Biên tập: Bột
“Anh ơi! Ăn cơm thôi!” Lý Oánh chạy từ trong nhà ra đón anh.
Lục Trầm Ngân nhìn về phía sân nhà Lương Vi, ở đó đèn đuốc sáng trưng, dường như còn có rất nhiều người. Anh cũng nhìn thấy Lương Vi, cô đang ngồi nói chuyện với một người đàn ông bên cạnh vỉ nướng.
“Anh ơi.” Lý Oánh kéo góc áo anh.
Anh lấy lại tinh thần, cầm tay Lý Oánh đi vào phòng.
“Cậu đâu?” Lục Trầm Ngân vừa đổi giày vừa hỏi.
Lý Oánh nằm nhoài ra bàn vẽ tranh, Cát Vân đảo đũa xào đồ ăn, sau đó đậy nắp nồi lên, nói: “Ở trong nhà, không biết bị làm sao mà mặt mày hốt hoảng. Có hỏi ông ấy cũng không nói.”
Lục Trầm Ngân nhíu mày, đi vào nhà tìm Lý Đại Cường.
Trong phòng rất tối, anh bật đèn thì thấy Lý Đại Cường đang ngồi cúi đầu trên giường. Lý Đại Cường bị ánh sáng chiếu đến thì giật thót, thấy người tới là Lục Trầm Ngân mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cậu, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Tiền vẫn chưa…?”
Lông mày Lý Đại Cường xoắn chặt lại, sau đó lại xua tay nói không có việc gì.
Lục Trầm Ngân thở dài: “Cậu nói thật cho cháu biết đi, số tiền kia từ đâu mà có? Ông bà ngoại cho? Sao bọn họ lại tình nguyện đưa tiền cho cậu?”
“Là hỏi xin bọn họ, cậu nói đang nợ người khác tiền chữa trị rồi kể rõ mọi chuyện một chút, hai cụ liền cho tiền. Cậu cũng không thể lại đi vay tiếp, hơn nữa, chuyện này cũng không trách cậu được.”
Đúng vậy, chuyện này cũng không thể trách ông ta được.
Lục Trầm Ngân đưa thuốc lá lên, nói: “Tuyệt đối đừng hỏi vay những người kia, càng vay càng nợ. Cậu, cũng đừng đi đánh cược, cậu thấy ai phát tài vì đánh bạc chưa?”
Lý Đại Cường thở ra, bế tắc mà gật đầu.
Lục Trầm Ngân: “Nếu rời khỏi nơi này thì định đi đâu?”
“Đổi thành phố, tìm một công việc. Định kiếm chút tiền đã rồi lại tính tiếp.”
Lục Trầm Ngân hút một hơi thuốc lá, tựa trên tủ quần áo cũ: “Như vậy cũng tốt, không thể lại làm ăn lỗ vốn nữa. Tiểu Oánh càng lúc càng lớn, về sau chi tiêu sẽ nhiều hơn. Cả Lị Lị ở bên kia nữa, dù sao cũng phải có trách nhiệm với con bé một chút.”
Lý Đại Cường thở dài thườn thượt: “Mẹ nó, cả đời này đều khốn khổ vì tiền.”
“Ăn tết xong Lị Lị tuổi rồi, sau đó sẽ thi cấp ba. Cậu cho con bé nhiều tiền một chút, con bé một thân một mình ở kí túc xá trường…” Ngay lúc đó, Lục Trầm Ngân không thể nghĩ ra được từ gì.
“Cậu biết, đứa nhỏ này phải chịu khổ rồi.”
Lý Lị là con của Lý Đại Cường và vợ trước, cô bé này không được ai chăm sóc, quanh năm suốt tháng đều ở trong kí túc xá của trường.
Lục Trầm Ngân: “Cậu, có thể cháu —— “
Anh còn chưa dứt câu đã bị chuông điện thoại cắt ngang.
Lục Trầm Ngân nhìn điện thoại gọi đến, bỏ thuốc lá xuống, sau đó vào phòng mình nghe điện thoại.
Lương Vi nói ở đầu điện thoại bên kia: “Anh ăn cơm chưa? Muốn qua đây cùng ăn chút gì không? Vẫn là mấy người lần trước, tới chơi một chút đi.”
Lục Trầm Ngân dập thuốc lá, nói thật nhỏ: “Không được, mọi người cứ chơi là được rồi.”
“Nhưng em muốn gặp anh.”
“Giữa trưa chúng ta đã gặp nhau rồi.”
“Anh lại khó chịu chuyện gì?”
Lục Trầm Ngân: “Đâu có.”
Lương Vi: “Bỏ đi, vậy tùy anh. Vốn muốn giới thiệu anh với bọn họ một chút, dù sao thân phận cũng không giống lần trước.”
Anh không lên tiếng.
Lương Vi cho rằng anh sẽ không tới, không ngờ ăn BBQ được một nửa, anh lại chậm rãi tiến tới từ đằng xa.
Chu Lâm trông thấy anh thì nhận ra ngay. Bởi trong vòng xã giao của cô ấy, Lục Trầm Ngân là người đàn ông duy nhất trầm mặc như vậy.
Chu Lâm chỉ vào anh rồi nói: “Sao cậu ấy lại ở đây?”
Lục Trầm Ngân đi dép lê bằng nhựa màu xám và áo sơ mi bình thường, dáng vẻ rất hưu nhàn.
Lương Vi kéo anh từ trong bóng tối ra chỗ có ánh đèn: “Anh ấy ở bên cạnh.” Cô quay đầu nhìn về phía Lục Trầm Ngân: “Muốn ăn gì không? Tên kia nướng đồ cũng không tệ lắm.”
Cô kéo cánh tay anh trông cực kỳ tự nhiên.
Lục Trầm Ngân lắc đầu, cười nhàn nhạt với Lương Vi một tiếng.
Lương Vi uống nước hoa quả, ngước mắt hỏi: “Anh tới nhà em như vậy, cậu anh không hỏi gì sao?”
“Ông ấy không nhiều lời.”
Dường như Lý Đại Cường cũng không quan tâm lắm, ông ta không ăn cơm, chỉ đi tắm rồi vào ngủ.
Lương Vi lôi kéo anh ngồi xuống, cô nhận xiên nướng trong tay Trần Khai Huy rồi đưa tới miệng Lục Trầm Ngân: “Nếm thử đi.”
Anh nhận lấy.
Lương Vi cười cười.
Dáng vẻ anh ăn thứ gì cũng rất tự nhiên, hào phóng. Lương Vi thấy như vậy cực kỳ “man”.
“Lương Vi, cậu nói không phải là —— ” Chu Lâm liên tưởng với việc giới thiệu bạn trai trước đó, cô ấy khó tin nhìn về phía Lục Trầm Ngân.
Lương Vi gật đầu: “Ừ, là anh ấy.”
Tạ Gia Hoa nhìn Lương Vi, có chút không hiểu rõ tình hình.
Lương Vi còn nói: “Bạn trai tôi, Lục Trầm Ngân.”
Cô vừa nói như vậy xong, cả đám người nhao nhao trừng to đôi mắt, quét mắt nhìn Lục Trầm Ngân như đang đi xem sở thú vậy.
Lục Trầm Ngân hơi rũ mắt, lúc ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Tạ Gia Hoa, cậu ta đang nhìn Lương Vi bằng ánh mắt phức tạp. Lục Trầm Ngân thuận thế cầm lấy tay Lương Vi.
Trương Chí Vũ: “Thực sự ở bên nhau rồi?” Người tên Lục Trầm Ngân này cũng không có hành động hay lời nói khoa trương nào.
Lương Vi: “Ừ.”
Sau khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, tất cả mọi người đều cười cười, người nên nướng đồ thì nướng đồ, nên chơi thì chơi, chỉ có Tạ Gia Hoa cau mày ở một góc khuất.
Lục Trầm Ngân có chút ngồi không yên: “Anh sang đình bên kia hút điếu thuốc.” Anh tránh thoát khỏi tay Lương Vi, lại bước vào trong bóng tối.
Lương Vi buông ly thủy tinh xuống, đuổi theo sau anh.
Anh tựa vào cột trụ bằng đá, quen thuộc châm thuốc nhưng hút lên lại không thấy có tư vị gì.
Lương Vi đưa tay đoạt lấy điếu thuốc, Lục Trầm Ngân cúi đầu nhả ra một hơi khói.
“Có phải người tóc vàng kia thích em không.” Anh hỏi.
Lương Vi kẹp điếu thuốc, nhấp một hơi: “Anh muốn nói Tạ Gia Hoa? Cũng có thể.”
Cũng có thể cậu ta có ý tứ với cô.
Trong vòng tròn người này, thích một người không cần lí do.
Lục Trầm Ngân nhìn về nơi khác, không muốn hỏi nhiều.
Lương Vi đã chọn ở bên anh, đương nhiên sẽ không có ý nghĩ gì với người đàn ông khác. Anh chỉ không quen trông thấy ánh mắt người kia nhìn Lương Vi mà thôi.
Trước kia anh chưa phải là gì, sẽ không có tư cách nói chuyện. Nhưng bây giờ không giống nữa, anh là người đàn ông của cô.
Mắt Lương Vi mang ý cười, cô nói: “Anh ghen?”
Lục Trầm Ngân phủi lớp lá khô trên ghế đá rồi ngồi xuống, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
“Lục Trầm Ngân, anh bắt đầu thích em từ khi nào?”
Lương Vi nghĩ tới những chuyện Trương Linh Linh hỏi anh vào buổi trưa.
Thích từ rất sớm, nhưng sớm đó là từ khi nào.
Bọn họ quen nhau được hơn một tháng, có thể sớm tới bao nhiêu.
Lục Trầm Ngân thản nhiên nói: “Quên rồi.”
Lương Vi hút xong ngụm thuốc cuối cùng, cô vứt đầu lọc xuống đất, dùng giày cao gót dập đốm lửa. Một tay cô để lên vai Lục Trầm Ngân, sau đó nhào vào trong ngực, ngồi trên đùi anh, một tay khác quàng lên ôm lấy cổ anh.
“Vậy nghĩ lại đi.”
Một tay Lục Trầm Ngân ôm lấy eo cô, sợ cô ngồi không vững sẽ bị ngã: “Em đừng làm loạn.”
“Anh đừng đánh trống lảng.”
Anh biết tính của Lương Vi, chính là kiểu đập vỡ nồi niêu để truy tới tận cùng.
Lục Trầm Ngân siết chặt vòng eo của Lương Vi, anh vùi đầu vào ngực cô rồi rầu rĩ nói: “Thích từ cái nhìn đầu tiên.”
Anh có thể cảm nhận được người Lương Vi cứng lại, sau đó bên tai truyền tới tiếng cười tinh tế của cô.
Lương Vi dán vào tai anh, nói nhỏ: “Thảo nào.”
Cô dừng một chút rồi nói: “Thảo nào anh đối với em tốt như vậy.”
“Về sau sẽ càng tốt với em.” Anh ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô, nhịn không được hôn lên xương quai xanh lộ ra ngoài.
Lương Vi rướn eo lên, nghênh hợp anh.
Mười ngón tay của cô ôm lấy mái tóc ngắn ngủn của anh, khát cầu nụ hôn điên cuồng hơn.
Lục Trầm Ngân hôn lên cổ cô nhưng không dám dùng sức mà chỉ mổ mổ nhẹ nhàng, anh sợ dùng sức quá sẽ để lại dấu tích.
Tay Lương Vi không an phận chút nào, từ đầu anh trượt tới vai, sau đó tới lồng ngực, rồi lại từ cơ ngực chậm rãi hướng xuống dưới. Dù cách lớp quần áo, những nơi cô lướt qua vẫn dấy lên trận lửa như cũ.
“Đừng.” Lục Trầm Ngân bắt được tay cô, mà cô lại cách quần nắm lấy…
Lương Vi rũ mắt nhìn Lục Trầm Ngân, sau đó ngậm lấy môi anh.
Nụ hôn nóng rực truyền tới tiếng thở dốc đè nén.
“Bọn họ đều ở bên kia.” Lục Trầm Ngân buông môi cô ra, nặng nề lên tiếng.
Ánh trăng sáng tỏ càng khiến làn da trắng của Lương Vi thêm nổi bật, cũng càng khiến sắc đỏ trên mặt cô thêm mềm mại.
Cô mặc váy hai dây liền, bên ngoài khoác thêm cardigan dài tay màu vàng nhạt. Đây là bộ quần áo cực kì thuận tiện để gây án.
Nồng nàn qua đi, Lương Vi tránh thoát khỏi người Lục Trầm Ngân, sau đó quang minh chính đại đứng trước mặt anh chỉnh lại áo lót qua lớp váy.
Anh vừa sờ loạn một trận, cho dù khóa áo không bị cởi ra nhưng toàn bộ đều bị đẩy lên, đẩy tới mức khiến cô khó chịu.
Lục Trầm Ngân chuyển tầm mắt đi nơi khác.
“Lương Vi —— Hai người còn ăn không?” Chu Lâm vậy mà căn thời gian rất chuẩn
“Tới đây.” Lương Vi nhìn về phía Lục Trầm Ngân: “Bây giờ trong lòng thoải mái chưa? Đi thôi, cùng nhau ra ăn gì đó.”
“Anh đâu có không thoải mái.”
“Vậy giọng điệu lúc nãy trong điện thoại của anh là thế nào.”
Lục Trầm Ngân: “…”
Lục Trầm Ngân không tham gia vào đề tài của mấy người Trương Chí Vũ, thỉnh thoảng Lương Vi sẽ nói vài câu, nhưng thật ra cô có vẻ cũng không hứng thú lắm.
Trương Chí Vũ nói: “Trên đường tới thấy trên trấn có làng du lịch Bắc Dương gì đó, chơi vui không?”
Lương Vi nhìn về phía Lục Trầm Ngân, ánh mắt như hỏi anh ở đó chơi vui không.
Lục Trầm Ngân nói: “Chưa từng tới, nhưng đã mở nhiều năm rồi, có lẽ làm ăn cũng không ra gì.”
“Chỉ ăn BBQ thì quá nhàm chán, nếu không thì đi hát đi, lâu rồi không đi hát, ngứa họng rồi.” Tiếu Mỹ ỷ trên người Trần Khải Huy rồi nói.
Lục Trầm Ngân: “KTV ở đó có lẽ vẫn được, tôi thường thấy mấy học sinh tới nơi đó.”
Trương Chí Vũ: “Không biết thiết bị của họ có được hay không, âm thanh tự nhiên như ông đây thì micro rách nát hát vẫn hay.”
Mấy người đàn ông uống chút rượu vào sẽ không khống chế mà lớn tiếng, muốn mở giọng ca hát.
Lương Vi thấy Tạ Gia Hoa ngã người trên sofa nên hỏi Chu Lâm: “Tạ Gia Hoa không thoải mái?”
“Không, cậu ta uống say.”
“Bia mà cũng say được?”
“Cậu ta uống rượu trắng.”
Lương Vi nhìn thử thì thấy trên mặt đất có hai chai rượu trắng.
Cô nói: “Vậy mấy cậu xem thế nào khiêng cậu ta lên xe đi. Mà hai người lái xe đi, đừng để mấy tên điên kia lái, uống rượu không được lái xe.”
“Biết rồi.”
Lục Trầm Ngân yên lặng dọn vỉ nướng, mang ghế vào giúp Lương Vi.
Lương Vi giữ chặt anh lại: “Anh có về thay giày không? Hay là cứ đi như vậy?
Lục Trầm Ngân ngẩn ra: “Bọn em đi chơi đi, anh không đi.”
“Vì sao?”
“Muộn quá, mai anh còn đi làm.”
“Đi một chút cũng không được sao, lát nữa chúng ta cùng về.”
Lục Trầm Ngân cười cười: “Anh không biết hát, qua bên kia cũng chỉ ngồi, không bằng nằm ở nhà.”
Lương Vi: “Có phải anh không quen với việc này không?”
Ý cười của anh dần nhạt đi, như ngầm thừa nhận tất cả.
Lương Vi giơ tay vuốt ve mặt anh: “Anh không cần quen với bọn họ, chỉ cần quen với em là được rồi. Em nhất định sẽ ở bên cạnh anh.”