” được khoanh tròn; ba năm trước, ta bị hành thích ở Từ Châu, suýt nữa mang tật ở tay, may ma về sau đỡ dần, khoang đỏ quanh chữ “tàn” kia cũng từ từ mờ đi. Còn lần này…”
Trước khi lên đường, trên lá bùa kia lại xuất hiện một khoang tròn đỏ tươi màu máu, khuyên lấy chứ “tàn”.
Suy yếu lụn tàn, cũng gọi là tàn.
Đại Đường Quỳ vương Lý Thư Bạch, sáu tuổi được phong vương, mười ba tuổi xuất cung, sau bảy năm thu mình đã một đòn đánh tan mối uy hiếp lớn nhất đối với triều đình là Bành Huân, đồng thời kiềm chế các tiết độ sứ lớn, quyền nghiêng thiên hạ, uy thế rợp trời.
Có điều, con người vinh quang quá sớm, rốt cuộc có thể huy hoàng được bao lâu?
Hai mươi ba tuổi, vận mệnh của y xoay chuyển, trên lá bùa định mệnh, lần lượt từng con chữ đầy điềm gở bị khoanh tròn.
Hoàng Tử Hà thấy chuyện này hết sức kỳ quái, nhưng chẳng có manh mối nào, đành kiếm lời an ủi y: “Mọi chuyện trên đời đều có nguyên nhân cả. Tôi không biết vì sao lá bùa đó có thể biết trước việc của gia, nhưng xét đến cùng, tôi vẫn không tin trên đời này có quỷ thần, có lẽ… gia cũng không tin.”
Lý Thư Bạch ngoái lại, mắt sáng lên đầy thấu suốt: “Đừng giả ngốc nữa, Hoàng Tử Hà. Thực ra trong lòng ta và ngươi đều đoán được chân tướng sự thật rồi, không phải sao?”
Hoàng Tử Hà nín lặng cúi đầu, tránh ánh mắt y: “Nô tài không dám đoán bừa.”
“Bất luận thế nào, cái gì phải đến ắt sẽ đến, ta đang rửa mắt chờ đây.” Y nói rồi, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười ngạo nghễ, thúc ngựa đi thẳng.
Đường Thục tuy khó đi, nhưng nơi đây là huyết mạch giao thông, qua nhiều năm được triều đình tu bổ, đã trở thành một con đường rộng rãi bằng phẳng. Địch Ác cùng Na Phất Sa đều là tuấn mã hiếm có, ngựa của bọn Cảnh Dục không sao đuổi kịp, bị rới lại phía sau. Chỉ có hai bọn họ, kẻ trước người sau cùng thúc ngựa phi thật nhanh.
Một bên đường là núi xanh trải dài ngút mắt, bên kia là con sông uốn lượn quanh co, xa xa lác đác mấy căn nhà dựa vào lưng núi, quay mặt ra sông. Giờ đã là cuối hạ, thục quỳ nở rộ ven đường, đỏ trắng tím vàng, từng chùm từng bụi, bọn họ phóng ngựa lướt qua chỉ thấy như trong sân nhà nhà đều chăng đầy những gấm tươi lụa đẹp.
Những cành lá từ trong sân các nhà vươn ra lúc lỉu quả sai. Nào mận, nào lê, nào bưởi, có quả chín, có quả xanh. Suốt dọc đường hồ tiêu trong vườn và trên núi đều đã chín rục, như vô số hạt san hô đỏ thắm điểm xuyết tàng cây canh mướt. đến cơn gió phả vào mặt cũng thấy the the.
Địch Ác và Na Phất Sa cũng phi chậm lại. Trên con đường thăm sắc ngát hương, hai thớt ngựa sánh vai song hành, thỉnh thoảng còn cọ cọ cổ nhau, khiến hai kẻ ngồi trên lúc thì sát lại gần, lúc lại tách ra xa.
Sợ bọn Cảnh Dục rớt lại qua xa, Lý Thư Bạch bèn ghìm cương ngựa, đứng bên sườn núi đợi. Cơn gió lồng lồng từ xa thổi tới, mây trắng dập dềnh như sóng cuống qua vạn dặm giang sơn, phía chân trời, ánh dương không ngừng biến đổi, thoắt sáng thoắt tối, chảy dài trên mặt đất trước mặt.
Y dõi mắt ngắm bầu trời cao vòi vọi hồi lâu rồi thở dài, quay đầu nhìn sang Hoàng Tử Hà.
Sắc mặt cô hơi tái, hơi thở có phần dồn dập. Cưỡi ngựa theo y lặn lội đường xa, ngay bọn Cảnh Dục cũng mệt lử, vậy mà cô vẫn kiên trì được đến bay giờ, băng qua vạn dặm sông dài, muôn trượng núi cao.
Trong khoảng khắc ngoái nhìn cô, y chợt mỉm cười. Khéo môi cong lên thật khẽ, thật nhanh như làn gió lùa qua mặt nước, thoắt chốc đã bình thường trở lại.
Thấy Lý Thư Bạch mỉm cười nhìn mình, trong mắt thoáng qua vô vàng sắc màu tuyệt mxy, Hoàng Tử Hà hơi sửng ra. Chẳng biết có phải nãy giờ phi ngựa quá nhanh hay không mà cô thấy hai má hơi nong nóng.
Song ngay lập tức, y đã rời mắt đi, còn tiện tay mở chiếc hòm đeo bên hông Địch Ác, móc ra một vật ném cho cô.
Hoàng Tử Hà một tay ghìm cương, một tay đón lấy, ra là một gói kẹo tuyết đựng trong túi giấy bông.
Chẳng rõ y có ý gì, cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Song y chỉ ghìm cương đứng hóng gió, giữa một trời lộng gió, giọng y cũng phất phơ tung bay theo tà áo và mái tóc: “Lần trước sau khi ngươi ngất xỉu, ta đã đi hỏi thầy thuốc, ông ta nói nữ tử thường hay thiếu máu, mỗi khi mệt mỏi ăn nhiều đồ ngọt sẽ đỡ.”
Cô quả thật cũng đã thấm mệt, chỉ sợ theo y chạy thêm lúc nữa sẽ ngất xỉu. Bèn lạnh lẽ nhón lấy một viên kẹo nhấm nháp, rồi chìa túy giấy cho y.
Lý Thư Bạch không thích ngọt, song cũng nhón lấy một viện nhỏ, ngậm trong miệng.
Non xanh nước biếc trải dài vàn dặm, hoa dại cuối hạ nở rộ khắp xung quanh. Cả hai ngắm chung một cảnh, cảm nhận cùng một vị ngọt nơi đầu lưỡi, cùng đứng trước một ngọn gió, lặng thinh không nói.
Hoàng Tử Hà cúi đầu, siết chặt túi kẹo trong tay, do dự hồi lâu, cuối cùng nhét nó vào ngực áo. Rồi sực nghĩ giờ tiết trời nóng nực, nhỡ kẹo bị chảy, bèn lấy ra đặt vào chiếc giỏ nhỏ bên hông Na Phất Sa.
Quả nhiên, túi kẹo đã hơi chảy, dây ra túi giấy thành một vệt vàng, Trái tim cô cũng như đang tan chảy thành môtk vệt dấp dính ngọt ngào, song lại khiến người ta bối rối.
Địch Ác và Na Phất Sa giẫm trên thảm hoa dại, thong thả tiến lại gần nhau.
Tiếng nước chảy róc trách không ngừng, dòng nước xiếng băng qua ghềnh thác, cuối cùng chảy về phía Đông, đổ ra biển,
Song dù sao Địch Ác và Na Phất Sa cũng chỉ lướt qua nhau, khiến hai kẻ ngồi trên lướt qua vai nhau mà đi, chỉ có mấy sợi tóc cùng vạt áo của hai người thực sự chạm vào nhau.
Cả hai ghìm cương, thong thả men theo triền núi.
Mãi gần trưa, bọn Cảnh Dục đằng sau mới đuổi kịp. Họ đã đi hơn sáu chục dặm, dưới triều Đại Đường, cứ ba mươi dặm lại đặt một dịch trạm, vừa khéo để ngựa nghỉ ngơi dưỡng sức. Đoàn người đã bỏ qua một dịch trạm, Địch Ác và Na Phất Sa còn đỡ, nhưng những thớt ngựa khác thì thở hồng hộc, đầm đìa mồ hôi, nhất định phải dừng lại nghỉ chân một lát.
Quan viên cai quản dịch quán khúm núm đón bọ vào, rót trà dâng bánh, Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà vừa ngồi xuống uống ly trà, chợ nghe bên ngoài vang lên tiếng chuông trong trẻo êm tai, rồi một người con gái men theo song hoa bước đến.
Hoàng Tử Hà thoáng thấy bóng người nọ thì hấp tấp đứng lên, không dám ngồi cùng Lý Thư Bạch nữa.
Chỉ thấy người ấy vận một tấm áo lụa vàng tơ, đi dọc hành lang tới trước mặt họ, mỉm cười tươi tắn nhìn Lý Thư Bạch.
Giữa khoảng sân rợp bóng trúc, vạt váy nàng bay phấp phới như một nhành cỏ huyên nở rộ, đẹp đến nao lòng.
Hoàng Tử Hà vội hành lễ: “Tham kiến quận chúa.”
Nữ tử bất ngờ xuất hiện tại dịch trạm này, chính là Kỳ Lạc quận chúa.
Lý Thư Bạch cũng ngạc nhiên đứng lên: “Kỳ Lạc?”
“Nghe nói Quỳ vương gia xuôi Nam đến Thục, muội bèn đến trước đợi sẵn.” Nàng bước vào phòng, hơi nâng vạt áo trước lên hành lễ với Lý Thư Bạch rồi ngước đôi mắt hạnh long lanh nhìn y. Vẻ mặt nàng đầy ranh mãnh, như muốn nói “Ngạc nhiên chưa”, song miệng vẫn nhận lỗi: “Xin Vương gia đừng để bụng, Kỳ Lạc chỉ là… từ khi sinh ra đã ốm yếu, nên nhiều năm nay vẫn luôn muốn được nhìn ngắm cảnh đẹp nước non. Song trong kinh chẳng có ai tin cậy được, chỉ mình Quỳ vương đây… ắt hẳn sẽ không ghét bỏ Kỳ Lạc.”
Hoàng Tử Hà liếc trộm Lý Thư Bạch, thấy y vẫn ôn hòa, còn ra hiệu mời Lỳ Lạc quận chúa ngồi. Cô vội hành lễ cáo từ hai người, song vừa dợm bước đã thấy Lý Thư Bạch đưa mắt nhìn mình, đành quỳ xuống bên cạnh, rót trà cho Kỳ Lạc quận chúa.
Kỳ Lạc quận chúa bưng ly trà trong tay, cúi đầu thưorng thức mùi hương rồi nhoẻn cười với Lý Thư Bạch.
Người trong kinh ai ai cũng biết chuyện Kỳ Lạc quận chúa ái mộ Quỳ vương. Nàng đường dường là ocn nhà vương hầu quyền quý, năm xưa Ích vương ngồi lên ngai vàng thì giờ nàng đã thành công chúa, vậy mà lại chẳng ngại đường xa, đến tận dịch trạm hẻo lánh này đợi sẵn, còn nói cười ríu rít đề nghĩ Quỳ vương dẫn mình đi theo, khiến y nhất thời khó mà cự tuyệt, dành than thở: “Quận chúa chủ quan quá.”
“Xưa nay Kỳ Lạc vẫn cẩu thả chủ quan, ương ngạnh cố chấp, đâu phải vương gia không biết!” Nàng bĩu môi đáp, song đã nhận ra thái độ bất đắc dĩ trong giọng điệu của y, biết rằng y sẽ không cự tuyệt thẳng thừng, nên không kìm được hé môi cười: “Dù sao Kỳ Lạc cũng chỉ còn có một thân một mình. Kỳ Lạc muốn theo vương gia đi khắp trời cao đất rộng, ai quản được chứ?”
Nghe ra Kỳ Lạc quận chúa có ý đi theo Lý Thư Bạch, Hoàng Tử Hà không khỏi cười khổ trong lòng, song cũng có vài phần hí hửng muốn xem kịch hay, đưa mắt nhìn Lý Thư Bạch.
Ích vương vốn là tôn thất họ xa, với đương kim hoàng đế chỉ như máu loãng. Sau khi ông ta qua đời, chỉ để lại một mình Kỳ Lạc quận chúa. Hoàng thất từng cho một đứa trẻ làm con thừa tự để Ích vương không bị tuyệt đường hương hỏa, nhưng đứa bé ấy mấy năm sau cũng chết yểu, mọi người đều nói dòng dõi Ích vương đã định là tuyệt hậu, không thể cứu vãn, nên hoàng thất chẳng ngó ngàng gì đến nữa, chỉ mình Kỳ Lạc quận chúa trông coi vương phủ, đám gia sư và quan thừa trong vương phủ cũng chẳng rèn cặp nổi cô bé bướng bỉnh từ nhỏ này, đành mặc cho nàng muốn gì làm nấy.
Còn Lý Thư Bạch, vì thương nàng chẳng còn sống được bao lâu, nên vẫn hết mực nuông chiều. Hoàng Tử Hà nhớ y từng nói, trong lúc y đau khổ nhất, chỉ có nàng giơ tay nắm lấy tay y.
Nhìn Lý Thư Bạch bất lực nhíu mày, Hoàng Tử Hà thầm nhủ, để xem gia làm gì được quận chúa?
Chỉ ngh y dịu giọng bảo nàng: “A Uyển đã có nhã hứng như thế, đáng lẽ ta phải dốc hết sức hoàn thành tâm nguyện cho muội. Tiếc rằng lần này ta đến Thục là có việc quan trọng, e rằng không rảnh dẫn muội đi du sơn ngoạn thủy, thưởng lãm phong cảnh được.”
Kỳ Lạc quận chúa bĩu môi, vẻ ấm ức ầng ậng trong mắt: “Kỳ Lạc biết vương gia bận rộn, có điều muội không rành tập quán ở phủ Thành Đô, nên mới phiền vương gia dẫn vào thành mà thôi, lẽ nào khó đến vậy ư?”
Lý Thư Bạch nhíu mày: “Ta có việc công, vốn dĩ không tiện dẫn theo người khác. Huống hồ giờ bên cạnh ta cũng chẳng an toàn, nếu liên lụy đến quận chúa thì ta biết ăn nói làm sao với người của quý phủ?”
“Kỳ Lạc dẫn theo mấy chục hộ vệ, có thể tự lo thân. Không chừng khi vương gia gặp chuyện, người của Kỳ Lạc cũng có thể giúp một tay.”
“Ta chẳng mấy thông thuộc vùng này, thực sự không thể dẫn quận chúa đi du ngoạn được. Chi bằng thế này, ta cùng quận chúa đến phủ Thành Đô, quan viên ở đó hẳn rất sẵn lòng giúp quận chúa lên kế hoạch ngao du.”
Kỳ Lạc quận chúa còn định nói gì đó, song Lý Thư Bạch đã đưa mắt cho Hoàng Tử Hà. Cô đành phải chai mặt lên tiếng: “Vương gia, công văn mấy ngày nay dồn lại đến hơn trăm quyển chưa phê duyệt, hơn nữa Chu quận thú vừa chân ướt chân ráo đến Thục, chẳng rõ hiện giờ đã gặp Tây Xuyên tiết độ sứ Phạm Ứng Tích hay chưa, mọi việc lớn nhỏ ở Thục đang chồng chất lại như núi, e rằng phải phiền gia ngó đến…”
Chưa nói dứt câu, Kỳ Lạc quận chúa đã trừng mắt với cô, giận dữ mắng: “Một hoạn quan nhãi nhép bên cạnh Quỳ vương mà cũng dám chen vào trong lúc ta nói chuyện với vương gia ư?”
Hoàng Tử Hà vội cúi đầu nhận tội, lúc ngẩng lên mới ấm ức nhìn Lý Thư Bạch nghĩ thầm, nô tài đâu có quen đóng vai người xấu!
Lý Thư Bạch nhìn cô, tỏ ý “ngươi cứ ngoan ngoãn chịu trận đi.”
Nghỉ ngơi một chốc, thòi gian nóng nực nhất buổi trưa cũng đi qua. Dẫn theo Kỳ Lạc quận chúa đương nhiên không thể cưỡi ngựa như trước, Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà đành lên xe ngựa đi trước, xe của Kỳ Lạc quận chúa theo sau.
Tuy ai nấy trang bị gọn nhẹ, song đám thị vệ của Kỳ Lạc quận chúa cũng đến bảy tám chục người, lại thêm hơn hai trăm tùy tùng của Quỳ vương phủ, cả đoàn người rồng rắn đi trên đường cái quan, bụi tung mù mịt, thanh thế rợp trời, Lý Thư Bạch và Hoàng Tử Hà ngồi trong xe cũng cảm giác được cỗ xe đang lắc lư lăn bánh, tốc độ giảm quá nửa, chỉ biết nhìn nhau câm nín.
Chiếc bình lưu ly treo trong xe không ngừng chao đảo, con cá nhỏ cũng mệt bởi vì bôn ba đường dài, cứ bồn chồn bơi quanh quẩn.
Hoàng Tử Hà giơ tay giữ lấy chiếc bình để nó bớt rung lắc rồi hạ giọng hỏi: “Lặn lội đường dài thế này, sao gia còn đem nó theo? Lỡ như cái bình bị va đập thì sao? Để lại vương phủ vẫn an toàn hơn chứ.”
Lý Thư Bạch liếc con cá, hờ hững đáp: “Quen rồi.”
Quen rồi, quen với cái gì chứ? Là con cá nhỏ quan theo y đi đây đi đó, hay y quen có một con cá nhỏ bên canh, thỉnh thoảng lại chăm chú ngắm nhìn?
Nhìn con cá A Già Thập Niết, Hoàng Tử Hà lại miên man nghĩ tới chuyện mười năm trước, y đã phát hiện ra nó trong vũng máu tiên hoàng khạc ra. Bấy giờ y còn là một đứa bé chưa hiểu chuyện đời, vậy mà giờ đây đã thành Quỳ vương uy danh lừng lẫy.
Song suốt mười năm nay, con cá này không hề lớn lên, cũng không hề thay đổi, cứ lặng lẽ ở bên cạnh y như thế. Tựa như, có những điều vĩnh viễn dừng lại trong cái đêm y mười ba tuổi ấy, ngưng kết mãi mãi, không bao giờ thay đổi.
Nghĩ vậy, cô lại buông chiếc bình trong tay ra, thầm thở dài. Bất luận là gì, thì qua mười năm cũng đã hơn cả một thói quen, trở thành một thứ quan trọng không thể thiếu được.
Vầng dương từ từ ngả về Tây, vẫn chưa đến phủ Thành Đô.
Cảnh Dục giục ngựa đi đến, bẫm khẽ ngoài cửa sổ: “Thưa gia, quận chúa hơi mẹt, đã xuống xe nghỉ ngơi rồi.”
Xe ngựa của họ đành dừng lại. Lý Thư Bạch nhìn qua cửa sổ về phía Kỳ Lạc quận chúa, thấy nàng xuống xe đứng tựa vào gốc cây, nét mặt chẳng có gì mệt mỏi, trái lại còn vô tư nhìn ngó quanh quất, với tay ngắt một đóa thục quỳ cầm ngắm nghía.
Y đưa mắt cho Hoàng Tử Hà, cô hiểu ý, vội lấy bình nước bạc hà xuống xe vấn an Kỳ Lạc quận chúa rồi dâng lên, sẽ sàng thưa: “Gia sai nô tài đưa vật này cho quận chúa. Quận chúa đi đường dài mệt mỏi, có thể ngửi thứ này, sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Kỳ Lạc quận chúa vui vẻ nhận lấy đưa lên mũi ngửi: “Vương gia chu đáo quá, ta chỉ hơi tức ngực thôi.”
Hoàng Tử Hà ngẩng lên nhìn quanh, thấy mây chiều đã tụ lại, chỉm mỏi bay tan tác, gió lùa qua rặng thông rì rào thì không khỏi rúng động trong lồng, vội giục Kỳ Lạc quận chúa: “Quận chúa mau lên xe thôi, e rằng cả đoàn phải đi gấp để kịp đến phù Thành Đô.”
“Không sao, nghe nói chỉ còn hơn hai chục dặm tôi, trước canh một nhất định sẽ đến.” Kỳ Lạc quận chúa nhìn quanh, cười nói: “Ngươi xem phong cảnh nơi này đẹp mê hồn, hoa nở khắp núi rừng, lẽ nào không muốn dừng lại thưởng lãm ư?”
Hoàng Tử Hà cũng hết cách. Đành nói: “Quận chúa cao hứng, song hôm nay đã muộn rồi, chi bằng để đến mai lại sai người đưa quận chúa tới đấy du ngoạn hẳn một ngày, không rõ ý quận chúa thế nào?”
“Ai cũng tấm tác khen Dương công công hầu hạ bên cạnh Quỳ vương phong thái hơn người, nào ngờ lại chẳng phong nhã tí nào cả.” Kỳ Lạc quận chúa vùng vằng ném bông hoa trong tay xuống đất, xăm xăm đi về phía xe mình.
Hoàng Tử Hà thở phào nhẹ nhom, đang định quay về chỗ Lý Thư Bạch thì nghe thấy Kỳ Lạc quận chúa gọi với theo: “Dương công công đợi đã.”
Cô ngoái lại, Kỳ Lạc quận chúa cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ: “Suýt nữa thì quên mất, cái này ta tặng Quỳ vương.”
Hoàng Từ Hà cúi đầu giơ tay nhận lấy, song Kỳ Lạc quận chúa lại giơ cao hộp lên: “Vật này không thể đưa qua người khác được, ta phải đích thân trao tặng vương gia.”
Đứng giữ một trời chim bay xao xác tìm chốn nghỉ, Hoàng Tử Hà ngán ngẩm thưa: “Vậy sau khi đến phù Thành Đô, quận chúa trao tặng gia cũng không muộn. Giờ vẫn mau mau lên đường đến Thành Đô thôi.”
“Thôi đi, ta biết tỏng rồi, các vị đến Thành Đô, Chu sứ quân nhất định sẽ bày tiệc thiết đãi, rồi lại ca lại múa, dùng dằng đến nữa đêm thông thôi. Sáng sớm ngày mai, Quỳ vương s bận bịu bao nhiêu việc, muốn tìm gặp càng khó hơn.” Nói rồi, nàng vén vạt váy, băng qua thảm có xanh mượt dưois gốc cây đi đến trước xe Lý Thư Bạch, tươi cười nói vào trong: “Suýt nữa thì quên tặng quà cho vương gia.”
Lý Thư Bạch đặt công văn trong tay xuống, mìm cười giơ tay đón lấy: “Cám ơn quận chúa nhọc lòng.”
“Ai da, sao vương gia không xem?” Nàng lại vén vạt váy, giẫm lên bục gỗ bước lên xe, ngồi xuống cạnh Lý Thư Bạch, rồi tươi cười đưa chiếc hộp tới trước mặt y: “Đoán xem bên trong là gì nào?”
Lý Thư Bạch nhướng mắt nhìn, nhíu mày: “Sao ta biết được.”
“Gia đúng là, chẳng thèm đoán một câu lấy lệ nữa.” Kỳ Lạc quận chúa vùng vằng mở khóa, nhấc nắp hộp lên, miệng nói: “Kỳ Lạc phải quỳ trước bệ Phật cầu xin mấy tháng mới được đấy. Bồ tát nói rằng, thứ này nhất định có thể thực hiện nguyện vọng của Kỳ Lạc, tác thành cho tâm tư vô vọng…”
Đang nói dở câu, nàng đã mở nắp hộp ra.
Chưa kịp trông rõ thứ bên trong là gì, đã thấy ánh bạc nhoáng lên.
Lý Thư Bạch phản ứng nhanh nhạy, trong khoảnh khắc ấy đã tóm ngay lấy chiếc kỷ bên cạnh, đập vào cái hộp: “Đừng mở ra!” Mấy tiếng vù vù khẽ vang lên, Kỳ Lạc quận chúa vừa mở nắp, một luồng khí rất yếu từ trong hộp đã xông ra, tràn ngập khoang xe.
Không, thực ra đó không phải luồng khí, mà là hơn một trăm cây kim mảnh hơn cả lông trâu, tản mác khắp thùng xe như gió lốc, khó mà né tránh trong một không gian hẹp như vậy.
May sao chiếc kỷ đã đập xuống, làm chiếc hộp văng khỏi tay Kỳ Lạc quận chúa, rơi xuống sàn xe. Sàn xe trảu thảng nhunh dày, toàn bộ số kim còn lại đều cắm cả xuống thảm, êm như ru.
Song bấy nhiêu cây kim, ắt cũng phải lọt lưới ít nhiều. Lý Thư Bạch chẳng nói nửa lời, giơ tay nhổ phắt một cây kim mảnh găm vào khuỷu tay trai mình. Nhưng Kỳ Lạc quận chúa chính tay mở nắp, là người ở gần chiếc hộp nhất, nên ngực và vai đều bị đâm, lập tức la hoảng lên.
Lý Thư Bạch vội tóm lấy cánh tay Kỳ Lạc quận chúa, kéo nàng nhảy từ trên xe xuống.
Kỳ Lạc quận chúa đã lịm đi, cặp mắt chỉ vô thức nhìn y một lần cuối cùng rồi đờ ra.
Lý Thư Bạch ôm lấy nàng, trầm giọng ra lệnh: “Cảnh Dục, tập hợp cung thủ; Cảnh Hữu, bố trí yểm hộ.”
Mây xám bốn bề, sắc trời dần tối, gió lùa qua khe núi, rít gào như sóng dồi.
Tiếng la thảm vang lên khắp bốn bề, chen vào đó là tiếng bật dây cung, rồi tiếng tên bắn ra vun vút.
Tên bay rào rào như mưa, nhắm về phía đội xe đang đỗ ở đó, chẳng buồn phân biệt là thị vệ của phủ Quỳ hay của Kỳ Lạc quận chúa, nhất loạt đều giết sạch.
Đám thị vệ của Kỳ Lạc quận chúa tức thì luống cuống tay chân, kẻ thì trúng tên, người thì bỏ chạy, tán loạn như ong vỡ tổ.
Trái lại, đám thị vệ phủ Quỳ đã được huấn luyện nghiêm ngặt, dưới sự chỉ huy của bọn Cảnh Dục, chỉ trong nháy mắt đã tập hợp lại, nấp sau thân cây, mình ngựa hoặc xe ngựa, lập thành trận thế đối kháng với kẻ địch bên ngoài. Có kẻ đã rút cung tên ra, bắt đầu phản kích.
Tên bay ra xối xả, tiếng ngựa hí thê thảm cùng tiếng la của đám thị vệ trúng tên vang lên không ngớt. Càng lúc càng nhiều tên bắn về phía mấy người bọn họ nấp sau xe, một mũi tên suýt nữa thì găm vào chân Kỳ Lạc quận chúa lộ ra ngoài.
Lý Thư Bạch để Kỳ Lạc quận chúa ngồi dựa vào dưới xe, giơ tay thăm dò hơi thở của nàng, rồi lại bỏ tay xuống.
Đương lúc hoảng loạn, Hoàng Tử Hà cũng chẳng chú ý đến vẻ mặt y, chỉ mãi quan sát động tĩnh bên ngoài.
Đội thị vệ phủ Quỳ dù kiêu dũng đến đâu cũng khó mà địch nổi bấy nhiêu quân mai phục cứ lớp này nối gót lớp kia, bắt đầu rơi vào thế yếu.
Hoàng Tử Hà không có binh khí phòng thân, đành quay lại nhìn Lý Thư Bạch. Y ném cho cô một thanh đoản kiếm tùy thân, khẽ dặn: “Lát nữa cưỡi Na Phất Sa chạy về hướng Đông Nam.”
Hoàng Tử Hà nắm chặt đoản kiếm, nói nhanh: “Thế công của đối phương kín kẽ thế kia, chỉ e khó mà xông ra được.”
“Kẻ địch dùng nỏ cửu liện, một phát bắn được ba mũi tên, sau khi bắn liên tục chín phát thì phải dừng lại lắp tiếng hai mươi bảy mũi tên vào. Ta thấy tuy chúng thay phiên nhau bắn, nhưng thứ tự không đồng đều, đặc biệt là góc Đông Nam phối hợp rời rạc, đến lúc đó nhất định sẽ lộ sơ hở, huống hồ mũi tên của nỏ cửu liên nặng đến nửa lạng, một người liệu mang được bao nhiêu? Chúng còn hành quân giữa núi hoang thế này, ta không tin chúng có thể duy trì thế công kia lâu được.”
Quả như Lý Thư Bạch dự đoán, đợt tấn công đầu tiên vừa qua đi, mưa tên cũng ngớt hẳn. Bọn Cảnh Dục Cảnh Hữu tức thì tung mình lên ngựa, hòng phá vây bỏ chạy.
Hoàng Tử Hà nhảy lên Na Phất Sa, quay đầu ngựa nhìn về phía Lý Thư Bạch.
Địch Ác xem chừng đã sốt ruột lắm, hí dài một tiếng, tung vó chạy tới.
Lý Thư Bạch nhìn Kỳ Lạc quận chúa còn chưa biết sống chết ra sao, cuối cùng cũng lên ngựa, lướt qua người nàng, bỏ lại sau lưng la liệt xác ngựa và tùy tòng hộ vệ, dẫn mọi người chạy thẳng về hướng Đông Nam.
Đang lúc mưa tên vừa dứt, người bên kia không ngờ đối phương lại thình lình phá vây, tuy chúng cũng lập tức bày lại thế công, song trước khí thế tức nước vỡ bờ, sự chống cự luống cuống ấy hoàn toàn vô hiệu. Sau khi vài kẻ xông lên cản trở bị đám Cảnh Dục đi đầu đốn hạ, mấy thớt ngựa phía sau đuổi đến ngay, mấy tên vung đao chuẩn bị cản đường bị giày xéo dưới đất, kêu gào thảm thiết, khiến bọn người xung quanh nghe mà rợn gáy, tức thì bỏ chạy tứ tán.
Lý Thư Bạch cưỡi ngựa dẫn đầu, mấy chục người phía sau theo y đột phá vòng vây, rồi chạy tản ra.
Dọc đường từ Hán Châu đến Thành Đô toàn rừng rậm và đồng hoang, một khí tản ra thì chẳng khác nào về với nước, kẻ địch không thể diệt sạch bọn họ được.
Giữa rừng hoang đang tối dần, Hoàng Tử Hà bám sát Lý Thư Bạch, hai thớt ngựa đều thần tuấn vô song, một trước một sau chạy thẳng vào rừng.
Chợt nghe sau lưng có tiếng mũi tên rồi một ngọn lửa xé gió bay vút qua bên tai Hoàng Tử Hà, nhắm thẳng vào Lý Thư Bạch phía trước.
Cô buột miệng la lên: “Cẩn thận!” Lời còn chưa ra khỏi miệng, Lý Thư Bạch nghe tiếng rít gió đã nhanh nhẹn cúi người, Địch Ác cũng nhảy sang phải né tránh, mũi tên nọ sượt qua mình nó, cắm phập vào gốc tùng bên cạnh.
Vỏ cây tùng khô cong, lại rườm rà lắm cành, vừa gặp lửa đã bùng cháy lên, rọi sáng bừng ở giữa hai cánh rừng đang tối dần hẳn.
“Đi thôi!” Lý Thư Bạch chẳng buồn nhìn cây tùng cháy rừng rực, chỉ khẽ gọi cô.
Hoàng Tử Hà vội giục Na Phất Sa, chạy vụt qua cây tùng.
Xa xa đằng sau có tiếng người quát lớn: “Phải giết cho được kẻ ngồi trên hai thớt ngựa một đen một trắng kia!” Nghe như giọng Từ Châu.
Tên bay rào rào về phía hai người, song còn kém xa trận mưa tên vừa nãy. Giữa cách rừng tranh tối tranh sáng, họ chỉ biết dựa vào hai con tuấn mã mà phi như bay.
Ra khỏi rừng tùng là vách đá, họ đành men theo vách đá, đi vòng vèo nhắm hướng sườn núi đằng trước. Nơi này không có cây cao, ngựa phải len lõi giữa bụi rậm, vướng chân vướng cẳng, lại không có gì che chắn, sau lưng thì truy binh đuổi sát.
Lý Thư Bạch chẳng nói chẳng rằng, cứ nhằm thẳng cánh rừng trước mặt. Hoàng Tử Hà đang giục ngựa chạy theo, chợt thấy Na Phất Sa hí lên đau đớn, vấp một cái rồi quỵ xuống.
Thì ra nó đã trúng tên vào chân sau, ngã gục.
Hoàng Tử Hà cũng ngã nhào theo nó, chỉ nháy mắt nưa thôi sẽ rơi vào bụ gai.
Còn chưa kịp hét lên, cô đã thấy thắt lưng nhẹ bỗng, cả người được ôm lấy trên không, kéo ra khỏi bụi gai.
Lý Thư Bạch ôm cô vào lòng, một tay cầm cương, tay kia bảo vệ cho cô. Địch Ác vẫn phi băng băng, nhằm thẳng cánh rừng tối đen trước mặt.
Ngoái đầu nhìn Na Phất Sa đang hí lên thê thiết, lại nhớ đến những thị vệ vừa bỏ mạng, cô không khỏi kinh hãi. Ngẩng lên nhìn, Lý Thư Bạch đang ôm mình song ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, giữa ánh sáng lờ mờ của buổi chạng vạng, vẻ chăm chú và kiên nghị trên gương mặt y cùng cánh tay vững vàng ôm ngang người cô, khiến tất cả hoảng loạn và lo lắng của cô từ từ tan biến hết, lòng bình tĩnh hẳn.
Cô biết, y nhất định sẽ đưa cô an toàn chạy thoát.
Chẳng mấy chốc, họ đã vượt ra khỏi tầm bắn, đợt mưa tên phía sau không sao đuổi kịp. Tiếng hô hào chém giết cũng xa dần, bóng tối đã phủ kín núi rừng.
Địch Ác dũng mãnh là vậy mà cuối cùng cũng kiệt sức, phi chậm lại.
Vầng trăng sáng nhô lên khỏi khoảnh rừng, rắc ánh bạc khắp xung quanh. Cả thế giới yên ắng hẳn, như đang chìm trong giấc ngủ.
Ngỡ như trận chém giết đẫm máu vừa rồi chỉ là một cơn ác mộng.
Hoàng Tử Hà chỉ thấy cánh tay Lý Thư Bạch vòng quanh người mình từ từ lỏng ra, song sức nặng đè lên cô lại càng lúc càng tăng.
Cô hết sức căng thẳng, nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh, mặc cho Địch Ác chở họ thong thả đi thêm một đoạn đường nữa, mới gọi khẽ: “Vương gia…”
Y không đáp, chỉ tựa đầu vào vai cô. Hơi thở nặng nề của y phả vào cổ cô rất bất thường.
Cô giơ tay đỡ lấy Lý Thư Bạch, ngẩng đầu nhìn y.
Lòng bàn tay dâm dấp mồ hôi, lại nóng khác thường. Cô biết đó là gì.
Song Lý Thư Bạch chỉ nhắm nghiền mắt, giọng như gió thoảng: “Hoàng Từ Hà, tiếp theo đây phải trông cậy vào ngươi rồi.”
Cô đỡ lấy thân hình y đổ xuống, nhìn cánh rừng tối đen trước mặt, chẳng biết mình đang ở đâu, cũng chẳng biết phải đi đâu. Trước không có đường, sau là kẻ địch, chỗ dựa duy nhất của cô hiện giờ cũng đã ngã xuống.
Hoàng Tử Hà nghiến răng đáp khẽ: “Vâng.”