Trẫm đưa lưng về phía Hoàng thúc và Quận chúa, vội vàng nháy mắt ra hiệu lia lịa với Tể tướng.
Tể tướng nghi hoặc nhìn trẫm mấy cái.
Tể tướng coi như vẫn còn vững vàng bình tĩnh nhanh nhạy sắc bén, anh ta chắp hai tay sau lưng, hỏi: “Hóa ra là nữ sử bên cạnh bệ hạ, tại sao lại ở cùng với Lũng Tây vương?”
Trẫm vội vàng nói: “Chẳng phải để tìm bệ hạ với quận vương điện hạ sao ạ. Tiếc là những gì em biết hữu hạn, ra khỏi thành rồi mà vẫn chưa thể tìm được bệ hạ. Em cảm thấy nên về cung tìm lại xem sao, biết đâu còn manh mối nào chưa được phát hiện!”
Vừa tiếp tục nháy mắt.
Tể tướng có lẽ đã get được cảm xúc qua nét mặt của trẫm.
Tể tướng chỉ chiếc xe ngựa bên cạnh, nói: “Ta đang định vào cung tìm Cao tổng quản, chi bằng nữ sử trở về với ta đi.”
Trẫm như trút được gánh nặng, lập tức nói: “Được ạ được ạ!”
Trẫm đang định trèo xuống khỏi lưng ngựa bằng cả tay lẫn chân.
Hoàng thúc bỗng nhiên thu hai tay lại: “Cô vương cũng tính đi gặp Thái Hậu, tiện đường đi chung, khỏi cần làm phiền Lữ tướng.”
Trẫm thật sự không ngờ á.
Còn có ngày trẫm được Hoàng thúc và Tể tướng tranh đoạt.
Biết làm sao đây trẫm còn chưa chuẩn bị tinh thần sẵn sàng sắm vai hồng nhan họa thủy bị hai nam chính tranh cướp vỡ đầu khiến cho thiên hạ gió tanh mưa máu đâu.
Trẫm được Hoàng thúc ôm chặt vào lòng bằng cả hai tay.
Hạnh phúc tới quá đột ngột.
Tuy rằng trẫm rất luyến tiếc vòng ôm của Hoàng thúc, nhưng trẫm vẫn biết cái gì quan trọng cái gì không.
Trẫm lưu luyến dựa vào lòng Hoàng thúc để cảm nhận nhấm nháp một lát.
Trẫm quay đầu, thẹn thùng nói với Hoàng thúc: “Bao nhiêu người đi lại trong thành, nam nữ ngồi chung một ngựa, e là không ổn ạ…”
Trẫm quay đầu lại, chạm đúng mặt Quận chúa ở đằng sau mình.
Mặt Quận chúa tỏ vẻ “Vờ lờ đã ôm nhau cả quãng đường rồi tới giờ mới nói không ổn có phải quá muộn rồi không đây sẽ lặng lẽ xem đấy vờ vịt”.
Hoàng thúc cũng không buông trẫm ra.
Hoàng thúc lập tức ngồi ngay ngắn, liếc mắt về phía Tể tướng, nhìn xuống từ trên cao, nói với vẻ kiêu căng ngạo mạn khủng khiếp: “Nam nữ ngồi chung một ngựa không ổn, chẳng lẽ ngồi chung một xe lại ổn ư?”
Trẫm lập tức bị thuyết phục bởi khí thế tổng tài bá đạo của Hoàng thúc.
Tể tướng cũng không phải hạng ăn không ngồi rồi.
Tể tướng rất bình tĩnh: “Nữ sử ngồi xe, hạ quan cưỡi ngựa đi theo bên cạnh.”
Tể tướng nói xong còn vội vàng liếc Quận chúa một cái.
Trẫm đọc cái là hiểu ánh mắt thằng chả liền.
Ta sẽ không ngồi chung xe lằng nhằng mờ ám với người con gái khác đâu! Tấm tình chân thành chung thủy của ta với nàng bao năm qua vẫn không thay đổi, ta luôn thủ thân như ngọc có trời đất chứng giám!
Sự si tình chung thủy của Tể tướng khiến người ta cảm động ghê.
Huống chi Tể tướng lại đẹp trai như thế, còn trẻ mà đã ngồi ở địa vị cao nắm quyền hành, hình tượng Jack Sue quá rồi còn gì.
(Jack Sue/Tom Sue/Harry Stu: Mary Sue nhưng mà phiên bản nam.)
Tể tướng không hổ là nam chính chủ chốt của áng văn này.
Chỉ cần nữ chính ngon ngon một tí, thì đây chính là thiết lập tiêu chuẩn của phim cổ trang thần tượng.
Nhưng vai đấy mà vận vào Quận chúa…
Trẫm mường tượng đến cảnh kết truyện, Tể tướng chờ được tia sáng cuối đường hầm, bái thiên địa trở thành vợ chồng vào động phòng sinh con cái con cháu đề huề với Quận chúa.
Vẫn cảm thấy hơi đau mắt.
Trẫm những tưởng Hoàng thúc sẽ tiếp tục ngang ngược tranh cướp trẫm với Tể tướng.
Nhưng Hoàng thúc lại cúi đầu, dịu dàng hỏi trẫm: “Em thấy sao?”
Lập tức lại biến thân từ tổng tài bá đạo thành chàng trai dịu dàng ấm áp, mượt mà không kẽ hở.
Trẫm nhũn người vì ảnh.
Trẫm rất muốn nói: “Chọn chàng chọn chàng chọn chàng! Trẫm cưỡi chung ngựa với chàng cả đời!”
Nhưng phấn nền má hồng kẻ mắt chất lượng thấp thời cổ đại không chịu nổi đâu.
Trẫm cảm nhận được mồ hôi lấm tấm trên trán mình, quẹt bừa một cái là thấy tay toàn phấn.
Trẫm đành tạm nhẫn tâm vung kiếm chém tơ tình: “Điện hạ đi tìm bên ngoài cung, nô tỳ vào trong cung tìm kiếm manh mối, hai bên cùng đi, có lẽ… sẽ hiệu quả hơn ạ?”
Cảm xúc phức tạp thoáng hiện lên trong mắt Hoàng thúc.
Trẫm không đọc vị được đấy là thất vọng? Hay là hiểu rõ vì nhìn thấu thứ gì?
Coi như thất vọng đi.
Giữa Hoàng thúc và Tể tướng, trẫm chọn Tể tướng, Hoàng thúc đau lòng.
Nhất định là như thế đấy.
Trẫm vừa định đổi ý, Hoàng thúc đã mở miệng nói trước: “Ra khỏi cung từ tối qua tới giờ chưa về, lại gặp phải chuyện lớn như vậy, e là lúc về em ắt phải chịu chỉ trích. Mau chóng tìm bệ hạ đi, có lẽ ngài ấy sẽ bảo vệ được em đôi chút.”
Giọng điệu của Hoàng thúc hơi sâu xa ý nhị.
Trẫm vội vàng gật đầu: “Dạ dạ dạ, bệ hạ nhất định sẽ che chở nô tỳ, không để nô tỳ bị phạt.”
Hoàng thúc xuống ngựa trước, sau đó đỡ trẫm xuống.
Trẫm lưu luyến không rời từ biệt Hoàng thúc, đi đến trước mặt Tể tướng.
Tể tướng vừa xoi mói trẫm đầy nghi hoặc, vừa vẫy tay gọi một chiếc xe tới.
Trẫm nhìn về phía chiếc xe kia.
Tể tướng quả nhiên ngay thẳng đứng đắn trước giờ không có tí mờ ám nào với những người con gái khác ngoài Quận chúa.
Xe thằng cha này gọi đến lại là xe hở mui.
Trẫm ngồi trên chiếc xe hở mui, phơi mặt dưới cái nắng giữa trưa.
Mặt trẫm càng đổ dầu dữ dội, makeup trôi càng nhanh hơn.
Tể tướng cưỡi ngựa đi bên cạnh trẫm, vẫn đang ngờ vực nhìn trẫm.
Trẫm giơ tay áo lên lau mặt mình: “Đừng nhìn nữa, chính ta đây.”
Tể tướng xoi mói cái mặt trôi nửa phấn son của trẫm hồi lâu, rốt cuộc nhận ra trẫm.
Tể tướng hết hồn: “Bệ…” rồi vội phanh nửa câu sau lại.
Biểu cảm trên mặt Tể tướng tức khắc biến thành muôn màu muôn vẻ.
Trẫm cảm thấy trước kia có lẽ mình đã phán đoán hơi lệch lạc về Tể tướng.
Hoàng thúc chí ít còn thấy mặt trẫm quen quen, Tể tướng nhìn cái mặt tẩy trang một nửa của trẫm mà còn chưa nhận ra, quả thực còn xì trây hơn cả Hoàng thúc.
Hơn nữa Tể tướng hết lòng yêu Quận chúa đậm sâu.
Quận chúa mới là tình yêu đích thực của Tể tướng.
Trẫm thì không phải.
Nghĩ đến đây trẫm không khỏi thấy hơi hụt hẫng.
Không không không, trẫm nào có hụt hẫng.
Trẫm cảm thấy lưng nhẹ bẫng đi, rốt cuộc không phải lo cho hoa cúc của mình nữa.
Nhưng trẫm lại có phiền não mới.
Trẫm lo mình sắp mất đi người đồng chí tương trợ, cánh tay đắc lực nhất là Tể tướng.
Trước kia trẫm tùy hứng như thế, chỉ vì ỷ vào việc Tể tướng yêu trẫm.
Ai dè Tể tướng lại không yêu trẫm.
Tể tướng chẳng những không yêu trẫm, còn lẳng lặng quay mặt đi.
Sau khi quay mặt, trẫm chỉ thấy nửa mặt anh ta, nhưng vẫn đọc được biểu cảm “Đờ mờ rốt cuộc mình nguyện trung thành là vì cái gì chứ tên hoàng đế chó má mùa Xuân năm ấy cuối cùng còn ý nghĩa gì đây đừng nói chuyện với tôi để tôi yên lặng đi”.
Trẫm cẩn thận liếc Tể tướng.
Ngày xưa trẫm tưởng mình chinh phục Tể tướng bằng sắc đẹp, nhờ vậy mới khiến anh ta một lòng nguyện trung thành vì trẫm.
Tuy rằng trẫm vẫn luôn càm ràm về thẩm mỹ vặn vẹo của thời đại này và bề ngoài dặt dẹo của trẫm.
Nhưng không thể phủ nhận.
Nếu từ nay về sau trẫm phải chinh phục Tể tướng dựa vào trí tuệ mưu lược, nhìn xa hiểu rộng, anh minh thần võ, hùng tài vĩ lược.
Thì trẫm thấy dùng sắc đẹp vẫn đáng tin hơn.
Trẫm suy nghĩ suốt quãng đường, rốt cuộc nghĩ ra một lý do để bao biện cứu vãn tôn nghiêm: “Lần trước khanh có nhắc tới cháu trai của Trần Thái phó với trẫm, hôm nay trẫm đã gặp hắn rồi. Kẻ này ôm ấp lòng riêng, không thể dùng được.”
Trẫm giả làm con gái thoa phấn điểm son áo quần lố lăng ngồi trên chiếc xe hở mui nhưng tự dưng lại nói những lời đứng đắn như thế, Tể tướng hơi ngỡ ngàng.
Tể tướng quay mặt lại nhìn trẫm.
Rồi lặng lẽ quay mặt qua chỗ khác.
Tể tướng hỏi: “Sao đột nhiên bệ hạ lại…” Anh ta dừng lời đôi chút, chắc là đang lược đi mấy từ không thể miêu tả nổi, “đi cùng đoàn người của Lũng Tây vương, còn gặp được cháu trai của Trần Thái phó?”
Trẫm đánh trống lảng để bỏ qua điểm mấu chốt: “Chuyện này kể ra thì dài lắm, trẫm cũng bất đắc dĩ thôi. Tóm lại họ cũng không biết thân phận của trẫm, cho nên đã nói mấy lời không nên để trẫm nghe được.”
Trẫm kể lại chuyện Trần tướng quân khuyên Hoàng thúc tạo phản sinh động như thật cho Tể tướng nghe.
Trẫm phát hiện ra chuyện khó lường như thế, vậy lần giả gái này của trẫm coi như cũng có giá trị, có ý nghĩa phải không? Phiên phiến cho qua đi nhé?
Tể tướng không dao động, chẳng mặn mà gì.
Tể tướng nói: “Vinh quang của bao thế hệ gia tộc họ Trần đã bị hủy trong tay bệ hạ chỉ trong một sớm. Phàm là có cơ hội, tất nhiên hắn sẽ phò tá vua mới mưu đồ lật ván cờ xưa.”
Ý của thằng chả là việc Trần tướng quân anti trẫm là nằm trong dự kiến, rõ như ban ngày, có gì lạ đâu.
Thằng chả thẳng thừng như thế làm trẫm hoài nghi không biết có phải mình đang ở xã hội phong kiến tối tăm áp bách không.
Sao bảo ai nấy đều trung thành tận tâm nơm nớp lo sợ chỉ e hoàng đế có tí tị nghi ngờ không tín nhiệm cơ mà?
Trẫm lại ngẫm lại.
Trẫm đã giết sạch chôn gọn lưu đày bằng hết già trẻ gái trai cả nhà Trần tướng quân.
Mà còn yêu cầu người ta trung thành tận tâm với trẫm.
Hắn nói hắn trung thành tận tâm trẫm cũng chẳng tin.
Nói đến chuyện giết người chôn thây.
Trẫm bỗng nhớ tới Trần công tử ở bãi tha ma.
Trẫm húng hắng giọng, ngồi thẳng người, bình tĩnh trang trọng nói: “Hôm nay trẫm tình cờ gặp được Quận chúa Thanh Hà, mới nhớ ra hóa ra năm ấy Quận chúa từng đính hôn với nhà Trần Thái phó.”
Tể tướng quay đầu nhìn thẳng vào trẫm, không quay mặt đi nữa.
Hay lắm, câu này của trẫm rốt cuộc đã làm anh ta chú ý.
Tác giả có lời muốn nói:
Chẳng mấy khi được lúc cả nam (?) chính cùng tề tụ, sao không choảng nhau vì trẫm đi! Rốt cuộc trẫm có phải nữ (?) chính trong truyện Mary Sue xuyên không không hử!
[HẾT CHƯƠNG ]