Đồng Thất…
“Này, cậu mau để cho người ta đi vào nhà đi.”
Tiếng của Phùng Cổ Tuẫn truyền đến, giúp Nhâm Lê đang ngây ngốc sững sờ ở cửa bừng tỉnh.
Mặt Nhâm Lê vèo một cái đỏ bừng, sau đó nhanh chóng tránh ra.
Đồng Thất đi vào, mỉm cười với Nhâm Lê.
Mặt Nhâm Lê càng đỏ hơn.
Dáng vẻ của Đồng Thất thực ra rất bình thường, anh ta tuyệt đối không có vẻ anh tuấn của Nghiêm Dương, cũng không đáng yêu như Nhâm Lê, nhưng lại có khí chất khiến mọi người phải chú ý.
Phùng Cổ Tuẫn cười như không cười nhìn Nhâm Lê.
“Này, cậu làm sao thế?”
Nhâm Lê nhanh chóng hoàn hồn, nói:
“Có muốn uống gì không?”
Đồng Thất cười lắc đầu.
Nhâm Lê quay lại ngồi bên cạnh Nghiêm Dương, Nghiêm Dương bá đạo kéo tay cậu qua.
“Lần đầu gặp mặt, tôi là Đồng Thất. Ừm… Là đại diện của nhà họ Đồng.”
Đồng Thất cười nhạt nói.
Nhâm Lê gãi gãi đầu.
“Tôi đang lo Anh Thi Đạo phải làm như thế nào đây…”
Phùng Cổ Tuẫn ‘xì’ một tiếng.
“Vậy thì có cái gì mà phải suy nghĩ, phong ấn lại không phải xong rồi sao.”
Nhâm Lê trừng Phùng Cổ Tuẫn.
“Nếu cậu thích gây sự thì về nhà không phải tiện hơn à?”
Phùng Cổ Tuẫn còn muốn nói gì đó, đã bị Hạ Tử Triệt ở bên cạnh ngăn lại.
“Tiểu Tuẫn, giờ không phải là lúc đấu võ mồm, em không phải là cũng rất sốt ruột sao?”
Giọng nói dịu dàng của Hạ Tử Triệt vang lên, Phùng Cổ Tuẫn bĩu môi, cũng không tranh luận với Nhâm Lê nữa.
“Ha ha, thực ra Anh Thi Đạo cũng không kinh khủng như thế đâu, chúng ta hoàn toàn có thể tham khảo từ trận đại chiến hai mươi bảy năm trước.”
Đồng Thất lúc này mới lên tiếng.
“Bọn họ đều chưa từng nhìn thấy trận đại chiến kia, hiện tại… phải tùy theo việc mà làm.”
Lấy ánh mắt chuyên nghiệp của Nghiêm Dương đến nhìn, cảm giác Đồng Thất phải hơn hai mươi bảy tuổi.
“Ừ.”
Đồng Thất suy tư.
“Như vậy tôi nói đại khái một chút về tình hình của hai mươi bảy năm tr
ước nhé, nhưng Thích tiểu thư không có ở đây không có vấn đề gì sao?”
Phùng Cổ Tuẫn khoát tay.
“Mặc kệ cô bé kia, anh cứ nói trước đi.”
“Hai mươi bảy năm trước…”
Đồng Thất chậm rãi mở miệng.
“Lúc trước cùng là một trong tứ đại thế gia, nhà họ Thích là một vị tiểu thư dịu dàng, gia chủ năm đó của nhà họ Nhâm cùng nhà họ Đồng, nhà họ Phùng là một người trẻ tuổi có linh lực cao nhất. Có lẽ mọi người đã biết, nhưng tôi vẫn phải nhắc lại, trận đại chiến kia rất thảm khốc, theo ghi chép lại thì đó là lần đầu tiên Anh Thi Đạo hiện thế, đương nhiên chúng ta cũng không thể nói trước nó chưa từng có thứ nào giống như thế từng hiện thế… Ừm, lần đó các vị trưởng bối đều không biết nên làm thế nào cho phải, quyết định tốt nhất chính là lấy máu trong tim của gia chủ nhà họ Nhâm làm vật dẫn, đem phù chú từ nhà theo Phật có duyên Phật cao nhất phóng vào trong Anh Thi Đạo, đến lúc đó phù chú gặp vật âm tà sẽ tự động tịnh hóa. Sau đó người của nhà họ Phùng bói toán đường đi, đưa cho người theo Phật con đường chính xác nhất, để phòng vạn nhất. Về phần người của nhà họ Đồng thì đứng ở nơi âm dương giao nhau, phong tỏa cửa của Âm phủ.”
“Đáng tiếc là cuối cùng vẫn thất bại.”
Nhâm Lê mờ mịt thấp giọng nói.
“Không.”
Đồng Thất lắc đầu.
“Bọn họ thành công, nếu bọn họ không thành công, sao chúng ta có thể trưởng thành được.”
Nhâm Lê phát hiện, Đồng Thất có khả năng khiến cho lòng người cảm thấy vui vẻ.
“Hiện tại không thể so sánh với hai mươi bảy năm trước, lần trước tôi chỉ dùng một chút phù chú của năm đó còn lại để phong ấn, cảm giác… Sức mạnh của Anh Thi Đạo vẫn là yếu đi nhiều. Mọi người cũng đã tìm được những đồ vật dùng để phong ấn, hẳn là sẽ không sao đâu.”
Chuyện không vui lại có chút bế tắc được Đồng Thất nói ra như thế dường như liền thoải mái không ít.
Nghiêm Dương biết Nhâm Lê khẩn trương, cho nên vỗ nhẹ lên tay cậu, mặt không chút thay đổi an ủi bé con nhà mình.
Đồng Thất thu hết vào trong mắt, cười khẽ nói:
“Em đứng ở đằng sau anh, anh sẽ có sức mạnh chống lại toàn bộ thế giới.”
Tất cả mọi người đều nghe hiểu ý của Đồng Thất, nhất thời liền trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Đồng Thất lại nói:
“Đây là những lời năm đó cha tôi nói đi đối diện với mẹ tôi, cho nên lúc ấy mẹ tôi liền ôm tôi đứng ở một bên nhìn, tuy rằng cha tôi không trở về, nhưng chúng tôi đều không hối hận.”
Một câu đơn giản của Đồng Thất, lại khiến tâm tình của mọi người từ từ bình tĩnh lại.
“Hiện tại chúng ta cần định ra một kế hoạch.”
Nhâm Lê nói.
Phùng Cổ Tuẫn gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nhâm Lê gãi đầu, đỏ mặt nói:
“Nhưng mà kế hoạch… Tôi còn chưa có nghĩ xong.”
Phùng Cổ Tuẫn:
“…”
“Hắc hắc…”
Nhâm Lê cười.
“Có người nói cho tôi biết muốn phong ấn Anh Thi Đạo cần có tục vật chí tôn trong thiên hạ, vật chí tà tinh khiết, thánh vật của Phật gia, vật vừa tà vừa chính của huyền học, vật vừa si vừa oán cùng vật chí sát chí dũng của thế gian, sáu vật này chúng tôi đều đã tập hợp được đầy đủ.”
Đồng Thất nói:
“Sáu vật này lần lượt sắp xếp ở sáu phương vị đông tây nam bắc trên dưới, bốn người đứng vào huyệt dương.”
Nhâm Lê mở to mắt.
“Sao anh lại biết? Đại khái chính là như thế đó.”
Đồng Thất đáp:
“Tôi có nghiên cứu mà, từ nhỏ đã bắt đầu nghiên cứu rồi…”
Nhâm Lê còn muốn nói gì đó, lại phát hiện mặt trời ngoài cửa sổ giống như bị mây che phủ dần dần trở nên tối tăm.
Tiếp theo đó, Đồng Thất vốn còn đang mỉm cười ‘phụt’ một tiếng hộc ra một ngụm máu.
Phùng Cổ Tuẫn biến sắc, vọt đến bên người Đồng Thất làm một thủ thế kỳ quái, Đồng Thất miễn cưỡng cười.
“Sao lại thế này…?”
Nhâm Lê không rõ nên hỏi.
“Anh Thi Đạo… Phong ấn… A, tôi nghĩ là tôi cần nghỉ ngơi một chút.”
Nói xong, Đồng Thất liền nhắm hai mắt lại.
Nhâm Lê bừng tỉnh, hai tay không kìm được run rẩy.
“Anh Thi Đạo hiện thế?!”
Phùng Cổ Tuẫn nghiêm túc nói:
“Vẫn chưa, nhưng phong ấn của Đồng Thất mất hiệu lực.”
“Trước tiên đưa anh ta lên giường đã.”
Nghiêm Dương bình tình nói:
“Thích Vũ đâu? Tứ đại thế gia không phải là cùng hợp sức sao?”
“Để tôi, cũng không giúp được gì khác.”
Hạ Tử Triệt lần thứ hai mở miệng, sau đó liền bế Đồng Thất đi vào phòng dành cho khách.
Phùng Cổ Tuẫn hít sâu một hơi.
“Thích Vũ cô ấy đang trên đường đến, theo lý mà nói hẳn là đã đến rồi, nhưng mà tôi có cảm giác không tốt.”
Một tiếng sấm ‘ầm vang’ bên ngoài, sau đó cơn mưa tầm tã từ trên trời trút xuống, giữa trời còn kèm theo tia chớp màu tím.
Hiện tại vẫn còn là giữa trưa, nhưng trời lại tối đen giống như đang là ban đêm, chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi, ban ngày liền giống như ban đêm.
Tiểu viện nhà họ Nhâm.
Nhâm lão gia tử đứng trước cửa sổ, nhìn cơn mưa to tầm tã, phía sau ông rõ ràng là ông nội của Phùng Cổ Tuẫn.
“Ông bạn già, đến giờ rồi.”
Ông nội Phùng Cổ Tuẫn mỉm cười.
“Phải rồi, đã đến giờ.”
Nhâm lão gia tử nói.
Phật đường nhà họ Thích.
Khi tiếng sấm đầu tiên vang lên, các vị tăng trong Phật đường không hẹn mà cùng mở mắt.
Tăng nhân đứng đầu cười nói:
“Đã đến giờ.”
Hai tay Liễu Vô khép lại, đứng lên, khom người với tăng nhân đứng đầu.
“A di đà Phật, đã đến giờ.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Các vị tăng trong Phật đường lại nhắm mắt lại, gõ mõ, tiếng niệm kinh văn trong miệng càng lớn hơn.
Nhà họ Y.
“Bên ngoài làm sao vậy?”
Nhâm Thiến nghiêng tai lắng nghe tiếng động bên ngoài hỏi.
Y Vũ Vị vén màn lên, mê mang nhìn cơn mưa to tầm tã, nói:
“Trời mưa…”
Nhà Chung Ly.
“Trời mưa.”
Y An tựa người bên cửa sổ, miễn cưỡng nhìn cơn mưa to.
“Trời mưa, chừng nào thì anh mới cho tôi về nhà?”
Chung Ly Tu giống như đang suy nghĩ gì đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Chờ một chút, đã đến giờ của bọn họ, thời gian của chúng ta vẫn chưa đến.”
Y An nhíu mày.
“Có ý gì?”
Chung Ly Tu lắc đầu, không nói gì cả.
Âm phủ.
Mị Dạ thay đổi trang phục, mặc chiến bào màu đỏ đứng ở trước đại điện, hai bên là người đủ loại hình dáng.
Mị Dạ cười khẽ.
“Đã đến giờ.”
Tất cả chúng quỷ cùng kêu lên:
“Nguyện chiến đấu vì âm phủ.”
Mị Dạ xoay người, nhìn ngai vàng duy nhất của âm phủ, cười châm chọc.
“Chiến cái gì mà chiến chứ…”
Quần thần không biết làm sao.
Mị Dạ đối diện với ngai vàng không có một bóng người chậm rãi quỳ xuống, một chân quỳ gối chấm đất.
“Cung nghênh bệ hạ trở về.”
Quần thần ngạc nhiên, Mị Dạ đứng dậy, nắm thật chặt chiến bào màu đỏ trên người.
“Chư tướng lĩnh.”
Quần thần đứng dậy, hai tay ôm quyền.
“Có thần.”
Mị Dạ hất chiến bào.
“Theo ta cung nghênh bệ hạ trở về.”
Nhà Nhâm Lê.
Phùng Cổ Tuẫn bật TV lên, trên TV đều khẩn cấp đưa tin về trận mưa to này, cập nhật tình hình tai nạn ở khắp nơi.
Nhâm Lê nhìn thấy mà kinh hãi.
“Làm sao bây giờ?”
Nghiêm Dương nói:
“Gọi điện thoại cho Thích Vũ, liên lạc với cô bé trước.”
Phùng Cổ Tuẫn lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại.
“Gọi không được.”
Phùng Cổ Tuẫn nhíu mày.
“Gọi không được, không ai bắt máy.”
Nghiêm Dương nghe thấy tiếng di động kêu, anh nhận điện thoại.
“Cái gì —-? Cậu chắc chắn?”
Sau khi có được câu trả lời khẳng định, Nghiêm Dương đặt điện thoại di động xuống, hít sâu một hơi, nói với Phùng Cổ Tuẫn còn đang bấm điện thoại:
“Không cần gọi nữa, tìm được rồi.”
Nhâm Lê nhìn Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương nói:
“Tai nạn xe cộ, Vương Nghị mô tả lại hình dáng thì rất giống cô ấy.”