Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lần này Đổng thái phó không phản đối, phu thê Ngụy Quốc Công tất nhiên không có dị nghị gì, vì vậy Ngụy Bình Viễn sau ba tuổi thì sẽ ở lại phủ Ngụy Quốc Công ba ngày rồi lại sang ở bên chỗ Đổng thái phó ba ngày, cứ lặp lại như thế.
Trong đám danh sĩ, Đổng thái phó có danh vọng hiển hách tự nhiên không phải là hư danh. Ngụy Bình Viễn ở bên cạnh ông nhiều năm, học thức, tài năng cực kỳ nổi tiếng, lại thêm tướng mạo sáng sủa tuấn mỹ, danh tiếng lại càng nổi bật.
Cùng với muội muội ruột dung mạo tuyệt mỹ, hai người họ được xưng là Kim Lăng song bích.
Ừ, ở phương diện này, Thanh Li tự nhận có thể so sánh với bản thân nàng cũng chỉ có vị huynh trưởng này thôi.
- ---------- Càng nghĩ nàng càng cảm thấy, thật ra chỉ có mẫu thân mới thật là người thắng cuộc thôi.
Lúc Đổng thị dẫn nữ nhi qua, Ngụy Bình Viễn đang nói chuyện với phụ thân và huynh trưởng, thấy các nàng đi qua, hắn trước chào mẫu thân rồi mới nhìn Thanh Li, trong giọng nói hàm ẩn không muốn: ‘-------Lúc ta đi muội còn là tiểu cô nương, lúc ta trở lại thì muội đã sắp gả cho người rồi.’
Ở bên ngoài du ngoạn nửa năm, dường như Ngụy Bình Viễn trầm ổn hơn, dù gầy hơn vài phần nhưng lại càng thấy cốt cách rắn rỏi lỗi lạc. Lời này của hắn có chút sầu não, thật là xúc động lòng người. Thanh Li nhìn hắn, lại nhìn đại ca ở bên cạnh, cũng chẳng biết tại sao nàng bỗng có chút nhớ nhung đến rơi nước mắt: ‘---------Vốn dĩ muội đang sợ mình sẽ phải lẻ loi một mình xuất giá, cũng may...Các huynh đều trở về rồi.’