Trẫm Không Muốn Sống Nữa

chương 59: lễ đội mũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việc Hoàng đế đại hôn đối với quần chúng nhàm chán, gió êm sóng lặng lâu năm của Cung quốc mà nói, có thể xem như việc vui, đám quần chúng này tất nhiên cũng bao gồm cả nhóm thần tử nhọc nhằn, cay đắng bận rộn suốt một năm của Cung quốc.

Triều thần khác: "Cuối cùng cũng được nghỉ rồi! Cuối cùng cũng được dẫn lão bà và bọn nhỏ đi ngao du rồi!"

Quan viên Lễ Bộ thức đêm: "Thúi lắm!"

Triều thần khác: "Đã lâu không đi Trích Nguyệt các rồi! Hoa khôi tiểu thư xin đợi đại nhân ta!"

Quan viên Lễ Bộ tiếp tục thức đêm: "Biến ngay!!"

Triều thần khác: "Này, ngày thường trong lục bộ, chỗ các ngươi là nhàn hạ nhất, chỉ bận lúc này thôi mà, làm gì mà hung hăng thế?"

Quan viên Lễ Bộ còn đang thức đêm: "Cút!!!"

Ấn theo lễ nghi, nghi thức đại hôn của Sầm Duệ được tiến hành cùng với lễ đội mũ, cho nên tất cả quan viên liên can của Lễ Bộ đều mang chăn màn gối đệm dọn vào nha môn. Cuối cùng mất gần nửa tháng, Lễ bộ cũng định xong đại khái được bước đầu các nghi thức, Lễ bộ Thượng Thư dẫn cặp mắt đen xì như gấu mèo dâng tấu lên khẩn cấp cho hoàng đế bệ hạ kiểm duyệt và chờ đợi khen ngợi.

Có thể nói Sầm Duệ chẳng biết gì về mấy cái hôn điển này cả, giả vờ giả dạng lật xem hai lần: "Ừ, tất cả cứ..."

Nói được một nửa bị bàn tay đưa ra của Phó Tránh đánh gãy, Phó Tránh lấy tập tấu chương dày cộp trong tay nàng ra, ngồi bên cạnh cẩn thận đọc từng ly.

Thượng thư vẫn chưa chịu đi, cố chớp đôi mắt ti hí của mình: "Bệ hạ ~~~" Người ta vất vả lâu như vậy, không cho cái gì đó gọi là tỏ vẻ gì đó sao?!

Sầm Duệ run bắn, dựng thẳng lông tơ, giả lả cảm động nói: "Ái khanh vất vả... Như vậy đi, toàn bộ quan viên của Lễ Bộ được thưởng thêm ba tháng lương."

Thượng thư đại nhân nhanh chóng đánh bàn tính trong lòng, ba tháng lương à, ừm, đủ để ăn chơi nhảy múa một trận rồi!! Cảm thấy mỹ mãn cảm tạ long ân, trở về tiếp tục tăng ca...

"Loại chuyện này trực tiếp giao cho Lễ Bộ là được, có cái gì đẹp mặt?" Trong thư phòng không còn ai khác, Sầm Duệ ôm túi đường đi tới cạnh Phó Tránh bĩu môi.

Phó Tránh vung tay lên bắt, kéo nàng ngồi xuống đùi mình, tự nhiên mà há miệng cắn miếng đường trong tay nàng, bất mãn nói: "Đại hôn cả đời chỉ có một lần, đương nhiên phải thận trọng vạn phần, chỉ là..."

Đầu ngón tay của Sầm Duệ lơ đãng chạm qua bờ môi lạnh của Phó Tránh, đầu quả tim rung lên, lặng lẽ giấu cái tay kia đi: "Chỉ là cái gì?"

"Chỉ là nhìn nàng thú người khác," Phó Tránh nhéo mặt nàng, cười khổ: "Trong lòng mang tư vị thật khó hiểu."

Sầm Duệ lâm vào trầm mặc, thân phận hoàng đế này phân rõ nàng và Phó Tránh không thể như những đôi lứa bình thường đàm hôn luận gả, cưới hỏi đàng hoàng. Nàng cúi đầu gẩy gẩy quất đường trong bát, không dám nhìn thần sắc của Phó Tránh, thật lâu sau nói: "Từ Sư xin nghỉ bệnh, ta bảo Tạ Dung đi tiếp đãi Đồ Khả Tư Hãn, trong triều không còn người khác, ngươi đi đối phó với Tam hoàng tử Tấn quốc được không?"

"Đối phó?" Phó Tránh thu hồi tâm tư, bật cười nói: "Nghe khẩu khí của nàng thì thấy hắn không dễ ở chung lắm hả?"

"Lão hoàng đế Tấn quốc sắp chết, hắn và Thái tử càng đấu hăng hơn, lần này tới, tám phần là muốn mượn sức ta giúp hắn một tay. Người nọ tâm kế thâm trầm, ta ước gì hắn và Thái tử ca ca của hắn đã đấu từ vài chục năm trước rồi, không rảnh tới giờ tính kế ta." Sầm Duệ bóc vỏ kẹo, nhét vào miệng, yếu ớt nói: "Điều đáng ghét nữa là, mấy ngày nay lão hoàng đế Tấn quốc và Đồ Khả Tư Hãn đã đỏ hai con mắt lên rồi, sứ giả hai nước cùng tới kinh thành, không thiếu đủ trò đả kích ngấm ngầm hoặc công khai. Bên nào nháo ra mạng người, ta cũng không thoát được can hệ. Ngươi nói xem sắp xếp chỗ ở của hai đoàn ở xa nhau, muốn nhìn mặt nhau cũng khó đã đủ chưa?"

Phó Tránh nhìn lớp đường dính trên khóe môi nàng, môi hồng phấn đường trắng, trái tim cũng như phủ đường, nghiêng người qua liếm chỗ đó.

Mặt Sầm Duệ lập tức đỏ bừng, muốn đẩy hắn ra, đang nói chính sự mà nháo loạn cái gì, lại nghe hắn mím môi nói: "Ở xa nhau ngược lại càng dễ hành động, không bằng đặt cạnh nhau cho kiêng kị, không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Vì thế, sứ đoàn đến từ thảo nguyên và sứ đoàn đến từ Tấn quốc xa xôi cứ như thế không hề phát giác ra đã bị an bài tới ở gần nhau. Hơn nữa hai đoàn vào thành từ hai trạm quan dịch hai bên, cho nên ở cùng nhau tới mấy ngày rồi cũng chưa phát hiện kẻ thù ở ngay cách vách...

┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉

Ấn theo lục lễ "Nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, cáo kì, thân nghênh", Hoàng hậu tương lai phải ở nhà mẹ đẻ tới tận ngày thân nghênh. Nhưng Hoàng hậu nương nương tương lai đã được "đón" vào hoàng cung từ mấy năm trước rồi, lấy đâu ra nhà mẹ đẻ? Không đợi Lễ bộ Thượng Thư vắt hết óc, hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ đã vung bút son, thân điểm Hộ Bộ Thượng Thư Vân Đình làm "Quốc trượng", trực tiếp đưa Võ Chiêu công chúa tới Vân phủ.

Giải thích luôn cho nóng về Tam thư, Lục lễ: (Mình sưu tầm từ nhiều nguồn)

– Tam thư: Thư nhà trai gửi cho nhà gái.

+ Sính thư: Thư dùng lúc đính hôn, nhà trai viết rồi nhờ người làm mai trao cho nhà gái ở lễ "Nạp cát", ngỏ ý cầu hôn với nhà gái và xin được sang bàn chuyện cưới gả.

+ Lễ thư: Dùng khi "Nạp chinh", gồm danh sách cách lễ vật.

+ Thân nghênh thư: Dùng khi nghênh thú tân nương, ở lễ thứ .

– Lục lễ:

+ Nạp thái: Nhà trai nhờ người mai mối sang dạm hỏi, thưa chuyện về ý định cưới xin của nhà trai. Ở một số nơi, nhà trai còn mang tới một cặp "nhạn", ngỏ ý đã kén chọn nơi đó.

+ Vấn danh: Nhà trai nhờ bà mối hỏi tên, ngày sinh của cô gái, rồi tới tông miếu bói toán cát hung.

+ Nạp cát: Báo cho nhà gái là đã xem được quẻ, quẻ tốt thì định ra hôn ước, quẻ không tốt thì thôi. (Sính thư đi kèm nếu việc thuận lợi)

+ Nạp chinh: Nhà trai phái người đưa sính lễ. (Lễ thư đi kèm)

+ Cáo kì: Xin ngày giờ rước dâu, thỉnh nhà gái xác nhận hôn lễ.

+ Thân nghênh: Hôn lễ (Thân nghênh thư đi kèm)

Từ tướng vốn dĩ đã ngã bệnh lại càng không dậy nổi, bổn tướng đây là tạo cái gì nghiệt gì chứ, lại bị chính tiểu đệ đâm một đao a! Từ gia ta có cả một đại nghiệp, cả một trời đại thế lực, mà chẳng lẽ không nuôi nổi một cô công chúa sao?!

Đêm hôm đó Vân Thượng Thư tới Tướng phủ, ôm đùi Từ tướng, đặt chủy thủ lên cổ tỏ rõ chí hướng: "Hu hu hu, đại nhân, hạ quan vĩnh viễn trung thành với ngài ạ. Hạ quan đã theo ngài vài chục năm rồi! Công chúa nhận hạ quan làm nghĩa phụ, cũng chẳng khác nào nhận ngài làm nghĩa phụ đâu! Hạ quan cũng không phải kẻ tiểu nhân bội bạc mà!"

Từ tướng âm tình bất định nhìn hắn, ước lượng sự trung tâm, hừ một tiếng đá văng hắn ra: "Cút, cút đi, dao còn chưa rút khỏi vỏ, định dọa ai!"

"..." Tướng gia thật đáng ghét, nhìn thấu rồi lại còn vạch trần người ta!

Một trụ cột khác của triều đình là Ngụy gia tỏ vẻ không có nhiều can hệ tới cuộc đế hôn này, nhiều lắm cũng chỉ có Ngụy Trường Yên phụ trách giữ trật tự kinh thành, lại có Đô hộ Chúc Bá Phù ở bên hiệp trợ, ngày thường cũng không có mấy việc tới tay Ngụy Trường Yên. Nhưng trên thực tế, so với quan viên Lễ bộ, thậm chí hắn còn bận rộn hơn, không chỉ sửa thái độ có lệ ngày xưa, ngày ngày lâm triều điểm danh, lại còn thường xuyên tập võ, rồi tranh thủ đi lại với các triều thần khác.

Tất cả những động tĩnh này không thoát khỏi tay Ngự Sử Trung Thừa Chung Sơ, chẳng mất nhiều thời gian đã có một bản tấu đặt trước mặt Sầm Duệ, Chung Sơ mang vẻ mặt nghiêm túc lãnh sát nói: "Động tác này của Vệ Dương hầu mà còn tiếp diễn, tất sẽ sinh bè kết phái, tạo thành họa."

"Bản tính của hắn trẫm vẫn còn hiểu, không phải người ham thích quyền thế." Sầm Duệ lắc đầu, đặt tấu chương sang một bên.

"Quyền thế tạo người, đắm chìm trong danh lợi rồi lạc bản tính cũng là chuyện sớm hay muộn." Chung Sơ vẫn chấp nhất.

Sầm Duệ nghe hắn ăn nói rét lạnh, lại cầm lại tấu chương nhưng không mở ra xem, cười nhìn Chung Sơ: "Có ai nói với Chung khanh chưa, là ngươi làm việc rất cẩn thận, làm quan cũng thanh liêm đơn giản, nhưng cách dùng từ quá khắc nghiệt lạnh lùng, không chịu nể mặt người khác?"

Biểu tình của Chung Sơ không hề sứt mẻ: "Rất nhiều người."

"Loạn thế dùng tiêu chuẩn nặng, nhưng hiện tại thái bình thịnh thế, ác quan trọng hình sẽ tạo họa dân."

"Ở trong lòng của thần, bây giờ không hẳn là thái bình thịnh thế." Chung Sơ có nề nếp nói.

"Không sợ sẽ gây thù kết oán cho mình sao?" Sầm Duệ nở nụ cười, trong mắt lại đang nhìn kỹ Chung Sơ.

"Từ ngày nhậm chức ở Ngự Sử, thần đã không còn sợ." Chung Sơ lạnh nhạt nói.

"Ngươi không sợ, thì cũng nên suy nghĩ cho người nhà của mình một chút. Quyền thế đấu đá, chẳng may vô tình đá trúng một hai người vô tội không tính là lạ." Sầm Duệ nhìn con ngươi lặng lẽ của hắn nổi lên gợn sóng, hình như có phẫn hận lại có bất đắc dĩ, chậm rãi xoay chuyển ngữ điệu: "Nếu ngươi thật sự không sợ, trẫm sẽ giao vị trí Ngự Sử Đại Phu cho ngươi. Về sau những việc liên quan tới Từ Ngụy không cần thông qua lâm triều, trực tiếp đưa tới trước mặt cho trẫm. Đúng rồi, lần này trẫm đại hôn, phía bên Hộ Bộ ngươi không cần siết chặt, Vân Đình muốn dùng tiền làm gì cứ để cho hắn dùng, không quá giới hạn là được."

Chung Sơ giật mình ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Sầm Duệ một lát, mới thong thả quỳ xuống tạ ơn.

Hoàng đế đại hôn, thời cơ khó gặp, kiếm lời ở giữa ra nhiều không đếm xuể. Nếu Sầm Duệ cố ý "cho" Vân gia, thì sẽ cho hết mọi ngon ngọt trên đời, để triều thần nhìn được bệ hạ "ân sủng" Vân thị tới mức nào. Sầm Duệ đang có ý xấu châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa Từ tướng và Hộ Bộ Thượng thư, nào ngờ chiến tuyến của đối phương quá vững chắc, đành từ bỏ nhất thời, chờ đợi thời cơ khác.

┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉

Sau khi tiến hành nạp thái và vấn danh, không tới mấy ngày đã đến lễ đội mũ của Sầm Duệ. Ấn theo lễ chế, ngày ấy sẽ do trưởng bối trong hoàng thất đứng ra chủ trì quan lễ, làm lễ đội mũ cho Sầm Duệ, chiêu cáo thiên hạ nàng đã thành nhân. Thế nhưng, trưởng bối của Sầm Duệ gần như về trời hết rồi, những người còn lại thì không chọn nổi ai vừa có tư lịch vừa có thanh danh để đảm đương trọng trách. Lễ Bộ Thượng Thư đau khổ suy tư một đêm không ngủ, ngày tiếp theo, trời còn chưa sáng đã chạy tới quý phủ của Phó Tránh: "Thái phó đại nhân! Cứu ta!"

Phó thư đồng: A, đại nhân nhà mình lại hãm hại thần tử đáng thương nào đó sao?

Phó Tránh nghe xong lời khẩn cầu của Thượng thư đại nhân, trầm ngâm một lúc lâu, mới gật đầu đáp ứng.

Lễ đội mũ ngày hôm ấy của Sầm Duệ, "trưởng bối" xuất hiện trước mặt nàng, chính là người vừa ngày hôm trước còn cùng mình chành chọe trong Ngự Thư phòng – Phó Tránh...

"..." Khóe miệng của Sầm Duệ giật giật, nhìn Phó Tránh bưng thông thiên quan bước từng bước về phía mình.

Đám triều thần đứng phía dưới vây xem không biết, trong nội tâm hoàng đế bệ hạ nhà mình không phải tràn ngập kích động, mà là tràn đầy cảm thán a!

Khuôn mặt của Phó Tránh vẫn bình tĩnh và lạnh lùng như ngày thường, có điều trong lòng cũng cảm khái rất nhiều. Hắn tận mắt nhìn một đồ đệ "bất hảo" đi từ lúc không am hiểu thế sự tới ngày hôm nay trở thành đế vương tao nhã nội liễm, có vui mừng, có sung sướng, có kiêu ngạo, đủ loại cảm xúc mênh mông đan xen trong lòng, để rồi lòng bàn tay bỗng sinh ra tầng mồ hôi mỏng. Hắn thấy tự giễu, không ngờ Phó Tránh hắn cũng có một ngày giống đám thiếu niên non trẻ, khẩn trương bước từng bước về phía người trong lòng.

Sầm Duệ như cảm nhận được mà ngẩng đầu, giây phút khi ánh mắt hai người giao nhau, cả hai cùng lập tức tránh đi. Sầm Duệ cúi đầu, khóe miệng cong cong.

Cách đó không xa, một người đứng đầu võ quan lẳng lặng nhìn cảnh này, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lắng đọng hàn ý thật sâu.

Kết thúc lễ đội mũ, Sầm Duệ nhận tam quỳ cửu bái của các vương công, đại thần, rồi di giá tới Thái Miếu tế tổ. Khi đi thoáng qua Phó Tránh, có cục giấy nhỏ được nhét vào tay nàng, tới khi lên ngự liễn, bên cạnh không có ai, nàng mới vụng trộm lấy ra xem, là một miếng bánh cao. Nàng buông thõng hai vai, nhét điểm tâm vào miệng, xem như hắn có chút lương tâm, sắp đói chết nàng rồi.

Một loạt hoạt động về hôn lễ sau lễ đội mũ, trên cơ bản là không có chuyện gì của Sầm Duệ. Nhiệm vụ của nàng là ứng phó với các đội nhân mã mang mỹ danh là đến chúc mừng nàng thú lão bà, bao gồm cha vợ trên thực tế – Đồ Khả Tư Hãn, hoàng tử Tấn quốc tiếu lý tàng đao, còn cả hai vị huynh trưởng không khiến nàng bớt việc...

Gần đây Yến Vương ở trong kinh cứ như đang khoe khoang với nàng vậy. Khoe gì ư? Khoe cho nàng biết hữu tướng mà nàng coi trọng cùng thân ca ca của nàng có bao nhiêu cái chân không minh bạch! Lúc nào cũng thấy tìm Tạ Dung đàm dạo suốt đêm, du ngoạn kinh thành. Khiêu khích a, khiêu khích trần trụi hoàng quyền của nàng!

Sầm Duệ trầm mặt, quyết định mắt không thấy tâm không phiền, các ngươi muốn gần thế nào kệ các ngươi, lão tử coi như không phát hiện. Nàng lại không biết, Tạ Dung phải vội vàng ứng phó với Đồ Khả Tư Hãn, dù Yến Vương có muốn gần, thì nói không được mấy câu đã bị người ta vội vàng thỉnh đi rồi.

"Công tử, ngài bảo tiểu nhân mượn cớ đến gọi ngài đi, chẳng lẽ sẽ không sợ Yến Vương điện hạ không vui sao?" Gã sai vặt bên cạnh Tạ Dung nói.

Tạ Dung ngồi trong xe nghỉ ngơi, từ từ nhắm hai mắt hỏi: "Thanh Lưu, ngươi nghĩ một mưu sĩ cần cái gì nhất?"

Gã sai vặt suy nghĩ mãi, thử trả lời: "Mưu sĩ là tri kỷ, tất nhiên phải tìm được một minh chủ."

Trong xe yên tĩnh, Tạ Dung nói: "Nếu bây giờ bệ hạ là minh chủ thì sao?" Hoặc là nói, nay hoàn toàn không cần một minh chủ, hoàng đế càng bình thường vô vi thì thế nhân càng có thể nhìn ra công phụ tá của hắn. Còn Yến Vương... Hắn tài đức sáng suốt đã nổi tiếng hậu thế, Tạ Dung hắn có anh tài ngút trời cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không đáng khen.

Gã sai vặt cả kinh, công tử muốn...

"Ta còn đang suy nghĩ." Tạ Dung thở dài một tiếng nhỏ tới mức không thể nghe rõ.

Một vị khác khiến Sầm Duệ đau đầu là Kim Lăng vương, từ khi Sầm Huyên gả đến Tấn quốc, cứ hai ngày ba bận không có việc gì là Kim Lăng vương lại chạy tới kinh thành, kể lể với Sầm Duệ là hắn buồn chán bao nhiêu, cô độc bao nhiêu, bất lực bao nhiêu.

Sầm Duệ chịu không nổi, hỏi, ca à, không phải ca còn có lão bà sao?

Kim Lăng vương gạt lệ: "Tình yêu nam nữ sao có thể so với thân tình? Hai vị huynh trưởng tu tại chùa; Ngũ đệ và thần đã bất hòa từ nhỏ, cũng không thân cận; Huyên Nhi thì gả tới Tấn quốc, thần chỉ có mỗi bệ hạ ngài cùng huynh trưởng là hai thân nhân duy nhất thôi. Nói tới huynh trưởng, lần này bệ hạ đại hôn, huynh trưởng không có lệnh không thể vào cung, liền nhờ thần chuyển một bức họa hắn tự tay vẽ, coi như quà mừng."

Người ta đã có ý chúc mừng, Sầm Duệ cũng không thể trực tiếp cự tuyệt, liền sai Lai Hỉ nhận lấy.

Kim Lăng vương còn nói Sầm Cẩn ở dân gian nhớ Sầm Duệ như thế nào bla bla đủ chuyện, rồi mới thật cẩn thận hướng về phía Sầm Duệ cầu ý chỉ: "Bệ hạ đại hôn, có để cho huynh trưởng tiến cung dự lễ hay không?"

Tuy Kim Lăng vương hay lải nhải, nhưng người thành thật, Sầm Duệ nhìn hắn khẩn thiết, nghĩ cũng không phải việc lớn, nên đáp ứng.

Sau đó vô tình nhắc tới với Phó Tránh việc này, Phó Tránh nhắc nhở nàng dành chút thời gian tìm hiểu về Sầm Cẩn, dù sao hoàng tử này đã lưu lạc bên ngoài mười năm rồi.

Sầm Duệ hoàn toàn thất vọng: "Cái này còn cần ngươi nói sao, ta sớm phái người đi thăm dò gốc gác của hắn rồi." Không khỏi thở dài: "Lão tử của ta thế mà cũng đành lòng được, nhi tử thân sinh mà để kệ bên ngoài không hỏi bao nhiêu năm, giờ hắn so với dân chúng bình thường còn khổ hơn."

Phó Tránh trầm mặc không lên tiếng, trong thiên gia, hai chữ thân tình là buồn cười nhất.

Hoa sen đỏ nở rộ trong hồ, thảm đỏ trải dài trên ngự đạo từ thềm cung điện xuống thẳng Chu Tước môn, cuối cùng cũng tới ngày hoàng cung Cung quốc nghênh đón tân nữ chủ nhân.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio