Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean
"Bệ hạ." Thế tử hơi hơi mỉm cười, chắp tay hành lễ, "Hoài Nam vương thế tử tham kiến bệ hạ."
Trẫm đơ mặt, trong lòng bắt đầu suy tư vấn đề Phó Trọng Lễ cùng Hoài Nam vương thế tử là huynh đệ song sinh hay là hai người này là đường huynh đệ nhưng lớn lên lại thần kỳ giống nhau, cái nào có khả năng xảy ra hơn.
Khả năng xảy ra là, một phần vạn.
"Phó Trọng Lễ?" Trẫm hỏi.
Thế tử chậm rãi đi tới, ôm eo trẫm: "Là vi thần."
"Ngươi lừa trẫm."
"Vi thần không có." Phó Trọng Lễ ủy khuất mà nói, "Vi thần họ Phó, tự Trọng Lễ, là bệ hạ đã quên họ của Hoài Nam vương."
Trẫm bị bộ dáng ra vẻ ủy khuất của hắn làm cho sửng sốt, trong lòng hơi có chút không được tự nhiên.
Vấn đề trước mắt là, trẫm đang sung sướng chờ thế tử tạo phản, hiện thực lại nói cho trẫm, thế tử có lẽ không nghĩ tạo phản, chỉ nghĩ phạm thượng, hơn nữa nhìn trúng không phải vị trí Hoàng đế mà càng muốn làm Hoàng phu, trẫm có chút ngây dại có biết không?
Nếu Phó Trọng Lễ không tạo phản, trẫm làm cách nào lui lại sống cuộc sống gia đình?
"Bệ hạ?" Phó Trọng Lễ khó được có chút thấp thỏm, ôm trẫm không buông tay, lại cũng không dám quấy nhiễu.
"Buông tay."
"Không."
"..."
Trẫm buồn bực.
Ái khanh, có chuyện hảo hảo nói, cái khác trẫm mặc kệ, ngươi dựa theo kế hoạch tạo phản một chút có được hay không?
"Bệ hạ suy nghĩ cái gì?"
"Nghĩ ngươi tạo phản." Trẫm thuận miệng đáp.
Phó Trọng Lễ cười khẽ một chút: "Vi thần chỉ là phạm thượng, nhưng không đủ trình độ tạo phản."
Trẫm không nói.
Phó Trọng Lễ bỗng nhiên liền cười không nổi.
Hắn yên lặng buông trẫm ra, yên lặng nhìn trẫm một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Bệ hạ, ngài có phải đã biết cái gì hay không?"
"Cái gì?" Trẫm trong lòng rùng mình, ra vẻ nghi hoặc.
Phó Trọng Lễ quả nhiên muốn tạo phản, bị trẫm phát hiện nên bất an hay là tính toán xé rách da mặt?
"Bệ hạ..." Phó Trọng Lễ trong mắt hiện lên một tia bi thương, "Ngài không tin ta."
Trẫm vốn dĩ có thể tin, nề hà ngươi là Hoài Nam vương thế tử, trẫm lại không phải ngu xuẩn hôn quân, muốn trẫm như thế nào tin ngươi?
Trẫm không nói lời nào, hắn cũng không nói lời nào, hai người liền rơi vào trầm mặc.
Sắc trời chậm rãi tối, trẫm tìm vị trí ngồi xuống: "Trẫm đói bụng."
Phó Trọng Lễ ánh mắt tối nghĩa nhìn trẫm: "Vi thần cho người bãi thiện."
Dứt lời, hắn đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Trẫm nghe thấy tiếng khóa lạch cạch.
Hỗn đản này, thế nhưng muốn giam lỏng trẫm. Quả nhiên là bị trẫm chọc thủng tâm tư thẹn quá thành giận đi?
Có lẽ hắn là thật sự thích trẫm, nếu không sẽ trực tiếp tàn nhẫn độc ác giết chết trẫm, cũng không cần phiền toán nhốt trẫm như vậy.
Một lát sau, Phó Trọng Lễ mang theo người tiến vào bãi thiện, thỉnh trẫm ngồi vào vị trí.
Trẫm nghĩ đến phải thích ứng trong mọi tình cảnh, lại vừa lúc đói bụng, hảo hảo ăn một bữa. Nhưng thật ra là Phó Trọng Lễ, nhìn qua có vẻ nuốt không trôi, không ăn được bao nhiêu đã buông đũa, chờ trẫm ăn no liền cho người dọn mâm.
"Phó Trọng Lễ, ngươi muốn nhốt giam trẫm?" Trẫm nhướng mày gọi hỗn đản đang muốn đi ra ngoài.
Phó Trọng Lễ dừng bước chân, chậm rãi xoay người: "Ngài nhìn vi thần sẽ không thấy hận sao?"
"Hận cái gì?" Trẫm nâng chung trà lên uống một ngụm.
Phó Trọng Lễ không nói.
"Trẫm muốn tắm gội, ngươi quỳ an đi, cho người tiếp nước."
Trẫm bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu, mạnh tay đặt chung trà lên bàn, đi về hướng phòng ngủ.
"Không cần phiền toái như vậy." Phó Trọng Lễ chậm rãi mở miệng, "Cách vách có bể tắm, để vi thần tới hầu hạ bệ hạ tắm gội đi."
Trẫm phẫn nộ mà quay đầu lại trừng hắn, đừng tưởng rằng trẫm không biết gia hỏa này muốn làm gì!
Tựa hồ là biểu tình của trẫm làm hắn cảm thấy sung sướng, hắn bỗng nhiên cười, bước đến không phân trần gì liền bế ngang trẫm, đưa vào phòng tắm.
"Ngươi buông trẫm ra!" Trẫm khó thở, véo cánh tay hắn.
Người này một thân cơ bắp thon chắc, ngày thường chỉ sợ rất chịu khó rèn luyện, trẫm tay nhỏ chân nhỏ thật đúng là không đủ gãi ngứa cho hắn.
"Bệ hạ cẩn thận tay đau." Phó Trọng Lễ cười nhắc nhở một câu.
Bị hắn ôm cởi quần áo, lại bị ôm xuống nước, trẫm liền giống như hình nộm. Phản kháng không được, đơn giản cũng lười phản kháng, trẫm thả lỏng thân thể, tùy hắn làm gì thì làm.
Phó Trọng Lễ ngón tay thon dài nơi nơi châm ngòi thổi gió, nhẹ nhẹ tựa như vuốt ve đồ sứ trân quý. Qua một lúc lâu sau, hắn đột nhiên lật người đè trẫm lên thành bể: "Bệ hạ, lần này ngài thắng."
Cái rắm, đấu với ngươi trẫm chưa từng thắng qua!
Phó Trọng Lễ cũng không giải thích, động tác như lang như hổ, thẳng đến khi làm cho trẫm tư duy tan rã, phân không rõ ngày tháng.
Cuối cùng của cuối cùng, hắn ôm trẫm, chậm rãi mở miệng hỏi một câu: "Bệ hạ, ngài thật sự không hận vi thần?"
Trẫm mệt không mở nổi mắt, lười cùng hắn đánh đố, nhấc chân đạp một cái: "Có ngủ hay không! Nếu trẫm hận ngươi sẽ còn đến đây sao?"
Đời trước bị đoạt ngôi vị Hoàng đế, đời này bị áp, một chút tôn nghiêm đế vương cũng không có, hỗn đản này còn muốn giam lỏng trẫm, đây là muốn làm cái gì, thật sự không sợ chết.
Ngày hôm sau trẫm tỉnh lại eo đau lưng đau, trong lòng có điểm giận, trở tay đem gia hỏa ngủ bên ngoài đẩy xuống giường, sau đó giang tay giang chân thành chữ đại, thật thoải mái.
Phó Trọng Lễ xoa vai bò dậy, bất đắc dĩ nhìn trẫm: "Bệ hạ..."
"Câm miệng." Trẫm trong lòng khó chịu, không rảnh đấu khẩu với ngươi.
"Eo đau sao? Vi thần tới giúp ngài xoa xoa."
Xoa xoa liền ra hạnh kiểm xấu.
Trẫm rầm rì ghé vào trên giường, hoàn toàn không có sức lực
"Bệ hạ." Phó Trọng Lễ cúi người dán sau lưng trẫm, nhẹ giọng nói, "Bệ hạ quá câu nhân, vi thần không kìm lòng được."
"Ngôi vị Hoàng đế của trẫm cũng thực câu nhân đi." Trẫm cười lạnh.
Phó Trọng Lễ trầm mặc một chút, cư nhiên nói như thật: "Vị trí Hoàng phu càng câu nhân hơn."
Trẫm quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
"Bệ hạ đã đoán được." Phó Trọng Lễ ôm sát trẫm, "Vi thần cũng là trọng sinh."
"Thì tính sao?" Trẫm nhàn nhạt hỏi.
Ai có thể nghĩ đến loại chuyện kỳ lạ như vậy sẽ phát sinh? Hai kẻ tử địch đời trước cùng trọng sinh, cố tình lại dính thành một đôi thế này.
"Vi thần cho rằng ngài nhất định sẽ hận vi thần."
"Trẫm mới không có nhàm chán như vậy." Thật đáng giận mà, trẫm vốn còn mỗi ngày ngóng trông hắn không được chết tử tế.
Phó Trọng Lễ ngồi dậy, kéo kéo ôm trẫm vào ngực: "Bệ hạ là một minh quân, hà tất biến bản thân thành như bây giờ?"
Đời trước trẫm xác thật là minh quân, đáng tiếc bị loạn thần tặc tử ngươi bức tử, ngươi còn con mẹ nó không biết xấu hổ hỏi hả.
"Là vi thần sai." Phó Trọng Lễ gác đầu lên vai trẫm, "Vi thần xa ở Giang Nam, chỉ nhìn thấy khó khăn của bá tánh phía nam, liền cho rằng bệ hạ cũng là một hôn quân giống tiên đế, vi thần không nên tạo phản."
Trẫm cười nhạo: "Lấy cớ."
Gia hỏa này khôn khéo như vậy, có thể không biết trẫm có phải Hoàng đế tốt hay không mới là chuyện lạ.
"Là lấy cớ." Phó Trọng Lễ thoải mái thừa nhận, "Nhưng nếu không lấy cớ lừa gạt chính mình, lương tâm vi thần không an ổn được."
Đời trước hắn bức tử một hảo Hoàng đế, vốn dĩ hắn cũng không nghĩ gì nhiều. Thắng làm vua thua làm giặc, muốn bước lên vị trí kia nhất định phải hi sinh rất nhiều người. Chính là hiện tại không giống như vậy, người đời trước bị hắn hại chết đời này là ái nhân của hắn, tâm can của hắn.
"Trẫm cảm thấy như vậy rất tốt." Trẫm không muốn nhìn bộ dáng này của hắn, "Trẫm khi đó tự làm mình mệt mỏi mà chết, không liên quan đến ngươi. Triều chính quá rườm rà, trẫm không muốn quản, lao tâm lao lực còn không được gì."
Phó Trọng Lễ không nói, đại khái cảm thấy trẫm đang nói dối để an ủi hắn.
Tin hay không tùy hắn, trẫm mới lười giải thích.
Mắt thấy gia hỏa này còn không muốn dừng lại, nhưng trẫm còn chưa dùng bữa sáng, đói đến hoảng. Trẫm chọc chọc vào ót hắn: "Ngươi chừng nào thì tạo phản? Chức Hoàng đế này trẫm không muốn làm nữa."
Phó Trọng Lễ kinh ngạc nhìn trẫm: "Bệ hạ không cần lo lắng vi thần tạo phản, bệ hạ vẫn là tiếp tục làm một hảo Hoàng đế đi."
Thân là nam tử sẽ luôn có loại dã tâm lập công tích lưu danh muôn đời. Đời trước Phó Trọng Lễ chính là như vậy nên mới tạo phản, đương nhiên trừ bỏ suy nghĩ muốn lưu danh thiên cổ còn vì muốn thử cảm giác làm Hoàng đế một phen. Nam nhân đều có dã tâm, hắn vốn không tin trẫm không có.
Trẫm nguyên bản là có, hiện tại đã không còn.
Ai, trẫm già rồi, vẫn là ngoan ngoãn về hưu dưỡng lão đi.
Mắt thấy Phó Trọng Lễ không để yên, trẫm đẩy hắn ra: "Đã nói trẫm không muốn làm, mệt chết mệt sống, trẫm muốn nghỉ ngơi, trẫm muốn du sơn ngoạn thủy, Hoàng đế ai muốn làm thì làm."
Xem Phó Trọng Lễ còn chưa có hoàn hồn, trẫm khó chịu. Hỗn đản này ngày thường khôn khéo gian xảo, lúc này sao lại ngốc thành như vậy chứ?
"Phó Trọng Lễ ngươi có tạo phản hay không? Không tạo phản trẫm sẽ tìm người khác."
Phó Trọng Lễ tựa hồ là hết chỗ nói, hoàn toàn tin dã tâm của trẫm đã bị mài mòn. Hắn tự trách mà trầm mặc một chút, cuối cùng nói: "Vi thần mặc dù tạo phản cũng sẽ không để bệ hạ đi. Nếu là bệ hạ ngại phiền toái, về sau việc triều chính giao cho vi thần xử lý là được. Ngôi vị Hoàng đế không thể dễ dàng nhường cho người khác, bệ hạ thỉnh nghĩ lại."
Nghĩ lại ngươi muội, ngươi cũng biết ngôi vị Hoàng đế quan trọng? Đời trước dám tạo phản đời này lại không dám?
Trẫm thập phần không cao hứng: "Ngôi vị Hoàng đế trẫm truyền cho ai liên quan gì đến ngươi? Ngươi không cần, trẫm liền ném cho người khác."
"Bệ hạ." Phó Trọng Lễ khẽ nhíu mày.
"Câm miệng!" Trẫm trừng hắn một cái.
"Hảo, một khi đã như vậy, ngôi vị Hoàng đế vẫn là giao cho vi thần đi. Người khác vi thần không yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ gây bất lợi cho bệ hạ."
Nói như vậy còn được.
Trẫm liếc nhìn hắn một cái: "Đồ ăn sáng đâu?"
"... Vi thần lập tức cho người mang lên."
Rốt cuộc thuyết phục được hỗn đản này, trẫm vô cùng vui vẻ, cuối cùng đã không cần phải xen vào mấy chuyện rắc rồi đó. Tâm trạng vui vẻ, trẫm dùng được nhiều hai chén cháo.
Phó Trọng Lễ bất đắc dĩ mà nhìn trẫm, ước chừng là cảm thấy trẫm thiếu tâm nhãn.
"Bệ hạ, Thái tử cùng công chúa điện hạ đã được vi thần đón vào vương phủ, ngài có muốn gặp một chút không?"
"Không gặp không gặp." Trẫm thật vất vả mới tạm thời thoát khỏi trạng thái làm bảo mẫu, đầu óc bị hỏng mới đi gặp hai tiểu thí hài kia lúc này, "Ngươi trước giúp trẫm để ý chúng, trẫm phải hảo hảo ngủ một giấc."
Nói xong, trẫm vỗ vỗ tay áo đứng dậy trở về phòng, chuẩn bị bổ giấc.
Tác giả có lời muốn nói: Hoàng đế lại bị hố...