Trấm Chi Mị

chương 11: kịch vui nhân gian

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm nay là một đêm thật đẹp.

Chim bồ câu bay lượn quanh đỉnh tháp gác chuông, thỉnh thoảng rơi xuống vài phiến lông vũ trắng, bể phun nước quảng trường thỉnh thoảng phát ra tiếng vang tí tách, xen vào đó hình như còn có thể nghe thấy tiếng đinh linh giòn vang khi có cô gái ném mạnh đồng xu; bác gái bán dưa hấu ngồi ở trong một đống dưa hấu lớn, bên cạnh còn có một con mèo lớn đang nằm ngủ.

Anh phải trở về nhà cũ, đối phó với một số người, có quan hệ ruột thịt với anh, những người cùng vinh cùng nhục. Câu nói kia có lẽ thật sự không sai, con người là thứ bẩn thỉu nhất trên đời, bất cứ thứ gì dính đến con người đểu dơ bẩn. Ngày thường anh luôn rất bận, cơ hồ không có thời gian rảnh, trong mỗi ngày hận không thể có thêm ba đầu sáu tay, đến khi trời tối mịt, nhưng anh lại thích như thế, bởi vì như vậy sẽ không có thời gian rảnh rỗi, mỗi khi rảnh lại phải giao tiếp với người, so với con người có nhiệt độ, anh càng thích những con số lạnh lẽo hơn.

Thẩm Lục Gia hít sâu một hơi, chậm rãi tăng tốc chiếc Maserati.

Cảnh vệ nhìn thấy anh, vẫn đứng nghiêm trang chào như trước, Thẩm Lục Gia luôn nghĩ, ngày qua ngày họ lặp đi lặp lại động tác như thế, có sinh oán hận hay không, anh đã từng muốn nói với họ không cần chào anh, nhưng lại không thích hợp; anh cũng muốn nói cảm ơn đáp lại họ, nhưng vẫn không đúng lúc. Anh không có cách nào công khai hưởng thụ các đặc quyền mà dòng họ mạng lại, có lẽ anh mới là người không thích hợp.

Còn chưa vào cửa, anh đã nghe thấy tiếng người.

Chú hai Thẩm Thuật và Yến Kinh Vĩ đang bàn chuyện viển vong, nhìn thấy Thẩm Lục Gia, kì quái toát ra một câu: “Hừ, người bận rộn của nhà họ Thẩm chúng ta cuối cùng đã trở về” Ở một bên, thím hai Tương Ngọc Hà giả vờ giận, trách chồng: “Thẩm Thuật, anh nói gì vậy? Ai mà không biết Lục Gia rất vội”

Điều quan trọng nhất trong cuộc sống ở gia tộc chính là học được giả vờ câm điếc, Thẩm Lục Gia chỉ làm như không nghe thấy, theo thứ tự chào hỏi mọi người.

“Lục Gia, lên mời mẹ con xuống ăn cơm, hôm nay có khách” Thẩm Quốc Phong vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng.

“Không cần đâu, con xuống rồi” Một giọng nữ tĩnh lặng như nước vang lên. Lục Nhã Nhu không để cho hộ lí đẩy xe lăn xuống, gắn chân giả, chống gậy, chậm rãi đi xuống lầu.

Mẹ anh hôm nay mặc trang phục lộng lẫy, sườn xám dài làm từ lụa Hương Vân, trên vạt áo cài một hàng cúc áo lớn màu hạnh, búi tóc nghiêng một bên, trên mặt thoa phấn nhẹ, che dấu làn da xanh trắng do sống trong nhà lâu ngày. Lục Gia thu ánh mắt, bước nhanh tới định đỡ bà lại bị Lục Nhã Nhu bực mình tránh ra.

Khăn trải bàn đỏ thắm với những bông hoa màu vàng đang rũ xuống được trải trên bàn tròn lớn bằng gỗ đàn mộc. Dĩ nhiên là ông cụ Thẩm ngồi ở vị trí đầu, vì Yến Kinh Vĩ là khách nên ngồi phía bên tay phải Thẩm Quốc Phong. Thẩm Văn Bân hai mươi lăm tuổi, là con một của Thẩm Thuật, vốn nên ngồi ở ghế hạng bét lại trơ mặt đến ngồi bên cạnh Yến Tu Minh. Khiến cho dưới đáy lòng Phùng Thanh Bình thầm mắng tiểu súc sinh gây cản trở.

Nhìn thấy đôi tay đầy vết lốm đốm của ông cụ cầm đôi đũa gỗ mun nạm bạc lên, bữa tiệc lúc này mới chính thức bắt đầu.

Bởi vì họ Yến là người Kinh Tân, yêu thích hải sản cá tôm cua, dì người làm trong nhà bưng lên một loạt tôm, cua ngâm rượu, Thạch Ban cá, cá mè. Thẩm Văn Bân gắp mấy đũa thịt bò, tức giận bỏ đũa xuống. Một đôi mắt nhìn thẳng sang Yến Tu Minh bên cạnh.

Yến Kinh Vỹ nâng ly rươu Thanh Hoa nhỏ đứng lên, mời rượu Thẩm Quốc Phong: “Lão tư lệnh, cháu xem như là cùng lứa với con cháu của ngài, hôm nay bởi vì điều động công tác mà tới Lận Xuyên, về sau còn nhờ người chỉ đểm và chăm sóc nhiều hơn.” Sau lời nói vô cùng khẩn thiết của Yến Kinh Vỹ, Thẩm Quốc Phong không nhịn được nghĩ đến con cả Thẩm Tự bây giờ không biết ở nơi nào, trái tim vừa dễ chịu vừa thương cảm, cũng bưng ly rươu lên nhấp nhẹ một miếng, “Kinh Vỹ, con khách sáo quá rồi. Năm đó quan hệ của con với Thẩm Tự cũng rất tốt, sau này bởi tên nghịch tử kia làm chuyện khốn kiếp, con mắc kẹt trong đó chắc cũng hết sức khó khăn, hai gia đình chúng ta cũng vì vậy mà trở nên xa cách, sau hôm nay cần phải thường xuyên qua lại mới được.”

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm nay Thẩm Quốc Phong nhắc đến họ tên con trai cả trước mặt mọi người trong gia đình. Cái tên Thẩm Tự này giống như là một cấm kỵ nào đó, vì vậy phản ứng của mọi người có chút kì là trong chốc lát. Sắc mặt Lục Nhã Nhu tái nhợt, tay cầm đữa nổi đầy gân xanh, giống như đồ sứ lúc nào cũng có thể vỡ. Cổ Thẩm Lục Gia hơi hơi cúi xuống, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt. Sắc mặt vợ chồng Thẩm Thuật nhìn như bình tĩnh nhưng nếp nhăn bên khóe miệng khi cười khi cười lại tiết lộ tâm tình của họ đang rất tốt.

“Tất nhiên là sẽ thường xuyên đi lại rồi”, Yến Kinh Vỹ một mặt trả lời, một mặt lại liếc nhìn Lục Nhã Nhu. Cái nhìn lo lắng mà ân cần này lại bị Tương Ngọc Hà nhìn thấy. Nghe nói năm đó Yến Kinh Vỹ cũng từng thích Lục Nhã Nhu, đến giờ chắc hẳn tình còn chưa dứt. Không ngờ Lục Nhã Nhu đã trở thành một người tàn tật nhưng trong mắt Yến Kinh Vỹ lại vẫn là một đóa hoa xinh đẹp nha. Tương Ngọc Hà vẫn luôn kiêu ngạo vì ánh mắt sáng như đuốc của mình, vì vậy bà cười híp mắt nói với Phùng Thanh Bình, “Yến phu nhân thật có phúc, đều nói phụ nữ không già nha, tôi xem đi xem lại thế nào chị vẫn còn rất trẻ nha, tôi mỗi ngày uống FAN-CL cùng với lòng trắng trứng gà mà da cũng không tốt bằng chị đấy. Tôi cảm thấy chỉ cần nhìn ngươi phụ nữ đã thay đổi mà vẫn đẹp thì sẽ biết rõ người đàn ông bên cạnh đối xử với cô ấy như thế nào. Bộ trưởng Yến đối với chị thật không còn gì để nói nha.”

Phùng Thanh Bình đã từng nghe Yến Kinh Vỹ nói qua, Thẩm Thuật là điển hình của nhị thế tổ, ở trong một xí nghiệp quốc doanh nửa sống nửa chết làm chủ nhiệm trên danh nghĩa. Về phần người vợ Tương Ngọc Hà, xuất thân từ nhà nghèo, ban đầu chẳng qua chỉ là tiểu thư khiêu vũ trong câu lạc bộ đêm, bởi vì nhặt được người có chức vụ cao mới có thể được điều đến làm hành chính ở bệnh viện. Thẩm Tự mặc dù cùng gia đình cắt đứt quan hệ, nhưng thứ nhất Thẩm Lục Gia lại không chịu thua kém, thứ hai vị thế của nhà họ Lục vẫn còn, cho nên dòng lớn vẫn là chủ nhân chân chính trong nhà họ Thẩm. Nghĩ đến những điểm mấu chốt này, Phùng Thanh Bình cũng chẳng muốn miễn cưỡng mình với Tương Ngọc Hà, liền không mặn không nhạt trả lại một câu “Khách khí.” Bà cũng không biết tình cảm năm xưa của chồng mình với Lục Nhã Nhu, vì vậy đối với Lục Nhã Nhu cực kì thân thiện.

“Bà Thẩm, món tôm ngâm rượu sốt tương này của gia đình được làm rất tốt, ngon đến nỗi muốn rớt cả đầu lưỡi xuống, có thể làm phiền người sao chép công thức cho tôi không, tooi cũng muốn về nhà tập nấu.”

Lục Nhã Nhu cũng không muốn quan tâm đến bà, trên đời này thứ duy nhất có thể đi vào mắt của bà, lòng của bà tất nhiên chỉ có một mình Thẩm Tự, tuy nhiên đối với ngươi hâm mộ mình, phụ nữ vẫn tồn tại một suy nghĩ khác biệt. Người hâm mộ vì mình cả đời không lập gia đình tất nhiên là không quá thực tế, nhưng nếu trả lời với người đẳng cấp đó cũng sẽ khiến mình cảm thấy bị làm nhục. Vì vậy bà chỉ lạnh nhạt nói: “Chút nữa gọi bà Trương chép cho cô.”

“Ai, được.” Phùng Thanh Bình trả lời rất vui vẻ.

Người thô lỗ chính là người thô lỗ, cả tiếng người mà cũng không hiểu. Lục Nhã Nhu vô thức nhíu mày, ánh mắt chậm rãi quét qua tướng ăn tao nhã lịch sự của Yến Tu Minh, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đường nét xinh xắn ngọt ngào, thật may là tướng mạo hay tính tình đều học ba, nếu không thì thật đáng tiếc. Chỉ là trong trí nhớ của bà, không phải Yến Kinh Vỹ có hai đứa con gái song sinh sao? Sao bây giờ chỉ thấy một người?

“Tôi nhớ ông vẫn còn một người con gái nữa phải không?” Lục Nhã Nhu nhìn Yến Kinh Vỹ, hỏi.

Yến Tu Minh vốn đang tách xương cá liền dừng đũa, cúi đầu xuống,thể hiện một độ cong bi thương. Yến Kinh Vỹ nhìn vợ một lúc, nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Di Quang... Từ thời điểm hai mươi tuổi đã ngoài ý muốn… Qua đời”

“Di Quang nhà chúng tôi mới mười sáu tuổi đã đậu trường đạo học trọng điểm, có ai không nói đầu nó thông minh cơ chứ, tôi vốn số khổ, người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh.” Đôi mắt Phùng Thanh Bình đỏ lên, không ngừng dung khăn giấy lau mắt.

“Xin lỗi, khơi lại nỗi đau của mọi người” Lục Nhã Nhu có chút gượng gạo nói xin lỗi.

“Mọi người dùng bữa thôi.” Vẫn là Thẩm Lục Gia mở miệng, điều hòa không khí.

“Đúng, dùng bữa, dung bữa” Thẩm Văn Bân gắp một cái chân bồ câu mới nở trên bàn ăn định đưa cho Yến Tu Minh ân cần nói: “Cô Yến, cô nếm thử bồ câu mới sinh này một chút, ông tổ của đầu bếp nhà tôi là ngự trù, phục vụ Dụ Long Thái hậu , cô biết Dụ Long Thái hậu chứ, chính là vợ cả của Quang Tự, thủ lĩnh bộ tộc Nữ Chân.”

Yến Tu Minh thấy trên đầu đũa của Thẩm Văn Bân có vụn rau liền mất khẩu vị, bèn khép bàn tay lại, uyển chuyển cự tuyệt: “ Cảm ơn ý tốt của anh, tôi không ăn chim bồ câu.”

Thẩm Văn Bân ngượng ngùng thu đũa về, ngoài ý muốn trượt tay, chân chim bồ câu liền rơi thẳng vào váy dài màu bơ bằng vải thun của Yến Tu Minh, nước sốt tràn ra trên váy.

“Ai, thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô Yến, thật sự rất xin lỗi.” Thẩm Văn Bân ảo não muốn chết, cầm khăn lông ướt liền giúp Yến Tu Minh lau lung tung.

Trên mặt Yến Tu Minh có một tia không vui, đứng lên tránh né tay của Thẩm Văn Bân, sau đó khách khí nói: “Tôi muốn mượn phòng vệ sinh một lúc.”

“Tôi dẫn cô đi.” Thẩm Văn Bân vẫn không hết hi vọng.

“Bà Trương, làm phiền bà mang cô Yến đi rửa mặt, giúp cô ấy xử lí váy một chút” Thẩm Lục Gia chưa bao giờ muốn xung đột trực tiếp cùng người em họ ngu xuẩn bộc trực này,nhưng thái độ của Yến Tu Minh tốt đến nỗi hắn không muốn cô bị mạo phạm thêm nữa, liền lên tiếng. Yến Tu Minh nhìn hắn cười cảm kích, trong đôi mắt là tình nghĩa vô hạn.

Mặc dù vai vế của hắn không lớn, cũng chưa tới ba mươi tuổi, nhưng địa vị trong nhà cũng chỉ đứng sau ông cụ, bà Trương trả lời một tiếng, liền dẫn Yến Tu Minh đến phòng vệ sinh.

Lúc trước Tương Ngọc Hà đã bị mất mặt, giờ thấy con trai mình bị Thẩm Lục Gia làm nhục, trong lòng càng thêm khó chịu, cố tình châm chọc hai mẹ con Lục Nhã Nhu, liền giả vờ nói với chồng: “Lần trước anh có bỏ quên cuốn tạp chí trên bàn trà, em rãnh rỗi không có việc gì liền lật ra xem, bên trong giới thiệu về một nhiếp ảnh gia tự do, tuổi không lớn, dáng dấp cũng rất đẹp trai, lại nhất định ở lại thảo nguyên châu Phi rông lớn chụp hình sư tử. Anh nói người này nha, bày đặt không cần bà xã mềm mại ở nhà, lại chạy đến nơi hoang dã cùng súc sinh sống một chỗ. Thật là kì quái.”

Thẩm Thuật uống say đến đỏ hồng hai gò má, đã sớm quên cảnh tượng khi anh cả mình ra khỏi nhà chỉ đem theo cái giá ba chân cùng một hộp da đựng máy chụp hình, trả lời không suy nghĩ: “Không phải rất đơn giản à, đàn bà ở nhà còn không bằng con súc sinh như sư tử chứ sao nữa.”

Quả nhiên Lục Nhã Nhu giận đến phá run, bà chậm rãi xoay đầu nhìn thẳng Tương Ngọc Hà, âm trầm mở miệng: “Từ hẻm ra đúng là từ hẻm ra, đồ con đĩ chỉ biết khua môi múa mép.”

Sắc mặt Tương Ngọc Hà đỏ bừng, thân phận vũ nữ chính là tử huyệt của bà, cũng không quan tâm đến điều gì nữa, đứng bật dậy: “Người xưa từng nói độc nhất là người mù, thật không sai chút nào, Lục Nhã Nhu bà cũng không phải người tốt lành gì, hôm nay nửa người bị liệt lại càng thêm ác độc, bà không sợ làm con trai âm độc của ngươi bị thương sao! Lúc trước mặt dày mày dạn gả tới nhà họ Thẩm thì sao, sinh con trai thì thế nào, còn không phải không giữ được chồng à.”

Sắc mặt Lục Nhã Nhu trắng bệch, giống như một xác chết, bà muốn đứng lên, lại quên rằng mình không có gậy thì căn bản không thể đứng vững, nếu Thẩm Lục Gia không nhanh tay lẹ mắt đỡ được bà, bà đã ngã xuống.

“Ha ha ha ha.” Tương Ngọc Hà hả hê cười lớn.

Thẩm Quốc Phong nãy giờ không lên tiếng chợt vỗ bàn một cái, ly rượu nhỏ run rẩy nhảy lên theo tiếng vỗ.

“Đủ rồi, trong nhà đang có khách! Muốn người ta xem chuyện cười của nhà họ Thẩm chúng ta sao?”

Lúc này mọi người mới câm như hến.

Ông cụ Thẩm vừa định phẩy tay áo bỏ đi, lại ngoài ý muốn cảm thấy trái tim quặn đau, thân thể lảo đảo một cái liền té xỉu.

“Ông nội.”

“Lão tư lệnh.”

“Cha.”

Đám người loạn thành một đoàn.

Thẩm Lục Gia thu xếp ổn thỏa cho mẹ mình ở một bên, chịu đựng đau đầu, chen lên, trấn định phân phó mọi chuyện.

“Văn Bân, cậu đi gọi lính cần vụ lái xe đến đây, tôi đưa ông nội đến bệnh viện.”

“Bác trai, bác gái, hôm nay để hai người chê cười rồi, ngày khác cháu sẽ đến nhà xin lỗi. Chú hai, phiền chú đưa gia đình bác Yến trở về.”

Yến Tu Minh hơi kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, cô chỉ đi phòng vệ sinh có một lúc, sao lại xảy ra biến cố như vậy. Phùng Thanh Bình dắt cánh tay cô ý bảo rời đi, không cần nhúng tay vào chuyện tồi tệ này. Ngoài ý muốn, Yến Tu Minh lại ngồi xổm xuống, nhìn kĩ gương mặt ông cụ Thẩm một chút, sau đó duỗi ngón tay đè huyệt Nội Quan và huyệt Nhân Trung, rồi nói với Thẩm Lục Gia: “Có thể là bệnh tim bộc phát, trong nhà có a-xit-nitric glycerin (cái nì thì ta chịu, ta ngu Hóa T.T) không? Nếu có thì bỏ một mảnh vào dưới lưỡi để ông nội ngậm.”

“Có có” bà Trương cuống quýt chạy lên trên lầu.

“Cảm ơn.” Thẩm Lục Gia chân thành nói cảm ơn với Yến Tu Minh.

“Không cần khách sáo, cũng chưa chắc đã giúp được gì.” Yến Tu Minh cười đưa tay mân mân tóc.

Bóng dáng của một cô gái váy lam đang vuốt tóc bỗng chợt lóe lên trong đầu, Thẩm Lục Gia giật mình phát hiện trong lòng anh đã vô thức so sánh dáng vẻ vuốt tóc của Ngũ Mị với Yến Tu Minh. Phát hiện này làm cho anh hoảng hốt vô cớ.

Lục Nhã Nhu như nghĩ tới cái gì nhìn con trai cùng Yến Tu Minh.

Tác giả có điều muốn nói: cảm ơn nhiều hotgirl đã khẳng định và ủng hộ chương trước như vậy, cảm ơn mọi người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio