Trầm Chu

chương 151: ha ha ha ha ha ha ha

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hạ Hải Lâu nhìn Cố Trầm Chu trong vài giây. Trên mặt hắn rất nhanh xuất hiện một nụ cười quyến rũ, nơi đáy mắt lóe lên một mạt sáng rực tựa ánh sao, câu trả lời rõ ràng lại ngoài dự đoán của người khác:

“Không sai, em nói xong rồi, có cần em sắp xếp máy bay đưa anh về nước không?”

Đáp án này không phải là đáp án trong dự kiến của Cố Trầm Chu, nhưng việc ngoài ý muốn xảy ra khi ở bên Hạ Hải Lâu đã quá nhiều, cũng chẳng thiếu một chuyện thế này. Cố Trầm Chu khẽ nhếch môi lên, nét cười vừa bình tĩnh lại vừa ung dung:

“Không cần, việc này không phiền đến cậu. Cảnh sắc nơi này rất đẹp, Giám đốc Hạ có thể ở lại thêm vài ngày từ từ thưởng thức.”

Hành trình đến đảo Faroe đến đây là chấm dứt.

Ngày tháng ra nước ngoài, ngày tháng tỉnh lại trên giường bệnh, ngày tháng quay về nước. Sau thời gian ba ngày, Cố Trầm Chu quay lại huyện Thanh Hương cũng chẳng cần nghỉ ngơi, vừa chào hỏi mọi người xong đã lập tức đi làm.

Trong khoảng thời gian này, Hạ Hải Lâu đã tách ra từ bệnh viện ở Venili không hề đến tìm, Tiết Minh San lại lái xe từ thành phố xuống đây trước một bước, ngoại trừ cố ý đến chúc mừng một câu ra thì cũng là vì muốn uống một chén trà của Cố Trầm Chu.

Vài lần chạm mặt, ấn tượng của Cố Trầm Chu về Tiết Minh San đều không quá tệ, lần này cũng không ngoại lệ: Bởi vì đã không cần cố ý làm trò cho Hạ Hải Lâu xem, người mời anh lần này đã chọn một vị trí trong góc, bên cạnh còn có một gốc cây phát tài che khuất mọi tầm mắt xung quanh.

Lúc Cố Trầm Chu đến đây, Tiết Minh San như thường lệ đã ngồi chờ ở chỗ hẹn. Cô mặc một bộ vest đơn giản màu trắng, mái tóc dài dày buộc túm thành đuôi ngựa, chỉ đơn độc ngồi im một chỗ cũng khiến người ta cảm thấy tinh thần cô rất nhanh nhẹn hoạt bát.

“Cục trưởng Cố, chúc mừng, chúc mừng!”

Một câu, bảy chữ, vừa kéo mối quan hệ của hai người gần gũi lại, vừa kín đáo chỉ ra mối liên hệ trên tay mình, cũng ngầm nói rằng chức vụ mà Cố Trầm Chu vừa được thăng tiến vẫn chưa có lệnh bổ nhiệm chính thức. Cố Trầm Chu đã sớm ngầm biết trong lòng, việc tập đoàn Jason ở lại huyện Thanh Hương đã định, mọi thứ có thể nói là đều được chuẩn bị thỏa đáng, chuyện lên chức hiện giờ là đương nhiên không thể bàn cãi. Anh mỉm cười, nhẹ siết chặt tay đối phương:

“Phong thái của cô Tiết ngày càng hơn trước, tôi nghe nói cô Tiết đã bước vào ban Thư ký Tỉnh ủy?”

Lần này đến lược Tiết Minh San lắp bắp kinh hãi. Hiện tại cô ta dựa theo trình tự bước vào trong thể chế, mục tiêu nhắm đến chính là ban Thư ký Tỉnh ủy cùng một vị trí khác, chỉ là giờ hai vị trí ấy rốt cuộc có thể đoạt được hay không thì cha cô cũng không chắc, không ngờ lúc này cô mới phô bày sức mạnh quan hệ của mình với Cố Trầm Chu một chút, lời vừa ra khỏi miệng đã bị Cố Trầm Chu nhẹ nhàng bình thản trình diễn đáp lại.

Đương nhiên, về điểm này thì tâm tình của Tiết Minh San cực kì tốt: Nhà họ Tiết và nhà họ Cố vốn không thể so sánh với nhau, thế lực mà Cố Trầm Chu nắm giữ hơn cô rất nhiều, tin tức lại càng nhanh nhạy, hoàn toàn có thể đáp ứng được mọi điều, nếu không vì sao cô lại phải tốn nhiều công sức để tiếp cận đối phương như thê? Bởi vậy, dù nụ cười có hơi mất tự nhiên thì cũng không thể che giấu được nét mừng vui thoáng lướt qua gương mặt cô:

“Chuyện này thực ra tôi cũng chưa biết, cảm ơn Cục trưởng Cố.”

Cố Trầm Chu thản nhiên cười đáp:

“Theo như tôi thấy, vị trí này vừa hay rất thích hợp với cô Tiết đây.”

Đáy lòng Tiết Minh San lập tức rung động, cô thầm nghĩ đây có lẽ là Cố Trầm Chu muốn nói sâu hơn về đề tài này! Cố Trầm Chu chắc chắn là có hỏi thăm qua chuyện cô gia nhập vào ban Thư ký, bêm trung gian có phải cũng từng nói gì hay không? Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu nhưng cô lại lập tức phủ nhận: Cố Trầm Chu là chưa nhìn thấy thỏ nên chưa thả ưng, nếu bên này anh ta có nói gì đó thì giao dịch giữa hai người hẳn là đã kết thúc, cô cũng sẽ bị kẻ khác ‘ngầm hiểu’. Cô lập tức mỉm cười tiếp lời:

“Bất kể như thế nào thì cũng luôn là một khởi đầu tốt đẹp, sau khi ở lại tỉnh một thời gian, tôi cũng định cuối tuần xem xét đến thăm một huyện nghèo khó giống như Cục trưởng Cố, tôi thấy huyện Long Bình cũng không tệ.”

Cố Trầm Chu gật đầu, lời nói ra ẩn chứa hàm ý khác:

“Ánh mắt của cô Tiết rất độc đáo, ngay từ đầu đã luôn là như vậy.”

Người tham gia chính trị vốn rất ít khi nói rõ ràng chi tiết một chuyện nào đó, nhưng đối với bọn họ mà nói, rất nhiều người dù không nghe những lời nói rõ ràng nhưng vẫn có thể hiểu thấu đáo, ví như một câu này của Tiết Minh San, người có lý lịch trên tỉnh lại được đưa xuống huyện, chỉ e vừa xuống đã lập tức trở thành người đứng đầu một huyện, cứ cố gắng trải nghiệm vài năm như vậy, đợi lý lịch ở địa phương đầy đủ rồi sẽ có thể theo trình tự bước lên cao hơn nhiều.

Tính toán này của Tiết Minh San cũng không phải là lần đầu tiên được để lộ ra trước mặt Cố Trầm Chu. Ngay từ lần đầu bọn họ gặp mặt, Tiết Minh San đã bộc lộ rõ dã tâm của mình. Nhưng chuyện hợp tác trong chốn quan trường tuyệt đối có rất ít chuyện được xác định là duy nhất, giống như Tiết Minh San và Cố Trầm Chu vậy, trong hai lần gặp đầu tiên, thứ Tiết Minh San biểu hiện chính là quan điểm cùng năng lực của bản thân, cú điện thoại sau đó chính là một lần thử lại của hai người; lần này, Tiết Minh San đến đây phô diễn mối quan hệ của mình, rốt cuộc Cố Trầm Chu cũng cho đối phương một lời gợi ý, đưa ra một vài đường lối cụ thể về chính trị cho Tiết Minh San.

Trong chuyện này, mỗi một phản ứng khác nhau của hai người đều có thể tạo thành kết quả riêng biệt: Ví dụ như sau khi thấy Tiết Minh San phô diễn năng lực cùng mối quan hệ của mình, Cố Trầm Chu lại không hề đưa chiếc thang nào ra, Tiết Minh San lập tức từ bỏ con đường khả thi của Cố Trầm Chu mà bắt đầu tìm kiếm một cơ hội khác: Đối với Cố Trầm Chu mà nói, nếu trong vài lần tiếp xúc này Tiết Minh San làm ra chuyện gì khiến anh không hài lòng, Cố Trầm Chu đương nhiên sẽ tìm một cơ hội thích hợp để thúc đẩy một lần, khiến mối quan hệ hợp tác giữa hai người trực tiếp chấm dứt.

Nếu hai bên đã ngầm hiểu lẫn nhau, vậy đề tài tiếp theo sẽ thoải mái hơn nhiều. Là một quý ông, Cố Trầm Chu đứng ra gợi chuyện trước, tuy rằng trước đó anh không hề có ý định để tâm đến Tiết Minh San, nhưng trong quá trình đối phương trả lời, anh phân tích qua vài điểm, lại đặt giả thiết vài chủ đề thì đã nhanh chóng nắm rõ được hứng thú hiện giờ của đối phương.

Tiết Minh San vừa mỉm cười xinh đẹp trả lời câu hỏi, vừa thầm đánh giá đối phương ở trong lòng, càng đánh giá lại càng thấy khâm phục hơn, trong khâm phục còn mang theo chút tự đắc về khả năng nhìn người của mình.

Buổi gặp mặt hôm nay chỉ kéo dài khoảng hơn một tiếng, cảm thấy thời gian cũng không còn quá sớm, Tiết Minh San rất thông minh đứng dậy:

“Cục trưởng Cố, lần này lại đến quấy rầy anh rồi, nhưng tôi nghĩ lần gặp mặt tiếp theo sẽ không nhanh như thế này nữa đâu.”

Lời này thực ra rất dễ hiểu, qua vài lần gặp mặt từ trước đến giờ, hôm nay hai người có thể xem như cuối cùng cũng đạt được ý đồ hợp tác ban đầu; chuyển sang bước tiếp theo, ngoại trừ Cố Trầm Chu đứng ở vị trí cao hơn thì Tiết Minh San quả thực cũng đã bộc lộ ra thiên phú về chính trị của bản thân, như vậy mới có cơ hội hợp tác chân chính: Tiết Minh San và Cố Trầm Chu, nhà họ Tiết và nhà họ Cố.

“Cô Tiết hiện đang ở đâu? Tôi đưa cô Tiết về nhé?”

Cố Trầm Chu khách sáo đề nghị.

Tiết Minh San nào cần như vậy? Cô đến để tìm đồng bọn hợp tác, không phải đến tìm bạn trai, huống chi trong lòng cô cũng hiểu rõ Cố Trầm Chu chỉ là đang nói một câu khách sáo mà thôi, bởi vậy cô cười nói:

“Không cần đâu, giờ mới tám giờ hơn, lát nữa tôi còn phải lái xe quay về trong thành phố, không dám làm phiền đại giá của Cục trưởng Cố.”

“Đi đường cẩn thận.”

Cố Trầm Chu gật đầu, anh tiễn Tiết Minh San đến cửa xe của cô trước rồi mới rời đi.

Tiết Minh San ngồi lên xe bèn ấn nút bật nhạc lên, giai điệu nhẹ nhàng êm ái tràn từ trong loa ra, khoảng hai mươi phút sau, cô đã lái xe ra khỏi huyện Thanh Hương rồi tiến lên đường cao tốc.

Xe trên đường cao tốc vào buổi tối không quá nhiều, từng làn đường màu xám xịt gỉ sét thẳng tắp vô vị đến mức khiến người ta nhàm chán, Tiết Minh San lái xe chừng mười phút liền hạ cửa xe xuống để không khí bên ngoài tràn vào trong, xua đi không khí có phần bức bối trong buồng xe kín mít.

Máy phát nhạc trên xe đã chuyển sang một đoạn nhạc Gothic u ám, giai điệu nặng nề cực kỳ tương xứng với màu sắc của ban đêm, Tiết Minh San dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp, trong suốt quả trình nhìn chăm chú đằng trước cô có rũ mắt xuống một lần nhìn con số hiển thị trên mặt đồng hồ đo tốc độ, cô hơi nhấn ga thêm chút nữa khiến con số trên mặt đồng hồ nhích lên trên một chút.

‘Két!’

Một tiếng động đột ngột vang lên, xe dường như bị chấn động một chút.

Tiết Minh San cảm thấy hơi kỳ quái nên đưa tay định vặn nhỏ âm lượng xuống, kết quả là tay còn chưa kịp vươn ra thì tiếng động giống như vừa rồi đã liên tiếp truyền đến từ vị trí mui xe, xe cũng theo đó mà càng rung lắc không ngừng.

Tiết Minh San giật nảy mình, vội vàng phanh xe lại rồi tấp vào ven đường cao tốc, tiếp đó cô đẩy cửa xe đi ra ngoài định kiểm tra động cơ xe cùng những thiết bị khác. Kết quả là vừa khom người xuống không được bao lâu, ánh sáng lóa mắt đã truyền đến từ đằng sau, cô quay đầu lại theo bản năng liền thấy đèn của một chiếc xe tải lớn đã tiến đến sát trong gang tấc!

‘Rầm!’

“…. Chậc chậc.”

Ở cùng một địa điểm nhưng khác biệt về độ cao, Hạ Hải Lâu đang tựa vào thanh chắn nhìn từ trên cao xuống dưới, tay ấn nút dừng video đang chạy trong di động. Hắn lưu video lại, mở danh sách lưu trữ, chọn cái tên mình muốn trong giữa hai cái tên duy nhất trong máy rồi gửi đoạn video này đến cho đối phương.

Sau khi gửi đi thành công, Hạ Hải Lâu lại thờ ơ nhìn lướt qua bên dưới rồi xoay người lên xe rời đi. Lúc xe khởi động, hắn thầm nghĩ không biết đến bao giờ Cố Trầm Chu mới xem xong video rồi trả lời hắn đây?

Một phút, hai phút, hay là năm phút?

Khi Cố Trầm Chu nhận được video thì cũng là lúc anh mới tắm rửa xong xuôi bước ra khỏi phòng tắm, anh vừa rót cho mình một ly nước vừa bấm mở xem tin nhắn trên di động, đầu tiên anh hơi nhíu mày vì thấy dãy số xa lạ, nhưng tiếp theo, sau khi chiếc xe đen tuyền cực kỳ giống chiếc xe mà Tiết Minh San lái đi sau tối nay xuất hiện trong đoạn video, Cố Trầm Chu liền thoáng sững người, người đầu tiên mà anh nghĩ đến chính là Hạ Hải Lâu. Nhưng ngay khi ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu, trong video lại xuất hiện thêm một chiếc xe tải đang phóng đến với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt chiếc xe tải đã liên tiếp va chạm với xe của Tiết Minh San, đoạn này video rung lên, ánh sáng che khuất toàn bộ hình ảnh, cuối cùng đoạn video được gửi đến kết thúc.

Sắc mặt Cố Trầm Chu hơi tái, anh trực tiếp bấm gọi lại vào dãy số này, nhạc chờ vừa kêu vang thì điện thoại đã được tiếp máy, giọng nói của hai người cùng vang lên:

“Tiểu Chu, tối hôm nay thế nào?”

“Hạ Hải Lâu, cậu có ý gì?”

Dãy núi ven đường cao tốc như biến thành từng mảnh từng mảnh, in bóng lặp đi lặp lại không ngừng trên cửa kính xe, Hạ Hải Lâu cười rộ lên, giọng nói vừa thoải mái vừa ngọt ngào:

“Không có ý gì cả, chỉ là một lời chào nho nhỏ thôi, nếu anh không thích thì lần sau em sẽ đổi cách khác.”

“Hạ Hải Lâu, cậu có biết là cậu đang làm cái gì không?”

Cố Trầm Chu hỏi.

“Đang theo đuổi anh đó.”

Hạ Hải Lâu bỗng bật cười.

“Cũng là đang lấy lòng anh nữa, anh tùy tiện chọn một cái đi, cảm thấy cái nào hơn thì chọn cái đó.”

“Dùng cách này ư?”

Cố Trầm Chu cũng bắt đầu cười khẽ:

“Cậu thật sự cảm thấy có tác dụng?”

“Em cảm thấy là vô ích.”

Hạ Hải Lâu nói xong câu này liền ha ha cười rộ lên:

“Tiểu Chu, anh không cần đáp lại, em đã hạ quyết định sẽ theo đuổi anh cả một đời rồi.”

Cố Trầm Chu im lặng vài giây, sau đó anh nói với Hạ Hải Lâu:

“Hiện giờ là Tiết Minh San, qua hai ngày nữa, người xuất hiện trên video sẽ đổi thành người nhà tôi, đúng không?”

“Em nào dám động đến Bí thư Cố.”

Hạ Hải Lâu cười đáp:

“Nhưng thực sự thì anh nên mua bảo hiểm cho mấy ả đàn bà bên cạnh anh ấy.”

Cố Trầm Chu không giận mà cười:

“Hạ Hải Lâu, cậu điên rồi.”

“Tiểu Chu, đây là ngày đầu tiên anh biết chuyện này ư?”

Hạ Hải Lâu hỏi ngược lại đối phương. Thân thể hắn lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, khóe môi mỉm cười giữa đủ loại bóng mờ liên tục chuyển động, tựa như còn có một chút hoảng hốt chợt lóe lên rồi biến mất ngay giữa những cái bóng ấy.

“Nói thực, em chẳng hề sợ hãi chút nào về chuyện xảy ra hai ngày trước, nếu lại tiếp tục ở bên cạnh anh, em cũng không biết mình có thể khống chế bản thân mình được nữa không.”

Vậy cứ dứt khoát như thế này đi.

Không cần thấu hiểu, không cần chấp nhận, không cần đáp lại.

Anh yêu chính anh, em yêu bản thân em.

Em không cần tình yêu của anh, nhưng xin anh hãy dành hết toàn bộ sự chú ý của anh lại cho em.

Em không hề muốnlàm anh tổn thương.

A a…Tiểu Chu, em chờ anh đến đây… giết em.

“Ngủ ngon nhé, Tiểu Chu.”

Hạ Hải Lâu ngẩng đầu cười rộ lên với cái bóng của chính mình trong gương, hắn cực kỳ vui vẻ khoái trí:

“Mong anh có những giấc mơ đẹp, em yêu anh.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio