Trầm Nịch

chương 92

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước khi Tần Ca điều trị thân mình thì đã chuẩn bị chu đáo. Mùng sáu tuy rằng đã có phong phanh truyền ra ngoài nhưng bởi vì vẫn chưa khai triều nên chưa có động tĩnh gì. Mùng bảy khai triều, Lâm Giáp ở trên triều đọc thánh chỉ của Hoàng Thượng [do Lâm Giáp lén chuẩn bị]: Thánh Thượng mang bệnh nhẹ, cần phải điều dưỡng cẩn thận, lệnh cho Thái sư Lâm Giáp chấp chưởng Nội Các, xử lý triều chính. Thống lĩnh triều đình Khổng Tắc Huy chấp chưởng an nguy trong cung, thủ bị quan kinh thành Quan Độ bảo vệ an bình của kinh thành. Trước khi long thể của Hoàng Thượng bình phục, kẻ nào nhân cơ hội làm loạn thì ấn theo tội mưu phản mà xử, Thái sư không cần thượng tấu, trực tiếp trừng phạt.

Thánh chỉ vừa được ban ra thì quan viên đều ngửi được mùi vị khác nhau. Nếu Hoàng Thượng chỉ bệnh nhẹ thì cần gì phải hạ thánh chỉ như vậy? Điều này chứng tỏ thân thể của Hoàng Thượng có vấn đề nghiêm trọng, nhưng rốt cục Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì?

Lập tức có quan viên đưa ra dị nghị, Lâm Giáp lập tức lấy tội danh nhiễu loạn triều đình để bãi chức mấy tên quan dị nghị chuyện này. Trên tay của Lâm Giáp không chỉ có thánh chỉ mà còn có Thượng Phương bảo kiếm do Hoàng Thượng ban cho, ai dám xằng bậy sẽ bị khảm đầu ngay lập tức. Gần bốn vạn thị vệ ở trong cung do Khổng Tắc Huy chấp chưởng, thống lĩnh quân thị vệ kinh thành Quan Độ lại là tri kỉ của Ngũ Tử Ngang, cho nên đám triều thần trên tay không có binh quyền chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận thánh chỉ sau khi Lâm Giáp ra uy.

Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ thì Lâm Giáp mới dần dần rời khỏi triều đình, chuyên tâm vào học vấn, nhưng uy nghi của hắn vẫn còn. Hiện tại hắn có thánh chỉ lại có Thượng Phương bảo kiếm, có hắn ra mặt thì ngay cả Nội Các cũng không dám làm gì hắn. Chỉ trong một ngày Lâm Giáp đã khống chế triều đình. Sáng sớm từ Cẩm Đà Tự chạy về, Khổng Tắc Huy cùng Phó thống lĩnh Lý Thao phái thị vệ bao vây Nhân Tâm Đường, không cho bất luận kẻ nào đến gần. Kinh Thành cũng được cai quản nghiêm ngặt, kiểm tra chặt chẽ dân chúng ra vào thành, trời vừa tối thì xe ngựa không được đi lại, dám can đảm ở bên ngoài gây rối thì không cần hỏi lý do mà cứ lập tức bắt vào đại lao. Dân chúng trong kinh và người trong hoàng cung đều nơm nớp lo sợ, một chút vô ý nho nhỏ diễn ra ngay thời kỳ mẫn cảm như vậy đều có thể dẫn đến họa sát thân.

Trong hoàng cung, Ôn Quế quỳ gối bên giường Hoàng Thượng, vừa khóc vừa lau thân mình cho Hoàng Thượng. Bị triệu hồi khẩn cấp, hắn căn bản không thể tưởng tượng là khi về đến hoàng cung thì lại nhìn thấy Hoàng Thượng sinh tử chưa biết. Nếu không phải có Diêm Nhật và Khổng Tắc Huy ở đây thì hắn có lẽ đã suy sụp. Nghĩ đến thân phận của mình, nghĩ đến Hoàng Thượng, Ôn Quế miễn cưỡng lấy thân phận Tổng quản an bài cung nhân, sau đó mới ở lại trong Nhân Tâm Đường không chịu bước ra. Hắn kiên cường là vì Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng mất thì hắn phải làm sao.

“Khổng thống lĩnh.” Ngoài phòng truyền đến giọng nói của Dung Khâu, Ôn Quế đi nhìn về hướng bình phong, chỉ thấy một người vội vàng đi đến, vừa nhìn thấy người nọ, Ôn Quế càng liên tục rơi lệ.

Dưới cằm của Khổng Tắc Huy mọc đầy râu, sắc mặt trầm trọng mà đi đến bên giường rồi cất tiếng hỏi, “Tình hình của Hoàng Thượng như thế nào?”

Ôn Quế kiềm nén tiếng khóc, hắn lắc đầu nói trong nghẹn ngào, “Vẫn như vậy, sốt rất cao, không chịu lùi….Dung thái y cho Hoàng Thượng uống thuốc nhưng không có gì khởi sắc, Dung thái y nói Hoàng Thượng phải tự mình chống đỡ….”

Tâm tư của Khổng Tắc Huy thẳng tắp hạ xuống, hắn vỗ về Ôn Quế, “Vẫn chưa tìm được người hạ độc, ngươi phải chịu đựng. Ngươi là Tổng quản, không thể giấu mặt ở nơi này quá lâu. Đem chuyện ở đây giao cho Diêm Nhật, ngươi ra ngoài trấn an cung nhân, để cho bọn họ biết Hoàng Thượng vẫn vô sự.”

Nuốt xuống nước mắt, Ôn Quế lau khô mắt rồi đứng lên, “Ta đi rửa mặt, chờ đến khi mắt không còn sưng thì lập tức ra ngoài.”

“Ân.” Lại siết chặt bả vai của Ôn Quế để khích lệ hắn, Khổng Tắc Huy nói, “Hoàng Thượng sẽ chịu đựng được, hắn sẽ không làm cho Vương gia đau lòng. Ta đi đây.”

“Ân.”

Khổng Tắc Huy lại nhìn Hoàng Thượng, hắn mím chặt môi sau đó liền ly khai. Ôn Quế vội vàng lau nước mắt, đến bên chậu nước vừa giặt sạch khăn vừa lau mặt rồi mới gọi Diêm Nhật để thương lượng.

Trong hôn mê, Tần Ca mơ hồ nghe được tiếng khóc nức nở của Ôn Quế, nghe được ngữ thanh trầm trọng của Khổng Tắc Huy, tiếng rống giận của Thái sư, nhưng chỉ là thấp thoáng. Nóng, vô cùng nóng, nhưng lúc này cơn đau đớn trong người so với lúc trước mà nói thì vẫn có thể nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được. Hắn không lo lắng triều chính sẽ xảy ra chuyện gì, có Thái sư, có Khổng Tắc Huy, có Diêm La Điện thì Đại Đông sẽ bình an vô sự.

Trong lòng an tâm, Tần Ca lại lâm vào hôn mê, trước khi hôn mê, ý niệm duy nhất ở trong đầu của hắn chính là: Hắn nhất định phải tiếp tục kiên trì, nhất định!

Bảy ngày sau, ôm bài vị của Phụ Vương trở về, sau khi thái tử Hà Hoan đến Nhân Tâm Đường thỉnh an Hoàng đế ca ca thì cũng không thấy đi ra. Vì sợ hắn giữ không được bí mật nên Ôn Quế giữ hắn lại trong Nhân Tâm Đường, bất quá không cần Ôn Quế lên tiếng thì Hà Hoan cũng sẽ không rời xa Nhân Tâm Đường nửa bước. Vừa mới mất Phụ Vương, Hà Hoan sợ Hoàng đế ca ca cũng rời bỏ hắn, đôi mắt vừa mới bớt sưng không được bao lâu lại trở nên sưng húp như hai trái đào.

……….

Mãi cho đến hai mươi tháng giêng mà Tần Ca vẫn chưa lộ diện, lòng người trong triều hoảng sợ, sợ Hoàng Thượng lâm trọng bệnh. Hoàng Thượng chưa có con nối dõi, cũng chưa lập người kế thừa ngôi vị, ngộ nhỡ Hoàng Thượng xảy ra bất trắc thì Đại Đông nhất định sẽ lâm vào hỗn loạn. Tiếu Thọ dẫn đầu những người bên phe của Lương Vương thỉnh Lâm Giáp cấp tốc triệu Lương Vương quay về trụ trì đại cục; trong khi các trọng thần trong Nội Các như Khấu Dư dẫn đầu phe chống lại Lương Vương thì yêu cầu thừa dịp Lương Vương không ở trong kinh thành, tước bỏ Vương vị của hắn, khống chế người nhà của hắn rồi thu hồi binh quyền; Còn lại một vài người như Trần Hí Ngôn ở phe trung lập thì im lặng không lên tiếng, chờ Lâm Giáp định đoạt.

Thậm chí còn có người dâng tấu chương thỉnh triệu hồi An Lăng Vương Tần Úy Thần quay trở về kinh thành, đương nhiên người dâng lên tấu chương này lập tức bị Lâm Giáp tháo xuống mũ ô sa, xem như bắn tiếng đe dọa, làm loạn triều đình sẽ bị đắc tội. Thời điểm mẫn cảm này muốn An Lăng Vương bị lưu đày quay trở về thì càng dẫn đến bất an. Chiêu này của Lâm Giáp chấn động bá quan, lão Thái sư không phải xem Thượng Phương bảo kiếm là một vật để trưng bày.

Trong lúc nhất thời cả triều đình đều hỗn loạn, Liễu gia và Ngũ gia cũng hỗn loạn, Lâm Giáp có tiếng là không thích Ngũ Tử Ngang. Hiện tại không thấy Hoàng Thượng, Lâm Giáp nắm quyền, chỉ cần hắn hạ lênh thì mạng của Ngũ gia sẽ không thể bảo đảm. Nhưng vượt ngoài dự kiến của mọi người, Lâm Giáp lại răn dạy những người phản pháo Lương Vương, nói bọn họ không nên tồn tại tư dục ở sau lưng. Lương Vương xuất chinh là vì thiên hạ của Đại Đông, há có thể vì tư dục cá nhân mà bất nghĩa với Hoàng Thượng, không bận tâm đến an nguy của Đại Đông.

Lâm Giáp ra lệnh cho Khổng Tắc Huy điều ba trăm thị vệ canh giữ Lương Vương phủ đề phòng ngừa có người lợi dụng thời cơ làm loạn. Hành động liên tiếp của hắn làm cho người ta không dám tùy tiện lỗ mãng, mặt ngoài của triều đình của dần dần trở nên bình tĩnh.

Mà lúc này Ngũ Tử Ngang thống lĩnh đại quân xuất chinh lại không hề hay biết kinh thành đã xảy ra đại sự. Vì không muốn ảnh hưởng đến hắn nên Ôn Quế và Khổng Tắc Huy lựa chọn giấu diếm chuyện này; Lâm Giáp cũng không phái người nói cho hắn biết, nhưng lại hạ lệnh không cho gia nhân của Ngũ gia và Liễu gia để cho Ngũ Tử Ngang biết chuyện. Hiểu rõ trước khi đại quân xuất chinh thì không thể làm rối loạn tâm tư của thống soái cho nên không ai viết thư báo cho hắn.

………

“Hoàng đế ca ca……Hoàng đế ca ca….”

Nằm úp bên giường của Tần Ca, Hà Hoan không thể ngừng khóc, Ôn Quế khuyên bảo thế nào cũng vô dụng. Bất quá hắn cũng không thể ngừng khóc, gần một tháng qua Tần Ca vẫn lâm vào hôn mê. Nhiệt độ có hạ xuống một chút nhưng thân mình của Tần Ca vẫn rất nóng. Dung Niệm và Dung Khâu dùng hết biện pháp cũng không thành công, thân mình của Hoàng Thượng rắc rối hơn so với bọn họ dự đoán rất nhiều. Phương thuốc điều trị kia cùng với thể chất của Tần Ca có thể nói là hai thái cực hoàn toàn tương phản, cho nên tình trạng thân thể của Tần Ca mới nghiêm trọng như thế.

Dung Khâu bưng chén dược bổ thân đi đến, Hà Hoan lập tức thối lui sang một bên. Ôn Quế với cặp mắt sưng húp nâng Hoàng Thượng ngồi dậy, Thân Mộc nhẹ nhàng mở miệng của Hoàng Thương ra, Dung Khâu đút từng thìa một vào miệng của Hoàng Thượng. Ôn Quế dùng khăn lau đi nước thuốc chảy xuống ở khóe miệng của Hoàng Thượng, mỗi lần lau thì nước mắt của hắn lại nhiễu xuống vài giọt.

Mỗi ngày Lâm Giáp cùng Khổng Tắc Huy đều đến Nhân Tâm Đường vài lần, mỗi lần đều mang theo sắc mặt trầm trọng mà rời đi. Nhưng vừa ly khai Nhân Tâm Đường thì bọn họ sẽ giả vờ như vô sự. Ôn Quế không chỉ một lần muốn viết thư cho Vương gia, nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Lúc này mà báo cho Vương gia thì chỉ càn làm cho Hoàng Thượng thêm lo lắng.

Thật vất vả mới đút cho Hoàng Thượng xong chén dược, sau khi tiến cung từ mùng năm thì vẫn chưa rời khỏi hoàng cung, lúc này Dung Khâu liền đi ra ngoài tiếp tục phối dược. Nhiệt độ trên người của Tần Ca vẫn chưa hạ xuống, nếu càng kéo dài thì tình hình sẽ càng nguy hiểm. Bởi vì Dung gia phụ tử nói là Hoàng Thượng trúng độc nên Khổng Tắc Huy và Ôn Quế âm thầm điều tra người khả nghi ở trong cung, quả thật điều tra ra vài người có tâm tư bất chính.

Không khí trong cung và triều đình đều rất khẩn trương, mùng bảy tháng hai, Tần Ca hôn mê suốt một tháng trời rốt cục cũng tỉnh lại. Chẳng qua hắn rất suy yếu, vẫn hơi sốt như cũ, xoay người cũng rất khó khăn, nhưng mọi người rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện đầu tiên mà Tần Ca thi hành sau khi tỉnh lại là hạ chỉ: Trong lúc thân mình của trẫm không khỏe, kẻ nào nhân cơ hội làm loạn, xâm chữ lên mặt rồi đem đi lưu đày; nếu nghiêm trọng hơn, trảm ngay lập tức!

Không thể tự viết thủ dụ, Tần Ca phải nhờ Lâm Giáp cầm tay chậm rãi viết từng chữ một. Sau đó Lâm Giáp mới nhịn xuống nước mắt đã ẩm ướt nơi khóe mi rồi mang thủ dụ của Hoàng Thượng lâm triều. Lần Này Tần Ca muốn cho những người đó hiểu rõ, chỉ cần hắn chưa chết thì Đại Đông vẫn là của hắn, các ngươi đừng hòng xằng bậy!

Hoàng đế tự tay viết thủ dụ, triều đình lập tức trở nên yên tĩnh. Những kẻ từng gây sự phản pháo Lương Vương sau khi bị Lâm Giáp trừng trị, đồng thời lúc này Hoàng Thượng đã tỉnh lại khiến cho bọn họ cũng không thể không quay về nề nếp. Phe trung lập sau khi tiếp nhận thủ dụ thì lập tức chuyển thành phe ủng hộ Lương Vương, phe phản pháo Lương Vương lại thế đan lực bạc. Sau khi Ngũ Tử Ngang rời khỏi kinh thành, triều đình bởi vì Tần Catrúng độc mà rõ ràng xảy ra biến hóa. (thế đan lực bạc = yếu thế)

————-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio