Hành lang ngoài kia trở nên ầm ĩ, có người gõ cửa, vồn vã hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Thư Tuyển ôm ngang eo Y Xuân, lòng vui sướng vô chừng, cười đáp: “Không có chuyện gì cả, đừng vào quấy rầy.”
Dứt lời đã đặt Y Xuân xuống một góc giường lớn, xoa đầu nàng: “Lại trúng độc rồi, nàng vẫn chẳng khiến ai bớt lo được.”
Y Xuân ngẩn ngơ nhìn hắn, chưa kịp phản ứng, lời như mắc lại, trông như cô ngốc.
Mỹ nhân trốn sau bàn khẽ gọi: “Thư công tử… Nàng… Nàng ấy là?”
Thư Tuyển: “Là vợ ta.”
Mỹ nhân có vẻ sắp ngất.
Hắn lại nói: “Thế này nhé, Tố Cô, bây giờ cô đi bốc thuốc hộ ta, tiện tay đun ấm nước mang về, ta có thể giảm nửa khoản nợ cho cô, thỏa đáng chưa?”
Lúc cầm đơn thuốc đi ra, sắc trắng xanh trên mặt Tố Cô cứ lồng cả vào nhau, chẳng biết đang cười hay khóc.
Y Xuân nắm áo Thư Tuyển, khẽ nói: “Huynh… trốn đi! Đừng để bọn Yến môn bắt gặp!”
Hắn gỡ từng ngón tay của nàng ra, vẻ mặt lạnh nhạt mà ngạo mạn: “Bắt gặp ta? Bắt gặp ta thì sao nào!”
Vừa dứt lời, cửa sổ bị ai đấy đập vỡ từ bên ngoài, có khoảng bốn năm thiếu niên cầm kiếm xông vào, thấy Thư Tuyển thì ngây ra hồi lâu, sau lại mừng húm.
Thư Tuyển tước chủy thủ của Y Xuân, kéo màn chắn tầm mắt của nàng, chủy thủ xoay một vòng trong tay, hắn chậm rãi đi ra.
Y Xuân chỉ nghe thấy vài tiếng rên đau đớn, sau đó lại chẳng còn tiếng gì nữa, nàng chống người ngồi dậy, tấm màn bỗng lại được ai đó vén lên, Thư Tuyển trả chủy thủ cho nàng rồi thả nghiêng người xuống đệm, chỉ ngắm nàng mà chẳng nói lời nào.
Vẻ bối rối bấy giờ đã dần lui, Y Xuân bỗng thấy lúng túng vô chừng, môi mấp máy định lên tiếng thì hắn đã nói: “Đêm hôm ấy, năm tên lùn đột kích.”
Y Xuân chỉ biết cười đỡ lời: “… Ồ.”
Hắn nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Sao nàng lại ở đây?”
“… Đến chơi.” Nàng đáp chẳng chút giấu diếm, “Còn… huynh thì sao? Vẫn đi đòi nợ khắp nơi à?”
Vừa nãy nghe hắn và cô Tú Cô gì ấy bàn chuyện trả tiền, Túy Tuyết bảo hắn đang say giữa chốn má hồng, Y Xuân rất hiểu người này, lòng dạ hắn đã ném cả vào tiền tài, đoán chừng chẳng còn thừa sức để đắm chìm vào nơi chốn ấy nữa.
Thư Tuyển hừ một tiếng, không đáp.
Một cách chậm rãi, tay hắn lại đặt lên đầu nàng xoa nhẹ, ngón tay dịu dàng ấm áp.
“Lần sau…” Giọng hắn thật trầm, “Lần sau nếu muốn đi, nhớ nói trước với ta một tiếng, đừng im lặng như thế.”
Tim nàng bỗng chốc đập nhanh, nhanh đến khó mà chịu đựng được. Nàng thậm chí không phân biệt rõ đấy là do tác hại của độc hay vì thứ gì khác, ngay cả cổ tay cũng không kìm nổi mà run nhẹ.
Nàng siết chặt lấy một góc áo, như thể nếu làm thế sẽ buộc trái tim đang đập điên cuồng của mình ngừng lại được.
“… Ta không cố ý làm huynh giận, xin lỗi.” Ma xui quỷ khiến, có vẻ thời gian đã quay về cái đêm tuyết rơi nhiều ấy, nói tiếp những lời chưa kịp thốt lên.
Thư Tuyển cười cười, tay vỗ nhẹ vào trán nàng, “bộp” một tiếng: “Chọc giận ta không phải việc to tát gì.”
Bên ngoài có tiếng gõ cửa khẽ khàng, là Tố Cô đem thuốc và nước vào.
Xa xa, Y Xuân thoáng thấy một bóng hình kiều diễm bên cửa, nàng rất đẹp, đẹp chẳng kém gì Túy Tuyết, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận ra nàng không còn trẻ nữa, khóe mắt ẩn hiện nếp nhăn.
Tố Cô cũng đang tò mò nhìn nàng, chưa được bao lâu thì Thư Tuyển đã sập cửa lại.
“Tố Cô là tú bà ở đây, cô ấy đã mượn ta bốn ngàn lượng bạc để xây tòa Nhuyễn Ngọc lâu này.” Thư Tuyển vắt khăn lau sạch mồ hôi bùn đất trên tay và mặt nàng, vừa lau vừa nói, thần thái tự nhiên, tựa mọi việc vẫn luôn xảy ra như thế.
Dứt lời, bưng bát thuốc vừa sắc lên nếm thử một ngụm, khẳng định không có gì khác thường mới đỡ nàng dậy, chậm rãi bón thuốc.
“Tiểu Nam Qua đâu?” Dùng hết thuốc, Y Xuân lại nằm xuống giường, chân tay rệu rã, khẽ hỏi hắn.
Thư Tuyển buông màn xuống, nằm nửa người bên nàng, đáp: “Cậu ta nay đã mười lăm, cũng đến tuổi bươn chải một mình rồi, không thể cứ ở bên ta cả đời làm kẻ ăn người ở được.”
Mười lăm tuổi, mười lăm tuổi nàng cũng đã xuống núi lịch luyện, đấy là một mốc thời gian quan trọng, đánh dấu thời khắc vĩnh biệt thuở niên thiếu, đương lúc rèn luyện sẽ dần trở thành một thanh niên có thể đảm đương mọi thứ.
“Ngủ đi nào, đây là một phòng dành cho khách bình thường, không có nhiều thành phần từng đến, không bẩn.”
Nhuyễn Ngọc lâu dẫu sao cũng không phải là nơi phụ nữ bình thường nên đến, hắn vỗ về nàng.
Thư Tuyển dém chăn gọn gàng cho nàng, lại sờ trán, kề người xuống hôn nhẹ một cái: “Thức dậy rồi sẽ không còn ở đây nữa.”
Y Xuân cứ thế chậm rãi thiếp đi, tay phải được hắn nắm trong lòng bàn tay mình, mạch của hai người gần nhau như vậy, dường như ngay cả tim cũng đập cũng cùng một nhịp, vững chãi an tường.
Lúc thức dậy trời sáng lờ mờ, Y Xuân tạm thời không phân biệt được đấy là hoàng hôn hay bình minh. Chiếc giường đang nằm không mềm mà cứng chắc, nàng thử duỗi tay chân, đã không còn tê như lúc trúng độc nữa, chỉ hơi hụt sức.
Xốc chăn ngồi dậy, tức thì nhận ra đây không phải Nhuyễn Ngọc lâu. Qua tấm màn thêu đầy hoa văn, có thể lờ mờ thấy được song cửa sổ bằng gỗ chỉ mở một cánh, cơn gió nhẹ nhàng lay động ống tay áo của người đang ngủ dưới cửa sổ.
Y Xuân khẽ khàng vén màn lên, dè dặt đánh giá xung quanh.
Đây hẳn là một khách điếm bình thường, bày biện đơn giản. Dưới cửa sổ có một chiếc ghế dài, Thư Tuyển đang ngủ ở đấy. Vóc người cao gầy bị bó buộc trên ghế, khó tránh khỏi việc phải nằm nhín lại, vậy mà hắn vẫn ngủ được, lại còn ngủ rất say, hơi thở trầm dài.
Y Xuân rón rén xuống giường, không muốn làm hắn thức giấc. Đến đóng cửa sổ lại, tuy đang vào hạ nhưng ngủ phơi gió vẫn không tốt cho sức khỏe.
Chân trời bồng bềnh từng đám mây ngũ sắc, cách một lớp giấy cửa sổ, ráng chiều tươi đẹp vẫn có thể ánh vào, phủ lên gương mặt say ngủ của ai kia.
Y Xuân nín thở lặng lẽ ngắm hắn, gương mặt đang ngủ này vừa thiện lương lại hiền lành, gọi vạn phụ nữ lại nhìn, thì đã có đến chín ngàn chín trăm chín mươi chín cô sinh lòng yêu thương rồi, người còn lại không mù cũng ngốc.
Nhưng khi đôi mắt ấy mở ra thì đã khác hoàn toàn, thực ra hắn rất xấu tính, tùy hứng và quái gở, có bảo là quái nhân cũng chẳng sai.
Nàng kéo một tấm chăn ra khe khẽ đắp cho hắn. Góc chăn mới chạm vào người, hắn đã mở bừng mắt, vẫn còn hơi mơ màng vì vừa thức giấc, chưa phấn chấn như thường ngày.
“… Giờ nào rồi?” Thư Tuyển day day trán, khàn giọng hỏi nàng.
“Chắc sắp tối rồi.” Y Xuân thấp giọng đáp. Ráng chiều ngàn dặm ngoài kia không phải cảnh bình minh nên có, chỉ hoàng hơn mới tươi đẹp yêu kiều thế thôi.
Thư Tuyển nhanh chóng trở người ngồi dậy, dường như ngủ chưa đẫy giấc, duỗi lưng xoắn eo, ngáp dài một tiếng.
“Nàng thấy sao rồi?” Hắn hỏi, cầm chén trà lạnh bên cạnh lên uống.
Y Xuân cười ngượng: “Ta khỏe rồi, cảm ơn huynh, lúc nào cũng phiền huynh chăm sóc.”
Ánh mắt lưu chuyển, hắn hờ hững đáp: “Ơn cái gì, ta thích thì giúp thôi.”
Y Xuân kéo một cái ghế ra ngồi đối diện hắn, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hình như Yến môn đã biết cha huynh giết tiểu môn chủ của bọn chúng rồi, thế nên đang tìm huynh khắp nơi đấy. Đám đuổi theo ta là đội Thu Phong dưới trướng Yến môn tam thiếu. Hắn quậy ầm ĩ lắm.”
Thư Tuyển lạnh nhạt “ờ” một tiếng, căn bản không xem là gì.
Y Xuân đành nói tiếp: “Vậy… Tóm lại, huynh phải cẩn thận.”
Hắn cười cười mà chẳng tỏ rõ ý kiến, lặng lẽ nhìn nàng: “Bàn mấy chuyện nhạt nhẽo đó làm gì, sau này nàng muốn đi đâu?”
Y Xuân khựng lại một chút, khẽ hỏi: “Vậy huynh muốn đi đâu?”
“Ở lại thành Kiến Khang, số người thiếu nợ ta sống ở đây là nhiều nhất.”
Y Xuân cũng “ừ” một tiếng, không nói gì nữa.
Trong phòng bỗng vô cùng yên tĩnh, không ai lên tiếng, bầu không khí này khiến nàng chẳng biết phải làm sao, bản năng lại nhắc nàng cẩn thận.
Nàng ngắm các vật dụng bày biện trong phòng, cuối cùng chỉ vào họa tiết thêu trên tấm màn, cười gượng: “Họa… Họa tiết trên tấm màn kia rất độc đáo.”
“Đấy chỉ là hoa lan.” Thư Tuyển đáp thật.
Y Xuân vô cùng lúng túng, đứng lên: “Ta đi đây, à… Thư Tuyển, cảm ơn huynh đã giải độc cho ta.”
Nàng xoay người đi được mấy bước, bỗng nghe Thư Tuyển cất tiếng sau lưng: “Đi đâu? Lại muốn im hơi lặng tiếng trốn đi à?”
“Ta… chỉ muốn thuê thêm một phòng nữa, đây hẳn là chỗ của huynh…” Lời có vẻ lộn xộn.
Thư Tuyển tựa vào tường, nhíu mày, lát sau chợt cười uể oải, ngước mắt lên nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng hỏi: “Nàng đang sợ gì?”
“Ta… không sợ.” Lời phản bác có vẻ yếu ớt.
“Ta sẽ ăn thịt nàng à?”
“Không, ta đương nhiên không có ý này…”
“Nàng lo thế cũng chẳng sai, ta quả thật sẽ ăn thịt nàng, có một dạo ta luôn nghiên cứu xem nên xắt nàng thành từng miếng bằng cách nào, để có thể nuốt trọn cả vào bụng.”
Hắn cười phá lên, cười mà như than thở, giọng rất trầm.
Y Xuân ngoái đầu nhìn hắn, hắn vẫn đang nhìn nàng như vậy. Hai người bốn mắt, ánh mắt như chất chứa ngàn vạn lời nói muốn gửi cho nhau, lại tựa trốn rỗng, chẳng biểu lộ điều gì.
Rất lâu sau đó, Y Xuân chậm chạp rút một chiếc túi bằng vải bố trong ngực áo ra, là hai mươi lượng bạc mà Túy Tuyết gửi nàng. Nàng nhẹ nhàng đặt bạc lên bàn, thấp giọng: “Khoản này, bạc trả huynh, cả vốn lẫn lãi là hai mươi lượng, đủ chưa?”
Hắn không đáp, ánh mắt dần rét lạnh.
“Gần đây ta cũng biết cách kiếm tiền rồi, không còn nghèo như trước nữa, thế nên…”
Y Xuân chưa nói hết, bỗng nhận ra cánh tay mình bị ai đó siết chặt, hắn cứ như tung nàng lên trời, cuối cùng đẩy một cái, lưng nàng đập mạnh vào tường phát ra tiếng rất lớn, nàng đau đến đứng không vững nữa, đầu gối nhũn ra, lúc sắp khuỵu xuống lại bị hắn xách cổ xốc lên, không thể động đậy.
Thư Tuyển giận rồi, là lần đầu tiên thể hiện cơn giận trước mặt nàng.
Hắn không nói một lời, chỉ nhìn nàng chòng chọc, đôi mắt sẫm đen sâu thẳm, không nhìn rõ đáy. Nét mặt chẳng biểu lộ điều gì.
Bỗng nhiên, hắn thấp giọng hỏi: “Nàng nợ ta quá nhiều rồi, thực sự cho rằng mình trả nổi sao?”
Bàn tay bóp cổ nàng nháy mắt buông lỏng, Y Xuân loạng choạng một chút, gượng người đứng ngay.
Hắn nói: “Ta không cần nàng trả, cầm tiền nàng, đi ngay đi.”
Thư Tuyển xoay người đối diện với cửa sổ, không ngoái đầu lại nhìn nàng dù chỉ một lần.
Y Xuân tựa người vào tường, khó tin nhìn bóng lưng hắn, lòng bỗng nổi lửa, chỉ trong chốc lát lửa đã lan khắp người. Nàng cầm túi vải, ném mạnh vào người hắn, giận dữ nói: “Trả cho huynh! Ta mới là người không cần!”
Thư Tuyển trở tay nhận túi, vẻ mặt phức tạp lại âm trầm, nhìn bạc lộ ra khỏi túi, lại nhìn nàng rồi ném trả về: “Ta bảo nàng đi!”
“Ta cứ thích ở lại đấy! Cũng chẳng phải nhà của huynh!” Y Xuân dứt khoát ném ấm trà sang.
Gân xanh trên trán Thư Tuyển đã sắp trồi cả lên, xắn tay áo: “Muốn đánh nhau?”
“Ta không thèm đánh với huynh!” Y Xuân đau lòng nhìn hắn, “Được, ta đi!”
Nàng sải từng bước dài, mở cửa phòng sắp chạy ra ngoài thì sau lưng bỗng xuất hiện một lực lớn, túm eo nàng kéo về phía sau. Cửa gỗ “rầm” một tiếng đóng lại, lại chẳng có tiểu nhị nào dám lên thăm dò tình hình.
“Tiền vẫn chưa trả.” Thư Tuyển siết chặt lấy eo nàng, lạnh lùng nói.
“Chính huynh bảo không cần mà!” Y Xuân giận dữ, con người này sáng nắng chiều mưa, đúng là đã nhịn đến mức tận cùng rồi mà.
Nàng trở tay đập vào vai hắn, Thư Tuyển lùi hai bước, chợt đưa chân quắp chân nàng lại, Y Xuân tức khắc đổ người xuống, nàng không muốn bị hắn quật ngã dễ dàng như vậy, vỗ hai tay xuống đất, người như biến thành một nàng cá uyển chuyển nhanh nhẹn, chốc lát đã bật lên.
Hắn dang tay đón ngay trước mặt, không thể không bổ thẳng vào lòng.
Vùng vẫy giãy dụa, vận dụng tất cả chiêu thức cùng sức mạnh đối phó hắn, vậy mà chẳng có tý tác dụng nào. Y Xuân thấy người trước mắt như đã biến thành dã thú, mình cũng sắp bị lây mất rồi, trở thành dã thú không còn lý trí nữa.
Bờ môi nóng rẫy dán vào nhau như đang trên chiến trường tanh máu, môi hắn tựa như đã rách, nàng cũng chẳng may mắn thoát được.
Nàng cắn hắn một cái, hắn sẽ cắn trả; nàng xé rách tay áo hắn, hắn cũng tước đai lưng phục thù.
Áng mây chiều rực rỡ tươi xinh như đã nở rộ giữa hoàng hôn, Y Xuân vừa nóng vừa ngạt thở, đắm chìm đến nỗi quên cả suy nghĩ. Nàng sắp bị vò nát rồi, thực sự vỡ tan thành từng mảnh, rồi bị hắn nuốt trọn từng chút một.
Chẳng biết sao lại dây dưa đến tận trên giường, tay chân nàng như đã bị thừng buộc chặt, chẳng còn cử động nổi, tất cả những hồi ức chưa trọn vẹn trong đêm tuyết ấy bỗng lướt ngang qua đầu, khiến nàng thở dốc từng hơi, tựa như sắp tuyệt mệnh.
Thư Tuyển bỗng dừng hết tất cả các động tác thô lỗ, hắn chống bên người nàng, hơi thở nóng bỏng dồn dập, con ngươi đen thẫm, đen như màu sắc của buổi đêm trầm lắng nhất.
Hắn đặt tay lên vai nàng, ngón tay như muốn khảm vào xương cốt, siết chặt.
“Y Xuân, mở mắt ra.” Hơi thở của hắn phả vào trán nàng, nóng bỏng vô chừng, “Mở mắt ra nhìn ta.”
Y Xuân bất thình lình mở bừng mắt, hung tợn trừng hắn, đôi con ngươi cũng đen thẫm cuốn hút như hắn, khổ sở kiềm nén ngọn lửa đã nhen nhóm tận trời.
“Buông ta ra!” Giọng nàng khàn khàn, lạnh lùng, nhưng lại giống nham thạch nóng cháy ẩn giữa lớp băng, đã sắp sôi trào.
Thư Tuyển nhìn nàng thật lâu, tay phải dần buông nàng ra, ngón tay quyến luyến nơi cổ tay, rồi lại cầm tay nàng lên hôn khẽ.
“… Tấm lòng của người khác lúc nào cũng bị nàng chà đạp, tựa như nàng chẳng lưu luyến một thứ gì.” Hắn trầm giọng nói, “Nàng không nợ ta bất cứ gì cả, là ta đã nợ nàng, thế nên những gì nàng đã làm, ta đều sẽ bỏ qua hết, nàng không tổn thương ta nổi nữa rồi.”
Hắn sẽ không giận, mà có giận thì cũng chẳng phải việc gì to tát, dù có bị đâm một nhát, cũng chỉ thế mà thôi.
“Nàng muốn đi, được thôi. Ta buông tay ngay đây rồi.”
Thư Tuyển chầm chậm buông cổ tay nàng ra, ngồi dậy. Áo khoác hờ trên vai trượt xuống, một bên ngực lộ ra, ánh cam dưới ánh hoàng hôn rực rỡ.
“Lần sau gặp lại, ta sẽ xem như không quen biết nàng.” Hắn vén màn, định nhảy xuống.
Đằng sau, Y Xuân kéo tay áo hắn.
“Ta không đi nữa.” Nàng nói.
Thư Tuyển cúi đầu nhìn nàng, Y Xuân và hắn nhìn nhau thật lâu, nàng lặng lẽ nói: “Ta bảo rồi, không đi nữa.”
Hắn chợt động, đưa tay đỡ sau gáy nàng, chỉ thấy lòng mình cuộn trào khó nén, tựa như trái tim cũng sẽ bị nhấn chìm.
Màn thêu lan xanh rũ xuống, ngăn cách ánh sáng lấp lánh ngoài kia.
Bên tai, hắn nỉ non lời gì nghe chẳng rõ, du dương tinh tế, tay khẽ mân mê đôi gò má nàng rồi dần lướt xuống, ôm chặt nàng vào lòng.
Y Xuân như biến thành một nàng cá cố gắng bơi giữa làn nước ấm áp, vẫy vùng lại vẫy vùng, chốc chốc uốn lượn, không ngơi nghỉ được, cũng không thể ngơi nghỉ, hắn thì bám riết lấy phía sau.
Cuối cùng vẫn bị hàm răng sắc nhọn của hắn cắp lấy, đau đớn đến run rẩy, máu tươi đầm đìa.
Đôi bàn tay Y Xuân vặn xoắn chiếc khăn trải giường đã nhăn nhúm cả, khổ sở hít sâu. Muốn rộng lòng ôm trọn lấy hắn không phải là chuyện dễ dàng, nàng như đang phải tiếp nhận một món đồ bén nhọn, đủ để khiến bản thân trào máu.
Sau rốt lại không kìm nổi mà thét thật to, tựa như sắp khóc rồi. Thư Tuyển nâng gương mặt đang giãy dụa kia lên hôn thật sâu, bọn họ thân mật đến thế, mỗi một tấc đều khớp với nhau, tận mạch đập nơi sâu kín nhất cũng kề cận mà hóa lên điệu vũ nồng nàn, như sẵng giọng tuyên bố chẳng muốn rời xa, đừng bao giờ lùi lại.
Không kìm được nữa, hắn khẽ nhích người, nàng phản ứng kịch liệt, túm chặt tóc hắn, run rẩy thốt lên: “Đừng… Đừng chuyển động!”
Bờ môi miết sát, chiếc lưỡi lưu luyến từng đường nét mềm mại tinh tế của người kia, cuốn lấy nhau triền miên không dứt.
Đôi chân nhễ nhại mồ hôi của nàng họa thành đường cong trên người hắn, bối rối bất an, mũi chân thỉnh thoảng lại giật nhẹ, chẳng biết nên làm sao mới phải.
May mà hắn nhận ra đôi chút xấu hổ ấy, đưa tay lên phủ kín mắt nàng, để nàng khỏi phải nhìn cảnh ân ái nồng nàn giữa ánh hoàng hôn, chiều tà buông xuống.
Y Xuân chỉ nghe thấy mỗi tiếng thở dốc của chính mình, ngày càng gấp gáp, tim như thót lên đến tận cổ họng, không khống chế nổi.
Nàng bỗng siết chặt hắn như ôm lấy cọc gỗ cứu mạng, mưa rền gió dữ, nàng không nghe được giọng nói của chính mình, chỉ biết thầm thì mãi tên hắn, liên miên không ngớt.
Ráng đỏ cuối trời dần đạm, hóa màu điều nhàn nhạt giữa tầng không.
Kiều diễm đến tận cùng lại trở về với vẻ bình phàm.
Cả đời này, trong lòng nàng mảng trời hồng ấy mãi không phai.
Quá mệt mỏi, Y Xuân rơi vào giấc ngủ nửa tỉnh nửa không, nhưng chẳng tài nào thoát ra nổi.
Thư Tuyển ôm riết lấy nàng, khẽ khàng rất nhiều điều, nàng lại không nghe rõ, chỉ thấy rất nóng, mồ hôi sớm đã rịn ướt cả khăn giường, chẳng thoải mái gì cho cam.
Mồ hôi của hắn rơi xuống ngực và lưng nàng, tựa như màn mưa nóng bỏng.
Hắn nhiệt tình tựa lửa, hắn dây dưa chẳng ngừng.
Y Xuân chỉ thấy mọi cảm giác như rời mình ngày càng xa, ánh sáng le lói trước mắt dần biến mất, màn đêm vô cùng tận trở về.
Nàng mơ một giấc mộng, trong mộng hoa đào vẫn chưa nở, rừng đào sau núi chỉ trơ trọi từng chạc cây, mưa róc rách nhỏ xuống, long lanh trong suốt.
Dương Thận ngồi dưới gốc cây mỉm cười nhìn nàng. Y trưởng thành rồi, tóc buộc gọn, vầng trán nhẵn nhụi tròn đầy.
Vẫn cười như một tên đểu, tà tứ vô chừng.
Y Xuân bước đến ngồi đấy, vỗ vỗ tảng đá bên người, nhẹ giọng: “Ngồi đây. Đã lâu không gặp, đệ vẫn khỏe chứ?”
Y cứ thế ngồi xuống bên nàng, áo quần sạch sẽ tinh tươm, không vá chằng vá đụp như trước nữa, cười rạng rỡ.
Nàng khẽ nói: “Gia đình chăm sóc đệ thật tốt, ta an tâm rồi.”
Dương Thận nắm tay nàng, bàn tay ấm áp, giọng y thật trầm: “Tỷ cũng vậy, trông tốt hơn trước rất nhiều.”
Bỗng chốc chẳng còn lời gì để nói, Y Xuân lặng lẽ ngắm y, y cũng im lặng nhìn nàng, hồi lâu, cùng cười.
Giữa rừng đào như có ai khẽ gọi tên y, Dương Thận đứng lên, nói: “Ta phải đi rồi, người nhà gọi.”
Y Xuân vội bảo: “Gượm đã Dương Thận! Ở lại lâu một chút, không được ư?”
Y xoa xoa đầu nàng: “Đừng ngốc nghếch nữa, cuộc đời dài lắm, còn rất nhiều nơi tỷ chưa từng đặt chân đến. Chẳng phải muốn làm đại hiệp ư?”
Y Xuân lặng lẽ nhìn bóng hình y biến mất giữa rừng đào, lòng bỗng ngổn ngang cảm xúc.
Giọt mưa trên cành đào chợt đậu trên mặt nàng, chậm rãi lăn xuống, tê tái nhẹ nhàng, Y Xuân bất thình lình tỉnh lại, đưa tay lên sờ, thế mới biết chỉ là mồ hôi.
Một giấc mộng, một giấc mộng chân thật đến nhường nào.
Màn vẫn buông, nóng khiến nàng như ngạt thở, mồ hôi tuôn như mưa.
Trở tay sờ giường, Thư Tuyển đã đi đâu mất, Y Xuân chẳng biết mình đang cảm thấy thế nào, nỗi mất mác và hoang mang rõ ràng vây lấy nàng, bỗng nhận ra mình đã làm một việc rất đáng sợ, rất quá mức.
Nàng chợt vén màn, gió đêm trút vào, cuốn lấy rèm thành từng cơn sóng nhẹ.
Vẫn là khách điếm ấy, áo ngoài của Thư Tuyển vắt trên thành giường, màu đinh hương nhạt, tươi đẹp phong tao. Nhưng chàng đâu rồi? Sao bỗng dưng không thấy nữa?
Y Xuân bắt đầu tìm quần áo của mình trên giường, khó khăn lắm mới thấy được đồ lót ướt rượt lại bốc mùi mồ hôi, áo ngoài vo lại ở góc giường đã dúm dó cả, không mặc được nữa.
Đại khái là lại sợ nàng trốn mà không chào, lúc ra ngoài, Thư Tuyển cầm theo hành trang của nàng, trần trụi thế này chạy chẳng được bao xa, tên ác ôn này hẳn đã nghĩ vậy.
Y Xuân chỉ đành quấn áo ngoài của hắn, cỡ lớn nên rộng thùng thình, phải xắn vài vòng tay áo mới thấy được tay mình.
Trên bàn chỉ có một ấm trà lạnh và một tờ giấy, Y Xuân cầm lên đọc, chỉ độc một dòng chữ như rồng bay phượng múa: “Ra ngoài tìm thức ăn, chốc nữa sẽ về, đừng lo.”
Nàng tự rót ình một chén trà, chưa được hai ngụm cửa đã mở, Thư Tuyển cầm một hộp thức ăn bằng gỗ sơn bước đến, mặt mày phơi phới, ánh mắt sáng rỡ lạ kỳ.
“Ta tưởng nàng sáng mai mới dậy nổi.” Hắn nói, ôm ngang eo Y Xuân rồi nhấc nàng lên, ngước đầu cười lớn, nhìn thẳng vào mắt nàng.
“Đang nghĩ gì thế?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Nỗi buồn bực vô cớ bỗng đâu mất tích, Y Xuân nhìn hắn hồi lâu, cười ái ngại: “Muốn ăn cơm, ta đói rồi.”
Thư Tuyển mỉm cười, mắt đảo hai vòng: “Chẳng nhẽ không phải đang tìm cơ hội trốn biệt à?”
Y Xuân lắc đầu, đưa tay vuốt má hắn, tuy đang đùa đấy, nhưng tận nơi đáy mắt vẫn lấp ló nỗi lo, lo rằng nàng sẽ hối hận rồi bỏ đi, thậm chí cả đời không gặp lại.
“Ta không đi nữa.” Nàng bình thản đáp, bốn chữ vững vàng chắc chắn.
[Nguyên văn là ba.]
Thư Tuyển ngẩng đầu khẽ khàng hôn lên đôi môi đỏ mọng, ngón tay len lỏi vào mái tóc dày, trầm giọng: “Y Xuân, chúng ta sẽ sống, sống thay cả phần y.”
Nàng ôm cổ hắn, chầm chậm gật đầu.
“Chúng ta sẽ trở thành một đôi phu thê giang hồ chuyên cướp sơn tặc. Nếu nàng còn chạy, tiền ta cướp được sau này sẽ không chia cho nàng một cắc.”
Hắn lại nói nửa thật nửa giả, đùa đùa vậy thôi mà Y Xuân cũng bật cười: “Cái tên vắt cổ chày ra nước nhà chàng.”
Hắn mân mê gò má nàng, thấp giọng: “Chúng ta mãi không chia lìa.”
Y Xuân xúc động, câu nói này, đã lâu không gặp. Nàng từng muốn đáp, nhưng lời chưa buông thì mắt đã phải trân trân nhìn thiếu niên nọ héo tàn trước mặt.
Nàng và Thư Tuyển sẽ sống, sẽ sống đến già, dù cuộc đời vấp phải bao nhiêu nỗi buồn hay nhận được bao nhiêu niềm vui, cũng sẽ cùng nhau đón lấy.
Nhưng thiếu niên ấy đã vĩnh viễn dừng lại, giữa một ngày đông năm mười lăm tuổi. Ấy là người nàng từng muốn sống bên cả đời.
Muộn rồi, tất cả đã quá muộn. Cũng qua rồi, tất cả đã qua.
Nàng gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Ừm, chúng ta mãi không rời xa.”