Gia Luật Ngạn trở về Vương phủ, bước vào thư phòng ra lệnh ai cũng không được quấy rầy, mãi đến giờ cơm trưa cũng không thấy ra.
Ngọc Sính Đình vừa tức tối lại vừa bất lực, cũng không biết Gia Luật Ngạn ở trong thư phòng cả buổi rốt cuộc là muốn làm gì, mấy lần muốn đi xem thử đều bị Quan thị cản lại.
Ngọc Sính Đình tức tối nói: “Trước mặt ta mà đau lòng vì nữ nhân khác, rốt cuộc có coi ta ra gì không?”
“Nha đầu kia vừa qua đời, Điện hạ đau lòng cũng là khó tránh. Huống hồ Điện hạ bệnh nặng vừa hồi phục, không nên tiếp xúc với Nương nương thì hơn, để tránh lây bệnh cho Nương nương, hiện giờ Nương nương đang có thai, thai nhi trong bụng quý giá hơn bất kỳ điều gì, vạn lần không thể sơ sót.”
Ngọc Sính Đình hậm hực nói: “Vậy ta phải trơ mắt nhìn chàng vì một nha đầu hoang dã mà chà đạp bản thân sao? Nay chàng là Thái tử một nước, thân thể đã không còn là của riêng mình nữa.”
“Nương nương không thể quá nóng nảy, chờ tâm trạng Điện hạ dần dần bình phục rồi hãy quan tâm thích hợp hơn. Nương nương và Điện hạ ngày tháng còn dài, không vội trong một lúc.”
Ngọc Sính Đình hừ một tiếng, “Mặc kệ chàng vậy, ăn cơm.”
Trương Long nhìn Ngọc Sính Đình đến hoa cảnh ăn cơm, mùi thơm của thức ăn trong noãn các bay ra, nhưng cửa thư phòng vẫn đóng chặt.
Mấy ngày Gia Luật Ngạn ngã bệnh rất ít ăn uống, hôm nay sức khỏe vừa khởi sắc, nhưng từ sáng đến giờ không ăn không uống, Trương Long không kìm được mà lo lắng cho sức khỏe của Gia Luật Ngạn, đang định bạo gan vào khuyên, bỗng thấy cửa phòng cạch một tiếng mở ra.
Gương mặt Gia Luật Ngạn vẫn tiều tụy tái nhợt, thần sắc vô cùng mệt nỏi, hắn vẫy tạy gọi Trương Long vào.
Trương Long dè dặt bước vào thư phòng, không dám tiến gần, chỉ vào sau bục cửa ba bước.
Gia Luật Ngạn lấy trên thư án một bức chân dung đưa cho hắn, khàn giọng nói: “Đi tìm vài họa sư, phỏng theo chân dung này mà vẽ, dán cáo thị treo thưởng khắp các thành trấn nhỏ dọc theo Oán giang, ai tìm được Phu nhân trọng thưởng ngàn vàng.”
Trương Long hai tay đón lấy chân dung Mộ Dung Tuyết, nhìn đôi mắt sống động như thật trong bức tranh, lòng vô cùng khó chịu, thấp giọng nói: “Điện hạ bệnh nặng vừa khỏi, nên chăm lo sức khỏe nhiều hơn.”
Gia Luật Ngạn nói: “Cho dù là sơn thôn hoang dã cũng không được bỏ qua, đều phải phát chân dung.”
“Dạ, tiểu nhân sẽ đi làm ngay.” Trương Long tay cầm chân dung ra khỏi Ẩn Đào các, lòng vô cùng thương cảm, hắn không ngờ Gia Luật Ngạn lại nặng tình với Mộ Dung Tuyết như vậy, đến hôm nay vẫn không chịu từ bỏ, vẫn ôm một tia hy vọng.
Bức chân dung này giống hệt Mộ Dung Tuyết, đôi mắt long lanh thần thái ngời ngời kia thật không khác chút nào.
Nghĩ đến đây, Trương Long càng buồn bã hơn.
Đinh Hương có ý đi đòi tiền, Gia Luật Ngạn vừa đi, nàng ta liền vội vã rời biệt viện, để tránh đêm dài lắm mộng, Thần Uy tiêu cục quỵt nợ.
Nàng ta xuất thân bần hàn, từ nhỏ đã bị người nhà bán cho Mộ Dung Lân làm nha hoàn, đối với nàng ta thì một ngàn lượng này là một khoản tiền cực lớn, cho dù liều mạng cũng phải đòi về.
Vừa đi khỏi biệt viện không xa, phía trước có một người cưỡi ngựa phi đến, nàng ta nhíu mắt nhìn, người trên ngựa chính là Hứa Trạch.
Hứa Trạch gặp được Đinh Hương, lập tức ghìm cương ngựa, phi thân nhảy xuống, bước nhanh đến trước mặt nàng ta, trong lúc khẩn cấp không màng nam nữ hữu biệt, chộp lấy cánh tay nàng ta hỏi: “Tiểu thư nhà cô có thật đã…” Hôm nay hắn vừa mới nghe được tin tức, lập tức chạy đến ngay.
Đinh Hương mắt rưng rưng gật đầu.
Hứa Trạch vẻ mặt đau đớn khó tin, răng nghiến chặt, cơ hàm giật giật, hai mắt đỏ ngầu.
Đinh Hương không nỡ nhìn biểu hiện của hắn.
Hứa Trạch bóp mạnh tay nàng ta, run giọng nói: “Ta không tin, Vương gia không đi tìm nàng sao?”
Đinh Hương gạt nước mắt nói: “Tìm một ngày một đêm rồi nhưng cũng không có tin tức.”
“Nàng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, không đâu.” Hứa Trạch lắc đầu, dường như cảnh tượng trước mắt chỉ là ác mộng, hắn muốn tỉnh dậy khỏi cơn mơ.
“Ta đi tìm nàng.” Hắn tung mình lên ngựa, quay đầu đi mất.
Đinh Hương nhìn theo bóng hắn, ngậm nước mắt thở dài. Hứa công tử thật tốt, đáng tiếc hữu duyên vô phận với tiểu thư.
Nàng bước ra đường lớn, gọi một cỗ kiệu, đi thẳng đến Thần Uy tiêu cục ở đường Trầm Thủy, tìm được Thẩm Uy.
“Thẩm tiêu đầu, mấy ngày trước tôi từng đến một lần, Thẩm tiêu đầu vẫn còn nhớ chứ?”
Thẩm Uy mỉm cười nói: “Đương nhiên còn nhớ Đinh Hương cô nương.”
“Tôi đến để hủy chuyến tiêu đó, xin Thẩm tiêu đầu trả lại một ngàn lượng tiền cọc.”
Thẩm Uy sửng sốt, “Sao Đinh Hương cô nương lại nói vậy? Đã có người đưa hàng đến Nham Môn lâu, tiêu sư thủ hạ của ta đã hộ tiêu lên đường rồi.”
Đinh Hương cũng ngẩn ra, lập tức nói: “Không thể nào, món đồ chủ nhân tôi muốn hộ tống về Tô Châu vẫn còn trong nhà, làm sao có người đưa đồ cho Thẩm tiêu đầu được.”
Thẩm Uy không vui nói: “Đinh Hương cô nương, Thần Uy tiêu cục của ta làm ăn ở đường Trầm Thủy này ba mươi hai năm chính là nhờ vào tín nghĩa và danh dự, chưa bao giờ có chuyện tham tiền của ai, càng không vì một ngàn lượng bạc mà đánh mất thanh danh ba mươi hai năm của ta.”
Đinh Hương không thể tin hỏi: “Người đưa hàng là ai?”
Thẩm Uy nói: “Là một thiếu niên tên Tô Quy.”
Đinh Hương tức tối nói: “Nhà tôi chưa bao giờ quen người tên Tô Quy, lẽ nào là do ông bịa đặt?”
Thẩm Uy cũng nổi giận, lớn tiếng nói: “Lúc đầu cô nương đến giao tiền đặt cọc chính miệng giao hẹn với lão phu, bảy ngày sau vào giờ Thìn nhận hàng ở Nham Môn lâu. Còn người giao hàng là ai cô nương không hề nói tên, nay lại thề thốt phủ nhận chuyện này, lẽ nào cô nương muốn ăn vạ chăng?”
Đinh Hương vốn không tin, lòng thầm nói, ông mới ăn vạ ấy. Nàng ta hậm hực hỏi: “Hắn đưa đồ gì?”
“Là một tay nải, hắn nói đồ vật quý giá, phải đi cùng tiêu, hiện giờ đã lên đường mấy ngày rồi, đi theo đường cái, nếu Đinh Hương cô nương không tin, chỉ cần phái người đuổi theo xem thử có thật người này hay không. Thần Uy tiêu cục ta chưa bao giờ nói dối.”
Thẩm Uy thân hình cao lớn, tướng mạo uy vũ, lúc nổi giận mắt hổ trợn tròn, mày kiếm dựng ngược, Đinh Hương hơi sợ, lòng nghĩ mình sức yếu thế cô, lại không có thân phận địa vị gì, cho dù Thẩm Uy cố tình nuốt mất một ngàn lượng bạc này, mình cũng không làm gì được, đánh không lại, nói cũng không lại, cần phải cầu cứu viện binh đến mới được.
Vậy là nàng ta quay người hậm hực bỏ đi, dọc đường suy nghĩ có nên cho Gia Luật Ngạn biết chuyện này không.
Nhưng nghĩ lại, lúc đó Mộ Dung Tuyết dặn đi dặn lại không thể cho Gia Luật Ngạn biết, lẽ nào là lén Gia Luật Ngạn gửi trang sức quý giá gì đó về quê, để Mộ Dung Lân bán đi lấy tiền dưỡng lão?
Tóm lại, một ngàn lượng để đưa một chiếc cung thao về, có đánh chết nàng ta cũng không tin.
Trở về biệt viện, nàng ta càng nghĩ càng thấy chuyện này kỳ quặc.
Mộ Dung Tuyết đến Kinh thành, chỉ quen người nhà Hứa Trạch và Triệu Chân Nương.
Triệu gia ở ngay bên cạnh nhà Mộ Dung Lân, người trong nhà Đinh Hương đều quen biết, ngay cả hạ nhân nàng ta cũng nghĩ hết một lượt, không có ai tên Tô Quy.
Lẽ nào Tô Quy kia là hạ nhân trong nhà Hứa Trạch?
Cũng có thể trong chiếc hộp gấm vốn không đựng cung thao, Mộ Dung Tuyết giao đồ cho người tên Tô Quy đó, tiện tay đặt cung thao vào trong hộp.
Nhưng nàng ta và Mộ Dung Tuyết hầu như hình bóng không rời, Mộ Dung Tuyết hầu như không hề ra khỏi biệt viện, làm sao giao đồ cho Tô Quy?
Cuối cùng, nàng ta quyết định đi tìm Hứa Trạch một chuyến, xem thử Tô Quy có phải người trong phủ hắn không, nếu không phải thì nhờ hắn đưa mình đi tìm Thẩm Uy đòi tiền, Hứa Trạch vốn là con trai của Tĩnh Quốc Tướng quân, có cho tên Thẩm Uy kia cũng không dám quỵt nợ.
Sau khi quyết định, mỗi ngày Đinh Hương đều đến nhà Hứa Trạch một chuyến, nào ngờ liên tiếp ba ngày Hứa Trạch đều không có nhà.
Đinh Hương thầm nghĩ, lẽ nào Hứa công tử vẫn tìm tiểu thư bên bờ Oán giang?
~~
Chớp mắt đã rời khỏi Kinh thành mười ngày. Trái tim thấp thỏm bất an như đào phạm của Mộ Dung Tuyết cuối cùng cũng đặt xuống.
Lần này cuối cùng nàng đã rời khỏi Kinh thành, cũng rời khỏi Gia Luật Ngạn.
Nhưng ra đi thành công lần này, không hề khiến lòng nàng vui mừng hớn hở, ngược lại còn cảm thấy vô cùng hụt hẫng, buồn rầu thương cảm, tâm tình hoàn toàn khác với lần trước rời đi.
Có được tự do nhưng đồng thời cũng mất đi hắn. Đời này của nàng, e là sẽ không toàn tâm toàn ý yêu một người như vậy nữa.
Vô số hồi ức lặp đi lặp lại trong đầu, đặc biệt là sự quan tâm chăm sóc và thay đổi của hắn sau khi tay nàng bị thương. Vậy là nàng thường không kìm được nghĩ, tin mình “chết đi” có phải sẽ khiến hắn đau lòng lắm không?
Dọc đường nàng cũng nghe nói có người bàn luận tin tức đương kim Thánh thượng đã lập Thái tử. Nàng nghĩ cuối cùng hắn cũng có được ngôi vị Thái tử mong ước ngày đêm. Niềm vui to lớn này chắc sẽ nhấn chìm chút bi thương nhỏ nhoi kia.
Chờ hắn đăng lên Hoàng vị, khắp thiên hạ đều là Vương thần, hắn muốn bao nhiêu mỹ nữ cũng sẽ liên miên bất tuyệt, nàng chẳng qua chỉ là một khách qua đường trong đời hắn, chắc hắn cũng chỉ đau lòng mấy ngày mà thôi.
“Tiểu Tô, đói không?”
Thương Hổ cắt ngang suy nghĩ của nàng, cười ha ha đưa đến một chiếc bánh nướng.
Mộ Dung Tuyết cười lắc đầu, “Không đói. Đa tạ Thương đại ca.”
Thương Hổ xem xét thân hình của nàng, lắc lắc đầu, tặc lưỡi nói: “Tôi nói Tiểu Tô này, cậu ăn như vậy không được đâu, phải ăn nhiều uống mạnh vào mới cao to được, nam tử hán đại trượng phu phải có thân hình như chúng tôi mới có khí khái nam nhi. Chứ như cậu thật giống hệt một tiểu cô nương.”
Mộ Dung Tuyết cười nói: “Thương đại ca nói có lý, khổ nỗi thể chất của tôi là người phương Nam, có ăn thế nào cũng không mập được.”
Thẩm Bằng nói: “Vậy thì luyện võ rèn sức khỏe.”
Mộ Dung Tuyết lập tức nhanh chóng tiếp thu gật đầu: “Được, chờ về đến Tô Châu tôi cũng mời một sư phụ dạy chút công phu quyền cước.”
Thẩm Bằng nói: “Chẳng phải sao, cậu xem người luyện võ chúng tôi đi, đâu có ai sợ lạnh như cậu, suốt dọc đường không tháo khăn gỡ nón lấy một lần.”
Không nói còn đỡ, hắn vừa nói, Mộ Dung Tuyết lại kéo luôn nón xuống, cười hi hi nói: “Thẩm đại ca là anh hùng hào kiệt, tôi đâu thể bì được. Từ nhỏ tôi đã sợ lạnh, sức khỏe yếu, mẹ tôi nuôi tôi như một cô nương vậy, chỉ sợ tôi đoản mệnh thôi.”
Thương Hổ cười ha ha nói: “Chả trách Tiểu Tô lại nho nhã thanh tú như vậy.”
Đoàn người cười cười nói nói, thoáng chốc sắc trời đã tối, liền thu xếp tìm một hắc điếm.
Từ sau khi rời khỏi Kinh thành Mộ Dung Tuyết liền một mình một phòng, từ đầu đến cuối đều đeo tay nải lên vai, chúng nhân đều vô cùng hiếu kỳ, cũng không biết chuyến tiêu này rốt cuộc là hộ tống đồ gì.
Mộ Dung Tuyết vào phòng, đặt tay nải lên giường, sau đó gọi tiểu nhị vào pha một chậu nước nóng, rửa tay rửa mặt, tiếp đó lại cởi giày vớ ngâm chân.
Nàng mãn nguyện thở phào một hơi, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện.
“Xin hỏi các hạ có phải là Thẩm Bằng tiêu sư của Thần Uy tiêu cục không?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Mộ Dung Tuyết kinh ngạc đến mức suýt chút đạp đổ chậu nước.
~~
Gia Luật: Ngược chết anh rồi, rốt cuộc đến lúc nào mới cho cô em kia quay về trong chén anh đây… lăn lộn
Mẹ Kim: Bình tĩnh… Nhanh thì ba tháng, chậm thì nửa năm, phải xem tốc độ xe ngựa nữa…
Gia Luật: Mẹ Kim, bà thật chẳng thực tế chút nào… tức tối