“Xin quý vị hành khách chú ý, chuyến bay A đến Bắc Kinh sắp sửa cất cánh, mong những hành khách chưa đăng kí mau chóng đến quầy kiểm vé để đăng ký.”
“Xin nhắc lại lần nữa,quý vị hành khách chú ý, chuyến bay A đến Bắc Kinh sắp sửa cất cánh, mong những hành khách chưa đăng kí…”
Trong sân bay, giọng nữ thoái mái thông qua radio truyền đi khắp tòa nhà ở sân bay.
Cố Trầm Chu ngồi trên sô pha trong phòng chờ, anh vừa kết thúc cuộc điện thoại với Cố Tân Quân ở kinh thành.
Cuộc điện thoại này là Cố Trầm Chu chờ nửa tiếng, đợi đến lúc Cố Tân Quân tiếp đón đoàn đặc sứ nước ngoài xong mới có thể liên lạc được với cha mình. Trong điện thoại, Cố Trầm Chu chọn những phần quan trọng nhất trong tư liệu có liên quan đến Lý Kiến Quốc anh điều tra được ở Nhạc Châu trong khoảng thời gian này, sau đó mới nói lại một lần với Cố Tân Quân. Trong đó, hành vi bỏ trốn khác thường của Lý Kiến Quốc mới là trọng điểm trong phần thuật lại này của anh.
Nhưng Cố Tân Quân ở trong điện thoại nói thẳng cho anh biết, bí thư Uông đã chú ý đến chuyện này.
Cố Trầm Chu lại thuận thế hỏi về tình hình trong kinh thành, anh nhận được đáp án là mọi thứ đều bình thường.
Tiếp đó Cố Tân Quân dứt khoát cúp điện thoại: Công việc của ông cực kì bận rộn, bất cứ cuộc điện thoại nào trong lúc làm việc, cho dù là Trịnh Nguyệt Lâm gọi đến thì đều do Du Văn Tuấn tiếp nhận trước, sau khi hiểu rõ tình hình quả thực vô cùng quan trọng thì mới chuyển lời lại cho Cố Tân Quân.
Radio trong sân bay đang đưa ra lời thông báo cuối cùng, còn nhắc tên của Cố Trầm Chu.
Cố Trầm Chu đứng dậy rời khỏi sô pha đi về phía cửa soát vé đưa vé cho nhân viên kiểm soát, sau đó được nhân viên kiểm soát nhắc nhở bước nhanh qua cầu lên máy bay bước vào trong khoang máy.
“Thưa anh, vị trí của anh ở đây.”
Tiếp viên hàng không trên máy bay nhìn vé của Cố Trầm Chu xong liền mỉm cười, đưa Cố Trầm Chu đến chỗ ngồi bên cạnh.
Cố Trầm Chu thờ ơ gật đầu, ngồi xuống chỗ của mình.
Trong khoang máy lại vang lên tiếng nhắc nhở rằng máy bay sắp cất cánh, mong mọi người tắt hết thiết bị điện tử từ radio.
Cố Trầm Chu cầm di động ra tắt máy, tùy tiện rút một quyển tạp chí tài chính bên cạnh ra xem nhưng lực chú ý thật sự không đặt trên nội dung của tạp chí:
Sau khi Lý Kiến Quốc chạy trốn, chuyện ở đây vốn không còn là việc của anh nữa. Mục đích anh đến nơi nàycũng không phải điều tra sự thật gì có liên quan đến bí thư Uông và Lý Kiến Quốc, mà là đi điều tra phương hướng hành động mà Úc Thủy Phong có thể làm với bí thư Uông.
Hiện giờ cơ bản đã có thể khẳng định, Lý Kiến Quốc chạy trốn không phải do bí thư Uông bày mưu đặt kế, bí thư Uông cũng biết chuyện này nên đương nhiên sẽ có cách đối phó, lại thêm trước đó bí thư Uông đã đặt sẵn sự chuẩn bị ở chỗ Lý Kiến quốc, nơi này chắc sẽ không nổi lên sóng gió quá lớn…
Không, không đúng.
Cố Trầm Chu biết chỗ nào không đúng, nhưng cũng không thể nói rõ được cảm giác của mình về chỗ bất ổn:
Anh biết kết quả cuối cùng của trận tranh đấu này, bởi vậy mới muốn tìm ra chỗ thất bại của Uông Bác Nguyên ở trong cảnh mơ.
Uông Bác Nguyên thất bại, điều này có nghĩa Úc Thủy Phong nhất định còn một quân bài trên tay chưa lật ra. Một ngày quân bài này chưa bị lật mở, Uông Bác Nguyên sẽ còn một ngày không được an ổn.
Mà hiện giờ không còn bao nhiêu ngày là đến tuyển cử đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, nếu Úc Thủy Phong còn quân bài chưa mở thì cũng sắp đến lúc ra tay rồi – như vậy sự kiện Lý Kiến Quốc trốn chạy lần này, nếu không có liên quan gì đến Uông Bác Nguyên thì rất có khả năng là tác phẩm của Úc Thủy Phong, nếu đây là hành động trực tiếp của Úc Thủy Phong, vậy mọi chuyện tuyệt đối không hề đơn giản…
“Thưa anh, anh có cần đồ uống gì không?”
Bên cạnh chợt vang lên giọng nói của tiếp viên hàng không. Máy bay cất cánh đã được một lúc, tiếp viên hàng không cũng đẩy xe đi ra phục vụ cho từng hành khách.
“Một cốc nước.”
Cố Trầm Chu qua loa đáp.
Tiếp viên hàng không mỉm cười cầm một chiếc cốc giấy lên rót cho Cố Trầm Chu một cốc nước. Tiếp đó đẩy xe đi qua hơn nửa khoang hạng nhất, cô đi đến trước mặt một hành khách khác của khoang hạng nhất, hỏi:
“Thưa anh, anh có cần đồ uống gì không?”
“Một cốc nước.”
Vị khách này cũng nói.
Tiếp viên hàng không lại vặn mở nắp bình nước khoáng rót cho đối phương một cốc nước, vừa đưa cốc nước cho đối phương cô vừa nghĩ dáng vẻ của vị khách này cũng thật đẹp trai, không biết có phải là idol hay không…
“Thưa anh, nước của anh.”
Tuy trong đầu xoay chuyển liên tục vài suy nghĩ, sau khi tiếp viên hàng không đưa cốc giấy cho đối phương cũng không nói nhiều thêm một câu mà đẩy xe đi tiếp, lúc rời đi cô lặng lẽ liếc mắt nhìn đối phương một cái, thấy hành khách đó tuy vắt chân ngồi trên ghế, vẻ mặt thờ ơ không chút để ý nhưng ánh mắt vừa rồi không hề di chuyển vẫn luôn tồn tại một tiêu điểm.
Tiếp viên hàng không nhịn không được liếc mắt nhìn theo tầm mắt của đối phương, vượt qua mấy dãy ghế cô cuối cùng nhìn thấy được hành khách lúc trước.
Hai người họ quen biết nhau?
Tiếp viên hàng không nghĩ như vậy liền thu hồi ánh mắt rồi quay sang liếc nhìn hành khách vô cùng đẹp trai kia cái nữa, không ngờ lại nhìn thẳng vào ánh mắt của vị khách đó.
“Cô đang nhìn cái gì?”
Hạ Hải Lâu dường như là thuận miệng hỏi, khóe môi hắn còn mang theo chút ý cười vừa ngả ngớn lại vừa quyến rũ.
Sự chú ý lặng lẽ bị túm tại trận, tiếp viên hàng không cực kì xấu hổ, nói một tiếng ‘nhìn khoang máy bay’ rồi vội vã đẩy xe đi.
Hạ Hải Lâu cũng không bận tâm đến đối phương nữa mà chuyển tầm mắt của mình đi, tiếp tục càn rỡ nhìn chằm chằm vào Cố Trầm Chu ngồi ở đằng trước cách hắn mấy dãy ghế.
Gặp được Cố Trầm Chu trên chiếc máy bay này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn; mà hành động làm như không thấy đi lướt qua bên cạnh hắn của Cố Trầm Chu thiếu chút nữa đã khiến hắn trực tiếp vươn một chân ra, dùng cách thức nhàm chán nhất để ‘nhắc nhở’ đối phương về sự tồn tại của mình.
Nhưng rất nhanh, Hạ Hải Lâu đã phát hiện ra người đi qua ngay trước mặt hắn không phải không nhìn hắn, mà là vốn không hề phát hiện ra hắn.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao Cố Trầm Chu lại lựa chọn thời gian giống hắn, vội vã chạy về kinh thành?
Hơn nữa vì cái gì… Mà tâm thần lại hoảng hốt đến vậy?
Chuyến đi kéo dài hai tiếng cũng không lâu lắm.
Chiếc máy bay giống một con chim lớn trắng muốt vụt rời khỏi bầu trời giống như một tấm vải dùng để vẽ tranh sơn dầu, từ từ rơi xuống đường băng dưới đất. Sau chút rung động không đáng kể, mọi người trong khoang máy bay lần lượt đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị xuống máy bay.
Lúc Cố Trầm Chu vừa mới bước ra khỏi cầu máy bay thì nhận được điện thoại của Du Văn Tuấn:
“Alo?”
“Cố thiếu gia, cậu đã đến kinh thành rồi à?”
Giọng nói của Du Văn Tuấn trong điện thoại rất lạnh lùng bình tĩnh, nhưng không còn sự thoải mái như lúc nói chuyện với Vệ Tường Cẩm vài tiếng trước:
“Tôi tra lịch các chuyến bay thì thấy chuyến gần nhất là chuyến này.”
“Có chuyện?”
Cố Trầm Chuy nhíu mày, hai tiếng trước anh mới nói chuyện điện thoại với Cố Tân Quân, không ngờ rằng vừa xuống máy bay lại nhận được điện thoại của Du Văn Tuấn.
“Lý Kiến Quốc đã bị bắt quy án.”
Du Văn Tuấn nói.
“Một tiếng trước, khi cậu vừa mới rời khỏi Nhạc Phong.”
Bàn tay Cố Trầm Chu cầm điện thoại hơi run lên một chút.
“Ngoài ra, vừa rồi…”
Du Văn Tuấn còn nói thêm một câu.
Bất chợt có người đụng vào anh từ đừng sau. Cố Trầm Chu cầm điện thoại trong tay không chắc, chiếc di động màu sắc vẽ ra một đường cong trong không trung rồi rơi xuống sàn gạch men sứ trắng bóng, xoay tròn một lúc lâu rồi đập lên bức tường kính phía trước.
Hạ Hải Lâu đứng phía sau Cố Trầm Chu vài bước.
Hành khách trong khoang hạng nhất là những người xuống máy bay đầu tiên.
Hắn nhìn hành khách hết người này đến người khác đi ngang qua bên cạnh Cố Trầm Chu. Dòng người tựa như sóng triều gặp phải đá ngầm, một phần tự động vượt qua chướng ngại, một phần khác lại nhất định không bỏ qua mà xông lên chạm vào, cho đến khi va vào vỡ tan mới biết cái gì gọi là ngoan ngoãn.
Nhưng hôm nay Cố Trầm Chu dường như cũng không phải khối đá ngầm khiến người ta phải thấy sợ mà lùi bước như lúc thường.
Hạ Hải Lâu nhìn bóng dáng quen thuộc ở trước mặt bị người va phải loạng choạng một lúc, di động trong tay cũng rơi xuống đất.
Tiếp đó đối phương bước về phía trước vài bước, không hiểu sao lại đụng vào vai một cô gái khiến người đàn ông đi cạnh cô ta trừng mắt liếc sang, sau đó anh lại đi đến chỗ chiếc di động rơi xuống rồi khom người…
Trong lòng Hạ Hải Lâu chợt dâng lên một loại cảm giác vui vẻ rất khác lạ.
Sau đó sự vui vẻ nhanh chóng bùng nổ trong lòng hắn, chỉ trong vài hơi thở đã lan tràn từ một góc nhỏ căng đầy trong ngực hắn. Xương cốt phát ra tiếng răng rắc như không chống đỡ nổi, trái tim thỏa mãn đến mức gần như muốn nổ tung.
Từ vui vẻ đến đau khổ dường như cũng chỉ trong nháy mắt.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai loại cảm xúc trái ngược nhau này bị một lỗ đen đột ngột xuất hiện trong ngực nuốt sạch.
Giống như một vết nứt bất chợt xuất hiện trên một món đồ sứ tinh xảo, sắc men sáng loáng thoáng chốc đã bị phá hỏng.
Đã xảy ra chuyện gì?
Là phe Uông xảy ra chuyện, hay là người bên cạnh Cố Trầm Chu có chuyện gì?
Hạ Hải Lâu lẳng lặng nhìn bóng lưng của đối phương cúi xuống, sự hưng phấn lúc đầu vọt đến như thủy triều cũng rút đi giống như thủy triều, chỉ để lại một khe rãnh toàn nước bẩn cùng xác chết.
Thật nhanh.
Hạ Hải Lâu thầm nghĩ như vậy.
Trước ngày hôm qua hắn mới đoạt tư liệu tình báo có liên quan đến Lý Kiến Quốc từ trên tay Cố Trầm Chu, sau ngày hôm qua Cố Trầm Chu lại cướp ghi chép về những việc trái pháp luật trong công ty vật liệu xây dựng Kim Khê của Lý Kiến Quốc từ trong tay hắn; tiếp đó nữa, hắn vừa lên máy bay thì Cố Trầm Chu cũng đi lên theo; Cố Trầm Chu vừa xuống máy bay đã cho hắn thấy một màn trước mắt này.
Vừa suy yếu lại vừa bất lực.
Thật khó coi.
Hắn nhìn Cố Trầm Chu trước mắt tựa như đang nhìn vào một tấm gương, hình ảnh được chiếu rọi trong gương chính là hắn.
Hắn vừa muốn bước lên đập vỡ chiếc gương này thì mặt gương lại đột ngột nhanh chóng biến thành Cố Trầm Chu, anh ta đứng trước mặt cách đó không xa lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt vừa khinh miệt lại vừa cao ngạo.Sự khinh miệt vừa cao ngạo đó đột nhiên rời khỏi gương mặt đối phương, biến thành một con ác thú nhìn thẳng vào hắn từ phía xa xa, gầm lên với hắn một tiếng rồi nhào đến trong nháy mắt nuốt chửng luôn hắn!
Cơn đau giống như bị kim châm bùng nổ từ mỗi một tấc trên làn da khắp người hắn.
Hạ Hải Lâu hồi phục tinh thần, lại phát hiện Cố Trầm Chu đã cầm di động lên rồi xoay người nhìn về phía hắn.
Hai người đứng cách nhau cũng không xa; cách mấy khối gạch cùng một hai người đi đường, tầm mắt của Cố Trầm Chu và Hạ Hải Lâu giao nhau trong phòng chờ giữa sân bay huyên náo.
Ánh mặt trời sáng ngời phản chiếu một luồng sáng rực rỡ thật dài giữa hai người bọn họ.
Vô số hạt bụi thật nhỏ có thể nhìn thấy được trôi nổi nhảy nhót trong không trung.
Hạ Hải Lâu nhìn Cố Trầm Chu: Gương mặt anh vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt anh cũng vẫn thâm thúy như trước. Còn có Cố Tân Quân đứng cạnh anh, thêm cả Uông Bác Nguyên.
Lần này, hắn thua bởi Uông Bác Nguyên.
Cố Trầm Chu thì sao?
Anh ta thua bởi ai?
Tiếng động trong sân bay giống như bị một tầng kính vô hình ngăn cách, vang vọng xa xôi không rõ ràng.
Hạ Hải Lâu không hề dời tầm mắt cũng không bước về phía trước, chỉ đứng cách đó vài bước không xa mỉm cười với Cố Trầm Chu.
Ngây thơ giống như một đứa trẻ.
Tàn nhẫn cũng như một đứa trẻ.
Có lẽ là một phút, cũng có lẽ là hai phút.
Khóe môi Cố Trầm Chu nhếch lên khẽ mỉm cười với Hạ Hải Lâu, anh nhẹ gật đầu rồi mới xoay người rời đi.
Hạ Hải Lâu mở di động ra bấm một dãy số, hỏi một câu.
Người trong điện thoại trả lời hắn:
“Uông Bác Nguyên bị người của Ban Kiểm tra Kỉ luật đưa đi.”
Hạ Hải Lâu ‘Ừ’ một tiếng.
Vài giây sau, hắn bấm nút ngắt hội thoại, giơ tay lên quật mạnh điện thoại di động xuống mặt đất.
‘Cốp’ một tiếng, di động bật mạnh vài cái trên mặt đất, vết nứt giống như mạng nhện lan đầy màn hình di động. Trên màn hình, hình người trong đó vẫn vặn vẹo mỉm cười.
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường.
Hạ: [Gõ bát] Tôm hùm, tôm hùm, tôm hùm của tôi đâu?!!
Tôm hùm Cố xuất hiện:…
Hạ: [Nhìn từ trên xuống dưới, nhìn từ trái qua phải][Nháy mắt nổi giận] Ai dám rạch mấy nhát trên vỏ của anh!!!! Thứ của tôi!!! Tên nào dám ăn gan hùm mật gấu!!!! Không muốn sống à?!!!!
Boss Úc bình tĩnh đi ngang qua.
Tôm hùm Cố, Hạ gõ bát:…
Hạ rụt lại: [Ngượng ngùng][Ngượng ngùng][Đau lòng][Đau lòng][Ân cần][Ân cần] Nào, Cố Cố, tôi thổi thổi cho anh, không đau không đau, đau đau bay đi đau đau bay đi
Cố: [Mẹ nó chuyện này đúng là bất thường.]