Cuộc trò chuyện riêng giữa Cố Trầm Chu và Uông Bác Nguyên cũng không kéo dài lâu lắm, khoảng mười bảy hay mười tám phút sau, Uông Tư Hàm và Uông Vinh Trạch trước sau lần lượt đi ra khỏi thư phòng của Uông Bác Nguyên.
Uông Bác Nguyên dừng câu chuyện lại, hỏi hai người đi ra:
“Tìm được sách chưa?”
Uông Tư Hàm thầm vạch trần sơ hở của cha mình:
“Tìm được rồi, thực ra là để ở trên giá sách, không hiểu sao lúc con đi tìm thì không thấy đâu.”
Uông Bác Nguyên thờ ơ nói:
“Tìm ra là được rồi, lại đây ngồi nào.”
Xong lại quay sang nói với Uông Bác Nguyên:
“Vinh Trạch cũng thế, uống chén trà với bác đi.”
Uông Tư Hàm nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống chiếc sô pha cạnh cha mình, Uông Vinh Trạch cũng nhanh chóng bước đến trước sô pha tiếp nhận công việc pha trà của ông bác mình.
“Hai người vừa nói chuyện gì thế?”
Uông Tư Hàm tò mò hỏi, chiếc áo T-shirt có in hình một con mèo bự màu café cùng dây buộc tóc màu vàng nhạt quấn ba vòng quanh túm tóc quăn khiến cô thoạt nhìn vừa thanh nhã lại vừa đáng yêu, có giọng nữ nhu hòa chen vào cũng khiến màn đối thoại vốn thoáng có chút nghiêm túc trở thành trò chuyện tán gẫu.
Cố Trầm Chu đáp:
“Trò chuyện về vài việc ở nước ngoài thôi, là về Tài chính cùng với xây dựng thành thị.”
Uông Tư Hàm đón chén trà Uông Vinh Trạch đưa qua, nói với cha mình:
“Cho chúng ta thêm vài chục năm, chúng ta càng có thể phát triển tốt hơn nước ngoài.”
Uông Bác Nguyên gật đầu:
“Cha thích nghe lời này, nếu con đã nói vậy thì lát nữa làm một bản dự án quy hoạch xây dựng thành thị trong mười năm cho cha, chọn cho con thành phố Khách Xuân mà con đã sinh sống nhiều năm đi.”
“Cha!”
Uông Tư Hàm tức giận kêu lên một tiếng nhưng không nói thêm gì khác, chỉ nghiêm túc chộp lấy chén trà bắt đầu cân nhắc xem nên viết bản dự án quy hoạch này như thế nào.
Uông Bác Nguyên lại tán gẫu với Cố Trầm Chu về việc dưỡng thân bảo vệ sức khỏe, còn cố ý nhắc đến việc gần đây Cố Tân Quân hay ho khan, trời vào thu phải chú ý thân thể, đúng lúc này thì bác sĩ bảo vệ sức khỏe của Uông Bác Nguyên đến nhà kiểm tra thân thể cho Uông Bác Nguyên, Cố Trầm Chu thức thời đứng dậy:
“Bác trai, cháu không quấy rầy bác nữa.”
Uông Bác Nguyên nhẹ gật đầu, Uông Vinh Trạch đang định đứng lên thì Uông Tư Hàm đã giành trước một bước:
“Tiểu Chu, để tôi tiễn anh.”
Cố Trầm Chu gật đầu rồi cùng Uông Tư Hàm ra ngoài.
Bầu trời của thành phố được ánh đèn không bao giờ tắt thắp sáng suốt cả đêm, luôn phản chiếu ra đủ loại ánh sáng.
Khung cảnh quanh nơi ở của Uông Bác Nguyên không khác Chính Đức Viên và Thiên Thụy Viên là mấy. Ánh sáng bị chắn ở sau lưng, xung quanh đều là cây cối, ánh đèn đường màu vỏ quít xếp thẳng một hàng giống như những quả cầu lửa nho nhỏ trôi nổi cực kì có qui luật trong rừng cây.
Bầu trời ở nơi này là màu lam đậm yên tĩnh.
Buổi đêm của tháng Tám vẫn rất khô nóng, nhưng làn gió nhẹ phất qua lá cây ít nhiều gì cũng cuốn bớt hơi nóng quẩn quanh bên cạnh người ta đi. Uông Tư Hàm đứng bên phải Cố Trầm Chu thoải mái nheo mắt lại trong cơn gió mát đang thổi tung bay mấy sợ tóc của cô.
Cố Trầm Chu nói với Uông Tư Hàm:
“Đến đây là được rồi, tôi về trước.”
Uông Tư Hàm ‘ừ’ một tiếng rồi mỉm cười:
“Lần sau gặp.”
Cố Trầm Chu cũng đáp trả bằng một nụ cười cực kì tương tự nhưng dường như vẫn có chút khác biệt:
“Gặp lại sau.”
Xe được đỗ cách đó không xa, Cố Trầm Chu bước lên xe, lúc khởi động xe thì trong kính chiếu hậu xuất hiện một bóng người thướt tha, làn váy và mái tóc lần lượt hơi cuộn lên trong gió.
Anh thu hồi tầm mắt, chân phải nhấn thêm một chút khiến xe rời khỏi vị trí đỗ xe rồi phóng vụt đi.
“Sao đi tiễn người mà tiễn lâu thế hở?”
Khi chiếc xe màu xám bạc của Cố Trầm Chu biến mất khỏi tầm mắt, Uông Vinh Trạch ở trong phòng khách cũng đi theo ra.
Uông Tư Hàm vén mấy sợi tóc vương trên mặt ra, vươn vai nói:
“Gió rất thoải mái.”
Uông Vinh Trạch ‘à’ một tiếng:
“Anh còn tưởng là vì người nào chứ.”
Uông Tư Hàm không nói gì:
“Mấy cô bạn gái của anh chắc gặp mặt vài lần đã ưng ý anh rồi nhỉ?”
Uông Vinh Trạch cười đáp:
“Còn phải nói! Em vẫn không biết ông anh họ này có lực hấp dẫn lớn thế nào sao?”
“Vậy bao lâu sau thì mấy cô đó phát sinh quan hệ với anh?”
Uông Tư Hàm hỏi tiếp.
Câu hỏi này khá gian xảo, chẳng lẽ Uông Vinh Trạch còn định tiếp tục khoe khoang chiến tích phong lưu của mình với cô họ nữa? Anh ta lập tức ho liền mấy tiếng:
“Em đang nói cái gì vậy!”
Uông Tư Hàm bình tĩnh nói:
“Anh đang nói cái gì thì em cũng đang nói cái đó.”
Nói đoạn liền xoay người vào nhà.
Uông Vinh Trạch còn đứng ở cửa trầm ngâm một lát, thầm nghĩ đối phương đây là không hài lòng vì gã nói cô bé có quan hệ với Cố Trầm Chu đây… Vừa nghĩ như thế gã nhất thời cảm thấy chút phức tạp, cùng lúc cảm thấy em họ của mình chắc chắn là không thể bị kẻ khác tùy tiện lừa đi, đoan trang như vậy mới tốt; cùng lúc lại cảm thấy tên nhóc Cố Trầm Chu này ra tay quá chậm, thật sự không thể giúp gì được.
Trong lúc Uông Tư Hàm và Uông Vinh Trạch trao đổi ngắn gọn thì Cố Trầm Chu đã lái xe đến chỗ cổng chính có cảnh vệ canh gác. Khi xe hòa vào dòng xe cộ, anh không hề lãng phí thời gian bấm điện thoại gọi cho Vệ Tường Cẩm.
“Hôm nay nghĩ cái gì mà lại gọi điện thoại cho mình thế?”
Điện thoại nhanh chóng được nhấc lên, Vệ Tường Cẩm có vẻ như đang uống cái gì đó nên giọng nói có chút ấp úng, tiếng nước cùng với giọng nói cùng truyền đến theo tín hiệu từ phía bên kia.
“Tìm cậu nhờ giúp mấy việc.”
Cố Trầm Chu vừa nhét tai nghe vào tai vừa trả lời.
“Chuyện gì, cậu nói đi.”
Vệ Tường Cẩm thẳng thắn nói.
“Cậu tìm cơ hội cố ý xảy ra sự cố phải đi nằm viện được không?”
Cố Trầm Chu vừa nói ra khỏi miệng thì đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng ‘phụt’, sau đó là tiếng Vệ Tường Cẩm ho khù khụ không ngớt, tiếng ho này dồn dập đến mức cho dù đang ở cách nhau rất xa không nhìn thấy gì cả, Cố Trầm Chu vẫn có thể mường tượng ra cảnh đối phương bị sặc nước, mặt đỏ bừng xoay người đi ho sù sụ.
Hình ảnh đó khiến khóe môi anh không kìm được nhếch lên chút để lộ nét cười nhàn nhạt.
Đèn đỏ dừng, đèn xanh đi, Cố Trầm Chu đánh tay lái phóng qua một ngã tư đường, không quên quan tâm Vệ Tường Cẩm một chút:
“Cậu ổn chứ?”
Khoảng hơn một phút sau tiếng ho mới nhỏ dần, giọng nói tức giận của Vệ Tường Cẩm mới truyền từ bên kia sang:
“Chắc không phải cậu biết ngày mai mình phải ra ngoài làm nhiệm vụ nên cố ý chọn đúng thời gian để nguyền rủa chứ?”
“Nghe mình nói xong đã…”
Cố Trầm Chu nói.
“Nghe đây.”
Vệ Tường Cẩm nói.
“Tìm lí do tốt vào, bằng không đánh cậu.”
Cố Trầm Chu giải thích:
“Ý của mình là cậu tùy tiện thừa dịp để xảy ra sự cố ngoài ý muốn rồi giả vờ bị thương để nằm viện, sau đó mình qua đó tìm cậu.”
Vệ Tường Cẩm bắt được trọng điểm:
“Cậu muốn tìm lí do để rời khỏi kinh thành?”
Cố Trầm Chu sửa lời:
“Mình muốn tìm lí do để đến chỗ cậu.”
Vệ Tường Cẩm hỏi:
“Có chuyện gì à?”
Xe đã đi được nửa quãng đường về nhà, Cố Trầm Chu vừa nhìn đường vừa đáp:
“Mình muốn qua bên đó điều tra một chuyện, là việc về phu nhân Diệp Tú Anh của bí thư Uông Bác Nguyên.”
Vệ Tường Cẩm:
“Mình có chút ấn tượng… Vị đó mất vì một vụ tai nạn xe cộ đúng không? Cậu cảm thấy vụ tai nạn ấy có vấn đề?”
Cố Trầm Chu cởi bỏ một nghi vấn nhưng đồng thời cũng tung ra càng nhiều nghi vấn hơn cho anh:
Vì sao Cố Trầm Chu muốn đi điều tra chuyện này?
Uông Bác Nguyên và Cố Trầm Chu chỉ có quan hệ về chính trị, nếu nói chuyện này là chủ ý của chính Cố Trầm Chu thì vì sao cậu ấy lại đột nhiên nảy ra ý tưởng này? Nếu chuyện này không phải chủ ý của cậu ấy mà là ý của Uông Bác Nguyên hay Cố Tân Quân, vậy thì sao lại lựa chọn một người đời thứ ba còn chưa bước vào trong thể chế nhưCố Trầm Chu?
“Vụ tai nạn xe không thể nào có vấn đề.”
Cố Trầm Chu phân tích cho người anh em tốt của mình nghe.
“Nếu vụ tai nạn xe có vấn đề thì không cần chờ mình có ý định với việc này, lúc ấy bí thư Uông đã bắt toàn bộ nhân viên biết chuyện lại rồi. Cậu còn nhớ vụ việc về tai nạn xe của Diệp Tú Anh không?”
Anh hỏi.
Vệ Tường Cẩm:
“Có thể có bao nhiêu ấn tượng chứ, không rõ ràng lắm đâu.”
Có thể có bao nhiêu ấn tượng là bởi vì lúc ấy Uông Bác Nguyên đã là bí thư Thị ủy thành phố Khánh Xuân, là một vị đại tướng của Trung ương.
“Diệp Tú Anh là bị va chạm với một xe tải vận chuyển chuyên chở chất lỏng độc hại trên đường cao tốc, lái xe và Diệp Tú Anh đều tử vong tại chỗ, vì có chất lỏng độc tràn ra nên cũng may là không bốc cháy, bằng không toàn bộ xe lưu thông qua đoạn đường ấy lúc đó đều không thể may mắn tránh thoát.”
Cố Trầm Chu dừng lại một chút rồi nói thêm.
“Sau đó bất kể là điều tra dấu vết phanh xe để lại hay là tra hỏi chủ xe chạy đến kịp thời thì đều chứng minh rằng hai bên xảy ra sự cố giao thông cùng sai, phải cùng chịu trách nhiệm. Lái xe vận tải có vẻ đã vượt quá tốc độ còn Diệp Tú Anh thì đột ngột quay đầu xe lại.”
“Ý của cậu là?”
Vệ Tường Cẩm hỏi.
Cố Trầm Chu:
“Diệp Tú Anh là vợ của Uông Bác Nguyên, nếu chỉ lái xe loanh quanh trong thành phố thì rất bình thường, nếu chạy đoạn đường dài sao không tìm một lái xe đi cùng? Lúc quay đầu trên đường cao tốc bà cũng phát hiện mình đi sai đường, có lẽ nhớ ra chuyện gì quan trọng cấp bách cần phải quay về — hoặc là do tâm thần hoảng hốt, dưới tình trạng lực chú ý cực kì không tập trung nên đã gây ra tai nạn?”
“… Cậu không bước vào giới chính trị đúng là lãng phí nhân tài!”
Vệ Tường Cẩm cảm khái.
“Hử?”
“Rõ ràng là nhà mưu lược trời sinh.”
Vệ Tường Cẩm bổ sung hoàn chỉnh lời nói của mình.
“Đừng phá, nói chuyện chính đi.”
Cố Trầm Chu nói.
“Được rồi, nói về việc chính.”
Vệ Tường Cẩm nói.
“Vừa rồi cậu nói cái chết của Diệp Tú Anh không có vấn đề nhưng hiện giờ lại nói cái chết của Diệp Tú Anh tồn tại hiềm nghi rất lớn, có quá mâu thuẫn trước sau không?”
“Cái chết của Diệp Tú Anh không có vấn đề, nhưng chưa chắc đã không có lí do gì.”
Cố Trầm Chu trả lời, dòng xe như nước chảy lướt sát qua bên cạnh xe anh, những tòa nhà cao tầng ở bên đường dưới tốc độ xe chạy cao cùng ánh đèn đường soi sáng mà biếnthành một đám khối đen mờ ảo, vùn vụt lướt qua trên cửa kính không ngớt.
“Mình bỏ chút công sức điều tra các mối quan hệ của Diệp Tú Anh trong một khoảng thời gian trước khi mất thì tạm thời vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì. Vì thế mình cần ra ngoài xem, tốt nhất là có thể tiếp xúc với những người đó.”
Cố Trầm Chu nói, việc tiếp xúc này đương nhiên không phải gặp mặt theo ý nghĩa truyền thống, mà là trong sáng ngoài tối với đủ loại binh lính xuất ngũ, là điều tra hoàn toàn xâm phạm đời tư cá nhân.
Nói đến đây thì Vệ Tường Cẩm cũng thẳng thắn:
“Được, đúng lúc ngày mai mình phải tham gia một hành động cần giữ bí mật, thời gian của lần hành động này không dài, nhiều nhất chỉ khoảng ba mươi sáu giờ thôi, sau khi kết thúc mình sẽ truyền tin đến cho cậu.”
“Được.”
Cố Trầm Chu đồng ý nhưng vẫn dặn dò thêm:
“Cẩn thận một chút, đừng để bị thương thật, mình chỉ muốn tìm một lí do hợp lí để rời kinh thành ra bên ngoài điều tra thôi.”
Mà lí do thích hợp, từ một khoảng thời gian trước lúc anh lợi dụng việc làm luận văn để tiếp xúc với Uông Tư Hàm thì đã bắt đầu rồi: Tìm kiếm tư liệu với đối phương, đặt tình cảm ở giai đoạn giữa bạn bè và mờ ám sau đó thuận tiện nhắc đến mẹ của đối phương. Bạn bè là vì anh với Uông Tư Hàm cũng không quá thích nhau, mờ ám lại không phải vì Uông Tư Hàm mà là vì Uông Bác Nguyên – dưới ánh mắt của bậc bô lão giới chính trị này, nếu anh muốn để ý đến chuyện của Diệp Tú Anh thì phải có đầy đủ lí do. Một trong những lí do đầy đủ mà thích nhất là theo đuổi Uông Tư Hàm, đó chính là một trong những lí do dễ đạt được lại đủ hợp lí.
Nhưng cái chết của Diệp Tú Anh có thật sự có vấn đề hay không?
Cho dù có vấn đề, liệu cái chết của bà có thực sự có liên quan đến sự nghiệp chính trị của Uông Bác Nguyên?
Cố Trầm Chu cũng không rõ lắm.
Nhưng nhìn kết quả trong cảnh mơ ban đầu của anh, giữa Úc Uông thì Úc Thủy Phong tuyệt đối còn chuẩn bị ở đằng sau chưa xuất ra, nếu việc chuẩn bị ở sau lưng này là việc thông thường trên chính trường thì anh vốn không giúp được gì, ở lại kinh thành hay không đều giống nhau; mà nếu sự chuẩn bị này không phải ở trên chính trường…
Cố Trầm Chu chọn một sự kiện có vẻ giống nhất, cũng hi vọng vận may của mình không quá tệ.
Vệ Tường Cẩm:
“Việc này còn cần cậu nhắc chắc? Nếu không còn việc gì thì mình cúp máy đây.”
“Tạm biệt.”
Cố Trầm Chu nói rồi bỏ tai nghe trong lỗ tai xuống.
Phía trước mặt, cổng lớn dẫn vào Thiên Thụy Viên đã thoắt ẩn thoắt hiện.
Một đêm yên tĩnh trôi qua rất nhanh, ánh trăng ngả về Tây, mặt trời ló đằng Đông, một ngày mới lại đến trong bước chân vội vã của mọi người.
Thủ tướng Thẩm Hữu Xương lên máy bay đã được sắp sẵn theo kế hoạch từ trước, tiến hành chuyến viếng thăm chính thức Giaddana. Vài vị phó Thủ tướng khác cũng bắt đầu công việc từ sớm, Chương Tùng Thiên phụ trách xử lí toàn bộ công việc thường ngày của Thủ tướng, Hạ Nam Sơn và hai phó Thủ tướng khác xử lí công việc mà mình được phân công ấn định chịu trách nhiệm quản lí.
Qua mười giờ sáng, Hạ Nam Sơn đã làm việc liên tục hơn hai tiếng vừa mới chấm dứt hội nghị do mình chủ trì, đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi một chút thì thư kí Phương Tự đã đẩy cửa tiến vào, bước nhanh đến trước mặt ông:
“Thủ tướng, phó Tỉnh trưởng Nam Kinh vừa gọi điện thoại đến.”
Phó Tỉnh trưởng Nam Kinh tên đầy đủ là Đới Du Long, là vị quan chức cuối cùng cũng đạt được chức vị Thị trưởng sau khi phó Thị trưởng Tang Tán Lộ Lâm bị Ban Kiểm tra Kỉ luật điều tra tự sát qua đời trong vụ án của Bành Tùng Bình lần trước, đây cũng là một quan chức cấp cao vẫn theo sát sau bước chân của Hạ Nam Sơn suốt nhiều năm qua.
Vụ án của Bành Tùng Bình đã có quyết định, nhưng do vụ án phó Thị trưởng Tang Tán qua đời có liên quan đến Bành Tùng Bình vẫn còn đang trong điều tra, vài vị quan chức cạnh tranh vị trí Thị trưởng lúc đó đều bị Ban Kiểm tra Kỉ luật chú ý ở các mức độ khác nhau.
“Ngắt máy đi.”
Hạ Nam Sơn buông chén trà trong tay xuống, dứt khoát ra lệnh.
Vụ án của Bành Tùng Bình liên lụy ra việc của Lộ Lâm thực ra chính là kế hoạch một hòn đá ném rơi vài con chim của Cố Tân Quân – vừa giải quyết được kẻ địch đứng cạnh giường mình lại vừa giúp phe Uông làm suy yếu lực lượng của phe Úc, nâng cao địa vị của mình trong phe Uông, cuối cùng còn hắt một chậu nước bẩn đến ngay dưới chân Hạ Nam Sơn khiến ông ta dù không bị bẩn cũng phải cảm thấy e dè –Hạ Nam Sơn đã bắt tay vào điều tra từ khi chuyện này mới bị lộ, nhưng thời gian đã qua quá lâu, Hạ Nam Sơn cũng không thể nào bỏ công việc ngập đầu của mình xuống để đặc biệt chạy xuống địa phương đốc thúc chuyện này, chỉ có thể thu hết tin tức từ khắp các nơi về rồi phỏng đoán chuyện này không thể nào không có liên quan đến Đới Du Long.
Kết quả này vừa có, tâm tư nâng đỡ Đới Du Long của Hạ Nam Sơn liền phai nhạt đi rất nhiều –Bành Tùng Bình và Hạ Nam Sơn ông cũng không phải là gần đây mới không hợp nhau, Đới Du Long đã có thể hợp tác với Bành Tùng Bình hại chết Lộ Lâm thì hoặc là kẻ này thực ra là người của Bành Tùng Bình, hoặc là kẻ này chính là gió ở đầu tường gió thổi chiều nào sẽ ngả theo chiều ấy, bất kể là loại nào trong hai loại này thì đều không đáng để ông tin tưởng trọng dụng.
Nhưng không tiếp điện thoại và không trọng dụng tín nhiệm không có nghĩa là Hạ Nam Sơn không chú ý đến Đới Du Long, ông cũng đề phòng Cố Tân Quân ở bên kia sẽ bày đủ trò dẫn dắt Đới Du Long làm liên lụy đến mình nên vẫn nói với Phương Tự:
“Khoảng thời gian này chú ý đến Đới Du Long nhiều một chút, có chuyện gì bất thường thì nhớ báo cho tôi biết.”
Phương Tự gật đầu ngầm hiểu.
Khi Hạ Nam Sơn nói chuyện với Phương Tự thì Hạ Hải Lâu cũng đang gọi điện thoại cho Cố Trầm Chu.
Hạ Trầm Chu dùng dãy số mình thường dùng bấm gọi hai lần đều không kết nối được liền bình tĩnh đổi một dãy số khác, bấm tiếp đến số điện thoại của Cố Trầm Chu.
Lần này điện thoại được nhấc lên rất nhanh:
“Xin chào?”
“Hương vị bữa cơm chiều nhà bí thư Uông thế nào vậy?”
Nói cho hết lời câu mở đầu bằng ngữ điệu lộ rõ sự kì quái, Hạ Hải Lâu nhanh chóng vào thẳng chủ đề chính, miễn cho dãy số này lại bị cho vào sổ đen.
“Anh tiếp cận Uông Tư Hàm là dự định lợi dụng Uông Tư Hàm để điều tra chuyện gì của Uông Bác Nguyên?”
Đúng như Hạ Hải Lâu suy đoán, khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Hạ Hải Lâu thì tay Cố Trầm Chu đã chuyển qua nút chấm dứt cuộc gọi chuẩn bị ấn xuống, kết quả là câu thứ hai sát sau đó của Hạ Hải Lâu bật ra, cho dù lúc trước đã chuẩn bị sẵn tinh thần bao nhiêu thì lúc này Cố Trầm Chu cũng khó tránh khỏi thầm giật mình trong lòng.
Khoảng ba năm giây lặng lẽ trôi qua, Cố Trầm Chu không ấn tắt điện thoại mà hỏi:
“Cậu cho người điều tra tôi?”
U, đây là vì kế hoạch bị đoán trúng nên thẹn quá thành giận? Nghe mức độ nói chuyện này thì chắc mặt mũi đã mất sạch rồi ha! Hạ Hải Lâu tỏ ra rất ngạc nhiên:
“Sao anh không thêm một chữ ‘lại’ vào? Chúng ta đã khi nào không làm vậy chưa?”
Cố Trầm Chu:
“…”
Hạ Hải Lâu đợi một lát nhưng mãi không thấy Cố Trầm Chu lên tiếng, hắn lại nhướn mày:
“Sao thế, đúng là bị tôi đoán trúng rồi? Muốn tiếp cận ông bố thông qua cô con gái?”
Hạ Hại Lâu vẫn tìm người đi để ý đến hành động của Cố Trầm Chu mấy ngày nay, hơn nữa chuyện với Uông Tư Hàm vẫn luôn là tiếp xúc quang minh chính đại nên vốn không thể giấu được người khác. Nhưng nếu nói sau này Cố Trầm Chu sẽ hẹn hò với con gái của Uông Bác Nguyên – bất kể người khác nghĩ sao nhưng dù thế nào thì Hạ Hải Lâu cũng không tin.
Cố Trầm Chu ừ hữ sao cũng được:
“Vì sao cậu lại cảm thấy như thế?”
“Vì sao? Bởi vì anh là Cố Trầm Chu.”
Hạ Hải Lâu đáp.
Nếu đổi thành bất cứ người nào khác hắn sẽ không khẳng định như thế, nhưng người tên Cố Trầm Chu này… Nhìn thái độ của đối phương dành cho hắn thì biết: Hắn làm nhiều việc như thế, kết quả là đối phương cần hợp tác liền không giữ qui tắc nên thân sẽ thân. Nói trắng ra thì Cố Trầm Chu cân nhắc lợi ích quá rõ ràng, không có nhiều tinh thần đến vậy để đi lấy lòng người phụ nữ khác.
Cố Trầm Chu bật cười một tiếng, không chối bỏ cũng không thừa nhận:
“Cậu cảm thấy như thế?”
“Bằng không anh tiếp cận Uông Tư Hàm làm gì?”
Hạ Hải Lâu hỏi ngược lại.
“Đây là mục đích ngày hôm nay cậu gọi điện thoại đến đây?”
Cố Trầm Chu không trả lời câu hỏi của Hạ Hải Lâu mà tiếp tục đưa ra câu hỏi. Những câu nói vừa rồi của Hạ Hải Lâu đã chạm đến mép việc mà Cố Trầm Chu đang chuẩn bị, anh không đến mức cảm khái vì sao trời đã sinh Du lại còn sinh Lượng vì chút việc này, nhưng quả thực là Cố Trầm Chu cảm thấy có chút phiền chán: Nếu hai người thật sự so tài, anh có thể coi như Hạ Hải Lâu không đến mức không tính được; nhưng nếu anh sắp phải nghiêm túc làm chuyện gì đó, có Hạ Hải Lâu đứng bên cạnh đâm chọc thì đúng là đã đâm một cái rất chuẩn.
Về mặt này, chính Hạ Hải Lâu tuy rằng cũng hiểu được bản thân mình rất đáng chán nhưng cũng chưa đáng chán đến mức đó. Hắn bình tĩnh nói:
“Đương nhiên không phải, tôi nhàm chán như vậy á? Tôi chỉ muốn nói cho anh biết đóa hoa bách hợp kia không phù hợp với anh, đừng tốn công sức nữa kẻo đến lúc ấy lại thành dùng giỏ trúc để múc nước.”
“… Hạ Hải Lâu, cậu thật sự không muốn nói chuyện nữa đúng không?”
Cố Trầm Chu hỏi. Nếu đổi thành anh của ba năm trước đây, có một câu này của Hạ Hải Lâu, cho dù anh vốn không có hứng thú với Uông Tư Hàm cũng sẽ dùng hết phương pháp để bắt được đối phương đến tay.
Tiếng cười ngả ngớn vang lên, Hạ Hải Lâu nhàn nhã nói:
“Anh đừng vội tỏ ý nói tôi nhàm chán, bản thân anh cũng nên kiềm chế chút đi Cố Trầm Chu, hiện giờ anh nhảy nhót tung tăng chèn ép thì có thể chèn ép được ra thứ gì? Hai chúng ta tự mình chơi một ván không phải vừa vặn có tài nguyên đầy đủ cùng lực chiến ngang bằng sao?”
Cố Trầm Chu bỏ qua đề tài này, hỏi thẳng:
“Còn việc gì không?”
“Hình như không còn.”
Hạ Hải Lâu còn chưa kịp nói hết lời mà điện thoại đã bị ngắt ngang. Hai bên vai của hắn thả lỏng xuống, sau khi ngồi đăm chiêu một lát chợt gọi đến một dãy số, sau khi điện thoại được nhấc lên liền nói với đối phương:
“Gửi cho tôi một phần tư liệu về Uông Bác Nguyên… Cần phải chi tiết một chút… Ông cứ nói với Thủ tướng Hạ, ông ấy sẽ đồng ý.”
Một tuần sau khi chuyện của Bành Tùng Bình và Lương Hữu Sinh xảy ra, tình thế rối rắm cuối cùng cũng trở nên rõ ràng.
Ngoại trừ loại gia tộc lớn có thế lực đằng sau vững chắc như nhà họ Ôn và nhà họ Trần ra, các quan chức lớn nhỏ trong kinh thành đều cố gắng ra sức dựa dẫm vào các hướng có liên quan đến phe Uông hoặc phe Úc.
Đối lập với Úc Thủy Phong vẫn không hề cất tiếng nói riêng, Uông Bác Nguyên khi còn là bí thư Thị ủy ở Khánh Xuân đã luôn luôn bạo dạn làm việc, xuất hiện với hình ảnh nhiệt tình trong việc phát triển mạnh kinh tế, hiện giờ được gọi từ địa phương về Trung ương nên càng tiếp xúc nhiều với các quan chức từ trên xuống dưới hơn, ở giữa đám quan cũng vẫn giữ thái độ vô cùng cứng rắn, luôn luôn có tiếng nói của riêng mình.
Bành Tùng Bình bị khai trừ khỏi đội ngũ của Đảng, ngoại trừ ảnh hưởng lớn nhất ở bên ngoài, nơi có thay đổi sâu sắc nhất hẳn vẫn là Bộ Tổ chức do Cố Tân Quân nắm giữ.
Trong Bộ Tổ chức, những người lúc đầu theo Bành Tùng Bình hoặc đã bị Bành Tùng Bình liên lụy, hoặc bị điều chuyển khỏi cương vị công tác lúc đầu, những người còn lại vừa được đề bạt lên, những lời duy nhất phát ra khi mở miệng chính là những lời của Cố Tân Quân.
Đương nhiên tình hình như vậy cũng không kéo dài quá lâu, Bộ Tổ chức là cơ quan vô cùng đặc biệt, trước không nói đến việc điều động các vị quan chức, ngay chính Uông Bác Nguyên và Úc Thủy Phong là người được chọn kế nhiệm chức vị đứng đầu tiếp theo cũng luôn chú ý đến nơi này.
Trong văn phòng của Bộ trưởng Bộ Tổ chức, Cố Tân Quân tán gẫu cùng Bộ trưởng Bộ Xã hội Triệu Thanh Sơn trong phòng tiếp khách.
Hai vị Bộ trưởng cấp Bộ tỉnh trong kinh thành ngồi cùng nhau, theo lí mà nói sẽ bàn luận đến đề tài chính trị là việc rất bình thường, nhưng làm quan đến vị trí này rồi, khi mỗi lời nói mỗi hành động đều thực sự có sức nặng, bọn họ xuất phát từ sự cẩn trọng hoặc nguyên nhân nào khác nên đều không dễ dàng biểu đạt ra quan điểm của chính mình, thỉnh thoảng nói ra vài câu cũng sẽ không dẫn đến hàm nghĩa khác, chỉ bày tỏ rõ ràng thái độ ủng hộ hoặc phản đối với quan điểm mà mình đã xác định từ trước.
Nhưng lần này Triệu Thanh Sơn đến đây bàn bạc với Cố Tân Quân lại là về đề tài chính trị có liên quan đến vấn đề chăm sóc người cao tuổi.
Trong chính trị, tuy có rất nhiều bí mật nhưng cũng không có quá nhiều bí mật, ngày hôm qua mấy người Thẩm Hữu Xương và Uông Bác Nguyên cùng Úc Thủy Phong vừa mới bàn bạc về chuyện có liên quan đến việc đưa lương hưu vào thành phố, ngày hôm sau tâm tư của người thuộc các ngành liền bắt đầu xao động.
“… Bộ trưởng Cố, anh thấy chuyện này thế nào?”
Triệu Thanh Sơn hỏi Cố Tân Quân. Lại nói vấn đề đưa lương hưu xuống thành phố này vốn không cần Cố Tân Quân phải quan tâm, nhưng ngược lại có quan hệ cực kì to lớn với người của Bộ Xã hội luôn phải đảm bảo nguồn nhân lực và ổn định xã hội.
Quan điểm chính của Uông Bác Nguyên chính là phải cải cách, phải đưa vào thành thị, Cố Tân Quân đương nhiên phải đánh giá rõ ràng điểm này theo quan điểm từ trước:
“Chăm sóc người cao tuổi quả thực là một vấn đề xã hội, cần phải thay đổi hiện trạng này từ khắp các mặt, tôi nghĩ việc đưa lương hưu xuống thành thị chính là một nhịp độ rất tốt để cải cách.”
Đương nhiên Triệu Thanh Sơn đến đây cũng không phải để hỏi quan điểm của Cố Tân Quân, ông ta gật đầu:
“Vấn đề chăm sóc người cao tuổi không chỉ ở chỗ lương hưu sẽ bị giảm giá trị theo thời gian, không vi phạm qui định khiến tài khoản bị ghi sai lệch cũng là một yếu tố rất quan trọng, hiện giờ chúng ta dùng tiền công bổ sung vào lỗ hổng trước mắt của lương hưu cũng không phải kế lâu dài.”
Thái độ này đã vô cùng rõ ràng, Cố Tân Quân cười nói:
“Phải giải quyết từng hạng mục một, vấn đề bảo đảm xã hội như chăm sóc người cao tuổi cuối cũng vẫn rơi xuống vai Bộ trưởng Triệu đấy thôi.”
Triệu Thanh Sơn rất vừa lòng với thái độ này của Cố Tân Quân. Ông ta tỏ thái độ ủng hộ Uông Bác Nguyên, Cố Tân Quân cũng nói tiếp theo việc này đồng thời tỏ ra sự cần thiết của ông ta với phe Uông. Ông tacười rộ lên:
“Lớp người này của chúng ta, thiếu người nào cũng không được.”
Lời này đương nhiên cũng chỉ là nói mà thôi, nếu như thật sự không thể thiếu được người nào thì vì sao hai phe Úc Uông lại tranh đấu đến anh chết tôi sống như thế?
“Bộ trưởng Cố, mấy ngày trước thấy anh ho liên tục, dạo này đã đỡ hơn chưa? Hay là dùng đồ ăn để chữa trị đi, tác dụng có chậm một chút nhưng có chỗ tốt là không hại đến thân thể, người cũng lớn tuổi rồi, thân thể mà yếu đi thì dù thế nào cũng không khỏi được!”
“Tôi vẫn đang dùng đồ ăn để chữa, ăn canh bách hợp và cháo hoàng tinh vài ngày liên tục làm miệng tôi toàn là mùi hoa cỏ.”
Cố Tân Quân trả lời, quan chức cao cấp như bọn họ đương nhiên luôn có bác sĩ riêng túc trực chờ lệnh, hơn nữa việc dùng thuốc cũng được chú ý vô cùng, tuổi tác lớn dần chắc chắn khiến hệ thống miễn dịch cũng giảm xuống là điều không thể tránh được, nếu có bệnh tật gì, bên bảo vệ sức khỏe nếu có thể dùng đồ ăn để chữa thì sẽ không dùng thuốc Trung, nếu có thể sử dụng thuốc Trung thì càng không chạm vào thuốc Tây; thuốc Tây trừ phi đến giai đoạn cần thiết, bình thường không nên lạm dụng quá nhiều.
Triệu Thanh Sơn tán gẫu thêm hai câu cũng không định ở lâu thêm nữa, ông ta đứng dậy:
“Lão Cố, thường ngày chú ý đến thân thể nhiều một chút, đừng quá bận tâm đến mấy căn bệnh nhỏ nhặt. Tôi đi trước đây, nếu sau này có thời gian thì hai chúng ta lại trò chuyện xem nên bảo dưỡng thân thể như thế nào.”
Cố Tân Quân cũng đứng dậy theo:
“Đúng là nên trò chuyện cẩn thận, người già rồi bệnh tật gì cũng đến được, lão Triệu, tôi tiễn anh.”
“Thôi khỏi.”
Triệu Thanh Sơn khoát tay chặn lại.
“Mỗi ngày đều đi qua năm ba con đường đó, tôi còn có thể lạc đường được sao?”
Thư kí Du Văn Tuấn bên cạnh Cố Tân Quân lập tức bước lên ân cần tiễn bước Bộ trưởng Triệu đã đến đây từ hai mươi phút trước. Kết quả hai người đi ra chưa được hai bước đã chạm mặt Bộ trưởng Bộ Vệ sinh Tôn Chính Minh.
“Bộ trưởng Tôn!”
“Bộ trưởng Triệu!”
Hai vị Bộ trưởng mặt đối mặt lên tiếng chào nhau, Triệu Thanh Sơn nói:
“Bộ trưởng Tôn là đến tìm Bộ trưởng Cố hay sao? Bộ trưởng Cố đang ở bên trong, tôi đi trước đây.”
“Bộ trưởng Triệu đi thong thả.”
Tôn Chính Minh cũng khách sáo nói.
Triệu Thanh Sơn gật đầu, sau khi quay về văn phòng của mình liền gọi thư kí đến:
“Soạn cho tôi một bài phát biểu dùng cho hội nghị cấp Bộ hai ngày nữa, nội dung xoay xung quanh mức độ đảm bảo bảo hiểm xã hội và chăm sóc người cao tuổi, đưa các ngành sản xuất của thị trường trong nước vào trong phạm vi đảm bảo xã hội càng nhiều càng tốt.”
Thư kí này là tâm phúc của Triệu Thanh Sơn nên biết được rất nhiều chuyện, vừa nghe Triệu Thanh Sơn nói vậy liền đáp:
“Bộ trưởng, về điểm này chỉ e các ngành khác có thể sẽ có lời muốn nói.”
Loại vấn đề mang tính toàn quốc như chăm sóc người cao tuổi này, nếu thực sự muốn chứng thực thì sẽ liên lụy đến rất nhiều ban ngành, đầu tiên là vận dụng lương hưu cùng ngân sách quốc gia phải đề cập đến Bộ Tài chính, tiếp theo đưa nhân viên ngành sản xuất nào và trong việc đảm bảo dưỡng lão chính là vấn đề bảo đảm xã hội, xây dựng nguồn nhân lực cùng bộ phận đảm bảo xã hội lại có liên quan đến quy định về chế độ cùng cơ cấu phúc lợi dành cho dưỡng lão, còn chứa đến cả lĩnh vực chức quyền của Bộ Dân chính, có thể nói đây là một việc chỉ cần phát động sẽ liên quan đến tất cả mọi ngành.
Triệu Thanh Sơn cân nhắc một lát rồi hỏi:
“Thái độ của ngành khác ra sao?”
Thư kí đáp:
“Thái độ của Bộ trưởng Bộ Dân chính giống với Bộ trưởng, buổi sáng bên chỗ họ vừa có hội nghị, tài liệu cũng đã phát xuống cho mọi người tham khảo; nhưng xem ra Bộ Tài chính không quá tán thành, thái độ của các ngành khác tương đối mập mờ.”
Nhưng trong đám mập mờ này, phần lớn hoặc ít nhất cũng có vài người đã bắt đầu hành động, hoặc là học tập hay họp bàn gì đó, chỉ là chủ đề vẫn có phần mơ hồ.
Triệu Thanh Sơn mỉm cười lạnh nhạt, vẫy tay nói:
“Lữ Đông Hưng có thái độ của Lữ Đông Hưng, chúng ta có thái độ của chúng ta.”
Lữ Đông Hưng chính là Bộ trưởng Bộ Tài chính:
“Cậu chứ chuẩn bị theo những gì tôi vừa nói là được.”
Thư kí hiểu ý gật đầu:
“Tôi biết, giờ tôi sẽ đi viết bài phát biểu, sau khi viết xong sẽ mang đến cho Bộ trưởng xem qua!”
Đoạn đối thoại bên Triệu Thanh Sơn vừa kết thúc, Tôn Chính Minh vừa đi vào văn phòng Cố Tân Quân đang từ chối điếu thuốc mà Cố Tân Quân mời:
“Lão Cố, không phải anh đang bị ho à? Còn dám hút thuốc ư?”
“Cứ hút một hơi đã rồi tính.”
Cố Tân Quân châm điếu thuốc, hít sâu một hơi rồi chậm rãi phun ra.
Đỉnh đầu Tôn Chính Minh đã hói, dáng người có phần ục ịch nhưng là một người đàn ông vô cùng khỏe mạnh, ông ta từ chối Trung Hoa mềm của Cố Tân Quân, tự lấy một điếu thuốc lá được làm thô to hơn từ trong túi áo của mình:
“Là Bộ trưởng Bộ Vệ sinh, tôi nghiêm túc nói với anh rằng thứ như thuốc lá này hút ít đi vẫn tốt hơn… Anh nói xem những lời này không phải là rất vô dụng sao, đàn ông mà không có điếu thuốc thì còn ý nghĩa gì nữa! Thỉnh thoảng hút chút cũng được!”
(Câu này vốn là tiếng địa phương của ngài Tôn, người biên tập không có kiến thức sâu về mảng này nên mạn phép dịch ra tiếng phổ thông rồi chú thích như vậy.)
Ông ta nói đến câu cuối thì xài luôn cả tiếng địa phương của mình, ý là không có thì cuộc sống cũng mất đi ý nghĩa.
Trong lúc nói chuyện, tàn thuốc của Tôn Chính Minh đã được đốt, thứ mùi kích thích nồng nặc khiến Cố Tân Quân vừa ngửi đã cảm thấy có phần không chịu nổi. Ông nhịn không được nhẹ lắc đầu, vừa tán gẫu vài câu với Bộ trưởng Tôn thì nhận được một cuộc điện thoại cá nhân, ông nói một tiếng xin lỗi với Bộ trưởng Tôn liền nhận điện thoại:
“Thành Bá, có chuyện gì?… Tường Cẩm xảy ra chuyện?”
Vẻ mặt ông lập tức trở nên nghiêm túc.
“Có vấn đề gì lớn không? Làm sao rồi?…”
Bộ trưởng Tôn ngồi bên cạnh nghe đến đó cũng không tiếp tục nữa mà nói với Du Văn Tuấn đứng bên cạnh:
“Bộ trưởng của các cậu có việc bận rồi, tôi đi trước đây.”
“Tôi tiễn ngài!”
Du Văn Tuấn vội nói, một buổi trưa này ông ta đã nói những lời đó không ít lần.
Đằng sau hai người, vẻ mặt của Cố Tân Quân đứng bên cửa sổ càng lúc càng nghiêm túc:
“Tôi biết, tôi sẽ nói cho Tiểu Chu rồi kêu nó qua bên chỗ Tường Cẩm chăm sóc Tường Cẩm…”
=====
Tác giả có lời muốn nói:
[Tiểu kịch trường chi hoa Vua và hoa bách hợp]
Hạ: [Bình tĩnh] Tôi nói cho anh biết, đóa hoa bách hợp kia nhà Uông Bác Nguyên không phù hợp với anh, ngoan, nghe lời, đừng tốn công nữa, miễn cho đến lúc ấy lại thành giỏ trúc múc nước.
Uông: [Đau lòng nằm im]…
Cố: Vậy thì thứ gì thích hợp với tôi?
Hạ: [Nhếch môi cười] Rõ ràng là hoa Vua! [Cành lá và răng cưa phấp phới][Cành lá và răng cưa phấp phới][Cành lá và răng cưa phấp phới]