Năm nay mùa hè đến đặc biệt nhanh, trẫm cảm thấy mình vừa bỏ đi tiểu long bào dày cộm, đã hận không thể mặc áo mỏng quần ngắn để thượng triều.
Nói đến việc lên triều, trẫm vô cùng bội phục các vị đại thần, một đám mặc đồ thật dày bất chấp ánh mặt trời nóng bỏng cứ thế thượng triều. Trẫm sờ tiểu long bào hơi lạnh trên người, cảm thấy họ thật đáng thương, nếu không thì cho họ nghỉ ngơi một thời gian đi? Trẫm cũng nhân tiện nghỉ ngơi luôn=w=
Vậy nên, lúc đi theo sau mông tiểu hoàng thúc học phê tấu chương, trẫm đã nói ra ý tưởng này, tất nhiên trẫm sẽ không nói rằng do mình muốn lười biếng đâu.
“Không ngờ Ninh nhi lại là một Hoàng đế tốt quan tâm đến đại thần như vậy.” Tiểu hoàng thúc nhìn trẫm cười mà như không cười, trẫm rùng mình, sờ sờ cánh tay lộ ra bên ngoài áo ngắn, cảm thấy dường như y đã nhìn thấu ý nghĩ của trẫm.
“Việc này cũng không phải không được.” Tiểu hoàng thúc nói xong liền mở một quyển tấu chương mới, trẫm ngồi ngay bên cạnh y, tiếp xúc trực tiếp với kỹ năng biến sắc mặt của y.
Sắc mặt tiểu hoàng thúc thật sự rất đáng sợ, trẫm sợ hãi, “Tiểu hoàng thúc, ngươi giận sao?” Đừng đen mặt, trẫm nhát gan mà.
“Ha ——” tiểu hoàng thúc cười lạnh một tiếng, xé mạnh tấu chương thành hai nửa ném xuống đất, “Ninh nhi, ta cảm thấy ngươi quá nhân từ, các đại thần trung quân ái quốc như thế, tốt nhất không nên phá đi sự tích cực của bọn họ.”
Chỉ đăngjtại: //u./
Trẫm mờ mịt chớp mắt, không hiểu ý của tiểu hoàng thúc cho lắm, nhưng trẫm biết thái độ của tiểu hoàng thúc thay đổi như vậy là do bản tấu chương bị xé kia.
“Nếu bọn họ nhàn rỗi như thế, hàng ngày thượng triều rất tốt.” Tiểu hoàng thúc giải quyết dứt khoát, kế hoạch nhàn nhã của trẫm cứ vậy chết non.
Trẫm nhìn tiểu hoàng thúc thấy y đang tập trung, vì thế trượt xuống khỏi long ỷ chạy tới nhặt quyển tấu chương kia ghép lại. Tuy trẫm không biết hết chữ cái viết trên tấu chương, nhưng vẫn hiểu được nội dung của nó: ý là nhiếp chính vương đại nhân niên kỷ đã lớn, cũng đến lúc nên thành thân sinh con, lão thần đây có danh sách sách các cô nương, tất cả đều có tài có mạo, có văn biết vũ(), nhiếp chính vương có thể tuyển một người từ đây
()能文能武的
Trẫm không hiểu mình có bệnh gì, xem xong tấu chương cả người đột nhiên cảm thấy không thoải mái, quay đầu nhìn sang tiểu hoàng thúc, trẫm cảm thấy y thật sáng suốt, đúng là ăn no rửng mỡ mới có ý định cho bọn họ nghỉ hè.
Không sai, trẫm tức giận! Hừ! Hừ hừ!
Mãi đến lúc dùng vãn thiện, trẫm vẫn còn rất khó chịu, ngay cả cơm nếp thịt gà và thịt viên nhỏ() cũng không cứu vớt đc trái tim bé bỏng đã tan nát của trẫm.一
“Đến, ăn chút rau() nào.” Tiểu hoàng thúc gắp cho trẫm một đũa măng ti(), trẫm càng ai oán, trẫm muốn ăn thịt, thịt viên nhỏ hay chân gà nhỏ gì cũng được mà, vì sao lại bắt trẫm ăn măng ti? Trẫm không thích một chút nào hết á!
Tiểu hoàng thúc rõ ràng không cảm nhận được bất mãn của trẫm, y gắp cái gì trẫm cũng không ăn, nhăn mày nói: “Ninh nhi khó chịu trong người sao?”
Trẫm lắc đầu, trẫn hiện tại rất khỏe, ưm, chỉ hơi đói thôi.
“Vậy không thích ăn những món này?”
Trẫm tiếp tục lắc đầu, mặc dù rất muốn ăn nhưng trẫm bây giờ đang đau lòng, không thể ăn! Kiên quyết không thể!
Tiểu hoàng thúc dứt khoát buông đũa, nói: “Vậy Ninh nhi nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì? Hôm nay nhìn ngươi có vẻ không vui.”
Trẫm cảm thấy rất nên cùng tiểu hoàng thúc câu thông một chút, vì thế nói: “Tiểu hoàng thúc, tấu chương khiến ngươi tức giận kia trẫm đã đọc qua.”
Tiểu hoàng thúc không để ý gật gật đầu: “Ta biết.”
“Cho nên trẫm rất mất hứng!” Tăng thêm ngữ khí.
Tiểu hoàng thúc như là bị trẫm khơi dậy hứng thú, khóe miệng khẽ cong: “Nói nghe một chút, vì sao mất hứng.”
“Hôn sự là chuyện riêng của tiểu hoàng thúc, ngoại nhân dựa vào cái gì mà dám xen vào?” Trẫm nhìn tiểu hoàng thúc, phát hiện y không có biểu tình gì, vì thế nói tiếp: “Hơn nữa trẫm không thích mấy nữ tử kia, bọn họ không xứng với ngươi, trẫm mới không chuẩn các nàng gả vào hoàng gia đâu.”
Tiểu hoàng thúc thu lại nét cười trên mặt, nhàn nhạt hỏi: “Vậy sao?”
Trẫm chớp chớp mắt, ngại nói mấy lời phía sau, nhưng nhìn dáng vẻ chăm chú lắng nghe của tiểu hoàng thúc, trẫm bạo gan nói tiếp: “Ừm, thật ra là do trẫm sợ, nếu ngươi thành thân, sau đó có hài tử của mình, có phải về sau ngươi chỉ thương chúng không thương trẫm nữa… Trẫm rất nghe lời, tiểu hoàng thúc ngươi đừng không thương trẫm oa oa oa…” Nói xong lời cuối cùng, trẫm giống như đã dự cảm được tương lai cô độc bi thảm của chính mình, những ngày tháng không còn tiểu hoàng thúc trẫm phải làm sao bây giờ huhuhu
“Phụt…”
Trẫm lau nước mắt bất mãn nhìn tiểu hoàng thúc, y quá xấu xa rồi, trẫm khóc thê thảm như vậy mà y vẫn còn cười được, quả thực lãnh khốc vô tình khiên người ta không nhịn được!
Tiểu hoàng thúc cười tủm tỉm cốc lên đầu trẫm, “Tưởng tượng lung tung gì vậy, hửm? Không lo học xử lý tấu chương, lại suy nghĩ bậy bạ cái gì, xem ra ta còn quá nhân từ với ngươi.”
Trẫm vừa thương tâm khổ sở vừa chột dạ, vì thế dừng một chút lại khóc lớn hơn!
Trẫm hai tay che mặt lại, nhìn qua khe hở quan sát phản ứng của tiểu hoàng thúc, phát hiện y vậy mà lại cực kỳ cực kỳ bình tĩnh, không hề có ý định dỗ dành trẫm, vì thế trẫm cảm thấy tổn thương thật lớn. Nhìn xem nhìn xem, hiện tại còn chưa thành thân sinh con y đã không thương trẫm, về sau nhất định sẽ càng không đối tốt với trẫm… Các ngươi nói sao mệnh trẫm khổ như vậy chứ?!
Trẫm chỉ cảm thấy tương lai là một mảnh thảm đạm, vốn dĩ chỉ giả khóc bây giờ đã chuyển thành khóc thật luôn rồi.
“Nhìn ngươi này, ta còn chưa nói gì mà ngươi lại khóc thành như vậy rồi…” Tiểu hoàng thúc dở khóc dở cười muốn ôm trẫm, trẫm xoay mình tránh khỏi tay y, đáng tiếc cánh tay của tiểu hoàng thúc quá dài, không tránh được, cuối cùng trẫm vẫn không tình không nguyện ngồi lên đùi y.
Chỉ đăngjtại: //u./
Trẫm hừ hừ vài tiếng, từng giọt từng giọt nước mắt ủy khuất cứ thế rơi xuống.
“Đừng khóc, đợi lát nữa Hiên nhi đến mà nhìn thấy ngươi như vậy, nhất định sẽ chê cười.” Tiểu hoàng thúc giúp trẫm lau nước mắt, trẫm hít hít mũi, cố gắng không khóc nữa.
Tiểu hoàng thúc nói: “Viết trên tấu chương là ý của bọn họ, ta lại chưa đồng ý, ngươi ở đây mất hứng cái gì?”
“Nhưng ngươi cũng không cự tuyệt.” Chờ trẫm khóc xong rồi mới nói vậy, tiểu hoàng thúc quả nhiên quá xấu xa mà!
Tiểu hoàng thúc chạm chóp mũi trẫm: “Là lỗi của ta, đã không nói rõ cho ngươi biết sớm… Ninh nhi yên tâm, đời này ta không cưới vợ sinh con, về sau sẽ thương ngươi nhất, ngươi nói có được không?”
Trẫm bị lời làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: “Tất nhiên là không được, cả đời không cưới vợ sinh con? Vậy lúc về già phải làm sao bây giờ?” Trẫm cảm thấy kỳ lạ, sao tiểu hoàng thúc vô duyên vô cớ lại nói những lời này?
“Về già vẫn còn có ngươi, ngươi có thể giúp ta dưỡng lão mà.” Tiểu hoàng thúc nghiêm túc nói.
Trẫm chớp chớp mắt, áp lực rất lớn đó. Trẫm ngốc như vậy, cái gì cũng không biết, làm sao có thể chiếu cố tốt cho tiểu hoàng thúc đây? Nhưng tiểu hoàng thúc lại tín nhiệm trẫm như vậy, trẫm cũng không thể cô phụ mong mỏi của y, vì vậy vỗ vỗ tay y, hết sức khí phách nói: “Tiểu hoàng thúc, ngươi yên tâm, chờ ngươi già đi, trẫm nhất định sẽ chăm sóc cho ngươi, để Tiểu Lục Tử và Chu Chu nấu đồ ăn ngon cho ngươi “
Tiểu hoàng thúc mỉm cười, trẫm lại bị hoa mắt rồi, tiểu hoàng thúc cười thật đẹp ☆☆
Trẫm thật cao hứng, tâm tình tốt đẹp vẫn kéo dài khi kéo Thập ngũ hoàng đệ vào Lâm Thanh cung, sau đó nó chỉ dùng một câu đã khiến cho tất cả bay sạch.
“Hoàng huynh hoàng huynh, sao ta không nhìn thấy mắt huynh đâu hết vậy?” Thập ngũ hoàng đệ đứng trước mặt trẫm mờ mịt hỏi.
Trẫm: “…” Trẫm cảm thấy mình đã bị tổn thương rồi, rõ ràng mắt trẫm rất to rất xinh đẹp đó, sao Thập ngũ hoàng đệ lại bảo không nhìn thấy?
“Hoàng huynh hoàng huynh, huynh chảy nước mũi rồi, ta giúp huynh lau.” Thập ngũ hoàng đệ rút ra một chiếc khăn thêu mèo nhỏ, kiễng chân lau nước mũi cho trẫm, sau đó trẫm bị nó lau cho một mặt toàn là nước mũi.
Trước mặt là Thập ngũ hoàng đệ nhu thuận hiểu chuyện đang dùng hết sức bôi đen trẫm, sau lưng là tiểu hoàng thúc không thèm che giấu mà cười ha ha, trẫm cảm thấy mình thụ thương vô cùng nghiêm trọng!
Trẫm nhìn Thập ngũ hoàng đệ ngoan ngoãn nghe lời, không nhịn được chảy xuống hai hàng thanh lệ ┭┮﹏┭┮
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tiểu hoàng tô thổ lộ →→
Tiểu hoàng đế nước mắt nước mũi đầy mặt tỏ vẻ mình đã bị tổn thương, cần gấp Hoa Hoa đến an ủi =w=
Tin buồn là t nghỉ /-/ về quê không mang lap về nên không có cái edit, hẹn mọi ng tháng đăng truyện tiếp nha. Mong mn thông cảm. Cúi đầu.
Chương này với ch trước đc edit trước cài ngày ớ =)))
Có lỗi có ý kiến nhớ comt cho t nha ^^
Mn nhấn vô mấy cái link Shorte ở mục lục ủng hộ t nha (càng nhiều càng tốt ớ =))))
()cơm nếp thịt gà và thịt viên nhỏ: 糯米鸡和小丸子, QT: gạo nếp Gà cùng Tiểu Hoàn Tử, t không chắc tên này, ai biết thì chỉ t nha, cái này t k để hình vì k chắc.
()rau:青菜, t định edit thành cải xanh nhưng đằng sau tiểu hoàng thúc lại gắp măng nên t để rau nha mn
() măng ti: 笋丝, chắc là măng xé/xắt sợi, trong QT dịch là măng tia.
Hình măng ti này: (k biết đúng k)
Mn muốn tìm hiểu thêm thì search bằng chữ tiếng trung t đã để đó nha
T mù tiếng trung mà, mấy cái tên món ăn t bó tay QAQ
Mn thông cảm QAQ