Trầm Chu

chương 123: chờ đợi (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Trầm Chu luôn không có ý kiến gì với những đề nghị của Hạ Hải Lâu, anh cũng không hề hưởng ứng mà chuyển luôn đề tài:

“Cậu còn việc gì không?”

Hạ Hải Lâu cũng chẳng quá để tâm, hắn bỏ qua đề tài này giống như Cố Trầm Chu:

“Lời này nên là do tôi hỏi anh mới đúng, buổi tối anh có bận việc gì không?”

“Không.”

Cố Trầm Chu trả lời ngay lập tức.

“Ok.”

Giọng nói của Hạ Hải Lâu truyền đến từ điện thoại, chiếc xe thể thao màu trắng đỗ ở bên đường trong tầm mắt của Cố Trầm Chu cũng đột nhiên chuyển bánh, khoảnh khắc trước vẫn còn di chuyển với tốc độ của người đi đường, nháy mắt sau đuôi xe đã biến mất khỏi chỗ rẽ ở cuối đường.

Tiếp đó, giọng nói chậm rãi của Hạ Hải Lâu lại truyền đến từ trong điện thoại:

“Tôi về trước đợi anh.”

“Khoảng năm giờ tôi sẽ về.”

Cố Trầm Chu đáp lại một câu, cũng không chú ý đến đám dân đông đúc tụ tập ở cổng chính của trụ sở nữa mà quay lại ngồi vào ghế làm việc, bắt đầu chỉnh sửa lại bản báo cáo về tình hình kinh tế trong tay.

Sửa chữa lại một lượt, cân nhắc lại một lần, thời gian hai tiếng gần như là trôi đi trong nháy mắt. Cố Trầm Chu lật phần báo cáo chưa đến hai trang đã được sửa sang lại, cất laptop trên bàn rồi cùng những người làm việc trong tòa nhà trụ sở đi về phía cầu thang.

Gạch sàn bằng đá cẩm thạch tráng men sắc vàng nhạt được lau đến độ sáng bóng, Cố Trầm Chu chào hỏi mấy người đồng nghiệp vừa đi đến trước mặt, trò chuyện vu vơ hai câu thì chuyện quần chúng tụ tập trước cổng trụ sở trước đó liền bị đưa ra.

“Nửa tiếng sau những người đó đều bị cảnh sát khuyên răn đi về, cũng không có chuyện gì to tát, không phải vụ án liên quan đến mạng người mà hình như là vấn đề về khoản bồi thường gì đó.”

Đồng sự bên cạnh tùy tiện nhắc đến với Cố Trầm Chu coi như đây chỉ là một chủ đề để trò chuyện, người làm việc ở đây ngày nào đó cũng sẽ gặp phải chuyện như vậy một vài lần, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, không nên bỏ qua nhưng cũng không cần thiết phải coi trọng quá mức.

“Khoản bồi thường vừa mới được phân phát ra nên khó tránh khỏi sai lầm ở một vài khoản khác nhau.”

Cố Trầm Chu cũng không đặc biệt để tâm, cười nói hai câu thì cũng vừa lúc đi đến cửa kí túc xá, anh và đối phương liền tách ra.

Trong khoảnh khắc xoay người đi, ngón tay anh đặt trên túi công văn gõ nhẹ hai cái.

Vấn đề về khoản bồi thường?

Nếu như chỉ có như vậy… Thì sẽ không khiến người khác chú ý.

Hạ Hải Lâu ngồi trong nhà chờ đợi đến độ bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn.

Hắn vừa mới tắm xong, tóc còn chưa lau khô hoàn toàn nên lọn tóc ở gần sát cổ thỉnh thoảng sẽ nhỏ nước xuống vào ngay lúc người ta hoàn toàn không chú ý đến, cảm giác lạnh lẽo như băng.

Quyển tạp chí thời trang trong tay quả là quá nhàm chán, Cố Trầm Chu vốn không xem mấy thứ như thế này, nhưng sau khi hắn đi ngang qua tiệm báo mua hai số thì mỗi lần sau anh đặt tập san báo chính trị và quân sự số định kì sẽ đều có thêm một quyển tạp chí như vậy, Cố Trầm Chu cũng không nói gì cả, vẫn làm những gì nên làm như lúc thường.

Công bằng mà nói, Cố Trầm Chu quả thực là một tình nhân rất chu đáo.

Cho dù là những kẻ mà lúc trước hắn dùng tiền để mua về – hắn hình như đã quên mất, bọn họ ở bên cạnh hắn nhiều nhất là bao lâu nhỉ? – thì chắc cũng không có tỉ mỉ như thế.

Vẻ mặt của những người đó đa phần là gì?

Cứng ngắc, kháng cự, đơn thuần, chán ghét…

Đương nhiên cũng không thể hoàn toàn trách bọn họ.

Hạ Lâu mỉm cười đầy cổ quái.

Ai khêu hắn khẩu vị nặng lại chỉ thích thể loại học sinh nhà lành chứ?

Lúc đầu để ý đến Cố Trầm Chu thực chất cũng không hề thiếu nhân tố này: Với gương mặt của Cố Trầm Chu, chỉ cần mặc T-shirt với quần bò vào thì trông không khác gì đám sinh viên còn học trong trường, đáng tiếc chỉ có cái mặt là giống – không không, thật may là chỉ giống ở cái mặt – không, cũng không phải, là vừa đáng tiếc lại vừa may mắn.

Cố Trầm Chu…

— Chính là Cố Trầm Chu.

Tiếng khóa của cửa sắt đột nhiên vang lên.

Hạ Hải Lâu ngước mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường trên vách tường một cái.

Kém hai phút nữa là tròn năm giờ.

Hắn hơi khép mắt lại, gần như có thể mô phỏng ra được con đường mà Cố Trầm Chu đi từ lúc tan ca đến khi về nhà: giờ phút kết thúc giờ làm; tốn năm phút đồng hồ đi từ văn phòng đến cổng chính, trong đó sẽ gặp đồng nghiệp nói hai câu, nội dung đương nhiên sẽ dựa vào tâm trạng và tình hình ngày hôm đó mà có thâm ý hay không; mười lăm phút tiếp theo là để đi từ cổng chính của tòa nhà trụ sở huyện đến cổng chính của tiểu khu ở bên ngoài; mười phút còn lại chính là thời gian dự phòng, việc thu dọn công việc sẽ chậm trễ một chút, lúc gặp phải người quen cũng sẽ trễ một chút, tùy tiện mua thứ gì đó cũng sẽ chậm một chút… Nhưng gần như là không vượt qua khỏi năm giờ.

Trong khoảng thời gian mà Cố Trầm Chu chưa nói cho hắn biết rằng ‘Buổi tối có việc’.

Giống như Hạ Hải Lâu đã hình dung trong đầu, con đường về nhà của Cố Trầm Chu hôm nay không khác gì những ngày bình thường.

Về đến chỗ ở vào thời điểm không khác ngày thường là bao, lúc mở cửa phòng ra, anh còn đang mải suy nghĩ về chuyện ngày hôm nay thì chợt thấy nhoáng lên một cái, anh bị bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt đẩy mạnh vào tường!

Cánh cửa sắt còn rộng mở bị người thô lỗ đá một cái đóng sầm lại, hơn nữa sự lỗ mãng ấy cũng không chỉ thể hiện trên cánh cửa sắt: Tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai Cố Trầm Chu, ánh sáng bị bóng mờ che khuất, cảm giác đau đớn cùng ẩm ướt truyền đến từ trên môi kích thích dây thần kinh của anh, còn cả hai bàn tay đang vội vàng xoa nắn thân thể anh nữa –

Lửa tình bị khơi lên một cách dễ dàng như vậy đấy.

Túi công văn Cố Trầm Chu cầm trong tay cứ như thế rơi thẳng xuống sàn nhà, anh dùng lực mạnh như Hạ Hải Lâu để đáp lại đầu lưỡi của đối phương hết lần này đến lần khác.

Đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng Cố Trầm Chu bị đau nên hơi rụt lại một chút, nhưng sau đó lại càng khuấy đảo quyết liệt hơn, hưng phấn hơn lúc trước!

Hạ Hải Lâu quả thực là rất hưng phấn!

Sự hưng phấn như vậy thậm chí vượt qua bất kì lần hưng phấn nào khác với bất cứ kẻ nào đó mà hắn đừng cảm thấy trước đây.

Cơ thịt đang run rẩy, xương cốt đang rền rĩ, máu chảy rần rật, thậm chí mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang hò hét!

Loại cảm giác này thực quá kì diệu – hắn nhớ rõ bản thân mình đã nghĩ đến ‘sự kì diệu’ rất nhiều lần – nhưng quả thực là nó vô cùng, vô cùng kì diệu!

Chỉ trong vài phút trước, Hạ Hải Lâu hãy còn đang tương đối bình tĩnh mà cân nhắc mỗi một hành động của Cố Trầm Chu; vậy mà chỉ qua vài phút sau, khi người thật quả thực đã xuất hiện trước mặt hắn, hắn lại dường như có thể nghe thấy được tiếng dây thần kinh đại diện cho lý trí đứt phựt.

Cảm giác giống như khi hắn bị đám ảo giác kia bắt lấy vậy… Thế nhưng cũng lại không hoàn toàn giống nhau.

Bàn tay của Hạ Hải Lâu nhanh chóng xoa nắn thật mạnh trên thân thể của Cố Trầm Chu: Bả vai, cánh tay, g ngực, eo, đùi –

Không đủ! Không đủ! Còn lâu mới đủ!

Muốn nhiều hơn nữa – Càng nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn nữa –

Cố Trầm Chu bị Hạ Hải Lâu hôn đến mức gần như không thở nổi.

Cảm giác truyền đến trên thân thể không giống như âu yếm mà giống đang đấu sức hơn.

Nhưng trừ điều đó ra, anh không thể không thừa nhận – thậm chí còn là thừa nhận một cách vui vẻ – rằng dục vọng của anh cũng bị đối phương kích động lên thật dễ dàng.

Giống như chim cần sải cánh trên bầu trời, cá cần bơi lội nơi sông ngòi, thật đơn giản mà lại rất tự nhiên.

Hạ Hải Lâu có lẽ cũng cảm thấy khó thở. Hắn mạnh ngẩng đầu lên, hít thật sâu mấy hơi rồi ghé đến sát bên tai Cố Trầm Chu, cắn mạnh lên vành tai đối phương một cái rồi mới vươn đầu lưỡi vói vào trong ốc tai của anh dạo chơi một vòng.

Không có loại tiếng động nào mờ ám, nhỏ bé lại cực kì rõ ràng hơn loại tiếng nước này.

Thân thể Cố Trầm Chu khẽ run lên một cái, giọng nói khàn khàn nhẹ bẫng của Hạ Hải Lâu cũng truyền vào trong mãng nhĩ của anh, tựa như xuyên thấu qua một tầng nước mỏng vừa mới hình thành, lại giống như bản thân chính là một phần cấu thành nên phần mờ ám ấy:

“Fck, bắt đầu đi, tôi đợi đến mức tóc cũng khô –“

Cố Trầm Chu hơi sửng sốt rồi vươn tay ra vuốt vuốt lên mái tóc của đối phương, quả thực là đã gần khô rồi nhưng vẫn còn hơi ẩm, sờ lên thấy lành lạnh. Anh bật cười một tiếng, hành động này đổi lại thành một tiếng rên rỉ không vui của Hạ Hải Lâu; anh nắm lấy một lọn tóc của đối phương đặt lên bên môi hôn một cái… Sau đó hai người bởi vì sự kích động của Hạ Hải Lâu mà một trước một sau cùng ngã xuống đất!

Bả vai, cánh tay, cùng phía sau lưng bởi vì va chạm mà dâng lên từng đợt đau đớn, thế nhưng xen kẽ với cảm giác đau lớn lại cảm giác nóng rát từng đợt.

Đây là dục vọng nguyên thủy nhất của con người.

Cố Trầm Chu nghiêng người tới hôn lên môi đối phương, Hạ Hải Lâu thì trực tiếp xé mở áo sơ mi của anh.

Anh luồn bàn tay vào trong áo choàng tắm màu trắng của đối phương, làn da trơn nhẵn cùng cảm giác mềm dẻo của cơ thể người lập tức thông qua đầu dây thần kinh ở bàn tay mà cướp đi toàn bộ lực chú ý của xúc giác trong cơ thể anh.

Cố Trầm Chu điều khiển bàn tay mình lướt qua thân mình đối phương, từ phần ngực đến phần eo bụng rắn chắc, từ eo bụng lại từ từ lướt xuống rồi dễ dàng chạm vào bộ phận nóng rực của đối phương cùng một nơi khác được ẩn giấu sâu hơn.

Cởi chiếc áo choàng tắm ra, thân thể Hạ Hải Lâu liền trần như nhộng.

Thân mình hai người đan cài chặt chẽ lấy nhau, loạng choạng hết ngã lại đụng mà đi về phía phòng ngủ.

Dọc đường đi, chính bản thân Cố Trầm Chu cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc là anh đã té ngã bao nhiêu lần, còn đâm vào đồ đạc trong nhà cùng hai vách tường mấy lần nữa –

Có lẽ đợi đến mai, da thịt từ trên xuống dưới trên người mình đều sẽ đầy vết bầm tím.

Nhưng thực ra thì ai thèm bận tâm?

Bàn tay anh bao lấy dục vọng của Hạ Hải Lâu nhẹ nhàng xoa nắn; anh cực kì vừa lòng với việc tự bản thân mình chẳng cần kích động quá nhiều mà thứ kia của đối phương đã trướng lớn thêm trong bàn tay anh, nó còn hưng phấn đến mức phần đầu đã rỉ ra chất lỏng. Anh lại rút tay ra, lần mò đến đằng sau của đối phương.

Nơi chưa được dùng chất bôi trơn còn có chút khô ráp, nhưng nếu chứa đựng một ngón tay thì vẫn dư sức.

Cố Trầm Chu cảm giác ngón tay của mình vừa đi vào đã bị bao trùm hoàn toàn rồi được mút nhẹ vào trong, tựa như muốn đẩy anh ra, nhưng cũng giống như đang mời mọc anh thăm dò vào phần sâu hơn phía trong.

Cùng lúc này, Cố Trầm Chu chợt nhớ đến vài lần giao hòa trước khi còn ở trong sơn trang Thiên Hương.

Chuyện đó đúng là – khiến người ta muốn ngừng mà không được –

Bọn họ cuối cùng cũng về được đến phòng ngủ, Hạ Hải Lâu và Cố Trầm Chu vừa mới nhích vào đã lập tức ngã nhào xuống chiếc giường màu lam.

Quán tính ập đến trong nháy mắt khiến ngón tay của Cố Trầm Chu hơi nhấn xuống phía trong một cái, một tiếng rên khẽ bị đè nén lập tức bật ra khỏi cổ họng của Hạ Hải Lâu. Sắc mặt hắn có chút khác thường, nhịn không được ngửa đầu ra phía sau một chút, hai đùi tựa như mất đi sức lực tách sang hai bên tựa sát vào người Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu dùng một tay còn lại chống thân thể rồi cúi xuống hôn lên phần cổ lộ ra của Hạ Hải Lâu, tiếp đó anh nhẹ nhàng mút hầu kết đang nhấp nhô trên cổ đối phương, tay rút ra ôm lấy phần eo của Hạ Hải Lâu, anh hơi nghiêng người đặt Hạ Hải Lâu dưới thân mình.

Hạ Hải Lâu nặng nề thở hắt ra mấy hơi, tay túm chặt lấy bàn tay của Cố Trầm Chu đặt lên trên dục vọng của mình, bàn tay nắm lấy tay đối phương xoa nắn thật mạnh, sức lực không khác gì lực độ mà vừa rồi hắn dùng để xoa nắn thân thể của Cố Trầm Chu.

Cố Trầm Chu dùng thêm chút sức tránh thoát khỏi bàn tay của Hạ Hải Lâu, ngay trước khi đối phương kịp có động tác kế tiếp thì anh đã cúi người xuống, ngậm đỉnh cương cứng của đối phương vào trong miệng.

Dục vọng được khoang miệng ấm áp lại ẩm ướt bao lấy quả thực có thể mang đến cho con người ta sự hưởng thụ cao nhất. Nhưng ngoại trừ sự hưởng thụ khách quan ấy ra, có đôi khi đặc biệt đặt một việc nào đó lên một người cụ thể thì sự trùng kích mang tính chủ quan lại càng rõ ràng hơn.

Giống như hiện giờ vậy, khi loại chuyện như khẩu giao này đặt lên người Cố Trầm Chu thì hiệu quả cũng tương tự.

Nghiêm khắc mà nói thì đây cũng không phải là lần đầu tiên Cố Trầm Chu làm như thế, nhưng lần trước anh chỉ liếm một cái hoặc ngậm một lát, hiện giờ Cố Trầm Chu rõ ràng là đang tiếp tục mút vào, dường như là có ý định nhét toàn bộ thứ đó của hắn vào trong miệng.

Hạ Hải Lâu bị kích thích đến mức lập tức tỉnh táo lại, bàn tay hắn vốn đặt lên cánh tay Cố Trầm Chu gần như theo phản xạ chuyển sang đặt lên đầu đối phương, khiến đầu Cố Trầm Chu áp sát vào dục vọng của mình hơn. Lúc tay ấn xuống, người nằm trên thân hắn hơi ngước mắt lên liếc một cái. Đây chỉ là một cái liếc mắt rất bình thường, ấy vậy mà nó suýt chút nữa khiến Hạ Hải Lâu trực tiếp bắn ra trong miệng đối phương!

Tính khí căng trướng dưới bụng xâm nhập vào trong miệng từng tấc từng tấc một rồi bị đầu lưỡi cuốn chặt, phần mẫn cảm bị ngậm lấy rồi cọ xát, cuối cùng ngay cả phần thịt mềm nơi cổ họng dường như cũng bị đảo qua, nhúc nhích liên tục không ngừng.

Cố Trầm Chu hơi nâng đầu lên, sau khi hít sâu một hơi thì chậm rãi nuốt thứ kia của đối phương vào.

Nếu nói lần trước ở thôn Thanh Tuyền anh liếm mút dục vọng của đối phương là bị ma quỷ dụ dỗ, vậy thì lúc này anh nhất định là đã bị ma quỷ thu phục.

— Bằng không, sao anh có thể cảm thấy thực ra hương vị của đối phương còn khá được chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio