Dưới ánh đèn, Tào Cương cẩn thận đặt hồ sơ lên trêи đài, đồng thời quan sát vị Xích Hổ Vương trẻ tuổi đang ngồi đó lật xem binh thư. Hiện tại hắn chỉ mới mười tám tuổi, vẫn còn chút non nớt, nhưng đã thấp thoáng bóng dáng uy nghi sau này. Nghe nói từ năm mười bốn tuổi, hắn chưa từng bại trận bởi bất kỳ ai, giống hệt như đời trước.
—— Thể lực hơn người, thiên phú dị bẩm, sức mạnh nhổ núi sông, thông minh sẵn tính trời.
Trong lòng Tào Cương vô cùng vui mừng.
Chợt nghe hắn cất giọng gọi một tiếng, một người tùy tùng canh hầu ngoài trướng lập tức đi vào.
"Tham lĩnh đại nhân, ngài có chuyện gì cần dặn dò?"
Nghê Liệt nói: "Dựa theo lộ trình thì sớm mai điện hạ sẽ đến, doanh trướng của người cần phải được quét tước sạch sẽ, không được dùng quân bị, thay giường đệm mềm. Ngoài ra, đồ dùng hàng ngày cũng phải thay mới hết."
Người kia vâng dạ.
Nghê Liệt lại thoáng suy nghĩ chốc lát: "Lấy ngải cứu phơi khô đặt trong doanh trướng của người, không được để sót bất kỳ góc nào."
Người kia dạ dạ vâng vâng.
Nghê Liệt đặt sách xuống, rồi lại nghĩ đến một chuyện, "Ẩm thực của người phải thanh đạm, nói nhà bếp lưu ý, không được nấu các món quá dầu, quá cay, quá mặn."
Trong suốt gần bốn tháng đóng quân, đây là lần đầu tiên tùy tùng nghe thấy vị chủ soái mặt lạnh này nói nhiều lời như vậy, tuy trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, nhưng trêи mặt vẫn bình tĩnh, cung kính đáp rằng: "Xin chủ soái hãy an tâm, mạt tướng đã sớm sai người chuẩn bị những việc ấy."
Bấy giờ Nghê Liệt mới gật đầu, "Được, đi đi."
Sau đó tiếp tục cầm sách lên xem, rồi lại đặt xuống, dường như có hơi bồn chồn buồn bực.
Hắn không tự chủ đưa tay đến bên vạt áo, nhưng sực nhớ Tào Cương còn ở đây, bèn thả tay xuống rồi nhìn y.
"Có chuyện gì?"
Tào Cương nghẹn một lúc, thuận miệng nói: "Đại nhân, ngày mai điện hạ sẽ đến đây khao thưởng tướng sĩ, có cần phải mở yến tiệc tiếp đón không ạ?"
Nghê Liệt nhẹ nhàng cong môi: "Điện hạ ghét nhất là những việc rườm rà này, không cần đâu."
Nhìn ánh mắt nhu hòa hiếm thấy của hắn, trong lòng Tào Cương dâng lên cảm giác gì đó rất kỳ quái, y cảm thấy thái độ này của hắn có hơi... Chẳng lẽ trong kiếp này, Xích Hổ Vương lại một mực trung thành với Triều Nguyên đế như thế?
Trong kiếp trước, tuy ban đầu Xích Hổ Vương quy phục Phủ Tổng đốc Giang Kính, nhưng dã tâm bừng bừng, một thân phản cốt, chưa bao giờ có dáng vẻ như vậy.
Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?
Chẳng biết vì sao, trong lòng Tào Cương bỗng cảm thấy khủng hoảng vô cùng, đang định lựa lời thăm dò vài câu, nhưng người tướng lĩnh trẻ tuổi kia đã lên tiếng đuổi người: "Đêm đã khuya, nếu không có việc gì khác thì về sớm nghỉ ngơi đi."
Tào Cương nuốt nước miếng, cúi đầu cáo lui.
Tào Cương vừa rời đi, Nghê Liệt đã lôi chiếc áo trắng được xếp thành khối vuông vức từ trong ngực ra.
Trong lòng hắn hiện lên gương mặt dịu dàng kia.
Người ấy vốn giản dị, nhưng da thịt mềm mại, nên từ trước đến nay thường mặc những tấm áօ ɭót bằng lụa mềm như thế này. Dưới ánh đèn, lớp lụa trắng như ánh lên ánh sáng lộng lẫy. Hắn mân mê trong chốc lát, rồi đưa lên mũi ngửi, dư hương trêи lớp áo đã tản đi gần hết, chỉ còn lại khí vị của chính mình. Điều này khiến hắn có phần bất mãn. Lại nghĩ đến việc ngày mai hắn có thể thỏa thích vùi đầu vào cần cổ tuyết trắng của y mà hít ngửi... Hầu kết hắn chuyển động, níu chặt lấy khối áօ ɭót kia.
Trời còn chưa tảng sáng, binh sĩ trông coi chuồng ngựa đang xách nước thì bắt gặp phía xa xa, có ai đó đang luyện quyền. Vừa định thần nhìn kỹ, chẳng phải là Tham lĩnh đại nhân đấy ư?
Tuy bình thường chủ soái đại nhân luôn dậy rất sớm, nhưng chưa bao giờ sớm như hôm nay —— Sao Hôm còn đang treo ở tây thiên kia kìa.
Hắn bèn thả thùng nước xuống, tiến lên chào hỏi.
Nghê Liệt gật đầu, quay người đi vào doanh trướng.
Đến khi sắc trời đã lộ ra bụng cá trắng, lại có quân dịch đến báo rằng, vì mấy hôm trước trời đổ mưa, đường chính có nguy cơ sạt lún, cho nên đoàn người Quảng An Vương đành phải vòng đi đường khác, e rằng sẽ đến trễ khoảng nửa ngày.
Nghê Liệt trầm mặt, cho quân sĩ lui ra.
Mặt trời dần dần lên cao.
Những người tùy tùng ai nấy đều phát hiện ra chủ soái hôm nay hơi khang khác, dường như đang cực kỳ buồn bực, không còn cái vẻ bình tĩnh quyết đoán như bình thường.
Lúc thì cầm đại cung bắn liên hồi, lúc thì cầm trường côn đi vào sân luyện võ rồi bắt hơn mười binh sĩ cùng tiến lên đấu với hắn, lúc thì lại khiêng bao cát chạy quanh sân hết vòng này đến vòng khác, giống như một con mãnh hổ đang bồn chồn nóng nảy.
Mãi đến buổi trưa, đoàn xe có gắn cờ xí của Quảng An Vương phủ mới xuất hiện trước cửa doanh.
Xe ngựa vừa dừng hẳn, Nghê Anh mặc một thân nam trang lập tức vươn tay đỡ Quảng An Vương xuống từ trêи xe ngựa. Dung mạo y thanh tú, hôm nay vận một thân áo bào trắng, đầu đội kim quan, trêи mặt mang theo ý cười hiền lành.
Khuôn mặt Nghê Liệt vẫn bình tĩnh, không ai có thể đoán được lúc này trong lòng hắn đã nổi lên mưa gió bão bùng mãnh liệt đến mức nào. Cổ họng hắn chuyển động, dẫn theo các tướng sĩ khác cùng cúi đầu: "Tham kiến Quảng An Vương!"
Tiếng hô đồng thanh rung chuyển cả trời đất.
Tào Cương đứng ở cuối hàng vừa giật mình vừa hoài nghi, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn vị quý nhân phong thái ung dung bình thản đứng cách đó không xa, người này chính là Triều Nguyên đế nhu nhược đớn hèn năm đó ư?
Điều làm y giật mình nhất là tướng mạo của người đó. Vị Tam hoàng tử gầy yếu năm xưa tuy mặt mũi dáng dấp không tệ, nhưng do thường xuyên bị bắt nạt nên tính nết y rụt rè nhút nhát, hơn nữa cũng do thiếu ăn thiếu mặc mà có phần xanh xao vàng vọt, thế nhưng chỉ mấy năm trôi qua, đã có tư dung mê hoặc chúng sinh như thế? Hơn nữa, phong thái y vững vàng đoan chính, tao nhã lịch thiệp... Thật sự quá khác biệt so với ấn tượng trước đây của Tào Cương!
Đương lúc nghi ngờ không thôi, phía trước bùng lên một tiếng hoan hô, ngắt ngang dòng suy nghĩ của y. Y dỏng tai nghe một chút, mới biết là Quảng An Vương ban tặng mấy vạn lượng bạc, dựa theo quân hàm phẩm cấp mà phân phối. Nhìn mặt ai nấy đều vui cười hỉ hả, có thể thấy được, Quảng An Vương... rất biết thu mua lòng người.
Trong lòng y nổi lên kiêng kỵ, sau hai kiếp người, đứa bé bất hạnh năm xưa cũng đã trưởng thành rồi.
Sau khi tuyên bố trò chuyện trước quân chúng một hồi, đã đến giờ ăn cơm. Các tướng sĩ cấp bậc từ Phó Tham lĩnh trở lên đều có thể dùng bữa cùng Quảng An Vương, còn Tào Cương, do phẩm cấp còn thấp, nên chỉ đành đi sang doanh trướng khác.
Bởi vì trong quân không thể uống rượu, cho nên mọi người lấy nước thay rượu, tuy vậy, bầu không khí trong trướng vẫn vô cùng náo nhiệt.
Lý Nguyên Mẫn đặt ly xuống, làm như lơ đãng mà nghiêng đầu sang; quả nhiên, cặp mắt kia đang tỏa sáng nhìn y, đầy vẻ khao khát.
Trong lòng y hơi giận, cái thằng nhóc hoang dã này! Chẳng lẽ không sợ người ta phát hiện ra tâm tư trần trụi này của hắn ư? Từ khi y bước xuống xe ngựa, đôi mắt của hắn đã móc lấy y không rời, cứ như răng nanh của dã thú.
May mắn thay, có không ít người cũng đang thập thò quan sát y, cho nên hành động của hắn không khiến ai nghi ngờ. Nhân lúc một vị Phó Tham lĩnh nâng chén nói chuyện, không ai chú ý đến mình, y bèn lườm hắn một cái sắc lẻm.
Ánh mắt nóng cháy kia mới chịu rời đi.
Sau khi dùng cơm xong, cho đến khi mặt trời xuống núi, Lý Nguyên Mẫn đều đi thăm thú các lều trại, tự tay phát tiền thưởng cho chúng binh sĩ. Nghê Liệt luôn đi sau y, không nói một lời, giống như một chú chó săn rất mực trung thành.
Chỉ là, đôi khi nghiêng người qua, y vẫn có thể nghe thấy tiếng hít thở ồ ồ của hắn.
Lý Nguyên Mẫn ngẩng đầu nhìn hắn, mặt hơi đỏ lên, lại lập tức quay ngoắt đi.
Màn đêm nhanh chóng buông xuống, sau khi dùng xong bữa tối, lễ khao quân hôm ấy cuối cùng cũng kết thúc.
Lý Nguyên Mẫn đang tắm rửa trong doanh trướng, bỗng nghe thấy Nghê Anh hô lên một tiếng 'a huynh', bèn vội vàng kéo khăn tắm lau người rồi nhanh chóng thay thường phục.
Y vừa vén màn trướng, đã nhìn thấy Nghê Anh và một binh sĩ tùy tùng đi về phía một lều trại khác, còn Nghê Liệt thì dẫn theo hai con ngựa đang đứng chờ ở đó. Thấy y đi ra, hắn đến gần vài bước, rũ mắt nhìn y một lúc, mới cất giọng khàn khàn: "Điện hạ, nhân lúc còn sớm, hay là thuộc hạ dẫn người đi thăm thú phong cảnh nơi này một lúc, có được không?"
Trái tim Lý Nguyên Mẫn đập thình thịch, chỉ giỏi mượn cớ! Đây là thèm thuồng y, muốn lôi y đến cái xó xỉnh nào đó rồi giày vò y đến chết!
Y ngượng chín mặt, nhưng vẫn làm bộ làm tịch đáp lại, "Cũng được."
Y nhận lấy dây cương, vô tình đụng phải tay hắn, lập tức nghe thấy tiếng nuốt nước miếng hết sức nặng nề của người kia.
Nói thật, Lý Nguyên Mẫn có hơi sợ hãi.
Hai người, một trước một sau, cùng giục ngựa rời khỏi doanh trại.
Bọn họ tìm đến một chỗ rất xa xôi, mãi cho đến khi đỉnh lều trại khuất hẳn trong tầm mắt, khi đi ngang qua một sườn núi đầy cỏ non, con sói đói lâu ngày kia rốt cuộc không thể kiềm chế thêm được nữa.
Hắn bật chân lấy đà rồi nhảy đến phía sau y. Lý Nguyên Mẫn chỉ kịp thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó đã bị hắn khóa chặt vào trong ngực. Kẻ kia lấy một tay giúp y ghìm giữ dây cương, ngay sau đó ôm ngang y nhảy xuống lưng ngựa. Có thứ gì đó đâm vào người y, khiến Lý Nguyên Mẫn giật thót cả mình.
Trời ơi! Cứng như sắt!
Gương mặt y như muốn bốc cháy rồi, nhân lúc Nghê Liệt thả lỏng tay, y lập tức rời khỏi người hắn rồi chạy về phía trước, nhưng chưa đi được vài bước thì đã bị người đàn ông phía sau ôm lại.
Hai người lăn vài vòng trêи bãi cỏ, tóc tai Nghê Liệt dính đầy vụn cỏ, đôi mắt đỏ chót, thở phì phò như trâu: "Đừng chạy."
Lý Nguyên Mẫn thấy hắn như vậy thì rất muốn bật cười, nhưng vẫn giả vờ sừng sộ lên, giống như một đứa trẻ đang giận dỗi: "Không cho ngươi chạm vào ta! Không cho ngươi chạm vào ta! Để xem lần sau ngươi còn dám trắng trợn như thế không!"
Nhưng Nghê Liệt chẳng còn nghe thấy gì nữa, chỉ biết chui đầu vào cổ y mà mà hít hà, không ngừng suồng sã, khiến Lý Nguyên Mẫn không nhịn được mà bật cười khanh khách.
Trong lúc giãy giụa ban nãy, giày của y đã rơi mất từ lúc nào không biết, nhân lúc hắn không chú ý, y giương đôi chân trắng mịn ngọc ngà đạp thẳng vào ngực hắn một cái. Người thanh niên kia bị đạp lùi về phía sau, Lý Nguyên Mẫn lại vội vàng bò ra ngoài, nhưng ống quần y bị người ta chụp lấy, y chưa kịp níu lại thì đã 'xoẹt' một tiếng, vải vóc bị xé đi, thân dưới mát lạnh. Tên kia còn cầm mảnh vải rách nát ấy đưa lên mũi, liên tục hít hà.
Lý Nguyên Mẫn thật sự bị hắn làm cho mắc cỡ chết đi được.
Sao có thể làm thế! Sao hắn dám làm thế! Quả thực là không biết xấu hổ!
Y xấu hổ nhào tới, muốn đoạt lại y phục của mình, vòng eo chợt bị người ôm chặt, người đàn ông rít gào một tiếng, kéo chân y, đặt y nằm dưới thân hắn.
Nghê Liệt cởi sạch đai lưng y, vội vàng mà cuồng nhiệt, hắn không ngừng ôm ấp sờ soạng như muốn ăn tươi nuốt sống y.
"A Liệt... Đừng vội... A Liệt của ta." Lý Nguyên Mẫn thay đổi phương pháp, ôm lấy cái đầu táo bạo của hắn, ra sức dỗ dành, "Mấy hôm nữa ta mới phải rời đi, đều cho ngươi cả, tất cả đều nghe theo ngươi, có được không..."
Y thậm chí chủ động nâng cằm, dán môi lên đôi môi hắn, hôn hết lần này đến lần khác, đôi tay y quàng ra sau cổ hắn mà tỉ tê tâm tình, tựa như làm nũng, hòng an ủi con thú hoang đang đói bụng đến luống cuống này.
Nghê Liệt bất mãn mà cắn môi y, nhưng rồi không nỡ, đành lấy lưỡi ɭϊếʍ ʍút̼, tỏ hết những oan ức khổ sở bấy nay.
Phải nhớ nhung đến thế nào mới thành ra thế này cơ chứ!
Trái tim Lý Nguyên Mẫn thương tiếc vô cùng, bèn ôm lấy mái đầu đang dao động phía dưới của hắn, bắt đầu nghênh hợp.
Bóng đêm dịu êm, sóng nhiệt quay cuồng.
Dưới ánh trăng sáng ngời, Tào Cương núp ở bụi cây gần đó, cặp mắt trợn tròn, cả người như bị sét đánh!