Biên tập: Bột
Lâm Trí Thâm ra khỏi phòng Lương Cương rồi vào phòng bệnh của Lương Vi.
Trên mặt đất có thêm một chiếc ba lô màu đen nổi bật, anh ta lách qua rồi nhìn xuống Lương Vi.
“Đây là có thể xử lý tốt mà em nói đấy à?” Anh ta vẫn chất vấn dù cho cô không nghe được.
Lâm Trí Thâm xoay người, vén chăn lên rồi nắm lấy tay cô, một vật rắn trên tay cô đã đáp trả anh ta. Lâm Trí Thâm đưa tay cô lên nhìn thì thấy đó là một chiếc nhẫn.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương bình thường tới không thể bình thường hơn, vốn không thể so sánh với chiếc nhẫn trước kia anh ta tặng được.
Ánh mắt Lâm Trí Thâm thâm sâu và nặng trĩu như nước, anh ta nhẹ nhàng hỏi cô: “Quyết định chưa? Có điều, anh ta có thể cho em cái gì?”
Ngón tay Lương Vi khẽ nhúc nhích như có tri giác.
Lâm Trí Thâm buông tay cô xuống rồi phủ chăn lên. Anh ta nhìn chiếc ba lô trên mặt đất, suýt nữa đã trào phúng mà cười một tiếng.
Đúng lúc đó, hộ sĩ anh ta thuê đã tới. Trước khi đi, Lâm Trí Thâm còn để lại một câu: “Khi nào cô ấy tỉnh lại thì báo cho tôi.”
Tới khi không nghe được âm thanh kia nữa, Lương Vi mới từ từ mở mắt ra rồi âm thầm nhìn trần nhà trắng phau.
Hộ sĩ đi hứng nước nóng về thấy cô đã tỉnh thì định gọi Lâm Trí Thâm, có điều Lương Vi đã ngăn lại: “Đừng cho anh ta biết.”
Lương Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài kia lại là một màn đêm tăm tối.
Y tá thấy cô thở đều và nói chuyện rõ ràng thì gỡ mặt nạ dưỡng khí xuống, sau đó cô ấy nghe thấy Lương Vi hỏi: “Bây giờ là lúc nào? Người đi cùng tôi… thế nào rồi?”
“Sắp , giờ rồi. Người đi cùng cô? Tôi không biết, tôi được người vừa rồi thuê đến chăm sóc cô. Cô thấy thế nào rồi?” Hộ sĩ nhấn vào chuông chữa bệnh và chăm sóc: “Để tôi gọi bác sĩ giúp cô, lát nữa kiểm tra thử xem sao.”
“Tôi không sao…”
Lục Trầm Ngân cũng vội vàng chạy đến sau bác sĩ Thẩm. Trong đám người mặc áo blouse trắng thì chỉ có anh mặc đồ đen, Lương Vi liếc mắt một cái đã thấy anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng đều không nói gì.
Lục Trầm Ngân yên lặng đứng một bên nhìn bác sĩ kiểm tra cho Lương Vi.
Bác sĩ kiểm tra xong nói đã không còn vấn đề gì nữa, giờ chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là được.
Bác sĩ Thẩm vừa ghi chép vừa nói: “Lúc cô được đưa tới, nhịp tim chỉ còn hơn , còn bị sốc vì mất máu, bây giờ tỉnh nhanh như thế cũng coi như kì tích. Mạng này là đoạt lại từ tay Diêm Vương đấy. Mấy ngày này phải nằm tĩnh dưỡng thật tốt, không được vận động kịch liệt.” Bác sĩ vừa nói vừa liếc nhìn Lục Trầm Ngân.
Lục Trầm Ngân vừa gật đầu vừa ghi nhớ từng chuyện, thế nên cũng không phát hiện ra hàm nghĩa khác trong lời nói của bác sĩ.
Lương Vi mím môi cười nhàn nhạt khi thấy dáng vẻ trung thực của anh.
Lương Vi gọi bác sĩ lại: “Người cùng xe với tôi… Cả tài xế kia thế nào rồi?”
“Người đàn ông trung niên không sao, tay bị gãy xương. Ông cụ kia bị gãy xương đùi nên nặng hơn. Hơn nữa tuổi cao nên xương cốt lâu lành, phải cẩn thận hơn mới được.”
“Cảm ơn.”
Sau khi bác sĩ và y tá đi rồi, căn phòng cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Hộ sĩ nói: “Để tôi lau mặt cho cô.”
Lương Vi nhìn về phía Lục Trầm Ngân rồi nói với hộ sĩ: “Cô nói với anh ta là tôi không cần hộ sĩ. Tiền lương của cô, anh ta vẫn sẽ trả như cũ.”
Hộ sĩ hơi khó xử.
Lương Vi nói: “Anh ấy chăm sóc tôi được rồi, thế nên tôi không cần hộ sĩ.”
Lục Trầm Ngân nhận khăn mặt rồi nói: “Cảm ơn cô, nhưng cô ấy có tôi là đủ rồi.”
Bệnh nhân đã lên tiếng, hộ sĩ chỉ có thể yên lặng ra ngoài nói rõ với Lâm Trí Thâm.
Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lục Trầm Ngân bật một cái đèn khác lên, cả căn phòng lại sáng rõ như ban ngày.
“Muốn uống nước không?” Anh hỏi.
Lương Vi nhìn anh chằm chằm, được hỏi một đằng lại trả lời một nẻo: “Sao anh lại tới đây?” Giọng nói chuyện của cô không lớn, mà cô cũng không thể vận quá nhiều sức được.
Lục Trầm Ngân nghe mà đau lòng, anh kéo chăn ra rồi ngồi bên giường xoa tay cho cô: “Nhận được điện thoại của bệnh viện.”
Lương Vi: “Anh uống ngụm nước đi.” Môi khô nứt đến mức đó rồi.
“Anh không khát.” Anh không khát cũng không đói, như thể anh vẫn chưa kịp hoàn hồn sau khi trải qua một lần thừa sống thiếu chết vậy.
“Lục Trầm Ngân, em đau.” Cô nói.
Lúc nãy bác sĩ kiểm tra, cô không nói đau nửa chữ, sao mới một lúc đã đau rồi? Cô nói đau khiến lòng anh xoắn lại như bánh quai chèo.
“Đau ở đâu? Anh đi gọi bác sĩ!”
Lương Vi: “Trán hơi đau, chân cũng hơi đau, cả người đều khó chịu.”
Lục Trầm Ngân thở phào một hơi, sau đó kiên nhẫn nói: “Thuốc mê đang tan thôi. Anh hỏi bác sĩ rồi, lát nữa còn đau hơn, phải cố chịu đựng một chút. Trán em sưng thành cục to rồi, lát nữa anh lấy khăn lạnh lau chườm cho em.”
“Có phải mặt mày em hốc hác lắm không?”
“Không, chỉ bị vài vết thương nhỏ thôi, một đợt nữa sẽ hết.”
“Anh cứ đến đây thế này, còn công việc thì sao?”
“Việc có thể tìm lại, nhưng không có em thì không tìm được nữa.”
Lương Vi dùng sức đưa tay lên muốn bám lấy tay anh: “Em muốn về nhà.”
Con ngươi màu nhạt của cô lóe lên tia nước, tay cô bám chặt nên đụng vào đoạn móng tay, Lương Vi suýt xoa một tiếng vì đau. Sau đó cô cau đôi mày thanh tú và lặp lại lần nữa: “Em muốn về nhà.”
Lục Trầm Ngân cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hai đôi môi khô nứt đồng thời chạm vào nhau. Lương Vi đáp lại, cô cũng nhẹ nhàng mút lấy môi anh.
Nụ hôn này ngắn ngủi mà triền miên.
“Khi nào bác sĩ cho xuất viện, anh sẽ đưa em về nhà.”
Anh ngước mắt lên nhìn, đôi mắt dài mang hơi lạnh hơi híp lại, bóng người ở cửa đã biến mất rồi.
Vừa rồi có một người đàn ông đứng ở cửa.
Anh đoán, người đàn ông đó tên là Lâm Trí Thâm.
Tầm mắt Lương Vi bị một bên tường ngăn trở nên cô không thấy gì cả, cũng không biết người đàn ông vừa rồi còn thành thành thật thật này mới đùa giỡn cơ mưu.
Lương Vi: “Đồ của em để ở khách sạn hết rồi, mai anh đến lấy hộ em, giấy chứng nhận và ví tiền cũng còn ở đó. Em phải trả viện phí và tiền phẫu thuật nữa.”
Cô không nhắc đến Lâm Trí Thâm, anh cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói “được”.
Lương Vi bảo anh đi ăn gì đó nhưng anh không đi, cứ ngồi ngốc như vậy nhìn cô.
Lương Vi cười anh rồi nói: “Anh xem anh đi, râu cũng không thèm cạo.” Anh nhìn mình xem, trong mắt toàn là tia máu.
Lục Trầm Ngân cười cười: “Đi vội quá, gần đây cũng bận việc.”
Lương Vi nói: “Anh không đói nhưng em hơi đói rồi. Đi mua cơm đi, chọn đồ ăn ngon một chút.”
“Em phải ăn đồ thanh đạm.” Nói câu này xong anh đã mau chóng đi mua cơm.
Chuyện gì cũng nghe theo cô hết.
Lúc ăn cơm, Lương Vi trêu anh: “Em không ăn, anh cũng không ăn hả? Có phải nếu tối qua em bị đâm chết, anh cũng tự tử vì tình không?”
Tay cầm thìa của Lục Trầm Ngân cứng đờ, sắc mặt anh ngưng trọng thêm mấy phần, sau đó anh nói: “Anh sẽ ở vậy cả đời.”
Anh nói: “Nếu không có người nhà, vậy anh sẽ đi theo em. Nhưng anh còn cậu và Tiểu Oánh, cả bố anh nữa… Nếu thực sự xảy ra chuyện như em nói, vậy thì Lương Vi, việc anh có thể làm cho em là ở vậy cả đời.”
Lương Vi cứ nhìn anh chăm chú, sau đó chóp mũi cũng dần chua xót.
Anh bón cho cô: “Em ăn nhiều vào, bác sĩ nói em mất nhiều máu, bây giờ sắc mặt cũng kém lắm. Mai anh mua ít tiết heo gì đó để bồi bổ nhé? Còn cái gì bổ máu nữa?”
“Lục Trầm Ngân, không thì cứ gọi hộ sĩ đi.” Lương Vi bỗng nhớ đến chuyện gì nên đổi ý.
“Hộ sĩ không nấu cơm đâu.”
Lương Vi: “… Em… không xuống giường được, vấn đề sinh lý…”
Lục Trầm Ngân vừa nghe đã hiểu: “Em xấu hổ đấy à?”
“Không phải… Mà là bẩn…”
“Không bẩn. Em là người phụ nữ của anh, đây là việc anh nên làm. Ăn cơm trước đã, đang ăn cơm không nói mấy chuyện này.”
Lương Vi không tưởng tượng được đến chuyện “giải quyết” mà cũng phải nhờ tới anh.
Lục Trầm Ngân nhìn cô chăm chú, sau đó trong mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt: “Có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy đâu?”
Anh nói: “Bây giờ em là bạn gái anh, về sau là vợ anh, chúng ta còn ở bên nhau cả đời, đây chỉ là chuyện cỏn con thôi, cần gì phải che che đậy đậy. Biết đâu một ngày nào đó anh còn cần em chăm sóc, ăn cơm, đi vệ sinh, đi tắm đều phải dựa vào em thì sao.”
Lương Vi chỉ biết đáp lại bằng một tiếng “ừ”.
Suy nghĩ của đàn ông khá thô kệch, nhưng lại tràn đầy chân thành.
Anh pha một chậu nước ấm để lau người cho Lương Vi.
Lục Trầm Ngân đổ quần áo trong ba lô ra, anh giơ áo lót lên hỏi: “Có cần mặc không? Liệu có bị thít chặt rồi khó chịu không?”
Lương Vi: “Không mặc.”
Anh cởi hàng cúc trên áo bệnh nhân của Lương Vi, trên cơ thể nhỏ bé còn chồng chất rất nhiều vết thương, bên trong cô cũng không mặc gì. Đây là lần đầu tiên Lương Vi thấy hơi xấu hổ, trước đây khi đứng trước mặt anh, cô chưa từng có cảm giác này.
Cô đưa tay ra che thì bị anh ngăn lại.
“Đừng xấu hổ, nào, ngồi dậy một chút.” Anh đỡ cô dậy, sau đó hơi xích lại gần.
Anh cởi quần áo bệnh nhân của Lương Vi xuống: “Lạnh không?”
“Vẫn ổn.”
Lục Trầm Ngân vắt khăn rồi ngồi ở mép giường tỉ mỉ lau cho cô. Từng ngón tay vụng về lúc này lại cẩn thận từng li từng tí.
Anh nói: “Lúc nhận được điện thoại của bệnh viện, anh chẳng nghĩ được gì nữa.”
Lương Vi nhìn anh: Mặt mày anh thanh sạch, làn da vì lao động quanh năm mà mang màu lúa mạch khỏe mạnh nhưng hơi thô ráp. Gương mặt anh có cạnh có góc, thêm chút râu lại càng đàn ông hơn. Mắt anh cũng không phải kiểu mắt hai mí quá sâu, đôi mắt ấy hơi hẹp mà thâm thúy, con ngươi đen đặc hơn mực, thâm trầm mà ôn nhu như rơi xuống hồ nước đầy sao vậy.
Anh nói: “Về sau anh không để em đi một mình nữa.” Giọng anh trầm thấp mà chảy trôi như nước.
Có lẽ đây cũng là điểm khác biệt giữa anh và Lâm Trí Thâm.
Lâm Trí Thâm hỏi cô, Lục Trầm Ngân có thể cho cô thứ gì.
Anh ta thuê hộ sĩ cho cô, còn Lục Trầm Ngân bỏ việc để đến đây chăm sóc cô.
Thứ Lục Trầm Ngân cho cô, là tất cả.
…
Lau người xong, Lương Vi nằm xuống, sắc mặt cô hơi ngưng trọng.
Lục Trầm Ngân nhìn qua đã biết cô có tâm sự nên nói: “Bố em đang ở phòng bên cạnh, cần anh sang xem thử không?”
Lương Vi nói: “Đi xem thử một chút đi.”
Thật ra, anh đã mua ba bát cháo.
Lục Trầm Ngân mang bát cháo ấm còn lại sang phòng bên cạnh.
Phòng Lương Cương tối đen, chỉ có ngọn đèn nhỏ ở đầu giường hơi le lói. Anh mở cửa ra, tiếng tay cầm chuyển động vang lên trong đêm tối càng rõ ràng hơn, anh đi ngược sáng vào nên thân hình vốn cao lớn lại càng cao lớn hơn.
Lương Cương nghe được âm thanh thì trong lòng khẽ run rẩy. Ông ta nhìn lại chỉ thấy bóng một người đàn ông đang chậm rãi đi tới. Ông ta bị dọa sợ nên chỉ biết kéo chăn lên, sau đó không ngừng run rẩy.
Ông ta cứ nhắc đi nhắc lại: “Đừng tới tìm tôi… Không phải tôi… Không phải tôi…”
Lục Trầm Ngân thấy hơi kì lạ nên bật đèn còn lại trong phòng lên rồi vỗ vỗ vào mặt chăn của Lương Cương. Hành động đó vậy mà khiến Lương Cương sợ hãi tới thốt ra tiếng.
“Không phải tôi! Thực sự không phải tôi đâu!”
“Chú à, chú vẫn ổn chứ?”
Nghe thấy âm thanh khác, Lương Cương mới thò đầu ra, sau đó trong thấy gương mặt của đàn ông xa lạ.
Lục Trầm Ngân để cháo sang một bên: “Chú ăn gì chưa? Lương Vi bảo cháu tới xem chú thế nào rồi.”
Lương Cương vẫn chưa hoàn hồn, mãi ông ta mới thốt ra được câu “ăn rồi”.
Lục Trầm Ngân không nói thêm gì nữa, anh quay lại phòng bệnh của Lương Vi.
Sau khi rửa mặt và chân tay ra xong, anh hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Lương Vi, có phải thần kinh của bố em hơi có vấn đề không? Vì tuổi cao à?”
Lương Vi cười nhạo: “Ông ta chính là người bệnh thần kinh.”
“Sắc mặt và những lời ông ấy nói lúc nãy rất kì lạ.”
“Có lẽ bị đâm đến hỏng đầu rồi.”
Giọng điệu của Lương Vi rất tùy ý, Lục Trầm Ngân cảm nhận được cô không có cảm tình với bố mình.
Anh nói: “Sao lần này lại xảy ra chuyện?” Trước nay Lương Vi chưa bao giờ lái nhanh.
Lương Vi quay mặt sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Em xảy ra tranh chấp trên xe với ông ta, ông ta muốn em chết chung.”
Việc này khiến người ta nghe mà không tưởng tượng nổi, có người làm cha nào mà lại muốn con gái mình chết chung. Việc ấy thế mà lại xảy ra đối với người thân cận nhất của mình.
Lục Trầm Ngân nắm chặt tay cô, đôi tay ấy mảnh khảnh, mềm mại mà thật yếu ớt.
Ánh đèn chiếu xuống một màu xanh trắng nhàn nhạt, sắc màu ấy cũng bình thản như lời nói của Lương Vi vậy.
Cô nói: “Ông ta là một tên điên, là người bệnh thần kinh.”
“Lương Vi.” Anh đan đầu ngón tay vào tay vô: “Kể với anh đi.”
Anh là người bên gối của cô, có thể chia sẻ niềm vui, cũng có thể gánh vác những nỗi khổ đau của cô.
Có lẽ anh không có gì cả, nhưng anh vẫn muốn là người che gió chắn mưa vì cô. Dù cho anh không có gì cả.
Hết chương .
Lời của tác giả: Hai ngày nay viết chương này thật đau khổ. Rất muốn viết thể loại điền văn anh yêu em, em yêu anh đơn giản, ngốc nghếch một chút. Lúc nào rảnh sẽ viết điền văn ngắn.