Ba ngày sau các đại thần trong triều mới phát hiện Hoàng Thượng đã mất tích, không chỉ có Hoàng Thượng mất tích mà Thái tử điện hạ và Minh Vương điện hạ cũng mất tích. Trong lúc nhất thời toàn bộ Đại Đông đều chấn động. Ngay lúc triều đình đang nguy cấp, Thái sư Lâm Giáp lại đóng cửa từ chối tiếp khách, không hề lo lắng đến an nguy của Hoàng Thượng, mà đến ngày thứ tư bọn họ mới biết Thái sư lâm bệnh, bệnh rất nặng. Trong triều vô cùng khủng hoảng, mà trong thời kỳ khủng hoảng này lại có vài người giữ được bình tĩnh một cách kỳ lạ, người kia quả thật đã ra tay.
Ngày thứ năm, Nhiếp Chính Vương Ngũ Tử Ngang đáng lý phải nửa tháng sau mới trở về thì lại đột nhiên xuất hiện giữa đương triều, cùng hắn tiến vào còn có rất nhiều thị vệ hoàng cung. Xung quanh kinh thành bị Thủ bị Quan Độ hạ lệnh đóng cửa, phủ Thái sư bị bao vây. Một ít đại thần còn không kịp hỏi rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì đã bị thị vệ của Ngũ Tử Ngang bắt vào đại lao. Kế tiếp Ngũ Tử Ngang cầm theo thánh chỉ đi đến trước ngai vàng của Hoàng Thượng rồi mở ra thánh chỉ.
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Bệnh cũ của trẫm tái phát, Thái y chẩn đoán không nên tiếp tục lao lực, sau khi suy nghĩ, trẫm quyết định truyền ngôi cho Thái tử Tần Gia Hữu. Vì Thái tử còn nhỏ, không thể đảm nhận trọng trách của giang sơn, trước khi Thái tử trưởng thành sẽ do Nhiếp Chính Vương đảm nhiệm. Nhiếp Chính Vương một lòng vì nước, cúc cung tận tụy, trẫm cảm động với sự trung thành này, đặc cách phong Nhiếp Chính Vương là Vương phụ của Thái tử, thấy Nhiếp Chính Vương như thấy trẫm.
“Khâm thử–” Khép lại thánh chỉ, Ngũ Tử Ngang lạnh lùng nhìn đám quan viên đang choáng váng phía bên dưới. Không biết là ai giương giọng hô to, “Thần bái kiến Nhiếp Chính Vương điện hạ, Nhiếp Chính Vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế–”
Tiếp theo không ít người đều quỳ xuống hô to, “Thần bái kiến Nhiếp Chính Vương điện hạ, Nhiếp Chính Vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế–”
Lâm Giáp là người duy nhất có thể chống lại Ngũ Tử Ngang nhưng đã bị giam lỏng, trong triều còn ai có thể thay đổi tình trạng trước mắt? Huống chi trong đó đã có hơn phân nửa người đã sớm được thông báo, không cần trong chốc lát, toàn bộ đại điện chợt vang vọng những tiếng hô tụng Nhiếp Chính Vương thiên tuế. Cùng lúc, Hoàng đế của Phượng Minh và Nữ Trinh quốc hạ chiếu tôn Nhiếp Chính Vương Ngũ Tử Ngang là Nhiếp Chính Vương bệ hạ, quân đội đóng quân ở Phượng Minh và Nữ Trinh tại biên ải đều tiến quân thần tốc về kinh thành.
Biến cố lần này so với những biến cố ghi chép trong sử sách xem ra là ôn hòa nhất. Hoàn toàn không có đổ máu và kháng cự, Ngũ Tử Ngang thuận lợi đoạt được thiên hạ Đại Đông. Thái tử vẫn là đứa nhỏ, Hoàng Thượng chẳng biết đi đâu, triều thần lặng yên chấp nhập, Ngũ Tử Ngang an bài một chiếc ghế thuần bạc kế bên ngai vàng, thay mặc thiên tử xử lý triều chính. Chẳng qua đối với dân chúng, Ngũ Tử Ngang từ trung thần trở thành gian thần bừng bừng dã tâm, hết thảy ôn hòa và nhẫn nại lúc trước hóa ra chỉ vì âm mưu đoạt quyền, Hoàng Thượng không biết sinh tử thế nào, những lời phản kháng lác đác cũng dễ dàng bị trấn áp.
Cuối tháng mười hai năm thứ mười Văn Thái, chiến sự giữa Đại Đông và Đột Quyết nhận tin thắng lợi, thủ cấp của Tra Mộc Nhĩ và nhi tử của hắn bị Ngũ Tử Anh chém xuống rồi đặt vào hộp gỗ mang về kinh thành. Ngũ Tử Ngang thay mặt thiên tử hạ chỉ phong Ngũ Tử Anh là Đại tướng quân trấn quốc. Mùng mười tháng giêng năm thứ mười một Văn Thái, Ngũ Tử Anh dẫn năm trăm hộ vệ từ biên ải trở lại kinh thành, thanh danh của Ngũ gia đạt đến cực hạn, Ngũ gia trở thành gia tộc có quyền thế lớn nhất Đại Đông.
Đầu tháng hai, Tần Ca và tân Hoàng đế Tần Gia Hữu được Ngũ Tử Ngang hộ tống về tới hoàng cung nhưng không tiến vào tẩm cung mà lại dọn đến Nhân Tâm Đường, tân Hoàng đế và Minh Vương cũng vậy. Nhân Tâm Đường được canh gác lớp trong lớp ngoài, không có thủ dụ của Nhiếp Chính Vương thì bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào. Hoàng Thượng anh minh thần võ nhất của Đại Đông bị nhốt bởi thần tử mà hắn tín nhiệm nhất. Mà sau khi Tần Ca hồi cung thì Ngũ Tử Ngang cũng công khai dọn vào cung, dọn vào Nhân Tâm Đường mà Thái Thượng Hoàng đang ở. Những đại thần âm thầm phê bình úp mở liền bị nhốt vào đại lao, phàm là người bất mãn với Ngũ Tử Ngang, mặc kệ là ai thì đều bị bắt nhốt, người nhà bị giam lỏng. Kinh thành nổi lên sóng gió ngập trời, mọi người đều cảm thấy bất an.
Cuối tháng hai, tiểu Hoàng đế Tần Gia Hữu được phụ thân bế lên long ỷ. Bởi vì đêm hôm trước phụ thân của hắn đã cam đoan với hắn hôm nay không cần phải học bài, có thể chơi cả ngày, cho nên mặc dù hắn vô cùng phiền chán khi người xung quanh lui lui tới tới, huyên náo ồn ào, hắn vẫn ngoan ngoãn bảo trì tư thế của một đứa nhỏ vô tội và hiếu thuận chờ hoàn thành nghi thức đăng cơ đại điển. Tân Hoàng đăng cơ, sửa quốc hiệu là Nghiễm Phong, là nguyên niên của năm Nghiễm Phong. (nguyên niên=năm đầu tiên)
Mười tám tháng ba, Ngũ Tử Anh trở về kinh thành, huynh đệ hai người gặp lại chưa đến một tháng thì Ngũ Tử Ngang lại hạ chỉ phong Ngũ Tử Anh là Trấn Quốc Hầu nhậm chức Quan Tây Đại Đô Đốc. Mọi người đều không thể lý giải chuyện này, Quan Tây không chỉ là biên ải mà còn là thị trấn quan trọng giữa Đột Quyết và Đại Đông. Phái Ngũ Tử Anh đi đến đó nhậm chức Đại Đô Đốc chẳng phải là biếm hắn đến biên ải hay sao? Thậm chí những người thân cận bên cạnh Ngũ Tử Ngang như Khổng Tắc Huy cũng không thể lý giải hành động này của hắn. Ngũ Tử Hoa bị phái đi Nữ Trinh, Ngũ Tử Anh cũng bị đuổi ra kinh thành, Nhiếp Chính Vương âm hiểm giả dối rốt cục đang suy nghĩ cái gì?
Đối với hết thảy nghi ngờ ở xung quanh, Ngũ Tử Ngang đều xem như không nghe thấy. Mùng tám tháng bảy, Ngũ Tử Ngang một mình ở ngoại ô bày ra vài ly rượu, đưa tiễn đệ đệ đến Quan Tây. Trong lương đình, Ngũ Tử Anh một tay nắm tay Liễu Song, một tay nâng ly rượu. Đã trải qua sóng to gió lớn, tuy nói ít hơn so với trước kia nhưng lại trầm ổn hơn rất nhiều, trên người đã có khí chất của một vị tướng quân.
“Đại ca, ngươi ở kinh thành phải chú ý thân mình, nhị đệ bất hiếu, cô nãi nãi đành giao cho đại ca. Ly rượu này nhị đệ kính ngươi, đại ca, đa tạ ngươi.” Nói xong, Ngũ Tử Anh uống cạn ly rượu.
Đôi mắt của Liễu Song đỏ bừng, người nam nhân trước mặt đã sớm mất đi vẻ ôn nhu mà lúc trước làm cho nàng mê muội, hiện tại chỉ còn sự lạnh lùng vô tình. Cho dù đối với huynh đệ của mình mà trên mặt của hắn cũng không còn nụ cười ôn hòa như xưa. Nàng thường xuyên cảm thấy hồ đồ, rốt cục người nào mới thật sự là hắn? Bất quá đối với nàng mà nói thì hiện tại người nam nhân này rốt cục như thế nào cũng không còn liên quan đến nàng, nàng thậm chí không muốn truy cứu chuyện hắn đã lừa gạt nàng, nàng đã tìm được người mà nàng có thể phó thác cả đời.
Ngũ Tử Ngang uống cạn ly rượu nhạt rồi thản nhiên nói, “Cuộc sống ở Quan Tây khó khăn, Song nhi chưa bao giờ nếm qua khổ sở, ngươi phải chiếu cố hảo nàng và hai tiểu nha đầu. Cả đời này ta không thể lưu lại hương khói cho Ngũ gia, Tử Hoa và Hoàng đế Nữ Trinh tình thâm ý trọng, đời này ta cũng không thể trông cậy vào hắn, Ngũ gia chỉ còn có một mình ngươi.”
“Đại ca, ngươi…” Ngũ Tử Anh có rất nhiều điều muốn hỏi đại ca, vì sao đại ca lại phế Hoàng Thượng, vì sao lại làm phản thần, nhưng hắn biết những gì đại ca không muốn nói thì hắn sẽ hỏi không ra.
Ngũ Tử Ngang vẫn thản nhiên như trước, “Sau này ngươi sẽ minh bạch. Không còn sớm, các ngươi khởi hành đi. Nếu ở Quan Tây sống không được thì nhớ viết thư cho ta, ta sẽ triệu ngươi về kinh.”
Ngũ Tử Anh chỉ lắc đầu, “Ta sẽ không để cho Song nhi và hai tiểu nha đầu chịu khổ. Ta sẽ dẫn Song nhi và bọn nhỏ quay về thăm cô nãi nãi, nếu không có chuyện quan trọng thì ta và Song nhi ở lại Quan Tây.” Đi Quan Tây là do hắn ngỏ ý với đại ca. Song nhi ở kinh thành không thoải mái, hắn ở kinh thành cũng không tự tại, thói quen tự do ở nơi biên ải, hắm chỉ muốn dẫn Song nhi rời xa thị phi nơi kinh thành.
Ngũ Tử Ngang đứng dậy, vỗ vai của đệ đệ, “Đi đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cũng đừng quên có đại ca ở kinh thành. Ta vẫn nói câu kia, đối nhân xử thế theo khuôn phép, đừng làm cho Ngũ gia mất mặt.”
“Đại ca cứ yên tâm.” Đứng dậy rồi ôm chặt đại ca một chút, sau đó Ngũ Tử Anh nắm tay Liễu Song rồi khỏi lương đình, leo lên chiếc xe ngựa ở cách đó không xa. Muốn cùng đại ca lặng lẽ nói lời từ biệt cho nên Ngũ Tử Anh giấu kỹ ngày rời kinh của mình.
“Đại ca, bảo trọng!”
“Bảo trọng.”
Phất tay về hướng nhị đệ, nhìn xe ngựa dần dần đi xa, Ngũ Tử Ngang nhoẻn miệng, nhị đệ không cần tiếp tục dựa vào hắn nữa. Nghĩ đến hai người cần mình thì tâm can của Ngũ Tử Ngang liền mềm nhũn, nhanh chóng chạy về, ngộ nhỡ Tử Quân lại làm ra chuyện gì chọc giận Tần Ca, hắn không ở bên cạnh thì sẽ nguy mất.
………….
Khoái mã chạy về hoàng cung, Ngũ Tử Ngang nghe thấy một tiếng Nhiếp Chính Vương điện hạ ven đường thì liền bước đi nhanh hơn. Vừa mới tiến vào hoa viên của Nhân Tâm Đường thì hắn chợt nghe tiếng răn dạy nghiêm khắc của một người, “Hôm qua Thái sư dạy ngươi học thơ, ngươi học đến chỗ nào?” fynnz.wordpress.com
Tiểu Hoàng đế Tần Gia Hữu hai tuổi rưỡi cúi thấp đầu đứng trước mặt phụ Hoàng, bả vai khẽ run rẩy, lập tức thưa dạ, “Nhi tử….học….rồi….chẳng qua, đã quên….”
Tần Ca cầm lấy thước, “Đưa tay ra.”
“Phụ phụ….” Tiểu Hoàng đế đem hai tay giấu ra sau lưng, ngữ thanh càng lúc càng đáng thương, vì sao phụ thân còn chưa quay về a.
“Thái Thượng Hoàng, hôm qua Hoàng Thượng đã học bài, nô tài có nghe Hoàng Thượng đọc thơ.” Diêm Nhật đứng một bên nhịn không được mà biện hộ cho tiểu Hoàng đế, nhìn Hoàng Thượng bị dọa đến mức run rẩy khiến hắn đau lòng muốn chết.
“Cũng là do các ngươi đều nuông chìu hắn cho nên hắn mới không chăm chỉ như thế!” Tần Ca gõ thước xuống bàn, thân mình bé nhỏ của Tần Gia Hữu lập tức run lẩy bẩy. Bỗng nhiên một người từ phía sau bước nhanh đến rồi bế hắn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động lập tức lộ ra nụ cười yên tâm, “Phụ thân!” Phù, rốt cục phụ thân cũng đã trở về!
Ngũ Tử Ngang nhéo cái mũi nhỏ của nhi tử rồi hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Vì sao phụ thân mới đi ra ngoài dạo một vòng mà Tử Quân đã chọc cho phụ Hoàng nổi giận rồi?”
Tần Ca nhướng mày, nói một cách khó chịu, “Ngươi trở về thật sự nhanh.”
Ngũ Tử Ngang ôm nhi tử ngồi xuống bên cạnh Tần Ca, sau đó rút ra cây thước trong tay của người này, nhoẻn miệng cười làm lành, “Tử Quân còn nhỏ, nghiêm khắc quá với hắn thì lá gan của hắn sẽ càng ngày càng nhỏ, sau này sẽ giống như một con mèo con. Hắn làm sao có thể làm Hoàng đế được a?”
Tần Ca cả giận, “Nếu không phải các ngươi đều nuông chìu hắn thì ta cũng không cần phải nghiêm khắc đối với hắn. Thái sư dạy hắn thì hắn chỉ cần chăm chỉ là có thể học thuộc lòng, hắn cũng không phải chưa từng học đoạn thơ dài hơn bài này.”
“Ha ha.” Ngũ Tử Ngang xoa đầu của nhi tử, nói một cách yêu thương, “Tử Quân học rất nhiều thi từ, thỉnh thoảng không nhớ được một bài cũng là chuyện bình thường thôi.” Sau đó hắn mới nhìn nhi tử rồi ôn nhu nói tiếp, “Tử Quân, phụ thân cho ngươi hai canh giờ, ngươi có thể học thuộc hay không?”
“Có thể!” Tần Gia Hữu chu miệng, “Phụ phụ, hôm nay nhi tử nhất định sẽ học thuộc bài.” Một nén nhang là đủ rồi, cũng vì hôm qua Nhật Nhật không chịu dẫn hắn đi bay bay, hắn giận Nhật Nhật cho nên mới quên học bài.
“Gọi phụ Hoàng.” Tần Ca vẫn lạnh mặt.
Tần Gia Hữu lại chu miệng lên, “Phụ phụ, phụ thân, đều giống nhau. Con thích phụ phụ.”
“Ha ha.” Ngũ Tử Ngang hôn nhi tử một cái thật mạnh rồi mới giao Tử Quân cho Diêm Nhật, “Dẫn Hoàng Thượng đi học bài đi.”
“Dạ.” Diêm Nhật nắm tay Hoàng Thượng, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
“Phụ phụ, phụ thân, con lập tức quay lại.” Cam đoan với phụ Hoàng và phụ thân, Tần Gia Hữu được Diêm Nhật bế đi. Nhi tử vừa đi thì Ngũ Tử Ngang lập tức nghiêng người sang hỏi Tần Ca, “Xảy ra chuyện gì?”
Tần Ca ngoảnh mặt đi, Ngũ Tử Ngang xoay người theo, Tần Ca lại ngoảnh mặt sang hướng khác.
“Xảy ra chuyện gì? Giận ta?” Ngũ Tử Ngang ôm lấy Tần Ca, không cho hắn tránh đi.
Tần Ca nhịn không được mà tức giận nói, “Lúc trước ngươi đã nói gì với ta? Ngươi nói ngươi lo việc triều đình, ta lo việc chăm con. Nhưng mỗi lần ta muốn trách phạt hắn thì ngươi đều ngăn cản!”
Ngũ Tử Ngang nở nụ cười, hôn xuống khóe miệng của Tần Ca rồi nói, “Đó là Tử Quân mà ngươi không dễ dàng gì mới sinh được cho ta, ta rất xót a. Bất quá ngươi thật sự quá nghiêm khắc với Tử Quân, ta nhớ rõ ngày xưa tiên Hoàng cũng đâu nghiêm khắc với ngươi như thế. Ngươi xem đi, hiện tại ngươi càng giận dữ thì Tử Quân càng sợ tới mức run rẩy, như vậy làm sao được? Đến lúc đó hắn thật sự biến thành con mèo con thì làm sao làm được Hoàng đế?”
“Chẳng lẽ phải sủng ái hắn như ngươi? Dạy hư hắn?” Tần Ca càng lạnh mặt hơn.
Ngũ Tử Ngang nhanh chóng trấn an cho Tần Ca nguôi giận, tiếp tục cười làm lành, “Đương nhiên không phải là ý này, ta chỉ muốn nói ngươi không nên hở một chút là lấy thước đánh, nếu ngươi muốn phạt thì phạt hắn luyện chữ là được rồi.”
“Hừ!” Tần Ca hung hăng nhéo cái mũi giống y như đúc của hai phụ tử nhà này, “Cây thước của ta cũng chưa có cơ hội dùng lần nào!”
“Hắc hắc, ta biết ngươi kỳ thật cũng xót nhi tử lắm, ai u!” Bị nhéo lỗ tai, Ngũ Tử Ngang không dám cầu xin tha thứ, chỉ hô to một câu, “Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng….”
“Lưu manh!” Thoát khỏi vòng tay của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca bực bội quay về phòng, “Phụ tử các ngươi đều lưu manh như nhau!”
“Tần Ca Tần Ca.” Ngũ Tử Ngang đuổi theo, ôm lấy thắt lưng của Tần Ca, “Ngươi đừng giận, ngươi cứ phạt ta đi, ta cho ngươi phạt, có muốn ta cởi truồng lên giường cho ngươi đánh mông ta hay không?”
“Cái tên lưu manh này!” Đạp Ngũ Tử Ngang một cái, Tần Ca đỏ mặt đi vào phòng, đương nhiên phía sau vẫn bám theo một người.
Vừa cười vừa nhìn Thái Thượng Hoàng và Vương gia vào phòng, Ôn Quế và Thân Mộc thở hắt ra, lần nào Vương gia trở về cũng đúng lúc.
Trong tẩm cung của tiểu Hoàng đế, vừa mới bị dọa run rẩy, lúc này Tần Gia Hữu đang cưỡi trên cổ của Diêm Nhật, lớn tiếng đọc bài thơ rất dài mà hôm qua Thái sư đã dạy hắn. Kỳ thật hắn đã học thuộc gần hết chỉ là nếu đọc sai một chữ thì phụ Hoàng sẽ phạt hắn chép lại mười lần, hắn không thích viết chữ, không bằng cứ nói là chưa học, dù sao phụ Hoàng sẽ không thật sự đánh hắn, hơn nữa phụ thân và Nhật Nhật sẽ che chở cho hắn.
“Nhật Nhật.”
Diêm Nhật đang đi thong thả trong phòng liền ngừng lại.
“Học xong rồi.”
Diêm Nhật ôm Hoàng Thượng từ trên cổ xuống đất, “Nô tài dẫn Hoàng Thượng đi gặp Thái Thượng Hoàng.”
“Không muốn không muốn.” Tần Gia Hữu ôm cổ của Diêm Nhật, chu miệng nói, “Phụ thân nói hai canh giờ thì sẽ là hai canh giờ.” Hắn vươn hai ngón tay, ý bảo là hắn còn rất nhiều thời gian, không cần phải đi vội.
Diêm Nhật cười một cách ngại ngùng rồi hỏi, “Hoàng Thượng muốn làm gì?” Tuy rằng bởi vì thường xuyên phải cười nên đã quen với biểu cảm này, bất quá nhìn qua thì vẫn rất ngại ngùng, hơn nữa khuôn mặt quanh năm đều tái nhợt vẫn tái nhợt như cũ.
Tần Gia Hữu đảo tròng mắt, suy nghĩ một chút rồi nói, “Bay bay.”
Diêm Nhật nhất thời khó xử, “Thái Thượng Hoàng sẽ phát hiện.”
Tần Gia Hữu tiến đến bên tai của Diêm Nhật rồi nói thầm, “Có phụ thân thì phụ phụ sẽ không thấy. Nhật Nhật, bay bay.”
Điều khiến Diêm Nhật cảm thấy khó cự tuyệt nhất chính là yêu cầu của tiểu Hoàng đế, hắn khẽ cắn môi, “Hảo.”
“Nhật Nhật Nhật Nhật Nhật Nhật–” tiểu Hoàng đế cực kỳ cao hứng.
Diêm Nhật bế Tần Gia Hữu ra khỏi phòng, nhìn trái nhìn phải rồi mới đi ra vườn, đột nhiên chạy nhanh vài bước, dưới chân dùng sức một chút, lập tức bế tiểu Hoàng đế bay lên cây. Tần Gia Hữu bụm miệng, mừng rỡ đến tít cả mắt. Cứ như vậy, phía dưới mí mắt của Tần Ca, được rất nhiều người giấu diếm, Diêm Nhật bế tiểu Hoàng đế trên thân cây của Nhân Tâm đường, bay qua bay lại trên nóc nhà gần một canh giờ.
Vừa đến hai canh giờ, Diêm Nhật bế tiểu Hoàng đế đã đỏ bừng khuôn mặt đến tẩm cung của Thái Thượng Hoàng. Tần Gia Hữu vừa đặt chân xuống đất thì lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, cúi đầu, giả vờ thành bộ dáng sợ hãi. Đến khi trong phòng truyền đến tiếng của phụ Hoàng cho hắn đi vào, hắn run rẩy hai vai, chu chu miệng, buổi tối còn muốn tiếp tục bay bay?
……………..
Tiểu Hoàng đế Tần Gia Hữu vẫn luôn nghĩ cuộc sống bù nhìn hạnh phúc của mình ít nhất có thể qua được hai mươi năm. Nhưng hắn làm sao ngờ cuộc sống hạnh phúc của hắn chỉ được mười năm mà thôi.
Mười lăm tháng giêng năm thứ mười Nghiễm Phong, đương triều Nhiếp Chính Vương Ngũ Tử Ngang hạ chỉ trả lại quyền chấp chưởng triều chính cho Hoàng Thượng, để Nội Các phụ trợ. Không bận tâm nhi tử của hắn đang bị dọa tái mặt trên ngai vàng, Ngũ Tử Ngang bước xuống chiếc ghế bằng bạc của hắn, ở trước đại điện mà nói với nhi tử, “Vương phụ có một chuyện khẩn cầu Hoàng Thượng có thể thành toàn.”
“Cha….” Tần Gia Hữu không bận tâm đến việc gọi như vậy không thích hợp ở đây, hắn không muốn tự mình chấp chính, tự mình chấp chính, tự mình chấp chính, tự mình chấp chính, tự mình chấp chính……Nhật Nhật cứu hắn, Nhật Nhật cứu hắn, Nhật Nhật cứu hắn……
Không để ý đến sự khẩn cầu trong mắt của nhi tử, Ngũ Tử Ngang cất cao giọng, “Khẩn cầu Hoàng Thượng hạ chỉ, phong ta làm Hoàng Hậu của Thái Thượng Hoàng.”
Xôn xao!! Bá quan văn võ thậm chí ngay cả những người thân tín của Ngũ Tử Ngang đều bị những lời này làm cho choáng váng, triều đình lập tức biến thành cái chợ, mọi thứ nổ tung.
“Nhiếp Chính Vương xin hãy cân nhắc!”
“Nhiếp Chính Vương và Thái Thượng Hoàng? Ta, ta sắp ngất….”
“Nhiếp Chính Vương, ngài không thể bỏ chúng thần a….”
“Nhiếp Chính Vương….”
“Cha?” Tần Gia Hữu cũng sửng sốt, bất quá sau khi ngây người là càng thêm lo âu, hắn không muốn tự mình chấp chính, tự mình chấp chính, tự mình chấp chính, tự mình chấp chính, tự mình chấp chính…..Nhật Nhật cứu hắn, Nhật Nhật cứu hắn, Nhật Nhật cứu hắn……
“Chủ ý của Vương phụ đã định.” Ngũ tử Ngang cũng không bận tâm nhi tử có đồng ý hay không, hắn lớn tiếng tuyên bố, “Kể từ hôm nay bổn Vương không còn là Nhiếp Chính Vương mà là Hoàng Hậu của Thái Thượng Hoàng. Đây là điều mà bổn Vương đã sớm hứa với Thái Thượng Hoàng. Hoàng Thượng mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể cai quản thiên hạ, bổn Vương có thể an tâm giao quyền hành để đi làm Hoàng Hậu.”
Xoay người, tiêu sái phất tay, Ngũ Tử Ngang không hề lưu luyến mà ly khai khỏi triều đình, đi thẳng về chỗ ở của Tần Ca.
“Cha! Ngươi thật quá đáng! Ít nhất ngươi cũng phải báo trước với ta một tiếng chứ!” Tần Gia Hữu mặc kệ thân phận đế vương của mình mà đuổi theo, chỉ biết những ngày tốt đẹp của hắn đã chấm dứt.
Triều đình rối loạn, tin tức này sải cánh bay ra ngoài, bay đến quý phủ của Lâm Giáp. Sau khi nghe xong chuyện này, đôi tay của lão Thái sư run lẩy bẩy, thịnh nộ, cuối cùng nghẹn ra hai chữ, “Hồ đồ!” Rồi mới chuyên tâm đi vẽ tiếp bức tranh của hắn.
Hai tháng sau, khắp thiên hạ đều ngửa mặt lên trời phỉ nhổ một người nam nhân, hắn lừa gạt tất cả mọi người! Mọi người! Hắn căn bản không phải muốn quyền thế mà chỉ muốn vị đế vương khó có được nhất thiên hạ! Cái tên vô lại kia, vô lại vô lại vô lại! Hai người nọ căn bản chỉ là diễn tuồng cho người ta xem!
………..
“Phụ phụ, cha, Hoàng thúc, hương vị ở tửu lâu này cũng không tệ phải không? Ngon hơn nhiều so với hương vị ở Đệ nhất gia kinh thành.”
“Ngon lắm ngon lắm. Hoàng đế ca ca, lần tới chúng ta lại đến có được hay không?”
Trong tửu lâu có vẻ ngoài xoàng xĩnh, Tần Gia Hữu vừa đăng cơ tròn một năm đang hút tủy heo, ngũ quan tinh tế thâm thúy của Tần Ca, nhưng nhìn kỹ lại giống Ngũ Tử Ngang đến mười phần. Hà Hoan gặm một khúc xương sườn, trên tay đầy dầu mỡ, có một người vừa ăn vừa lau miệng giúp hắn.
Tần Ca thì được đút một miếng đậu hủ, chân mày nhướng lên, “Gọi phụ Hoàng, nếu không thì gọi là phụ thân. Hiện tại ngươi đã tự mình chấp chính, làm sao lại có thể tùy tiện như vậy.”
Không đợi Tần Gia Hữu mở miệng thì Ngũ Tử Ngang đã vừa cười vừa nói, “Mười mấy năm nay Tử Quân đều gọi là phụ phụ, rất khó sửa lại a. Dù sao ta nghe cũng đã quen, nếu hắn gọi ngươi là cái khác thì ta sẽ không quen. Gọi phụ phụ có vẻ thân thiết hơn.”
“Cũng tại ngươi sủng ái hắn quá.” Tần Ca trừng mắt phượng, Ngũ Tử Ngang vội vàng đút vào một muỗng thức ăn.
“Hoàng đế ca ca, ta cũng đã quen Hữu Hữu gọi phụ phụ rồi.” Hà Hoan mỉm cười đối với điệt nhi, “Nghe rất thân thiết.”
“Đúng vậy đúng vậy. Hoan Hoan Hoàng thúc.”
“Hữu Hữu.”
“Ha ha ha.”
Thúc điệt hai người thân như huynh đệ, gọi nhau hết sức ngọt ngào, Tần Ca nhất thời nguôi giận. Hắn có thể nghiêm khắc dạy con nhưng không có cách nào nghiêm khắc với đệ đệ.
Tần Gia Hữu chu miệng, tiến đến bên cạnh phụ thân của hắn, “Cha, ngươi tới phụ ta chấp chính đi, tự mình chấp chính mệt mỏi quá, cái gì bọn họ cũng hỏi ta, ngốc muốn chết.”
“Chuyện này cha không thể đáp ứng ngươi.” Ngũ Tử Ngang nhẫn tâm từ chối, cho dù nhi tử của hắn bày ra bộ mặt đáng thương thì hắn vẫn rất kiên trì, “Cha đã hứa với phụ Hoàng của ngươi là phải làm Hoàng Hậu của hắn, hơn nữa cha cũng không hề bỏ mặc ngươi, là ai mỗi ngày đều mang một chồng tấu chương về làm phiền ta?”
“Hữu Hữu thật sự lợi hại.” Trong đôi mắt to tròn của Hà Hoan tràn đầy kính nể đối với điệt nhi của mình.
“Nhưng mà mệt mỏi quá à, ta mới mười một tuổi, mười một mười một mười một….”
Thấy phụ Hoàng lạnh mặt, Tần Gia Hữu lập tức ngậm miệng than thở, “Ta chỉ cảm thấy bọn họ ngốc thôi, chuyện dễ như vậy mà còn phải hỏi ta.”
“Vậy chứng tỏ ngươi không có bản lĩnh.” Một câu của Tần Ca làm Tần Gia Hữu nghẹn lời, hắn tạm thời không dám nhắc đến chuyện muốn cha hắn phụ tá chấp chính. Ngũ Tử Ngang nhanh chóng nháy mắt với nhi tử, việc này hai người bọn họ sẽ nói sau khi ở riêng với nhau. Tần Gia Hữu hì hì cười rồi châm trà cho phụ Hoàng để nhận lỗi.
“Lâu lâu mới xuất môn, chuyên tâm dùng bữa đi.” Tần Ca hạ lệnh, mọi người không dám nhiều lời. Trong kinh thành có ai không biết Ngũ Tử Ngang? Cho dù hiện tại hắn là Thái Hậu, nhưng dậm chân một cái cũng đủ giày vò người ta. Oai phong của Nhiếp Chính Vương vẫn cường đại như trước, bằng không ngai vàng của Tần Gia Hữu cũng không thể vững chắc như thế. Cho nên mỗi lần Ngũ Tử Ngang dẫn Tần Ca và nhi tử xuất môn thì đều cẩn thận cải trang, miễn cho người khác nhận ra, cũng bởi vì vậy mà bọn họ muốn ra ngoài ăn uống cũng phải tìm một nơi có thức ăn ngon mà người cũng không nhiều giống như vậy.
Tần Gia Hữu đem con cua to đặt lên một cái đĩa không trên bàn, có người giúp hắn lột mai cua. Ngồi trên bàn đều là tâm phúc của Tần Ca và Ngũ Tử Ngang, cũng là tâm phúc của Tần Gia Hữu, tính tới tính lui cũng chỉ là bốn người kia. Lấy ra thịt cua, Diêm Nhật gắp miếng thịt đặt vào đĩa của Hoàng Thượng, Tần Gia Hữu lên tiếng, “Nhật Nhật, ta không ăn gạch cua.”
Tần Ca nhẫn nhịn, giẫm Ngũ Tử Ngang một cái, cũng tại cái tên gia khỏa này dạy hư cho nên nhi tử mới làm nũng như thế!
“Ta cũng không ăn.” Hà Hoan gắp trở về gạch cua mà một người đặt vào trong đĩa của hắn.
Diêm Nhật cảm thấy khó xử, vội vàng khuyên bảo, “Hoàng Thượng, gạch cua rất bổ.”
“Không ăn không ăn.” Tần Gia Hữu chỉ ăn thịt của, không thèm liếc mắt nhìn gạch cua.
Khổng Tắc Huy thoải mái ăn thịt cua, đưa gạch cua cho Ôn Quế rồi nói với Diêm Nhật, “Hoàng Thượng không ăn thì ngươi cũng đừng ép, miễn cho xảy ra sự cố, ngươi ăn đi.”
Thân Mộc nhịn cười mà nói, “Hương vị của gạch cua rất ngon, Hoàng Thượng nếm thử xem?”
Người nào đó nhăn mặt nhăn mũi, phun ra một câu, “Gạch cua béo lắm.”
“Tần Gia Hữu!” Tần Ca rất muốn cầm lấy thước.
“Hữu Hữu!” Đôi mắt to của Hà Hoan chớp chớp, nhìn gạch cua nơi khóe miệng của Diêm Hoán, hắn thật sự muốn nôn.
Đối diện với tửu lâu này là một gia trạch. Bên trong gia trạch có hai người đang nấp phía sau bức rèm đối diện với bàn ăn có người vừa cười vừa giận mà dùng bữa. Trong mắt của hai người đều rưng lệ, trong đó có một người kiềm chế không được mà khóc thút thít. Ở phía sau bọn họ có một người đang nằm trên ghế, khuôn mặt kia khiến người ta vừa liếc mắt một cái thì sẽ nhớ mãi không quên, chẳng qua ánh mắt và khóe miệng của hắn đều mang theo vẻ tà ác khiến người ta sợ hãi, tóc mai lấm tấm hoa râm cùng vài vết chân chim nơi khóe mắt để lộ ra một chút niên kỷ của hắn.
“Này, hai người các ngươi, đủ chưa, đã xem cả canh giờ rồi.” Người này ngồi dậy từ trên ghế, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
“Ngươi biết cái gì? Cái tên vô lương tâm này.” Trong đó có một người lau mắt, cặp mắt vòng đi vòng lại trên người của Ngũ Tử Ngang, Tần Ca, Tần Gia Hữu và Hà Hoan, nhất là đến khi lướt đến Tần Gia Hữu thì mắt của hắn lại lập tức ướt át.
“Chậc.” Người nọ đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, “Muốn gặp như thế thì đi gặp đi, nấp ở chỗ này làm gì? Cùng lắm thì nói là các ngươi đội mồ sống dậy.”
“Ngươi quay về ngồi đi, đừng làm phiền chúng ta.” Một vị khác khóc có vẻ thương tâm hơn, nhìn chằm chằm vào Hà Hoan, dung nhan tuyệt mỹ thật sự làm cho người ta khó tin hắn đã quá tuổi tứ tuần.
“Dám nói ta phiền?” Người nam nhân kia nheo mắt, ngữ thanh lạnh lùng.
Hai người bên cửa sổ khẽ chấn động, không cam lòng mà xoay người lại, người có dung nhan tuyệt mỹ thầm oán giận, “Ngươi cũng không phải là không biết ta nhớ Hoan nhi nhiều đến mức nào.”
Người còn lại cũng thầm oán, “Gia Hữu đã lớn như thế, ta là gia gia mà cũng chưa được bế hắn một lần, ta muốn nhìn hắn một chút cũng không được hay sao? Sau này cũng không biết phải đến khi nào mới có cơ hội chờ hắn tiếp tục xuất cung.”
“Ngươi còn muốn đợi hắn tiếp tục xuất cung lần nữa?” Nam tử không vui, “Ta đi ra đây là để du sơn ngoạn thủy, không phải chờ người!”
Hai người kia mỗi người kéo lấy một tay của hắn, “Đó cũng là nhi tử [tôn tử] của ngươi a!”
“Ta chết rồi, không còn quan hệ với bọn họ.” Người nam nhân này không hề khách khí.
“Vô lương tâm” Hai người nổi giận.
“Cũng không phải ngày đầu tiên các ngươi biết ta vô lương tâm.” Người nam nhân rút tay ra, mỗi tay ôm một người, “Đi thôi. Hai ngươi đừng cố làm ta mủi lòng.” Hắn nhìn về người bên phía tay trái, “Tần Ca là ngươi bức ta sinh ra, Ngũ Tử Ngang là ngươi áp chế ta lưu lại, ta đều chấp thuận.” Lại nhìn sang người phía bên phải, “Hà Hoan là ngươi giấu ta từng ấy năm, ta cũng chưa tìm ngươi tính sổ.”
Tiếp theo hắn hừ lạnh một tiếng, “Có tin hay không, các ngươi mà ép ta nổi điên thì ta sẽ làm thịt hết thảy bọn họ?”
Tin. Hai người trong lòng thầm oán: Cái tên hỗn đản vô lương tâm này.
“Đi thôi.” Mỗi tay nắm một người, nam tử cũng không thèm nhìn mấy người ở bên phía tửu lâu đối diện mà lập tức xoay lưng bước đi.
Không dám tiếp tục phản kháng, hai người bị người nam nhân kia lôi đi, đầu vẫn ngoảnh ra phía sau.
“Muốn gặp như thế thì để ta trói bọn họ lại cho các ngươi gặp!”
“Không, đủ rồi.”
Lau mắt, hai người nghiến răng nghiến lợi ở sau lưng người nam nhân kia, vì sao bọn họ có mắt mà lại không tròng như vậy? Coi trọng một tên nam nhân vô liêm sỉ như thế?
“Mắng thầm ta cái gì đó? Đừng tưởng là ta không nghe thấy?”
“Ai dám a.”
Nắm chặt tay của người nam nhân kia, hai người ở trong lòng thầm nở nụ cười, bọn nhỏ sống rất khá, bọn họ có thể an tâm.
Một chiếc xe ngựa xoàng xĩnh chạy về hướng cửa thành, không ai biết bọn họ đã đến cũng không ai biết bọn họ rời đi từ khi nào. Trên xe, một người hỏi, “Tần, chúng ta đi đâu?”
“Phiêu bạt thiên nhai.”
“Không tệ.” Người còn lại gật đầu, thuận tiện thở ra một hơi tiếc nuối và hạnh phúc tràn ngập cõi lòng.
……………
P/S: ^^ rốt cục ta cũng đã hoàn a. Bắn pháo bông. Cám ơn mọi người luôn ủng hộ vợ chồng Ngang-Tần và động viên ta trong quãng thời gian rất dài.
Ta tiếp tục những dự án tiếp theo :>