Tiểu Tinh Tinh bốn tuổi đã phải thay phụ hoàng thượng triều, tọa trấn long ỷ.
Sở Chiêu Du biết được từ Nhiếp chính vương, trên triều Tiểu Tinh Tinh nhắc nhở tâm tình của Nhiếp chính vương cho các đại thần. Để tránh người nào đó lại quá trớn, sau đó Sở Chiêu Du toàn ôm con của y ngủ nướng.
“Nhiếp chính vương thượng triều một mình đi.”
Sau khi Tiểu Tinh Tinh được sinh ra, lâu lắm rồi Nhiếp chính vương chưa thượng triều một mình, thỉnh thoảng Sở Chiêu Du cáo ốm không tảo triều, Tiểu Tinh Tinh lại chăm chỉ từ nhỏ, chỉ cần nói bên tai nó một tiếng “Cùng phụ vương thượng triều”, nó lập tức lăn lông lốc bò dậy, bi bô nói: “Được.”
Phụ hoàng nó lại “bị bệnh”, nó giúp y.
Tối hôm qua Nhiếp chính vương lấy cớ trừng phạt Sở Chiêu Du, hôm nay biến thành người cô đơn, đáng đời.
Tiêu Hành xụ mặt bước vào Tuyên Chính Điện, các đại thần ngẩng đầu chờ đợi, mong tới mong lui, theo sau Nhiếp chính vương không có cái đuôi nhỏ nào hết.
Sao hôm nay thái tử không thượng triều?
Đại thần lớn gan nhét đồ chơi gỗ trong tay áo, rất muốn đưa cho thái tử.
Lâm triều trở nên khô khan, Tiêu Hành sấm rền gió cuốn xử lí chính sự, “Các vị còn việc gì không? Không việc bãi triều.”
Thượng thư Hộ Bộ tiến lên một bước: “Thái tử đã bốn tuổi, thông minh nhanh nhẹn, là lúc để người thượng triều bàng thính, học hỏi kinh nghiệm.”
Nhiếp chính vương cười lạnh nói: “Lưu đại nhân cũng biết, thái tử mới tuổi.”
Ngự sử nói: “Thần tán thành. Thái tử điện hạ đã vỡ lòng, nghe quen tai nhìn quen mắt, rất có lợi.”
Đã nếm qua ngon ngọt lúc Tiểu Tinh Tinh thượng triều, một đám dễ gì chịu buông.
Mọi người đều biết, Nhiếp chính vương trước mặt thái tử sẽ khắc chế lửa giận, dù nổi trận lôi đình với bọn họ, dư quang xác nhận thái tử còn ngoan ngoãn ngồi trên long ỷ, từ ái đến mức bọn họ không tin đây là cùng một người.
Tính toán của các đại thần chắc chắn thất bại, thượng triều hay không, một mình Nhiếp chính vương không quyết định được.
Tiêu Hành lạnh lùng nói: “Có rảnh cùng vương vô nghĩa, sao không đi hỏi bệ hạ.” Hắn đang lo chọc giận Sở Chiêu Du, chỉ có thể thượng triều một mình.
Các đại thần chấn động, học hỏi từ những sai lầm trước, bây giờ bọn họ có chút kinh nghiệm, sẽ không tiếp tục mù quáng cho rằng Nhiếp chính vương kỳ quái ám chỉ thứ gì, mà là ý trên mặt chữ, —— đề cập với Nhiếp chính vương, không bằng đi năn nỉ bệ hạ.
Chà chà, Nhiếp chính vương càng ngày càng thảm.
……
Tiểu Tinh Tinh thấy được khinh công tuyệt đỉnh của Nhiếp chính vương, thích Nhiếp chính vương ôm nó bay, sở thích y như Sở Chiêu Du.
Tiểu Tinh Tinh học văn học y học võ, chỉ cần giỏi một thứ cũng có thể an cư lạc nghiệp, bởi vậy Sở Chiêu Du cũng không vội bắt nó theo thượng triều, toàn để Tiểu Tinh Tinh tự phân bổ thời gian.
Sáng sớm ngày hưu mộc, Tiêu Hành đưa Tiểu Tinh Tinh đi luyện võ ở khu luyện võ mới khai trương.
Bên phải khu luyện võ có một bãi cọc gỗ, Nhiếp chính vương chỉ cách sử dụng cọc gỗ.
Chỉ thấy thân ảnh hắn vừa động, dẫm cọc gỗ, nhảy lên giữa không trung, quỷ mị dịch chuyển trên cọc gỗ cao thấp không đều.
Tiểu Tinh Tinh nhìn không chớp mắt, thấy Nhiếp chính vương ở sau cọc gỗ, bay qua lần nữa, cong cong đôi mắt, hưng phấn chạy về phía cái cọc to nhất, chưa học chạy đã học bay.
Nó muốn học theo Nhiếp chính vương dẫm cọc bay lên, tới gần cọc gỗ mới phát hiện, cái đầu tiên còn cao hơn nó.
Vì thế một cái xe không dừng được, đâm thẳng vào cọc gỗ, bắn ngược té trên mặt đất, vuốt trán mê mang.
Tiêu Hành sợ chết khiếp, nháy mắt trở lại trước mặt Tiểu Tinh Tinh, “Có đụng vào đâu không?”
Hắn bế Tiểu Tinh Tinh lên kiểm tra, quần áo lúc này khá dày, không bị thương bên ngoài.
Tiểu Tinh Tinh ngây người một lúc lâu, hốc mắt đỏ lên, rớt nước mắt, dụi đầu vào lòng bàn tay Nhiếp chính vương, “Phụ vương, đau.”
Tiêu Hành nhẹ nhàng sờ sờ, sờ thấy một cục u nhỏ trên trán Tiểu Tinh Tinh, không nghiêm trọng, nhưng cứ đụng là đau.
“Là phụ vương sai, ta xoa cho con.” Nhiếp chính vương đau lòng muốn chết, trẻ con va đập là bình thường, nhưng hai phụ tử bọn họ sao lại không qua được cùng một cây cột.
“Còn đau không? Chúng ta đi tìm thần y gia gia xem.”
Tiểu Tinh Tinh lắc đầu, nức nở nói: “Tiểu Tinh Tinh không đau.”
Tiêu Hành ôm nó, xoay quanh khu luyện võ, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ nó, “Trước kia phụ vương cũng bị cột đập đầu.”
Tiểu Tinh Tinh trợn tròn đôi mắt, sờ sờ trán Nhiếp chính vương: “Có đau không?”
Tiêu Hành: “Không đau.” Nhưng quên mất phụ hoàng của con.
Tiểu Tinh Tinh nắm tay nói: “Ta cũng không đau.”
Tiêu Hành nói: “Đúng vậy, tương lai Tinh Tinh sẽ cao hơn cả cái cột nay, chống đỡ đất trời Đại Sở.”
Tiểu Tinh Tinh: “Trời có nặng không?”
“Không nặng, phụ vương sẽ giúp con. Dù cột ở Tuyên Chính Điện sụp xuống, ta sẽ chống cho Tinh Tinh và Chiêu Chiêu.”
Tiểu Tinh Tinh nghĩ đến cây cột lớn màu son ở Tuyên Chính Điện, so với độ rộng bả vai của Nhiếp chính vương, hơi lo lắng ôm chặt cổ cha nó.
“Phụ vương lợi hại, hay là cây cột lợi hại?”
Nhiếp chính vương nghe vậy, không nói hai lời ôm nhi tử bay một đoạn trên mái hiên: “Ta biết bay, con nói ai lợi hại?”
“Cha cha lợi hại!” Tiểu Tinh Tinh lập tức hưng phấn.
Tới gần Phúc Ninh Điện, Nhiếp chính vương dừng một chút, gọi người lấy cho Tiểu Tinh Tinh một cái mũ.
“Phụ vương thương lượng với con một chuyện.” Tiêu Hành chột dạ chỉ trán nó, “Chỗ này của con……”
Tiểu Tinh Tinh thấy Nhiếp chính vương chột dạ, tuy không nói cho phụ hoàng, không được phụ hoàng thổi cho, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh: “Không thể nói cho phụ hoàng.”
Bộ dạng chuyên nghiệp của Tiểu Tinh Tinh khiến Nhiếp chính vương nghi ngờ chuyện này đã xảy ra mười bảy mười tám lần rồi.
Làm gì có.
Nhiếp chính vương và thái tử thuộc về nhóm người dậy sớm, còn Sở Chiêu Du buổi tối bị Nhiếp chính vương lăn lộn, buổi sáng toàn dậy không nổi.
Hai người luyện võ trở về, Sở Chiêu Du mới ngồi cạnh bàn dùng đồ ăn sáng.
“Bên ngoài lạnh vậy hả, phải đội mũ?” Sở Chiêu Du búng quả cầu nhỏ trên mũ của con trai.
Tiêu Hành vừa căng thẳng nhìn chằm chằm động tác của Sở Chiêu Du, sợ y vô tình đụng đau Tiểu Tinh Tinh, vừa trợn mắt nói dối, “Lạnh, buổi sáng còn có sương.”
Sở Chiêu Du dùng mu bàn tay cảm thụ khuôn mặt con trai, cũng không lạnh, đỏ bừng.
“Bên trong nóng, cởi mũ được.” Sở Chiêu Du tùy tay cởi mũ cho Tiểu Tinh Tinh, đưa cho nó một miếng bánh táo đỏ nóng hầm hập.
Đồ che trán của Tiểu Tinh Tinh không còn, theo bản năng nhìn Nhiếp chính vương, tay nhỏ căng thẳng nhéo bánh táo đỏ.
Da Tiểu Tinh Tinh vừa trắng vừa căng, không có tì vết, có chỗ sưng lên rất rõ.
Sở Chiêu Du sai người vắt khăn lông nóng, đang định lau tay lau mặt cho Tiểu Tinh Tinh.
Nhiếp chính vương nhanh chóng dời đi sự chú ý của Sở Chiêu Du: “Chiêu Chiêu, không phải ngươi thích ăn sơn trà sao, Tây Nam mới đưa tới một lô sơn trà đóng hộp.”
Đồ hộp yêu cầu độ kín rất cao, thành nước dâng thuyền lên(?).
Nhiếp chính vương vẫy tay với Tiểu Tinh Tinh, Tiểu Tinh Tinh ăn ý đi đến bên cạnh hắn, cọ vào lồng ngực Nhiếp chính vương, che đi cục u.
Sở Chiêu Du nhớ tới năm đó bị Nhiếp chính vương tịch thu sơn trà, lúc ấy y rất giận, còn nhéo bụng một trận.
Tiểu Tinh Tinh đáng yêu như vậy, sao trẫm có thể véo hắn!
Sở Chiêu Du phủ nhận lịch sử đen tối: “Đó là ta muốn ăn sao? Rõ ràng là Tiểu Tinh Tinh thích, bây giờ ta không thích nữa.”
Nhiếp chính vương đưa qua một hộp mới khui, mang theo mùi sơn trà ngọt thanh, trước khi phê tấu chương ăn mấy trái là quá hợp.
Sở Chiêu Du quên dùng khăn lông, sơn trà quên nhãi con, hiệu quả ghê.
Tiểu Tinh Tinh nhìn cha hắn, nghiêng đầu dựa trên tay Nhiếp chính vương, cắn một miếng bánh táo đỏ.
Tại sao phụ hoàng nói Tiểu Tinh Tinh thích ăn?
Nhiếp chính vương nhìn thấu thắc mắc của nó, nhỏ giọng nói: “Lúc con ở trong bụng y muốn ăn.”
Tiểu Tinh Tinh nghi ngờ nhìn về phía Nhiếp chính vương, thật hả?
Sở Chiêu Du thấy cha con hai người kia nói nhỏ, trực giác bọn họ đang nói mình, liền ôm lấy Tiểu Tinh Tinh: “Con thích ăn thật, không tin thì con ăn thử một miếng.”
Hôm nay y sẽ tẩy sạch ô danh cho mình.
Sở Chiêu Du đang muốn đút, bỗng nhiên rũ mắt thấy trán Tiểu Tinh Tinh có chỗ da không bằng phẳng.
Y lập tức buông muỗng, xoay Tiểu Tinh Tinh lại, nhìn kỹ một chút: “Chỗ này bị đụng khi nào?”
Tiểu Tinh Tinh nhanh trí nói: “Buổi sáng là có rồi.”
Sở Chiêu Du: “Tối hôm qua té rớt dưới giường?”
“Phải bảo vệ đầu mình, lỡ bị ngốc thì phải làm sao.” Sở Chiêu Du lo lắng sốt ruột nói, “Từ từ, trước khi con ra ngoài hình như không có? Sao mà bị?”
Tiểu Tinh Tinh cắn bánh táo đỏ, đột nhiên bắt đầu học thuộc phép nhân.
Sở Chiêu Du: “Ta biết rồi. Nhiếp chính vương, ngươi nói đi.”
Tiêu Hành đành phải kể lại chuyện vừa nãy.
Tức khắc Sở Chiêu Du rất muốn làm một thẻ bài treo trên cổ Nhiếp chính vương, “Động tác nguy hiểm xin đừng bắt chước”.
“Nó có khóc không?”
“Khóc.”
Tối hôm qua Nhiếp chính vương mới chọc bệ hạ khóc, sáng tinh mơ lại làm thái tử điện hạ rớt nước mắt, quả thực tội không thể tha thứ.
Sở Chiêu Du nói: “Ta định đưa Tiểu Tinh Tinh ra ngoài chơi.” Non sông gấm vóc, dù sao cũng phải nhìn xem.
Tiêu Hành: “Ta cũng đi.”
“Vậy ai phê tấu chương?”
Nhiếp chính vương nghĩ nghĩ: “Để đó.”
Gần đây ít chuyện, nếu chỉ là chuyện ở kinh thành, tấu chương dồn bảy tám ngày cũng không có vấn đề, có chuyện khẩn cấp phái người thông tri là được.
Cuối thu, Sở Chiêu Du và Nhiếp chính vương, mang theo Tiểu Tinh Tinh cải trang vi hành.
Dọc đường bọn họ đều đi bình nguyên đại lộ, Hộ Long vệ cải trang giả dạng, chặt chẽ đi theo.
Sở Chiêu Du rất vừa lòng với chuyến đi này, chỗ duy nhất không quá vừa lòng là thời gian Tiểu Tinh Tinh ở trên lưng Nhiếp chính vương nhiều hơn bên y.
Nhưng mà y là người lớn, không có lý do đặc biệt, làm sao không biết xấu hổ bảo Nhiếp chính vương cõng y.
Cần mặt mũi.
Một con đường thôn trang, trong thôn sau khi thu hoạch, dựng lên một sân khấu kịch trên đồng ruộng, năm nay được mùa, mời gánh hát gần đấy tới hát tuồng.
Sở Chiêu Du hơi ngứa tay, phái người hỏi thăm gánh hát có thiếu người không.
Vừa hay, đồ ăn tối hôm qua của gánh hát có đồ ăn không tươi, vài người ăn hỏng bụng, nhân vật nào cũng thiếu.
Sở Chiêu Du nhìn sân khấu kịch đơn sơ, chà tay, đoàn nghệ thuật quốc gia xuống nông thôn diễn, quẩy thôi.
Sân khấu kịch là dựng tạm, mấy cây cây cột cắm trong đất, tạo thành một cái đài bằng phẳng, không giống diễn lâu xa hoa chắc chắn trong kinh thành.
Nhiếp chính vương nhíu mày nói: “Nếu ngươi muốn xướng, sau khi trở về ta xây cho ngươi một cái sân khấu kịch.”
Sở Chiêu Du: “Ta không muốn xướng, ngẫu nhiên xướng một chút thôi.”
Còn nữa, phía dưới đều là dân chúng thật sự muốn xem, xướng cho họ nghe mới có ý nghĩa.
Y muốn xướng cho Nhiếp chính vương nghe, ở nơi nông thôn hoang dã, rời xa thâm cung triều đình.
Tiêu Hành: “Sân khấu kịch này không an toàn, thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường.”
千金之子,坐不垂堂: có nghĩa là những người giàu có, tích lũy được nhiều tiền trong gia đình không nên ngồi ngủ gần mái hiên
Nhiếp chính vương có trăm ngàn lý do, như là diễn phục quá cũ, không biết đã có mấy nam nhân mặc rồi, thuốc màu thấp kém, bôi trên mặt không dễ rửa……
Sở Chiêu Du: “Ngươi chính là không muốn nghe đúng không?”
Nhiếp chính vương: “Không phải, có thể về rồi xướng được không?”
Hắn mới vừa thấy có mấy tên vô lại xuống sân khấu kịch, lại đổi tới đổi lui, ánh mắt theo dõi tiểu cô nương ở hậu trường, huýt sáo đùa giỡn. Tưởng tượng Sở Chiêu Du mặc diễn phục diễm lệ, bị những người này đánh giá, trong lòng Tiêu Hành không thoải mái một vạn lần.
Hắn có tiền, muốn bao hết.
Sở Chiêu Du lĩnh hội được ý của Nhiếp chính vương: “Ngươi cảm thấy ta không thể xuất đầu lộ diện?”
Y là nam, Tiêu Man còn dám theo đuổi lý tưởng, hát tuồng khắp nơi, y ngẫu hứng hát một lần sao lại không được?
Tuy hát tuồng không phải thứ y thích, nhưng Sở Chiêu Du không thể không thừa nhận, trên sân khấu y tự tin hơn bất kỳ lúc nào.
Trước kia có người bạn cũng đánh giá Sở Chiêu Du như vậy, nói mấy lần y xuống nông thôn diễn xuất, cả người phát ra ánh sáng, tuy nhà hát lớn có đèn follow (cái loại chiếu theo ca sĩ trên sân khấu ấy, chả tìm thấy từ trong tiếng Việt), nhưng thanh thủy xuất phù dung, thôn quê chưa từng là một vũ đài rộng lớn.
清水出芙蓉: Có nghĩa là nó giống như bông hoa dâm bụt vừa lên khỏi mặt nước, đơn sơ và thuần khiết, không cần trang trí
Sở Chiêu Du tự luyến, nghe một lần mỹ tư tư ghi tạc trong lòng, định xòe đuôi khổng tước trước mặt Nhiếp chính vương.
Nhưng Nhiếp chính vương từ chối y xòe đuôi khổng tước.
Đây khác nào theo đuổi người ta bị từ chối đâu chứ!
Không khác!
Sở Chiêu Du thẹn quá hóa giận: “Ta thích xuất đầu lộ diện, ngươi quản ta, thích nghe thì nghe.”
Nhiếp chính vương hít sâu một hơi: “Được, ngươi xướng.”
Hắn đi bắt mấy tên vô lại kia, không cho họ tới gần là được rồi.
Dân chúng bình thường nghe, có gì quan trọng chứ.
Tuy trong lòng Nhiếp chính vương hy vọng Sở Chiêu Du chỉ xướng cho mình hắn nghe, nhưng cũng biết Sở Chiêu Du thích người khác khen y, không có khả năng Sở Chiêu Du chỉ cho mỗi hắn xem.
Tiêu Hành giao Tiểu Tinh Tinh cho Tiêu Thất, tự mình đi lo liệu mấy tên vô lại kia, từng bước từng bước trói lại ném vào phòng, chờ Sở Chiêu Du xướng xong rồi thả.
Ý chiếm hữu của Tiêu Hành lại phát tác, đám vô lại còn chưa nhìn thấy góc áo của Sở Chiêu Du, bên này hắn đã ghen tuông quá độ, tự tay lo liệu mới yên.
Sở Chiêu Du thấy Nhiếp chính vương tức giận đến ném cả Tiểu Tinh Tinh cho Tiêu Thất, tức giận ngồi xuống, “Chào Vương bầu gánh, nhân vật nào ta cũng xướng được, ngươi thiếu cái nào thì cho ta cái đó.”
Bầu gánh tâm hoa nộ phóng, gánh hát cần người tài giỏi như thế, hắn vừa định nói thiếu hoa đán, liền nghe Sở Chiêu Du nói: “Hoa đán thì thôi vậy.”
Y vẫn mềm lòng, sợ Nhiếp chính vương có bóng ma tâm lý từ nhỏ.
Tiêu Man xướng (hoa) đán, hắn không diễn đán chắc là được.
Diễn phục của hoa đán đẹp nhất, mặt chủ gánh hát chủ lộ vẻ tiếc nuối.
Sở Chiêu Du nhắm mắt lại: “Ta muốn yên tĩnh một lát, ngươi xem mà trang diểm đi.”
Trong lòng y căm giận, Nhiếp chính vương cũng không biết chạy đi đâu mất, muốn xướng đào tức chết hắn.
Bầu gánh cẩn thận thắt tóc cho Sở Chiêu Du, tóc mai bên trái cắm lá từ cô, bộ dáng càng ảm đạm.
Hoa đán và thanh y của gánh hát đều đau bụng tiêu chảy, miễn cưỡng diễn được, nhưng chắc chắn diễn không tốt.
Sở Chiêu Du không chịu diễn hoa đán, vậy thì thanh y.
“Ai u, ngài không diễn hoa đán thật là đáng tiếc, diễn phục của hoa đán là đồ mới, hàng thêu tay, còn có thể lấp lánh dưới ánh mặt trời.”
Sở Chiêu Du nhắm mắt lại, nghĩ thầm, diễn phục sẽ lóe có ích lợi gì, Nhiếp chính vương là đại thẳng nam, hắn không xem, trẫm mặc cho ai xem.
Tiểu Tinh Tinh nhìn lại khuôn mặt trang điểm của cha nó, nhìn nhìn, trề môi.
Phụ hoàng nhìn thảm ghê.
Nhiếp chính vương đi ra ngoài xử lý năm tên vô lại, nghiêm khắc thẩm tra đạo đức phẩm chất của người nghe diễn, so với thẩm tra chính trị còn nghiêm khắc hơn.
Khi hắn trở về, Sở Chiêu Du đã ngồi trước gương trang điểm.
Nghĩ đến Sở Chiêu Du thích người khác khen hắn, Nhiếp chính vương đang muốn moi hết cõi lòng nói hai câu dễ nghe, thấy bộ dạng của Sở Chiêu Du, sắc mặt tối sầm, quát: “Sở Chiêu Du!”
Chắc chắn là Sở Chiêu Du cố ý!
Giận dỗi hắn liền chọn diễn nhân vật phu nhân nhà có tang!
Còn xướng cái gì!
Nhiếp chính vương tức giận muốn làm Sở Chiêu Du không nói nổi, xem y còn dám nữa không.
Sở Chiêu Du sợ tới mức mở to mắt, thấy người trong gương cũng cả kinh.
Sao bầu gánh lại sắp xếp cho y một nhân vật thủ tiết.
Cũng không thể để Nhiếp chính vương thấy!
Sở Chiêu Du mới vừa nghĩ như vậy, phản ứng lại, Tiêu Hành từng ở gánh hát hơn một năm, làm sao không biết lá từ cô có ý nghĩa thế nào.
“Ta không phải cố ý, thật đó!” Sở Chiêu Du giơ tay thề.
Tiêu Hành duỗi tay nhổ lá từ cô trên đầu y, vò nát ném xuống đất.
“Không phải cố ý? Không phải ngươi thích nhất diễn phục hoa đán sao?”
Sở Chiêu Du có lý nói không rõ, nhìn lại thì thấy bầu gánh đã chạy mất.
Tiêu Thất yên lặng ôm Tiểu Tinh Tinh ra ngoài.
Tiểu Tinh Tinh quay đầu lại nhìn thoáng phụ hoàng nó, có phụ vương ở đây, phụ hoàng nhìn cũng không còn đáng thương nữa.
Sở Chiêu Du: “Là gánh hát chủ tự chủ trương.”
Nhiếp chính vương: “Vậy ngươi không biết phản đối sao?”
Sở Chiêu Du: “Ta nhắm mắt, không biết!”
Tiêu Hành lấy khăn lông lau mặt cho Sở Chiêu Du, “Tướng công ngốc của Sở tiểu quả phụ lạc đường, trong nhà không có trụ cột, còn phải nuôi Tiểu Tinh Tinh, buộc phải kiếm sống, hiến tặng một màn phấn diễn cho Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã.”
Sở Chiêu Du cảnh giác: “Ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì?”
Tiêu Hành đóng cửa lại, cắn tai Sở Chiêu Du, vững vàng nói: “Xướng xong, phát hiện vương chính là tướng công của ngươi.”
Gương mặt Sở Chiêu Du đỏ bừng, từ chối kịch bản Nhiếp chính vương hứng khởi: “…… Kịch này ta không xướng.”
Nhiếp chính vương: “Không có kịch nào Chiêu Chiêu không biết xướng, ngoan.”
Biên kịch Nhiếp chính vương thiên phú ưu tú, thiên hạ đệ nhất diễn viên sân khấu nổi tiếng cả hai đời Sở Chiêu Du, qua một buổi tối, mới miễn cưỡng đạt yêu cầu của Nhiếp chính vương.