Trẫm Muốn Xử Lý Nhiếp Chính Vương

chương 37: thần kỹ phát động

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố gắng hết lần này đến lần khác, lãng phí không biết bao nhiêu giấy vẽ, cuối cùng trẫm cũng đã chuẩn bị xong quà cho tiểu hoàng thúc trước sinh nhật một ngày. Nhìn bước tranh đã vẽ xong, trẫm nhẹ nhàng thở ra.

“Hoàng Thượng.”

Trẫm nhìn Tiểu Lục Tử, phát hiện mặt hắn nhăn lại, “Ngươi làm sao vậy, đau bụng?”

Tiểu Lục Tử vội vàng lắc đầu: “Không, nô tài vẫn khỏe, chỉ là có chút thắc mắc. Đây là người vẽ nhiếp chính vương?”

Trẫm gật gật đầu, tất nhiên rồi, quà cho tiểu hoàng thúc mà, không vẽ y thì vẽ ai?

Mặt Tiểu Lục tử càng nhăn tợn.

Trẫm mất hứng, “Sao, chẳng lẽ trẫm vẽ không giống?” Rất giống mà, tóc dài, Tử Kim quan, y phục trắng, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, đẹp vô cùng.

“Rất…rất giống.”

Trẫm: “… Tiểu Lục Tử, sao lại toát mồ hôi? Nóng quá sao?” Không đúng nha, hôm nay không có mặt trời, gió còn thổi mạnh mà.

Tiểu Lục Tử vẻ mặt đau khổ: “Đúng là nô tài hơi nóng… Hoàng Thượng, không bằng người chuẩn bị thêm lễ vật khác đi? Chỉ một món e là không tốt lắm.”

Trẫm khoát tay, phân phó hắn thu bức vẽ lại, “Không sao, tiểu hoàng thúc từng nói, lễ khinh tình ý trọng, hơn nữa đây chính là trẫm tự mình vẽ, y nhất định sẽ rất kinh hỉ.”

Tiểu Lục Tử: “…” Hoàng Thượng, ngài xác định là kinh hỉ chứ không phải kinh hách sao?

Tiểu hoàng thúc là nhiếp chính vương của Đại Triệu, tiệc sinh nhật của y được tổ chức thật lớn, cho nên vào hôm đó, mẫu hậu đã an bài chuẩn bị yến hội long trọng, các đại thần cũng đều đưa hậu lễ, sau đó ăn ăn uống uống, nhìn những vũ nữ xinh đẹp múa những làn điệu tuyệt vời, trẫm vừa cao hứng, ăn ba chén cơm lớn.

Chỉ đăngtại: //u./

Chỉ là, trẫm liếc mắt về phía tiểu hoàng thúc, phát hiện vẻ mặt của y vẫn bình thản, không có vẻ gì là đang vui cả. Trẫm rất thắc mắc, không lẽ tiểu hoàng thúc mất hứng vì qua sinh nhật sao?

Nghĩ nghĩ, trẫm gọi Tiểu Lục Tử, để hắn bưng phần bánh ngọt chưng duy nhất trên bàn trẫm cho tiểu hoàng thúc. Ưm, bánh ngọt mềm mềm mịn mịn, nhìn qua có vẻ rất ngon (﹃)

Sau khi Tiểu Lục Tử bưng bánh ngọt qua, tiểu hoàng thúc quay sang cười với trẫm, trẫm hạnh phúc quá đi.

“A, ăn no quá ” trẫm ôm cái bụng tròn vo nằm lên tiểu long tháp, “Tiểu Lục Tử, lại đây xoa bụng cho trẫm.”

Tiểu Lục Tử không đến, thay vào đó là tiểu hoàng thúc, “Ai bảo ngươi ăn nhiều như vậy? Khó chịu rồi chứ gì, hôm nay là ta không canh chừng ngươi, sau này không cho phép ăn nhiều như vậy nữa.”

Trẫm cười ha ha, đột nhiên nhớ tới quà trẫm chuẩn bị, “Tiểu Lục Tử Tiểu Lục Tử, mau đưa quà của trẫm đến. Tiểu hoàng thúc, đây là trẫm tự tay chuẩn bị đó.”

Tiểu Lục Tử cúi đầu dâng bức tranh lên, trẫm đắc ý tiếp nhận, đặt lên trên tháp mở ra, “Xem, đây là ta tự tay vẽ, tiểu hoàng thúc, ngươi có thích không?”

Một lúc lâu không ai nói chuyện.

Trẫm ngẩng đầu nhìn y, “Tiểu hoàng thúc, sao ngươi không nói gì hết?”

Tiểu hoàng thúc: “… Ninh nhi đây là vẽ… ta?”

“Đúng vậy, ngươi cảm thấy giống không giống sao?”

Tiểu hoàng thúc: “… Trên đầu là vật gì?”

” Tử Kim quan của ngươi.”

“Trên eo là cái gì?”

” Tiểu Long ngọc bội trẫm cho ngươi.”

Tiểu hoàng thúc: “… Rất giống, chỉ là hơi trừu tượng.” Này thật sự không phải một khối gỗ mọc ra một cái đầu và mấy que củi sao?()

()这真的不是两块木头上 cha 了几根柴火棍?

Trẫm không hiểu được ý câu sau của tiểu hoàng thúc, nhưng câu trước lại nghe rất rõ ràng, vì thế trẫm rất thỏa mãn, cao hứng, “Tiểu hoàng thúc, ngươi có thích không?”

“Thích.”

Trẫm nằm nhoài lên người y, híp mắt nói: “Tiểu hoàng thúc, xoa bụng “

Ừm, trẫm đúng là người tốt() o(v)o

()唔, 朕真是好幸糊. Xin giúp đỡ hiu hiu

Thần kỹ phát động: thời gian qua nhanh

“Tiểu Lục Tử, ngươi nói Tiểu Hùng tử sao lại trở nên…khó coi như vậy?” Trẫm nhìn con gấu trúc mắt thâm quầng trong g, khóc không ra nước mắt: “Rõ ràng trước kia đáng yêu như vậy mà.”

Tiểu Lục Tử che trước người trẫm, nói: “Này nô tài cũng không hiểu được, nhưng nô tài biết con vật này bây giờ không ngoan ngoãn như trước kia nữa. Hoàng Thượng, chúng ta vẫn nên cách xa nó một chút.”

Trẫm thở dài, nhìn con gấu trúc đã lớn không còn cách nào. Trác không được lúc trước tiểu hoàng thúc nói vật này lớn lên cực kỳ hung dữ, xem dáng vẻ nó ăn thịt này, đáng sợ quá. Lúc còn nhỏ gặm cành trúc đáng yêu biết bao.

“Hoàng Thượng, chúng ta nên đi thôi, nhiếp chính vương đại từng nói nó có thể ăn thịt người.” Hai chân Tiểu Lục Tử bắt đầu phát run, óa óa óa, nó nhìn qua kìaaa… Không đúng, mắt nó ở đâu vậy?

Trẫm ngồi xổm xuống, chống cằm, “Có lẽ nó không ăn thịt người, mà chỉ ăn thịt thôi. Dù sao trẫm cũng chưa bao giờ thấy nó ăn thịt người.”

Tiểu Lục Tử: “…” Nếu thấy thì đã muộn rồi đó Hoàng thượng?!

Trẫm đứng lên, “Thôi, qua hôm nay thì để tiểu hoàng thúc mang về thôi, trong hoàng không thể nuôi nó được.”

Tiểu Lục Tử thở phào nhẹ nhõm, đưa ra ngoài là tốt rồi.

Trẫm năm nay đã mười bốn tuổi, đã làm Hoàng đế được bốn năm, bị tiểu hoàng thúc dằn vặt bốn năm, học kỹ năng là Hoàng đế bốn năm… Tuy rằng trẫm giờ trẫm vẫn không được coi là Hoàng đế đủ tư cách.

Trẫm biết cân lượng của bản thân, chẫm chưa bao giờ là một Hoàng đế xứng chức. Cho dù tiểu hoàng thúc tận tâm tận lực hạy trẫm làm thế nào để trở thành Hoàng đế đúng nghĩa, nhưng trẫm vẫn mơ hồ như trước. Nhất là bên cạnh còn có một Thập ngũ hoàng đệ đối lập rõ ràng như vậy, trẫm thực sự kém quá xa nó.

Chỉ đăng‘tại: //u./

Trẫm vẫn nhớ kĩ lời tiểu hoàng thúc nói ngày trước, giờ trẫm đã mười bốn, sang năm sẽ tròn mười lăm tuổi. Trẫm rất mong sinh nhật mười lăm tuổi của mình nhanh đến.

Trẫm muốn ngủ nướng! Trẫm muốn du sơn ngoạn thủy! Trẫm không muốn phê tấu chương hu hu hu! Thập ngũ hoàng đệ ngươi nhanh lớn lên đi QAQ

Ba năm này cũng xảy ra không ít chuyện, ví dụ như rốt cục cũng có thể đưa An Văn và đại hoàng tẩu đến thôn trang, xem như hoàn toàn giải quyết chuyện của các nàng lại như chuyện Tiểu Lục Tử yêu rồi, chính là với thị vệ người giống tòa núi lớn bên cạnh tiểu hoàng thúc đó rồi còn hôn sự của tiểu hoàng thúc bị người ta nói trên triều…

Tiểu hoàng thúc vẫn không thành thân, giống như lời y đã từng nói, luôn ở bên cạnh trẫm, cái gì cũng xem trẫm trước tiên.

Mẫu hậu còn vụng trộm nói vói trẫm, ý là sợ rằng tiểu hoàng thúc có bệnh không dám nói… Khụ, trẫm có thể làm chứng tiểu hoàng thúc hoàn toàn khỏe mạnh o(////////)q

Lại nói tiểu hoàng thúc quyền cao chức trọng, các đại thầm muốn gả nữ nhi hay muội muội cho y là chuyện vô cùng bình thường. Nhưng việc này cần cân nhắc ý tứ của trẫm, mà trẫm không muốn, rất rất không muốn để tiểu hoàng thúc thành thân, để bất kỳ cô nương nào trở thành tiểu hoàng thẩm. Đều nằm mơ đi!

Đúng, trẫm ngang ngược vậy đó! Hừ! Hừ hừ!

Hiện tại trẫm thường đếm đầu ngón tay, mỗi ngày trôi qua là ngày được tự do lại đến gần hơn. Chỉ là nếu trẫm không làm Hoàng đế nữa, mẫu hậu chắc sẽ không vui.

Mẫu hậu vẫn luôn lấy việc trẫm có thể đi lên ngôi vị Hoàng đế làm vinh dự, tuy rằng nó là từ trên trời rơi xuống, nhưng mẫu hậu vẫn rất cao hứng… Cho nên, trẫm cảm thấy mình rất có lỗi với người, hi vọng sau khi thoái vị mẫu hậu đừng quá tức giận.

Aii, một bên là mẫu hậu một bên là tiểu hoàng thúc, trẫm rất rối rắm.

Hết nha mn, ngày cố gắng của t đó…Còn phải trừ nợ cho ng ta nữa hiu hiu

Thuyền Tam Sinh-Tiểu Lục Tử thành rồi hia hia hia

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio