Dịch: CP
Cố Tân Tân có cảm giác máu cũng phụt ra ngoài, vội vàng đoạt lấy giấy ăn trên tay Cận Ngụ Đình rồi xoay lưng lại.
Cô bị cay đến nhức nhối, thật vất vả mới có thể bớt một chút, khóe miệng vẫn còn run run.
Cận Ngụ Đình lại đưa thêm một tờ giấy ăn ra, "Lau một chút đi."
Cố Tân Tân đưa tay qua vai đẩy tay anh ra.
Cô cầm cốc nước uống hai ngụm, bầu không khí có chút lúng túng, dù sao cảnh vừa rồi đúng là quá chật vật. Có ai lại không muốn bày ra bộ dạng thục nữ trước mắt người khác chứ?
Cố Tân Tân vội tìm một chủ đề để nói chuyện, "Tên Tào công tử kia, nhân phẩm và tính tình thế nào?"
"Cũng được."
"Tôi có chút tò mò, tin tức lúc trước Thương Kỳ bị đuổi từ trên xe xuống ồn ào như vậy, theo lý thuyết thì vị Tào công tử này không thể không biết, làm thế nào mà anh ta còn có thể chấp nhận cô ta chứ?"
Cận Ngụ Đình như có điều gì suy nghĩ nhìn cô, "Có mấy người chính là không để ý, không cần thiết."
"Một cô gái chưa lấy chồng đến chút thanh danh cũng không còn."
"Em quản nhiều vậy làm gì."
Cố Tân Tân cầm đũa, suy nghĩ một chút lại đặt xuống. "Tống Vũ Ninh chắc là vẫn còn ở bên ngoài tìm người, tôi đi tìm chị ấy."
"Gọi điện cho cô ta đi."
"Vội vàng đi ăn cơm nên không mang theo." Cố Tân Tân nói xong, đứng dậy.
Cận Ngụ Đình nhìn thức ăn trên bàn còn nguyên. "Tôi thấy là em muốn chạy trốn."
"Tôi trốn? Trốn được sao?" Cố Tân Tân cười khẽ. "Tôi đã nói sẽ ăn với anh thì nhất định sẽ ăn xong mới đi."
"Được, tôi chờ em."
Cố Tân Tân đẩy ghế đi ra ngoài, cô đứng bên ngoài gọi tên Tống Vũ Ninh hai lần nhưng đều không thấy bóng dáng cô ấy đâu.
Lầu ba phòng trà.
Tào Diệc Thanh đặt đĩa bánh ngọt lên bàn trà, Thương Kỳ vừa rồi vội vàng ra ngoài nên còn chưa trang điểm xong, hiện tại đang ngồi vẽ lông mày.
Người đàn ông ngồi xuống đối diện, "Chỉ là đi gặp tôi thôi mà, có cần phải trang điểm đẹp như vậy không?"
"Lông mày em nhạt lắm, không vẽ sẽ rất khó nhìn."
Tào Diệc Thanh rót cho cô ta một chén trà, "Vừa mới pha, nếm thử xem."
"Vâng." Thương Kỳ thu lại bút kẻ, "Em đi rửa tay trước."
Cô ta đứng dậy đi ra ngoài, Tào Diệc Thanh khẽ giương mi mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô ta.
Rửa tay xong xuôi, Thương Kỳ chuẩn bị trở lại, đã thấy một người nhân viên phục vụ đang đứng chờ sẵn, "Thương tiểu thư, Tào tiên sinh đổi phòng bao, nói tôi mang tiểu thư qua đó."
"Thay đổi qua phòng nào?"
"Ngài ấy nói giờ này chắc tiểu thư cũng đói rồi, nghe nói hơn nửa người đến quảng trường Ni Thịnh đều là vì Kim Ngọc lâu mà đến, nói nhất định phải cho tiểu thư nếm thử."
Thương Kỳ theo bản năng nhìn đồng hồ, bây giờ ăn sớm vẫn còn hơi sớm, nhưng Tào Diệc Thanh cũng đã nói tối nay anh ta có việc, có lẽ vì vậy nên mới muốn ăn tối sớm với cô ta. "Được."
Thương Kỳ theo nhân viên phục vụ xuống lầu.
Đến trước phòng bao của lầu hai, nhân viên phục vụ không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa ra.
Thương Kỳ nhấc chân lên, còn chưa kịp nhìn tình huống bên trong đã bị người phía sau đẩy vào.
Bước chân cô ta hơi lảo đảo, cửa đã bị đóng lại. Cận Ngụ Đình vốn là đang ngồi chờ Cố Tân Tân, vừa nghe tiếng mở cửa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Thương Kỳ.
Thương Kỳ sợ run đứng tại chỗ không nhúc nhích, dĩ nhiên là nghĩ Cận Ngụ Đình chủ động muốn gặp cô ta.
Cô ta không tiến lên, giọng điệu cũng yếu ớt đi không ít. "Cửu ca, anh tìm em có việc gì không?"
Cố Tân Tân còn chưa về, xem ra là lại lừa anh rồi. Gì mà đi ra ngoài tìm người chứ, cô làm những việc này đúng là ấu trĩ muốn chết. Nhưng dù sao chuyện cũng đã đến nước này, anh cũng không thể khiến nỗ lực của cô uổng phí, "Ngồi đi."
"Cửu ca, Diệc Thanh còn đang chờ em quay lại."
"Không mất nhiều thời gian của cô, mượn vài phút thôi."
Thương Kỳ không tình nguyện tiến lên vài bước, Cận Ngụ Đình đứng dậy, tự mình giúp cô ta kéo ghế. "Lúc trước cũng đâu có như vậy, bây giờ hình như đã xa lạ hơn không ít đấy."
Thương Kỳ kỳ quái nhìn anh, "Có một số việc em muốn nói em chưa từng làm nhưng anh lại không tin em."
"Phía chị gái cô đã có tin tức gì chưa?"
Thương Kỳ khẽ lắc đầu, "Không có."
"Tôi thấy cô cũng không mấy lo lắng nhỉ, còn có thời gian ra ngoài ăn uống với Tào Diệc Thanh."
Thương Kỳ nhẹ nhàng đặt hai tay lên đầu gối, "Chúng em vẫn bàn chuyện đi tìm chị ấy thế nào."
Lầu ba.
Cố Tân Tân ngồi một góc của phòng trà, nhìn thấy nhân viên phục vụ quay lại, gõ cửa phòng bao.
Tào Diệc Thanh đáp lại, nhân viên phục vụ đẩy cửa vào.
"Thấy Thương tiểu thư không?"
"Có ạ, tiểu thư từ nhà vệ sinh đi thẳng xuống lầu hai, tôi đi theo mấy bước thì thấy tiểu thư tiến vào một phòng bao."
"Lầu hai?" Tào Diệc Thanh đặt chén trà trong tay xuống. "Dưới lầu không phải đều là nhà hàng hả?"
"Vâng, cô ấy đi vào Kim Ngọc lâu."
Tào Diệc Thanh đứng lên, đi ra ngoài, Cố Tân Tân nhìn thấy anh ta bước nhanh ra khỏi phòng trà. Cô cũng không có ý định đi theo, ung dung ngồi thưởng trà.
Đến trước phòng bao của Kim Ngọc lâu, Tào Diệc Thanh trực tiếp đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Thương Kỳ và Cận Ngụ Đình đang ngồi một chỗ, đang nói gì đó.
Tầm mắt anh ta đảo trên bàn ăn một lượt, trong tay Thương Kỳ còn có bát và đũa, trước mặt còn đặt một cốc nước, xem ra lại còn chuẩn bị ăn với nhau rồi?
"Cửu gia, trùng hợp thật."
Cận Ngụ Đình vẫn chưa đứng dậy, chỉ hướng về phía anh ta cười cười, không rõ ý tứ. "Anh ở đây à."
"Không có tôi ở đây thì sao anh có thể gặp được Kỳ Kỳ?"
Cận Ngụ Đình cười trầm thấp, "Vậy mà tôi còn tưởng cô ta là đặc biệt đến gặp tôi."
"Cửu ca?" Thương Kỳ nghe vậy, lập tức đứng dậy, "Là anh đưa em đến đây mà."
"Được rồi," Cận Ngụ Đình vung tay, "Mang cô ta đi đi."
Tào Diệc Thanh không nói gì, xoay người đi ra ngoài, Thương Kỳ thấy vậy, cũng vội vàng chạy theo.
Dọc đường đi, Thương Kỳ liên tục giải thích cho anh ta, nhưng sắc mặt Tào Diệc Thanh căng cứng, cũng không biết có nghe vào hay không.
Hai người đi thang máy trở lại lầu ba, lúc vào phòng trà khách đã không còn nhiều, vắng vẻ cũng chỉ có một vài người. Cố Tân Tân cúi đầu, chỉ nghe thấy Thương Kỳ một mực gọi tên Tào Diệc Thanh.
Người đàn ông đi vào phòng bao trước, Thương Kỳ đi theo sau, gấp gáp đến nỗi quên đóng cửa.
Cố Tân Tân ngẩng mặt lên, còn chưa kịp nhìn thì một chuỗi âm thanh đã truyền vào trong tai, ngay sau đó là tiếng thét chói tai của Thương Kỳ.
Thanh âm kia rất thê thảm, đến Cố Tân Tân cũng giật thót.
Thương Kỳ ngồi bệt trên đất, một tay ôm mặt, dùng ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn Tào Diệc Thanh. "Diệc Thanh?"
"Tôi ngồi đây chờ cô, cô lại đi tìm Cận Ngụ Đình, rốt cuộc cô có để tôi vào mắt không hả?"
Một nửa bên mặt của Thương Kỳ sưng thành cái bánh bao, cô ta khó khăn nhấc khóe môi, "Em......"
Cô ta khẽ nhắm mắt lại, đau đến mức không nói thành lời. Tào Diệc Thanh tiến lên hai bước, "Còn ăn cơm với anh ta phải không? Ăn ngon không?"
Cố Tân Tân xuyên qua cánh cửa mở rộng nhìn thấy Thương Kỳ ngồi trên đất, cằm bị anh ta bóp chặt, "Em không có......"
Cố Tân Tân ngồi bên ngoài xem trò hay, cô thật sự không ngờ Tào Diệc Thanh sẽ động thủ với Thương Kỳ. Anh ta nhìn qua là một người khá có giáo dưỡng, sao lại có thể công khai đánh người trong quán trà như vậy?
Người đàn ông đi ra cửa, khách uống trà bên ngoài nghe được động tĩnh đều đưa mắt nhìn vào.
Một nhân viên phục vụ đi qua, trên tay nâng một bộ chén tinh xảo, Tào Diệc Thanh cầm một chiếc cốc ném qua một người khách gần đó nhất.
Chiếc chén cứ như vậy ném trúng trán của người kia, Cố Tân Tân bị dọa, nhanh chân đứng dậy.
Người đàn ông trong quán trà ôm đầu, máu tươi theo khe hở giữa những ngón tay chảy ra, anh ta gục xuống bàn không đứng lên nổi.
Tất cả khách khứa trong quán trà trong chốc lát đều trở nên nhốn nháo, hai bàn gần cửa nhất đều đã chạy ra ngoài. Cố Tân Tân vừa mới bước ra được một chân, bả vai đã truyền đến đau đớn kịch liệt.
Chiếc chén đập trúng cô rơi xuống đất, cô đau đến mức phải đưa tay lên đè lại, nhấc mắt liền thấy Tào Diệc Thanh đang đi về phía mình.
Cố Tân Tân lùi về sau, "Tôi chỉ ở đây uống trà, anh muốn làm gì?"
Chân lại đụng phải ghế tựa, Cố Tân Tân mất thăng bằng ngã xuống đất. Thương Kỳ đuổi theo vài bước, nhìn thấy Cố Tân Tân liền đứng ngây ra như phỗng.
Cố Tân Tân căng thẳng muốn đứng dậy, lại nhìn thấy người đàn ông đã cầm lên một chiếc chén sứ trên bàn, Cố Tân Tân theo bản năng che mặt, "Tào công tử, tôi và anh không thù không oán, anh muốn đả thương tôi thì ngày sau tất sẽ rước về phiền phức, hà tất phải như vậy?"
"Vừa rồi cô nhìn thấy gì?" Người đàn ông nhìn chén trà trong tay hỏi.
"Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi chỉ đến uống trà thôi."
Tào Diệc Thanh thấy có người muốn chạy, cánh tay nhanh như tên bắn ném chiếc chén trong tay ra. Cố Tân Tân nghe được tiếng hét thảm thiết truyền đến, cô quay đầu lại, thấy một cô gái nhỏ tầm tuổi học sinh trung học ngã nhào trên mặt đất.
Cố Tân Tân giật mình nhìn người đàn ông trước mắt, trên mặt Tào Diệc Thanh ngập tràn phẫn nộ, loại lửa giận này thiêu cháy toàn bộ lý trí anh ta, khiến cả người anh ta nhức nhối không yên, vì vậy nên anh ta nhất định phải phát tiết toàn bộ ra ngoài.
Anh ta hung ác nhìn Cố Tân Tân, Cố Tân Tân nhìn Thương Kỳ ôm mặt, vừa nhìn liền biết bị đánh không hề nhẹ. Cô nhấc tay lên chỉ Thương Kỳ, "Ai chọc giận anh thì đi mà tìm người đó tính sổ!"
Thương Kỳ co rúm người, xoay người chạy vào phòng bao, đem cửa khóa trái.
Cố Tân Tân thấy vậy, bò dậy muốn chạy ra ngoài, Tào Diệc Thanh bước hai bước dài đuổi theo. Cô vừa chạy ra đến cửa, vai liền bị người phía sau túm lấy.
Cố Tân Tân la hét. "Cứu mạng, thả tôi ra!"
Tào Diệc Thanh hơi dùng sức, "Cô yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương cô."
Có quỷ mới tin lời anh ta, Cố Tân Tân dùng sức giãy dụa, nhưng chút khí lực đó căn bản là không phải đối thủ của anh ta.
Tào Diệc Thanh đè cô ngồi lên ghế, vai Cố Tân Tân đau cực kỳ, cô nhìn Tào Diệc Thanh gọi nhân viên phục vụ đến, "Xuống lầu hai, mời Cửu gia lên đây."
"Vâng."
Cố Tân Tân nghĩ đến cảnh trong phim hắc bang, tình huống hiện tại của cô có thể tính là bị bắt làm con tin không nhỉ?
Cận Ngụ Đình quay trở lại, tiếng bước chân gấp gáp vang lên. Cố Tân Tân ngồi đó không thể động đậy, bả vai hơi giãy dụa liền bị Tào Diệc Thanh giữ lại, hơn nữa còn là nắm trúng chỗ đau.
Cận Ngụ Đình nhìn cô, ánh mắt lại nhanh chóng quay về khuôn mặt của Tào Diệc Thanh. "Muốn làm gì?"
"Cửu gia, nhân duyên với phụ nữ của anh thật tốt."
Cận Ngụ Đình tiến lên một bước, nhìn thấy sắc mặt Cố Tân Tân trắng bệch, một bên vai hơi ép xuống, nhìn qua giống như đang nhịn đau.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc trước cô ta là người của anh?"
"Đừng nói là lúc trước, bây giờ cô ấy cũng là người của tôi." Sắc mặt Cận Ngụ Đình tái mét.
"Vậy vì sao anh còn ăn cùng Kỳ Kỳ?"
Cố Tân Tân nhìn Cận Ngụ Đình cười khổ, được rồi, xem như lần này cô tự bê đá đập vào chân mình.
"Tôi và Thương Kỳ quen biết từ trước, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi, không có ý gì khác."
Tay Tào Diệc Thanh trước sau đều đè lên bai Cố Tân Tân, không cho cô lên tiếng, "Cửu gia, anh nói như vậy tôi cũng yên tâm, dù sao tôi cũng không muốn đắc tội với anh."
"Vậy sao còn chưa chịu thả người?" Cận Ngụ Đình ít nhiều cũng đã từng nghe đến chuyện của Tào Diệc Thanh, bây giờ Cố Tân Tân lại ở trong tay anh ta, anh càng không thể công kích anh ta.
"Cửu gia, tôi hỏi anh một câu."
Cận Ngụ Đình nhanh chóng ép cho mình trấn định lại, kéo chiếc ghế bên cạnh ra, "Anh hỏi đi."
"Nếu tôi đánh cô ta, anh có đau lòng không?"
Cận Ngụ Đình ngồi xuống, "Anh nói xem?"
"Anh không cần phải ra vẻ bí hiểm với tôi."
"Đương nhiên là đau lòng." Cận Ngụ Đình nói xong, liếc nhìn Cố Tân Tân, "Quan hệ của tôi và cô ấy không lẽ anh không biết một chút nào hả?"
"Hoặc là tôi đánh cô ta, hoặc là tôi đánh Thương Kỳ sống dở chết dở, anh chọn cái nào?"
Cố Tân Tân đúng là từ bé chưa từng nghe đến loại chọn lựa nào như vậy, trong lòng không kìm được nghĩ, cái tên Tào công tử này thần kinh có phải là có vấn đề không vậy?
Thương Kỳ trốn trong phòng bao, toàn bộ lời của bọn họ đều lọt vào trong tai. Cô ta không chút nghĩ ngợi mở cửa đi ra ngoài. "Diệc Thanh, đừng như vậy."
Tào Diệc Thanh không liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, tiếp tục hỏi Cận Ngụ Đình, "Cửu gia?"
"Một là người phụ nữ của tôi, một là người phụ nữ của anh. Anh để cho tôi chọn đương nhiên tôi sẽ chọn vế trước, chỉ cần không động vào Cố Tân Tân, người phụ nữ của anh thì anh cứ đánh tự nhiên."
Sắc mặt Thương Kỳ trắng như tờ giấy, vết máu nơi khóe miệng đã khô. Vừa rồi Tào Diệc Thanh mới chỉ dùng một phần lực đã có thể đánh cô ta đến mức hồ đô.
"Cửu gia, chuyện này trước sau gì cũng phải làm sáng tỏ với anh, tôi không hề có ý định động cô ta."
"Tốt." Cận Ngụ Đình khẽ gật đầu. "Bây giờ có thể trả người được rồi chứ?"
Tào Diệc Thanh dùng tay vỗ vỗ vai Cố Tân Tân, mấy lượt này đều đập đúng chỗ bị chiếc chén ném trúng vừa rồi. Cố Tân Tân đau đến mức hai hàng lông mày nhíu chặt, Cận Ngụ Đình cũng đều nhìn vào trong mắt.
"Được rồi, vật trả về với chủ."
Cố Tân Tân nghe xong, vội vàng nhìn Cận Ngụ Đình, người đàn ông đi đến trước mặt cô, đưa tay kéo cô về phía mình.
Trái tim Cố Tân Tân vẫn còn lơ lửng, Tào Diệc Thanh sẽ không giấu một con dao sau lưng, sau đó nhân lúc bọn họ không để ý mà đâm cho một dao đấy chứ?
Cô đứng bên cạnh Cận Ngụ Đình, người đàn ông phía sau đột nhiên lên tiếng. "Cái này là......"
Cố Tân Tân nghe lại lạc ý, không lẽ thật sự muốn đâm họ?
Cô vội vàng lùi về bên cạnh Cận Ngụ Đình, dùng lực đẩy anh ra. Người đàn ông không khỏi lui về sau hai bước, Cố Tân Tân vừa quay đầu lại liền thấy Tào Diệc Thanh đang cầm điện thoại của cô trong tay.
Cố Tân Tân ngơ ngác, hóa ra là vừa rồi vội vàng trốn ra mà làm rơi điện thoại.
Cô dùng tư thế gặp phải đại địch nhìn chằm chằm Tào Diệc Thanh, trong lòng sinh ra một loại cảm giác quái dị. Cận Ngụ Đình lần thứ hai tiến lên, cầm lấy điện thoại của cô.
Một tay anh ôm bả vai cô, nhẹ nhàng hỏi, "Anh ta đánh em hả?"
"Ừ, dùng chén ném trúng bả vai tôi."
Cận Ngụ Đình đặt điện thoại vào tay cô, Cố Tân Tân cảm giác được sức nặng trên bả vai hơi buông lỏng, chờ đến khi cô kịp phản ứng lại thì Cận Ngụ Đình đã cho Tào Diệc Thanh một nắm đấm lên mặt. Anh ta lui về sau vài bước, một tay bám lấy mép bàn bên cạnh ổn định thăng bằng, nhưng vẫn cười cười. "Đủ hả giận chưa?"
Cận Ngụ Đình kéo Cố Tân Tân về phía mình, "Không sao chứ?"
"Không đáng lo."
Tào Diệc Thanh đáp lại sau đó cười cười đứng lên, dùng tay lau khóe miệng. Cận Ngụ Đình vòng qua eo Cố Tân Tân đưa cô ra ngoài.
Cố Tân Tân theo anh quay lại lầu hai, Cận Ngụ Đình mở cửa phòng bao, đẩy mạnh cô vào trong.
Một tay Cố Tân Tân xoa nhẹ bả vai, "Cái tên Tào Diệc Thanh kia nhìn rất kỳ quái."
"Biết anh ta kỳ quái mà em còn đi chọc giận anh ta?"
Cố Tân Tân vội vàng bước đến trước mặt anh. "Sao anh ta lại lên cơn như vậy?"
"Làm sao tôi biết được."
"Nhất định là anh phải biết."
Cận Ngụ Đình khẽ cắn răng, "Chuyện của Thương Kỳ từ sau em đừng nhúng tay vào nữa."
"Sao lại gọi là nhúng tay? Rõ ràng là cô ta hại tôi trước."
"Em nghĩ cách để Tào Diệc Thanh nhìn thấy tôi và Thương Kỳ ở cùng nhau. Cô ta đúng là bị ăn đánh, nhưng em thì có khác sao?"
Cố Tân Tân đúng là không nghĩ tới Tào Diệc Thanh lại có phản ứng đó. "Anh ta còn đả thương mấy người khách trong quán trà, như một tên điên ấy. Nhưng sao sau khi bị anh đánh lại vẫn cười được?"
"Cố Tân Tân, em nói xem, nếu hôm nay em bị anh ta đánh chết, vậy có đáng không?"
Đương nhiên là không đáng rồi.
Cố Tân Tân ngẫm lại, bắt đầu có chút sợ hãi. "Ăn miếng trả miếng là rất bình thường mà, chỉ là tôi không ngờ người này lại đáng sợ như vậy......"
Cận Ngụ Đình quay lại bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống. "Hiếm khi mới có dịp cùng em ăn một bữa, sao em lại không thể ngoan ngoãn một chút nhỉ?"
Cô nhìn bóng lưng Cận Ngụ Đình, nghĩ đến Tào Diệc Thanh mang theo khóe miệng rỉ máu cười cười, đúng là đủ dọa người. "Anh ta sẽ không trả thù anh chứ? Biết đâu anh ta sẽ thật sự cho là anh và Thương Kỳ có mờ ám, sau đó......"
"Cuối cùng cũng biết lo cho tôi đấy à."
"Giờ mới nghĩ ra." Cố Tân Tân đi đến trước mặt Cận Ngụ Đình, "Sau này anh cẩn thận một chút."
"Phiền phức này không phải là em cho tôi đấy hả?"
Cố Tân Tân nghĩ thầm, người như vậy vẫn là không nên trêu chọc, chỉ là nếu không có chuyện ngày hôm nay thì cô cũng không biết Tào Diệc Thanh lại đáng sợ như vậy.
Lòng bàn tay lạnh lẽo bị kéo qua, Cận Ngụ Đình lôi cô đến trước bàn ăn, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
"Vừa rồi em chắn trước mặt tôi làm gì? Có phải là vì tưởng anh ta muốn ra tay với tôi?"
Cố Tân Tân nhớ lại khi đó, đúng là cô đã làm như vậy, chỉ là phải giải thích thế nào bây giờ?
Bát Bát: Nay có chút việc ra ngoài nên đăng sớm hihi
Truyện convert hay : Ta Ngốc Bạch Ngọt Lão Bà