Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quận chúa giữ chặt trẫm không buông: “Đừng nóng vội mà, thử thêm mấy lần chắc chắn sẽ đúng thôi!”
Trẫm cảm thấy vấn đề là không phải chỉ mấy lần thôi đâu.
Trẫm hỏi Quận chúa: “Bình thường tớ đặt pass kí tự, thường xuyên phải nhập lần mới chuẩn. Nếu tính như thế, thì nhập kí tự phải mất bao nhiêu lần mới đúng được?”
Quận chúa nói: “Mười kí tự mất lần, một ngàn kí tự thì mất mũ , đại khái là…”
Tuy là trai khoa tự nhiên, nhưng Quận chúa cũng phải tính nhẩm rõ lâu, còn vẽ nháp tới lui lên mặt cát một lúc, cuối cùng nói với trẫm: “Khoảng giữa mũ hoặc mũ lần gì đấy.”
Đấy là bao nhiêu lần? Nói dễ hiểu hơn tí được không?
Quận chúa nói: “Một trăm triệu là mũ , mũ lần là trăm triệu của trăm triệu của trăm triệu của trăm triệu của trăm triệu của trăm triệu.”
Trẫm không biết trăm triệu của trăm triệu của trăm triệu của trăm triệu của trăm triệu (đã đúng số chưa?) rốt cuộc là bao nhiêu.
Dù sao đấy có nghĩa là gõ cả đời cũng không đúng được đâu.
Gặp nhau ở doanh trại nhé.
Quận chúa lại giữ chặt trẫm lần nữa.
Quận chúa nói: “Pass kí tự nhưng không phải lần nào cũng sai lượt mà. Lấy đâu ra xác suất sai cao thế, cùng lắm gõ lần chỉ sai - lần thôi.”
Trẫm nói: “Được rồi, vậy cứ coi như lần sai theo ý đằng ấy đi, vậy pass chữ thì phải thử bao nhiêu lần?”
Quận chúa tiếp tục viết nháp lên mặt cát: “Pass kí tự có % xác suất gõ lỗi, kỳ vọng bình quân là ., một ngàn kí tự là…”
Lần này có số thập phân, Quận chúa mất nhiều thời gian hơn để tính toán.
Tính xong Quận chúa nói: “Khà! Quả nhiên thấp hơn nhiều! Chỉ cần… chưa đến nghìn lần.”
À, cái này thì dễ hiểu hơn rồi, trẫm cũng biết tính.
Quận chúa gõ pass lần mất tiếng.
Trừ tiếng ăn uống ngủ nghỉ trong ngày, dùng hết số thời gian còn lại để thử liên tục, nghìn lần chỉ cần hơn ngày, khoảng - năm thôi!
Kiếp này vẫn còn hi vọng hoàn thành được!
Quận chúa sốt ruột giải thích: “Để tớ nhập chắc chắn sẽ giảm được xác suất nhập sai! Không mất lâu vậy đâu!”
Trẫm vỗ vỗ vai Quận chúa: “Trẫm tin rằng khanh nhất định có thể, cố lên! Khanh cứ thử từ từ, trẫm về nhờ Hoàng thúc giúp trẫm xuyên không bằng hồn, mình gặp nhau ở thời hiện đại nhá. Tớ sẽ chờ đằng ấy ở bên kia!”
Trẫm vỗ vỗ mông xoay người.
Quận chúa bỗng nhiên túm chặt trẫm lại.
Quận chúa nghiêm mặt lại, nhìn về nơi xa nói: “Chờ đã.”
Một cơn gió đột nhiên ập đến thổi bay tóc trẫm.
Trẫm nhìn về hướng gió theo ánh mắt cậu ta.
Cát vàng bụi đất cuồn cuộn ở phía chân trời, như thể có thiên binh vạn mã tung vó xông tới, càn quét từ xa đến đây.
Hoàng thúc đấy ư?
Hoàng thúc phát hiện trẫm chạy trốn, nên tụ tập đông người, mang thiên binh vạn mã đuổi theo trẫm đó!
Làm sao bây giờ đúng là khắc cốt ghi tâm oanh liệt đất trời rúng động tâm can!
Hình như trẫm lại hơi dao động rồi!
Không được trẫm không thể thấy sắc quên nghĩa bỏ mặc má trẫm để ở lại đây yêu đương với Hoàng thúc được.
Trẫm quả thực mâu thuẫn quá giằng xé ghê bao vướng bận siêu rối ren!
Trẫm cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Hoàng thúc giữa đám cát vàng phía chân trời.
Nhưng chịu thôi, chỗ đấy xa quá, trẫm chỉ thấy một vùng mờ mịt, chẳng thấy bóng người hay bóng ngựa nào.
Quận chúa nhìn trái nhìn phải, kéo trẫm trốn dưới một tảng đá nhô lên. Vách đá thụt sâu vào, tựa như cái hang hở một nửa.
Quận chúa nói: “Gắng đứng sát vô trong, trốn kĩ vào.”
Trẫm hơi bối rối: “Ơ… Trốn ở đây không cho Hoàng thúc phát hiện à?”
Về lý, trẫm nên trốn tránh Hoàng thúc.
Nhưng về tình, trẫm lại thầm mong Hoàng thúc tìm được trẫm.
Quận chúa đẩy trẫm vào trong cùng, bản thân cậu ta thì che bên ngoài: “Hoàng thúc nỗi gì? Bão cát sắp tới rồi, dù phát hiện bọn mình chạy trốn, Hoàng thúc cũng không đuổi theo vào lúc này đâu.”
Trẫm thò đầu ra từ dưới khuỷu tay Quận chúa.
Trẫm chỉ vào con rồng cát vàng dài ngoằng đang quay cuồng phía chân trời: “Đó là… bão cát à?”
Quận chúa ấn đầu trẫm về: “Chứ không gái tưởng là gì?”
Không phải tro bụi mà thiên quân vạn mã của Hoàng thúc làm vẩn lên sao?
Quả nhiên vượt thời không ắt phải gặp hiện tượng thời tiết khắc nghiệt.
Nhưng rõ ràng trẫm còn chưa bắt đầu xuyên không mà!
Chỉ mất một lát, cuồng phong đã quét tới đây.
Gió mang theo những hạt cát nhỏ xíu, sượt qua mặt y như cạnh sắc của tờ giấy nhám.
Lúc còn xa tít tận chân trời, trông nó như một con rồng màu vàng, nay tới gần trẫm mới phát hiện nó cao như tường thành, che trời lấp đất, trời trăng tối mù.
Trẫm còn nhớ bài hát về sức gió mà trẫm từng học hồi cấp .
Gió cấp đi lại khó khăn, gió cấp thổi gãy cành cây, gió cấp lột bay mái ngói, gió cấp gãy cây đổ nhà.
(Bài hát về gió: từ cấp -, có khá nhiều dị bản. Lời bài hát: Link.)
Trẫm cảm thấy gió này ít nhất phải cấp .
Dù có ba mặt núi đá triệt tiêu hầu hết sức gió, nhưng vẫn phải cấp cấp , khó mà mở nổi mắt. Hai bọn trẫm phải gắng chống chọi mới không bị gió cát thổi ngã.
Con ngựa chở tụi trẫm đến đây sợ quá, hí vang rồi chạy đi đằng nào chẳng rõ.
Quận chúa ôm trẫm vào lòng, lưng hướng ra ngoài che chở trẫm.
Trẫm chôn mặt trong bộ ngực siêu khủng của Quận chúa, cảm thấy cảnh tượng này hơi ngược đời.
Tuy rằng nội tâm Quận chúa là một thằng đàn ông, nhưng thân thể vẫn là một cô gái yếu đuối mà.
Sao trẫm có thể để Quận chúa bảo vệ mình được.
Trẫm thử rút tay ra khỏi lòng Quận chúa, muốn ôm lại Quận chúa.
Quận chúa vội vàng ngăn cản: “Đừng nhúc nhích!”
Nhưng đã quá trễ.
Cánh tay trẫm đã rút ra khỏi vòng ôm sát rạt của Quận chúa.
Một khe hở nhỏ thoáng xuất hiện ra giữa trẫm và Quận chúa.
Tấm da dê chép mật mã mở khóa mà Quận chúa kẹp giữa tụi trẫm nhờ sức ép của hai đứa rơi xuống.
Cuồng phong khắp chốn tận dụng khoảng trống chui vào kẽ hở, miếng da dê bay vút lên trời, nhanh chóng bay phần phật đến giữa không trung như một cánh buồm căng gió.
Quận chúa vội vàng xoay người túm lấy nó, nhưng túm sao nổi nữa.
Tấm da dê cuộn tròn, càng lúc càng bay cao hơn.
Nhìn từ xa, tấm da dê kia như đang nhảy điệu disco đũy đượi, tựa như muốn nói: Tới đây, tới đuổi mị đi, đuổi được mị thì cho cưng hé hé hé nè.
Hí hí hí, há há há…
Trẫm và Quận chúa trơ mắt nhìn tấm da dê đũy đượi kia dần hóa thành một chấm đen xa xôi mơ hồ trong bão cát.
Gió cát rốt cuộc ngớt đi chút đỉnh.
Trẫm nhìn Quận chúa.
Quận chúa cũng nhìn trẫm.
Trẫm và Quận chúa nhìn nhau lom lom.
Trẫm nói: “Đừng nói với tớ là đằng ấy cũng chưa chép lại bản nào nhé.”
Quận chúa đáp: “Mới lấy được hôm qua thì nghe tin gái đến, lấy đâu ra thời gian mà chép? Làm sao tớ biết được miếng da dê nặng trịch như thế còn bị gió thổi mất?”
Đã không có password nằm trên tấm da dê, thì Quận chúa không thể vượt thời không bằng da thịt về nhà nữa.
Cỗ máy thời gian mà anh chàng hong gió để lại sẽ thành một đống phế…
Chờ đã, cỗ máy thời gian đâu rồi?
Trẫm và Quận chúa quay đầu nhìn lại.
Chỗ đặt cỗ máy thời gian ban nãy.
Đã đùn lên thành một cồn cát nhỏ cao hơn mười trượng.
Trẫm nhìn Quận chúa.
Quận chúa cũng nhìn trẫm.
Trẫm và Quận chúa nhìn nhau lom lom.
Quận chúa cũng là một thiếu niên dễ tính có tố chất tâm lý rất giỏi thích ứng trong mọi hoàn cảnh.
Quận chúa nhún vai: “Ít nhất không cần buồn vì chuyện làm mất da dê nữa.”
Quận chúa còn an ủi trẫm: “Dù sao gái còn có thể nghĩ cách nhờ thúc phụ giúp gái xuyên không về bằng hồn phách mà, tiện thể đỡ phải phẫu thuật chuyển giới luôn. Hàng của phẫu thuật chuyển giới là hàng giả, chắc không sinh con được đúng không? Còn phải tiêm hormone tới cuối đời ấy nhỉ? Phiền toái lắm, gái quay lại thân xác ban đầu luôn vẫn tiện hơn…”
Trẫm ngắt lời cậu ta: “Vậy còn đằng ấy?”
Quận chúa nhún nhún vai: “Không về được thì thôi vậy, dù sao tớ cũng chẳng muốn về lắm. Bên kia làm gì còn ai thương nhớ tớ đâu. Xuyên không về tới nơi, dù có phẫu thuật chuyển giới cũng chả đủ chức năng, thế chẳng hóa thành thái giám à? Thà làm con gái còn hơn làm quan hoạn! Ở đây chí ít tớ cũng là giai cấp đứng đầu có đặc quyền, còn có thể rong ruổi sa trường kiến công lập nghiệp, sướng thế còn gì? Nếu về phải làm một cô gái bình thường, thì thà làm Quận chúa ở bên này còn hơn…”
Quận chúa nhìn quanh quất nói linh ta linh tinh không vào chuyện chính.
Trẫm cảm thấy hơi chua xót.
Trẫm hỏi: “Nếu có người mong đằng ấy biến thành đàn ông, đằng ấy cũng có thể vượt thời gian về bằng hồn phách đúng không?”
Quận chúa sửng sốt.
Trẫm thử nín thở tập trung, chỉ vào Quận chúa nói: “Tớ mong đằng ấy biến thành đàn ông.”
Quận chúa vẫn không nhúc nhích, chẳng có gì xảy ra cả.
Chẳng lẽ ý chí của trẫm chưa đủ quyết liệt, thể hiện chưa đủ trịnh trọng thành kính?
Trẫm học theo phim truyền hình võ hiệp, giơ hai ngón tay lên thành hình kiếm, chỉ thẳng kiếm về phía Quận chúa: “Trẫm ra lệnh cho khanh biến lại thành đàn ông!”
Vẫn chẳng có gì sất.
“Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tại, Tiền. Nữ biến thành nam!”
(Cửu tự ấn trừ tà)
“Cháy lên đi tiểu vũ trụ của ta, hãy cho Quận chúa biến lại thành đàn ông!”
(Cháy lên đi tiểu vũ trụ: Tên chiêu thức trong bộ manga/anime Saint Seiya)
“Gurana Nữ thần bóng tối! Ú hu là hu, biến thân!”
(Câu thoại trong phim truyền hình dành cho trẻ em “Những cô tiên Balala” của Tàu)
“Dancing baby Duomi dance up! Shining! Biến hình!”
(Câu thoại trong phim truyền hình dành cho trẻ em Dancing baby Dofalla của Tàu)
Lần này có vẻ rốt cuộc cũng có tí hiệu quả.
Quận chúa đang mặt lạnh te đần thối dần chuyển qua trợn tròn hai mắt.
Trẫm vội vàng hỏi: “Có phải cảm giác đặc biệt lắm đúng không? Như mình đang bay lên, hồn mình thoát xác ý?”
Quận chúa nói: “Không sai, cảm thấy gớm quá sắp thoát hồn khỏi xác rồi.”
Trẫm hơi nhụt chí.
Quận chúa vỗ vỗ vai trẫm: “Nếu hôm nay người biến thành con gái là chú tớ, có lẽ gái thử còn được, nhưng là tớ thì không có tác dụng đâu.”
Trẫm không thể phản bác nổi.
Trẫm quả thực mong mình có thể giúp Quận chúa quay trở về thân xác ban đầu.
Nhưng cũng chỉ là mong mỏi bình thường mà thôi.
Quận chúa lại nói: “Nhưng mà, gái đã nhắc nhở tớ đấy. Chú của tớ là một người có khả năng tự chủ rất mạnh, nếu ổng đã quyết chí điều gì, thì chắc khó lòng thay đổi được. Chuyện này… có lẽ không nhất thiết phải cần đến ổng.”
Trẫm hỏi: “Ý đằng ấy là chỉ cần có ý chí mạnh mẽ của người khác thì có thể thay thế ảnh được ư? Vậy phải tìm ai đây?”
Nhưng Quận chúa lại không trả lời, cậu ta nhắm hai mắt lại.
Trí tò mò của trẫm bị cậu ta khơi gợi: “Nhắm mắt làm gì, đừng úp úp mở mở nữa!”
Quận chúa đặt ngón tay bên môi: “Suỵt, im nào, đừng quấy rầy tớ tập trung tụ khí.”
Đằng ấy tưởng mình đang đọc thần chú phép thuật thật đấy à!
Quận chúa nhắm mắt lại, tập trung tụ khí đọc chú một lát.
Khi Quận chúa mở mắt ra lần nữa, trẫm không khỏi sửng sốt.
Trẫm chưa bao giờ thấy Quận chúa biểu lộ vẻ mặt trịnh trọng nghiêm túc kiên định lạ thường như thế.
Quận chúa nói: “Người đó chính là tớ.”
Quận chúa nói xong câu đó.
Trẫm cảm giác hình như hồn mình lắc nhẹ một cái trong thể xác.
[HẾT CHƯƠNG ]