Dịch: CP
Bên trong một khu biệt thự tư nhân tại Lục Thành.
Khu vực này dành riêng cho những căn biệt thự tư nhân được tự mua đất tự xây nhà, trung tâm có một chiếc hồ lớn, cạnh hồ nước có một căn biệt thự giản dị nhất, không có bề ngoài hoành tráng cao sang mà chỉ đơn giản là tường trắng ngói xanh. Trước đây nơi này là của một đôi vợ chồng già, bọn họ cũng là giáo sư giảng dạy tại một trường đại học lớn nào đó, sau này vì ra nước ngoài ở với con cái mà dằn lòng bán căn nhà này đi.
Trước nhà có một mảnh sân, chỉ là mảnh sân này cũng không giống với những căn biệt thự xa hoa xung quanh, hơn nữa còn được bao quanh bởi bốn bức tường cao kết hợp với một cánh cổng sắt màu đồng nặng nề, ngược lại càng làm tôn lên vẻ thần bí của nó.
Hai vợ chồng già còn để lại một góc sân làm vườn trồng rau, hiện tại nơi này đã được trồng kín hoa.
Bên cạnh vườn hoa đặt một chiếc bàn đá, còn có những dụng cụ bảo bối người chủ mới của căn nhà mang theo, một bên đặt mấy tờ giấy, đều là những bức họa thiết kế.
Trâm cài tóc Thương Lục gài trên đầu cũng là do chính tay cô ấy làm, mái tóc tùy ý vấn lại phía sau, mang hơi thở thanh tao mà dịu dàng. Thương Lục đang cực kỳ chăm chú trạm khắc món đồ trên tay.
Tất cả những sản phẩm này đều là chính tay cô ấy thiết kế và gia công. Cô ấy rất có năng khiếu vẽ tranh, lại có cả tay nghề trạm khắc, ban đầu vốn dĩ chỉ thử mở một tài khoản trên weibo rồi đăng vài tấm ảnh, chí là không ngờ đến có người sau khi thấy được ảnh cô ấy đăng lên liền nhắn tin riêng cho cô ấy, ngỏ ý muốn mua lại.
Thương Lục thử nhận hai đơn hàng, ngoài mong đợi được đối phương cực kỳ yêu thích, dần dần, người tìm đến cô ấy muốn thiết kế riêng cũng càng ngày càng đông.
Mãi đến chiều tối, Thương Lục mới rửa sạch tay, thu dọn lại đám đồ nghề rồi quay vào nhà.
Mỗi khi đến giờ này, một căn nhà lớn như vậy sẽ tự nhiên trở nên trống trải lạ thường. Buổi trưa vẫn còn cơm thừa, Thương Lục dự tính lát nữa thái chút rau rồi đập một quả trứng bỏ vào rang là xong bữa tối, buổi tối đọc sách, một ngày liền cứ như vậy mà trôi qua.
Thương Lục đi vào phòng khách, thuận tay cầm điều khiển mở tivi.
Âm thanh từ tivi phát ra trong thoáng chốc tràn ra mọi ngóc nghách của căn nhà to lớn, cũng nhanh chóng xua đi cái trống trải cô quạnh của nơi này.
Cô ấy xoay người chuẩn bị quay về phòng ăn, chỉ là mới đi được vài bước lại nghe được tên của Cận Hàn Thanh. Trái tim đập lỡ một nhịp, vốn đang nghĩ rằng Cận Hàn Thanh trong cơn kích động bắt đầu mở cuộc tìm kiếm quy mô lớn, muốn bằng mọi giá tìm ra cô ấy, làm thế nào cũng không nghĩ tới chui vào trong tai lại là mấy chữ tai nạn xe.
Thương Lục dừng chân, xoay người, tuy là đứng từ xa nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt của Cận Hàn Thanh, hơn nữa còn cực kỳ rõ ràng.
Cô ấy khó mà tin tiến lên vài bước, đây là bản tin được phát lại, toàn bộ đều là hình ảnh chụp được lúc Cận Hàn Thanh nằm trong phòng cấp cứu. Cả người cô ấy phát lạnh, cái lạnh từ nền đá thật giống như xuyên qua một lớp dép bông truyền thẳng tới lòng bàn chân. Thương Lục theo bản năng nâng hai tay che miệng, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt ra một chữ, những bức ảnh kia dù là ai nhìn tới có lẽ đều sẽ bị dọa cho hoảng sợ.
Trên tin tức nói anh ta sống chết không rõ, đến tận bây giờ vẫn chưa có thông tin xác thực.
Thương Lục chống hai tay trên thành ghế, khó khăn tiến lên hai bước sau đó ngồi xuống.
Cô ấy chưa từng nghĩ tới Cận Hàn Thanh sẽ có một ngày gặp phải chuyện này, trong thâm tâm của Thương Lục, chỉ có anh ta mới là người đem đến tai vạ cho người khác, có bao giờ lại đổi thành bị người khác gieo vạ lại thế này đâu?
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, người đứng bên ngoài dùng sức đập tay lên cổng chứ không hề có tiếng chuông vang lên. Nơi này của Thương Lục vốn dĩ sẽ không có ai tìm đến, vậy nên Cận Ngụ Đình cũng dứt khoát không lắp chuông cho cô. Bây giờ tiếng đập cửa đột nhiên dồn dập không khỏi khiến cô ấy hồi hộp, Thương Lục ráng gượng mình đứng dậy, bước từng bước chân nặng nề đi ra.
Người đến đây hẳn là Cận Ngụ Đình. Không lẽ Cận Hàn Thanh đã không chịu nổi thêm nữa, anh đến để dẫn cô ấy đi gặp một lần cuối sao?
Thương Lục đi gần đến cổng, bước chân đột nhiên mạnh mẽ dừng lại. Cô ấy không muốn nhìn thấy anh, cái gì mà lần cuối chứ, nhất định là lừa đảo mà thôi, cô ấy có ngốc mới đi tin!
Trong sân có một cột đèn điện được bật lên, Thương Lục đứng dưới ngọn đèn, trước mắt cũng dần trở nên mông lung.
Cô ấy nhẹ giọng hỏi. "Ai thế?"
"Em đây, Cố Tân Tân."
Thương Lục không chút do dự tiến lên mở cánh cổng nặng trịch, quả nhiên thấy được Cố Tân Tân đứng bên ngoài. Cố Tân Tân nhấc chân bước vào trong, thuận tay đóng cổng lại. "Thương Lục, đúng là chị ở đây rồi."
"Em về rồi hả? Về từ bao giờ thế?"
"Mới được mấy ngày."
Thương Lục quan sát chăm chú hai vành mắt của cô. "Gầy đi nhiều quá."
Cố Tân Tân đi theo Thương Lục vào trong, vừa đi vào phòng khách liền nghe được tin tức của Cận Hàn Thanh.
Thương Lục ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn màn hình tivi, "Có thật không?"
"Em cũng không rõ, trên mạng đều là tin tức này, còn có người nói rất nhiều họ hàng của Cận gia đều đã đến bệnh viện...... Nhưng Cận Ngụ Đình cũng mới xảy ra tai nạn xe, bây giờ lại đến Cận Hàn Thanh, em tự nhiên có cảm giác trong chuyện này có điểm lạ."
Thương Lục nhìn Cố Tân Tân, "Ngụ Đình cũng gặp tai nạn xe? Xảy ra chuyện gì?"
Tầm mắt Cố Tân Tân chuyển sang màn hình tivi, "Tu Phụ Thành làm."
Thương Lục trầm mặc một lúc, cuối cùng lên tiếng. "Lúc em mới gặp chuyện ở bên kia chị đã nghĩ sẽ đi tìm em, nhưng Ngụ Đình nói em sẽ quay về. Chị cũng không biết mấy ngày nay làm sao em trải qua được, cũng không biết phải an ủi thế nào."
Cố Tân Tân đến cả miễn cưỡng cười cười cũng cảm thấy vô cùng khó khăn, "Thương Lục, chị không cần phải an ủi em. Yên tâm, em rất ổn."
Thật ra trong khoảnh khắc cô đã muốn hỏi Thương Lục muốn làm gì, dù sao có hận thế nào thì bọn họ cũng là vợ chồng, giống như khi cô biết tin Cận Ngụ Đình nằm trong phòng cấp cứu cả trái tim như muốn quay cuồng. Ngộ nhỡ đến cả lần gặp mặt cuối cùng Thương Lục cũng không có thì sẽ tiếc nuối đến thế nào chứ? Thương Lục là nhờ cô mới thành công rời khỏi Cận gia, nếu Cận Hàn Thanh thật bị oan thì xem như phần đời còn lại cô sẽ sống trong hổ thẹn mất.
"Chị...... có muốn quay về không?"
Thương Lục nghe vậy, lập tức đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài, Cố Tân Tân vội vàng chặn cô ấy lại. "Hay là gọi điện hỏi Cận Ngụ Đình trước."
"Chuyện lớn như vậy sao anh ta có thể gạt chị được chứ?"
"Trong một thời gian ngắn xảy ra liền ba vụ tai nạn xe, em cảm thấy vẫn là nên hỏi thử trước một chút đi."
Trong lòng Cố Tân Tân cũng có nghi hoặc, hai anh em họ sao lại trùng hợp xảy ra chuyện giống nhau như vậy?
Ngay sau khi Cố Tân Tân bước vào nhà Thương Lục thì Cận Ngụ Đình bên kia cũng đã nhận được thông báo từ Khổng Thành.
Sắc mặt của anh hôm nay đã không tốt đẹp gì, sau khi nghe Khổng Thành nói xong lại càng tối tăm. Anh liền không chút nghĩ ngợi vội vàng bấm gọi cho Thương Lục.
Cố Tân Tân đi tìm Thương Lục, có lẽ là đã bắt ngờ nghi ngờ đến anh rồi?
Đến anh còn cảm thấy không thể tin được, anh cũng không tin Cố Tân Tân lại không sinh nghi.
Chuông điện thoại bàn rất nhanh vang lên, Thương Lục hơi giật mình, nhìn về phía Cố Tân Tân, sợ hãi trong lòng không ngừng tràn ra. Cô ấy cố gắng khiến cho mình trấn định lại, cầm điện thoại đặt bên tai. "A lô."
"Thương Lục."
Cố Tân Tân ngồi xuống bên cạnh Thương Lục, có thể nghe được tiếng nói chuyện truyền đến. "Xem được tin tức rồi hả?"
"Xem rồi." Tuy là Thương Lục có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không dám thốt ra thành lời. Cận Ngụ Đình đang suy nghĩ phải tiếp tục thế nào, hai người cứ như vậy im lặng không nói gì mất một lúc. Cố Tân Tân có chút sốt ruột thúc giục cô ấy. "Chị mau hỏi đi."
Cô biết Thương Lục sợ hãi, nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, có hỏi hay không cũng không thay đổi được gì.
Cận Ngụ Đình nghe được giọng của Cố Tân Tân, trong lòng âm thầm hô lên một tiếng quả nhiên. Xem ra anh lại càng phải cẩn thận hơn mỗi câu mỗi chữ nói ra.
"Ngụ Đình, anh ta thế nào rồi?"
"Không sao, rất khỏe mạnh." Cận Ngụ Đình triệt để đem Cận Hàn Thanh bán đi.
Cố Tân Tân và Thương Lục nhìn nhau, nét mặt căng thẳng của Thương Lục thoáng thả lỏng, "Đã thoát khỏi nguy kịch rồi sao?"
"Anh ấy vốn dĩ không có xảy ra tai nạn xe, đều là giả vờ mà thôi."
"Cái gì?" Thương Lục giật mình, "Giả vờ?"
"Lúc trước anh xảy ra tai nạn xe, sau đó anh ấy lại thấy Cố Tân Tân trở về Lục Thành, liền mặc định đó là nguyên nhân cô ấy trở về nên mới nghĩ muốn bắt chước theo. Bây giờ náo loạn đến mức cả Lục Thành đều biết, mẹ cũng bị chọc giận không nhẹ."
Thương Lục tức giận đến mức phải hít vào từng ngụm khí lớn, "Sao anh ta có thể làm ra loại chuyện đó?"
"Anh ấy thì còn chuyện gì không dám làm nữa, nếu anh ấy thật sự xảy ra chuyện thì anh đã gọi điện báo cho em ngay rồi."
Cận Ngụ Đình cũng là bất đắc dĩ, vì để tránh bị Cố Tân Tân hoài nghi anh chỉ có thể phản bội Cận Hàn Thanh. Cố Tân Tân đang ở bên cạnh Thương Lục, Cận Ngụ Đình tiếp tục giả bộ không biết tình hình bên đó.
"Anh còn chưa kịp khuyên can anh ấy một câu thì anh ấy đã sắp xếp xong xuôi hết cả thảy, anh sợ em tin nên mới vội gọi đến báo cho em một tiếng đây."
Thương Lục siết chặt chiếc điện thoại trong tay, "Anh ta làm cho người người đều biết được, thật sự điên rồi."
"Đúng là anh ấy điên rồi."
Cơn giận trong lòng Thương Lục vẫn còn sót lại chưa tiêu hết, cô ấy rũ mi mắt, thật sự không muốn nhắc lại chuyện của Cận Hàn Thanh một chút nào nữa, "Anh thì sao? Thương thế hồi phục đến đâu rồi?"
"Khá ổn rồi."
"Vì sao lúc trước không thấy anh nhắc đến một chữ?"
Cận Ngụ Đình giả bộ ung dung đáp. "Thêm một người biết là thêm một người lo lắng, với lại bây giờ anh đang trong thời gian dưỡng sức, không mất bao lâu sẽ trở về như trước đây thôi."
Thương Lục liếc Cố Tân Tân một cái, vừa muốn gọi cô lại, Cố Tân Tân liền xua tay một cái tỏ ý bỏ đi. Thương Lục hiểu được, không nói ra cô đang có mặt ở đây với anh nữa, "Anh cũng thật là, làm gì cũng phải cẩn trọng một chút chứ."
"Anh biết rồi." Cận Ngụ Đình lại nói tiếp. "Nếu bên đó thiếu cái gì hay muốn mua thêm gì đó thì cứ nói với anh, nếu trong thời gian ngắn anh không qua được thì sẽ cho Khổng Thành đưa sang."
"Được," Thương Lục đáp nhẹ, nghe thấy lời này của Cận Ngụ Đình lại có chút không yên tâm. "Anh thật sự không sao chứ?"
"May mắn nhặt về được một cái mạng, xem như là không sao rồi."
Thương Lục biết tính cách của Cận Ngụ Đình, anh nói như vậy thì chính là đã qua giai đoạn nguy hiểm. "Tân Tân đã biết chưa?"
"Ừm," Cận Ngụ Đình nhàn nhạt nói, "Bác sĩ cũng đã nói với cô ấy đều ổn cả, những chuyện khác đều giấu không cho cô ấy biết, dù sao thì trước đó mới......"
Mới xảy ra tai nạn của Tu Tư Mân, ba chữ tai nạn xe có thể kiêng kỵ được thì tốt nhất là tận lực tránh đi.
Cố Tân Tân nghe lời của Cận Ngụ Đình không bỏ sót một chữ, lẽ nào anh vẫn còn vết thương nặng nào đó không nói cho cô biết?
Cận Ngụ Đình cảm thấy anh cũng không có nói láo, trên người tuy là không bị làm sao, nhưng bên trong lại có một trái tim thủng trăm ngàn lỗ, mà cái này anh cũng không có nói cho Cố Tân Tân.
Thương Lục ngắt trò chuyện, Cố Tân Tân nhìn cô ấy, "Người không sao là được rồi."
"Ừ." Thương Lục đặt tay phải vào lòng bàn tay trái, "Anh ta làm đến bước đường đó, có lẽ là muốn ép cho chị đi gặp anh ta một lần cuối, dù sao thì cũng từng là vợ chồng."
Cố Tân Tân ngồi cũng đã lâu, Thương Lục đứng dậy rót cho cô một cốc nước, đây cũng là lần đầu tiên Cố Tân Tân đến đây.
"Em hỏi được địa chỉ của chị từ Cận Ngụ Đình, trên đường đến đây cũng rất cẩn thận. Thêm cả bây giờ Cận Hàn Thanh đang tập trung giả bệnh nên chắc sẽ không chú ý đến em."
Thương Lục đứng trước bàn trà, vẫn chưa ngồi xống. "Ăn cơm tối cùng nhau luôn nhé."
"Không cần, em ăn rồi." Cố Tân Tân nhìn quanh bốn phía. "Ngày nào chị cũng phải ra ngoài mua thức ăn hả?"
"Không, có người mỗi ngày đúng giờ sẽ mang đến."
Cố Tân Tân không dám lưu lại lâu, lúc đi ra ngoài cũng cẩn thận từng li từng tí. Cô đi đến cạnh xe, không nhịn được quay lại nhìn tòa biệt thự này thêm một lần nữa.
Vừa rồi khi đi vào tuy là vội vàng nhưng vẫn có thể cảm giác được một loại không khí lạnh ngắt buồn tẻ. Đại tiểu thư được nuông chiều từ bé như Thương Lục bây giờ lại một thân một mình sống ở chỗ này, nhất định sẽ không tránh được có rất nhiều khó khăn, nhưng có lẽ chỉ cần thoát khỏi Cận Hàn Thanh thì mọi khó khăn đều biến thành hạnh phúc rồi.
Hôm nay Cố Tân Tân tự mình lái xe, dù sao càng ít người biết nơi ở của Thương Lục thì cô ấy sẽ càng an toàn. Cô khởi động xe, vừa muốn lái đi, điện thoại đặt bên cạnh chợt rung lên.
Cô nhìn hiển thị trên màn hình, là Lục Uyển Huệ gọi đến.
"A lô, mẹ ạ."
"Tân Tân, con đã xem tin tức chưa?"
"Dạ." Cố Tân Tân cho xe chậm rãi chạy đi.
"Sáng sớm nay mẹ đã thấy được rồi, chỉ là đến tận bây giờ vẫn chưa có xác thực chính thực. Tân Tân, con nói xem, Cận Hàn Thanh có vượt qua được không?"
Cố Tân Tân đã biết rõ anh ta giả vờ, liền cảm thấy cực kỳ buồn cười. "Mẹ, anh ta có vượt qua hay không là chuyện của anh ta, mẹ quan tâm đến anh ta làm cái gì?"
"Tân Tân, con dù gì cũng từng gọi người ta một tiếng anh hai, tuy là trước đây cậu ta từng làm những chuyện đó với con, nhưng trước cánh cổng sinh tử rồi mọi sự đều nên hóa nhỏ. Con nên qua đó thăm cậu ta một lần, ngộ nhỡ đây sẽ là lần cuối thì sao?"
"Mẹ, không đâu......"
"Tân Tân, hai vị nhà Cận gia đó đối với con cũng không tệ, đặc biệt còn là......" Lục Uyển Huệ nuốt mạnh hai chữ bố mẹ chồng trở lại. "Dù con không muốn đi thăm Cận Hàn Thanh thì cũng nên đi an ủi bọn họ vài câu."
Cố Tân Tân cũng khó mà nói thẳng với bà đó chỉ là giả vờ, dù sao bây giờ truyền thông nhìn chằm chằm vào như vậy, nếu muốn tiết lộ thì cũng không đến lượt phía cô làm rò rỉ thông tin ra.
"Mẹ, anh ta thật sự sẽ không sao đâu."
"Đi liếc một cái thôi cũng không được nữa hả? Nếu cậu ta thật sự không xảy ra chuyện gì thì trên tivi đã nhắc đến rồi."
Cố Tân Tân chỉ có thể đồng ý cho xong. "Rồi rồi rồi, con đi là được chứ gì?"
"Vậy bây giờ mẹ lập tức qua đó, chờ con ở cổng nhé."
"Gì ạ?" Cố Tân Tân không ngờ Lục Uyển Huệ vậy mà lại coi là thật. "Mẹ đi làm gì chứ?"
"Tuy không còn là thông gia nhưng bây giờ hẳn là tâm trạng mẹ chồng trước của con không tốt đẹp gì, mẹ qua đó an ủi bà ấy mấy câu." Lục Uyển Huệ nói xong, nhanh chóng ngắt trò chuyện.
Đúng là càng ngày càng rối, Cố Tân Tân nghĩ nhanh chóng qua đó, bằng mọi giá phải chặn lại được Lục Uyển Huệ rồi nói với bà sự thật.
Xe của Cố Tân Tân hướng về phía bệnh viện nơi Cận Hàn Thanh nằm, tin tức này cũng rất nhanh truyền vào trong tai Cận Ngụ Đình.
Anh lại bắt đầu lo lắng đến việc phải làm thế nào để Cố Tân Tân không gặp được Cận Hàn Thanh, vạn nhất Cận Hàn Thanh cũng giống như anh, thẳng tay quay lưng với anh, vậy không phải mọi công sức của anh đều đổ sông đổ bể sao?
Cận Ngụ Đình nghĩ nghĩ, phải tìm cách ngăn cô lại mới được.
Bát Bát: Có chút việc phải ra ngoài nên đăng sớm, tối mát nhé mọi người kkk
Truyện convert hay : Cực Phẩm Người Ở Rể