Trẫm Luôn Cảm Thấy Có Gì Đó Không Đúng

chương 2: trẫm thấy rối bời

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần thứ hai tỉnh lại thì trời đã sáng, dựa vào góc mặt trời chiếu qua cửa sổ, chắc là giờ Tỵ hơn kém một chút, Cảnh Nhân đế mở mắt ra, thấy Hoàng hậu đang đứng bên song cửa, ánh dương chiếu vào khiến cho cả người nàng như được phủ ánh vàng, giống như chiến thần từ trời xuống.

Cảnh Nhân đế lần thứ hai bị ngôn từ hình dung tự nhiên dâng lên trong lòng làm cho hoảng sợ, yên lặng đỡ trán, nhận thấy trận choáng đầu đêm qua đã giảm bớt không ít, xem ra Trần thái y nói không sai, chỉ cần tĩnh dưỡng nhiều một chút là sẽ khỏi.

Hoàng hậu đang đứng bên cửa sổ liếc nhìn liền thấy Cảnh Nhân đế đã tỉnh, nàng lập tức tiến đến,rất tự nhiên sờ sờ trán của hắn, lại nhìn nhìn lỗ tai của Cảnh Nhân đế, hỏi: “Bệ hạ còn cảm thấy choáng váng hay không?”

Có Hoàng hậu ở đây, thái giám cung nữ bên trong không dám nhiều lời, chỉ có Trần thái y cất bước tiến lên, hơi có địch ý nhìn Hoàng hậu.

Bởi vì bầu không khí quá mức quỷ dị giữa hai người, Cảnh Nhân đế chỉ yên lặng quan sát, không lập tức mở miệng.

Bất quá không khí quỷ dị này rõ ràng là do Trần thái y đơn phương nhằm vào Hoàng hậu, Hoàng hậu lại giống như không cảm thấy chút địch ý nào, vẫn hữu lễ như trước mà nói: “Thỉnh Trần thái y xem xét cho bệ hạ.”

Thái độ này làm cho Cảnh Nhân đế không khỏi nghĩ đến những chuyện khoan dung độ lượng mà Hoàng hậu đã làm. Chỉ cần không đề cập đến vấn đề nguyên tắc, người bên cạnh nàng nếu làm sai chuyện nhỏ thì cũng chỉ bị phạt trừ lương tháng, nàng ít khi tra tấn hành hạ ai. Thái độ của Trần thái y tuy rằng rất rõ ràng, nhưng dù sao cũng không trực tiếp phô bày ra, dưới loại tình huống này, Hoàng hậu sẽ không trách tội Trần thái y.

Hoàng hậu của hắn cái gì cũng tốt, nhưng mà tâm tính lại quá nhân từ. Chỉ là một tên thái y mà cũng dám làm mặt lạnh với Hoàng hậu, như vậy thì tôn nghiêm của Hoàng hậu còn đâu nữa?

Cảnh Nhân đế yên lặng ghi nhớ chuyện này, đợi khi xác nhận thân phận của Hoàng hậu rồi hắn sẽ xử lý việc này sau.

Trần thái y sau khi bắt mạch cho Cảnh Nhân đế, nói lại mấy câu không khác gì đêm hôm qua. Cảnh Nhân đế cũng tự biết thân thể đã không còn gì đáng ngại, liền gật gật đầu với Hoàng hậu, ý bảo mình quả thật đã khá lên nhiều.

Hoàng hậu lộ ra một nụ cười thả lỏng, nàng cho gọi Hạ Hà, bảo nàng ta đi thỉnh Thái hậu.

Nếu Thái hậu sinh bệnh, vì để làm tròn đạo hiếu, Hoàng đế phải lập tức đi thăm, tự mình đút thuốc chăm sóc. Nhưng nếu Hoàng đế sinh bệnh, nhất định Thái hậu không được hầu hạ ở bên cạnh, dù cho Thái hậu thật sự muốn làm như vậy, lễ bộ đại nhân có thể mượn việc này mà dạy dỗ cái tên bất hiếu Cảnh Nhân đến chết . Cho nên mặc kệ Thái hậu mong mỏi ngồi canh bên hài nhi thế nào, bà cũng chỉ có thể đến Phật đường cầu phúc cho Cảnh Nhân đế, chờ đợi tin tức từ Hoàng hậu.

Tối hôm qua khi Cảnh Nhân đế tỉnh lại, Hoàng hậu liền cho người đi báo tin, bất quá khi đó đêm đã khuya, cung nữ phải đứng chờ ở ngoài cửa cho đến khi Thái hậu tỉnh dậy mới báo được. Mà Thái hậu cũng biết sau khi Hoàng Thượng tỉnh thì lại ngủ nên không đi thăm, bất quá bà đã sớm chuẩn bị xuất môn. Chờ tin tức của Hạ Hà vừa đến, Thái hậu lập tức ngồi kiệu đi tới.

Khi Thái hậu đến nơi, Cảnh Nhân đế đã rời giường đi giải quyết xong đại sự nhân sinh, còn rửa mặt chải đầu chỉnh chu, đang ngồi dùng bữa. Hắn ngủ hai ngày, nước gần tràn bờ đê, dạ dày suy yếu, hiện tại chỉ có thể húp cháo.

Nhìn thấy Thái hậu đến, Cảnh Nhân đế thong thả đứng dậy đỡ lấy bà, nhìn gương mặt thân thuộc của Thái hậu, tâm phòng bị của Cảnh Nhân đế rốt cuộc buông lỏng.

Hoàn hảo hoàn hảo, hắn còn nhớ rõ dung mạo của sinh mẫu, vẫn chưa giống như những người khác quên hết toàn bộ mọi chuyện.

“Duệ nhi…” Thái hậu đau lòng mà sờ sờ mặt Cảnh Nhân đế, nước mắt tuôn rơi, hiển nhiên là lo lắng vô cùng. Cảnh Nhân đế vội vàng trấn an, cộng thêm Hoàng hậu trấn an rằng Trần thái y đã nói không sao, nước mắt của Thái hậu lúc này mới ngừng.

Sau khi dùng bữa, Thái hậu muốn cùng Cảnh Nhân đế trò chuyện, bảo toàn bộ người trong cung lui ra, ngay cả Hoàng hậu cũng bị Cảnh Nhân đế ra lệnh trở về nghỉ ngơi, liên tục trông chừng hắn hai ngày ba đêm, Hoàng hậu cũng cần nghỉ ngơi.

“Ai gia nghe nói người cung nữ gây thương tổn cho ngươi là vì muốn cầu tình cho một tên thái giám có giao hảo với nàng ta, muốn cầu tình vì sao không cầu Lục đại bộ hình, dù cho Lục bộ không thể làm chủ, cũng có thể nhờ Lục bộ bẩm báo Hoàng hậu, xin Hoàng hậu đến xử trí. Thật không dám ngờ nàng ta lại có thể trực tiếp mạo phạm ngự tiền, nữ tử này tuyệt đối không thể lưu!” Thái hậu oán hận nói.

Khiến cho Hoàng đế bị hôn mê, cung nữ kia có thể coi là phạm tội lớn dám ám sát Hoàng thượng, bị giam giữ vào thiên lao, không được thiên tử tự mình hạ lệnh thì không thể dễ dàng xử trí. Mà hiện tại Cảnh Nhân đế đã tỉnh, ý của Thái hậu là muốn Hoàng đế bắt người từ thiên lao quay lại hậu cung, giết chết trước mặt mọi người, răn đe.

“Chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy,” Cảnh Nhân đế nói đơn giản suy đoán của mình cho Thái hậu, “Nếu chuyện thật sự như thế, chỉ sợ còn có bí mật phải tra. Trong hậu cung có nữ tử võ công cao cường như thế lẻn vào, Hoàng hậu…”

Hắn đương nhiên không có ý nghĩ sẽ xử trí Hoàng hậu, chỉ là muốn thám thính một chút thái độ của Thái hậu đối với Hoàng hậu mà thôi.

“Nếu đúng như ngươi đã nói, Hoàng hậu chưởng quản hậu cung, khó tránh liên can.” Thái hậu thở dài, ngữ khí dịu đi một chút, tiếp tục nói, “Nhưng đây dù sao vẫn là do người phía dưới giám sát bất lực, cũng không thể bởi vậy mà trách phạt Hoàng hậu.”

Xem ra Thái hậu đối với Hoàng hậu cũng là thập phần tín trọng, mới vừa rồi Thái hậu cũng nhìn thấy Hoàng hậu, vẫn không hề lộ ra biểu tình kinh ngạc gì, cho nên Hoàng hậu thật sự có ngoại hình như vậy? Cảnh Nhân đế có chút khó chấp nhận, hắn luôn cảm thấy dung mạo của Hoàng hậu trong đầu hắn không phải giống như bây giờ, lại không thể nào nhớ ra, ngược lại dáng vẻ của Hoàng hậu bây giờ lại gây ấn tượng càng lúc càng sâu trong đầu hắn, không thể nào quên được.

Đã như vậy, không quên được thì không quên.

Cảnh Nhân đế nói với thái hậu, chuyện của cung nữ này hắn sẽ tự mình giải quyết, nếu trong hoàng cung thật sự còn có những cung nữ thế này, hắn tuyệt đối sẽ không để yên.

Bất quá vào lúc này, Cảnh Nhân đế quyết định giả vờ thờ ơ chuyện này, để tâm trạng của kẻ chủ mưu thấp thỏm, đầu óc lơ mơ mới tốt.

Kế tiếp mấy ngày sau, Cảnh Nhân đế đều không vào triều, nhưng chỉ cần có thời gian và đầu hắn không đau nhức, hắn sẽ xử lý những chuyện triều chính còn đọng lại lúc trước. May mắn là mấy ngày nay không phát sinh đại sự gì, việc đồng áng hay chiến sự ở phương nam phương bắc đều rất ổn định, đã nhanh vào đầu hè, cả nước mưa thuận gió hoà, thật sự khiến người người hoan hỉ.

Mấy ngày sau, Trần thái y khẳng định thân thể của hắn đã không còn trở ngại, Cảnh Nhân đế liền bắt đầu thượng triều, mỗi ngày đều tăng thêm giờ, rốt cục đã phê duyệt hết toàn bộ tấu chương còn tồn đọng, lúc này hắn mới chuẩn bị xử lý sự tình của cung nữ kia.

Sau khi hắn tỉnh dậy không lâu liền lệnh cho Cẩm Y vệ nghiêm tra bối cảnh của cung nữ này, mà Cẩm Y vệ sau khi rốt ráo dò tìm chừng mười ngày mới cho hắn kết quả điều tra là —— Bối cảnh của nữ tử này tương đối trong sạch, năm đời gia tộc đều được quan phủ thống kê. Chuyện khó hiểu nhất là, người này tên là Tô Hoài Linh, hoàn toàn không có võ công!

Đúng vậy, Cẩm Y vệ từ thăm dò đến sờ nắn xương cốt cách gì cũng dùng qua, nhất trí cho rằng Tô Hoài Linh không có chút nội lực nào, hơn nữa thân thể nàng còn rất yếu, khí lực so với các cung nữ khác cũng kém hơn rất nhiều, có thể nói là một người trói gà không chặt.

Cảnh Nhân đế: “…”

Nhìn Cẩm Y vệ đưa tới tờ giấy nhỏ ghi mấy chữ “trói gà không chặt”, hắn khó hiểu mà có loại xúc động muốn lật án thư.

Cho nên ý tưởng lúc trước của hắn tất cả đều là sai? Hắn thật sự bị một nữ tử “trói gà không chặt” đẩy ngã, còn hôn mê hai ngày ba đêm, lại tĩnh dưỡng ước chừng mười ngày mới khỏi hẳn?

Cảnh Nhân đế cảm thấy đầu mình như lại hôn mê.

Hắn nhéo nhéo ấn đường, lãnh tĩnh một chút, lúc này mới có thể lần nữa ngẫm lại sự kiện này.

Năng lực điều tra của Cẩm Y vệ không thể nghi ngờ, hơn nữa cung nữ kia đã bị giam giữ tại thiên lao, có võ công hay không thử một lần liền biết. Nếu đại nội thị vệ và Cẩm Y vệ của hắn ngay cả một người có công phu hay không cũng điều tra không ra, vậy chẳng phải hoàng cung sẽ giống như đường tắt ngỏ nhõ, ai cũng có thể tùy tiện vào.

Cho nên cung nữ kia thật sự không có võ công, lại vượt qua ngăn trở của mười mấy thị vệ chui đến trước mặt hắn?

Thật sự là không thể tưởng tượng.

Cảnh Nhân đế cảm thấy từ khi mình tỉnh lại, mọi chuyện chung quanh đều có chút không khống chế được, giống như mọi chuyện đáng ra đều có trật tự, bây giờ lại rối tùng phèo, hắn không thích loại cảm giác này.

Đang lúc trầm tư, Liên công công đứng bên ngoài thông truyền: “Bệ hạ, Thục phi nương nương cầu kiến.”

Cảnh Nhân đế không phong Quý phi, chỉ có Hiền Lương Thục Đức tứ phi, trong đó Đức phi có thân phận cao nhất, bất quá hắn thích nhất lại là Thục phi. Cảnh Nhân đế cũng là nam nhân, cũng thích nữ tử mỹ mạo. Thục phi vốn dĩ tuyệt sắc như hoa, lại tập múa từ nhỏ, phần eo mềm như không có xương cốt, lúc nàng múa dáng người lại càng thướt tha, đẹp không sao tả xiết. Nữ tử như nàng, cho dù có lúc bị hắn nhìn thấu rằng có tiểu tâm tư, chỉ cần không ảnh hưởng toàn cục, Cảnh Nhân đế cũng nguyện ý thỏa mãn nàng.

Nhưng mà hiện tại… Thục phi có hình dáng như thế nào vậy?

Thật sự nhớ không nổi dung mạo của Thục phi, Cảnh Nhân đế trong lòng cũng có một chút tò mò, liền cho phép nàng vào, trong chốc lát Thục phi liền mang theo một người cung nữ đi đến.

“Hoàng Thượng thánh an.” Thục phi yểu điệu quỳ xuống, chờ Cảnh Nhân đế nói “Bình thân”, nàng mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ thân thương, ánh mắt sáng ngời như thủy tinh chớp chớp, nước mắt còn lăn tăn, thật sự đúng là người thấy liền thương xót.

Mà Cảnh Nhân đế giờ phút này không có tâm tình để mà cảm động, hắn chính là âm thầm thở phào, hoàn hảo, dung mạo của Thục phi rất là bình thường, giống hệt như đánh giá của hắn về Thục Phi.

“Hoàng Thượng,” Thục phi sau khi được Cảnh Nhân đế cho phép liền đi đến bên cạnh hắn, dịu dàng nói, “Đã nhiều ngày nghe nói Hoàng Thượng thân thể khó chịu, thần thiếp mỗi ngày đều đi đến Tê Phượng điện thỉnh an, chỉ muốn biết Hoàng Thượng có bình an hay không.”

Dựa theo cung quy, lúc Cảnh Nhân đế sinh bệnh, có tư cách ở bên khán hộ chỉ có Hoàng hậu, phi tần còn lại muốn biết tin tức, đều chỉ có thể chờ. Đương nhiên đại bộ phận phi tần đều có nơi nghe ngóng tin tức, nhưng mà Cảnh Nhân đế mấy ngày nay lúc dưỡng bệnh vẫn không rời khỏi Thừa Kiền điện, hắn lại không có truyền triệu những phi tử này, nhóm phi tần muốn đến cũng cần phải được Hoàng hậu cho phép.

Trong dĩ vãng, đế vương rất ít khi dựa theo cung quy làm việc, có đôi khi phi tử được sủng hạnh đến mức địa vị ở hậu cung vượt qua Hoàng hậu rất nhiều. Mà Cảnh Nhân đế lại không giống như vậy, hắn mặc kệ hắn có thích phi tử đó bao nhiêu, cũng sẽ không để địa vị của phi tử đó vượt qua Hoàng hậu.

Hôm nay Thục phi có thể tới, cũng là bởi vì Cảnh Nhân đế đã khỏi hẳn, Hoàng Thượng ở trong điện, muốn gặp chỉ cần thông truyền là được, không cần thông qua Hoàng hậu.

Nói vậy, trước đó người muốn thăm nom đều bị Hoàng hậu chặn lại hết, Cảnh Nhân đế không muốn nghe Thục phi bất mãn với Hoàng hậu rồi mượn cơ hội cáo trạng, hắn nói thẳng: “Mỗi ngày đi thỉnh an Hoàng hậu là lệ thường trong cung, Hoàng hậu và Thái hậu vẫn chưa miễn cho nàng thỉnh an đúng không? Mấy ngày nay mỗi ngày nàng đều đi Tê Phượng điện thỉnh an, trước kia không đi sao?”

Thục phi: “…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio