Biên tập: Bột
“Oa ——” Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng trẻ con khóc.
Những người lớn lại đang cười.
“Lại đây, lại đây, anh lau sạch cho.” Là âm thanh của anh.
Dường như anh rất dịu dàng với trẻ con, đặc biệt dịu dàng.
Lúc cô bước vào khoảng sáng kia, cửa đột nhiên có nhiều thêm một bóng người khiến ba người trên bàn cơm không hẹn mà nhìn lại.
Lương Vi: “Quấy rầy rồi, tôi tới lấy thuốc nước đi tiêm.”
Lục Trầm Ngân đang ôm đứa trẻ, cầm khăn lông giúp cô bé lau miệng và tay. Anh ngẩng đầu nhìn Lương Vi một chút rồi nói: “Cô đợi một chút, tôi đi với cô.”
Lương Vi “ừ” một tiếng, cô không vào trong mà đứng yên tĩnh, dựa vào một bên cửa chờ Lục Trầm Ngân xong việc.
Lý Đại Cường như đã dần quen, biết Lương Vi là chủ nhân ngôi biệt thự cách vách thì bỗng mở lòng hơn mấy phần. Ông ta nghĩ cô gái xinh đẹp như vậy chắc sẽ không làm khó người khác. Người đàn ông nông thôn ở bên cạnh trước đó luôn quấn lấy đòi tiền bồi thường thiệt hại tinh thần, khiến họ đau đầu muốn chết.
“Có muốn vào nhà ngồi một lúc không?” Lý Đại Cường để bát cơm xuống, khách khí hỏi.
Lương Vi lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Lý Đại Cường một chút sau đó chuyển sang Lục Trầm Ngân.
Cô bé anh đang ôm nom chừng khoảng , tuổi.
Cát Vân ngồi đưa lưng về phía cửa nên Lương Vi chỉ có thể thấy lưng cô ấy, vừa gầy yếu vừa trẻ tuổi như vậy.
“Cầm đũa ăn cơm cho ngoan, không được quấy.” Lục Trầm Ngân đặt đứa bé vào giữa băng ghế, xác nhận cô bé ngồi vững rồi mới đứng dậy. Anh cầm thuốc nước đi tới trước mặt Lương Vi, rất tự nhiên nói: “Đi thôi, chắc giờ này bác sĩ Đổng có nhà.”
“Anh không ăn cơm?”
“Ăn xong rồi.”
Lương Vi liếc bát cơm, không lên tiếng, sau đó theo anh đi vào màn đêm mờ tối.
Con đường xi măng tới nhà bác sĩ Đổng mấy năm trước đã được chính phủ tu sửa, nhưng cỏ dại ven đường vẫn thường nhào tới chiếm đoạt rìa hai bên của con đường nhỏ.
Lương Vi ngửi một cái, giơ tay lên bịt mũi, hỏi: “Mùi gì vậy?”
“Mùi phân trâu. Ở đây có nhiều người nuôi trâu làm ruộng, thường nuôi bên cạnh nhà kho này.”
Cô nhìn theo hướng Lục Trầm Ngân chỉ, nhưng ở đó chỉ là một mảng đen kịt, không nhìn rõ được.
Mùi đó chỉ xộc tới trong giây lát, Lương Vi còn chưa nghĩ ra phải nói gì thì đã đi được nửa đường.
Lục Trầm Ngân cầm túi thuốc nước trong tay, hỏi: “Vì sao muốn về nông thôn ở?”
Lương Vi trầm mặc như đang sắp xếp câu chữ, thật lâu mới tràn ra ý cười đầy trêu chọc: “Này không phải vì để gặp cậu sao.”
Anh nhìn đi nơi khác, không dám nhìn Lương Vi, nhìn nhìn một lát rồi thấy cổ họng đều cứng lại.
Anh chuyển đề tài, giọng buồn bực: “Chân còn đâu không?”
Tầm mắt từ bắp chân chuyển qua chân cô, Lương Vi vẫn đi đôi giày cao gót hôm qua. Cô đã quen đi giày cao gót nên đi bộ hết sức ổn định.
Hom qua cô dựa vào ngực anh, lảo đảo đi ra khỏi trạm tiêm phòng, gót giày đạp trên nền đất tạo ra những âm thanh hỗn loạn mà thanh thúy.
Lương Vi khoát tay: “Không đau.” Có điều mông lại hơi căng đau.
…
Nhà bác sĩ Đổng nuôi chó, thấy người lạ tới nó xông tới rồi tru lên. Lương Vi trốn sau anh theo bản năng, một lần bị rắn cắn năm sợ dây thừng.
“Không phải sợ, chó nhỏ sẽ không cắn cô.” Lục Trầm Ngân dẫn cô đi tới phòng nhỏ phía Tây.
Bác sĩ Đổng là bác sĩ trong thôn, cả đời đều theo nghề này.
“Bác sĩ Đổng, chúng tôi đến tiêm. Cô ấy bị chó cắn, phiền bác.”
Lục Trầm Ngân nói với ông ấy với thái độ khách khí và xa lạ, Lương Vi chọc tay anh một chút, nói: “Cậu không quen bác sĩ này?”
“Ừ, không quen.” Anh đè thấp âm thanh, sợ bác sĩ Đổng nghe được.
Lương Vi cười: “Cậu không được.” Cô nói chuyện chưa bao giờ che che giấu giấu.
Bác sĩ Đổng nhìn bọn họ một cái, cuối cùng ánh mắt hòa ái dừng trên người Lục Trầm Ngân.
Lương Vi thấy bác sĩ cầm kim rút thuốc nước ra thì sắc mặt có chút không tốt. Ngoài tiêm ra cô sẽ sợ cái gì? Còn điều gì có thể khiến cô thu lại những sắc sảo của mình?
Lục Trầm Ngân nghĩ ngợi, đưa hai cánh tay ra rồi nói: “Cô bám lấy tôi, đừng quay đầu nhìn lại.”
Có bác gái đi từ phòng ngủ trong nhà lầu ra, bà ấy nhìn Lương Vi mấy giây rồi cười nói: “Cô là cô gái ở biệt thự phía Tây kia sao?”
Lương Vi bám thật chặt vào cánh tay Lục Trầm Ngân, lễ phép cười với bác gái đó một tiếng.
Bác sĩ Đổng: “Kéo váy xuống một chút, thả lỏng.”
Lục Trầm Ngân bình tĩnh nhìn Lương Vi, cô như muốn co rúm lại, anh chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu của cô. Anh nói: “Bác sĩ, cô ấy bị choáng kim, lúc tiêm bác làm nhẹ một chút.”
Bác gái nói: “Choáng kim sao, nếu vậy sẽ khó chịu lắm đấy. Tôi đi lấy cốc nước cho cô.”
Vừa dứt lời, mông Lương Vi truyền tới cảm giác đau nhói.
Móng tay cô cắm vào cánh tay Lục Trầm Ngân.
Khác với hôm qua, lần này Lục Trầm Ngân đã biết mình phải làm gì. Lúc bác sĩ rút kim ra, anh ấn băng gạc có thuốc sát trùng xuống theo bản năng, sau đó kéo quần áo cô xuống, che đi cái mông bị lộ ra ngoài của Lương Vi.
Bác gái bưng nước tới, Lương Vi vẫn đang yếu ớt trong ngực anh.
Bác gái nói: “Cháu gái tôi cũng bị choáng kim, mỗi lần bị ốm phải tiêm như đi một vòng điện Diêm Vương vậy.”
“Muốn uống nước không?” Lục Trầm Ngân nhẹ nhàng hỏi cô.
Lương Vi: “Không cần…”
Lục Trầm Ngân ngồi bên cạnh cô rất lâu, có điều trong nhà có người khác nên không tránh khỏi lúng túng.
Bác gái đó hỏi rất nhiều chuyện, từ việc năm nay mấy người bán đậu tương bao nhiêu tiền đến tôi nghe nói cậu của cậu có một đứa nhỏ…
Lương Vi tựa vào vai anh, cau mày nói: “Tôi ổn hơn nhiều rồi, đi thôi.”
Lục Trầm Ngân đỡ cô dậy: “Bác sĩ Đổng, tiêm xong toàn bộ rồi tính tiền được không? Cô ấy còn phải tiêm mũi.”
“Được, không sao.”
Rời khỏi nhà bác sĩ, lúc thoát khỏi ánh đèn chiếu rọi kia, Lục Trầm Ngân chợt bế Lương Vi lên mà không báo trước.
Anh nói: “Tôi biết cô vẫn rất khó chịu.”
Hôm qua, hai người phải ngồi rất lâu mới bình thường lại được, hôm nay sao có thể ổn nhanh như vậy. Rõ ràng môi cô vẫn còn trắng bệch.
Nhưng đúng là Lương Vi đã ổn hơn rất nhiều, ít nhất không còn cảm giác choáng váng mãnh liệt đó nữa.
Cô nhàn nhạt nói: “Tôi nghe dì kia nói tới phiền. Hỏi nhiều như vậy là tra hộ khẩu sao.”
“Thật ra bọn họ biết hết mọi chuyện.” Anh thấp giọng nói.
“Mấy người ở đây đã năm, sao không hòa đồng cùng những người đó.”
“Dân ngoại lai thường dễ bị bài xích.”
Cô dừng một lát: “Hình như có chuyện như vậy thật.”
Đi một lúc, ánh mắt Lương Vi thanh tỉnh hơn nhiều. Ánh trăng chiếu xuống một tầng sắc ấm nhàn nhạt trên người bọn họ. Cây dương liễu bên bờ sông lay động, bóng cây trên mặt đất cũng đung đưa chập chờn. Cô thấy bóng mình và Lục Trầm Ngân đan cài cùng một chỗ, nhấp nhô lên xuống theo từng nhịp bước của anh. Bọn họ đang dùng loại tư thế thân mật để tựa chung một chỗ.
Lương Vi: “Cậu cũng không sợ người lạ.”
Cô có thể không cần nhờ anh ôm.
“Vậy tôi thả cô xuống.”
“Này, thôi thôi, cứ đi thế này đi.”
Lục Trầm Ngân nói: “Thân thể cô không thoải mái mới ôm cô, Tiểu Oánh tiêm xong tôi cũng ôm con bé.”
“Tiểu Oánh? Tên cô bé kia?”
“Ừ.”
Lương Vi bấm ngón tay tính toán: “Bối phận của mấy người… Cậu lớn hơn cô bé tuổi nhưng cô bé lại gọi cậu bằng anh. Cậu đủ tuổi làm bố con bé đấy.”
“Mẹ Tiểu Oánh khá trẻ.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi sáu.”
Lương Vi: “…”
Người phụ nữ gầy yếu đó nhỏ hơn cô tuổi, hơn nữa còn là mẹ của một đứa bé , tuổi.
Cô biết nhiều nơi thịnh hành việc sinh đẻ sớm, nhưng nếu so với cô ấy, cô kém hơn quá nhiều.
tuổi, cô không có gì cả. Thoát khỏi vây cánh của Lâm Trí Thâm, cô một thân hai bàn tay trắng.
Không đúng.
Lương Vi vỗ vỗ bả vai anh: “Cậu cho tôi xuống.”
Lục Trầm Ngân dừng bước, cẩn thận đặt cô xuống. Lương Vi xoa xoa mông, chân hơi nhũn ra.
“Cái gì mà Tiểu Oánh, rõ ràng là nói tôi giống trẻ con.”
Anh không phủ nhận, tròng mắt đen thâm thúy.
Miệng Lương Vi hơi động, nhưng tạm thời không nghĩ ra câu gì để phản kích anh, cô xoay người đi trở về. Anh hơi sải bước chân đuổi theo.
Đi chưa được mấy bước, cô đã quay lại cười lên.
Lương Vi bỗng dừng bước, người phía sau cũng dừng lại.
“Ngày mai, ngày kia và ngày kìa cũng đi tiêm cùng tôi sao?” Cô xoay người, hơi hếch cằm nhìn anh.
Lục Trầm Ngân cao hơn cô nửa cái đầu, bóng anh hoàn toàn bao phủ lên bóng cô. Trong bóng đêm lờ mờ, Lương Vi có thể thấy khuôn mặt thâm thúy sạch sẽ của anh.
“Có thể đi cùng cô.” Câu nói rất chân thành.
Lương Vi nhướn mày cười cười: “Đúng là chịu trách nhiệm thật này.”
____
Lúc đến giao lộ, Lương Vi nói: “Tôi chưa mua tủ lạnh nên phải mượn dùng của nhà cậu một chút.”
“Được.”
“À đúng rồi!” Lương Vi như nhớ tới điều gì, nói: “Phiền cậu giúp một chuyện. Có thể giúp tôi mang bao hàng chuyển phát nhanh lên gác không?”
“Được.”
Đây là lần đầu tiên Lục Trầm Ngân bước vào căn nhà này. Lúc nơi này khởi công, anh cũng nhìn từ xa vài lần. Cách vài ngày có một vài người hàng xóm chạy tới nhìn, bọn họ nói chuyện bằng tiếng địa phương anh nghe không hiểu, nhưng mơ hồ cảm thấy đó không phải lời lẽ tốt đẹp gì.
Lương Vi mở cốp sau ra, nói: “Vốn muốn tự mang lên, nhưng mông đau.”
Lời vừa nói ra, Lương Vi lại cảm thấy có chút không liên quan, đang định bổ sung thì Lục Trầm Ngân đã nâng kiện hàng lên. Dường như anh không suy xét cô nói đúng hay sai, chỉ chân thành, tình nguyện làm việc này vì cô.
Lương Vi bật đènphòng khách lên, bên trong trống rỗng nhưng vẫn khiến Lục Trầm Ngân kinh ngạc không thôi.
Nhà cửa được sửa sang cực kỳ tinh xảo: tường giấy màu vàng nhạt như nghệ thuật bích họa, những viên gạch lát sách chói, cầu thang xoắn ốc bằng gỗ ở chính giữa, trên cao còn có đèn chùm thạch anh rũ xuống.
Lương Vi dẫn anh lên gác: “Cẩn thận bước hụt.”
“Ừ.”
Anh đặt bao đồ ở cạnh giường. Đồ nội thất và cách bài trí trong nhà khiến Lục Trầm Ngân rũ mắt, đèn chùm thạch anh nguy nga lộng lẫy khiến bóng dáng anh có vẻ thâm thấp, nom thật nhỏ bé và hèn mọn.
Lương Vi dùng móng tay rạch bao tải, giương mắt định nói chuyện với anh nhưng phát hiện đã không thấy người đâu. Cô đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, anh đang bê bao tải thứ hai lên.
Ồ, còn tưởng anh cứ đi như vậy chứ.
Lương Vi kéo chăn từ trong bao tải ra ngoài rồi quăng lên giường. Đột nhiên chạm đến mông khiến cô trướng đau một lát, phải ngửa đầu suýt xoa.
Lục Trầm Ngân bỏ bao tải xuống, nói: “Để tôi giúp cô trải ra.” Anh vừa đưa tay ra lại rụt trở về, nhìn bàn tay hơi lấm bẩn, hỏi: “Có thể rửa tay ở đâu?”
“Bên phải phòng kia.”
Nhà vệ sinh của cô vẫn chưa có bất kì món đồ nào, tất cả mọi thứ đều còn mới. Lục Trầm Ngân cọ sát hai bàn tay rồi đứng lẳng lặng trước tấm gương bóng loáng, trong gương hiện lên thứ cảm xúc mà anh không biết tên. Bụi bẩn đục ngầu bị nước rửa trôi theo bồn sứ trắng xuống cống thoát nước, biến mất không thấy tăm hơi.
Anh nhìn nước chảy tới ngẩn người. Rõ ràng đều là nước máy, nhưng nước nhà Lương Vi lại tinh tế mềm mại như vậy. Có lẽ, điểm khác biệt chính là nước chảy ra từ vòi nào.
Lương Vi tựa vào cạnh cửa, khoanh hai tay: “Cậu đang nghĩ gì?”
Lục Trầm Ngân lắc đầu một cái.
Cô không hỏi lại, nói: “Phiền cậu trải chăn giúp tôi. Thật ra tôi ghét nhất trải chăn và ra giường.”
Anh cười đi tới phòng ngủ, giúp cô sửa sang lại giường đâu vào đấy.
Lương Vi ngồi trên ghế bàn trang điểm, tay chống cằm xem anh bận việc: “Cậu thực sự rất tốt.”
Anh không đáp lời, khom người trải ra giường.
Lương Vi: “Cậu đói không?”
Lục Trầm Ngân ngẩn ra: “Không đói.”
“Nhưng tôi thấy cậu chỉ ăn nửa bát cơm. Tôi cũng chưa ăn gì, tôi có mua sữa tươi và bánh quy để dưới nhà, muốn ăn không?”
“Không cần, tôi không đói.”
Lương Vi: “Tôi đi lấy cho cậu.”
Cô tự mình quyết định, Lục Trầm Ngân mím môi không phản bác nữa.
Vỏ chăn của cô là một bộ Hello Kitty màu hồng nhạt. Lúc đầu Lục Trầm Ngân không nhận ra, nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc. Lúc lồng vỏ gối thứ hai anh mới bất chợt nhớ tới, lần trước Tiểu Oánh cũng đòi dán hình chú mèo này.
Anh cầm gối, ánh mắt dừng lại trên mặt mèo Hello Kitty.
Cô chính là một đứa bé.
Anh trải chăn đệm xong, cuộn bao tải lại thành một bó, không biết Lương Vi còn muốn dùng hay không nên đặt ở trong góc.
Hướng Nam của phòng cô có một ô cửa sổ sát đất. Anh len qua những chiếc thùng giấy kia, đi tới trước cửa sổ. Ánh đèn của nhà lầu phía xa lóe lên, ở giữa là một khoảnh ruộng lớn mang màu đen tuyền. Có thể do độ sáng của đèn thạch anh không đủ, nên khi chiếu xuống sàn gỗ lại có màu vàng, mà loại ánh sáng đó lại khiến người ta bất chợt lan tràn cảm giác ấm áp, mê mang.
Ánh trăng đêm nay rất sáng, đêm càng sâu, ánh trăng càng sáng rỡ. Anh có thể thấy cây hoa quế trong sân nhà mình. Tầm mắt ngưng đọng dần trở lại, anh nhìn lên bóng Lương Vi phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh. Cô bước tới, từng tiếng giày cao gót vang lên ung dung mà có lực. Lương Vi đứng bên cạnh Lục Trầm Ngân, cùng anh nhìn về phương xa.
“Cho cậu.” Lương Vi mở nắp hộp sữa chua rồi đưa cho anh.
“Cảm ơn.”
“Cậu thấy thiết kế cửa sổ sát đất này được không?”
“Rất tốt.”
“Tôi cũng thấy vậy. Cửa sổ sát đất thật lớn và cả rèm cửa sạch sẽ, tôi hy vọng ngày nào đó có thể kéo rèm cửa sổ ra để ánh sáng mặt trời chiếu vào, người tôi yêu sẽ rời giường ôm lấy tôi từ phía sau. Cứ tưởng tượng như vậy, nên muốn làm cửa sổ sát đất.”
Lục Trầm Ngân ngửa đầu uống sữa chua, đôi mắt nghiêng rũ xuống nhìn Lương Vi. Lông mi hơi rung, ánh mắt anh sâu đến thâm trầm.
Cô cắn một miếng bánh quy, vụn bánh rơi đầy đất.
Lương Vi: “Có phải nghe rất giống phim truyền hình không? Tôi cũng cảm thấy giống phim, có điều rất tốt đẹp, không phải sao? Con người đều hướng tới những điều tốt đẹp.”
Lục Trầm Ngân vặn lại nắp hộp, mắt nhìn về phía trước, trong mắt đều là ánh trăng nhu hòa.
Lương Vi đưa bánh quy cho anh: “Ngày mai tôi tổng vệ sinh, có thể tới trợ giúp không?”
“Tổng vệ sinh?”
“Được không?”
Anh gật đầu một cái.
“Cảm ơn.”
Lương Vi nhìn bóng Lục Trầm Ngân trên cửa sổ thủy tinh, gương mặt anh mang đường nét khỏe khoắn, con ngươi thâm trầm chứa ánh trăng thanh sạch vô hạn.
Hết chương .
Trầm Ẩn – Chương : Hoàng hôn đầu thu buông xuống, anh nhớ rõ cô
JULY , COMMENTS
CHƯƠNG
Tác giả: Liêm Thập Lí
Biên tập: Bột
Lương Vi định nói vài lời để không khí hòa hoãn lại, nhưng khoảnh khắc mở miệng cô lại không biết nên nói gì.
Cô và anh ta có quan hệ gì đây.
Chuyện giao hòa tình cảm giữa họ cũng không thành, vì vậy những lời hoa mỹ như từ biệt cũng không thích hợp.
Từ đầu tới cuối Lâm Trí Thâm vẫn không trả lời cô, anh ta biếng nhác tựa vào sofa, ánh mắt chưa từng rời khỏi hình ảnh trên TV.
Điện thoại của Lương Vi vang lên, cô bỏ hoa hồng xuống, rút khăn giấy lau tay rồi nghe điện thoại.
Là công ty dọn nhà, họ nói đã tới dưới lầu.
Lương Vi cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Trí Thâm rồi nói: “Hôm qua tôi đã đóng gói quần áo và một ít đồ đạc linh tinh rồi, lát nữa họ lên dọn sẽ hơi ồn ào.”
Lâm Trí Thâm nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Lương Vi đi tới phòng ngủ xem lại một lượt.
Không còn gì nữa, không để lại món đồ nào.
Đồ đạc của cô cũng không nhiều, ngoài quần áo và đồ trang điểm ra thì chỉ còn một ít gấu bông linh tinh.
Ban công của phòng ngủ vẫn còn cây Lâm Trí Thâm trồng, lúc có thời gian rảnh anh ta sẽ tới tỉa cành chăm lá.
Lương Vi kiểm tra thùng giấy một lần nữa, tổng cộng có cái thùng.
Nhân viên dọn nhà đi tới đi lui trong căn hộ, Lương Vi đứng ở góc tường phòng ngủ quan sát, thỉnh thoảng dư quang quét qua Lâm Trí Thâm. Anh ta chính là người như vậy, dù trời có sập xuống cũng không chớp mắt một cái. Huống hồ, cô cũng không phải là gì cả.
“Cô Lương, cần dọn thứ gì nữa không?”
Lương Vi lấy lại tinh thần: “Hết rồi, mọi người đợi tôi dưới lầu một chút, tôi sẽ xuống ngay.”
“Được, không thành vấn đề.”
Cô đi tới trước mặt Lâm Trí Thâm, chắn hình ảnh trên TV, mặt Lâm Trí Thâm bỗng hiện lên một cái bóng nhỏ.
Anh ta nâng mắt nhìn thẳng vào Lương Vi.
Lương Vi: “Chúng ta… cứ như vậy đi.”
Lâm Trí Thâm: “Ừm.”
“Tôi không đùa đâu, Lâm Trí Thâm, năm nay tôi rồi.”
Anh ta nhìn cô, vẻ mặt hơi dãn ra.
Lương Vi rũ mắt xuống định rời đi, trước khi rời khỏi tầm mắt anh ta, cô nói: “Chúc anh tân hôn vui vẻ.”
Những lời này không pha chút giả tạo nào, cô thật lòng chúc anh ta hạnh phúc với cuộc hôn nhân này. Hy vọng anh ta có thể bắt đầu cuộc sống mới, mà cô cũng phải bắt đầu cuộc sống chân chính của mình.
Con người, dù thế nào cũng phải hướng về phía trước.
Lâm Trí Thâm cần như vậy, cả cô cũng thế.
Lương Vi không biết mình bắt đầu có ý tưởng đặc biệt này từ khi nào, có lẽ do đến tuổi rồi nên càng nhìn thấu nhiều chuyện. Cũng có thể cuối cùng cô đã đủ dũng khí theo đuổi điều mình muốn.
Càng lái xe cách ra nơi đó, cô càng thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng cũng không phức tạp như cô tưởng.
Nửa năm trước đây đưa ra quyết định như vậy khiến Lương Vi mất ngủ rất lâu. Thậm chí khi bắt đầu khởi công xây nhà cũng vậy, cô từng suy nghĩ rất nhiều điều. Vì vậy khi thời khắc này chân chính tới, cô không còn lăn tăn chút nào.
Thời gian đúng là kì diệu.
Lúc về tới thôn Giang Tâm đã là chạng vạng tối. Vẫn là từng tia nắng chiều, từng đám mây như hôm qua, nhưng cảm giác không còn giống như vậy.
Lương Vi tựa vào cửa xe, nhìn nhân viên bê từng món đồ vào nhà.
Các ông lão, bà lão đi ngang qua không ngừng quay đầu lại nhìn cô.
Khi xe chở đồ nội thất tới, dường như cả con đường nhỏ đều bị nghẽn lại. Xe của Lương Vi, xe tải chở đồ nội thất, xe tải của công ty chuyển nhà cực kỳ nổi bật trong thôn nhỏ an bình này.
Trong thôn đa phần là người già, ăn cơm xong họ sẽ tụ lại một chỗ tán dóc. Trong không gian có ánh đèn ấm áp đó, họ nhào nặn đủ loại hình tượng cho Lương Vi.
Lúc Lương Vi qua ải của trò chơi, Hoàng Đặng Phi chạy tới nói tủ và bàn đã lắp xong.
“Cô vội vào ở lắm à? Hai ngày nữa sẽ ồn ào vì lắp thêm tất cả những đồ dùng trong nhà. Tôi nghĩ cô nên chờ nơi này trang hoàng xong rồi dọn vào.”
“Không sao, như vậy khá tốt.”
Hoàng Đặng Phi thấy cô có nhiều đồ, muốn ở lại giúp thu xếp thì bị Lương Vi từ chối.
“Trong này đều là quần áo, không có gì để thu xếp.”
Hoàng Đặng Phi gật đầu, trước khi lên xe đột nhiên lại nghĩ ra điều gì rồi nói: “Cô không có chăn thì ngủ thế nào?”
Lương Vi liếc nhìn tin nhắn: “Cửa hàng giặt đồ gửi chăn tới cho tôi rồi, đồ đã đến trong trấn, tôi sẽ đi lấy.”
Hoàng Đặng Phi kì kèo hồi lâu không được gì nên lái xe rời đi.
Gấp gì chứ, tiếp theo bọn họ còn gặp nhau nhiều.
Có ai không biết Lâm Trí Thâm muốn kết hôn với con gái nhỏ nhà họ Trần? Nói cách khác, Lương Vi tự do rồi. Dù cô và Lâm Trí Thâm có quan hệ khiến người khác nhìn không thấu, thân thể của cô cũng đã tự do.
Chiếc xe đón hoàng hôn rồi biến mất ở cuối thôn, con đường nhỏ dâng lên một tầng bụi nhưng rất nhanh đã lắng xuống. Ở đó chỉ có mấy chú chó đi tới đi lui, thận trọng nhìn Lương Vi, sau đó đảo mắt đã không thấy chúng chạy tới nơi nào.
Lương Vi khóa kĩ cửa, định tới siêu thị trong trấn mua ít nước và đồ ăn.
Bận rộn cả một ngày, bây giờ cô mới cảm thấy đói.
Cô khởi động xe, lúc rẽ ra khỏi thôn thì tiện tay gọi điện cho bên chuyển phát nhanh.
Một cô gái nhận điện thoại.
Lương Vi: “Xin chào, tôi muốn kiểm tra đơn hàng chuyển phát nhanh của mình. Tôi cần dùng gấp, vừa nãy nhận được tin nhắn báo hàng đã tới nơi.”
“Vâng, mời cô báo lại số điện thoại cho chúng tôi.”
Sau khi chờ một lát, cô gái kia nói: “Đơn hàng chuyển phát nhanh đã tới chỗ chúng tôi bên này nhưng chưa quét hàng. Chuyển phát nhanh của chúng tôi là tự lấy đồ, không giao tới tận nhà.”
“Cửa hàng của các cô ở đâu?”
“Cách nửa mét bên cạnh siêu thị Nông Và Công Nghiệp phía Bắc. Còn phút nữa chúng tôi sẽ đóng cửa.”
“Được, phút nữa tôi đến, phiền cô chờ một chút.”
“Được, không thành vấn đề.”
Lái xe phút, Lương Vi suýt chút nữa đập điện thoại.
Chỉ đường khốn kiếp gì thế này.
Vòng đi vòng lại một vòng lớn, cô mới tìm được siêu thị. Cô đỗ xe ở bãi đỗ xe của siêu thị, tìm một lúc mới thấy cửa hàng chuyển phát nhanh kia.
Biển hiệu chuyển phát nhanh Trung Thông đã có lỗ thủng, gió thổi tới khiến nó lắc lư không thôi.
Cửa cuốn bằng sắt chỉ mở hờ một nửa, bên trong phát ra ánh sáng yếu.
Lương Vi gõ hai cái vào cửa cuốn, tạo ra âm thanh rung rung.
“Có người không?”
Âm thanh “Tới đây ——” truyền từ bên trong ra.
Một đôi tay đưa xuống nâng cửa cuốn lên, tiếng “cạch cạch” vang lên trong màn đêm. Vì tối qua mưa to nên bầu trời tối nay sáng trong, ánh sao càng rực rỡ.
“Là cậu.” Lương Vi hơi giật mình, sau đó lại cười: “Tôi tới lấy đồ chuyển phát nhanh.”
Lục Trầm Ngân ngược lại không có biểu cảm gì, cực kỳ hờ hững: “Tôi biết. Nặng lắm, muốn tôi để lên xe giúp cô không?”
“Được.”
Anh đưa hóa đơn chuyển phát nhanh cho Lương Vi ký tên.
Lương Vi nâng mi lên nhìn anh: “Không phải cậu bán CD à?”
“Tôi giao hàng chuyển phát nhanh.”
“Cậu vậy mà rất thú vị.”
Lục Trầm Ngân nhìn cô không lên tiếng.
Lương Vi ký tên xong đưa lại cho anh, Lục Trầm Ngân vác kiện hàng lên vai dễ như trở bàn tay, hỏi: “Xe cô ở đâu?”
“Trước siêu thị.”
“Cô tới bên cạnh xe chờ tôi, mở cốp sau ra.”
Cô có hai kiện hàng, anh chạy tới chạy lui hai chuyến.
Lương Vi khóa kĩ cốp sau: “Muốn ngồi xe tôi về không? Tiện đường.”
“Không cần, tôi cũng có xe.” Lời này có chút chút bướng bỉnh.
Lương Vi lấy túi khăn giấy trong túi ra, ném cho anh: “Tay bẩn rồi, lau chút đi.”
Lục Trầm Ngân rút một tờ ra, tờ giấy dày và mềm mại mang hương thơm sực nức, chất lượng của nó tốt hơn bất kì loại khăn giấy nào anh từng dùng. Anh lau lòng bàn tay của mình, mặt giấy trắng tinh bỗng biến thành màu xám tro.
Lương Vi: “Vậy lát nữa gặp.”
Tay Lục Trầm Ngân cứng lại, anh còn chưa kịp phản ứng lại, Lương Vi đã đi vào siêu thị.
Lát nữa gặp?
Ồ, cô còn phải tới lấy thuốc nước.
Anh ném khăn giấy vào thùng rác, cẩn thận đóng túi khăn giấy lại rồi cất vào túi tiền. Lúc giơ tay muốn lau mồ hôi trên trán thì ngửi thấy mùi hương của khăn giấy lưu lại trên tay.
Lúc khóa cửa cửa hàng chuyển phát nhanh xong, anh lái xe đi ngang qua siêu thị vẫn thấy xe Lương Vi đỗ ở đó.
Anh vốn cũng sắp tan làm, nhưng Trương Linh Linh đột nhiên bảo anh chờ thêm một chút, nói có người muốn đến lấy kiện hàng chuyển phát nhanh.
Tên trên hai kiện hàng đó là, Lương Vi.
Anh nhìn tên này rồi ngẩn ra, không biết có phải cùng người trong suy nghĩ của mình không.
Lúc đang chờ, anh nhớ hôm qua Lương Vi nói sẽ chuyển tới đây ở. Hơn nữa nơi này cũng không có ai tên Lương Vi.
Năm rưỡi, Trương Linh Linh ra cửa nhìn thử, ở đó không có một bóng người, cô ấy nói về trước. Lục Trầm Ngân bảo cô ấy về đi, để anh ở đây chờ.
Anh biết cô nhất định sẽ tới lấy kiện hàng chuyển phát nhanh.
Anh thậm chí còn tưởng tượng được vẻ mặt của cô sẽ thế nào nếu tới lấy hàng mà cửa hàng đóng cửa.
Chờ thêm một chút với anh cũng không thành vấn đề.
Hoặc là nói, anh tình nguyện chờ cô.
Anh nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua, ấn tượng đầu tiên khi thấy cô bước xuống xe là đôi chân vừa thẳng vừa dài, còn trắng như vậy. Lúc nói chuyện, anh mới nhìn rõ dáng vẻ của cô.
Hoàng hôn đầu thu buông xuống, anh nhớ rõ cô.
Lục Trầm Ngân về tới nhà và tuân theo trình tự hoạt động mỗi ngày của mình là vẽ tranh với Tiểu Oánh rồi tắm rửa, ăn cơm.
Lúc anh đang gội đầu, xe của Lương Vi mới rẽ vào giao lộ, sau đó đỗ trong sân nhà cô, đèn xe nhanh chóng tối đi.
Anh tắt vòi nước.
Anh nghe được tiếng đóng cửa xe của Lương Vi, còn có tiếng túi đồ ma sát vào nhau, tiếp đến là tiếng mở cửa. Giây lát sau, đèn trong phòng khách sáng lên, ánh đèn chiếu ra ngoài cửa.
Lục Trầm Ngân cầm vòi nước, dùng tốc độ nhanh nhất xả chỗ bọt trên tóc.
“Tiểu Lục, ăn cơm.”
“Được, tới đây.”
Lương Vi dựa vào tường uống xong hộp sữa chua. Điểm sáng duy nhất trong phòng khách là bức tranh trên tường kia, nhưng tâm tư cô vẫn còn nán lại trên người Lục Trầm Ngân.
Vì sao lần nào bắt gặp anh tắm cũng là hình ảnh ướt át, dụ hoặc như vậy.
Cô bất tri bất giác cắn nghiến ống hút, sau đó Lương Vi sửng sốt mấy giây mới phát hiện ra mình không có thùng rác. Cô đặt vỏ hộp sữa chua lên bệ cửa sổ.
Cứ như vậy dọn vào đúng là không đủ đồ dùng.
Lương Vi mở cốp xe ra, khiêng kiện hàng lên một nửa đột nhiên thả lại vào trong, sau đó khép cửa xe.
Cô khóa cửa thật kĩ, chỉ cần xuyên qua một mảnh ruộng nhỏ đã sang được nhà Lục Trầm Ngân. Sau cơn mưa đất bùn tơi xốp nhưng cô vẫn đi vững vàng trên giày cao gót.
Đèn treo trong phòng kia xuyên qua khung cửa, tạo thành một đường ranh giới giữa sáng và tối. Bước chân Lương Vi dừng lại trước vách ánh sáng đó.
Bọn họ đang ăn cơm, hương thơm của đồ ăn vảng vất đâu đó. Dường như họ đang nói chuyện gì đó bằng tiếng phổ thông, thi thoảng trộn thêm mấy câu tiếng địa phương. Tiếp đó còn có âm thanh huyên áo của trẻ nhỏ.
Lương Vi đặt hai tay ra sau eo làm đệm, dựa vào bức tường loang lổ rồi nhìn về phía xa. Cây dương cao lớn bên cạnh đồng ruộng giờ chỉ còn là cái bóng trong màn đêm. Bóng cây đong đưa theo gió, tiếp đó là mấy nghìn mét ánh đèn lốm đốm của thôn xóm.
Cô hơi ngẩng đầu lên, híp mắt.
Khung cảnh ban đêm của nông thôn có lẽ chính là như vậy, an yên mà tốt đẹp.
Hết chương .
Trầm Ẩn – Chương : Anh ta có mọi thứ, bao gồm cả sự cô độc
JULY , COMMENTS
CHƯƠNG
Tác giả: Liêm Thập Lí
Biên tập: Bột
Mưa rả rích cả đêm, tới khi nắng sớm chiếu xuống mới ngớt dần. Ánh nắng chậm rãi le lói từ tầng mây chiếu sáng cho cả thôn, đồng thời cũng khiến Lương Vi tỉnh giấc.
Mặt xi măng thô ráp chưa được bừa phẳng khiến mặt đất mấp mô lưu lại không ít nước mưa.
Lương Vi che đầu xuống xe, cả người rùng mình một cái.
Hơi lạnh.
Nhưng nắng sớm chiếu lên người lại có chút ấm áp.
Cô giẫm qua mấy vũng nước nông để vào nhà, nền xi măng khô ráo trong nhà lưu lại một loạt dấu chân.
Lục Trầm Ngân ngồi trước lò nhóm lửa nấu cơm, nắp nồi bằng tre đan bốc lên một tầng khói trắng. Vừa vào nhà, Lương Vi đã nghe hương thơm nồng đậm của cơm trắng.
“Mỗi ngày cậu đều dậy sớm thế này để nấu cơm?”
“Không.” Lúc Lục Trầm Ngân liếc mắt nhìn cô đã thấy một loạt dấu chân.
Những nơi cô đi qua để lại dấu vết, thật ra là dấu dép lê của anh.
Lương Vi “ồ” một tiếng, nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi: “Kem đánh răng của mấy người ở đâu?”
“Cô muốn đánh răng sao? Nhà tôi đều đánh răng, rửa mặt bên ao nước kia. Kem đánh răng và bàn chải đều ở giá treo trên ao.”
Lương Vi mở tủ đựng bát đũa lấy ra một cái bát, nói: “Mượn một chút.”
“Được.”
Bước chân Lục Trầm Ngân không tự giác mà đi theo cô.
Lương Vi đến bên ao nước, sau đó dừng lại mấy giây trước hai chiếc bàn chải được cắm trong cốc đánh răng. Sau cùng cô lấy chiếc bàn chải màu lam cắm trong cốc.
Anh đứng ở cửa nói: “Đó là của tôi.”
Lương Vi rửa tay, dùng ngón trỏ bóp kem đánh răng: “Tôi biết là của cậu.”
Cô dùng bát sứ hứng nước, sau đó súc miệng đơn giản.
Lục Trầm Ngân: “Tôi lấy nước ấm cho cô rửa mặt.”
“Không cần, tôi rửa mặt bằng nước lạnh là được rồi.”
Cô thật đúng là người không để tâm.
Lúc Cát Vân và Lý Đại Cường đi từ trong phòng ra, Lương Vi đang ngồi trước bàn trang điểm. Lúc này cô đang đánh son.
Lục Trầm Ngân đang xào rau.
Lương Vi thu dọn đồ trang điểm xong thì ngước lên đối mắt với Cát Vân. Cô ấy cười cười với Lương Vi rồi đi ra ao nước, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
Tối hôm qua đèn tối như vậy, Lương Vi thực sự không thấy rõ mặt Cát Vân, hiện tại cô đã nhìn được rõ ràng. Cô ấy… trông rất trẻ, mà Lý Đại Cường thì hơi có tuổi. Lục Trầm Ngân tuổi, như vậy có lẽ Lý Đại Cường khoảng tuổi rồi.
Dường như Cát Vân vẫn chưa quá .
Lương Vi mím môi.
Hiện giờ có rất nhiều cặp chồng già vợ trẻ, cũng không có gì.
Lục Trầm Ngân bưng đĩa rau xào để lên bàn. Thấy Lương Vi có vẻ muốn đi, anh hỏi ra tiếng theo bản năng.
“Có muốn ăn cơm xong rồi lại đi không?”
Lương Vi cười cười: “Tôi không đói.”
“Nhưng hình như tối qua cô cũng không ăn gì.”
Lương Vi: “Bây giờ tôi không đói, ăn cũng không vào. Tôi đi đây, tối lại đến lấy thuốc nước.”
Cô đi vài bước lại quay trở về trong phòng: “Này, cho tôi số điện thoại. Nếu không tối tới nhà mấy người, tôi không biết lấy đồ thế nào.”
Lục Trầm Ngân đưa lưng về phía cô, vừa đánh cơm vừa đọc một dãy số.
Anh lọ mọ trước bếp lò rất lâu, lúc quay đầu lại Lương Vi đã không còn ở đó nữa. Lục Trầm Ngân bước nhanh ra ngoài, chiếc xe thể thao màu đỏ kia đã dần biến mất trên con đường nhỏ.
Anh nhớ tới hôm qua, lúc hoàn hồn lại cô cũng đã không thấy tăm hơi như lúc này.
“Sao lại có thêm một bát cơm.” Lúc động đũa, Lý Đại Cường mới thấy trên bàn cơm có thêm một bộ bát đũa.
Lục Trầm Ngân xới cơm, nói: “Lúc đầu định bảo cô ấy cơm nước xong hẵng đi.”
Cát Vân liếc Lục Trầm Ngân, nói nhỏ: “Cơm rau cơm dưa, sao người ta muốn ăn được.”
Một bàn rau xào xanh mướt, bữa tối hôm qua còn lại lạc, cơm trắng. À, còn thêm một ít cải bẹ nữa.
Lục Trầm Ngân vùi đầu ăn cơm. Lúc mấy người Cát Vân mới ăn được vài miếng, anh đã ăn xong rồi.
“Cậu, cháu đi trước đây.”
“Được. Đúng rồi, hôm nay bọn họ làm xong đất, giữa trưa được nghỉ cháu tới hỗ trợ một chút.”
“Vâng, được ạ.”
Lúc ra cửa đổi giày, Lục Trầm Ngân thoáng nhìn thấy đôi dép nhựa màu xám đen kia, cô đã xếp chúng ngay ngắn ở đó.
____
Lương Vi đến sớm hơn thời gian đã hẹn. Cô ngồi chờ trong xe, cũng không thấy mất kiên nhẫn nên không gọi điện thoại giục kiến trúc sư.
Cô đang vượt ải trong trò chơi, thì Lâm Trí Thâm gọi điện thoại tới cắt ngang. Anh ta nói: “Anh đang trên đường về Nam Thành, trưa chờ anh.”
Lương Vi trầm mặc, không biết đáp lại thế nào.
Lâm Trí Thâm nói: “Anh biết hôm nay em gọi công ty chuyển nhà tới, trưa chúng ta nói chuyện.”
“Được, vậy nói chuyện một chút.”
Đúng là bọn họ cần nói chuyện, dù không phải thổ lộ tình cảm. Anh ta không hỏi cô chuyện chân bị thương, chỉ nói vài câu ngắn gọn rồi cúp máy.
Lương Vi thoát khỏi trò chơi, muốn lên Weibo xem video hài hoặc clip ngắn một chút.
Cô có khoảng mấy chục ngàn người hâm mộ trên Weibo. Vừa mở ra, màn hình đã bị tin nhắn lấp đầy, đa số bình luận đều hỏi vì sao mấy hôm nay không phát sóng trực tiếp.
Lương Vi không biểu cảm gì, đánh một câu ngừng phát sóng trực tiếp rồi tìm một bức ảnh tự sướng của mình trong album ảnh để đính kèm.
Vừa mới đăng lên đã có rất nhiều bình luận, hầu như tất cả đều mang một nội dung: Nữ thần, lại kéo cổ áo xuống thêm chút nữa đi.
Lương Vi nhẹ nhàng “ha” một tiếng, đóng Weibo rồi mở danh bạ điện thoại. Cô nhìn dãy số kia nghĩ ngợi hồi lâu, sau đó quyết định gửi tin nhắn cho Lục Trầm Ngân.
Nội dung rất đơn giản: Tôi là Lương Vi, đây là số điện thoại của tôi.
Lục Trầm Ngân trả lời lại trong giây lát, tin nhắn cũng rất đơn giản, chỉ có một chữ: Ừ.
Lương Vi nhìn chằm chằm chữ này, cô đang suy nghĩ anh dùng giọng điệu nào để phát ra âm tiết ấy. Là giọng qua loa lấy lệ, điềm đạm hòa nhã hay trịnh trọng đây?
Cô nghĩ tới giọng anh, sau đó lại nhớ tới cánh môi đóng mở, tiếp đến là khuôn mặt yên tĩnh. Cuối cùng, cả người anh như hiện diện trước mắt cô. Lương Vi cầm đĩa CD trên ghế phó lái, đĩa này đóng gói cực kém, đây là bản lậu của lậu.
Anh kiếm sống dựa vào cái này? Thú vị thật.
Lương Vi nhét CD vào trong túi, giơ tay xoa xoa cổ.
Hôm qua cô ngủ không phải quá ngon, chưa nói tới việc giấc ngủ không sâu, cô vặn cổ một chút, thầm nghĩ may mà vẫn có gối.
Lương Vi hơi không nhớ được tối qua bọn họ đã nói gì, dường như lúc đó chỉ có cô lải nhải, nói nhiều như say rượu vậy, nhắc tới rất nhiều chuyện không quan trọng.
Lục Trầm Ngân thì chỉ ừ, ừm, ừ.
Giọng anh nhẹ nhàng mà trầm thấp, có chút giống như qua loa lấy lệ, nhưng lại có phần cực kỳ trịnh trọng. Nhớ tới ánh mắt anh, Lương Vi tin rằng anh không phải người qua loa lấy lệ hoặc thiếu kiên nhẫn.
Lương Vi hà một hơi lớn, đang nghĩ xem có nên gọi điện thoại cho kiến trúc sư không.
Kiến trúc sư này tên là Hoàng Đặng Phi, sau khi cô ra ngoài chơi cùng Lâm Trí Thâm thì quen anh ta, nghe nói rất có tài. Lần đó trở lại sau khi chơi ở hộp đêm xong, Lương Vi đã nói với Lâm Trí Thâm thế này.
“Vị Hoàng tiên sinh kia không những có tài mà còn tràn ngập hoóc-môn lừa gạt, mang dáng vẻ con người nhưng thích táy máy tay chân. Đàn ông mấy người, đúng là toàn mặt người dạ thú.”
Sở dĩ lần này cô liên hệ với anh ta chỉ vì lúc đưa danh thiếp ngày đó, Hoàng Đặng Phi từng nói: Nếu cô Lương tìm tôi làm kiến trúc sư, tôi sẽ giảm giá phần trăm cho cô.
Có thể tìm ở đâu kiến trúc sư giảm giá phần trăm như vậy chứ.
Lương Vi đi ra từ trong xe, đứng ở trước trung tâm nội thất vẫy tay với anh ta.
Hoàng Đặng Phi cầm Ipad, ngón tay đưa vài cái, mở ra mấy bức ảnh đồ nội thất đủ kiểu dáng anh ta thấy vừa mắt cho Lương Vi xem: “Cô thích cái nào trong mấy thứ này?”
Lương Vi: “Cái thứ ba không tồi, giường công chúa mộng mơ.”
Hoàng Đặng Phi cười một tiếng, nói: “Nữ sinh mấy người đều thích loại này.”
Đuôi mắt Lương Vi cũng mang ý cười.
“Chân cô bị thương?” Anh ta rất quan tâm hỏi han.
Lương Vi nói: “Bị chó cắn.”
Hoàng Đặng Phi lập tức dặn dò, nói cô không thể hút thuốc uống rượu và ăn đồ cay.
Lương Vi: “Có người dặn tôi lời này rồi.”
“Cũng đúng, chắc tổng giám đốc Lâm lo lắng lắm.”
Lương Vi cười.
Trung tâm nội thất chia làm năm tầng, Hoàng Đặng Phi thường xuyên chạy tới nơi này nên rất quen thuộc. Anh ta đưa Lương Vi đi thẳng lên tầng hai, ở đó bán đồ nội thất phong cách Châu Âu hoặc đồ tư nhân.
Lúc bước lên thang cuốn, anh ta ôm vai Lương Vi rồi nói: “Cô đi giày cao gót, phải cẩn thận một chút.”
“Kiến trúc sư đúng là tri kỉ.”
Hoằng Đặng Phi nhìn về phía trước, nói: “Tổng giám đốc Lâm nhất định còn tri kỉ hơn tôi, nghe nói hai người đã bên nhau rất nhiều năm.”
Giày cao gót của Lương Vi giẫm trên nền gạch sứ, phát ra âm thanh lạch cạch vang dội.
Cô không trả lời Hoàng Đặng Phi, chỉ vào cửa hàng trước mặt rồi nói: “Cửa hàng này trông đẹp đấy, vào xem một chút.”
Hoàng Đặng Phi đẩy kính một cái, không khơi ra đề tài này nữa.
Cửa hàng này bán chủ yếu là đồ nội thất khơi gợi tình thú.
Hoàng Đặng Phi: “Giường và bàn ghế ở đây đều không hợp với cô.”
Lương Vi đi tới trước một chiếc giường, lớp màn tím mỏng như cánh ve từ đỉnh giường rũ xuống. Trên giường cũng được trang trí tỉ mỉ, mép ra trải giường còn được rải một lớp cánh hoa hồng.
Cô nói: “Cái này không tệ.”
Hoàng Đặng Phi lắc đầu.
Lương Vi: “Giường này rất lẳng lơ, chọn cái này đi.”
Sau khi trả tiền xong, Lương Vi thấy tâm trạng mình không tệ, cô còn khẽ ngâm nga hát trong miệng.
Cô nói với Hoàng Đặng Phi: “Giường này để trong phòng phát sóng trực tiếp của tôi. Phòng ngủ tôi muốn kê giường hình Hello Kitty, cửa hàng nào bán loại giường đó?”
Hoàng Đặng Phi chỉ cửa hàng đối diện: “Bọn họ bán.”
Theo đề xuất của anh ta, Lương Vi mua được bộ đồ nội thất tương đối hoàn chỉnh, tất cả đều là màu trắng, mang phong cách Châu Âu và có hoa văn chạm trổ hình Hello Kitty.
Đối với Lương Vi, chọn xong giường là xong chuyện.
Vì giường chính là nhà cô, nhà của cô chỉ cần có giường là tốt rồi.
Lúc viết địa chỉ, Lương Vi cố ý dặn dò: “Giường này phải được đưa tới trước giờ tối.”
Đảo mắt đã đến trưa, Hoàng Đặng Phi muốn mời cô ăn trưa chung. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, Lương Vi đã nói: “Phiền anh chọn giúp đồ trong phòng bếp và phòng khách, cái này tôi không chú trọng. Đi trước đây.”
Anh ta chưa từ bỏ ý định: “Ăn cơm trưa chung đi.”
Lương Vi: “Tôi phải đi gặp Lâm Trí Thâm.”
Hoàng Đặng Phi sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười: “Được, cô lái xe cẩn thận.”
Lương Vi lái xe tiếng từ trung tâm đồ nội thất Hương Giang tới chung cư ở trung tâm Nam Thành. Đây cũng là nguyên nhân tối qua cô tạm chấp nhận ở lại nông thôn một đêm mà không về chung cư. Quá xa, người như cô lười đi.
Lương Vi đứng ở cửa hít sâu một hơi, sau đó đè vân tay xuống.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có âm thanh mơ hồ của TV truyền ra từ phòng khách.
Giày da của Lâm Trí Thâm để ở một bên huyền quan.
Anh ta đã tới.
Lương Vi không đổi dép lê mà đi thẳng giày cao gót vào, vì vậy sàn nhà bằng gỗ sạch sẽ lưu lại dấu bụi nhợt nhạt của gót giày.
Không cần phải đổi, lát nữa dọn hành lý cũng sẽ bị bẩn.
Lâm Trí Thâm ngồi trên sofa xem phim, ánh sáng trên TV xẹt qua mặt anh ta, biểu cảm của anh ta trước sau vẫn không thay đổi.
Lương Vi ngồi xuống bên cạnh Lâm Trí Thâm, sofa hơi lõm xuống.
Trên bàn trà nhỏ có một bó hoa hồng mềm mại. Lâm Trí Thâm tặng cô rất nhiều thứ, đây cũng là phương thức biểu đạt của anh ta.
Lương Vi rút điều khiển từ xa rồi điều chỉnh âm lượng nhỏ xuống, nói thẳng: “Anh nói đi, chúng ta cần nói chuyện mà.”
Lâm Trí Thâm chậm rãi quay đầu đối diện với cô, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói trầm trầm: “Chân em thế nào?”
“Bị chó cắn.” Lương Vi hời hợt trần thuật sự thật.
“Tiêm chưa?”
“Tiêm rồi.”
“Sau này cẩn thận một chút.”
“Ừ.”
Lương Vi chợt cười một tiếng, muốn đứng dậy vào nhà bếp lấy đồ uống, nhưng đột nhiên nhớ ra hôm qua cô đã dọn sạch tủ lạnh rồi.
Lâm Trí Thâm: “Trên bàn ăn có bia, hôm nay anh mới mua.”
Cô liếc mắt về phía bàn ăn cách đó mấy mét, bên cạnh bình hoa là túi màu trắng của cửa hàng tiện lợi.
Lương Vi ngồi xuống lần nữa: “Được rồi, tôi không khát.”
Lâm Trí Thâm ngả người về phía sau, tựa vào đệm sofa mềm mại, phim chuyển cảnh anh ta mới khơi mào đề tài.
“Anh tưởng em chỉ nhiệt huyết dâng trào mới mua đất ở nông thôn.”
Lương Vi: “Không phải, tôi đã suy nghĩ rất nghiêm túc.”
Lâm Trí Thâm nhẹ nhàng “ồ” một tiếng: “Có thể thấy được, vay tiền ngân hàng để mua nhà ở nông thôn, đúng là rất nghiêm túc.”
Lương Vi: “…”
“Khi nào bắt đầu có ý định này?”
“Hơn nửa năm trước, khi tham gia hôn lễ của bạn học.”
Lâm Trí Thâm nâng chân trái đặt lên đùi phải: “Em cảm thấy chúng ta có thể cắt đứt hoàn toàn?”
Lương Vi cầm lấy một cái gối ôm: “Tại sao không thể?”
Anh ta đặt câu hỏi như trào phúng, cô yên lặng không phản bác.
Lâm Trí Thâm ngoài cười nhưng trong không cười.
“Hôm qua mẹ anh gọi điện thoại cho tôi.”
“Sau đó thì sao?”
Lương Vi lắc đầu: “Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi ở cùng một chỗ với anh vì coi trọng tiền của anh. Mẹ anh cảm thấy tôi là loại hồ ly tinh, khiến anh mê luyến thần hồn điên đảo.”
Anh ta mê luyến cô sao? Cho tới bây giờ vẫn không.
Mẹ anh ta đánh giá cô quá cao rồi.
Lâm Trí Thâm nâng mắt nhìn thẳng vào cô: “Vậy nếu anh không có tiền, em còn theo anh không?”
“Đúng là tôi coi trọng tiền của anh, nhưng tới bây giờ tôi không hề quấn lấy anh.” Lương Vi cầm một cành hoa hồng lên, móng tay bấu vào cánh hoa khô, bóc lớp lá màu xanh tiếp theo.
Lâm Trí Thâm thở nhẹ: “Ừ, anh rõ hơn ai khác em không hề bám người.”
“Vì vậy chỉ cần anh bằng lòng, chúng ta có thể sớm tụ sớm tan.”
Anh ta nhếch môi, xung quanh hoàn toàn im lặng.
Phim đang chiếu tới hình ảnh tàn sát khốc liệt.
Lương Vi quan sát tỉ mặt mày tuấn tú tới góc cạnh của anh ta. Lâm Trí Thâm sinh ra đã có sẵn loại khí chất cao quý, ở trong đám người cũng khiến người ta chú ý tới.
Anh ta có mọi thứ, bao gồm cả sự cô độc.
Hết chương .
Trầm Ẩn – Chương : Cô không sợ người lạ sao?
JULY , COMMENTS
CHƯƠNG
Tác giả: Liêm Thập Lí
Biên tập: Bột
Nói mấy câu như vậy xong, ngoài trời đổ mưa lớn hơn. Bên ngoài cửa lớn có một viên đá hình vuông dùng để lót chân, nước mưa chảy từ mái ngói rơi xuống viên đá, từng giọt “lộp bộp” so le không đều nhau.
Tầm mắt Lương Vi chuyển từ bóng dáng anh sang màn mưa. Kết cấu của cửa gỗ đều giống nhau, cửa bên trong cũng nhìn ra mưa tương tự. Phía trước căn phòng là một khoảnh đất trồng rau khá lớn, nhưng trên đó trống trơn, không có dù chỉ một ngọn cỏ. Mùi bùn đất mới hơi tanh theo không khí bên ngoài phiêu dạt vào trong.
Lục Trầm Ngân lấy chậu rửa mặt từ giá ba chân và đặt lên bếp, sau đột nhiên nghĩ đến điều gì lại xoay người vào trong phòng.
Lương Vi thấy củi trong lò sắp cháy hết nên nhét thêm vào, cô thả vật nhỏ vụn trong tay xuống rồi đi tới trước cửa. Cánh cửa gỗ cũ kĩ mang nhiều dấu ấn chồng chất, dường như có đủ mọi loại dấu vết.
Cô nhớ cửa nhà khi cô còn bé cũng là loại này: có ngưỡng cửa thật cao, bên trái là cánh cửa, bên phải như vách ngăn cố định được chia làm hai bộ phận, phía trên giống cánh cửa nhỏ hoặc cửa sổ có thể mở ra được, phía dưới là vách ngăn liền.
Cô tựa hai cánh tay dọc theo cửa, trọng lực cả người cũng đè lên phía trên, những giọt nước mưa lớn từ trên rơi xuống tạo thành bức màn mưa.
Cục đá bên cạnh có màu nhàn nhạt của rêu xanh, chỗ kẽ hở nhỏ còn có mấy bụi cỏ nhỏ mọc dài.
Đầu Lương Vi chợt lóe lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì, cô khom người tìm kiếm.
Quả nhiên, phía dưới bức ngăn có một lổ hổng nhỏ.
Lục Trầm Ngân đi từ trong phòng ra đã thấy cô ngồi xổm dưới đất, nhìn chằm chằm vào lỗ hổng. Vạt áo sau lưng tuột ra khỏi eo váy, lộ ra một khoảng da bóng loáng.
Anh nhanh chóng dời tầm mắt. Trong đầu không tự chủ nhớ tới cảnh ở trạm tiêm phòng, lúc giúp bôi thuốc sát trùng anh đã nhìn thấy cảnh tượng kia.
Da thịt trắng nõn, cái mông vểnh lên, có một chút rãnh sâu…
Anh cúi đầu, thật lâu sau mới ngẩng lên, hỏi: “Cô đang tìm gì?”
Anh để khăn lông mới, chưa bóc mác lên bàn.
Lương Vi ngồi dậy, chỉ vào lỗ hổng nói: “Tôi nhìn xem có ổ mèo không.”
“Nhà tôi không nuôi mèo, chủ nhà cũng không nuôi.”
Lương Vi thấp giọng cười, cô xua tay chuyển đề tài: “Chỗ sạc điện của mấy người ở đâu? Điện thoại của tôi cần sạc pin.”
Lục Trầm Ngân chỉ vào căn phòng thứ ba, nói: “Đó là phòng tôi, hộc tủ ở cạnh mép giường có ổ cắm nối.”
Lương Vi gật đầu, cô đẩy cửa gỗ ra. Trong phòng rất tối, cô đưa tay lần sờ tường để tìm công tắc đèn.
Tạch.
Bóng đèn mắc phía trên sáng lên.
“Công tắc ở đây.” Giọng nam trầm thấp truyền tới từ đỉnh đầu cô.
Ngón tay Lục Trầm Ngân cứng lại ở đó, giây tiếp theo đã lập tức thu lại. Anh chạm vào tay Lương Vi, cũng có thể nói là sờ soạng tay cô.
Lương Vi nói: “Ừ, cảm ơn.”
Cô đi tới mép giường để sạc pin.
Lục Trầm Ngân nhìn tay mình mà có chút sững sờ.
Hôm nay anh đã ôm cô, cách lớp bông gạc giữ thuốc sát trùng trên mông cô, giúp cô kéo váy, bây giờ còn sờ soạng cô nữa.
Hai mươi lăm năm qua anh gặp muôn vàn loại người, phụ nữ xinh đẹp cũng không ít, có điều cô là người xinh đẹp nhất anh từng gặp, cũng là người có khí chất nhất.
Lương Vi bắt đầu đánh giá phòng anh, có thể nói là vừa xem đã hết. Một cái giường, một tủ đầu giường, một tủ quần áo và một cái bàn.
Trên bàn không có bao nhiêu sách, chỉ có mấy đĩa CD, một ít bút sáp và một tờ giấy.
Giường anh trải chiếu trúc, chăn được gấp chỉnh tề để ở đầu giường, là loại mặt trên in gấu con hoạt hình, mua ở trấn trên với giá đồng một bộ.
Giường kê dựa vào tường, phía trên tường là cửa sổ, mặt kính u tối không thấy rõ bóng đêm bên ngoài, nhưng lại thấy được ánh đèn khúc xạ chiếu lên chiếu trúc, cùng màu với ngọn đèn màu quýt treo trong phòng.
Lục Trầm Ngân đi vào: “Có cần lấy chăn mới cho cô không? Dù sao cũng sẽ có mùi khác.”
“Không cần, tôi không phải người quá để ý.”
“Được…”
Lương Vi mang theo một cái túi nhỏ, cô vốn định qua đêm ở trấn nhỏ nên mang theo cả mấy món nước tẩy trang gì đó.
Lục Trầm Ngân giúp cô pha nước ấm xong thì đem chậu rửa mặt tới trên bàn. Lúc vắt khăn lông xong muốn đưa cho cô thì phát hiện Lương Vi đang đứng tháo trang sức trước gương của tủ bát bằng gỗ.
Cô buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cần cổ mảnh khảnh.
Lương Vi tháo trang sức xong thì đi tới trước mặt anh, không hề ngượng nghịu mà nhận lấy khăn lông bắt đầu rửa mặt.
Lục Trầm Ngân nhìn chằm chằm mặt mộc của cô.
“Sao vậy, thấy tôi tẩy trang xong biến thành người khác?”
“Không phải… Là cảm thấy…”
“Cảm thấy thế nào?”
“Cảm thấy cô không trang điểm cũng rất đẹp.”
Lương Vi lau khô mặt, nụ cười của cô thật sạch sẽ và vui vẻ: “Cậu ngược lại rất biết nói chuyện.”
Lục Trầm Ngân đổ nước rửa mặt vào trong chậu rửa chân, lại đổ thêm ít nước nóng.
“Không có dép sao?”
Anh đi một vòng trong phòng cũng không thấy đôi dép thừa nào.
Lục Trầm Ngân đưa đôi dép lê bằng nhựa màu xám đậm của mình cho cô, còn bản thân tùy ý xỏ vào đôi giày vải dùng để làm việc dưới đồng.
Lương Vi xỏ vào đi mấy bước, cười nói: “Chân cậu to thật.”
Chân cô vừa trắng vừa mềm, đầu ngón chân còn nước son đỏ tươi. Nhìn cô dùng dép lê của mình đi tới đi lui trong phòng, Lục Trầm Ngân cảm nhận được một loại cảm giác kì lạ không nói nên lời.
Lục Trầm Ngân: “Khuya rồi, đi ngủ đi. Tôi sẽ dậy sớm, sáng mai có cần gọi cô không?”
Lương Vi: “Không cần, tôi tự đặt đồng hồ báo thức là được.”
“Vậy được, lúc đi đừng quên thuốc nước, cũng đừng quên đi tiêm.”
“Thuốc nước còn phải mượn tủ lạnh nhà cậu dùng một chút. Ngày mai tôi hẹn người đi xem đồ nội thất, không có chỗ để thuốc nước.”
Lục Trầm Ngân gật đầu nói “được”.
Lương Vi nói: “À đúng rồi, gần đây có bệnh viện nhỏ hay phòng cứu thương nào không?”
“Có, gia đình hướng Đông Nam bên kia có một người là bác sĩ của thôn. Nếu cô muốn tiêm thì đi tìm bác ấy là được, đi phút là tới.”
Lương Vi nhìn hướng sang phía Đông Nam, hỏi: “Là nhà cao tầng bên cạnh cây liễu kia sao?”
“Phải, đúng là nhà đó. Bác ấy họ Đổng, người ở đây đều gọi là lão Đổng.”
“Nơi nhỏ bé này cũng không tồi.” Lương Vi nhìn đồng ruộng trải dài vô biên rồi đánh giá.
Không biết Lục Trầm Ngân đã châm thuốc lá từ lúc nào, Lương Vi nói: “Cho tôi một điếu.”
Anh kẹp thuốc lá dừng lại bên môi: “Cô hút thuốc?”
“Đúng vậy, hút thuốc.”
Anh gẩy tàn thuốc lá, trịnh trọng nói: “Cô không được hút.”
Lương Vi: “Vì sao?”
“Bác sĩ nói rồi: không được hút thuốc, uống rượu cũng không. Đồ cay càng không được ăn.”
Lương Vi liếm môi.
Lục Trầm Ngân cắn đầu lọc, thuận tay cầm chiếc ô ném ở cửa, rít một hơi thuốc lá rồi nói: “Tôi ngủ trong xe, cô cũng ngủ đi. Nhớ đóng cửa phòng.”
Lương Vi gọi anh lại: “Thật ra cậu có thể ngủ dưới đất.”
Anh cầm ô đứng trong mưa, lấy lại tinh thần nhìn Lương Vi. Ánh mắt ấy thâm thâm trầm trầm, cuối cùng lắc đầu.
Lương Vi nói: “Tôi là phụ nữ còn không sợ, cậu sợ cái gì.”
Lục Trầm Ngân: “Cô sẽ bị họ lời ong tiếng ve.”
Mưa rơi xuống càng dày, từng giọt mưa chạm xuống đất rồi vỡ tung thành nhiều bọt nước li ti.
Cô nói: “Tôi không để tâm mấy chuyện đó.”
Lục Trầm Ngân bình tĩnh ngưng mắt nhìn cô, nhìn kĩ khóe miệng mang ý cười của Lương Vi. Cô cười như thực sự không sao cả, nhưng ánh mắt sắc bén kia như muốn ghim vào máu thịt anh. Cô đang dao động điều gì, có cảm xúc thế nào mà ánh sáng trong con ngươi sâu thẳm kia tựa bờ giếng hun hút.
Từng giọt mưa lớn như hạt đậu vẫn rơi trên nền đất, nước văng khắp nơi làm ướt giày vải của anh. Đất bùn và bụi bặm cùng bắn lên bắp chân Lục Trầm Ngân, anh nghĩ một bước này thật khó đi.
Lương Vi nhàn nhạt hít một hơi, thả mái tóc đuôi ngựa xuống rồi đeo buộc tóc vào cổ tay. Lúc ngẩng đầu lên vẫn thấy anh đang nhìn mình.
Cô nói: “Không quan trọng, vào bên trong ngủ đi. Sao ngủ trong xe được, sẽ bị bệnh về xương cổ.”
Lục Trầm Ngân ném đầu lọc thuốc, đốm lửa nhỏ biến mất trong màn mưa, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
“Tôi ngủ trong xe là được rồi. Cô không để ý nhưng tôi để ý, tôi không thể để cô mang tiếng xấu vì tôi được. Trên phương diện này, đàn ông chịu thua thiệt một chút cũng không sao.”
Còn rất có nguyên tắc.
Lương Vi vẫn cười như cũ, ánh sáng trong mắt khẽ chuyển động. Cô thấy hơi lạnh, gió từ mặt đất dần khiến cơ thể cô đông cứng. Cô khoanh hai tay, nói: “Ngủ ngon.”
Cô nằm trên chiếu trúc, có thể vì trời mưa nên nhiệt độ giảm thấp, lạnh tới thấu tim. Cô cuộn mình vào trong ổ chăn.
Lương Vi ngửi một cái, chăn có mùi bột giặt và mùi nắng.
Tiếng mưa ngoài cửa vang động, đêm khuya vắng người, cô nghe được tiếng từng giọt mưa rơi xuống đầu xe tải nhỏ.
Lương Vi nghiêng người, màn hình điện thoại di động bỗng sáng lên, cô nhớ mình còn chưa tắt máy. Mở khóa điện thoại, màn hình ghi chép cuộc gọi hiển thị có cuộc gọi nhỡ.
Trong đó có cuộc tới từ Lâm Trí Thâm, anh ta gọi tới sau khi cô đăng ảnh lên vòng bạn bè.
Cô cũng không muốn trả lời điện thoại.
Dù có gọi lại, có lẽ cuộc hội thoại cũng là Lâm Trí Thâm hỏi em bị chó cắn? Cô đáp đúng vậy, anh ta sẽ nói sau này nhớ cẩn thận.
Mà cũng sẽ không có sau đó.
Cô tắt mạng, đặt báo thức giờ.
Đúng là hôm nay rất mệt, mệt tới gan bàn chân cũng nhẹ bẫng. Thế nhưng Lương Vi lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.
Rõ ràng cô bị lạ giường.
Mắt cô hết nhắm lại mở, hết mở lại đóng. Cuối cùng suy nghĩ dừng lại ở câu nói kia của Lục Trầm Ngân.
Anh ngược lại không giống người ở nông thôn chút nào, lời lẽ rất rành mạnh.
Rất thú vị.
Chăn dần ấm lên.
Lương Vi bỗng bật dậy, nhìn chằm chằm chăn hình gấu con, mặt trên đã hơi sần. Đưa lòng bàn tay lướt qua, cô cảm nhận được xúc cảm có chút thô ráp.
Lục Trầm Ngân ngồi vào ghế lái, chỉnh cho ghế ngả xuống sâu nhất. Anh định nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng còn chưa chìm vào giấc ngủ đã nghe tiếng mở cửa xe vang lên.
Lương Vi ngồi ở vị trí phó lái, người cô dính nước mưa, khuôn mặt ướt nhẹp.
Cô nói: “Tôi không ngủ được, muốn nói chuyện với cậu một chút, được không?”
“Ừ, vậy chúng ta vào phòng nói.”
“Không, nói ở đây. Không phải còn có nhạc sao, nghe khá hay.”
Đêm khuya, đài phát một bản nhạc êm dịu.
Lương Vi cũng chỉnh cho ghế ngả ra, cô bỏ dép rồi thu hai chân lên trên, thoải mái nằm xuống.
Cô nói: “Tôi là Lương Vi. Vi trong cây tử vi.”
“Ừ.”
“Cậu tên gì?”
“Lục Trầm Ngân.”
“Ngân trong từ nào?”
Lục Trầm Ngân gõ tên mình vào mục tin nhắn trên di động.
Lương Vi: “Từ này đọc là ‘Ngân’? Tôi không biết đấy.”
“Ừm, nơi tôi sinh ra tên là huyện Ngân.”
“Là vậy sao… Tên cậu rất dễ nghe.”
Anh nặng nề “ừ” một tiếng.
Lương Vi quay đầu nhìn anh, nói: “Căn biệt thự bên cạnh kia là của tôi, về sau tôi cũng sống ở đây.”
Lục Trầm Ngân quay đầu nhìn cô.
Nếu nói như vậy, có lẽ anh nhớ ra rồi. Người mấy tháng trước tới xem phòng có lẽ cũng là cô.
Lúc ấy khá nhiều việc, đầu xuân bận bịu gieo hạt, buổi trưa anh chạy về uống miếng nước thì liếc thấy bóng lưng phụ nữ trong sân nhà bên cạnh. Lúc đó chỉ thấy bóng lưng đó rất cao.
Người trong thôn đều nói không ngờ chủ nhà đó gặp vận lớn, nhà cửa như vậy mà bán được với giá vạn. Có người còn nói người mua đất là tiểu tam, cũng có người nói là người có tiền mua để trồng trọt. Tin tức lung tung, rối loạn loại nào cũng có.
“Sao cô lại mua nhà ở nông thôn?” Anh để tay trước bụng, ánh mắt nhìn về phía xa.
“Cậu đoán đi.”
“…”
“Đoán không ra?”
“…”
Lương Vi nhẹ nhàng để chân trái lên đùi phải, nói: “Không đoán ra thật?”
Lục Trầm Ngân quay đầu đi chỗ khác, như không muốn phản ứng cô.
Lương Vi nói: “Có có thể vì sao nữa, có tiền nên tùy hứng.”
Anh thực sự không phản ứng lại cô, mắt đã khép lại, hô hấp đều đều.
Lương Vi chọc chọc đùi anh: “Đừng như vậy, lại nói chuyện chút đi.”
Bắp thịt vốn thả lỏng lại căng chặt trong nháy mắt, anh bỗng mở mắt, nói: “Cô không sợ người lạ sao?”
“Sợ cái gì? Trước nay tôi đều ‘không sợ người lạ’ với đàn ông.” Cô cười tủm tỉm trả lời.
“…”
Lương Vi thấy buồn cười, nói: “Là cậu bảo tôi tới nhà cậu trước.”
“Tôi chỉ muốn chịu trách nhiệm với cô.” Anh rầu rĩ nói.
“Ồ, đạo lý cũng do cậu nói.”
Hết chương .
Lời của editor: Sao thấy Ngân hiền mà rất chi là đàn ông nhớ >w