Đêm hôm đó lúc Lộ Thịnh Minh đi, mưa vẫn tí tách rơi bên ngoài, mang theo cả tuyết.
Lộ Nam Tâm không có đi ra ngoài, đứng thừ người ra ở bên cửa sổ hồi lâu.
Bộ dáng trầm mặc an tĩnh, ánh mắt buông thỏng, lông mi khẽ run. Một chút biểu cảm cũng không có.
Cố Trầm Quang đến gần, nhìn thấy móng tay cô xiết chặt đến trắng bệch, nhíu mày, lần đầu tiên không biết mở miệng như thế nào.
Lộ Nam Tâm nghe thấy tiếng bước chân của anh, ánh mắt vẫn thẳng tấp nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt không biểu hiện gì, nhẹ nhàng mở miệng: “Lúc mẹ nói muốn đưa Nam Nam đi, Nam Nam không muốn, khóc ròng một ngày, ôm bà mà khóc cầu xin. Nam Nam hỏi mẹ tại sao, tại sao không quan tâm Nam Nam…..”
Cố Trầm Quang yên lặng lắng nghe, nghiêng mặt, nhìn về phía cô, khẽ nhấp môi.
Lộ Nam Tâm thu lại ánh mắt, bên trong có ánh sáng gì đó trong suốt, “Bà nói, bởi vì mẹ yêu cha con, nên mẹ không thể để cho cha sống không được tốt.”
"Nam Nam vẫn không hiểu. Rốt cuộc là yêu nhiều như thế nào mới có thể góp cả cuộc đời của mình vào cũng không đủ. Đến cuối cùng, ngay cả Nam Nam cũng chấp tay đưa đi…..” Lộ Nam Tâm xoay mặt nhìn về phía Cố Trầm Quang, trong ánh mắt tia bi thương so với nước mắt còn nhiều hơn không chút kiêng kỵ bị phá vỡ, sụp đổ……
Cô nói: “Cho đến bây giờ Nam Nam vẫn không hiểu....."
Cố Trầm Quang giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt ràn rục không thể giữ lại được của cô, ánh mắt thương tiếc. Sau đó anh ôm cô vào trong ngực, thật chặt, tư thế mang theo một loại an ủi, dựa vào, không thể dao động.
Anh mở miệng, giọng nói vẫn trầm tĩnh như ngày thường, ánh mắt kiêng quyết, nhìn về phía trước, một tay lại cẩn thận đặt ở sau ót cô, “Chú không biết.”
Lộ Nam Tâm không lên tiếng, hồi lâu, mặt chôn sâu ở trong ngực anh, khóc không ra tiếng.
————
Đêm , hai người mang tấm thớt ra ngoài phòng khách, vừa xem tiết mục cuối năm vừa làm sủi cảo.
Trên TV một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng cười chúc phúc không ngừng, tràn ngập ở trong phòng, hai người cũng có vẻ đặc biệt náo nhiệt.
Lộ Nam Tâm lén lút bỏ vào miệng nếm một miếng, lập tức nhíu chặt mày, khuôn mặt đau khổ nhìn về phía Cố Trầm Quang, ghét bỏ: “Mặn.”
Cố Trầm Quang nghiêng người nhìn cô một cái, “Vậy à.”
Lộ Nam Tâm ngừng phê bình, đàng hoàng cúi đầu tạo dáng đường viền hoa bánh sủi cảo.
:, chính thức bắt đầu dùng cơm tối. Cố Trầm Quang tự mình xuống bếp, chuẩn bị một bàn đầy thức ăn. Nhiều lúc ở loại chuyện như vậy, anh vô cùng chú trọng, bất kể nhiều người hay ít người, thân đang ở chỗ nào, nên có thì nửa phần cũng không thể thiếu.
Hai người ngồi đối diện, yên lặng ăn cơm. Ăn được một nửa, Lộ Nam Tâm lại đột nhiên giương mắt, đôi mắt đỏ ửng cực kỳ thê thảm.
Cô nhìn anh nói: “Thật xin lỗi….. Chú Tiểu Cố, năm mới lại bắt chú cùng Nam Nam trải qua như vậy.”
Cố Trầm Quang than thở, vươn tay gấp cho cô một cái đùi gà, giọng nói mang theo nụ cười ấm áp. “Như vầy thì làm sao? Có TV, có sủi cảo, có người thân. So với một mình chú ở Mỹ thì còn tốt hơn không biết bao nhiêu.” Anh khẽ thở dài, sờ đầu cô gái nhỏ. “Trẻ con suy nghĩ nhiều như vậy sẽ không cao.”
Lộ Nam Tâm sửng sốt: “…….. Người thân?”
Cố Trầm Quang thu tay lại, ánh mắt nhìn thẳng cô, nhàn nhạt mỉm cười, không trốn không tránh, lập lại: “Người thân. Nam Nam là người thân của chú.”
Nói xong chậm rãi ung dung liếc cô một cái: "Lễ mừng năm mới không cho khóc, không may mắn."
Lộ Nam Tâm hít hít lỗ mũi, nói thầm: “Chú Tiểu Cố như thế nào lại mê tín như vậy....."
Cố Trầm Quang mỉm cười: "Thà tin là có, không thể tin là không."
Thật ra thì nơi nào thành mê tín rồi, chỉ là quá lo lắng cho nên trông gà hóa cuốc, mọi chuyện đều phòng bị, rất sợ sẽ có một tia bất hạnh lại phủ xuống trên người của cô.
Dùng bút đỏ liên tiếp viết xuống tên của cô cũng không bỏ được.
......
Buổi sáng ngày thứ ba sau năm mới Cố Trầm Quang liền rời đi. Giáo sư cho nghỉ hạn cuối là mùng mười, Dịch Sở quy định ít nhất phải thu xếp một ít thời gian về cùng với bà.
Sáng sớm Lộ Nam Tâm đã tỉnh, đưa anh tới cửa, Cố Trầm Quang lại không để cô đi ra ngoài.
Tạm biệt rất đơn giản, chỉ le que mấy câu.
Cố Trầm Quang ôm cô vào lòng, thấp giọng dặn dò: “Được rồi, một mình phải cẩn thận…… phải kiên cường.”
Lộ Nam Tâm nói: “Dạ."
Cố Trầm Quang buông lỏng tay, đưa cho cô một chiếc điện thoại di động. “Lễ mừng năm mới. Bên trong có số điện thoại của chú, có chuyện gì phải gọi điện thoại cho chú.”
Lộ Nam Tâm tiếp tục gật đầu: “Dạ.”
Cố Trầm Quang “ừ” một tiếng, nhấc vali hành lý lên. Trước khi đi, vẻ mặt vui vẻ đột nhiên tỉnh bơ nói: “Chú đi, tiểu bảo bối.”
Không đợi Lộ Nam Tâm trả lời, liền xoay người rời đi.
Người đứng ở cửa, nghe âm thanh thang máy đến rồi đi, thẳng tấp nhìn khoảng không trống rỗng trước cửa. Hồi lâu, cuối cùng rơi nước mắt. “…….. Không muốn.”
————
Lại thêm năm trôi qua, Lộ Nam Tâm vẫn nhớ lời Cố Trầm Quang. Độc lập, kiên cường, không khóc thêm lần nào nữa.
Dù là buổi tối tháng hàng năm, thời điểm tiễn Lộ Thịnh Minh, hoặc là một mình vùi ở ký túc xá ăn cơm hộp ngây ngốc xem tiết mục cuối năm, cô cũng không có khóc.
Hàng năm, Chu Tần sẽ lén chạy tới thăm cô vài lân. Lần đầu tiên cậu đến, sắc mặt phức tạp nhìn cô chầm chầm hồi lâu.
Lộ Nam Tâm không khỏi sờ mình mặt: "...... Sao vậy?"
Thiếu niên cau mày, ánh mắt trong suốt như nước, giọng nói chần chờ khó xử: "Lộ Nam Tâm…… Tại sao bạn lại mang họ Lộ chứ? Nếu bạn không phải họ Lộ thì tốt rồi.”
Lộ Nam tâm ngẩn ra, say đó nhàn nhạt nở nụ cười, giọng rất nhẹ. “….. Mình cũng hy vọng vậy.”
Năm , Cố Trầm Quang lấy được học vị trở về nước, mang theo một bức thư giới thiệu tràn đầy nhiệt tình của một vị giáo sư nổi tiếng thế giới.
Lại không có nửa phần do dự, đặt bức thư giới thiệu có thể ngang ngược hống hách trong giới luật pháp nhét ở đáy rương. Bản thân lại đi mở công ty, tất cả bắt đầu lại từ đầu.
Thân là con trai duy nhất của nhà họ Cố, tự nhiên có không ít cổ phần công ty được ba cố tặng làm lễ thành nhân lúc sinh nhật tuổi. Hàng năm, cổ phần nhà họ Cố có huê hồng, đủ để anh làm bất luận công việc gì.
Trung tuần tháng sau khi về nước Cố Trầm Quang lập tức bắt tay vào chuẩn bị thành lập công ty. Từ công chứng đến chiêu binh mãi mã, bận rộn đến mức không phân biệt được ngày đêm, chân không chạm đất. Trong suốt một tháng, không đến giờ sáng là chưa đi ngủ.
Dịch Sở thấy thế đau lòng, khuyên anh không cần vất vả như vậy. Nói rằng có tài sản nhà họ Cố chống cho anh, cũng không phải không đủ.
Cố Trầm Quang nhắm mắt nghỉ ngơi, cười nói: “Mẹ, con không thể vĩnh viễn dựa vào nhà họ Cố.” Cố Trầm Quang mở mắt ra, dù cực kỳ mệt mỏi nhưng giọng vẫn trầm tĩnh lắng đọng. “Con hy vọng sau này người khác nhắc tới con, là bởi vì con là Cố Trầm Quang mà không phải là con trai hoặc là em trai của ai.”
Anh là Cố Trầm Quang, có kiêu ngạo của riêng bản thân không thể xóa nhòa. Nào sợ bên trong mang dòng máu nhà họ Cố, nhưng cũng có thể có được sự tin tưởng thuộc về riêng Cố Trầm Quang.
Đầu tháng , mọi chuyện gần như toàn bộ đã được quyết định, thậm chí bởi vì Cố Trầm Quang từng tại Mỹ cãi thắng một vụ án, ngay cả khi công ty mới đưa vào hoạt động cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Cố Trầm Quang ngồi trong phòng làm việc, giữa lông mày hiện lên mệt mỏi rõ ràng, trên mặt lại treo vẻ nhẹ nhõm vui vẻ.
Lúc này liền đón cô gái nhỏ trở về, không sợ nhà họ Lộ không có chỗ nào cô, anh cũng có thể cho cô một mái nhà rồi.
Cố Trầm Quang ngựa không ngừng vó đặt vé máy bay đến Tứ Xuyên vào ngày thứ ba, giữa lại một ngày để bản thân ngủ một giấc thật tốt. Liên tục một tháng tinh thần cùng thể xác đồng thời chịu căng thẳng cùng mệt nhọc, thân thể của anh đã đến gần cực hạn.
Giao công ty cho trợ thủ, Cố Trầm Quang thu dọn đồ về nhà, ngay cả cơm tối cũng không có sức ăn, trực tiếp đâm đầu vào trên giường, dính vào gối đầu liền ngủ mất.
Một giấc ngủ ngủ đến trời đất mịt mù, đến buổi tối ngày hôm sau mới tỉnh.
Cố Trầm Quang ngồi dậy, thừ người trên giường vài giây, anh mới phát giác có chút đói bụng.
Vì vậy Cố Trầm Quang xuống giường, tiện tay mở TV lên, đi tới phòng bếp bắt đầu nấu nước. Mới vừa cho nước vào ấm, chưa kịp sôi, anh cầm lấy cái ly chờ nước sôi, không có việc gì liền lóng tay nghe tin tức truyền ra từ TC.
Yên lặng, mấy từ rõ ràng truyền vào trong đầu anh. Trong nháy mắt Cố Trầm Quang thay đổi sắc mặt, ánh mắt trợn to, ngay cả trái tim cũng giống như ngừng đập một nhịp. Anh xoay người, không thể tin chạy về phía phòng khách.
Thi thể người chết, mặt đất bị cắt thành nửa đoạn, vãi đầy mặt đất.
Cố Trầm Quang đứng trong phòng khách, giọng nói đau buồn của người chủ trì trên TV không ngừng quanh quẩn bên tai. Anh nhìn thoáng qua một bức ảnh, chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng. Từ buồng tim bắt đầu, từ trong ra ngoài, run lẩy bẩy, lạnh đến không còn tri giác.
Chỉ có mắt đột nhiên nóng lên.
—— Buổi chiều giờ phút giây ngày tháng , Tứ Xuyên xảy ra một vụ động đất cấp , độ chấn động lên đến độ. Số người chết hiện đang không ngừng tăng lên.
...... Vậy cô gái nhỏ của anh thì sao?
Có thoát ra được không? Hay là vẫn bị đè dưới đống đất đá đen tối lạnh như băng? Bị dọa sợ đến mức cuộn người thành một đoàn?
Có khóc không?
Hoặc là......
Cố Trầm Quang không dám nghĩ tiếp.
Lần đầu tiên có cảm giác số mạng trêu người. Chỉ kém một ngày, ngày mai, ngày mai anh sẽ đưa cô về nhà. Chỉ kém một ngày.
Lần đầu tiên Cố Trầm Quang không khống chế được tâm tình kích động của bản thân. Anh nắm chặt hai quả đấm, móng tay bị xiết chặt đến mức trắng bệch.
Anh chợt xoay người, cầm điện thoại di động lên, xông ra ngoài cửa.