Sau buổi tối thăm dò ngày hôm đó, Hạ Hải Lâu liền có chút khác thường so với lúc trước.
Loại ‘Khác thường’ này cũng không đặc biệt rõ ràng, thường là mỗi ngày lại có một chút thay đổi, ví dụ như hôm nay Hạ Hải Lâu làm một bữa ăn tối phong phú, ngày mai hắn lại nhắc đến chuyện ở công ty của mình với Cố Trầm Chu, ngày sau nữa hắn ôm chăn lên giường của Cố Trầm Chu ngủ qua đêm, lại tiếp một ngày nữa, chăn quay về còn người thì ở lại.
Mục đích của Hạ Hải Lâu là gì? Việc đó dường như đã được nêu lên rất rõ ràng.
Cố Trầm Chu bên ngoài thì không có ý kiến gì, trong lòng lại cảm thấy rất thú vị: Đây có lẽ là vì chính bản thân anh vĩnh viễn không thể nào làm như vậy, cho nên khi thấy một người khác gần như không có điểm gì khác anh làm nhưng việc như thế thì luôn có loại cảm giác tò mò cùng tự đắc dâng lên.
Nhưng cũng loại cảm xúc này – hoặc là còn có thêm một thứ gì khác, ví dụ như về mặt tình cảm hay trao đổi thể xác mà nói thì Hạ Hải Lâu quả thực là người đầu tiên đến gần anh như thế — khiến Cố Trầm Chu không tỏ ra có chút kháng cự nào. Hạ Hải Lâu muốn nói chuyện với anh, anh liền nghe; Hạ Hải Lâu muốn ngủ cùng anh, hai người liền cùng nghỉ ngơi trên một chiếc giường.
Nhưng vào lúc ‘Hai người cùng ngủ trên một chiếc giường’ ấy, bất kể là Hạ Hải Lâu hay Cố Trầm Chu thì đều vẫn có một chút không quá quen.
Ngày hôm sau còn phải đi làm, lại thêm quy luật nghỉ ngơi luôn ổn định nên sự không quen của Cố Trầm Chu nhẹ hơn Hạ Hải Lâu một chút, anh ngủ chập chờn được đến nửa đêm, bởi vì một loại dự cảm nào đó mà khi bừng tỉnh thì không lập tức nhắm mắt lại giống như vài lần trước, mà là vừa quay đầu đã nhìn thẳng vào gương mặt của Hạ Hải Lâu.
Hạ Hải Lâu nằm bên cạnh anh vốn không hề nhắm mắt lại.
Dưới ánh trăng mỏng manh, con ngươi đen láy quen thuộc giống hệt như hai viên kim cương đen bóng lấp lánh từng nằm ở tầng dưới cùng hộp trang sức của mẹ anh, vừa chói mắt lại vừa sâu thắm, đẹp đến mức khiến đáy lòng người ta rung động.
Cố Trầm Chu mở miệng nói chuyện, bởi vì mới tỉnh lại nên giọng nói còn có chút nghèn nghẹt:
“Sao còn chưa ngủ?”
“Nhìn anh nên không ngủ được.”
Hạ Hải Lâu ngáp một cái, hiện giờ đã ba giờ sáng, hắn cũng rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại vô cùng phấn chấn, vừa nhắm mắt đã có đủ loại suy nghĩ ào ào tuôn ra nên căn bản là không thể nghỉ ngơi được.
Cố Trầm Chu nghiêng người quay về phía Hạ Hải Lâu, bởi vì buồn ngủ nên giọng nói của anh có hơi mơ hồ:
“Lúc trước cậu chơi bời không có chừng mực thì ngủ kiểu gì hả? Chắc không phải là giống như bây giờ mở to mắt đến tận hừng đông chứ?”
Hạ Hải Lâu cười nhạo một tiếng:
“Tôi đúng là mở to mắt đến được tận lúc hừng đông đấy!”
Cố Trầm Chu nhắm mắt lại khích lệ đối phương:
“Thể lực tốt! Eo có mỏi không?”
“Thẳng thắn mà nói là rất đau mỏi…”
Hạ Hải Lâu ngẫm nghĩ rồi nói tiếp với Cố Trầm Chu:
“Nhưng chỉ thỉnh thoảng đến party chơi đùa mới điên cuồng vài lần thôi, sau này phát hiện ra nếu chơi điên cuồng quá sẽ bị ảo giác và âm thanh ảo tưởng làm cho không thể chịu nổi nên không chơi nữa.”
Cố Trầm Chu ú ớ đáp lại.
Hạ Hải Lâu liếc nhìn đối phương, trong bóng đêm hắn không nhìn thấy được quá rõ ràng, chỉ có thể xác định được đối phương đã nhắm mắt ngủ lại.
Thôi, để anh ấy ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi làm mà… Nghĩ như vậy, Hạ Hải Lâu vươn tay nhéo nhẹ lỗ tai Cố Trầm Chu một cái, sau khi bị người đang ngủ bực bội gạt ra mới cảm thấy mỹ mãn xoay người, hai tay vươn lên đặt xuống dưới đầu nhìn thẳng lên trần nhà sắc trắng, không biết từ lúc nào cũng mơ màng ngủ mất.
Một ngày này trôi qua, Cố Trầm Chu ngược lại rất tự nhiên mà quen thuộc với việc nghỉ ngơi cùng một người khác ở trên giường, chất lượng của giấc ngủ cũng khôi phục lại không khác với lúc trước là bao. Nhưng chất lượng giấc ngủ của Hạ Hải Lâu thì kém hơn nhiều – hoặc là do chất lượng giấc ngủ của hắn vốn không quá tốt – qua vài buổi tối, thỉnh thoảng Cố Trầm Chu tỉnh lại hoặc đứng dậy uống nước, hơi giật mình một cái đều có thể thấy người kia nằm ở nửa phần giường còn lại mê mê tỉnh tỉnh hoặc là đang mở mắt trừng trừng ra dõi theo anh, tựa như đang suy nghĩ về anh, muốn nhìn xem anh định làm gì.
Đêm hôm nay cũng vậy.
Cố Trầm Chu vừa mới nhổm dậy khỏi giường, tầm mắt vừa chuyển về phía Hạ Hải Lâu đã nhìn thẳng vào trong mắt đối phương.
“Dậy rồi?”
Cố Trầm Chu thấp giọng hỏi.
Người nằm ngủ bên cạnh không nói gì, chỉ lặp lại động tác nhắm mắt rồi mở mắt, dáng vẻ rõ ràng là rất mệt mỏi nhưng vẫn muốn cố vực tinh thần dậy.
Cố Trầm Chu vươn tay xoa xoa tóc đối phương:
“Tôi đi rót cốc nước.”
Nói đoạn liền xuống giường, kéo phần chăn trên người đối phương lên trên cho đến khi chạm đến cằm Hạ Hải Lâu, sau đó anh mới đứng dậy đi vào phòng bếp uống nước.
Giờ đã là hơn nửa đêm, ngoài trừ những ngọn đèn đường vẫn sáng lấp lóe thì mỗi ngôi nhà đều đã chìm vào trong bóng tối.
Cố Trầm Chu đi vào phòng bếp, rót một cốc nước lạnh rồi đứng tựa vào bệ bếp chậm rãi uống nước.
Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ khiến nửa cơ thể của Cố Trầm Chu chìm hẳn vào trong đó, vài đường sáng đan xen bất quy tắc cũng xuất hiện dưới nền nhà.
Vừa yên tĩnh vừa an ổn.
Cố Trầm Chu uống cạn chỗ nước cuối cùng trong cốc thủy tinh, xoay người quay về phòng ngủ của mình.
Hạ Hải Lâu nằm trên giường đã ngủ thiếp đi, lần này ngay cả động tác nằm xuống giường của Cố Trầm Chu cũng không khiến hắn bừng tỉnh. Cố Trầm Chu kéo chăn điều hòa, sau khi phủ kín chăn lên cả bả vai đã lộ ra một lần nữa của Hạ Hải Lâu thì mới nhắm mắt lại, tiếp tục nghỉ ngơi.
Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở một cách rõ ràng.
Không biết qua bao lâu sau, khi một mạt ánh sáng mờ mở vừa xuất hiện nơi chân trời, Hạ Hải Lâu đang nằm ngủ không biết mơ thấy cái gì mà đột nhiên lật người, đặt cả nửa cơ thể mình lên thân người nằm bên cạnh.
Cố Trầm Chu lập tức bừng tỉnh lại từ trong mơvì bị ‘bóng đè’, anh vừa đẩy cánh tay đang vắt ngang qua g ngực mình ra, vừa vươn tay cầm chiếc đồng hồ ở đầu giường lên, định xem giờ là mấy giờ.
Nhưng cánh tay còn chưa kịp vươn từ trong chăn ra, anh vừa xoay người thì gương mặt Hạ Hải Lâu đang tựa vào quá sát mặt anh liền cười cười, nói mê một tiếng.
Với khoảng cách không đến mười phân, Cố Trầm Chu nghe thấy tiếng này rất rõ ràng.
Hạ Hải Lâu đang gọi‘Tiểu Chu’.
Anh không kìm được bèn nghiêng đầu nhìn Hạ Hải Lâu đang nằm ngủ ở bên cạnh.
Trong nửa năm này, anh đã ngắm qua rất nhiều lần và cũng đã từng hôn lên gương mặt cực kì anh tuấn này rất nhiều lần.
Anh vẫn luôn cho rằng bản thân đã quen với việc ấy.
Nhưng lúc này…
Đối phương thực sự là vô cùng đáng yêu.
Anh không nhịn được mà vươn người đến, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Hạ Hải Lâu.
Đúng là vừa hoàn mỹ lại vừa đáng yêu. Anh nghĩ vậy.
Dường như anh thực sự có một chút luyến tiếc.
Khoảng thời gian gần đây, toàn bộ huyện Thanh Hương đang tiến hành công tác chuẩn bị chào đón một đoàn khảo sát thuộc một công ty chuyên nghiên cứu sinh vật hình thể lớn đến từ nước ngoài.
Công ty khoa học chuyên nghiên cứu về sinh vật này cũng xếp vào hàng có danh tiếng trên toàn thế giới, từ hai, ba năm trước đã có lời đồn rằng bọn họ đang xem xét tìm một chỗ ở trong nước để mở cơ quan chi nhánh. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, vị trí của tòa nhà cơ quan chi nhánh này lại chậm chạp không được quyết định, đủ loại tiếp đón mời chào ở các nơi khoảng một hai năm trước cũng dần bình thường trở lại – không một ai nghĩ rằng cơ quan này lại vào một năm sau đó tiếp tục tiến vào trong nước, hơn nữa địa điểm khảo sát đầu tiên lại chính là vùng ngoại ô hẻo lánh cách xa thành phố của huyện Thanh Hương.
Sau khiđoàn đại biểu của công ty nghiên cứu khoa học Jason xác định sẽ đến đây, vị Chủ nhiệm già Dương Huống Tài của Cục Chiêu thương có thể nói là cực kì nổi bật, ngay cả Huyện trưởng Lưu Hữu Dân cũng không đợi Dương Huống Tài đến báo cáo mà đã phái thư kí của mình đến tìm Dương Huống Tài trước để lấy tư liệu nghiên cứu, hơn thế nữa từ trước đó các lãnh đạo thành phố mà huyện Thanh Hương trực thuộc đều đã đánh tiếng chào đón, vào đúng lúc những lãnh đạo ngang hàng trong huyện ghen tị đến đỏ mắt thì ông ta lại cũng được các lãnh đạo của thành phố coi trọng cực kì, còn phát chỉ thị xuống rằng ‘Cần phải tiếp đón trọng thể’.
Công tác tiếp đón đoàn khảo sát, trừ phi là đến giai đoạn cuối phải đề cập đến quy hoạch kinh tế thông thì không có việc gì của Cố Trầm Chu. Nhưng lúc này, Dương Huống Tài phụ trách chính công tác tiếp đón đoàn khảo sát, không bao lâu sau khi được Huyện trưởng khen ngợi trước mặt mọi người đã đến văn phòng của Cố Trầm Chu.
“Chủ nhiệm Cố, lần này tôi đúng là phải cảm ơn cậu.”
Dương Huống Tài cảm khái:
“Lúc ấy nếu không có cậu làm trung gian giới thiệu, tôi nào có thể mời được đoàn khảo sát của công ty Jason.”
Cố Trầm Chu cười nói:
“Chủ nhiệm nói gì vậy? Anh chính là lãnh đạo cũ của tôi, vừa rồi cũng là tôi đúng lúc có được tin tức nên mới thuận miệng nói một câu, chủ yếu vẫn là Chủ nhiệm Dương anh kiên trì khiến đại biểu của Jason rung động nên bọn họ mới có thể lựa chọn huyện Thanh Hương làm trạm khảo sát đầu tiên.”
Chuyện này rốt cuộc là sao, cả hai người đều ngầm hiểu trong lòng. Lần này Dương Huống Tài cũng không phải vì muốn phân chia ra là công lao của ai, chủ yếu là ông ta muốn xem thử xem Cố Trầm Chu sẽ có ý định gì tiếp theo, hiện giờ có được câu trả lời của đối phương rồi thì trong lòng mới có tính toán, thầm nghĩ đây đúng là Bồ Tát sống tặng không công lao cho mình mà, ý nghĩ như vậy khiến ông ta không kìm được mà mỉm cười:
“Chuyện lần này ít nhiều gì cũng nhờ Chủ nhiệm Cố, về sau nếu Chủ nhiệm Cố có chuyện gì thì nhất định đừng khách sáo với tôi!”
Cố Trầm Chu lại khách sáo nói cảm ơn, sau khi tiễn người ra đến tận cửa văn phòng thì mới xoay người quay lại ngồi xuống trước máy tính.
Trong video, một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đã đợi lâu đến mức có phần không còn kiên nhẫn nữa mà dùng đến chức năng truyền âm:
“Hello honey, are you ok?”
“Về rồi đây, Jason.”
Jason nói:
“Đồ án mà lần trước cậu thiết kế cho mình, mình cho cha mình xem thì cha và ban Giám đốc ở bên kia đều rất vừa lòng. Nếu như nơi đó của các cậu quả thực có thể làm được theo những quy định của hợp đồng, bọn mình nhất định xây dựng cơ sở ở huyện Thanh Hương. Nhưng mình nghe nói đất nước các cậu là xã hội mang tính cá nhân, cậu chắc chắn rằng có thể làm được theo yêu cầu trên hợp đồng chứ?”
“Chúng ta học cùng nhau ba năm, có chuyện nào mình nói mà không làm được chưa?”
Cố Trầm Chu hỏi ngược lại đối phương xong thì nói thêm:
“Thực ra vì xã hội của bọn mình mang tính cá nhân, cậu hẳn càng nên yên tâm mới đúng.”
Jason ngẫm nghĩ xong thì chợt nhận ra:
“Đúng rồi, mình nhớ cậu đã từng nói nhà cậu ở bên đó là một trong những thành viên của xã hội thượng lưu!”
Cố Trầm Chu cười cười:
“Bên này bọn mình không có xã hội thượng lưu gì cả.”
Anh nhanh chóng chuyển đề tài:
“Jason, nếu không có chuyện gì thì mình ngắt liên lạc trước nhé.”
Jason không vui, nói:
“Chậc, nói chuyện thêm một lúc nữa đi, chúng ta đã lâu không gặp nhau, sao cậu còn giống như lúc ở trường mãi thế? Giống như chỉ lãng phí một phút đồng hồ là tội lỗi không thể tha thứ được ấy, đáng ghét hơn nữa là mấy cô nàng kia còn thích nhất điểm này ở cậu. Chẳng lẽ mấy thằng nhóc kiểu ấy giờ mới là mốt?”
Anh ta rõ ràng biết chắc câu hỏi này của mình sẽ không nhận được hồi đáp nên lại nói:
“Mà giờ cậu có bạn gái chưa đó? Mình nhớ lúc còn đi học có cả một đám nữ sinh muốn làm tình với cậu, kết quả là chẳng ai đạt được mục đích. Bọn mình còn lén lút bàn tán là nếu cậu không phải dân đồng tính luyến ái thì chắc là vì muốn về nước tìm hàng cao cấp –“
Cố Trầm Chu liếc nhìn Jason một cái, không thèm bận tâm đến đối phương mà trực tiếp tắt khung video lại, cũng không quá để ý đến câu hỏi cuối cùng kia…
Ngón tay anh gõ gõ lên bàn, trong đầu nhớ về gương mặt của Hạ Hải Lâu, quả thực là rất anh tuấn, khiến người ta khi rảnh rỗi đều sẽ nhớ đến một chút.