Trảm Lư Bảo Kiếm

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng

Hồi - Nước đổ lá khoai

Nguồn: VNthuquan

Không Quần thấy thái độ của Tư Mã Ngạn rất thận trọng liền cau mày lại, thất kinh hỏi:

- Chuyện gì thế? Xin hiền đệ cứ nói cho ngu huynh nghe đi?

Tư Mã Ngạn thở dài một tiếng và nói tiếp:

- Khi chim nay mỏi cánh mới biết quay về tổ, nhưng hỡi ôi ! TỔ cũ không còn nữa!

Không Quần ngạc nhiên hỏi tiếp:

- Hiền đệ nói như thế là có dụng ý gì?

- Sau khi bị Lục Ỷ mê người khác mà bỏ rơi mình, đại ca mới nhớ tới mối tình xưa kia của âu Dương Thúy. Nhưng đại ca có biết hiện giờ người ở trên trời, kẻ ở dưới tục, mối hận ấy đã di truyền thiên cổ rồi không?

Không Quần càng kinh hãi thêm, nắm lấy hai vai của Tư Mã Ngạn lay mấy cái và nói tiếp:

- Hiền đệ nói như vậy, chả lẽ âu Dương Thúy đã . . .

Tư Mã Ngạn khẽ gật đầu, rầu rĩ đáp:

- Đại ca đoán đúng đấy! Vì thấy huynh phụ bạc, âu Dương Thúy đã tự hủy mình và đã rời khỏi nơi trần thế nhơ bẩn này rồi !

Không Quần nghe nói liền kinh ngạc, hỏi tiếp:

- Sao hiền đệ lại biết rõ chuyện này?

Y vừa nói vừa đẩy một cái, Tư Mã Ngạn loạng choạng lui về phía sau mấy bước, suýt tí nữa thì không đứng vững và ngã ngồi phịch xuống.

Thấy thái độ của Không Quần như vậy, Tư Mã Ngạn cảm thấy lương tâm của y vẫn chưa đến nỗi mai miệt hết, nên lại từ từ nói tiếp:

- Mã đại ca, đệ vào trong động ở trên núi Thiên Mụ và đã đích mắt trông thấy thi thể của âu Dương Thúy với di thơ viết bằng huyết lệ của nàng ta. Sau cùng, đệ còn bị Lục Ỷ cô nương ném cho một mũi Diêm Vương Trích rất lợi hại và bá đạo nữa!

Không Quần càng kinh ngạc thêm, nhìn thẳng vào mặt Tư Mã Ngạn hỏi tiếp:

- Như vậy hiền đệ cũng không phải là Cảnh Thiên Tâm mà là Ly Cấu Thư Sinh Tư Mã Ngạn, đã khét tiếng giang hồ về môn Tam Dương Thần Công phải không?

Tư Mã Ngạn gật đầu, cởi bỏ chiếc mặt nạ da xuống. Không Quần thấy mặt mũi của chàng ta giống hệt mình cũng phải kinh ngạc và không ngờ tạo hóa lại huyền diệu đến như thế. Lúc này y mới chịu tài mô cốt thần tướng của Bành Nhất Thu .

Tư Mã Ngạn thấy mình không cần phải dị dung làm chi nữa, liền bỏ cái mặt nạ da người vào túi, rồi gượng cười nói với Không Quần tiếp:

- Mã đại ca trước kia vì hiểu lầm mà chúng ta đã thù oán với nhau giờ lại vì việc dị dung mà chúng ra đã trở thành anh em kết nghĩa, mối ân cừu phức tạp quả là kỳ diệu Vô cùng!

Không Quần mắt lộ hung quang, lạnh lùng hỏi tiếp:

- Tư Mã Ngạn, bây giờ chúng ta đã biết rõ mặt thực của nhau rồi, chẳng hay chúng ta vẫn tiếp tục là anh em như trước, hay là biến thành kẻ thù sinh tử với nhau .

- Mã đại ca! Người ta quý nhất là ở như sự tự biết. Đại ca vì Lục Ỷ phụ bạc nên mới biết rõ mối tình của âu Dương Thúy đối với đại ca chân thực như thế nào? Như vậy đại ca cũng nên nhận biết lòng dạ và thủ đoạn xưa kia của đại ca vừa hẹp hòi vừa ác độc như thế nào? CỔ nhân vẫn thường nói: "Có hiểu lòng nhau thì mới có thể làm bạn thân với nhau, còn chí hướng khác nhau thì không sao đi cùng với nhau được" Cho nên quý hồ đại ca từ nay biết hối cải thì tiểu đệ xin vui lòng suốt đời coi đại ca như là anh ruột của mình vậy.

Không Quần ngồi xuống tảng đá, nghĩ ngợi giây lát rồi nói tiếp:

- Bây giờ hiền đệ hãy cho ngu huynh biết rõ chuyện hiền đệ đã mục kích di thể của âu Dương Thúy với đọc di thư của nàng ta ra sao trước rồi ngu huynh mới quyết định được chúng ta còn là bạn hay là đã biến thành thù địch rồi .

Tư Mã Ngạn bèn kể hết câu chuyện mình lên núi Thiên Mụ là do lời hẹn ước của âu Dương Thúy, rồi mắt thấy tai nghe những gì chàng nói cả cho Không Quần hay.

Không Quần nghe xong rầu rĩ đáp:

- Nếu như vậy âu Dương Thúy quả thực đã chết rồi chăng?

- Thanh Nang Thần Thúy Gia Cát Nhân lão tiền bối, đệ nhất thần y đương thời mà cũng nhìn nhận là thời giờ đã qua, chất độc của Đông Tâm Cửu Độc Thảo chỉ có thể duy trì được trong trăm ngày thôi, nếu quá thời hạn đó thì dù kiếm được Đại Hoàn Đan cũng không sao có thể cứu nàng thoát chết được !

- Trước khi vào hang động bí mật ở trên núi Thiên Mụ, hiền đệ chưa gặp âu Dương Thúylần nào ư?

- Không những đệ chưa gặp mặt nàng ta bao giờ, mà cả tên lẫn biệt hiệu của nàng, mãi đến sau này nghe Lục Ỷ cô nương nói, mới hay ngoại hiệu của nàng là VÔ Vi Tiên Tử, và tên họ của nàng là âu Dương Thúy.

Ngày nọ ở trên núi Thiên Mụ, Không Quần ra tay hạ độc thủ ngầm muốn giết hại Tư Mã Ngạn là tưởng Tư Mã Ngạn với âu Dương Thúy đã có tư tình với nhau từ trước, bây giờ y nghe thấy Tư Mã Ngạn nói như vậy mới yên dạ.

Tư Mã Ngạn mỉm cười hỏi Không Quần tiếp:

- Mã đại ca, đệ đã nói rõ câu chuyện ấy cho đại ca nghe rồi, nhưng chỉ còn hai điểm nghi vấn, đệ muốn yêu cầu đại ca giải đáp hộ.

- Nghi vấn gì thế?

- Con Hốt Hốt chết ở trong rừng cây quế, không biết nó bị ai giết chết thế?

Không Quần hổ thẹn đến mặt đỏ bừng đáp:

- Chính ngu huynh đã ra tay giết chết nó đấy!

- Thế còn cuốn VÔ Vi Chân Kinh của nàng ta, có phải là đại ca đã lấy trộm đấy không?

Không Quần càng ngượng nghịu thêm, nhưng vẫn gật đầu đáp:

- Phải! Chính ngu huynh lấy trộm đấy! Nhưng cuốn bí kíp của võ lâm ấy hiện giờ đang ở trong người Lục ỷ!

Nói tới đó, y ngượng Vô cùng, vội giơ hai tay lên ôm mặt nhưng mắt vẫn nhìn Tư Mã Ngạn và hỏi tiếp:

- Mọi vấn đề giữa hai ta hiện giờ đã sáng tỏ cả rồi, vậy chúng ta còn là bạn hay đã trở nên kẻ thù rồi?

Tư Mã Ngạn lớn tiếng đáp:

- Tiểu đệ đã nói rõ từ đầu rồi, chúng ta là bạn hay địch hoàn toàn trông ở như ý niệm của đại ca mà quyết định.

- Hiền đệ khuyên ngu huynh đừng nên hẹp lượng và có thủ đoạn ác độc như trước nữa, tất nhiên đó là lòng tốt của hiền đệ, ngu huynh chỉ yêu cầu hiền đệ cho phép ngu huynh có bụng dạ hẹp lượng và ra tay ác độc một lần chót. Lần này ngu huynh lại còn muốn nhờ hiền đệ giúp sức cho một tay.

Tư Mã Ngạn ngạc nhiên Vô cùng, vội hỏi lại :

- Xin đại ca nói rõ ra một chút?

Không Quần nghiến răng, mím môi, hậm hực nói tiếp:

- Ngu huynh muốn giết chết Lục Ỷ với Bá Lạc để tiết hận, nhưng tự biết một mình ngu huynh không thể địch nổi hai tên đó hợp sức lại, trừ phi có hiền đệ giở Tam Dương Thần Công ra trợ giúp thì mới mong được toại nguyện!

Tư Mã Ngạn ngầm nghĩ giây lát rồi đáp:

- Đại ca, đệ chỉ nhận giúp đại ca cầm cự với Bá Lạc thôi, còn Lục Ỷ thì đại ca tự giải quyết lấy mối ân cừu ấy.

Không Quần ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu nói tiếp:

- Như vậy cũng được !

- Việc Lục Ỷ với Bá Lạc là do Lục Ỷ tự nguyện muốn kết giao với người, nên lỗi lầm đó là tự Lục Ỷ gây ra chứ không việc gì đến Bá Lạc cả, cho nên đệ yêu cầu đại ca nên khoan hồng một chút, sau khi đã dứt khoát mối ân cừu với Lục Ỷ rồi thì đừng có truy Cứu Bá Lạc nữa, và từ giờ trở đi đại ca phải cẩn thận giữ đạo nhân thứ, chớ có giết chóc bừa bãi như trước.

- Quý hồ ngu huynh giết chết được Lục Ỷ để tiết hận, thì ngu huynh xin nghe lời vàng ngọc của hiền đệ mà từ nay hết sức rộng lượng phụng hành nhân thứ!

- Đại ca, tiểu đệ còn có một điều này muốn thỉnh cầu !

- Hiền đệ cứ nói!

- Nếu đại ca đã trả được mối thù ấy rồi, và khi đã lấy lại được cuốn VÔ Vi Chân Kinh ở trong người của Lục ỷ, không biết đại ca có bằng lòng cùng tiểu đệ lên núi Thiên Mụ thành thực tế lễ âu Dương Thúy một phen để hương hồn của nàng ở dưới chín suối được an ủi phần nào không?

Thoạt tiên nghe thấy Tư Mã Ngạn đề nghị như vậy, Không Quần hơi ngạc nhiên, nhưng sau lại mỉm cười đáp:

- Hiền đệ nói rất có lý! Nếu giết chết được Lục ỷ, ngu huynh sẽ lấy cuốn VÔ Vi Chân Kinh thay vàng để thiêu đốt ở trong bí động khi tế lễ âu Dương Thúy.

Thấy Không Quần đã nhận lời rồi, Tư Mã Ngạn mỉm cười nói tiếp:

- Đại ca muốn kiếm Lục Ỷ thì phải đi ngay, nếu đi chậm một bước nàng ta với Bá Lạc đã rời khỏi Vu Sơn rồi thì thực khó kiếm lắm. Thiên hạ bao la như vậy, biết đi đâu mà tìm thấy họ?

Không Quần gật đầu, liền rú lên một tiếng rồi phi thân về phi lên đỉnh núi mà hồi nãy Lục Ỷ với Bá Lạc đang đánh cờ với nhau. Tư Mã Ngạn cũng giở khinh công tuyệt đỉnh ra đi cùng. Hai người đã cùng cho nhau biết rõ mặt thực rồi, không cần phải giấu diềm nhau nữa. Cả hai đều đi nhanh như điện chớp, nhưng khi lên tới trên đỉnh núi thì Không Quần đã dậm chân thở dài.

Thì ra Bá Lạc với Lục Ỷ đã đi mất dạng rồi.

Tư Mã Ngạn thấy hai người ấy tuy đã bỏ đi, nhưng ván cờ vẫn còn nguyên chưa xóa, chàng liền tiến tới gần đứng xem một hồi, rồi thất thanh nói :

- Mã đại ca, không ngờ Trang Bá Lạc lại là người văn võ toàn tài, và công lực lại rất thâm hậu nữa!

- Sao hiền đệ lại biết rõ như vậy?

Tư Mã Ngạn chỉ vào bàn cờ và nói tiếp:

- Đây! Huynh xem những quân cờ của Bá Lạc đều khảm chặt vào mặt đá và xếp thành một bài thơ.

Không Quần vội đi tới gần, thấy bài thơ đó như sau :

Bình thủy tương phùng thị túc nhân Hà kỳ hỉ kiến mộng trung nhân Tả bằng cái đại anh hùng nghệ Danh đắc Vu Sơn nhất vạn xuân." (Gặp nhau giữa đường có lẽ là do duyên kiếp trước .

Không ngờ lại gặp được người trong mộng, thực mừng rỡ biết bao.

Nhờ có cái tài nghệ cái thế của một vị anh hùng, Mới giành được mối lương duyên trên núi Vu Sơn này.) Những quân cờ khảm sâu vào trong đá, mặt cờ với mặt đá phẳng lý như nhau mà không có vế nứt rạn gì hết, đủ thấy kình khí và nội lực của Bá Lạc mạnh biết bao, và võ công của chàng ta đã luyện tới mức thượng thừa rồi.

Tư Mã Ngạn xem một hồi, rồi lắc đầu thở dài nói:

- Đại ca, trong một thời gian ngắn ngủi như vậy mà Bá Lạc đã lấy quân cờ xếp thành được một bài thơ hai mươi tám chữ, quân cờ nào cũng khảm bằng vào mặt đá và nay y lại đi mất dạng rồi, đủ thấy công lực của y đã luyện tới mức độ thượng thừa không thể đo lường được, và cao siêu hơn chúng ta nhiều !

Không Quần nghe thấy chàng nói như thế, có vẻ không vui, lạnh lùng hỏi:

- Sao hiền đệ cứ khen người ta quá đáng như vậy, và tự coi thường mình như thế?

Chả lẽ hiền đệ đã sợ y rồi hay sao?

Tư Mã Ngạn lắc đầu, vừa cười vừa đáp:

- Xin đại ca chớ nên hiểu lầm như thế! Tiểu đệ bình sinh không biết hãi sợ gì cả, nhưng đây là tiểu đệ căn cứ vào sự thực mà bình luận đấy thôi .

- Đừng nói Bá Lạc là một người như chúng ta, mà dù y có là Đại La Kim Tiên đi chăng nữa, ngu huynh cũng phải nghĩ cách đánh y rớt xuống A Tỳ địa ngục !

Nói tới đó, y liếc mắt nhìn Tư Mã Ngạn, rồi cười nhạt nói tiếp:

- Hiền đệ, võ nghệ của đối phương quả thực lợi hại. Hiền đệ là người ngoại cuộc, nếu hiền đệ nhận thấy có thể giúp ngu huynh được thôi cứ việc ra tay, tất nhiên Không Quần không bao giờ dám quên ơn này, nhưng hiền đệ nhận thấy địch không nổi đối phương thì không miễn cưỡng làm chi . . .

Y chưa nói dứt, Tư Mã Ngạn đã lớn tiếng cười và đỡ lời :

- Chúng ta đã kết nghĩa kim lan với nhau ở dưới hòn đá đầu người, quý hồ đại ca chịu nghe lời khuyên bảo của tiểu đệ, thay đổi tính nết và từ giờ trở đi, đối với mối thù của Bá Lạc cùng Lục Ỷ phải nên theo hoàn cảnh mà xử sự, nếu có thể khoan hồng được thì ta cũng nên khoan hồng. Như vậy thì đừng nói đối phương là một cao thủ lợi hại, mà dù đại ca có bảo tiểu đệ nhảy vào trong đống lửa, tiểu đệ cũng quyết không từ chối đâu !

Không Quần nhìn Tư Mã Ngạn rồi ngửng mặt lên trời rú một tiếng thực dài, hình như y đã hài lòng về lời nói ấy của Tư Mã Ngạn vậy.

Tư Mã Ngạn chỉ vào bài thơ mà hỏi Không Quần tiếp:

- Đại ca, hai vế dưới bài thơ của đối phương có ngụ ý gì thế. Chả lẽ đại ca đã đầu với Bá Lạc rồi ư?

Không Quần là người rất kiêu ngạo, không khi nào chịu nhìn nhận câu chuyện mình đã bị Bá Lạc đánh bại, nên y chỉ cười nhạt rồi lắc đầu đáp:

- Hai câu đó là y tự khoe khoang nói dóc, và nhìn nhận đã cẩu hợp với Lục Ỷ rồi đấy thôi!

Tư Mã Ngạn cũng biết Không Quần đang đau lòng, nên chàng vội nói sang chuyện khác mà mỉm cười hỏi :

- Bây giờ chúng ta đã tới chậm, bọn họ đã đi mất dạng rồi, vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu?

Không Quần nghĩ ngợi giây lát rồi cương quyết đáp:

- Đi tới Thiên Mụ!

Tư Mã Ngạn ngạc nhiên hỏi lại:

- Đại ca chả nói là phải đợi chờ cướp lại được cuốn VÔ Vi Chân Kinh mới . . .

- Ngu huynh nhận thấy rất có lỗi với âu Dương Thúy, cho nên muốn đến trước bàn thờ nàng ta điếu viếng một phen!

Tư Mã Ngạn nghe thấy liền nghĩ bụng:

"Bây giờ mình đi với Không Quần lên núi Thiên Mụ để điếu viếng VÔ Vi Tiên Tử, nhưng đường xá xa xôi lắm, như vậy chỉ e lỡ mất cuộc hẹn ước Đại Đầu Tiên Tử Kỷ Tây Bình ở Hắc Sảnh Cốc trên núi VÔ Lượng vào ngày rằm tháng Năm thôi." Không Quần thấy Tư Mã Ngạn trầm ngâm cũng hơi nổi giận, liền hỏi tiếp:

- Vừa rồi hiền đệ bảo: "Dù có phải nhẩy vào đống lửa cũng vui lòng tuân lời đại ca" bây giờ đại ca chỉ bảo hiền đệ cùng đi Thiên Mụ một phen, tại sao hiền đệ lại có vẻ chần chừ như thế?

- Xin đại ca chớ có trách cứ vội ! Vì tiểu đệ đang suy nghĩ đến một việc nên mới chậm trả lời đại ca đấy thôi, chứ tiểu đệ đâu dám trái lời đại ca!

- Hiền đệ đang nghĩ đến việc gì thế?

- Tiểu đệ đã trót hứa với Kỷ Tây Bình sẽ gặp nhau tại Hắc Sảnh Cốc ở trên núi VÔ Lượng vào ngày rằm tháng năm, cho nên đệ mới suy tính từ đây đi đến Thiên Mụ và từ Thiên Mụ trở về, không biết có lỡ mất cuộc hẹn ước đi Vân Nam ấy không?

Không Quần kêu "ô", rồi vừa cười vừa nói tiếp:

- Hiền đệ đã có hẹn ước riêng thì chẳng cần phải đi với huynh nữa . . .

- Tiểu đệ đâu dám trái lệnh của đại ca! Nếu như vậy cúng ta đã định đi núi Thiên Mụ thì chúng ta cứ việc đi núi Thiên Mụ trước, nếu không về kịp thì đệ bỏ cuộc hẹn ước ấy đi cũng không sao!

Thì ra, Tư Mã Ngạn đã thề tìm kiếm cho ra Mã Không Quần với Cơ Lục Ỷ để trả thù cho VÔ Vi Tiên Tử rồi . Nay sự thể lại xoay chuyển khác hẳn, chàng không may đã lỡ kết nghĩa kim lan với Không Quần, mà Không Quần lại bị Lục Ỷ bội bạc. Nay Không Quần định đi đến trước bàn thờ của âu Dương Thúy ế sám hối và tế lễ, như vậy hương hồn của tri kỷ mình mới được an ủi phần nào. Vì vậy chàng cân nhắc thấy việc đi tế lễ âu Dương Thúy còn quan trọng hơn là phó ước với Đại Đầu Tiên Tử nhiều, nên chàng mới có sự quyết định ấy là thế.

Thấy Tư Mã Ngạn nhắc nhở tới Kỷ Tây Bình, Không Quần sực nhớ tới viên thuốc Trú Nhan Đơn, liền mỉm cười hỏi Tư Mã Ngạn rằng:

- Kỷ Tây Bình hẹn ước với hiền đệ, như vậy có phải y thị không cam tâm chịu thua viên thuốc Trú Nhan Đơn cho hiền đệ đấy không?

- Đại ca đoán rất đúng!

- Vân Mộng Tam Kỳ Vô sỉ thực, chúng cấu kết với bọn Liễu Văn Tôn, lợi dụng đại hội Vân Mộng Tranh Kỳ để đánh lừa mọi người cướp vật báu của các vị anh hùng dự đại hội. Chúng chỉ thua có viên thuốc Trú Nhan Đơn ấy cho hiền đệ thôi, mà chúng vẫn còn tiếc của!

Nói tới đó, y trợn to đôi mắt lên nhìn Tư Mã Ngạn rồi hỏi tiếp:

- CÓ lẽ hiền đệ vẫn chưa biết chuyện Sầm Đại Hóa bị Liễu Văn Tôn đánh chết ở trên lôi đài như vậy là một sự giả dối đánh lừa thiên hạ phải không?

- Chuyện này Lục Ỷ cô nương đã nói cho đệ biết rồi.

Nghe đến cái tên Lục ỷ, Không Quần lại nổi ghen ngay và hỏi Tư Mã Ngạn tiếp:

- CÓ phải hiền đệ với Lục Ỷ đi từ VÕ Hán tới không?

- Vâng, nhưng chúng tôi đi thuyền chứ không phải đi bộ.

Thấy Tư Mã Ngạn nói như thế, Không Quần liền biến sắc mặt, giận dữ nhìn Tư Mã Ngạn không chớp. Thấy thái độ của Không Quần như vậy, Tư Mã Ngạn cũng phải rùn mình kinh hãi, ngập ngừng hỏi lại :

- Đại ca, tại sao đại ca lại nhìn đệ như thế?

Vẻ mặt vẫn lạnh lùng Không Quần nói tiếp:

- Từ miền xuôi lên miền ngược, nước sông chảy mạnh như thế, chắc thuyền chạy chậm lắm phải không?

Tư Mã Ngạn là người đứng đắn, nên chàng thật thà đáp:

- Không những vì nước chảy ngược và mạnh, thuyền đã đi chậm suốt dọc đường lại còn thưởng thức cảnh đẹp của hai bên bờ, nên thuyền càng đi chậm thêm. Bởi những lẽ ấy nên từ Ba Đông lên tới đây phải đi những mười hai mười ba ngày là thế.

- Hiền đệ biết Lục Ỷ nữ cải nam trang từ hồi nào?

Không biết Không Quần đã để ý ghen tuông, Tư Mã Ngạn chỉ không nói Diệu Thủ Thư Sinh ra thôi, còn thì chàng mỉm cười, thực thà đáp:

- Khi du ngoạn lầu Hoàng Hạc, Cơ cô nương đã thổ lộ cho đệ biết chuyện ấy cùng với tên họ thực của nàng.

Không Quần biết Lục Ỷ không có lòng yêu Tư Mã Ngạn, không khi nào nàng lại chịu nói rõ sự thực như thế, nên y lại càng ghen tức thêm và hỏi tiếp:

- Hiền đệ cứ theo đúng sự thực mà phê bình nhé! Với sự nhận xét của hiền đệ thì mặt của Lục Ỷ có đẹp không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio