Trăm Năm Không Hợp

chương 50: phiên ngoại: "kinh niên" là mấy năm

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Quán bar dưới lòng đất ở ngoại ô rất có tiếng, tối nào cũng cực kỳ náo nhiệt, nhưng ban ngày thì vô cùng hiu quạnh, những người đi hát đều ở nhà ngủ. Quán bar nằm ở tầng thứ ba dưới lòng đất, phía trên là một tiệm cà phê tồi tàn, tên “Âm Trang”.

Ông chủ của Âm Trang đã hơn bốn mươi mà vẫn chưa kết hôn, nhờ bán rượu và thức ăn khuya kiếm tiền, vì đồ ăn dở quá, ban ngày gần như không có khách nào ghé, chỉ có mấy con mèo hoang tới trước cửa đòi ăn.

Năm giờ chiều trời vẫn còn sáng, trong tiệm xuất hiện vị khách đầu tiên trong hôm nay, ông chủ đứng sau quầy bar nói: “Đến sớm vậy, lại đói quá nên mới dậy chứ gì, ăn cơm không?”

Vị khách kia ăn mặc rất đơn giản, chỉ cầm theo một hộp thuốc lá, nói: “Bỏ ít muối lại, mặn quá tối không hát được.”

“Yên tâm, muối không cần trả tiền.” Ông chủ đáp xong thì rống vào trong bếp dặn dò, dặn dò xong đứng dậy duỗi eo, “Đúng lúc cậu tới, coi quán cho tôi một lát, ngồi cả ngày đau eo quá, tôi ra ngoài đi dạo cái.”

Không lâu sau đồ ăn được đem lên, đầu bếp bưng đồ ăn là một gương mặt xa lạ, khoảng mười tám tuổi, trông trắng trẻo đẹp trai, không giống như một người nấu ăn ở trong căn bếp tồi tàn này.

“Đồ ăn lên đủ rồi, cơm gà xào ngô, trứng ốp la, cà phê.” Nhóc đầu bếp nói xong thì xin lỗi, “Tôi không biết làm khoai tây sợi, cho nên gọt một quả bưởi làm vỏ bưởi xào cay, xin lỗi anh.”

Vị khách kia vẫn nhìn chằm chằm đối phương, hỏi: “Vỏ bưởi cũng ăn được à?”

Nhóc đầu bếp nói: “Ăn được chứ, làm món trộn hay xào cay đều được, nếu anh không thích ăn thì tôi sẽ tách hai múi bưởi cho anh, xem như tặng anh làm món tráng miệng, nhưng mà anh phải nói với ông chủ là tôi nấu rất ngon,”

Thịt gà miếng to miếng bé, cơm cũng không đủ tơi xốp, trứng ốp la thì cháy, chỉ có cà phê là đúng hương vị, đúng hương vị cà phê hòa tan. Vị khách kia ăn hai miếng liền buông đũa, nói: “Cậu nấu dở như thế còn làm đầu bếp à?”

“Tôi đến làm phục vụ, nhưng ông chủ nói chủ yếu dọn dẹp vệ sinh và buổi tối bưng rượu là được rồi.” Nhóc đầu bếp ngồi đối diện, “Ông chủ còn nói dù sao cũng chẳng có bao nhiêu người tới ăn, nên bảo tôi làm luôn, hơn nữa tôi cũng không cảm thấy mình nấu dở, tôi lớn được như thế này toàn là tự mình nấu hết đấy.”

Đang nói chuyện thì ông chủ đi dạo quay về, nhóc đầu bếp vội vàng đi làm việc, trước khi đi còn trừng mắt, giống như đang cảnh cáo người kia không được nói bậy bạ. Vị khách kia uống hết ly cà phê, hỏi ông chủ: “Ông tìm lao động trẻ em đấy à?”

“Hai mươi rồi, không có nhà để về nên tôi thuê cậu ta bao ở luôn, cậu ta còn vui mừng lắm.” Ông chủ lại quay về sau quầy bar, “Tay nghề thế nào, thật ra cũng chả sao cả, dù sao ngoài cậu ra cũng không có ai tới ăn, mấy món cơm phần này luyện tập vài lần là ngon lên ngay.”

Vị khách kia không nói gì, đứng dậy đi ra cầu thang sau bếp chuẩn bị đi xuống, chợt thấy bóng lưng kéo dài của nhóc đầu bếp kia, anh quay đầu lại hỏi ông chủ: “Cậu ta tên gì vậy?”

Ông chủ trả lời: “Nguyên Viễn, Nguyên trong công nguyên, Viễn trong viễn phương (phương xa).”

Nguyên Viễn nghe thế liền đi ra, đúng lúc nhìn thấy vị khách kia đứng ở cửa cầu thang, không rõ lắm. Đợi người kia đi rồi, cậu tới dọn dẹp bàn ăn, phát hiện cơm chẳng ăn được mấy miếng, cậu làu bàu: “Kén chọn thế, sao mà lớn lên được vậy không biết.”

Ông chủ nói: “Trong tiệm chỉ có mỗi cậu ta ngày nào cũng đến ăn, cậu phải mau chóng nâng cao trình độ đi, nếu cậu ta đi rồi thì cái tiệm này sẽ đóng cửa đấy.”

Nguyên Viễn lo lắng hỏi: “Anh ta là trụ cột của tiệm à?”

“Không khác là bao, dù sao thì những người tới đây đa số đều để nghe cậu ta hát, cậu ta đi rồi tôi bán rượu cho ai đây.” Ông chủ nhìn bầu trời dần tối, “Không phải cậu thích hát à, làm thân với cậu ta rồi bảo cậu ta dạy cho.”

Nguyên Viễn gật gật đầu: “Vậy anh ta tên gì?”

Ông chủ trả lời: “Họ Tạ, Kinh Niên trong thử khứ kinh niên, Tạ Kinh Niên.”

Đến tối người càng ngày càng đông, quán bar bên dưới truyền ra tiếng nhạc, xung quanh cũng đậu đầy xe, Nguyên Viễn đi lên đi xuống bưng rượu không ngừng nghỉ, chỉ riêng tiền tip thôi cũng nhận được một xấp dày. Sau khi nộp lên, ông chủ rút ra hai tờ đưa cho cậu, cậu cất đi rồi tiếp tục làm việc, vô cùng hài lòng.

Khi cậu đi xuống lần nữa đúng lúc đến Tạ Kinh Niên hát, Tạ Kinh Niên không giống với những người khác, người khác ăn mặc nhìn một cái là biết ngay kiểu nhạc rock, còn Tạ Kinh Niên chỉ mặc áo thun và quần bò đơn giản.

Nguyên Viễn đặt rượu xuống đi ra ngoài, nghe thấy câu đầu tiên Tạ Kinh Niên hát, cậu vô thức dừng bước xoay người lại, ôm cái khay bắt đầu vừa nghe vừa ngây người.

“Anh và em trước giờ chưa từng lên kế hoạch bất kì điều gì, cứ sống không có mục đích, cho dù tương lai có gặp phải khó khăn trắc trở, chắc là cũng chỉ uống rượu mua say.”

Nguyên Viễn đứng như trời trồng nghe hết cả bài, cậu nhìn Tạ Kinh Niên xuống sân khấu, nhìn Tạ Kinh Niên đi sang một bên lục túi quần, rồi lại nhìn Tạ Kinh Niên phất tay với mình.

Đợi cậu đi qua, Tạ Kinh Niên nói: “Đi mua cho tôi bao thuốc, loại nào cũng được.”

Lúc này cậu mới nhớ ra mình đang làm việc, liền mau chóng lên lầu về lại tiệm cà phê, đặt khay xuống ra ngoài tìm tiệm tạp hóa, chạy rất xa mới tìm được một tiệm. Lúc quay lại đi qua bãi đất trống đậu xe, có một chiếc xe việt dã màu xanh rất bắt mắt.

Hai người trên xe bước xuống rồi đi vào tiệm, xem ra cũng là đến nghe hát. Nguyên Viễn đi phía sau họ cùng vào quán, lúc xuống lầu còn tiện thể cầm theo hai chai bia, phía dưới hiếm khi lại yên tĩnh, chắc là loa gặp trục trặc.

Tạ Kinh Niên ngồi trong góc uống nước, Nguyên Viễn đi tới đưa thuốc lá cho đối phương, hỏi: “Loa hư rồi còn hát được không?”

“Mấy phút nữa là lại bình thường thôi, đúng lúc nghỉ một lát.” Tạ Kinh Niên châm thuốc, hít vào từng hơi từng hơi, hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt hơi mỏi mệt của Nguyên Viễn, cảm giác hình như rất quen thuộc.

“Lúc trước tôi với cậu có từng gặp nhau chưa nhỉ?”

Loa đột nhiên trở lại bình thường, tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc truyền ra, át đi tiếng của Tạ Kinh Niên, Nguyên Viễn bịt tai trốn đi, cũng không nghe thấy đối phương nói gì.

Tối nào quán bar cũng phải ầm ĩ tới hai, ba giờ sáng, càng về sau thì không hát nữa, có người thì nốc rượu, người thì “ăn kẹo”, đến bốn, năm giờ thì cũng về gần hết rồi.

Tạ Kinh Niên hơn ba giờ thì từ quán bar đi lên, lúc đi qua bếp nhìn thấy Nguyên Viễn đang ngồi trên ghế đẩu nhỏ ăn cơm, ăn cái dĩa cơm gà xào ngô lúc nãy, anh cũng đi vào tìm một cái ghế đẩu, ngồi xuống hỏi: “Cậu đói khát lắm à?”

Nguyên Viễn ăn đầy miệng: “Tôi là nhân viên phục vụ…”

“Vậy cậu ăn cơm thừa à? Cậu không sợ tôi có bệnh truyền nhiễm sao?” Sắc mặt của Tạ Kinh Niên không tính là tốt, giọng cũng không tính là dễ nghe. Nguyên Viễn nuốt cơm xuống, trả lời: “Anh có đụng tới đâu, tôi thấy vứt đi thì lãng phí, như vậy tôi còn tiết kiệm được tiền cơm một bữa.”

Tạ Kinh Niên liếc xem giờ, lại nhìn ngó xung quanh, bình thường ông chủ khóa cửa bếp lại rồi đi, trên quầy bar cũng không có tiền, chỉ có mấy bộ bàn ghế, hắn hỏi: “Không phải cậu được bao ở à, vậy cậu ở đâu?”

Nguyên Viễn đã ăn sạch sẽ rồi: “Xếp dồn mấy cái bàn bên ngoài lại là được, hoặc là đợi mọi người đi hết thì tôi xuống dưới ngủ, ngủ dậy thì dọn dẹp luôn.” Cậu nói xong thì thấy ngoài cửa có một cô gái, trông rất mốt, cũng rất đẹp.

“Ăn cơm hay uống rượu?” Nguyên Viễn đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa phát hiện cô gái đó không phải đang nhìn cậu.

Lúc này Tạ Kinh Niên ở phía sau nói: “Đừng đi theo tôi nữa, tôi không cần em.”

Cô gái kia liền đi, Nguyên Viễn kinh ngạc hỏi: “Bạn gái anh à?”

“Không phải.” Tạ Kinh Niên dựa lên khung cửa, “Con nhóc đó đi theo tôi mấy ngày rồi, muốn làm quả nhi của tôi.”

Nguyên Viễn hỏi: “Thế nào là quả nhi của anh?”

“Quả nhi của tôi thì phải nghe lời tôi, nghe tôi hát, tôi bao ăn bao ở.” Tạ Kinh Niên vẫn chưa nói xong thì cổ tay đã bị túm lấy, Nguyên Viễn nhìn anh với đôi mắt sáng rỡ.

“Anh thấy tôi có thích hợp không?”

Nguyên Viễn chuyển hang ổ rồi, cậu xách hành lý chuyển đến khu dân cư cũ Tạ Kinh Niên ở, căn hộ có một phòng ngủ một phòng khách,

Trong phòng khách nhỏ hẹp toàn là nhạc cụ, trong phòng ngủ càng nhỏ hơn nữa chỉ đặt một chiếc giường đơn, nhưng cũng tốt hơn ở tiệm cà phê rồi.

Chuyện quan trọng nhất là được bao ăn bao ở, còn có thể nghe hát.

Tạ Kinh Niên tắm rửa xong đi ra liền sững sờ, chỉ trong khoảng thời gian ngắn này mà Nguyên Viễn đã dọn dẹp phòng ốc xong xuôi, còn nấu cho hắn một bát mì, Nguyên Viễn nói: “Em không có đụng vào nhạc cụ của anh đâu, hỏng thì đừng có kiếm em.”

Tạ Kinh Niên không nhịn được mà bật cười, mấy món nhạc cụ của hắn quả thật đã lâu đời rồi, cũng không giống như đồ tốt, hút một gắp mì, hắn nói: “Đi tắm đi, nước đang còn nóng đấy.”

Ăn mì xong lại hút một điếu thuốc, Tạ Kinh Niên nằm trên giường suy nghĩ xem mình ngủ trong hay ngủ ngoài, vóc người Nguyên Viễn nhỏ thó, dán đại vào tường là cũng như không tồn tại vậy, thế hắn ngủ bên ngoài vậy. (ngủ bên trong là sát tường, còn ngủ ngoài là sát mép giường, chứ ko phải là trong phòng ngủ hay ngoài phòng khách đâu)

Suy tư xong nhịn không được phì cười, sao anh lại đem người ta về nhà vậy chứ không biết.

Tiếng nước trong phòng vệ sinh đã ngừng lại, sau đó nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài phòng khách, vang lên mười mấy phút vẫn chưa dừng, Tạ Kinh Niên la vọng ra ngoài: “Lát nữa là trời sáng rồi đó! Cậu đang đi tản bộ đấy à!”

Nguyên Viễn đẩy hé cửa ra: “Làm ồn anh sao? Em đang sắp xếp lại, ngủ ở trên sàn, sô pha nhỏ quá sợ rơi xuống đất.”

Tạ Kinh Niên vỗ vỗ giường: “Lên đây ngủ, đừng có làm ồn người ta nữa.”

“Thật sao ạ.” Nguyên Viễn không ngờ mình có thể ngủ trên giường, cởi giày bước lên liền dán chặt vào trong tường, “Sao em không làm quả nhi sớm chứ, cái nghề này đúng là tràn đầy sự yêu thương của chủ nghĩa nhân đạo.”

Tạ Kinh Niên trở mình chen vào trong, tay đặt thẳng lên người Nguyên Viễn, Nguyên Viễn giữ tay Tạ Kinh Niên, còn kéo kéo lại, khẽ nói: “Phải đó phải đó, lại gần đây một chút, làm anh rớt xuống thì phiền lắm.”

“Im miệng ngủ đi.” Tạ Kinh Niên nhắm mắt lại, hai người chìm vào giấc ngủ khi trời đã gần sáng. Trong mơ, Tạ Kinh Niên ngồi trên xe hút thuốc, bên cạnh có một người cũng lải nhải đòi hút, hắn đưa điếu thuốc sang lại bị đẩy ra.

Người đó nghiêng sang, khi hắn vừa hút xong một hơi liền phủ lên môi hắn, khói thuốc trong miệng bị hút đi hơn một nửa, còn có một ít khói len lỏi chui ra từ khe hở giữa bốn cánh môi, đợi khói thuốc tản đi, hắn nhìn rõ mặt người kia.

Tạ Kinh Niên lập tức bừng tỉnh, trước mắt là Nguyên Viễn đang ngủ trong vòng tay hắn.

Nguyên Viễn từ sau khi không phải lo ăn ở nữa thì liền nghỉ việc ở quán cà phê, sau đó vào trong thành phố tìm một công việc lương cao làm thêm, sở dĩ gọi là làm thêm, vì cậu còn muốn học hát với Tạ Kinh Niên nữa.

“Thật ra em không có ước mơ với âm nhạc, nhưng mà trời phú cho em có một cổ họng khá tốt.” Cậu quay về vừa nấu cơm vừa độc thoại, Tạ Kinh Niên ôm guitar ngồi trên sô pha viết bài hát, vậy mà không chê cậu ồn.

Hai bát cơm rang được bưng ra, Tạ Kinh Niên liếc một cái, đánh giá: “Cơm không kết dính, thịt thái rất đều, ốp la không cháy, nhưng mà sao không có vỏ bưởi xào cay?”

Nguyên Viễn ngồi trên ghế đẩu: “Em tưởng là anh không thích ăn nên không mua bưởi.” Cậu nói xong nhìn thấy cây guitar cũ kỹ của Tạ Kinh Niên, nói: “Em thấy người ta đều dùng loại khác, rất giống với guitar.”

Tạ Kinh Niên nói: “Bass.”

“Đúng rồi đúng rồi, là bass.” Nguyên Viễn nhìn một vòng thấy trong góc vứt một cây bass, chắc là đã hỏng rồi, “Đợi em học hát với anh xong, em sẽ báo danh vào công ty giải trí, kiếm được tiền mua cho anh một cây bass, màu đỏ luôn, còn khắc cả tên của anh nữa.”

Cơm trong miệng Tạ Kinh Niên tự dưng trở nên ngòn ngọt: “Không phải cậu không có ước mơ với âm nhạc sao, tại sao còn muốn đi hát?”

Nguyên Viễn thẳng thắn: “Em cũng không bài xích việc ca hát, hơn nữa quan trọng là em muốn nổi tiếng, phải cực kỳ nổi tiếng, muốn không phải lo cơm ăn áo mặc nữa.”

“Không lo cơm ăn áo mặc ai mà chả muốn.” Tạ Kinh Niên bỏ bát xuống, “Có rất nhiều công việc đều có thể giúp ta không lo cơm ăn áo mặc, nhưng sẽ không nổi tiếng, cậu thiên về bên nào hơn?”

“Không thiên về bên nào cả, em muốn kiếm tiền cũng muốn nổi tiếng.” Nguyên Viễn nhìn Tạ Kinh Niên ăn xong rồi, liền xớt một nửa cơm trong bát mình sang, “Em càng nổi tiếng thì sẽ có càng nhiều người biết đến em, cơ hội ba mẹ em nhìn thấy em sẽ càng lớn, em muốn xem bọn họ liệu có tìm em hay không, nếu như họ tìm em, em còn muốn hỏi xem tại sao bọn họ lại không cần em.”

Tạ Kinh Niên không nghĩ tới nguyên nhân này, nhất thời không nói nên lời, im lặng một lúc lâu anh vươn tay ra sờ mặt Nguyên Viễn, nói: “Người không cần cậu thì cậu còn nhớ thương họ làm gì, không bằng sống thật tốt với người cần cậu đi.”

Nguyên Viễn cười hềnh hệch: “Đâu có ai cần em đâu, em là một kẻ lang thang, nhà thuê ở ngoại ô rẻ nên em lang thang tới đây, cũng may gặp được anh, anh còn dạy em hát, đối với em anh chính là… chính là…”

Ánh mắt Tạ Kinh Niên sáng quắc: “Chính là cái gì?”

“Chữ nghĩa đâu hết rồi nhỉ, là ân sư của em!” Nguyên Viễn vỗ bàn một cái, còn rất kích động, “Để anh cười chê rồi, em chưa từng được đi học, cũng không biết dùng từ gì mới đúng nữa, giống như Hoắc Nguyên Giáp là ân sư của Trần Chân ấy, anh chính là ân sư của em.”

Tạ Kinh Niên hít sâu một hơi: “Ăn cơm xong chép bản nhạc hai mươi lần, chép xong thì học thuộc lòng.”

Biến mẹ nó ân sư của em đi!

Hôm đó ở dưới lầu Nguyên Viễn lại nhìn thấy cô gái đó, cậu xách quả bưởi vừa mua về tiến lên phía trước chào hỏi, ngại ngùng nói: “Cô tìm Tạ Kinh Niên à? Có hơi không phải phép, nhưng bây giờ tôi là quả nhi của anh ấy rồi, nên cô tìm anh ấy cũng vô dụng thôi.”

“Anh là quả nhi của anh ấy?” Cô gái mất một lúc mới phản ứng lại, “Thảo nào anh ấy không cần tôi, hóa ra anh ấy thích con trai.”

“Sao lại thành thích con trai chứ?” Nguyên Viễn kinh ngạc, suýt nữa là quăng luôn trái bưởi, “Quả nhi không phải chỉ là bao ăn bao ở thôi sao, sau đó tôi nấu ăn dọn dẹp, giống như bảo mẫu ấy.”

Cô gái tưởng là cậu ra vẻ: “Bảo mẫu cái gì, mắc gì phải bao ăn bao ở cho anh, không biết thì đi mà hỏi Tạ Kinh Niên, bày đặt vờ vĩnh!”

Nguyên Viễn thấy cô gái chạy đi, biết là cô đang đau lòng, cậu lên lầu đi đến trước cửa, cầm chìa khóa nhưng khựng lại.

Phải đó, mắc gì phải bao ăn bao ở, nấu ăn dọn dẹp cũng là cậu tự nguyện làm, có phải ban đầu Tạ Kinh Niên lừa cậu không?

Đúng lúc đó cửa mở ra, Tạ Kinh Niên nói: “Đứng ở cửa ngẩn ngơ gì đấy, tôi đã nghe thấy tiếng bước chân của cậu rồi.”

Nguyên Viễn vừa vào liền đi thẳng đến phòng bếp, cậu bổ quả bưởi ra, một nửa để ăn sống, một nửa bỏ vào nồi nấu, nấu xong tắt bếp bỏ sang một bên là được, cậu hỏi: “Trong nhà có mật ong hay là đường phèn không?”

Tạ Kinh Niên đứng đứng ở cửa phòng bếp: “Đường trắng còn chẳng có.”

“Không có thì thôi vậy, chắc khi uống sẽ hơi đắng.” Nguyên Viễn tắt bếp đi ra, cậu nhìn thấy trên giường phòng ngủ đặt cây bass cũ kỹ kia, vừa định hỏi đã bị đẩy vào trong phòng.

“Hôm nay học nhạc cụ, trước tiên dạy vài bài đơn giản.” Tạ Kinh Niên ngồi trên giường dựa vào tường, ôm cây bass trong lòng. Nguyên Viễn đi lên ngồi xếp bằng bên cạnh, thầm nhủ: Bao ăn bao ở còn dạy học, quả thật chưa từng thấy chuyện gì tốt như vậy.

Tạ Kinh Niên thấy đối phương phân tâm, liền vỗ vỗ chỗ ngồi trước mặt: “Ngồi bên cạnh mà cũng có thể lơ là được, qua đây ngồi.”

Nguyên Viễn xê dịch qua, hơi ngẩng lên một chút là sẽ dựa vào trong lòng Tạ Kinh Niên rồi, cậu hơi khom người ôm lấy cây bass, hỏi: “Cái này không phải hỏng rồi sao, hóa ra vẫn còn có thể đàn được.”

“Tên gà mờ như cậu còn muốn dùng đồ tốt cỡ nào hả?” Tạ Kinh Niên vỗ vào vai đối phương, sau đó lòng bàn tay đặt trên mu bàn tay cậu, cười nói, “Cậu run rẩy làm gì?”

Nguyên Viễn nhịn không được: “Nãy em gặp cô gái kia, còn nói với cô ấy em là quả nhi của anh, nhưng cô ấy không tin.” Cậu ngước lên nhìn Tạ Kinh Niên, muốn hỏi lại không dám, sợ hỏi rồi sẽ bị đuổi ra ngoài.

Vì thế cậu quay đầu đi, nuốt lời nói vào trong.

Gảy nhẹ dây đàn, tiếng vang lên trong căn phòng nhỏ hẹp, sau đó dần dần chuyển thành tay cậu đặt bên trên, tay Tạ Kinh Niên ở phía dưới, đàn hết một bài, cuối cùng cậu hỏi: “Có phải anh gạt em đúng không, ngoại trừ bao ăn bao ở em còn phải làm cái gì nữa đó đúng không?”

Tai ngoài của cậu rơi vào trong luồng khí nóng, Nguyên Viễn thở dốc một tiếng ngả vào lòng Tạ Kinh Niên, từ tai ngoài dời xuống đến vành tai, đến cổ, đến hõm vai, Tạ Kinh Niên kéo áo may ô của cậu ra, sau đó cắn lên bả vai cậu.

Nguyên Viễn liền hiểu ra hết, cậu xoay mặt lại nói: “Anh không thích con gái, anh thích con trai.”

“Ừm.” Tạ Kinh Niên cười nhìn cậu, “Còn em, tại sao không đẩy anh ra?”

Nguyên Viễn hoảng sợ nói: “Chẳng lẽ em cũng thích đàn ông sao?”

“Thích đàn ông thì để bất kì người đàn ông nào ôm hôn vuốt ve cũng được sao?” Tạ Kinh Niên tì lên trán Nguyên Viễn, “Đổi thành ông chủ quán cà phê thì sao, em suy nghĩ thử xem.”

“Không được đâu.” Nguyên Viễn đột nhiên thả lỏng cơ thể, “Em thích anh rồi sao?”

Tạ Kinh Niên nói: “Anh cũng vậy.”

Sau đó môi hai người quấn quýt lấy nhau.

Nguyên Viễn đã có thể lên sân khấu hát cùng rồi, trong quán bar thậm chí có người hâm mộ đến ủng hộ cậu, cứ ba giờ sáng mỗi ngày cậu hát xong thì cùng Tạ Kinh Niên về nhà, sau đó ôm nhau ngủ trên chiếc giường đơn.

“Sau này nếu như anh tổ chức buổi biểu diễn ca nhạc, em cũng muốn đến song ca với anh.” Cậu ôm eo Tạ Kinh Niên nghĩ vẩn vơ, đắc ý đến độ đạp tường. Tạ Kinh Niên giữ cậu lại, khẽ nói: “Ở đây không có hơi ấm, trời lạnh rồi chúng ta chuyển nhà đi.”

Ánh mắt Nguyên Viễn tối sầm: “Nhưng tốt xấu gì cũng là nhà mà, mỗi lần em chuyển đến một nơi khác em đều thấy khó chịu, cảm giác như chẳng có nơi nào thuộc về em.”

“Chúng ta đến công ty giải trí báo danh đi.” Tạ Kinh Niên nói xong hôn lên trán Nguyên Viễn, “Sau này sẽ có càng nhiều chuyện tốt hơn nữa, chỉ cần em đi theo anh.”

Nguyên Viễn ôm Tạ Kinh Niên: “Có phải kiếp trước anh lừa tiền của em không, sao lại đối xử tốt với em như vậy.”

Tạ Kinh Niên không trả lời, lần đầu tiên anh gặp Nguyên Viễn đã cảm thấy quen thuộc, thậm chí còn tự hỏi có phải bọn họ từng gặp nhau rồi không, cái cảm giác kì diệu này sai khiến anh mang cậu về nhà, nhưng phát triển đến như bây giờ hoàn toàn là vì động lòng.

Sau khi tắt đèn, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ, chiếc giường đơn chật hẹp cũng trở nên rộng rãi.

Nguyên Viễn hơi chóng mặt, cảm thấy chỗ bên cạnh đột nhiên trống không, cậu chật vật quay đầu lại tìm, lại nhìn thấy ở cửa có bóng người, ngập ngừng nói: “Cứ tưởng là anh đi mất rồi.”

Chăn trên người bị xốc lên, eo cậu bị giữ lấy, cái thứ nóng hổi đang đè ở phía sau, Tạ Kinh Niên hôn lên lỗ tai cậu, cậu nghe thấy “anh Kinh Niên”. Trước mắt loáng một cái trời sáng lên, trên tường không biết từ khi nào có thêm một ngọn đèn, cậu nằm úp sấp nhìn về chỗ sáng đó, dưới thân tê dại không khống chế được mà són tiểu ngay trên giường.

Tạ Kinh Niên ôm cậu dậy, nói: “Viễn Viễn, anh rất yêu em.”

Tiếng la thất thanh rất ngắn, nhưng cũng đủ đánh thức hai người dậy, Nguyên Viễn mở mắt ra thích ứng với bóng tối, sau đó trở mình định xuống giường, cậu nhào vào lồng ngực Tạ Kinh Niên, mơ màng nói: “Có phải anh nói anh yêu em không, em cũng vậy.”

Tạ Kinh Niên vuốt ve lưng cậu: “Mơ thấy gì à, sao toát hết cả mồ hôi thế này?”

“Em mơ thấy anh làm em từ phía sau.” Nguyên Viễn duỗi tay ra mò xuống giữa chân, thấy ướt hết một mảng, là thứ cậu phóng thích lúc đang nằm mơ, “Em còn mơ thấy mình són tiểu ()…”

() ở chương , có đoạn Tạ Kinh Niên làm tình với Nguyên Viễn, sau đó mình có ghi là Nguyên Viễn “mất ý thức” “mất khống chế” gì đó, nhưng chỗ đó phải là “tiểu tiện không tự chủ”, do bữa trước mình ko tra kĩ, chắc đây là một triệu chứng mất kiểm soát khi vào cơn nghiện

Tạ Kinh Niên giúp cậu lau sạch sẽ, sau đó lại ôm cậu nằm xuống. Nguyên Viễn ngượng ngùng, xoay lưng lại với hắn, mãi mà không quay lại, cậu nói: “Chúng ta lúc trước đã từng gặp nhau chưa?”

Tạ Kinh Niên không đáp, từ phía sau ôm cậu hỏi ngược lại: “Đã từng có ai gọi em là Viễn Viễn chưa?”

Nguyên Viễn nắm áo gối: “Ai cũng gọi em là Nguyên Viễn.”

“Không phải, hai chữ Viễn, Viễn Viễn.” Tạ Kinh Niên ôm chặt lấy cậu.

“Lúc trước chúng ta chưa từng gặp nhau, sau này cũng sẽ không bao giờ chia tay. Lúc trước chưa có ai gọi em là Viễn Viễn, sau này anh sẽ gọi em như vậy.”

Anh ở nơi này lăn lộn ngày đêm, không có chí tiến thủ cũng không hề vui vẻ, nhưng lại lần lữa không chuyển đi.

Chắc là vì ông trời muốn để em mau chóng tìm được anh.

Một tháng sau trời lạnh dần, hai người họ cũng tham gia cuộc thi tuyển chọn của công ty giải trí, vẫn đang đợi kết quả. Buổi tối Tạ Kinh Niên vẫn đi hát như thường, nhưng mà kết thúc công việc từ rất sớm.

Nguyên Viễn cứ đi qua đi lại: “Anh nói xem sao mà người ta vẫn chưa thông báo kết quả nữa? Có phải là để sót chúng ta rồi không?” Tạ Kinh Niên thấy chóng hết cả mặt, túm Nguyên Viễn ngồi bên cạnh, nói: “Em gấp gáp làm gì, nếu đậu thì không cần gấp, mà không đậu thì gấp cũng không có tác dụng.”

Nguyên Viễn đột nhiên nghĩ ra: “Nếu không đậu chắc chắn là do em liên lụy đến anh, anh mau báo danh cá nhân một lần nữa đi.”

“Em ngồi yên đi.” Tạ Kinh Niên ôm lấy Nguyên Viễn nói, “Anh nói chuyện với ông chủ quán cà phê, ổng nói sau này muốn đưa tiệm lại cho anh, anh suy nghĩ một hồi, thấy ý này cũng được.”

Nguyên Viễn bị dời chú ý: “Đến lúc đó sửa thành một quán bar chính quy một chút đi, anh ca hát, em bán rượu, chưa đủ tuổi thì không được vào, không được lộn xộn trong quán.”

Tạ Kinh Niên bật cười, lại hỏi: “Vậy giả sử chúng ta đậu rồi, sau đó được ra mắt, nhưng cái ngành này quá loạn, muốn nổi tiếng thì phải làm rất nhiều chuyện lộn xộn, em tính sao?”

“Em không làm.” Nguyên Viễn dựa vào vai hắn, tốc độ nói rất chậm, “Lúc trước em thường ăn không đủ no, cũng thường không có chỗ ngủ, cho nên chỉ cần có thể cho em ăn no mặc ấm, có nhà ở là được rồi, đương nhiên kiếm nhiều tiền thì càng tốt.”

Tạ Kinh Niên giả bộ không tin: “Không phải em muốn nổi tiếng để ba mẹ nhìn thấy à, sao lại thay đổi chủ ý rồi?”

Nguyên Viễn nhớ lại, rồi nói: “Người không cần em thì nhớ thương họ làm gì, không bằng sống thật tốt với người cần em. Lúc đó không có ai cần em, còn bây giờ có rồi thì đương nhiên sẽ chọn sống thật tốt.

Qua một tuần lễ, thông báo trúng tuyển của công ty giải trí cũng đến rồi, Tạ Kinh Niên chính thức nói lời tạm biệt với quán bar, Nguyên Viễn bận thu dọn gói đồ.

Tạ Kinh Niên bỏ nhạc cụ vào hộp, nói: “Nhớ kĩ lời hứa của em đấy, kiếm được tiền rồi thì mua cho anh một cây bass màu đỏ.”

“Chuyện nhỏ, mua cho anh bảy cây luôn! Đỏ cam vàng lục lam chàm tím!” Nguyên Viễn cuối cùng cũng dọn dẹp xong túi đồ không lớn lắm của mình, trước khi đi còn đổ bình trà bưởi đi.

Phòng ở đã trả rồi, bọn họ sắp rời khỏi nơi đây, bắt đầu một cuộc sống mới.

Bước ra khỏi cổng lớn, hai người quay đầu lại nhìn một cái, bọn họ từng chen chúc trên bàn trà ăn cơm, từng tranh thủ từng giây tắm táp trước khi hết nước nóng, từng ngồi trên sô pha hàn huyên đủ điều, cũng từng ôm nhau quấn quýt trên chiếc giường đơn chật hẹp.

Đóng cửa khóa lại, Tạ Kinh Niên nắm lấy tay Nguyên Viễn.

Nguyên Viễn nói: “Tạ Kinh Niên, lúc trước em hơi thảm, hồi nhỏ thì cực kỳ thảm.”

Tạ Kinh Niên cười hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?

“Bây giờ, em tin rằng sẽ có rất nhiều chuyện tốt đang chờ đợi em.” Mắt Nguyên Viễn chợt đỏ bừng, hình như đây là lần đầu tiên cậu khóc, “Em gặp được anh, chứng tỏ vận may của em không ít hơn người khác.”

Giọng Tạ Kinh Niên từ từ trầm xuống: “Còn gì nữa không?”

Nguyên Viễn nghĩ một hồi: “Còn một vấn đề nữa.”

“Thật ra em luôn muốn hỏi, kinh niên rốt cuộc là mấy năm?”

“Nếu em ở bên anh, thì là mãi mãi.”

Mình nhắc lại lần nữa để các bạn khỏi khó hiểu, “thử khứ kinh niên” là trải bấy nhiêu năm, “kinh niên” có nghĩa là từ năm này qua năm khác, không có một con số xác định, giống như căn bệnh kinh niên ấy, tức là nó dài đằng đẵng không xác định được.

Đọc xong chỉ thấy buồn hơn:(((((((((((

Ở một thế giới khác, Nguyên Viễn cuối cùng cũng được nghe câu trả lời của Tạ Kinh Niên rồi.:((((

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio