Trạm Xe Buýt Lãng Mạn

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chu Minh Nghĩa mời luật sư riêng cùng kế toán cấp cao họp bàn, thương lượng chuyện báo cáo thuế cuối năm.

Buổi họp kết thúc, Kim Tắc Thái cuối cùng cũng thu thập được những thông tin bổ ích nhất.

“Thế nào, vấn đề còn lại giải quyết rồi?”

“Ừ.” Chu Minh Nghĩa sáng sớm đã biết mục đích của Kim Tắc Thái.

“Sống ở đâu?”

“Chỗ tôi.” Chu Minh Nghĩa nhìn Kim Tắc Thái, hắn biết kế tiếp gã muốn nói gì.

“Kim ốc tàng kiều, động tác của cậu thật mau lẹ.”

Chu Minh Nghĩa đấm một quyền vào ngực Kim Tắc Thái.

Kim Tắc Thái khoa trương làm bộ đau thật, một mặt nói. “Này không đúng nha, tôi nhớ rõ cậu luôn luôn là ngực , eo [].”

Chu Minh Nghĩa vặn vẹo. “Cái này cũng là….”

Kim Tắc Thái cười ha ha. “Cậu ta cho tôi cảm giác như con thỏ nhỏ, vừa hoạt bát lại hồn nhiên như thỏ con.”

“Được rồi, văn kiện chuẩn bị đủ rồi phải không?”

“Ừ.”

o.o.o

Chu Trọng Hàn chính thức đăng kí kết hôn với Đổng Vân, cùng lúc đi Địa Trung Hải hưởng tuần trăng mặt.

Cho đến lúc Duẫn An Nhiên mang theo túi hành lí nho nhỏ đến nhà Chu Minh Nghĩa mới biết quyết định của mẹ sáng suốt cỡ nào.

Phòng Chu Minh Nghĩa chuẩn bị cho cậu, người thường muốn thuê cũng không phải chuyện dễ dàng.

Nhìn căn phòng, dụng cụ đều bằng gỗ nâu cùng màu với sàn gỗ, tường trắng, ngoài cửa sổ là biển Nam Hải rộng mênh mông, vài cánh hải âu bay lượn trong ánh hoàng hôn vàng rực, thấp thoáng vài chiếc thuyền đánh cá xa xa, từ khung cửa sổ này có thể cảm thấy mọi thứ thật đáng giá.

Duẫn An Nhiên nhìn xem xung quanh một chút, nói là một phòng, thực tế giống như một căn hộ nhỏ, có sofa, TV, bàn trà, có một góc được ngăn cách bằng bình phong đặt bàn học và máy vi tính, phòng ngủ có giường lớn, ra trải giường trắng như tuyết, đầu giường đặt một chiếc đèn bàn kiểu dáng hiện đại độc đáo, mở tủ quần áo ra, áo sơ mi, áo thun, quần jean, một ngăn khác đựng dây nịt cùng tất và nội y, bên cạnh còn có giày thể thao và giày da, tất cả đều là hàng hiệu, Duẫn An Nhiên cầm lên so một chút, đều là số đo của cậu.

Đối phương đã chuẩn bị đầy đủ, mọi thứ đều có.

Lại đi xem phòng tắm, tường màu trắng, bồn tắm lớn có vòi massage, phòng tắm nhỏ ở nhà cũ của mình chỉ có vòi hoa sen, thua kém rất xa, trên tường trước bồn rửa mặt là một chiếc gương lớn, tất cả đều là hàng hiệu.

Điều càng làm cho Duẫn An Nhiên bất ngờ chính là từ phòng tắm cũng có thể nhìn ra hải cảng.

“A, lợi hại a.” Ngã vào trên giường, trong lòng Duẫn An Nhiên hâm mộ, bao nhiêu người ở tuổi Chu Minh Nghĩa có thể thành công như hắn.

Buổi tối Chu Minh Nghĩa trở lại, cùng Duẫn An Nhiên uống trà trong phòng khách.

Phòng khách của Chu Minh Nghĩa so với phòng khách của Duẫn An Nhiên trong quá khứ lớn hơn rất nhiều.

“Cảm giác có vừa lòng không?” Chu Minh Nghĩa hỏi.

“Tốt lắm, cái gì cũng có, mới mấy ngày mà mọi thứ đều được đưa đến. Anh làm việc thật đúng là chu đáo.” Duẫn An Nhiên nói một cách thành tâm thành ý.

Chu Minh Nghĩa tựa lưng vào soa mỉm cười. “Thật sự không tính là gì, so với việc chuẩn bị cho khách thì chuẩn bị cho cậu chỉ cần / bọn họ là được.”

“Chỉ ba phần, khách nào khó hầu hạ vậy? Bọn họ còn muốn gì nữa?” Duẫn An Nhiên cảm thấy khó tin.

“Cậu đi nghỉ ngơi đi, tôi còn có việc.”

“Thị trường chứng khoán đã bắt đầu báo cáo cuối ngày.” Duẫn An Nhiên nói sau lưng Chu Minh Nghĩa.

“Thị trường chứng khoán New York vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, chuyện phải chú ý còn rất nhiều.” Chu Minh Nghĩa không quay đầu lại, nói.

Một bước ngả người vào sofa, thoải mái thở dài, Duẫn An Nhiên nhỏ giọng nói thầm. “Có gì đặc biệt hơn người.”

Sáng sớm, Duẫn An Nhiên nhìn đám giày dép, cảm thấy chúng rất đẹp, cậu ngồi ngốc trên giường nửa ngày mới trở về hiện thực, nghĩ đến hôm nay còn phải chạy tin tức.

Ở trong bếp làm sandwich trứng chim, Duẫn An Nhiên xem xét tủ lạnh cực lớn, mọi thứ bên trong được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, đây chắc hẳn là công lao của người máy làm việc nhà.

“Anh không ăn điểm tâm sao?” Duẫn An Nhiên hỏi, phát hiện Chu Minh Nghĩa đã khoác áo vào.

“Tôi luôn luôn chỉ uống một tách cafe.”

“Không ăn sáng không tốt cho sức khỏe. Anh lại đi sớm, hoàn toàn có thời gian để ăn.” Duẫn An Nhiên vừa phân trần vừa kéo Chu Minh Nghĩa trở về bàn ăn.

Chu Minh Nghĩa bất đắc dĩ cầm sandwich cắn một miếng. “Ô, hương vị không tồi.”

Duẫn An Nhiên lại rót cho hắn một ly sữa. “Cho dù ăn ít thì cũng nên ăn, sandwich tôi làm xong rồi, trong tủ lạnh không có nhiều nguyên liệu, lần khác sẽ trổ tài cho anh nếm thử.”

“Tay nghề cậu không tồi.”

“Tay nghề mẹ tôi mới là ngon nhất, có cơ hội uống thử canh mẹ nấu, còn có cá, mẹ nấu thực sự rất ngon.”

Chu Minh Nghĩa sờ sờ thái dương. “Có mẹ thật tốt.” Đột nhiên có chút cảm khái.

Duẫn An Nhiên không nói gì, hai người đều thiếu một nửa gia đình, kẻ tám lạng người nửa cân.

Cùng nhau ngồi trên xe buýt, Duẫn An Nhiên nhỏ giọng. “Anh mỗi ngày đều đi bằng phương tiện giao thông công cộng à?” Cậu biết Chu Minh Nghĩa có phòng sửa xe, còn có một một phòng xe thể thao.

“Cũng không phải. Khi gặp khách hàng đặc biệt sẽ lái xe. “

“Tò mò quá.”

Chu Minh Nghĩa liếc mắt nhìn cậu. “Kẻ có tiền thường lắm tài nhiều tật.”

Duẫn An Nhiên bất mãn hừ một tiếng, nhăn mặt nhăn mũi.

“Tôi nghĩ đến một chuyện.”

“Chuyện gì?” Chu Minh Nghĩa hỏi. “Quan hệ của chúng ta có chút xấu hổ, chính là vấn đề này?”

“Tôi không định để người khác biết.” Duẫn An Nhiên che mặt, ngữ khí nghiêm túc, trang trọng.

“Tùy cậu, tôi không sao cả.” Chu Minh Nghĩa xác thực nghĩ như thế, hắn không để ý.

“Anh đương nhiên không sao cả. Người ta hỏi đến thì nói thế nào?” Duẫn An Nhiên cười quái dị.

“Em trai tôi, bằng không thế nào?”

“Tuyệt đối không thể để người khác biết.” Duẫn An Nhiên bỏ lại một câu rồi vội vàng xuống xe.

Chu Minh Nghĩa vỗ mặt cười, nếu đổi là người ngoài chỉ sợ đã sớm cáo mượn oai hùm, Duẫn An Nhiên lại chạy trối chết.

Chính là nguyên nhân này hắn mới thích cậu đi.

Bách Anna lặng lẽ tới hỏi Lưu Kí. “Hội nghị ban giám đốc, giờ là sự tình gì a?”

Lưu Kí vỗ vỗ cánh tay nàng. “Không ngại, sẽ không là chuyện xấu, tôi biết không nhiều lắm, tóm lại có quan hệ chặt chẽ đến Chu tiên sinh.”

Ban giám đốc Vạn Khải bí mật hội nghị, mọi người sắc mặt đều nghiêm túc.

Vài năm gần đây, thị trường chứng khoán toàn cầu đến thị trường giao dịch kỳ hạn trong nước đều hô mưa gọi gió, doanh thu Vạn Khải tăng cao, có người trong ban giám đốc đề nghị mở rộng quy mô.

Chủ tịch ban giám đốc Vạn Khải Lí Duyên Niên quyết định thu mua sàn giao dịch thứ ở Hương Đảo, sát nhập chứng khoán Vạn Đông vào Vạn Khải, mở rộng địa vị Vạn Khải ở Châu Á.

“Như vậy, việc chuẩn bị kế hoạch giao cho Chu Minh Nghĩa toàn quyền giải quyết.” Lí Duyên Niên nhìn mọi người.

Không ai phản đối.

Chu Minh Nghĩa mười tám tuổi đến thực tập ở Vạn Khải, đến bây giờ đã là hơn năm. Hắn là một thành viên trong ban giám đốc, nắm được % cổ phần Vạn Khải. Chu Minh Nghĩa tuyệt đối là con người theo trường phái hành động, cụ thể, thiết thực, cho dù đã đạt được đến địa vị cùng tài phú như ngày hôm nay, hắn vẫn tự mình sửa sang số liệu cũng như làm các phân tích báo cáo đầu tư, kỳ hạn giao hàng. Làm việc không biết mệt. Tác phong hàm súc mà khiêm tốn, Chu Minh Nghĩa trong lĩnh vực tài chính có bao nhiêu xuất sắc tất cả mọi người đều biết, chỉ cần kế hoạch do hắn phụ trách thì chắc chắn là rất tốt.

Kế tiếp, Chu Minh Nghĩa gọi các trợ lý đến họp.

Đem dự án mới giới thiệu qua một lượt, Chu Minh Nghĩa nói. “Trong vòng một năm tới, lượng công việc của mọi người sẽ tăng lên rất lớn, đi công tác rất nhiều, không có ngày nghỉ, giảm bớt ngày lễ, nhưng tôi cam đoan sau khi kế hoạch thành công sẽ không làm mọi người thất vọng.”

Một nhóm đồng sự nhìn nhau gật đầu. Chu Minh Nghĩa luôn thẳng thắn, trả giá vì công việc tất có hồi báo thỏa đáng, vừa lòng.

“Còn có.” Chu Minh Nghĩa xem vẻ mặt mọi người, cường điệu. “Có chuyện gì xảy ra cũng không thể nói. Người khác không hỏi không cần nhiều lời, hỏi, cũng không nói nhiều, hiểu chưa?”

“Vâng.” Một tốp nhân mã theo Chu Minh Nghĩa nhiều năm, tác phong của hắn mọi người đều biết, khiêm tốn là khiêm tốn, nhưng hết thảy đều chỉ vì lợi ích lớn nhất.

“Ok, hành động.” Chu Minh Nghĩa cười hạ lệnh.

Duẫn An Nhiên phát hiện Chu Minh Nghĩa thật sự là người lấy công việc làm bạn.

Phòng đọc sách trong nhà rộng mênh mông, sách cũng không nhiều, bố trí theo kiểu phòng họp, có bàn làm việc rất lớn có thể ngồi họp, trên bàn có ba bộ máy tính, năm điện thoại, màu sắc tượng trưng cho quốc gia, mỗi ngày buổi tối nhất định theo dõi thị trường chứng khoán New York cùng Thụy Sĩ, thu thập thông tin giá cả trị trường chứng khoán, đọc số lượng tin tức khổng lồ, chân chính mắt xem lục lộ, tai nghe bát phương, sau đó đem tin tức tổng hợp, chỉnh lí lại.

Đứng ngoài thư phòng, Duẫn An Nhiên không đi vào, trong nhà chỉ có nơi này là trải thảm dưới sàn, xác định đây là cấm địa của Chu Minh Nghĩa.

“Có việc gì sao?” Chu Minh Nghĩa nhìn Duẫn An Nhiên.

“Anh chú ý nghỉ ngơi.”

“Thật có lỗi, làm ồn đến cậu.” Chu Minh Nghĩa thản nhiên cười, kiểu cười này rất quen thuộc, giống như anh ta có thể vĩnh viễn tươi cười như vậy.

“Không phải, tôi chỉ lo lắng cho anh, anh mỗi ngày giờ thức giấc, chỉ ngủ có một chút thời gian vậy có đủ không?”

“Sự nghiệp, chỉ cần chú ý trong vài năm này thôi.”

“Anh là đang vắt kiệt sức lực.”

Chu Minh Nghĩa nhếch miệng cười. “Cậu yên tâm, tôi biết.”

Duẫn An Nhiên chu miệng, xoay người tránh ra.

Đôi vợ chồng Chu thị trở về sau tuần trăng mật.

Đổng Vân một mình đến thăm con.

Vừa thấy điều kiện ăn ở của con tốt như vậy rất yên tâm.

“Các con ở chung có tốt không?” Đổng Vân hỏi.

“Tốt lắm, ai lo chuyện người ấy, chung sống hòa bình.”

Đổng Vân mang quà mang. “Của Minh Nghĩa, còn có của con.”

Duẫn An Nhiên chỉ mở ra phần quà của mình. “Camera kỹ thuật số mới nhất.”

“Là ý của bác Chu.”

“Thay con cảm ơn bác Chu.”

“Cuối tuần đến nhà mẹ ăn cơm được không?”

“Con không thành vấn đề, anh ta thì không biết, anh ta thật sự bề bộn nhiều việc, sợ không được.” Duẫn An Nhiên vừa nói vừa xem hướng dẫn sử dụng.

“Con hỏi nó một chút, tốt nhất đến cùng nhau, mẹ xuống bếp nấu nhiều món ngon cho cả nhà.”

“Dạ.”

Cuối tuần, Chu Minh Nghĩa lái xe đưa Duẫn An Nhiên đến đông Vệ Tinh Thành.

“Anh cũng có lúc rảnh sao?” Ngồi trên xe, Duẫn An Nhiên hỏi.

“Vẫn có, tôi đều đã sắp xếp.”

“Cũng chưa thương lượng với anh một việc.”

“Cậu nói đi.” Chu Minh Nghĩa nhìn phía trước, không quay đầu lại.

“Chúng ta ước định một tháng đi thăm cha mẹ một lần, có thể chứ?” Duẫn An Nhiên hỏi, cậu đúng là có ý định này.

“Có thể, tôi sẽ tận lực thu xếp. Cuối tuần thứ của mỗi tháng cậu thấy có được không? Nhưng tôi không định qua đêm bên đó.” Chu Minh Nghĩa đáp nhẹ nhàng.

Không nghĩ tới sẽ dễ dàng như vậy, Duẫn An Nhiên có chút kinh ngạc. “Anh thật sự đi được?”

“Đương nhiên. Không có ai là không có lúc rảnh. Mọi người nói không rảnh đơn giản là không muốn đi, không vì bất kì lý do gì. Công việc của tôi quan trọng là hiệu suất chứ không phải giờ làm công.”

“Vậy tốt rồi. Ước định nha.”

“Cậu thật sự hiếu thuận.” Chu Minh Nghĩa cười cười nói.

“Kỳ thật, bọn họ nhất định cô đơn.”

“Trước kia nhất định sẽ vậy, hiện tại hai người sống chung, lại hay tán gẫu, tốt hơn rất nhiều.”

Duẫn An Nhiên đưa tay ra sau đầu. “Để mẹ tôi tái hôn là sáng suốt.”

“Tôi cũng nghĩ vậy.”

Tới nơi, Duẫn An Nhiên chơi cờ cùng Chu Trọng Hàn, Chu Minh Nghĩa nói chuyện phiếm với Đổng Vân.

Đổng Vân xuống bếp nấu những món ăn tinh tế, đẹp mắt.

Chu Minh Nghĩa tựa vào cửa, im lặng đánh giá chung quanh, chỗ của cha hắn sắp xếp gọn gàng sáng sủa, dọn dẹp sạch sẽ chỉnh tề, sắc mặt cha hắn hồng hào, tinh thần phấn chấn, quần áo phẳng phiu, hắn biết hết thảy đều là công sức của dì Vân, thấy rất cảm kích, người phụ nữ này sẽ chiếu cố cha hắn, càng vất vả công lao càng lớn.

Một nhà ăn cơm, Chu phụ đột nhiên hỏi. “Vạn Khải có động tác mới.”

Chu Minh Nghĩa nhìn cha. “Sao cha biết?”

“Tự nhiên có người đề cập với cha. Là con chấp hành phải không?”

“Phải.”

“Cẩn thận thực hiện.” Chu Trọng Hàn nghiêm túc.

“Con biết.”

“Là kế hoạch rất lớn phải không?”

“Cũng không hẳn.” Chu Minh Nghĩa cười khổ.

“Như thế nào? Đâu phải đi sung quân, sao vẻ mặt lại khốn khổ thế kia?”

Đổng Vân nghe hai cha con nói chuyện, khẽ cười, hai cha con này luôn luôn nói chuyện như thế.

Chu Minh Nghĩa uống canh nóng, buông bát. “Khó ở chỗ con đối phương là một đôi nam nữ đến tuổi thành hôn, cần cùng bọn họ giao tiếp.”

Chu phụ cũng kinh ngạc. “Như thế nào, chẳng lẽ Lí Duyên Niên còn muốn đày con ra biên cương xa xôi?”

Duẫn An Nhiên nhịn không được cười ra tiếng, Đổng Vân vội lay con.

“Con nghĩ bên kia không phải hoàn toàn không có ý này.”

“Lí Duyên Niên không phải cũng có con gái sao?”

“Cha nói Bội Bội?” Bội Bội là nhũ danh của con gái Lí Duyên Niên. “Cô bé còn nhỏ, huống hồ đối phương tuổi tác lớn hơn, muốn tìm con dâu.”

“Con lo lắng chuyện này? Đây không phải chuyện đùa.” Chu Trọng Hàn ngữ khí nghiêm túc.

Ăn một ngụm thức ăn, Chu Minh Nghĩa chậm rãi nói. “Yên tâm, con đã có sắp xếp chu toàn, một khi làm nhiệm vụ cho dù có bị đưa đến cổ đại cũng không ngại, hiện giờ cũng không phải như vậy.”

“Con cho rằng mình còn có bổn phận thu phục nhân tâm sao?” Chu phụ nghe con nói xong vừa tức giận vừa buồn cười.

“Ai bảo con đẹp trai như vậy, đều trách cha. Con không hiểu được, năm đó làm quan chức cha đối phó với nữ phóng viên khó chơi ấy như thế nào?” Chu Minh Nghĩa mỉm cười nhìn cha.

Chu Trọng Hàn chột dạ một chút, nhìn Đổng Vân. “Con nghĩ rằng cha giống con sao?”

Duẫn An Nhiên nhịn cười thật vất vả.

Ăn cơm xong, Duẫn An Nhiên ngồi trên sofa, đột nhiên nhìn thấy mấy thứ trang trí trong tủ chén, đi qua nhìn kỹ. Thì ra là quà lưu niệm Đổng Vân mua trên đường du lịch, một bộ mô hình tinh xảo, có Kim Tự Tháp, tượng nhân sư, tiểu mỹ nhân ngư, pharaoh.

“Mẹ lại mua một bộ.” Duẫn An Nhiên nhịn không được thốt lên.

“Làm sao vậy, thực đáng yêu nha.”

Duẫn An Nhiên nói với Chu Trọng Hàn. “Mẹ con yêu nhất mấy bộ sưu tập này, nhìn thấy mấy thứ đáng yêu sẽ mua về, vui vẻ như mấy cô bé mới lớn, nhìn thấy ngôi sao trên TV là vui sướng, có một lần con đưa mẹ đi họp fan của một ngôi sao, hai mắt mẹ biến thành hình trái tim, chịu không nổi.”

Đổng Vân vội vàng nói. “Nào có chuyện đó, mẹ không nhớ.”

Chu Minh Nghĩa hỏi. “Dì Vân thích nghe nhạc hòa tấu không?”

“Không có, mẹ chỉ nghe nhạc xưa, giống như Đặng Lệ Quân, Từ Tiểu Phụng.”

“Cha cũng thích nghe một chút nhạc xưa, còn có dân ca.” Chu Trọng Hàn gật đầu tỏ vẻ khen ngợi.

“Em cũng vậy.” Đổng Vân gật đầu.

Chu Minh Nghĩa lấy ra hai tấm vé mời. “Thích như vậy, hai người thay con đi, gần đây con không có thời gian.”

Duẫn An Nhiên tò mò đến xem, là vé mời hội âm nhạc từ thiện, của chính phủ và tập đoàn Mỗ Đại tổ chức, đài truyền hình là chủ sự.

Đổng Vân để ý thấy chữ ‘Diễn tấu’ liền đưa cho Chu Trọng Hàn xem. “Anh xe, tất cả đều là danh ca kinh điển, có ‘Hoa lài’…”

Chu Trọng Hàn nhìn kỹ. “Năm đó anh ở nước Pháp, lễ Giáng sinh đi trên đường, nghe thấy ‘Hoa lài’ phát trong một quán ăn, cảm giác khi đó, bây giờ còn nhớ rõ.”

“Còn có ‘Nơi phương xa’ và ‘Nửa tháng’, rất nhiều ca khúc hay.”

“Cùng đi đi.” Chu Trọng Hàn xoay mặt hỏi con. “Đi đến đó có phải quyên góp không?”

“Con đã quyên góp một khoản, mọi người đến là được rồi.”

Đổng Vân đột nhiên do dự. “Em không biết mặc cái gì?” Bà thì thầm.

Chu Trọng Hàn nở nụ cười nắm vai vợ, “Phụ nữ vẫn là phụ nữ.” rồi xoay mặt nhìn Chu Minh Nghĩa. “Con chuẩn bị rồi chứ gì.”

Chu Minh Nghĩa đem đến một hộp lớn, một hộp nhỏ. “Là một bộ sườn xám màu đen, dì thử xem có vừa không, trong này có danh thiếp nhà may có thể sửa lại nếu không vừa, sẽ có chuyên gia đến sửa.”

Đổng Vân mở ra hộp nhỏ, không khỏi a một tiếng, bên trong là trang sức bằng bạch kim hình chim trĩ, một bộ ba chiếc, một trâm cài tóc, một vòng cổ, một bộ hoa tai, thiết kế thanh nhã rất hợp với phong cách nữ tính dịu dàng của bà.

“Cái này rất quý giá.” Đổng Vân nhìn Chu Minh Nghĩa, tuy không hiểu giá trị của bộ nữ trang này nhưng trực giác phụ nữ mách bảo bộ trang sức này rất xa xỉ.

“Dì chưa từng mang trang sức.” Đổng Vân giống hệt một chú nai con.

“Dì nhận đi, xem như quà sinh nhật sớm của con.”

Đổng Vân xoay mặt nhìn Chu Trọng Hàn. “Em chỉ muốn cùng anh đi nghe nhạc, phải vậy không?”

“Không ngại, em chỉ cần nhận thôi.” Chu Trọng Hàn nhìn bộ trang sức. “Không tầm thường, tinh mắt lắm.”

Chu Minh Nghĩa mỉm cười.

..

Ngồi sau xe, Duẫn An Nhiên thấp giọng nói. “Cảm ơn anh.”

“Cảm ơn tôi cái gì?”

“Anh đối xử tốt với mẹ tôi, chưa có người nào đối tốt với mẹ như vậy.”

“Sao lại không có, cậu không phải sao?” Chu Minh Nghĩa bình thản nói.

“Không, tôi không giống với anh. Thật sự cảm ơn anh.”

“Cậu sai lầm rồi, tôi mới phải cảm ơn mẹ cậu.”

“Vì cái gì?” Duẫn An Nhiên khó hiểu.

“Cậu không để ý sao?” Mắt Chu Minh Nghĩa mắt nhìn thẳng. “Cậu không chú ý trong nhà sáng sủa sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp, ly tách trong bếp đều được đặt ngay ngắn, cha tôi thần thanh khí sảng, áo sơmi quần tây thẳng thớm, hết thảy đều là công lao của mẹ cậu, tôi làm không được như vậy, tôi chỉ có thể cho ông người máy làm việc nhà, mẹ cậu cho ông ấy một gia đình đúng nghĩa, tôi không nên cảm tạ mẹ cậu sao?”

“Tôi cũng muốn cảm ơn bác, ông ấy cho mẹ tôi một mái ấm đầy đủ.”

“Chúng ta chúc phúc lão nhân là tốt rồi.”

Sau đó, Duẫn An Nhiên thấy ảnh chụp bữa tiệc âm nhạc từ thiện do đồng sự chụp, có tấm chụp mẹ cùng bác, hai vị lão nhân rất xứng đôi, mẹ mặc sườn xám nhung tơ, tóc đen vấn lại bằng một cây trâm hình chim trĩ, đeo vòng cổ cùng hoa tai, vẻ đẹp dịu dàng đằm thắm của mẹ rất thích hợp với trang sức hình chim trĩ này, tin rằng những bạn bè cũ nhìn thấy hình ảnh này sẽ không muốn nhắc lại người chồng cũ trước đây của mẹ, người thoạt nhìn trẻ rất nhiều, gương mặt càng thêm dịu dàng, khóe miệng như đang cười.

Duẫn An Nhiên mỉm cười, tuy rằng hạnh phúc đến muộn nhưng cũng là hạnh phúc.

[]Rin: đần mặt ra Cái này chắc mọi người cũng biết hen, là cỡ cup của size áo ngực, cup là ngực bự lắm đó… =__= Còn là size của underwear… ưm… =__= Túm lại là ngực to eo nhỏ mông bự… =__= Anh Nghĩa thiệt là…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio