Biên tập: Bột
Thành phố Nam không lớn, nhưng Lục Trầm Ngân lái xe từ nông thôn tới trạm tiêm phòng cũng phải mất hơn nửa tiếng.
Người tiêm trừ độc cho Lương Vi là một nữ bác sĩ trung niên, thoạt nhìn có chút quen mắt.
Cô ngồi ở mép giường, bác sĩ khử trùng và băng bó cho cô.
Bác sĩ nói đùa: “Con chó này cắn ghê thật đấy.”
Lương Vi nói: “Phải, như thể tôi tranh thức ăn chó với nó vậy.”
Lục Trầm Ngân đứng ở mép giường không nói một lời, chỉ nhìn Lương Vi.
Bác sĩ nói: “Tinh thần cô tốt thật, xem sắc mặt bạn trai cô kìa, nhất định đang rất lo lắng.”
Hai người đều ngẩn ra, sau đó Lương Vi hơi mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trầm Ngân: “Cậu xụ mặt làm gì?”
Lục Trầm Ngân cúi đầu nói: “Lo lắng.”
Lương Vi vỗ cánh tay anh: “Không phải lo lắng quá, tôi không lừa tiền của mấy người.”
Anh nói: “Tôi không có ý đó…”
Bác sĩ thu cồn i-ốt lại rồi rửa tay, nói: “Làm gì có bạn trai nào không lo cho bạn gái. Dáng dấp cô còn đẹp như vậy, bạn trai nhất định lại càng đau lòng. Yên tâm đi, sẽ không để lại sẹo.”
Lục Trầm Ngân còn chưa nói ra câu ‘cô ấy không phải bạn gái tôi’, bác sĩ đã cắt ngang, nói với Lương Vi: “Kéo váy xuống một chút.”
Lục Trầm Ngân xoay người muốn đi ra ngoài, Lương Vi kéo cổ tay anh, vẻ mặt tự nhiên, nói: “Đừng đi, tôi bị sốc thuốc, cậu đỡ tôi.”
晕针[yùnzhēn] ở đây là sốc, choáng (sau khi tiêm thuốc)
Cổ tay anh truyền tới nhiệt độ cơ thể ấm áp của Lương Vi, dù bề ngoài trông khá tùy ý, nhưng bàn tay hơi run rẩy đã hoàn toàn bán đứng cô.
Anh nhìn vào mắt cô, nhếch môi trầm mặc một hồi, không bước đi nữa.
Lương Vi đứng trước mặt anh, cúi đầu kéo váy xuống để lộ một góc mông. Ngay sau đó mông chợt lạnh do bị bôi thuốc sát trùng lên, cả người cô dần căng thẳng, hai tay không tự chủ nắm lấy bả vai Lục Trầm Ngân. Hai bên cánh tay Lục Trầm Ngân cứng lại, bỗng nhiên không biết phải làm sao cho phải.
Trước kia lúc Tiểu Oánh đi tiêm cũng là anh ôm, nhưng hiện tại Lục Trầm Ngân lại không dám vươn tay.
Người trong ngực dùng sức sát lại gần anh, khi kim châm vào da thịt, Lương Vi đã hoàn toàn ôm chặt rồi chôn trong ngực Lục Trầm Ngân, cô đau đớn kêu lên một tiếng.
Lúc Lương Vi kêu thành tiếng, Lục Trầm Ngân lập tức vỗ vỗ lưng cô, động tác này cực kỳ nhẹ nhàng. Trong khi đó, anh vẫn nhìn trần nhà, không dám chuyển mắt nhìn loạn. Ngoài mùi thuốc sát trùng còn có hương thơm trên người Lương Vi quẩn quanh trong hơi thở của Lục Trầm Ngân.
Anh nhìn trần nhà trắng lóa, sau lại nhìn sang đèn huỳnh quang. Có một con côn trùng nhỏ bay tới bay lui như tìm chỗ đậu, nó muốn tới gần bóng đèn nóng bỏng kia nhưng lại không dám. Vì vậy nó cứ lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn, quanh quẩn mãi ở đó.
Lương Vi dựa thật sát vào anh.
Lục Trầm Ngân cố gắng an ủi cơ thể căng thẳng của cô, nói: “Không sao, sẽ xong ngay, chỉ như muỗi đốt thôi.”
Mỗi lần Tiểu Oánh phải tiêm, anh cũng dỗ cô bé như vậy dù không có chút hiệu quả nào.
Cơ thể Lương Vi đột nhiên mềm nhũn, Lục Trầm Ngân vội vàng ôm lấy eo cô, giam cầm chặt chẽ trong ngực mình. Tiếng thở của cô ngày càng nặng nề.
“Vẫn ổn chứ?”
Lương Vi nhắm hai mắt, cổ họng không phát ra được âm thanh nào.
Bác sĩ rút đầu kim, ấn thuốc sát trùng ở miệng vết thương, nói với Lục Trầm Ngân: “Cậu giữ đi.”
Lục Trầm Ngân chớp mắt một cái, không biết phải làm sao.
Bác sĩ nói: “Mau giữ, giữ trong phút.”
Lục Trầm Ngân liếc mắt một cái, thận trọng đè lại bông gạc, không dám có bất kì tiếp xúc da thịt nào với cô.
Lương Vi tựa vào ngực anh không nói một câu, anh có thể cảm nhận được cả người cô đang run rẩy. Lương Vi gần như nhũn ra trong ngực anh, eo cô vừa nhỏ vừa mềm. Lục Trầm Ngân lại như tượng gỗ, không dám vượt qua Lôi Trì dù chỉ một bước.
Đây là… lần đầu tiên anh ôm phụ nữ.
Ba phút trôi qua rất nhanh, anh chưa bao giờ thấy thời gian ngắn ngủi tới vậy.
Lục Trầm Ngân kéo váy lên giúp cô, hỏi nhỏ: “Bây giờ đỡ hơn chưa?”
Lương Vi uể oải lắc đầu.
Sắc mặt cô thực sự không tốt, đôi môi trắng bệch, trán đổ rất nhiều mồ hôi.
Bác sĩ nói: “Đỡ cô ấy ra ngoài hóng mát chút đi. Đây thuốc nước, còn phải tiêm thêm lần nữa, hai người tới đây tiêm hay về tìm bác sĩ khác tiêm?”
Lương Vi khó nhọc mở một mắt ra, nói: “Tôi mang về.”
“Nhớ để lạnh, nếu không thuốc sẽ mất công dụng. Một tháng này không được ăn cay, cũng không được hút thuốc uống rượu, chú ý nhiều một chút.”
Lục Trầm Ngân nhận lấy túi thuốc, nói cảm ơn rồi đỡ Lương Vi ra ngoài.
Lúc tới cửa cô thực sự không chịu được nữa, che miệng chạy lảo đảo tới cạnh luống hoa nôn ọe.
“Tôi đi mua nước cho cô.” Anh vừa giúp cô thuận khí vừa nói.
“Không cần…”
Nôn xong cô xanh mặt ngồi bên luống hoa, nỉ non: “Tôi muốn chết…”
Tóc cô hỗn loạn, như kẻ say xỉn đang ăn nói hàm hồ. Lục Trầm Ngân bắt lấy eo Lương Vi, cố gắng đỡ cô lên, anh nói: “Tôi ôm cô qua ghế dài bên kia ngồi một chút.”
Miệng anh ngậm túi thuốc, bế ngang Lương Vi lên.
Lương Vi nằm gục trong ngực anh.
Trước trạm tiêm phòng có một vườn hoa nhỏ trồng một ít dạ lai hương, hương hoa theo gió phiêu dạt bồng bềnh khắp nơi. Ban đêm yên tĩnh chợt có tiếng côn trùng kêu vang, ghế dài được đặt dưới một tán cây long não lớn, trên ghế còn lưu lại mấy chiếc lá rụng.
Lục Trầm Ngân phủ chỗ lá rụng đi rồi đặt Lương Vi xuống ghế. Anh mới ngồi xuống, còn chưa kịp ổn định Lương Vi đã nhích lại, miệng tiếp tục lẩm bẩm câu ‘tôi muốn chết’ kia.
Anh nói: “Đợi một lát sẽ đỡ hơn.”
Lương Vi tựa vào đầu vai anh không nói gì nữa, anh đoán cô thực sự rất khó chịu.
Phía trước là con đường lát sỏi gồ ghề, giữa kẽ hở trên đường vẫn lưu lại những chiếc lá héo hon. Không khí có hương hè lại lẫn vị thu, khô nóng nhưng cũng mát lạnh.
Ánh trăng sáng ngời, dù nơi này không có đèn đường nhưng vẫn có thể nhìn rõ cây cối và đường xá. Ánh trăng còn chiết xạ một vầng sáng xanh nhạt xuống người bọn họ, luồng sáng này tĩnh lặng mà đẹp đẽ.
Anh nghiêng đầu nhìn gương mặt trắng noãn của Lương Vi. Mặt dây chuyền cô đeo trên cổ rơi xuống, dừng ở phía trên rãnh ngực sâu hút. Cổ áo cô rất trễ, váy của Lương Vi cũng cực ngắn, dường như cả chân đều lộ ra bên ngoài. Vì bọn họ dựa chung một chỗ, Lục Trầm Ngân thấy được sắc sai rõ ràng, da cô rất trắng.
Việc này cũng không đơn thuần chỉ là khác biệt về màu sắc.
Anh chuyển tầm mắt rồi thu tay lại, nhẹ nhàng vỗ vào sườn vai của Lương Vi, muốn giúp cô xoa dịu cơn đau.
Hai người ngồi rất lâu, lâu đến mức bả vai Lục Trầm Ngân bắt đầu có dấu hiệu tê dại, anh còn cho là cô đã ngủ mất rồi.
Lúc Lục Trầm Ngân định đánh thức cô, Lương Vi đột nhiên mở mắt, hít vào một tiếng. Tiêm một lần đã khó chịu lâu như thế, hơn nữa tiêm vào đêm tối càng như tới ngày tận thế, cô không thở nổi cũng không đi thẳng được, cảm giác như sắp chết.
Lương Vi đỡ trán bắt đầu sửa sang lại quần áo, cô nhét vạt áo vào trong váy, vừa rồi anh mới kéo lại váy giúp cô mà thôi.
Lục Trầm Ngân đứng sau cô, nói: “Tôi đưa cô về.”
Lúc xe về đến trấn nhỏ, Lương Vi đột nhiên yêu cầu anh dừng xe.
Đã – giờ, người ở nông thôn đi ngủ sớm, ngay cả siêu thị cũng chuẩn bị đóng cửa, cả trấn nhỏ cực kỳ an tĩnh.
Lương Vi chỉ vào cửa chớp của nhà nghỉ nhỏ: “Tối nay tôi ngủ ở đó, ngày mai cậu đón tôi, tôi quay về lấy xe.”
Lục Trầm Ngân nhìn nhà nghỉ nhỏ kia, ánh mắt có chút chần chừ, hỏi: “Cô nhất định phải ở nơi này sao?”
“Nơi này thế nào?”
Anh nói: “Nơi này… không tốt lắm.”
Lương Vi nhướn mày: “Không tốt chỗ nào?”
Lục Trầm Ngân: “Bên cạnh đó là tiệm mát-xa, cô biết nơi đó làm gì không?”
“Ồ ~ Cậu nói chuyện này sao, đương nhiên tôi biết nơi đó làm gì. Cậu từng vào chưa?”
Anh lắc đầu: “Nơi đó không sạch sẽ cũng không an toàn. Tôi chưa từng vào, cô cũng đừng đi.”
Lương Vi: “Dọc đường đi không thấy có khách sạn hay nhà nghỉ khác, ở đây cũng cách nhà mấy người khá gần. Ngày mai tôi còn có việc, ở đây là lựa chọn tốt nhất.”
Lục Trầm Ngân nhìn về phía trước, trong xe không có đèn nên rất tối. Chỉ có ánh sáng của ngọn đèn cao áp loáng thoáng xuyên vào trong xe, Lương Vi không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ cảm nhận được bầu không khí bỗng nặng nề một cách khó hiểu.
Dường như anh cần chuẩn bị thật lâu, lúc mở miệng còn khẽ hít một hơi, nói: “Nếu cô không ngại, có thể ngủ lại nhà tôi bên kia. Ý tôi là cô ngủ phòng tôi, tôi ngủ trong xe là được rồi.”
Lương Vi nghiêng đầu nhìn anh.
Lục Trầm Ngân nói: “Mấy ngày trước tôi mới giặt chăn ga, tôi cũng rất ưa sạch sẽ, chắc chắn sẽ sạch hơn nhà nghỉ. Hơn nữa trong nhà nghỉ có quá nhiều đàn ông, cô… không an toàn.”
Lương Vi: “Cậu mời tôi ngủ lại nhà một người đàn ông xa lạ thì an toàn?”
“Tôi chỉ thấy tôi nên có trách nhiệm với cô. Nhà tôi đã ở đó hai năm, mọi người xung quanh đều biết chúng tôi. Nếu cô xảy ra chuyện gì, nhà tôi chắc chắn sẽ không thoát được. Chúng tôi là người tốt.” Anh bình tĩnh giải thích.
Khóe miệng Lương Vi ngậm ý cười, tùy ý nói: “Được, vậy thì ngủ nhà cậu. Đi thôi.”
Lục Trầm Ngân không nghĩ tới cô sẽ đồng ý sảng khoái như vậy. Trong ấn tượng của anh, những phụ nữ có bề ngoài đẹp đẽ đều khó nói chuyện. Ví dụ như bà chủ tiệm tạp hóa ở trấn trên, bà ta ăn mặc rất đẹp nhưng tính khí không tốt chút nào.
Màn đêm ngày càng sâu, gió thổi qua cũng mang hơi lạnh lẽo, Lương Vi quay cửa kính lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chạy trên đường, mỗi khi đi qua một ngọn đèn sẽ có vạch sáng lướt qua mặt Lương Vi, cả người cô bắt đầu thả lỏng. Nơi này không giống thành phố, khiến cô có cảm giác buông lỏng khó hiểu.
Lúc Lương Vi tỉnh lại, trời mưa nhỏ, từng giọt nước mưa phủ đầy cửa sổ kính xe. Những hình ảnh bên ngoài cửa sổ cũng dần nhòe đi, đêm tối thực sự bao trùm khắp nơi.
Cô giữ sống mũi, hỏi: “Tôi ngủ bao lâu, sao vẫn chưa đến.”
“Không lâu, mới mấy phút. Rẽ vào giao lộ trước mắt là đến.”
Lương Vi duỗi eo nhỏ, hỏi như trêu ghẹo: “Tôi ngủ ở nhà cậu bên kia, người nhà cậu không có ý kiến chứ?”
“Không đâu, bọn họ cũng là người tốt.”
Đêm tối đen, Lương Vi chỉ có thể nhìn được hình dáng của anh.
Lúc xe tiến vào sân nhỏ thì tiếng chó ở cửa vang lên, nhưng vì bị nhốt nên dù cả người nó nhảy lên mà vẫn không thoát khỏi phạm vi của dây thừng.
Lục Trầm Ngân tắt máy, rút chìa khóa rồi nói: “Đừng lo, cậu nhốt con chó đó lại rồi.”
Nghe được động tĩnh, Lý Đại Cường và Cát Vân khoác áo đi từ trong nhà ra. Lương Vi đứng sau lưng Lục Trầm Ngân, cô nhìn trái nhìn phải, liếc mắt về hai bóng người dưới mái hiên không xa, nước mưa vẫn chảy xuống theo từng viên ngói.
Lục Trầm Ngân nhìn ra sự ngập ngừng của cô, nhẹ giọng nói: “Vào thôi.”
“Ngẩn ra đó làm gì, mau vào nhà, trời mưa đấy!” Cát Vân tiếp đón hai người vào nhà.
Cáp Mô đứng ở cửa phòng phía Tây Bắc lẳng lặng nhìn bọn họ, khóe miệng đầy nếp nhăn mỉm cười lộ ra hàng răng vàng khè. Lương Vi nhận ra ông ta, che váy đi vào cửa.
Vừa vào cửa, Lương Vi đã ngửi thấy mùi củi cháy. Góc tường bên trái có một khu bếp, xó xỉnh bên trong cũng chất đầy củi khô.
Lục Trầm Ngân nói lí do cho Lý Đại Cường, hai vợ chồng họ gật đầu đồng ý.
“Cô vào nghỉ trước đi, tôi đun nước để cô rửa mặt rửa chân.” Lục Trầm Ngân đi tới bên bếp lò định nhóm lửa.
Lý Đại Cương tỏ ý bảo Cát Vân đưa Lương Vi vào trong.
Lương Vi: “Không sao, tôi ngồi đây đợi một chút là được. Làm phiền mọi người rồi.”
Cát Vân và Lý Đại Cường đưa mắt nhìn nhau, im lặng trở về phòng.
Lương Vi đi tới bên bếp lò, Lục Trầm Ngân đang múc nước vào nồi.
Anh nói: “Chỉ có thể đun nước nóng bằng cái này, buổi chiều nấu cơm bếp ga bị hỏng rồi, hôm trước trẻ con cũng làm hỏng ấm điện.”
Lương Vi nhìn nồi nước to màu đen, nước rất trong: “Không sao, nước đun lên đều sạch sẽ.”
Bếp này nhìn như đã kinh qua vài thời đại, mặt trên lát gạch sứ màu xanh nhạt kiểu cũ, góc bên đã có lỗ hổng. Bên trái còn có bình nước màu đỏ, tường phía trên dán tranh ông thần tài, bên cạnh cũng bày thêm hương nến. Màu sắc chủ đạo của bếp là màu xanh lá cây, bức tường sau chỗ bày hương nến có hình mấy bông hoa mẫu đơn nở rộ. Dù phía trên bị tro muội ám lại nhưng vẫn nhìn ra được phong thái trong đó.
Lục Trầm Ngân múc một nồi nước rồi đậy nắp lại, đi vòng ra phía sau bếp bắt đầu nhóm lửa. Anh dùng tay không bẻ củi thành từng đoạn rồi nhét vào trong bếp, sau đó lấy rơm củi và giấy vụn dẫn lửa.
Ánh lửa bập bùng trong lò chiếu lên mặt anh, ánh sáng nhảy nhót khiến ngũ quan của Lục Trầm Ngân hiện rõ trước mắt cô.
Lương Vi ngồi xuống bên người anh, nhìn ánh lửa cháy bén trong lò tới xuất thần.
Củi khô luôn mang mùi ẩm mốc, Lục Trầm Ngân phủ tay lên đầu gối, nói: “Nơi này mùi không tốt, ra bàn ngồi đi.”
Anh cúi đầu, tiếng nói chuyện cũng không lớn.
Lương Vi nhặt cành củi khô ném vào trong lò: “Không sao.”
Anh nói: “Nơi này bẩn.”
“Không bẩn.”
Lục Trầm Ngân nghiêng đầu nhìn cô, ngây người tới mấy phút. Sau đó anh đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài lấy túi đựng thuốc để vào tủ lạnh.
Tủ lạnh kia ngược lại trông rất mới.
Cô ngước mắt lên nhìn bóng lưng Lục Trầm Ngân, đèn treo màu quýt phủ một tầng vàng nhạt lên người anh. Trong đầu Lương Vi đột nhiên nảy ra bốn chữ.
Rực rỡ lấp lánh.
Hết chương .