Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

chương 14: trẫm vẫn thấy rối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cho dù có chuyện không vui, nhưng Cảnh Nhân đế vẫn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà giải quyết, chỉ bằng một câu hắn đã định đoạt tương lai của Lâm quý tần cùng Lâm Bác Viễn. Giải quyết mấy việc này không cần lưu tâm nhiều, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là thu săn.

Cả ngày xóc nảy trong xe thêm việc xử trí loại hương trợ hứng, Cảnh Nhân đế không còn tâm trí đâu mà hàn huyên với hoàng hậu, tắm rửa xong liền cảm thấy mệt mỏi. Vẫn là hoàng hậu thể lực tốt, giúp hắn đấm lưng bóp vai, làm cho Cảnh Nhân đế cảm thấy toàn thân thoải mái, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Lúc này hắn mới thật sự ngủ ngon.

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại Cảnh Nhân đế đã khôi phục thể lực, bắt đầu chuẩn bị thu săn.

Trước khi đi săn phải cử hành tế lễ ở Hành cung, đại khái là cảm tạ trời xanh ban cho Hạ quốc năm nay mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa, sau khi săn sẽ chọn con mồi béo tốt nhất bái tế thần linh. Sau đó thị vệ nhà ai săn con mồi được chọn để tế lễ sẽ giành hạng nhất. Giành hạng nhất sẽ được Cảnh Nhân đế ban thưởng cho, được mọi người khen ngợi, thậm chí Hạ quốc còn lưu truyền, người đứng hạng nhất năm nay sẽ gặp thuận lợi trong năm sau. Mà nếu như người hạng nhất đó là thị vệ của quan phủ, người đó sẽ có cơ hội được Cảnh nhân đế cất nhắc lên làm Đại nội thị vệ, đây chính là thiên đại kỳ ngộ, mỗi người đều cố gắng giành được.

Còn hoàng hậu lại không thể tham gia, chỉ có thể đi bên Cảnh nhân đế lúc tế thiên, những lúc còn lại phải ở trong tướng doanh hoặc Hành cung, giữ gìn trang nghiêm.

Nhưng Cảnh Nhân đế đã dẫn hoàng hậu đến thì sẽ không muốn nàng bị cung quy bó buộc như vậy. Lúc xuất phát hắn mang hoàng hậu lên xe ngựa, để mọi người nghĩ rằng hoàng hậu sẽ theo Hoàng Thượng đến bên ngoài khu vực săn bắn rồi sẽ ở lại doanh trướng. Nhưng thực tế xe ngựa đó không có ai, ngược lại thị vệ bên người Cảnh Nhân đế tự nhiên thừa thêm một người dung mạo anh tuấn vóc dáng cao to.

Dựa vào tính cách bảo thủ của Cảnh Nhân đế, có thể vì hoàng hậu làm đến nước này, thật sự đã vượt qua ngưỡng kính trọng. Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhìn tiểu hoàng đế phía trước một thân hoàng sắc, không gọi được tên cảm giác trong lòng.

Thôi, không cần biết như thế nào, lần thu săn này nhất định phải bảo vệ tốt Cảnh Nhân đế.

Khu vực săn bắn của hoàng gia rất là lớn, có lúc rong ruổi cả ngày không săn được con gì. Chuyến săn kéo dài ít nhất ba ngày, mà doanh trướng bên ngoài khu săn chỉ được dựng lên trong vỏn vẹn hai ngày, hoàn cảnh này đối với nữ tử là cực khổ thiếu thốn. Bất quá đã tham gia thu săn mà không vào khu vực săn bắn nhìn một chút thì coi như không có ý nghĩa. Nên hầu hết gia quyến đều đi theo tới doanh trướng, tứ phi cùng Lâm quý tần cũng không ngoại lệ, các nàng mỗi người đều có một cái doanh trướng riêng, Hoàng Thượng muốn sủng hạnh người nào sẽ đến chỗ người đó, coi như là tình thú.

Đáng tiếc tình thú của Cảnh Nhân đế căn bản không phải thế, vào khu vực săn bắn rồi, hắn liền nắm tay hoàng hậu: “Hoàng hậu cưỡi được ngựa?”

“Cũng được.” Nhìn cuối thu khí sảng trời xanh, hoàng hậu lộ ra một nụ cười thoải mái khác hẳn khi ở trong cung.

“Vậy trẫm tất nhiên là cản không nổi hoàng hậu,” Cảnh Nhân đế thở dài, rồi lại nói, “Nhưng mà trẫm còn muốn theo hoàng hậu săn bắn thì sao đây?”

“Thần thiếp cũng không định rời hoàng thượng.” Hoàng hậu cười nói, “Hơn nữa, thần thiếp sẽ vì bệ hạ thắng được giải nhất, để bệ hạ sang năm mọi chuyện như ý.”

Cảnh Nhân đế buông dây cương, nắm chặt hoàng hậu tay: “Cẩm Ý ở bên ngoài không cần xưng thần thiếp, tránh bị người phát hiện.”

Lúc nói hắn nhích lại gần hoàng hậu, môi dán vào tai hoàng hậu, tư thế ái muội vô cùng.

Để tránh bị người phát hiện sao? Hoàng hậu cúi đầu nhìn nhìn chính mình cường tráng khí lực, lại nhìn lướt qua thị vệ so ra kém hơn mình nhiều, nàng cũng ghé sát vào Cảnh Nhân đế, thì thầm vào tai hắn: “Thuộc hạ tự tin sẽ không bị người phát giác, nhưng bệ hạ chắc cũng không muốn truyền ra lời đồn long dương đoạn tụ.”

Nói xong liền nở nụ cười trêu chọc, quất nhẹ dây cương, giục ngựa tiến lên.

Cảnh Nhân đế chỉ cảm thấy bên tai run lên, vội vàng giục ngựa bắt kịp, cùng hoàng hậu phi về phía trước.

Hoàng Thượng đã tiến vào khu vực săn bắn, những người còn lại cũng tự nhiên vội vàng đi theo, còn gia quyến ở lại doanh trướng tự do hoạt động. Thủ vệ khu vực săn bắn thủ vệ tuy nghiêm túc, nhưng vẫn tự do hơn lúc ở trong cung.

Tứ phi cùng Lâm quý tần tiến vào một cái doanh trướng, cả Liên công công cùng Tiểu Thuận Tử cũng ở đó. Giữa những người này, Đức phi có địa vị cao nhất, nàng điểm danh nhân số, cau mày nói: “Trần thái y lần này thu săn lại bị giữ trong cung, còn hoàng hậu lại tới, nàng ta không mang theo Hạ Hà sao?”

Liên công công nói: “Mấy vị nương nương có thể không biết, Hạ Hà bởi vì trộm tài vật, đã bị hoàng hậu trượng tễ.”

“Trượng tễ chính là…” Thục phi nhanh mồm nhanh miệng, thiếu chút nữa nói ra, Hiền phi bên cạnh nhéo nàng một cái, Thục phi lúc này mới kịp phản ứng, sửa lời nói, “chính là chết?”

“Đúng vậy.” Liên công công trả lời.”Hôm qua Tiểu Thuận Tử mới biết Hạ Hà ra đi, còn chưa kịp báo cho các vị.”

Đối với việc ra đi của Hạ Hà, mấy người này thầm hiểu rõ, Lương phi nghĩ ngợi : “Tai mắt trong cung của ta cũng được coi là nhiều, vậy mà chuyện này ta lại không biết, hoàng hậu thật thủ đoạn.”

“Đâu chỉ một mình Hạ Hà,” Lâm quý tần cười lạnh, “Ca ca ngu xuẩn của ta đàm đạo với Hoàng Thượng có một lần đã bị đuổi ra ngoài làm việc, chưa chắc ba năm sau được về, làm không xong nói không chừng kết cục sẽ lại như Hạ Hà.”

“Trần thái y vốn là thái y Hoàng Thượng tin tưởng nhất, hiện tại cũng bị thất sủng.” Hiền phi nói.

Đức phi nhíu mi trầm tư, nói: “Hạ Hà, Trần thái y, Lâm Bác Viễn, ba người chúng ta biết đã bị đá bay, còn chúng ta, đã qua ba tháng không được gặp bệ hạ.”

“Ba tháng…” Tiểu Thuận Tử lúc này vậy mà dám mở miệng trước mặt các quý nhân, hơn nữa còn không có bộ dáng đúng quy củ, hắn phân tích, “Ba tháng trước, bệ hạ bị Tô Hoài Linh xô té bể đầu.”

“Quả nhiên là nhờ nàng ta!” Lương phi lạnh lùng nói, “Chúng ta nhiều năm như vậy tuy rằng không ai thành công, nhưng vẫn bình an vô sự. Tô Hoài Linh vừa lên sân khấu, bệ hạ lập tức thay đổi. Mà hoàng hậu vẫn luôn không màng, hiện tại lại cố tình chọn lúc này để ra tay, nhất định là lợi dụng Tô Hoài Linh!”

“Không sai, ” Hiền phi suy đoán, “Tô Hoài Linh chúng ta giết không được động không được, nàng ta bị biếm vào lãnh cung mà bệ hạ còn phải tìm người âm thầm che chở. Chúng ta cho tới nay chỉ biết tránh xa nàng ta, ai ngờ hoàng hậu lại lợi dụng được, quả nhiên đẳng cấp bất đồng?”

“Chúng ta không liên lạc được với Nghiêm Húc. Tiểu Thuận Tử, Nghiêm Húc có nói cho ngươi biết Tô Hoài Linh lúc này ra sao không?” Đức phi hỏi.

“Giống như nguyên tác, đã tiến vào khu vực săn bắn. Nàng trốn khỏi lãnh cung rồi trà trộn vào đoàn thu săn, Nghiêm thống lĩnh vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn, nàng còn tự mình trà trộn vào đội ngũ. Người chung quanh như bị mù mà không nhận ra nàng chẳng có gì giống tiểu thái giám.” Tiểu Thuận Tử trả lời.

“Nếu nàng ta đến, vậy Hoàng Thượng nhất định sẽ gặp chuyện trong khu vực săn bắn.” Liên công công nhận ra, “Khó trách hoàng hậu nhiều năm qua đều không đi thu săn, chỉ có năm nay đến!”

“Cho nên chúng ta cũng có thể…” Vẫn luôn theo không kịp ý nghĩ của mọi người, Thục phi cuối cùng mới hiểu ra, mở miệng hỏi.

Hiền phi thở dài: “Ngươi có võ công cao cường như hoàng hậu sao? Không có dung mạo không có tài năng còn ngu ngốc, còn múa quảng trường trước mặt bệ hạ, thật sự là cười chết người!”

Thục phi cả giận nói: “Nói ta không dung mạo, chắc là ngươi có? Mấy năm nay hoàng thượng sủng ái nhất là ta, ngươi có tài cán gì?”

“Hiền phi nương nương có tài cán gì chúng ta không biết, chính là ta có thể tỏ ra có ích một lần này.” Liên công công vừa sờ mặt vừa đắc ý cười nói, “Thân thủ của ta, so với Hoàng hậu nương nương còn cao cường hơn. Ta sẽ không cùng mấy vị nương nương ở trong này phí thời gian, ta nên nhanh theo Tô Hoài Linh, đến khu vực săn bắn cứu bệ hạ.”

“Dùng khuôn mặt kia của ngươi, cứu mấy lần cũng vô dụng!” Mấy người nữ nhân cùng Tiểu Thuận Tử đồng thanh quát tỉnh Liên công công.

Liên công công cứng ngắc một chút, sờ sờ cái mặt già của mình, rầu rĩ bỏ ra khỏi doanh trướng.

Mà giờ khắc này tại khu vực săn bắn, Cảnh Nhân đế cùng hoàng hậu đã chạy rất xa, bỏ rơi hết thị vệ lại sau lưng. Người ở gần bọn họ nhất, chính là Tô Hoài Linh đang đi lạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio