Lúc trẫm đến tiểu viện tử bên cạnh, thập ngũ hoàng đệ và Doanh nhi muội muội đều đã tỉnh. Hai đứa im lặng nằm trên nhuyễn tháp, bên cạnh có mấy cung nữ và thị vệ đang canh giữ.
“Hoàng huynh.” Vừa nhìn thấy trẫm, Doanh nhi muội muội chạy tới, trẫm xoa xoa gương mặt tròn tròn của nàng, “Không có việc gì đâu, Doanh nhi ngoan, trở về ngủ một giấc là tốt rồi.”
“Hoàng huynh, ta sợ, ta thấy có người chảy máu…”
Trẫm nhíu mày, nhìn sang thị vệ và cung nữ bên cạnh, vừa định nổi giận, thập ngũ hoàng đệ vội nói: “Hoàng huynh, huynh có bị thương không?”
Trẫm lắc đầu: “Ta không sao, hiện tại trời tối, trẫm sẽ sai người canh gác, các ngươi ngủ một lát đi. Sáng sớm ngày mai sẽ hồi cung ngay, ngoài cung không thể ở lâu được.”
Thập ngũ hoàng đệ nghe lời gật đầu, nhưng Doanh nhi muội muội vẫn kéo chặt trẫm không buông. Trẫm bị nàng nhìn đến đau lòng, dỗ nàng ngủ xong mới rời đi.
“Hoàng huynh, ta ngủ không được.” Thập ngũ hoàng đệ mở to mắt nói: “Huynh nói chuyện với đệ một lát được không?”
Trẫm cẩn thận đắp chăn cho Doanh nhi, gật đầu, cùng nó ra ngoài, “Đi tìm tiểu hoàng thúc đi, trẫm nhìn ngươi có lẽ tối nay sẽ không ngủ được.”
Thập ngũ hoàng đệ cười hi hi, mặc y phục đi theo trẫm.
Lúc trẫm và thập ngũ hoàng đệ đến, tiểu hoàng thúc đang lau tóc. Tiểu viện đã được dọn sạch sẽ. Nếu không phải vẫn còn chút mùi máu tanh lẩn khuất trong không khí, trẫm sẽ nghĩ chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.
Chỉđăng tại: //u./
“Ta đã biết các ngươi không ngủ được, ” tiểu hoàng thúc khoát tay cho cung nhân hầu hạ lui ra ngoài, sau đó mới nói: “Muốn hỏi ta chuyện tối nay là sao đúng không?”
Trẫm vội vàng gật đầu.
“Cũng không phải chuyện gì lớn, ” tiểu hoàng thúc biểu tình thản nhiên nói: “Thiên hạ hiện nay cũng không hoàn toàn an ổn. Đại Triệu cường thịnh giàu có, hơn nữa lại do sự tình vài năm trước (chắc việc soán ngôi), cho nên mấy quốc gia xung quanh bắt đầu rục rịch. Ta là nhiếp chính vương, đối với bọn họ, giết ta, triều đình Đại Triệu sẽ rối loạn phân nửa.”
Trẫm sửng sốt, không hiểu sao trong lòng đau đớn.
“Cho nên, ” tiểu hoàng thúc gõ nhẹ mặt bàn, “Vì để sau này ta được an toàn hơn, hai người các ngươi phải cố gắng học tập. Dù sao thiên hạ Đại Triệu vẫn cần các ngươi gìn giữ.”
Trẫm nhăn mặt, nhìn sang thập ngũ hoàng đệ, phát hiện nó dường như đang chìm trong suy nghĩ. Thật khó chịu mà, sao thập ngũ hoàng đệ lại có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy chứ? Cái gì cũng giỏi hơn trẫm, đáng ghét!
Xảu ra chuyện như vậy, không thể tiếp tục dạo phố được nữa, cho nên sáng sớm hôm sau trẫm mang hai đứa nhóc vào cung, đồng thời cũng dặn chúng không được nói chuyện đã phát sinh cho bất kỳ ai dù chỉ một chút. Về phần tiểu hoàng thúc, y nói mình vẫn còn chuyện cần phải xử lý, nên sẽ hồi cung muộn. Tuy tiểu hoàng thúc không nói, nhưng trẫm biết y đi xử lý chuyện thích khách tối qua.
Nói thật, trẫm bây giờ vẫn còn hơi sợ. Đó là lần đầu tiên trẫm nhìn thấy tử vong và máu tươi gần như vậy. Một kiếm kia tiểu hoàng thúc chém ra làm trẫm không thể nào quên được.
—— tiểu hoàng thúc soái ngây người có biết không! Trẫm thật muốn hét một tiếng thật to để biểu đạt sự sùng bái của mình!
Khụ, trở lại vấn đề chính.
Mấy năm nay trẫm cũng có học tập, tất nhiên sẽ hiểu được chuyện tình trong đó. Nam Cương và Đột Quyết rục rịch, hai phụ quốc cũng không cung kính như trước nữa. Trẫm biết trẫm còn quá trẻ, cho nên bọn họ cảm thấy có thể nhân cơ hội này chiếm một ít tiện nghi từ Đại Triệu. Trẫm rất muốn để cho Tiểu Hùng tử béo phệ (chắc con gấu trúc) trét đầy nước dãi lên mặt chúng. Hứ, muốn chiếm lợi từ trẫm cũng phải còn mệnh mới được!
Đúng, trẫm bá khí trắc lậu như vậy đó! Hừ! Hừ hừ!
“Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương phái người tới mời người qua đó.” Trẫm còn đang nghiêm túc “suy nghĩ đối sách”, Tiểu Lục Tử chạy gấp vào, đồng thời cầm y phục cho trẫm thay, “Nghe Tiểu Nam cô cô nói, Thái Hậu lại cho gọi mấy tiểu thư tiến cung đấy ạ.”
Trẫm bị dọa sợ: “Thật sự?”
Tiểu Lục Tử gật gật đầu: “Tiểu Nam cô cô chưa bao giờ nói dối.”
Mặt trẫm nhăn nhúm, hu hu hu mẫu hậu đáng ghét quá đi! Từ khi tròn mười ba tuổi mẫu hậu đã bắt đầu tìm vợ cho trẫm. Một người lại một người, trẫm đã nhìn rất nhiều cô nương, hai mắt sắp mù rồi.
Tiểu Lục Tử vẫn chưa nói hết, “Nghe Tiểu Nam cô cô nói, hôm nay Thái Hậu nương nương quyết tâm phải tìm được người thích hợp, người nhanh nghĩ cách gì đi.”
Trẫm càng phiền muộn, mẫu hậu ơi mẫu hậu, sao người nhất định phải đẩy trẫm vào lòng nữ nhân khác chứ? Trẫm chỉ ở mãi trong lòng người không được sao?!
Trẫm muốn khóc quá ┭┮﹏┭┮
Cho dù trẫm rất muốn khóc, nhưng chỗ mẫu hậu vẫn phải đến. Ngồi trên tiểu long liễn, trẫm hận không thể bay ngay ra ngoài hoàng cung tìm tiểu hoàng thúc, giờ cũng chỉ có y mới cứu được trẫm thôi.
“Hoàng Thượng, đến nơi rồi.” Tiểu Lục Tử đỡ trẫm xuống dưới, khẽ nói: “Hoàng Thượng, người nhanh đổi vẻ mặt khác đi, nếu Thái hậu nương nương nhìn thấy người như vậy, nhất định sẽ lo lắng.”
Trẫm thở dai, xoa mặt, miễn cưỡng lọ ra biểu tình vui vẻ, nhìn Tiểu Lục Tử, hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực ngẩng cao đầu: “Đi thôi.” Sao trẫm cứ có cảm giác mình sắp phải lên núi đao xuống biển lửa vậy?
Trong đại điện của Từ An cung chỉ có một mình mẫu hậu đang ngồi và Nam ma ma đang đứng bên cạnh, các tiểu thư mà Tiểu Nam cô cô nói lại không thấy ai. Tuy vậy, trẫm vẫn không nhịn được rùng mình. Đừng tưởng rằng các ngươi đứng sau bình phong thì trẫm sẽ không cảm giác được, ánh mắt các ngươi sắp xuyên thủng người trẫm rồi có biết không?
Phải rụt rè mới đúng chứ, đều là nhưng tiểu thư đứng đầu Đại Triệu cơ mà
Trẫm ra vẻ trấn định hành lễ với mẫu hậu, sau đó nói: “Mẫu hậu mẫu hậu, người tìm trẫm có chuyện gì vậy? Nam ma ma, trẫm đói bụng, ngươi đi chuẩn bị thức ăn cho trẫm đi.”
Nam ma ma lĩnh mệnh rời đi, trẫm lại nhìn về phía mẫu hậu, nhanh chóng nói tiếp: “Mẫu hậu, hôm qua trẫm đi thăm Tiểu Hùng tử, nghe tiểu hoàng thúc nói mấy hôm trước nó ăn thịt người đấy. Ai bảo kẻ kia không thành thật, dám ăn trộm đồ trong phủ Nhiếp chính vương.”
Mẫu hậu vỗ ngực, kinh ngạc: “Ta nhớ hoàng nhi nuôi gấu trúc gì đó? Không phải nói con vật đó rất dịu ngoan à? Sao giờ lại ăn thịt người?”
Trẫm tỏ ra kinh ngạc nhìn mẫu hậu, “Chẳng lẽ trẫm chưa nói với người sao? Tiểu Hùng tử không chỉ ăn cây trúc, mà còn ăn thịt nữa. Nếu có ai dám chọc nó, nó có thể sẽ ăn luôn người đó.”
Mẫu hậu hoảng sợ xoa ngực, phía sau bình phong cũng phát ra vài tiếng kinh hô nhưng trẫm vẫn giả như không nghe thấy, tươi cười nhìn mẫu hậu: “Mẫu hậu mẫu hậu, người đừng sợ, trẫm thấy Tiểu Hùng tử vẫn rất đáng yêu. Nếu không phải trong cung không tiện, trẫm rất muốn đưa nó vào cung nuôi.”
Lực chú ý của mẫu hậu đã sớm bị trẫm chuyển đi nơi khác, nghe thấy mấy tiếng kinh hô hoảng sợ kia, khẽ nhăn mày lộ ra vài phần không vừa ý. Trẫm nhìn vẻ mặt của người, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Tuy có lỗi với mẫu hậu, nhưng để mẫu hậu bỏ ý định tìm vợ cho mình, cũng chỉ đành ủy khuất mẫu hậu một chút.
Lại cùng mẫu hậu nói chuyện thêm nửa ngày, không để người đề cập đến chuyện giới thiệu mấy cô nương đó nữa. Trẫm uống đầy bụng nước trà ăn đầy bụng điểm tâm, cả người đầy mồ hôi lạnh rời khỏi Từ An cung.
“Lại tránh được một kiếp.” Trẫm lau mồ hôi, leo lên tiểu long liễn, dặn Tiểu Lục Tử: “Đi thôi, hồi cung, tiểu hoàng thúc cũng sắp trở về rồi. Chuyện hôm nay không được để cho y biết.”
Tiểu Lục Tử không ngừng gật đầu.
Thật ra trong lòng trẫm biết rõ, đến tuổi này rồi, mình cũng nên có nữ nhi bên cạnh. Nhưng không hiểu vì sao trẫm không thích các nàng, không muốn cùng một cô nương xa lạ ngủ chung một chỗ. Tiểu long sàng của trẫm chỉ cần tiểu hoàng thúc là đủ rồi.
Chỉđăng tại: //u./
Hồi Lâm Thanh cung, tiểu hoàng thúc quả nhiên đã trở về, trẫm vội vàng chạy vào: “Tiểu hoàng thúc, chuyện thích khách tối qua đã điều tra xong?”
Tiểu hoàng thúc lười biếng gật đầu, trẫm lại hỏi: “Rốt cuộc là ai làm? Chúng ta phải làm thế nào?”
“Nam Cương và Đột Quyết đều có dị tâm, hiện tại đang chuẩn bị liên hợp để đối đầu với Đại Triệu, cho nên chuyện lần này cả hai đều có phần.”
Trẫm nháy mắt mấy cái, lại hỏi lần nữa: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Chờ.”
Trẫm không hiểu ý của tiểu hoàng thúc.
“Nếu chỉ có một bên thì không đáng sợ, nhưng hiện tại bọn chúng định đồng thời xuất binh đánh Đại Triệu, Đại Triệu hiện tại sợ không thể chống lại được. Nam cương giỏi về dùng độc, kỵ binh của Đột Quyết lại vô cùng dũng mãnh.” Tiểu hoàng thúc giải thích cặn kẽ cho trẫm, “Điều chúng ta có thể làm bây giờ, đó là khiến cho sự đồng minh giữa hai nước ta rã. Đấu với từng nước sẽ tốt hơn đồng thời đánh cả hai.”
Trẫm cảm thấy có hơi mơ hồ, nói thì dễ, nhưng làm sao khiến đồng minh giữa hai nước tan rã bây giờ?
“Nam Cương là nước nhỏ ít người, không phải đối thủ của Đột Quyết. Nhin nhi thử nghĩ xem, nếu bọn họ đánh bại Đại Triệu rồi, sau đó phải chia chác thế nào?”
Trẫm sửng sốt, Nam Cương yếu hơn Đột Quyết rất nhiều, nếu là Đại Triệu không còn, bọn họ cũng không thoát được vận mệnh nước mất nhà tan… Hai mắt trẫm sáng lên, hiểu được ý của tiểu hoàng thúc rồi. Nhưng mà, có chuyện trẫm vẫn chưa rõ lắm, “Nam Cương cũng phải hiểu được đạo lý này chứ, sao vẫn muốn đối địch cùng với Đại Triệu?”
“Có người hiểu được, nhưng có người thì không.”
Trẫm: “…”
Trẫm lại mơ hồ, nhưng là tiểu hoàng thúc dường như không có ý giải thích. Nhìn tiểu hoàng thúc vui vẻ như vậy, trẫm cảm thấy an tâm kì lạ. Tiểu hoàng thúc còn chưa lo, vậy trẫm lo cái gì?
Tuy trẫm không cho Tiểu Lục Tử nói cho tiểu hoàng thúc biết chuyện mẫu hậu tìm vợ cho trẫm, nhưng trên đời không có bức tường nào không lọt gió, chưa tới hai ngày tiểu hoàng thúc đã biết chuyện, ánh mắt y nhìn trẫm dường như hơi khác.
Trẫm bất an nhích tới nhích lui trên tiểu long ỷ, ý đồ tránh né sóng mắt công kích của tiểu hoàng thúc, “Tiểu hoàng thúc, ngươi đừng nhìn trẫm như vậy nữa có được không. Trẫm sợ.”
Tiểu hoàng thúc cười khẽ, hoàn toàn không có ý định dời mắt sang chỗ khác, “Ninh nhi cũng đến tuổi cưới vợ sinh con rồi. Thời gian trôi qua thật nhanh.”
Trẫm chột dạ kéo kéo đuôi áo choàng Tiểu Long, liếc nhìn tiểu hoàng thúc: “A, thật ra trẫm không muốn cưới vợ đâu, là mẫu hậu muốn mà.”
Tiểu hoàng thúc vẫn cười như trước, nhưng trẫm cảm thấy dường như y không hề muốn cười, trong lòng đau xót, vội vàng nói: “Tiểu hoàng thúc, trẫm thật sự không muốn cưới vợ đâu. Trẫm nói thật đó! Trẫm chỉ ở với ngươi thôi có được không? Ngươi đừng tức giận, trẫm rất sợ…”
Tiểu hoàng thúc nhìn trẫm khẽ chớp mắt, phì cười. Trẫm bối rối, aaaaa, rốt cuộc là sao vậy chứ?