Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trẫm ngẫm về Tĩnh cả một ngày, mà vẫn không thấy tĩnh ở đâu.
Em Tĩnh còn xuyến xao hơn trẫm.
Em Tĩnh hưng phấn nói với trẫm ẻm lại có thêm một anh chồng mới.
Chồng này khác hẳn chồng xưa.
Em Tĩnh muốn lập ảnh lên làm chồng cả.
Đến cả Ngô Ngạn Tổ cũng chỉ có thể hạ mình làm chàng hai.
Trẫm hâm mộ em Tĩnh quá đỗi.
Ẻm có thể có cơ man là chồng.
Không không không, thứ trẫm hâm mộ không phải là “cơ man”.
Trẫm nằm vật thành hình chữ đại trên long sàng.
Giường lớn quá, trẫm cảm thấy quạnh quẽ vô cùng.
Trương Ái Linh —— cũng có thể là Tsangyang Gyatso —— đã từng nói, gái xuyên không mà chẳng có lấy một mối tình oanh liệt kinh thiên động địa, thì có khác gì một kẻ ăn không ngồi rồi.
(Trương Ái Linh: là nhà văn nữ nổi tiếng người Trung Quốc. Những tác phẩm nổi tiếng nhất của bà bao gồm Sắc, Giới (Lust, Caution) và Tình yêu khuynh thành (Love in a Fallen City).
Tsangyang Gyatso, ( tháng năm - tháng năm ) là vị Đạt Lai Lạt Ma đời thứ sáu của Tây Tạng, ngoài ra còn được biết đến với tư cách một người sáng tác thơ.
Đương nhiên, không ai trong hai danh nhân kể trên từng nói câu trong truyện, nữ chính bịa thôi.)
Trẫm nên bẻ cong bản thân để ái ân với các phi tần.
Hay nên thuận nước đẩy thuyền chơi gay với Tể tướng.
Hay nên nghe theo tiếng gọi trái tim, bẻ cong Hoàng thúc rồi luận loan?
Trẫm suy nghĩ hết về tính khả thi của những lựa chọn kể trên.
Trẫm cảm thấy trẫm cứ an phận ăn không ngồi rồi còn hơn.
Trên chiếc long sàng rộng mấy trăm mét vuông —— lấy đâu ra —— trẫm lăn từ đầu này đến đầu kia, Cao tổng quản đi vào.
Cao tổng quản cười tủm tỉm nói: “Quả nhiên bệ hạ ở trong tẩm cung.”
Chữ “Quả nhiên” này đã làm bại lộ ý nghĩ thật sự của lão ta.
Cao tổng quản lại nói: “Thái Hậu đã chuẩn bị xong tiệc cung đình, đang chờ bệ hạ làm chủ tọa.”
Gì cơ?
Cao tổng quản siêng năng nhắc nhở trẫm: “Lũng Tây vương vừa về kinh thành, bệ hạ mở tiệc đón gió tẩy trần cho ngài ấy ạ.”
Thái Hậu chu đáo quá.
Sợ EQ của trẫm lùn kém tinh tế, bả chuẩn bị tiệc xong xuôi còn bảo là do trẫm mời.
Trẫm không đi mà được ư?
Ngoài miệng trẫm bảo không muốn đi, nhưng thân thể vẫn rất thành thật đi luôn.
Trẫm nghĩ bụng, lại được gặp nam thần Hoàng thúc rồi.
Chân trẫm không nghe lời sai bảo của đại não, tung ta tung tăng sốt sắng chạy sang.
Đây gọi là cái đẹp nó dẹp IQ đấy.
Trẫm chạy đến lầu Ngự Chính nơi Thái Hậu mở tiệc.
Thái Hậu quả nhiên chu đáo, chuẩn bị tất cả đâu ra đấy, trẫm chỉ cần ngồi vào giữa là được.
Nghe nói trong khoảng thời gian trẫm tuổi đến tuổi, Thái Hậu luôn là người nhiếp chính.
Khi trẫm , trước yêu cầu lặp đi lặp lại của bá quan, thậm chí có kẻ còn đâm cột phụt máu để can gián, Thái Hậu trả lại quyền chấp chính cho trẫm, lui về hậu cung.
Thời còn cầm quyền, Thái Hậu không vắng buổi họp lớn họp nhỏ nào trên triều, thi thoảng sức khỏe kém mà vẫn ôm bệnh xử lý chính sự.
Sau khi tự mình chấp chính, trẫm phải tùy tâm trạng mới lên triều, thường không quá lần trong một tháng.
Không biết những kẻ đề đạt ngày xưa bây giờ có hối hận không.
Cái ông đâm đầu vào cột giờ liệu có vẽ xoắn ốc đập đầu vào tường hằng ngày không nhỉ.
Tên của buổi tiệc này là tiệc đón gió tẩy trần cho Lũng Tây vương, Hoàng thúc và Quận chúa đương nhiên là khách chính.
Hoàng thúc đã thay bộ đồ khác, không giống tạo hình chàng võ tướng mặc giáp bạc sáng ngày nữa.
Bộ thường phục màu đen cổ tròn tay bó, thêu hoa văn rồng cuộn bằng chỉ vàng, mũ tóc vàng đai hông ngọc, điềm tĩnh đứng đắn.
Cảm giác ấy tựa như… Chàng quân nhân trút bộ đồng phục áo lính, thay áo bành tô cùng dự tiệc tối với bạn.
Trẫm xịt máu mũi vì hình ảnh tự thẩm trong đầu.
Sau đó Hoàng thúc bước qua một bên, để lộ Quận chúa bị ảnh che khuất đằng sau.
Trẫm giật thót người, lập tức cảm thấy tâm hồn đã được gột rửa, bao tạp niệm đen tối đều hóa hư không.
Quận chúa quả thực làm nhau tỉnh cả hồn.
Quận chúa không mặc cung trang, mà vận một chiếc áo bào cổ tròn màu tím phớt xanh mà nam nữ đều mặc được, miễn cưỡng coi như… dáng cao như ngọc đi, đấy là nếu nàng ta đứng yên bất động.
Trẫm những tưởng khi tham dự loại tiệc tối cung đình nửa chính thức này, Quận chúa phải diện bộ lễ phục gì đấy phù hợp với phong hào của nàng ta.
Trẫm mường tưởng hình ảnh nàng ta mặc váy.
Trẫm cũng cảm thấy nên vứt bỏ mấy thứ lễ nghi cũ kỹ phiền mức này đi, con gái không mặc váy cũng ok mà!
Ngoài Hoàng thúc và Quận chúa, Thái Hậu còn mời cả Tể tướng.
Tể tướng mặt đen thùi lùi, ngồi bên tay phải trẫm.
Từ sáng nay trở đi, mặt Tể tướng chưa tươi được miếng nào.
Trẫm cảm thấy rất có lỗi với Tể tướng.
Tể tướng trung thành tận tâm với trẫm, còn có tình nghĩa mặc chung một chiếc quần, vậy mà trẫm lại ngầm cắm sừng anh ta.
Không không không, trẫm cũng nào cắm sừng ai.
Chuyện cắm sừng là phải tòm tem thành công với con giáp thứ thì mới tính.
Trẫm cùng lắm chỉ là ngoại tình trong tư tưởng thôi.
Trẫm ngây ngẩn nhìn Hoàng thúc chòng chọc.
Hoàng thúc nở nụ cười hiền hòa đáp lại trẫm.
Ngoài Tể tướng, phía dưới còn có các quần thần xếp hàng dài hai bên.
Thứ cho trẫm không giới thiệu từng người.
Dù sao trẫm cũng không nhận diện được hết họ.
Rượu quá ba tuần, không khí trong tiệc đã được hâm nóng hòm hòm.
Có mấy kẻ bên dưới kéo bè kéo cánh cùng đứng lên, nâng chén ca tụng tổ quốc ca tụng Đảng ta…
Không không không, giờ cũng chưa có Đảng ta, giờ đang là xã hội phong kiến.
Người ở xã hội phong kiến thích ca tụng tổ tông, ca tụng hiền nhân đi trước, ca tụng nguyên kho từ Cao Tổ đến Thế Tổ, ca tụng mãi đến tận Tiên đế, sau đó ca tụng trẫm.
Đến cả trẫm mà cũng ca tụng được, trẫm quả thực bội phục tài văn chương trợn mắt nói dối của họ.
Ca tụng xong, họ nói: Lịch sử Đại Ngô đã trải dài gần trăm năm, bệ hạ phải kéo dài nó tiếp. Bệ hạ đăng cơ đã mười tám năm, nhưng vẫn chưa sinh hạ con rồng để lập người nối nghiệp, nền tảng nước nhà gay go lắm ạ.
Trẫm đăng cơ từ thuở lên mà vẫn tính mười mấy năm trước à!
Mi thử đẻ con lúc tuổi cho trẫm xem đi!
Đáng tiếc trẫm không có đủ tự tin.
Trẫm không thể nói đúng lý hợp tình là trẫm mới , trẻ trung khoẻ mạnh, tương lai có rất nhiều cơ hội sinh con trai.
Trẫm vừa âm thầm ngắm Hoàng thúc cho sướng mắt, vừa tai nọ xọ tai kia mặc kệ họ càm ràm.
Càm ràm xong họ lại ngợi khen công đức thành tựu của Hoàng thúc.
Khen ảnh tuổi biết viết, tuổi làm thơ, tuổi xông pha biên cương mở mang bờ Tây, trong lúc đấy còn đánh lui quân Đảng Hạng. Bây giờ biên thùy phía Tây được yên ổn, bá tánh an cư lạc nghiệp, cồn cát rợp bóng cây xanh, hoang mạc biến thành ốc đảo…
Tóm lại chính là văn võ song toàn anh minh cái thế như thần tiên hạ phàm thánh hiền tái thế đến cả ông trời cũng phải ngoái nhìn giáng điềm lành.
Phần này trẫm rất thích nghe, trẫm ước chi có thể thu hết toàn bộ cuộc đời Hoàng thúc về đây, liếm từng chữ một.
Không hổ là người mà trẫm ưng cái bụng.
Trẫm đang nghe ngon trớn không muốn ngừng thì buổi talk show tập thể phía dưới bỗng im bặt.
Thị lang bộ Lễ tổng kết dẫn đầu: Nếu bệ hạ không có con rồng nối ngôi, Lũng Tây vương lại tài đức sáng suốt nhường này, chi bằng lập Lũng Tây vương làm Hoàng thái thúc đi.
Chuyện này nằm ngoài sự dự đoán của trẫm.
Hóa ra Hoàng thúc không định hất cẳng trẫm khỏi ngai vua ngay bây giờ.
Mà là tính đợi trẫm chết rồi danh chính ngôn thuận kế thừa ngôi vị hoàng đế á.
Trẫm còn nghĩ oan cho ảnh.
Trẫm mừng hết lớn.
Nhưng trẫm ngẫm lại.
Ban đầu có lẽ Hoàng thúc chỉ định hất cẳng trẫm đi thôi.
Bây giờ ảnh một lòng ngóng trông trẫm chết cho sớm chợ.
Hình như cũng chẳng có gì đáng để mừng.
Ngẫm đến chuyện nam thần ngự trị trái tim trẫm lại chỉ ngày ngóng đêm mong trẫm chết sớm.
Trẫm không khỏi thấy trào dâng nỗi buồn.
Trẫm miễn cưỡng cười vui nói: “Hôm nay chỉ hóng gió ôn chuyện, không say không về, việc nước ngày mai lên triều bàn tiếp cũng không muộn.”
Tuy rằng ngày mai trẫm cũng chẳng lên triều đâu.
Trẫm cứ sầu đời là lại hơi quá chén.
Trên đường về, trẫm đi thay quần áo.
Thay quần áo là đi cầu tiêu thôi, cách dùng từ của người xưa khá là uyển chuyển tao nhã.
Nhắc đến chuyện đi cầu tiêu.
—— mà thôi trẫm không muốn nhắc nữa, mấy cưng tự đi mà trải nghiệm.
Hồi còn rất nhỏ, trẫm cũng từng có ước mơ được đái đứng không cần cởi quần.
Trẫm không biết cái này có tính là ước mơ không.
Liệu có vấy bẩn từ “ước mơ” rất đỗi tốt đẹp tươi sáng kia không.
Sau này trẫm giao lưu với các bạn nữ khác trong lớp thì phát hiện tụi nó ít nhiều cũng từng có suy nghĩ như vậy.
Nhiều năm sau, một sáng nọ, trẫm tỉnh dậy từ giấc ngủ say.
Phát hiện ước mơ thời ấu thơ đã thành hiện thực.
Điều này dạy chúng ta rằng đừng có ao ước những thứ không nên ước ao.
Trẫm đi cầu tiêu xong trong một tâm trạng hết sức phức tạp.
Trẫm cảm thấy lòng mình cần tĩnh một lát.
Đi ra khỏi cửa sau là tới một góc của Ngự Hoa Viên.
Trẫm đứng trong hoa viên, ngắm cảnh hóng gió.
Lòng hướng về Tĩnh.
Thật ra trong hoa viên cũng chẳng có phong cảnh gì.
Bây giờ là mùa Đông, lá rụng gần hết rồi.
Trẫm chắp tay sau lưng, ngước đầu ngắm nghía hồi lâu trong tư thế trăn trở vì nước vì dân.
Cũng chỉ thấy một chiếc lá khô lặng lờ rơi xuống từ ngọn cây.
Trẫm nhìn chiếc lá cây khô vàng lặng lờ rơi xuống từ ngọn cây kia.
Bỗng nhiên nghĩ tới một câu thoại văn hoa kinh điển.
Nếu vận tốc rơi của hoa anh đào là cm/s, vậy hai trái tim cần vận tốc bao nhiêu để tới gần bên nhau? Tôi phải dùng tốc độ nào, mới có thể gặp được người?
(Câu này nhắc tới bộ phim hoạt hình Nhật Bản cm/s do Shinkai Makoto đạo diễn. Thực ra câu này không có trong phim, nhưng mọi người rất hay dùng nó để bình luận về bộ phim này.)
Một bàn tay vươn ra từ phía sau, đón lấy chiếc lá sắp rơi trên mặt trẫm.
Mấy trăm năm thời gian.
Chỉ bằng khoảng cách một cái quay đầu.
[HẾT CHƯƠNG ]