Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quận chúa hẵng còn đứng đấy lải nhải oán giận: “Đằng ấy không biết biến thành nữ nó tức cái lồng ngực thế nào đâu. Mỗi lần tới ngày của nợ hằng tháng này là eo với lưng đau như bị xe cán. Ở nhà thì bị hội các bà các cô vây quanh, nói hơi to một tí là bị làu bàu mãi, còn dong dài hơn cả mẹ tớ. Tớ nhịn ba tháng là hết nổi, bèn bỏ nhà trốn đi đánh giặc với chú tớ. Nào ngờ mấy bô lão trong quân đội cũng lắm chuyện như thế, vụt một gậy còn phải nói ba bốn câu. Nhưng cái này dễ giải quyết thôi, đánh tới bao giờ họ phục là được. Về đến nhà thấy bao nhiêu em gái xinh tươi mơn mởn nhưng chỉ được ngắm chứ chẳng được làm gì. Thi thoảng sờ tay một tí đã bị coi là đồ biến thái đáng khinh…”
Ê ê bạn ei hình như bạn lỡ mồm tiết lộ chuyện quan trọng rồi.
Vậy là bạn nở nụ cười đáng khinh với trẫm không phải là ảo giác của trẫm đúng không?
Bạn trưng cái biểu cảm đấy ra bằng gương mặt này của bạn, mấy em người hầu tưởng bạn là biến thái cũng chẳng ngoa.
Quận chúa vô cùng đau đớn: “Nhà tớ có thằng em họ đàng ngoại, bề ngoài xấu băm xấu bổ, ăn ở không ra thể thống gì, nhà thì thê thiếp thành đàn, sống tồi hết thuốc chữa, thế mà cả đống người hầu cứ đâm đầu đòi trèo lên giường nó. Ngoài việc là con gái, thì tớ có chỗ nào không xịn hơn nó? Tớ còn là Quận chúa đấy! Không phải mọi người bảo thật ra dân thời xưa sống buông thả dâm dật lắm sao, chẳng lẽ lại không có ai chấp nhận chơi les?”
Nói tới đây, Quận chúa ngẩng đầu lên.
Quận chúa nhìn trẫm nói: “Gái là người hiện đại, gái chấp nhận được chứ?”
Trẫm sợ quá, vội che ngực lại: “Đằng ấy muốn làm gì? Tớ… Tớ là người của bệ hạ đấy!”
Quận chúa bĩu môi, xí một tiếng.
Quận chúa nói: “Cũng đúng, số mấy cô nàng xuyên không chắc phải chinh phục hoàng đế, được cả đám đàn ông tranh qua đoạt lại, làm gì có phần của tớ.”
Quận chúa lại ngẫm nghĩ, lầm bầm lầu bầu: “May mắn mà mình nhập vào người quận chúa, có quan hệ huyết thống với cả hoàng đế lẫn vương gia, lỡ nhập phải cô nào nhà bình thường thì… Í ẹ!”
Quận chúa rùng mình vuốt cánh tay, da gà da vịt sởn hết lên.
Thật ra Quận chúa hoàn toàn không cần tự coi nhẹ bản thân như thế.
Đằng ấy còn có Tể tướng mà!
Tể tướng vẫn luôn tìm tòi tính kế cướp đằng ấy về từ tay Trần công tử quá cố đấy!
Quận chúa rùng mình mấy cái, bỗng nhận ra: “Ban nãy gái vừa nói gì ấy nhỉ? Gái đã là người của bệ hạ rồi á?”
Ẹc, tình thế cấp bách quá nên trẫm nói bừa thế thôi.
Quận chúa nhướng mày: “Không phải gái còn chưa dậy thì sao?”
Tình thế cấp bách quá nhất thời quên mất chuyện này.
Quận chúa cắn răng, phun ra một chữ với vẻ mặt dữ tợn: “Cầm…”
Quận chúa nín nửa chữ còn lại xuống, không nói nốt.
Dù gì trẫm vẫn là ông anh họ nội của cậu ta.
Trẫm còn là hoàng đế đứng trên mọi người.
Chia đôi thân phận quả nhiên là một việc cần có kỹ thuật, vớ vẩn là tự tay bóp di ngay.
Dù sao trẫm cũng là một tên cầm thú có tiếng trong mắt mọi người.
Cứ để tất cả cuốn theo chiều gió vậy.
Quận chúa nuốt nửa câu sau về, thở dài, vỗ vỗ bả vai trẫm, nói: “Tớ biết, gái nhập vào một cô cung nữ không quyền không thế, ở chốn hoàng cung đầy rẫy hiểm nguy này, chắc hẳn gái sống khổ lắm.”
Quận chúa dũng cảm vỗ ngực: “Về sau nếu gái gặp chuyện gì khó xử, cứ việc tới tìm tớ! Anh đây… Chị đây che chở gái!”
Trẫm nhìn Quận chúa bằng ánh mắt lấp lánh, hỏi: “Nhưng những lúc Quận chúa không ở trong cung, tớ phải tìm đằng ấy thế nào? Tớ có được tùy tiện rời cung đâu.”
Quận chúa phẩy phẩy tay: “Không phải gái luôn ở bên cạnh bệ hạ sao, tìm lý do dễ quá còn gì? Ví dụ như lúc bệ hạ dùng cơm, gái bảo Quận chúa Thanh Hà rất thích ăn món vịt hầm bát bảo này, biết đâu bệ hạ sẽ thưởng phần vịt hầm bát bảo chưa ăn cho tớ. Thế là gái có thể mượn cơ hội này tự xin rời cung sang nhà tớ còn gì? Đương nhiên bệ hạ có sẵn lòng hợp tác với gái hay không thì còn phải xem bản lĩnh của gái nữa.”
Kế này hay đáo để!
Sao trẫm lại không nghĩ ra cơ chứ!
Trẫm quá là sẵn lòng hợp tác ý chứ.
Trẫm hoàn toàn có thể chủ động ban thưởng mà!
Sau đó trẫm có thể danh chính ngôn thuận rời cung để —— đi thăm Hoàng thúc!
(Vịt bát bảo là một món đặc sản truyền thống nổi tiếng của vùng Tô Châu, Thượng Hải. Món này làm với vịt nguyên con, nhồi loại nhân, thường là ngũ cốc, vào bụng, cho vào một cái tô lớn, rồi hầm trong giấy bạc.)
Trẫm nghĩ đến việc sau này không phải bó buộc trong dịp tết Nguyên Tiêu nữa, dù mùng một hay mười lăm, dù bão táp mưa sa sét đánh chớp giật, bất kể lúc nào trẫm đều có thể đi gặp Hoàng thúc.
Là trẫm kích động không ngủ yên nổi.
Sau đấy Quận chúa nói gì trẫm đều nghe tai nọ lọt tai kia.
Sau khi quay về, trẫm nằm trên long sàng sốt sắng ngóng trông ngày mai mau đến.
Không gặp một ngày như cách ba Thu, trẫm đã không gặp Hoàng thúc suốt ba năm ròng rồi!
Trẫm chờ khổ chờ sở mới tới sẩm tối hôm sau.
Trẫm gọi riêng món vịt hầm bát bảo để ăn tối.
Lúc đồ ăn lên, trẫm nếm trước một miếng, rồi nói với cậu thái giám hầu cơm: “Món này không tồi, chuẩn bị thêm hai phần nữa, ban thưởng cho Lũng Tây vương.”
Cậu thái giám cúi đầu thưa vâng.
Trẫm lại nói: “Chuẩn bị xong trẫm sẽ sai người đến lấy.”
Sau đó trẫm tự tay viết một bức thư lệnh, giả dạng làm Thanh Li, phụng chỉ tới phủ của Lũng Tây vương để ban thưởng đồ ăn.
Pơ-phệch!
Phòng bếp sai hai cậu thái giám bê đồ ăn đi chung với trẫm.
Trẫm hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi đằng trước, hai cậu thái giám lũn cũn theo sau.
Trẫm cảm thấy hình ảnh này có chỗ nào đấy sai sai, có cái gì đấy là lạ.
Trẫm cẩn thận ngẫm nghĩ.
Hình như người đi ở vị trí của trẫm, đúng ra sẽ là thái giám cấp cao.
Tuy rằng trẫm của bây giờ cũng chẳng khác thái giám là bao.
Trẫm đã chọn riêng giờ giấc khá sớm, nhanh chân tới phủ Hoàng thúc. Lúc tới nơi, Hoàng thúc đang chuẩn bị ăn bữa chiều.
Hoàng thúc nghe nói trẫm ban thưởng cho ảnh một đôi vịt hầm bát bảo thì hơi ngỡ ngàng.
Điều khiến Hoàng thúc ngỡ ngàng hơn là ảnh lại gặp trẫm.
Hoàng thúc nhận thưởng, cho những kẻ chung quanh lui hết, chỉ còn hai người bọn trẫm. Ảnh ghé sát lại gần nhíu mày hỏi: “Sao em lại ra khỏi cung?”
Nhìn đi! Hoàng thúc cũng sốt sắng muốn được tận hưởng thế giới riêng của hai người với trẫm!
Trẫm biết ngay mình không crush cô độc yêu đơn phương mà!
Nhẩm tính thử, trẫm đã chia xa không gặp Hoàng thúc gần năm rưỡi.
Lần trước, cũng chính chỗ này đây, trẫm và Hoàng thúc đã … cái đầu.
Đến nay trẫm vẫn còn nhớ cảm giác nằm trong lòng Hoàng thúc, chậc chậc.
Một ngọn lửa sục sôi bắt đầu bùng cháy hừng hực trong lòng trẫm!
Trẫm vốn định trả lời là “Bệ hạ sai em tới”, nhưng câu này nghiêm túc quá, chẳng thú vị gì cả.
Giờ phút này đây trở về chốn cũ, tái hiện cảnh xưa.
Không khí cũng lãng mạn y như hôm ấy.
Trẫm quyết định không đè nén tình cảm chân thật của mình nữa!
Trẫm nhìn Hoàng thúc, mỉm cười nhẹ: “Nhớ Kính Kính, nên em ra ngoài đó.”
Không được, cái mặt già của trẫm còn phải đỏ lên vì câu thả thính của chính trẫm.
Hoàng thúc thân là một ăn xì trây tuổi dừ rồi nhưng tình trường vẫn nghèo nàn.
Hoàng thúc cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trẫm.
Hoàng thúc quay mặt đi nhìn về hướng khác, mặt lúc đỏ lúc trắng, biểu cảm vô cùng mâu thuẫn.
Hoàng thúc mâu thuẫn rõ lâu, dường như rốt cuộc hạ quyết tâm, ảnh cúi đầu nhìn trẫm cực kì nghiêm túc trịnh trọng, nói: “Thanh Li, Cô vương có điều muốn hỏi em.”
Chết chửa chết chửa chết chửa, Hoàng thúc tính tỏ tình thật rồi sao?
Trẫm vẫn chưa chuẩn bị tâm lý xong xuôi mà.
Hoàng thúc sẽ hỏi thế nào đây?
Ta kết em rồi, em kết ta chăng?
Will you marry me?
Nếu Hoàng thúc hỏi vậy thật thì trẫm phải làm sao đây?
Tuy rằng lòng trẫm đồng ý nghìn lần luôn á, nhưng bây giờ trẫm có lấy Hoàng thúc được đâu!
Trẫm và Hoàng thúc nhìn nhau.
Trong mắt trẫm chỉ có Hoàng thúc.
Trong mắt Hoàng thúc cũng chỉ có trẫm.
Hoàng thúc khẽ hé miệng: “Em…”
Vừa mới nói một chữ, cửa bỗng bị ai đó bên ngoài mở ra đánh rầm.
Quận chúa đi đến.
Quận chúa vừa đi vừa nói: “Thúc phụ, cô nhóc mà người điều tra mấy hôm nay, người không cần phải điều tra nữa đâu. Con có thể cam đoan với người, cô ấy tuyệt đối không… Ớ?”
Quận chúa bước một chân qua bậu cửa, chân kia vẫn ở bên ngoài.
Quận chúa trợn trừng mắt nhìn trẫm và Hoàng thúc trong phòng.
Trẫm và Hoàng thúc cũng quay đầu qua nhìn cậu ta.
Ba người sáu con mắt nhìn nhau.
À không đúng, còn hai con vịt hầm trên bàn nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Tui bị cảm sốt nên trạng thái hem ổn lắm, chương càng lúc càng ngắn tũn à.
Về couple của truyện này thì.
Trẫm còn tưởng tấm chân tình của trẫm đã rõ mười mươi với mọi người.
Xin trả lời cho rốt, đỡ để bị hiểu lầm là trẫm tính chơi NP.
Truyện BG, nữ chính Tĩnh Tĩnh, nam chính Kính Kính, nam phụ số Tĩnh Tinh, nam phụ số Lữ X, nam phụ số Phương Trường.
Không biết Phương Trường là ai thì trẫm chỉ qua đọc phần bình luận tại chương nè.
(Phương Trường là anh giai lính gác nha. Mẹ tác giả đặt cái tên này nghĩa là Còn Dài ạ=)))) mấy chương trước bả có đùa rồi đó. Truyện này con mẻ viết yolo thiếu nghiêm túc lắm nên đừng hi vọng gì vào tên mẻ đặt. nhân vật chính đều tên là Jing, Tể tướng không có tên, anh gác cổng là mấy mẻ reader bên Tàu đặt tên cho=)))))
[HẾT CHƯƠNG ]