Hai người cơm nước xong, Lộ Nam Tâm làm ổ trong ngực Cố Trầm Quang, cả hai yên lặng ở cạnh nhau.
Loại thời điểm này trong lòng Cố Trầm Quang cũng không có lòng dạ nào đi xem tài liệu, yêu thích ôm người yêu bé nhỏ mềm nhũn trong ngực, xoa nắn.
"Đúng rồi!" Lộ Nam Tâm đột nhiên từ trong ngực anh nhảy xuống giường: “Em cho anh xem cái này.”
Cố Trầm Quang dựa vào trên đầu giường, nghe vậy cười một tiếng, rất phối hợp hỏi: “Cái gì?”
Lộ Nam Tâm từ trong túi xách móc ra một trang giấy, lại lấy một cây bút đen, trải ngay ngắn trên bàn.
"Làm gì vậy?"
Rút nắp bút ra, đầu nhọn bút chạm trên trang giấy, “Em dùng chữ Mãn viết tên anh cho anh xem, hôm nay em mới vừa học được.”
Cố Trầm Quang nhướng mày một cái, hăng hái nói: “Viết được tên rồi? Nhanh như vậy?”
"Ừ.” Lộ Nam Tâm chậm rãi gật đầu, trên tay múa bút thành văn, “Rất thú vị, rất giống tiếng Anh, đều là ghép các chữ cái lại.”
Cô vừa giải thích vừa viết tên anh, “Anh xem, đây là chữ đầu, sau đó từ chính giữa dựng thẳng kéo xuống, kết nối với chữ cuối…. Die…/nĐa:::nLe~~~Qu>