Đèn đường nhàn nhạt tản ra màu sắc ấm áp, trong đêm tối có vẻ phá lệ ôn hòa.
Cố Trầm Quang nhìn bóng đêm bên ngoài, lại nhìn cô gái nhỏ bên cạnh mình, suy nghĩ một chút, dắt tay cô cầm trong lòng bàn tay.
“Sợ tối sao?”
Lộ Nam Tâm ngẩng đầu lên, một đôi mắt to trong suốt lấp lánh rực rỡ trong đêm tối, nhìn lên Cố Trầm Quang trước mặt, lắc đầu một cái, dứa khoát nói: “Không sợ.”
Lúc trước khi cô còn ở nhà, thường cùng bạn ra ngoài chơi, có lúc đến rất khuya, đều tự mình chạy trên con đường mòn trước cửa nhà. Đường rất dài rất đen, cũng không có đèn, đã thành thói quen.
Cố Trầm Quang khẽ cười, “Ừ, đi thôi.” Nhẹ nhàng dắt tay cô. Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn đi theo, xoạch xoạch đi sau lưng anh.
Cố Trầm Qaung một tay dắt cô gái nhỏ sau lưng, áo khoác ngoài màu đen, sợi tóc đen mềm nhuyễn bị gió đêm thổi tung, che một nửa đôi mắt sáng như sao. Một thân đẹp trai tao nhã, nắm tay cô gái nhỏ bước đi, chậm rãi lay động trong làn gió đêm mát lạnh mùa xuân.
Mà giờ khắc này Lộ Nam Tâm cảm giác…… Chân chú Tiểu Cố thật là dài….. Thật là dài…. Cô một đường chạy chậm, cũng muốn theo không kịp!
Hiển nhiên rất nhanh Cố Trầm Quang cũng phát hiện vấn đề này. Bởi vì tiếng bước chân xoạch xoạch sau lưng tần số rõ ràng rất cao...... Bất đắc dĩ dừng lại.
Anh nghiêng người, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bên cạnh rõ ràng không hiểu vì sao anh tự nhiên lại dừng lại, đối diện khuôn mặt ngây ngô đáng yêu: “......”
Lộ Nam Tâm:“......”
Nhìn thẳng vào mắt hai giây, Cố Trầm Quang bật cười, ngồi xổm xuống, giọng nói dịu dàng hỏi Lộ Nam Tâm. “Có phải không theo kịp hay không?”
A...... Lộ Nam Tâm nhìn vào ánh mắt mang theo mỉm cười của Cố Trầm Quang, thành thật gật đầu.
Chân chú quá dài, con theo không kịp......
Cố Trầm Quang tự nhiên ôm lấy Lộ Nam Tâm, một tay vòng ở đầu gối của cô, nhẹ nhàng đ´ng dậy. “Vòng cánh tay đến trên cổ chú Tiểu Cố!”
Lộ Nam Tâm vẫn còn mơ hồ, nghe vậy ngoan ngoãn xoay người ôm cổ Cố Trầm Quang, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong cổ anh.
Dáng dấp Lộ Nam Tâm nhỏ hơn so với đứa nhỏ cùng tuổi. Khung xương cũng nhỏ, vì vậy Cố Trầm Quang ôm cũng không cần bao nhiêu sức. Ngược lại cô lo lắng bản thân quá nặng, chú Tiểu Cố ôm một đường sẽ mỏi tay, không ngừng nhỏ giọng nói bên tai anh: “Chú Tiểu Cố, con quá nặng…. Nếu không chú cho con xuống tự đi đi, tự con có thể đi…….”
Cố Trầm Quang không ngừng bước chân. “Đã khuya lắm rồi, Nam Nam đi chậm, sẽ về nhà muộn, người trong nhà sẽ lo lắng.”
Nói xong lập tức biết không đúng, nhà cô......
Cô gái nhỏ không lên tiếng, Cố Trầm Quang cố gắng quan sát vẻ mặt của cô, nhưng đầu nhỏ của cô nằm ở trên lưng của anh, anh quay đầy lại nhìn thấy chẳng qua là lông mi của cô gái nhỏ run lên một cái. Hồi lâu, anh mới nghe cô gái nhỏ nằm sấp ở trong ngực mình nhẹ nhàng “Dạ.” một tiếng.
Rất nhanh biến mất ở trong bóng đêm.
Cái loại cảm giác không giải thích được buổi chiều trong nháy mắt lại ập đến.
Đối với cô gái nhỏ trong ngực, mặc dù chỉ chung đụng hai ngày, Cố Trầm Quang lại thật sự có chút thương tiếc. Gia cảnh đặc biệt, còn nhỏ tuổi liền bị ép buộc rời đi địa phương mình sống từ nhỏ đến lớn, rời đi mẹ, một mình đến sống trong một gia đình chưa nghe bao giờ, lấy thân phận lúng túng tồn tại.
Mới vừa tuổi, liền bị ép buộc đối diện hiện thực, còn lại là hỗn tạp u ám. Hơn nữa cô gái nhỏ này rất nhạy cảm, lại thấu hiểu. Thật ra cái gì cũng biết, cũng dễ dàng bị tổn thương hơn.
Nhưng cô vẫn như cũ bình thản, rất dịu dàng, tràn đầy ý tốt đối với thế giới.
Cỡ nào đáng quý.
Cố Trầm Quang không tự chủ thả chậm bước chân, muốn chậm một chút mới đưa cô trở về căn nhà kia. Với Lộ Nam Tâm mà nói, căn nhà đèn đuốc sáng choang kia, cũng không bằng gió đêm xuân ấm áp giờ phút này.
Cuối cùng vẫn ôm người đến cửa nhà, Cố Trầm Quang nhẹ nhàng để Lộ Nam Tâm xuống. Lộ Nam Tâm ngước đầu nhìn anh. “Cám ơn chú Tiểu Cố.”
Cố Trầm Quang gật đầu một cái, “Nam Nam vào nhà đi, chú Tiểu Cố nhìn Nam Nam đi vào.”
Lộ Nam Tâm đáp lại, quay đầu, nhón chân lên, thuần thục đè lên chuông cửa.
Chân mày Cố Trầm quang khẽ nhíu một cái.
Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, ngay sau đó là “két” một tiếng, khóa cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên mặc quần áo ở nhà cười nhô đầu ra.
Mắt Lộ Nam Tâm chợt sáng, ngước đầu nhỏ, thanh thúy gọi một tiếng: “Ba!”
Lộ Thanh Minh cười, sờ sờ đầu con gái, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Trầm Quang, hơi có chút ngoài ý muốn, ngay sau đó quen thuộc hỏi anh: “Trầm Quang ở nhà hả?”
Cố Trầm Quang gật đầu một cái, “Anh Lộ.”
Lộ Thanh Minh nghiêng người, vỗ vỗ Lộ Nam Tâm ý bảo cô đi vào trước. “Con vào nhà trước đi, ba cùng chú Tiểu Cố nói hai câu. Chào tạm biệt chú Tiểu Cố đi!”
Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn gật đầu, xoay người nhìn Cố Trầm Quang phất phất tay nhỏ bé, “Chú Tiểu Cố, hẹn gặp lại.”
Cố Trầm Quang cười: “Ừ, hẹn gặp lại.”
Lộ Thanh Minh vỗ vỗ bả vai Cố Trầm Quang: “Đi vào ngồi một chút?”
Cố Trầm Quang lắc đầu, lễ phép từ chối. “Không được, khuya lắm rồi, cũng không nên quấy rầy chị dâu.”
“A...... Cũng tốt. Đúng rồi, anh nghe nói đại học em đăng ký đã nhận rồi? Đi Mỹ?”
“Ừ, tháng năm nay đi.”
......
Giọng nói từ ngoài cửa truyền đến, bước chân Lộ Nam Tâm hơi dừng lại, lắng nghe, đến khi không có ai nói cái gì nữa. Cô mới rũ mắt xuống, cất bước lên lầu.
Trong vòng hơn một tháng sau, xế chiều mỗi này Lộ Nam Tâm đều sẽ chạy đi tìm Cố Trầm quang. Cố Trầm Quang cũng vui vẻ mang theo cô gái nhỏ mềm nhũn đáng yêu, làm chuyện gì cũng rất thú vị.
Hôm nay Lộ Nam Tâm tới, Cố Trầm Quang đang luyện chữ.
Ngày xuân, sau giữa trưa, ánh mặt trời lười nhác, nhẹ nhàng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ, dừng ở trên đầu ngón tay trắng nõn cầm bút. Ở trên giấy Tuyên Thành nhuộm ra một vòng ánh sáng màu vàng ấm.
Mà thiếu niên ngồi cầm bút trước bàn đọc sách, dáng người thẳng tắp, mặt mũi tuấn tú, ánh mắt buông xuống, chăm chú nhìn màu mực trên giấy mỏng. Cổ tay nhẹ di chuyển, tùy bút mà viết, đảo mắt một cái tùy ý tiêu sái rơi xuống trang giấy.
Trật tự mà thành kính.
Lộ Nam Tâm nhẹ nhàng đến gần, đứng thẳng bên cạnh Cố Trầm Quang, tò mò nhìn chữ viết nhuộm màu rám nắng trên giấy Tuyên Thành.
Cố Trầm Quang nhấc cổ tay, thu bút, hoàn thành.
Tám chữ khí phách lan tràn trên giấy, Lộ Nam Tâm nhận được.
“Mười năm uống băng, khó lạnh nhiệt huyết.”
Nhận được, nhưng không hiểu. Lộ Nam Tâm nhìn về phía Cố Trầm Quang.
Trong mắt thiếu niên vụt lên tia sáng chói mắt, nhìn cô, khuôn mặt nhỏ bé, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Học qua cách viết chữ bút nhuyễn chưa?”
Lộ Nam Tâm gật đầu một cái: “Học qua...... Một chút xíu.” Lúc còn ở nhà, lúc mẹ rãnh rỗi sẽ kéo cô vòng ở trước ngực dạy nửa ngày.
Cố Trầm Quang có chút ngoài ý muốn nâng nhẹ mi, lấy giấy vừa mới viết xong ra, tiện tay rút ra một tờ giấy Tuyên Thành trống không bày ra ở trên bàn, nhẹ nhàng chấm mực cây bút, lau lau đầu ngọn bút, đưa cho Lộ Nam Tâm. “Viết mấy chữ ra cho chú Tiểu Cố xem một chút.”
Lộ Nam Tâm ngồi xuống, nhận lấy bút, ngón trỏ cùng ngón cái cầm nhẹ, chạm nhẹ. Ngón giữa chống đỡ cây bút. Dáng người ngay ngắn, tư thế mười phần. Suy nghĩ một chút, viết xuống một câu thơ đã len lén nhìn thấy ở phòng sách của mẹ.
“Bởi duyên Ngũ Đấu Mễ, cô phụ một cần câu.”
Cố Trầm Quang nhìn, hơi có dở khóc dở cười.
Một cô bé tuổi không chút nghĩ ngợi liền viết ra một câu thơ thành thục như vậy, bây giờ rất là không hợp….. Anh ngồi xổm xuống, nghiêng nhìn cô gái nhỏ còn đang nghiêm túc cầm bút, cười hỏi: “Nghĩ gì mà lại viết một câu thơ như vậy?”
“A......” Lộ Nam Tâm ngẩn người: “Trước thấy, liền nhớ kỹ.”
“Vậy em biết là có ý gì sao?”
Lộ Nam Tâm thành thật lắc đầu. Cô nhìn thì nhớ câu chữ, nhưng lại hoàn toàn không biết có nghĩa gì.
Cố Trầm Quang vươn tay sờ sờ đầu cô, ngước cổ cười dịu dàng, nói cho cô biết: “Nam Nam, không lâu sau Nam Nam sẽ biết câu này có ý gì. Nhưng mà, viễn viễn không nên trở thành người như vậy.”
Lộ Nam Tâm không hiểu lắm lời chú Tiểu Cố lúc này là có ý gì, ánh mắt mơ hồ nhìn anh: “Dạ….. Vậy….. Con nên trở thành người như thế nào?”
Cố Trầm Quang đứng ở trước mặt Lộ Nam Tâm, mặt mày rõ ràng, giọng nói nhàn nhạt lại kiên định nói cho cô biết: “Nam Nam không cần trở thành loại người gì, Nam Nam chỉ cần trở thành chính bản thân mình là được.”
Lộ Nam Tâm không hiểu, nhưng cô nhìn thiếu niên tuấn tú có đôi mắt đẹp trong suốt trước mặt, gật đầu một cái, ghi nhớ từng câu từng chữ vào đáy lòng.
Cố Trầm Quang cũng không hy vọng một cô bé tuổi bởi vì một câu nói của anh mà thay đổi gì. Đứng lên, cúi đầu nhìn chữ của cô trên bàn, giơ tay chỉ chữ “duyên”, nhẹ nói: “Nam Nam xem, cái chỗ này, viết nghiêng một chút nữa nhìn mới đẹp…..”
Ngày ấy, lúc Lộ Nam Tâm rời đi, lắc lắc ngón út của Cố Trầm Quang. Cố Trầm Quang cúi đầu: “Sao vậy?”
Lộ Nam Tâm chỉ chỉ tờ giấy buổi chiều anh vừa luyện chữ, nhỏ giọng hỏi anh: “Cái kia…. Có thể cho con không?”
Cố Trầm Quang ngẩng người: “A….. Nam Nam muốn cái này?”
Lộ Nam Tâm gật đầu.
Kết quả cuối cùng không chỉ tặng, còn tự mình cầm đưa, cộng thêm một cây bút lông cùng một xấp giấy Tuyên Thành.
Ngày hôm sau lúc Lộ Nam Tâm tới, Cố Trầm Quang trực tiếp chờ ở cửa, thấy cô, cười hỏi: “Chú Tiểu Cố dẫn Nam Nam ra ngoài chơi có được hay không?”
“......A?” Lộ Nam Tâm không có kịp phản ứng.
Cố Trầm Quang sờ sờ đầu nhỏ của Lộ Nam Tâm, “Nam Nam tới Bắc Kinh lâu như vậy, có đi ra ngoài nhìn xem không?”
Ánh mắt Lộ Nam Tâm buồn bã, nhẹ nhàng lắc đầu.
Không có, ai cũng sẽ không nhớ tới, có phải nên mang cô ra ngoài nhìn xem một chút hay không.
Cố Trầm Quang cười, khuôn mặt nửa ẩn trong ánh sáng, nhìn không rõ lắm, nhưng mà từng chữ nói ra lại rõ ràng. “Nam Nam, đi, để chú Tiểu Cố dẫn Nam Nam đi ra ngoài nhìn xem.”