Trảm Nam Sắc

chương 20: lần thứ hai âm mưu gây xích mích, trái lại còn bị dạy dỗ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: CP

Cận Hàn Thanh giao Thương Lục cho tiểu Vu, "Tôi đi chào hỏi một chút rồi quay lại."

"Vâng."

Cận Hàn Thanh dù có cao cao tại thượng thế nào thì trong một vài trường hợp vẫn có những chuyện anh ta phải đích thân đi làm. Anh ta có thể quen việc được mọi người vây xung quanh mình, nhưng đối mặt với trường hợp tiệc tùng có các trưởng bối tham dự thì anh ta vẫn phải chủ động hỏi thăm trước, cho dù là hai ba câu đơn giản cũng được.

Thương Lục yên tĩnh ngồi trên ghế sô pha, bóng người Cận Hàn Thanh rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt cô ấy. Cố Tân Tân đúng lúc xoay người, cũng nhìn thấy Thương Lục ngồi cách đó không xa.

Tầm mắt hai người chạm nhau, Cố Tân Tân không tiến lên, chỉ đơn giản chuyển ánh mắt đi rồi lại tiếp tục nói chuyện với người bên cạnh.

Trước mắt Thương Lục đột ngột xuất hiện vài bóng người, mấy người phụ nữ đi qua không khỏi liếc mắt nhìn cô ấy một cái.

"Đây không phải là Cận phu nhân sao? Hôm nay sao lại mang đi theo nhỉ?"

Người còn lại dừng bước chân, nhìn về phía Thương Lục, "Nghe nói mấy ngày trước Hoán Hoán đến tòa nhà Đông náo loạn sau đó bị đuổi ra ngoài? Cô ấy nói đầu óc Cận phu nhân không bình thường, cũng không biết có phải là sự thật hay không."

Ánh mắt Thương Lục cố định trên khuôn mặt của người phụ nữ đó, đối phương không khỏi run lên không dám tiếp tục.

Đây dù sao cũng là phu nhân của Cận Hàn Thanh, mà Cận Hàn Thanh là loại người gì bọn họ cũng đã được nghe danh qua, vẫn chưa muốn phải chọc vào mà ăn quả đắng.

Ánh mắt tiểu Vu cũng lóe ra tia cảnh cáo, hướng về phía Thương Lục nói. "Cận phu nhân, Cận tiên sinh nói hôm nay người khác nói những gì, làm chuyện gì với phu nhân đều phải nói lại rõ ràng cho ngài ấy biết. Phu nhân yên tâm, tôi đều nhớ kỹ cả rồi."

Mấy người đó bốn mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rời đi.

Khóe miệng Thương Lục khẽ giương lên, cô ấy nhìn quanh bốn phía, có thể thấy được một vài gương mặt quen thuộc trong đám người, nhưng căn bản là không có ai tiến lên chào hỏi với cô ấy lấy một tiếng. Xem ra, hoặc là do Cận Hàn Thanh bảo vệ cô ấy quá tốt, hoặc là, đối với tình trạng bệnh của cô ấy đã có rất nhiều người ngầm hiểu rồi.

Thương Kỳ thật vất vả mới thoát khỏi Thương phu nhân đi đến khu nghỉ ngơi, khóe mắt lộ ra ý cười hạ giọng kêu một tiếng, "Chị."

Thương Lục thờ ơ không đếm xỉa, chỉ nhấc mi mắt lên nhìn về phía cô ta.

"Chị, một mình chị ngồi chỗ này chắc buồn chán lắm, để em lấy cho chị ăn chút gì đó đi."

Tiểu Vu vội vàng tiến lên ngăn trước mặt Thương Kỳ. "Lát nữa nếu như Cận tiên sinh quay lại nhìn thấy tiểu thư ở đây nhất định sẽ không buông tha cho tiểu thư."

"Trong thời gian ngắn anh ấy không thể quay lại được. Yên tâm, tôi chỉ nói với chị hai câu thôi."

Tiểu Vu vẫn quyết ý ngăn cản không cho cô ta cơ hội tiến lên. "Thật sự xin tiểu thư đừng làm vậy, sau chuyện bánh ngọt lần trước Cận tiên sinh vẫn có thành kiến rất lớn với tiểu thư đấy ạ."

"Bớt nói nhảm."

Thương Kỳ kéo tiểu Vu ra sau đó nhanh chân đi lên, tiểu Vu không kịp ngăn cản cô ta, Thương Kỳ nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Thương Lục.

"Chị."

Thương Lục rũ mi mắt, Thương Kỳ nắm chặt bàn tay của cô ấy, "Chị đã khỏe lên chút nào chưa? Nhìn thấy chị được đi ra ngoài em vui chết đi mất thôi."

Thương Lục nhìn hàng móng tay màu hồng phấn đến xuất thần, Cận Hàn Thanh đã nói cô ta làm bánh ngọt cho thêm đồ mang cho cô ấy ăn, còn nói Thương Kỳ thích Cận Ngụ Đình, cô ấy không khỏi ngẩng mặt lên đối diện với tầm mắt Thương Kỳ, vì sao lúc trước cô ấy lại không hề nhận ra một chút nào nhỉ?

Tầm mắt Thương Kỳ chiếu thẳng đến đáy mắt trong suốt như giọt nước của cô ấy, không khỏi chăm chú nhìn thêm một hồi. "Chị, chị nhận ra em không?"

"Đi ra." Thương Lục rút tay về. "Cô không phải Hàn Thanh, cũng không phải mẹ."

Thương Kỳ không nhịn được cười, cô ta quả nhiên là nghĩ nhiều rồi. Thương Kỳ cũng sợ Cận Hàn Thanh quay lại sẽ nhìn thấy cô ta và Thương Lục ngồi cùng một chỗ, cô ta hướng về phía tiểu Vu nói. "Cô tự mình tìm chỗ nào ngồi đi."

"Không được đâu, ngộ nhỡ bị Cận tiên sinh biết được, ngài ấy nhất định sẽ lột da tôi."

"Tiểu Vu, cô là người của Thương gia đưa đến, có phải lời nói của tôi bây giờ cũng không nghe nữa rồi phải không?"

Tiểu Vu khó xử nhìn về phía hai người, "Tiểu thư muốn nói gì thì cứ nói đi, nhưng tôi không thể rời khỏi đây, tôi không muốn chuốc phiền phức cho mình."

Thương Kỳ tức giận đến biến sắc, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười lạnh, "Giỏi."

Thương Lục nghe được ý tứ trong lời nói của Thương Kỳ, rõ ràng là cô ta muốn nói gì đó với cô ấy, nhưng là vì vướng có người ở bên. Thương Lục sờ bụng, "Tôi đói."

"Cận phu nhân, một lát nữa sẽ khai tiệc rồi."

"Tôi đói, đói chết rồi!" Thương Lục nói xong liền đứng dậy, "Tôi muốn ăn bánh."

Tiểu Vu khó xử đi đến trước mặt cô ấy, "Tôi lấy cho phu nhân ít bánh ngọt ăn tạm được không?"

Thương Lục chỉ ra ngoài cửa. "Muốn ăn những thứ bày trong sân, màu trắng. Tôi thích màu trắng."

Sắc mặt tiểu Vu hiện lên tia do dự, cô ấy không muốn để cho Thương Lục ngồi cùng một chỗ với Thương Kỳ, nhưng nếu như cô ấy không ra ngoài lấy đồ ăn thì Thương Lục nhất định sẽ ầm ĩ lên. Nơi này cũng có những nhân vật có máu mặt, cô ấy lại nhớ rõ dáng vẻ lúc điên lên của Thương Lục, có lúc có thể vì một tô mì còn mà khiến cho căn nhà rối loạn đến long trời lở đất.

"Tiểu Vu, cô yên tâm đi được rồi, tôi sẽ chăm sóc chị gái mình thật tốt."

Khuôn mặt tiểu Vu lộ ra lo lắng, hơi khom người nhìn về phía Thương Kỳ, "Nhị tiểu thư, Cận tiên sinh hoài nghi rất nhiều chuyện đều là có liên quan đến ngài, Cận phu nhân là chị gái của tiểu thư, cũng đã có rất nhiều con mắt nhìn thấy tiểu thư đi cùng với phu nhân, tiểu thư ngàn vạn......"

Thương Kỳ không nhịn được ngắt lời tiểu Vu. "Ý của cô là đến cả chị gái mình tôi cũng có thể hại?"

"Tôi đói chết rồi." Thương Lục đúng lúc lên tiếng.

Tiểu Vu đứng thẳng người dậy, nhanh chóng trả lời, "Tôi đi liền đây."

Thương Kỳ đè lại một hơi trong lòng ngực, mắt đã thấy tiểu Vu bước nhanh đi nhưng cơn giận vẫn không có cách nào tiêu xuống.

Thương Lục sờ bụng mình, Thương Kỳ nhích sát lại gần cô ấy. "Chị, thân thể chị đã khỏe lên chút nào chưa?"

Biết rõ Thương Lục sẽ không đáp lại nhưng Thương Kỳ tiếp tục nói. "Chị không biết sau khi chị sảy thai em đã thương tâm khổ sở thế nào đâu, em còn muốn chờ đến sau khi đứa nhỏ sinh ra, sau đó người làm dì như em sẽ phải mua cho đứa nhỏ thật nhiều quần áo đồ chơi nữa đây."

"Hàn Thanh đâu?" Thương Lục quay đầu nhìn về phía Thương Kỳ.

Thương Kỳ khẽ mỉm cười, ý cười trên mặt cũng mang theo dịu dàng, chỉ ít là để người khác nhìn thấy chỉ có thể nghĩ là chị em bọn họ đang nói chuyện thân mật.

"Anh rể nhất định là lại lén tìm người phụ nữ kia sau lưng chị rồi."

Trong lòng Thương Lục không khỏi hồi hộp, phụ nữ nào?

Cô ấy khẽ lắc đầu, "Tôi muốn đi tìm anh ấy."

Thương Lục bày ra dáng vẻ muốn đứng dậy, thế nhưng được một nửa lại bị Thương Kỳ đè cánh tay lại. "Chị, bộ dạng này của chị vẫn là thôi đi thì hơn, lát nữa nhìn thấy những thứ không nên nhìn kia có khi lại còn náo loạn lớn hơn, khiến cho anh rể mất hết mặt mũi. Bây giờ chị nên ngẫm lại xem, đứa nhỏ của chị mất đi là vì bị người ta làm hại. Cố Tân Tân và anh rể đã tốt đẹp lâu như vậy rồi, chỉ lo sau khi chị sinh đứa nhỏ sẽ khiến cho cuộc sống của cô ta không dễ chịu nên mới thả viên ngọc trai ở cầu thang khiến cho chị té ngã, những thứ này chị còn nhớ không?"

Trong lòng Thương Lục nổi lên từng cơn đau đớn, nghĩ đến đứa nhỏ mà cô ấy căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Bàn tay cô ấy run rẩy, thế nhưng không phải Cố Tân Tân là Cửu phu nhân sao? Cô ấy và Cận Hàn Thanh sao lại có thể quan hệ với nhau được?

"Cố Tân Tân?" Khuôn mặt Thương Lục mờ mịt.

"Chị xem chị đi kia, người hại chết chính con mình cũng quên mất," Thương Kỳ nhìn thấy được bóng người của Cố Tân Tân cách đó không xa, "Hiếm thấy nha, cơ hội tốt như vậy mà cô ta lại không ở cùng anh rể. Chị, chị xem đi, chính là cô ta."

Thương Lục chuyển tầm mắt sang, nhưng rất nhanh lại thu về. "Tôi muốn tìm Hàn Thanh."

"Tìm anh rể làm cái gì, hồn của anh ấy sớm đã bị Cố Tân Tân câu đi mất rồi, em thay chị đi đòi lại bất công còn bị cô ta rạch chân, bây giờ trên đùi đều là vết rạch, không tin chị nhìn mà xem." Thương Kỳ nói xong liền kéo váy lên, Thương Lục nhìn thấy trên đùi cô ta mấy vết sẹo.

Hai tay Thương Lục đan vào nhau, trong miệng không ngừng phát ra tiếng nỉ non, "Con ơi, con."

"Chị, cô ta vì muốn ở cùng anh rể mà hại chết con của chị, bước tiếp theo nói không chừng còn muốn hại chị."

Thương Lục khẽ lắc đầu. "Không thể nào, Hàn Thanh đâu?"

Thương Kỳ đã có chút mất kiên nhẫn, "Bên ngoài anh rể có nhiều phụ nữ như vậy, chị ở nhà lại mơ mơ hồ hồ, còn cả ngày chỉ muốn tìm anh ấy, sao chị không nghĩ đến đứa nhỏ bị mất kia chứ."

Thương Lục đứng lên, Thương Kỳ nhìn thấy cô ấy đi ra ngoài cũng không có ý tứ kéo lại.

Cố Tân Tân đi ra chỗ không người sau đó tựa lưng lên tường, hận không thể kéo rèm cửa che lại chính mình.

Trong tay cô cầm một ly champagne, cổ tay không ngừng xoay, nhìn theo thứ chất lỏng bên trong sóng sánh chuyển động thế nhưng trong nháy mắt Cố Tân Tân lại cảm thấy mình thật cô độc, bây giờ suy nghĩ lại vẫn có chút tiếc nuối những ngày tháng tự do khoan khoái ngồi trên bệ cửa sổ vẽ vời.

Khi đó đơn giản chỉ cần phải nghĩ tình tiết vẽ ra, không giống như hiện tại phải bận tâm thật nhiều chuyện, những người phải xã giao cũng quá nhiều.

Cố Tân Tân nghe được tiếng bước chân đến gần liền nhấc mi mắt lên, lại không nghĩ là Thương Lục.

Cô nhìn thêm một lần nữa, thấy bên cạnh Thương Lục không có người khác thì trong lòng không khỏi cả kinh, nghĩ đến vẫn là nên tránh đi.

"Khoan đã." Thương Lục đột nhiên lên tiếng, bước chân của Cố Tân Tân cũng dừng lại, ánh mắt lộ ra nghi hoặc nhìn chằm chằm Thương Lục đang tiến đến gần.

Thương Lục biết Thương Kỳ là đang kích động mình, nếu như đúng như lời Thương Kỳ nói rằng cô ta toàn tâm toàn ý vì người chị này suy nghĩ thì nhất định sẽ biết chuyện cô ấy bị sảy thai sẽ kích thích đến Thương Lục, không những vậy cô ta còn nhiều lần lặp đi lặp lại, cuối cùng còn không để ý chuyện để cho cô ấy đi tìm Cố Tân Tân tính sổ.

Lại nói, Cận Ngụ Đình là người thông minh như vậy, làm sao sẽ cho phép vợ của mình dan díu với Cận Hàn Thanh?

Nếu như thật sự có loại chuyện này thì tối đó Cận Ngụ Đình cũng sẽ không tìm đến tòa nhà Đông rồi.

Thương Lục tỉ mỉ quan sát nét mặt của Cố Tân Tân, dù sao cô ấy cũng không có cách nào hiểu rõ cô, mọi việc vẫn là phải cân nhắc đến vạn nhất.

Cố Tân Tân cuối cùng vẫn khẽ gọi một tiếng, "Chị dâu."

Bàn tay cô ấy rời xuống bụng, Cố Tân Tân đều thu cả vào trong mắt, "Chị dâu, em biết chị không nghe lọt, nhưng em vẫn muốn nói với chị một tiếng, chuyện sảy thai của chị thật sự không liên quan đến em, em sẽ không hại chị."

"Cô, là ai?"

Cố Tân Tân nghe xong lời này cũng không hề cảm thấy kỳ lạ, Thương Lục vốn luôn không thể nhận ra ai. "Lúc trước em là người Cận gia, bây giờ thì không phải rồi."

Cách đó không xa tiểu Vu bưng bánh ngọt quay lại khu nghỉ ngơi nhưng không thấy bóng dáng Thương Lục đâu, vẻ mặt cô ấy không khỏi hốt hoảng nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tìm được Thương Kỳ.

"Nhị tiểu thư, Cận phu nhân đâu?"

"Không phải vẫn ngồi đó sao?" Thương Kỳ nhìn về phía ghế sa lông, không thấy đâu thì sắc mặt không khỏi trắng bệch. "Tôi chỉ vừa mới đi vào nhà vệ sinh một lát."

"Thôi rồi, thôi rồi." Tiểu Vu đặt bánh ngọt lên bàn sau đó vội vàng đi tìm, vừa ra đến cửa liền đụng phải Cận Hàn Thanh.

"Sao cô lại ở đây?" Sắc mặt Cận Hàn Thanh trong phút chốc trở nên khó coi. "Cận phu nhân đâu?"

"Cận tiên sinh, xin lỗi. Tôi đi lấy chút thức ăn cho Cận phu nhân, nhưng quay đầu lại đã không thấy tăm hơi phu nhân đâu rồi."

Cận Hàn Thanh nhỏ giọng chửi thề một tiếng, nhưng lúc này anh ta cũng không có tâm tư đi trách tội tiểu Vu. Lòng anh ta như lửa đốt, nhanh chân đi về phía trước, ánh mắt không ngừng nhìn về bốn phía.

"Thương Lục!"

Cố Tân Tân và Thương Lục đứng đối mặt nhau, tiếng gọi đó truyền vào trong mắt hai người. Cố Tân Tân đặt chiếc cốc sang bên cạnh, tiếng gọi này càng ngày càng gần, sau đó đột nhiên nghe được Thương Lục hướng về phía cô nói. "Đi."

Cố Tân Tân có chút giật mình, không khỏi nhìn Thương Lục thêm một cái.

Thương Lục lặp lại, "Đi mau."

Cố Tân Tân không kịp nghĩ được nhiều như vậy, nhanh chóng chạy đi, dù sao với tính tình của Cận Hàn Thanh, nếu như nhìn thấy cô và Thương Lục đứng cùng nhau nhất định sẽ không hỏi đúng sai liền khẳng định là cô muốn hại Thương Lục.

Thương Kỳ đúng lúc xuất hiện bên cạnh Cận Hàn Thanh. "Anh rể, em nhìn thấy chị rồi."

"Ở đâu?"

Thương Kỳ đi đến trước mặt Cận Hàn Thanh, "Hình như còn có cả Cố Tân Tân."

Cận Hàn Thanh đi về phía trước vài bước, nhìn thấy Thương Lục đứng bên cửa sổ, trong tay lôi kéo tấm rèm cửa màu trắng như hận không thể giật mạnh nó xuống.

Thương Kỳ nhìn bốn phía xung quanh, nào có bóng dáng của Cố Tân Tân đâu.

Lo lắng trong lòng người đàn ông rốt cuộc cũng dịu xuống, anh ta tiến lên hai bước sau đó siết chặt vai Thương Lục, trong giọng nói vẫn còn đầy lo lắng. "Thương Lục, sao em lại chạy loạn rồi? Không phải đã đồng ý với tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi đợi sao?"

Thương Lục đột nhiên đẩy anh ta ra, Cận Hàn Thanh không kịp phòng bị lui về sau hai bước, giày da đạp lên mu bàn chân Thương Kỳ.

Thương Kỳ đi giày cao gót, bị anh ta giẫm mạnh thì không khỏi kêu đau thành tiếng, đau đến mức lập tức ngồi thụp xuống.

"Cô ta đâu?" Thương Lục nói ra câu không đầu không đuôi.

Cận Hàn Thanh nhìn bộ dạng là lạ của cô ấy, chỉ lo cô ấy sẽ ngay chỗ này phát điên, anh ta hạ giọng hỏi. "Ai?"

"Người phụ nữ kia!"

Cận Hàn Thanh thử tiến lên, nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào Thương Lục đã bị cô ấy hất văng ra.

"Thương Lục, đâu có người phụ nữ nào chứ?"

Thương Lục gấp đến mức giậm chân, như hận không thể đặt Cận Hàn Thanh ngay dưới bàn chân của mình mà đạp, "Vừa rồi anh ở với ai hả?"

"Tôi chỉ là đi chào hỏi người ta một tiếng thôi mà."

Ai cũng không đặt Thương Lục trong lòng, dù sao lúc trước cũng không phải là chưa từng có chuyện tương tự xảy ra. Cận Hàn Thanh tiến lên, mạnh mẽ kéo cô ấy vào trong ngực, "Tôi còn có thể ở cùng với ai chứ?"

"Cố Tân Tân."

Thương Kỳ vừa mới đứng lên, nghe được cô ấy nói vậy thì sống lưng không khỏi lạnh buốt, nhấc mắt lên nhưng lại không thấy được gương mặt của Thương Lục.

Động tác của Cận Hàn Thanh hơi cứng lại, anh ta hơi kéo Thương Lục ra, "Có phải là Cố Tân Tân lại làm gì em rồi? Hay là cô ta đã nói gì với em?"

Đôi mắt Thương Lục đỏ ngầu, còn muốn giơ tay đánh anh ta, Cận Hàn Thanh vội vàng bắt lại cổ tay cô ấy. "Thương Lục!"

"Anh cùng với cô ta ở cùng nhau, còn hại chết con tôi. Tôi hận các người."

"Tôi với ai cơ?" Cận Hàn Thanh mơ hồ, sao anh ta lại có cảm giác như đang nằm mơ thế này?

"Cố Tân Tân."

Thương Kỳ khẩn trương nắm bàn tay lại, hận không thể ngay lập tức bỏ chạy. Trước đây cô ta từng thử mấy lần, Thương Lục đều sẽ không nhớ được những chi tiết nhỏ như vậy, cô ta cũng không phải là chưa từng ở ngay trước mặt Thương Lục kích thích cô ấy, thế nhưng là chưa từng thất bại lấy một lần. Lòng bàn tay cô ta đầy mồ hôi, cô ta hơi mở bàn tay ra, thế nhưng lại không dám lau lên người.

Cô ta vẫn ôm một tia hi vọng rằng Thương Lục sẽ không nhớ được hết mọi chuyện, ngược lại nếu như bây giờ cô ta bỏ đi có khi sau đó mới là dù có thêm mười cái miệng cũng không thể nói rõ.

Cận Hàn Thanh cảm thấy chuyện này quá hoang đường, "Tôi và Cố Tân Tân?"

"Cô ta là người của anh, nên cô ta muốn hại em!"

"Ai nói như vậy với em?" Thật sự không sao hiểu được.

Thương Kỳ không nhịn được lùi về sau một bước, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng tầm mắt Thương Lục rơi xuống khuôn mặt cô ta. Cô ta kinh hoảng khẽ lắc đầu, đừng, đừng nói, ngàn vạn lần không thể nói.

Không thể nào, Thương Lục điên điên khùng khùng luôn mơ hồ không rõ, cô ấy không thể nào nhớ được rõ ràng hết thảy.

Cô ta không ngừng chột dạ, cũng cực kỳ sợ hãi. Cô ta hận không thể mở miệng xin tha, thế nhưng lúc này Thương Lục vẫn chưa nói ra, cô ta vẫn sẽ còn một cơ hội nữa phải không?

Nhưng rất nhanh, Thương Kỳ nhìn thấy Thương Lục chầm chậm nhấc tay lên rồi dứt khoát chỉ về phía mình.

Thương Kỳ điên cuồng lắc đầu, "Chị?"

"Cô ta nói." Thương Lục không chút do dự lên tiếng.

Cận Hàn Thanh xoay người nhìn về phía Thương Kỳ, cô ta muốn giải thích, nhưng ngoại trừ xua tay thì hình như cô ta cũng không làm được gì khác.

"Anh rể, anh rể, anh đừng nghe chị nói lung tung. Không...... không phải như vậy, em....... sao em có thể nói những câu nói đó chứ? Chị ấy lúc nào cũng mơ hồ không thể nói gì chính xác cả, anh rể."

Cận Hàn Thanh nhanh chân tiến lên, kéo cánh tay Thương Kỳ rồi hất văng đi. Cô ta đi giày cao gót nên vốn dĩ đã đứng không vững, sau cú hất mạnh của Cận Hàn Thanh liền ngã nhào xuống mặt đất, toàn thân cũng tựa như thu lấy không ít lạnh buốt. "Anh rể, em thật sự chưa từng nói mà. Chị bị bệnh đó, anh còn có thể tin lời của chị ấy là thật sao?"

Thương Lục lạnh lùng thu hết thảy vào trong mắt, cảm thấy người phụ nữ trước mắt xa lạ đến cực kỳ.

Đây là em gái ruột của cô ấy đó sao?

Những lời cô ta vừa nói ra đều lọt vào tai Thương Lục không sót một chữ, bây giờ cô ấy vẫn còn nhớ đến rõ ràng.

"Tôi và Cố Tân Tân dan díu? Có phải cô còn nói Cố Tân Tân làm hại Thương Lục sảy thai không? Thương Kỳ, cô đây là muốn làm gì hả?"

Thương Kỳ ngồi dưới đất không đứng lên nổi, "Anh rể, em không có nói như vậy, anh phải tin tưởng em."

Cận Hàn Thanh chỉ Thương Lục đứng phía sau, "Cô thấy cô ấy có thể đổ oan cho cô sao? Cô là em gái ruột của cô ấy đấy."

"Có thể chị nhìn nhầm người."

"Ừ, nếu cô ấy không nhìn rõ thì vì sao lại hết lần này đến lần khác nó là do cô nói?"

Thương Kỳ chống hai tay trên đất, nước mắt cũng chảy ra, "Em cũng không biết vì sao lại như vậy."

Cận Hàn Thanh nhìn về phía tiểu Vu đứng bên cạnh đã hơi mất hồn. "Tôi nói cô trông chừng Cận phu nhân cho tốt, vì sao lại để cho cô ấy ngồi một mình trong khu nghỉ ngơi hả?"

"Không, không phải là một mình, lúc đó còn có nhị tiểu thư ở đó nữa."

Khuôn mặt Cận Hàn Thanh dữ tợn, "Nói cách khác, lúc đó chỉ có Thương Kỳ và Thương Lục ở cùng nhau?"

Đã là lúc này rồi tiểu Vu cũng không dám nói dối, không thể làm gì khác là hạ thấp giọng nói. "Vâng."

"Thương Kỳ, tôi thấy cô đúng là đang tìm cái chết." Cận Hàn Thanh tiến lên, chân đạp lên mu bàn tay của Thương Kỳ, "Tôi hỏi cô, mục đích khi cô nói như vậy với Thương Lục là để cô ấy tìm đến Cố Tân Tân gây chuyện, hay là muốn cho cô ấy tiếp tục điên đến triệt để đây?"

"Anh rể, lúc đó đúng là em và chị ở cùng nhau, nhưng em thật sự không có nói những câu nói kia......"

Cận Hàn Thanh hơi tăng thêm sức lực dưới bàn chân, Thương Kỳ la hét, khiến cho những người cách đó không xa bị thu hút tới vây xem, "A, đây không phải là vị tiểu thư......"

"Nhanh đi gọi người."

Thương Lục nhìn dáng vẻ khóc lóc của Thương Kỳ, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bài xích. Thương phu nhân rất nhanh liền chạy tới, nhìn thấy bộ dạng của Thương Kỳ thì không khỏi đau lòng. "Kỳ Kỳ."

Cận Hàn Thanh thu chân về. "Mẹ, mẹ đưa cô ta về mà quản giáo cho tốt đi."

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Thương Kỳ, nếu như một ngày nào đó cô để tôi tra ra được lúc trước cô đã từng làm tổn thương Thương Lục, thì cứ ngồi đó mà chờ tôi lột một lớp da của cô đi."

Cận Hàn Thanh ôm lấy vai Thương Lục, "Những câu nói hôm nay cô nói với Thương Lục hẳn cũng không phải là lần thứ nhất phải không?"

"Anh rể," Thương Kỳ còn muốn ngụy biện, "Chị hồ đồ rồi, đến anh cũng hồ đồ theo sao?"

Khóe miệng Cận Hàn Thanh kéo ra một nụ cười gằn, "Tôi thấy là có người tự cho rằng mình thông minh. Hôm nay coi như trước mặt Thương gia nên tôi cho cô giữ lại một chút mặt mũi, cô tốt nhất là tự giác một chút."

Cận Hàn Thanh và Thương Lục rời đi, Thương Kỳ đứng lên, oan ức đưa tay đến trước mặt Thương phu nhân, "Mẹ......"

Cố Tân Tân nấp ở một nơi bí mật, phía trước có một bồn cây cảnh cao hơn người che chắn nên Cận Hàn Thanh vừa rồi mới không phát hiện ra cô.

Người xung quanh xem náo nhiệt dần tản đi, cô xoay người, không ngờ đụng phải một người đàn ông.

Cố Tân Tân giật mình nhìn lại, hóa ra là Cận Ngụ Đình.

"Sao anh lại ở đây?"

"Đây cũng không phải là nhà em, vì sao tôi không thể ở đây?"

Nghi hoặc trong lòng Cố Tân Tân càng ngày càng lớn, "Vừa rồi anh đều thấy được?"

"Ừ."

Cố Tân Tân đứng sang bên cạnh, lưng dựa lên vách tường, "Cận Ngụ Đình, anh cảm thấy bộ dạng của Thương Lục có giống người bình thường không?"

"Có ý gì?"

"Vừa rồi lúc Cận Hàn Thanh tìm chị ấy, lúc sắp tìm được chị ấy liền nói với tôi đi đi."

Con mắt đẹp đẽ của Cận Ngụ Đình hơi híp lại, "Em chắc chắn?"

"Đương nhiên, chị ấy còn lặp lại hai lần, tôi nhất định sẽ không thể nghe lầm. Chị ấy nói tôi đi khiến tôi suýt chút nữa không phản ứng kịp, sau đó chị ấy lại nói tôi đi mau." Cố Tân Tân nhớ rõ ràng giọng điệu lúc đó của Thương Lục, "Dáng vẻ đó của chị ấy không giống người điên."

"Em là muốn nói, bệnh của cô ấy đã khỏi rồi?"

Cố Tân Tân không dám xác định, "Tôi chỉ cảm thấy lúc đó chị ấy nói chuyện rất rõ ràng, sắc mặt không khác gì một người bình thường. Hơn nữa khẳng định lúc đó Thương Kỳ đã nói như vậy với chị ấy, thế nhưng lúc chị ấy tìm đến tôi lại không có chút nào giống như muốn tìm tôi liều mạng."

"Nếu Thương Lục đã hồi phục, vậy thì vì sao cô ấy lại muốn giả vờ chứ?"

Cố Tân Tân cười khẩy, "Nói không chừng là vì chị ấy không muốn phải đối mặt với người ở bên cạnh."

Cận Ngụ Đình nhấc mi mắt, nhìn theo hướng Thương Lục rời đi. Cố Tân Tân nghĩ đến dáng vẻ giống như muốn nói gì đó với cô vừa rồi của Thương Lục, chỉ là hình như còn có chút do dự. Cơ mà, dù gì đó cũng là chuyện của Cận gia, cô việc gì phải bận tâm chứ?

Cố Tân Tân ngồi dậy muốn đi, Cận Ngụ Đình nhanh hơn một bước cản lại đường đi của cô. "Nếu như Thương Lục thật sự hồi phục, nói không chừng còn có thể biết được là ai đã làm hại cô ấy té ngã."

"Hại chị ấy té ngã không phải là tôi sao?" Cố Tân Tân trào phúng hỏi.

"Em đây là thái độ gì đấy? Muốn ôm tội danh về phía mình lắm hả?"

"Tội danh này là anh cho mà." Lời nói của Cố Tân Tân nhẹ nhàng rơi vào trong tai Cận Ngụ Đình.

Sắc mặt người đàn ông hơi lạnh lẽo, Cố Tân Tân rũ mi mắt, chăm chú nhìn giày cao gót mang trên chân. "Cận Ngụ Đình, tôi và Tu Tư Mân đã chọn được ngày kết hôn rồi, hai ngày nay đang viết thiệp mời, thiệp mời của anh còn là tự tay tôi viết đấy."

Truyện convert hay : Hào Môn Người Thừa Kế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio