Màn đêm lui xuống, ánh nắng bạc màu hắt lên gương mặt Y Xuân. Đêm gian nan rốt cục đã kết thúc.
Nàng mở bừng mắt, đột ngột vặn người, cổ cũng xoay theo, kế đến là cánh tay và cẳng chân. Cuối cùng, nàng từ dưới đất nhún người nhỏm dậy —– Huyệt đã giải trừ, nàng tự do rồi.
Ngoái đầu căm hận lườm cặp chủ tớ vô lương tâm phía đối diện, bọn họ đang cuộn mình trong tấm thảm dày y như hai con sâu róm, ngủ đến là say giấc.
Y Xuân thực sự không có thời gian tính toán với họ, nhảy lên ngựa phóng vụt đi.
Tiếng vó ngựa dần mất hút, tiểu Nam Qua vẫn nhắm chặt mắt, nói nhỏ: “Chủ tử à, hẳn nàng ấy vội vã đi cứu bạn mình rồi, ngay cả hành trang cũng quên mang theo.”
Thư Tuyển trùm thảm lên mặt, giọng khó chịu: “Qua đó tìm xem có tiền không.”
“… Người đã kéo họ ra chịu họa hộ mình, giờ lại còn muốn hôi của hả?”
“Mấy thứ ấy là do nàng ta để lại, đâu phải ta cường thủ hào đoạt().”
(): dùng sức mạnh và lời đe dọa hống hách để chiếm đoạt.
Tiểu Nam Qua kéo thảm ra, ngửa mặt lên trời rống to: “Sao tôi phải hầu hạ cái loại chủ tử trơ tráo bỉổi này chứ!”
Thư Tuyển ló đầu ra khỏi tấm thảm dày, mái tóc đen rối tung buông dài xuống, gương mặt vô cùng xinh đẹp, có nhìn xuôi ngược gì cũng giống một người lương thiện thuần khiết. Hắn ôm thảm lăn đến trước bọc hành trang, dùng tay kéo chúng qua, nói: “Ta tự tìm vậy.”
Sau khi mở bọc hành trang ra, đồ rơi đầy đất, chỉ gồm mấy thứ tựa như áo rách quần nhàu, chẳng có đến nửa đồng tiền.
Thư Tuyển thẳng tay vứt đi, khinh thường ngoảnh đầu: “Quỷ nghèo!”
“Ngay cả quỷ nghèo mà Người vẫn cướp!” Tiểu Nam Qua trào dâng căm phẫn.
Thư Tuyển chui ra khỏi thảm, ngáp một cái, lầm bầm: “Phải đổi thuộc hạ thôi, không mấy nó sắp leo thẳng lên đầu mình ngồi rồi.”
Tiểu Nam Qua bê nước đến cho hắn rửa mặt súc miệng, vừa chải tóc vừa lải nhải: “Chủ tử à, làm người không thể vô lương tâm quá, sẽ bị trời phạt đấy! Người thấy tên XX không, vì trộm vặt mà ba năm trước té gãy chân trái. Còn tên XXX kia nữa, bởi hãm hại người khác, năm ngoái mù cả hai mắt…”
“Nguyền rủa đủ chưa?” Thư Tuyển ngoái đầu liếc nàng một cái, tiểu Nam Qua nín bặt, nhanh chóng thu dọn đồđạc gọn gàng.
Hắn tiến lên trước hai bước, nói, “Đi dắt con ngựa lại đây.” Hắn chỉ con ngựa được buộc vào cây, đó là con ngựa mà Y Xuân không kịp dẫn theo.
Tiểu Nam Qua quát to: “Muốn trộm luôn ngựa của người ta ư?!”
Thư Tuyển lại lườm nàng ta lần nữa, thở dài: “Chúng ta cưỡi con ngựa này đến Tiêu Dao môn xem trò vui.”
Tiêu Dao môn quả thật là một cái cửa(), trên đấy trạm nổi ba chữ “Tiêu Dao môn” to lại còn quét phấn vàng, sợ người ta không biết mình có tiền.
(): “môn” là “cửa” [门].
Lúc Y Xuân một cước đá văng cửa chính, người đứng đông nghịt bên trong đều xoay đầu lại nhìn nàng, thần sắc khác nhau.
Nàng quắc mắt, sớm đã thấy hai tên áo trắng đêm qua cắp Dương Thận đi đang lẫn trong đám đông, bấy giờ rút bội kiếm, quát lớn: “Giao Dương Thận ra đây!”
Không ai đáp lời nàng, trong đình viện một mảng lặng im khiến người ta nghẹt thở.
Chốc sau, một ông chú trung niên ăn vận lộng lẫy, vẻ mặt nghiêm túc trầm giọng hỏi: “Cô nương là ai? Sao vô lễ vậy?”
Y Xuân nói: “Các ngươi vô lễ trước đấy, đêm qua đã phái người đến cắp sưđệ ta!”
Ngay sau đó có người cười mỉa: “Không biết cô nương thuộc môn phái nào mà lại có thể khiến Tiêu Dao môn phải ra tay bắt cóc sưđệ của cô? Hẳn cô nương vừa bước chân vào giang hồ, vẫn chưa biết tiếng tăm của Tiêu Dao môn nhỉ?”
Y Xuân lắc đầu: “Việc này chả liên quan quái gì đến tiếng tăm cả, ta chỉ tin tưởng vào tai mắt của mình.”
Người đàn ông trung niên kia lộ ra tia tức giận, xoay người ôm quyền, tạ lỗi với thanh niên áo xanh đứng dối diện: “Thật xin lỗi Yến thiếu gia, hôm nay có kẻđến tận cửa bổn phái gây hấn. Tại hạ giải quyết chuyện này xong sẽđến tiếp chuyện với cậu ngay.”
Dáng người thanh niên ấy cao thẳng tựa ngọc thạch, dáng vẻ hiên ngang, đích xác là vị Yến thiếu gia đã gặp ở y quán thuộc trấn Hiền Đức kia. Mới vừa sang mà chàng ta đã đến Tiêu Dao môn, hẳn có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, chỉ chẳng ngờ rằng lại gặp được cô nhóc Giảm Lan sơn trang này.
Y Xuân không có kinh nghiệm giang hồ, nói năng càn rỡ, thái độ kiêu căng, chẳng khác nào tự tìm phiền phức lớn. Để tránh lôi thôi, chàng ta giả vờ không biết nàng, bày thế “tùy ý” với Môn chủ Tiêu Dao môn, chắp tay lui vào góc khuất.
Môn chủ kia lập tức quét mắt về phía thuộc hạ của mình, cảđám người liền vây Y Xuân vào giữa.
Môn chủ lạnh nhạt chất vấn: “Chẳng hay phải xưng hô thế nào với cô nương đây? Tôn sư là ai? Cô luôn mồm bảo Tiêu Dao môn bắt cóc sưđệ mình, có chứng cứ gì không?”
Y Xuân chẳng muốn dông dài với ông ta, nhấc chân liền đá hai tên chắn trước mặt nàng lảo đảo, sau lưng vút đến tiếng gió bén nhọn, chúng đã khua kiếm đâm tới, nàng lật người về phía trước, thanh kiếm trong tay múa nhanh như chong chóng, thế vô cùng mãnh liệt đột phá trùng vây.
Song những kẻ này lại chả phải đám sơn tặc ô hợp, tất cả bọn chúng đều mười phần cảnh giới, dù thân thủ nàng linh hoạt nhưng tuổi còn nhỏ, không thể chiếm ưu thế, lúc phá vỡ lớp bao vây kia đã bị một kiếm đâm trúng vai, đau đến hãi hùng.
Trước mắt chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng xông vào trong tìm Dương Thận quan trọng hơn.
Nàng bất chấp đau đớn từ vết thương, vọt lên tam cấp, mạnh mẽ vọt vào nội viện. Thình lình trong góc khuất có một bàn tay thò ra, động tác cực nhanh, tập kích vào chỗ hiểm trước người nàng.
Y Xuân chẳng những không né mà còn nghênh đón, ngón trỏ co lại, bắn về phía mạch môn trên cổ tay người nọ khiến kẻ ấy phải biến chiêu giữa trận, lật tay tóm lấy cánh tay nàng.
Trong nháy mắt, họ đã so hơn mười chiêu với nhau, cuối cùng do bả vai Y Xuân bị thương nên động tác không nhanh nhẹn được như trước, tên kia duỗi ngón tay chụp về phía mu bàn tay nàng, nhức nhối chậm chạp kéo đến, kế đó mạch môn thắt một cái, đã bị bàn tay kẻ ấy chế trụ.
“Sao cô nương không hạ hỏa một tý, có gì từ từ nói.” Người nọ ôn tồn khuyên ngăn.
Y Xuân ngẩng phắt đầu lên, thấy dung mạo tuấn tú của chàng ta thì không khỏi ngẩn ra —– Lạ thật, hình như hơi quen, nàng từng gặp kẻ này rồi à?
Yến thiếu gia vốn không muốn nhúng tay vào việc này nhưng thấy nàng dốc sức chống cả đám người, động tác vô cùng lưu loát, đánh đến là hoa mỹ. Chàng xưa nay yêu võ thuật, bỗng nổi hứng muốn luận bàn một phen, nhất thời chẳng kềm nổi đã ra tay bắt lấy nàng.
Thấy Y Xuân nghi hoặc nhìn chằm chằm, chàng ta mỉm cười định cất tiếng, chẳng ngờ nàng nhấc chân đá vào mặt mình. Nếu mạch môn ở cổ tay người bình thường bị chế trụ thì chả thể nào xuất ra được động tác ấy, thân thể nàng lại mềm như cá chạch, quả thật đã dùng dao mổ trâu cắt tiết gà.
Yến thiếu gia chẳng thể không buông tay nàng ra, Y Xuân hóa hư chiêu, xông vào nội viện giữa một mảng tiếng hò hét chửi rủa.
Bên cạnh có một người đội mũ tre rộng vành khẽ hỏi ý: “Thiếu gia, thủ hạ bắt nàng ta lại nhé?”
Yến thiếu gia lắc đầu: “Thôi khỏi, nhiều người như này, nàng ta chịu không ít khó khăn rồi.”
Y Xuân đi lung tung trong nội viện như con ruồi bị ngắt đầu, sau lưng còn cả đám người thuộc Tiêu Dao môn, sơ sẩy một chút sẽ bị bắt, e rằng cái mạng nhỏ này cũng vứt tại đây.
Tình huống rõ là thập phần hung hiểm, thế mà Y Xuân lại thấy hưng phấn đến phát run, không thể dứt mình khỏi loại cảm giác này.
Nhún người nhảy lên tường vây cao cao, gió bỗng mạnh dần, cuốn dây buộc tóc của nàng rơi xuống, mái tóc rối lập tức tung bay cùng y phục.
Khuất sau tường vây là một tiểu viện xinh xắn, vài thiếu niên mỹ mạo mặc đồ trắng đang tưới hoa, trông thấy Y Xuân ngẩng đầu ưỡn ngực đừng đầu tường, không khỏi ngây người.
Nàng nhe răng cười, ngược nắng nên gương mặt không rõ, răng lại trắng bóng, ngay sau đó đã hạ xuống viện, ỗi tên một gậy, quật họ ngã ra đất.
Đẩy cửa phòng ra, hai người bên trong đều kinh hãi.
Dương Thận vận áo lụa trắng như tuyết, dây buộc tóc màu bạc buông rủ theo làn tóc đen nhánh xuống bên má, đám tóc lòa xòa che hết trán trước kia được chải hết ra sau, hé lộ gương mặt tinh tế thanh tú song ẩn chứa tà khí.
Thần sắc kinh ngạc đang đông cứng trên gương mặt ấy.
Đối diện y là một cô gái cũng mặc áo trắng, tay bưng bát, tay gắp mì, như đang định đút Dương Thận ăn, động tác cứ thế mà cứng lại.
“Dương Thận!” Y Xuân gọi một tiếng, vô cùng mừng rỡ, “Đệ không sao chứ?”
Dương Thận nhanh chóng bật dậy, tựa hồ không thể tin nổi, bước chân từ chậm chạp đến vội vã, cuối cùng bước dài vụt đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn máu đầm đìa một mảng trên bờ vai kia, một lúc lâu sau mới khẽ hỏi: “Máu…?”
Nàng tiện tay xoa một cái, chả quan tâm lắm: “Vết thương nho nhỏ thôi mà, chẳng sao! Ta đến đón đệ đấy, chúng ta đi!”
Y vẫn muốn nói gì đó, cô gái áo trắng phía sau bỗng phản ứng lại, hét một tiếng, hất bát xuống đất.
“Người đâu! Có một con nhỏ vừa dơ vừa xấu xông vào phòng ta!” Nàng ta ôm đầu, quát thất thanh, lùi về sau bàn, sợ hãi nhìn Y Xuân, tựa như nàng là quái vật.
Y Xuân bắt lấy tay Dương Thận, đẩy cửa chạy ra.
Đối diện là bọn Tiêu Dao môn đang đứng nghênh đón, Y Xuân khua kiếm tả xung hữu đột, nhanh đến kinh người, nhất thời chẳng ai cản lại được, vòng vây lại bị nàng chọt thủng một lỗ, nhảy lên tường chạy điên cuồng.
Có vài tên áo trắng vọt vào phòng, liên thanh nói: “Công tử! Do thuộc hạ sơ suất, khiến công tử hoảng sợ rồi!”
Y Xuân gãi đầu, nhìn Dương Thận: “Nàng ta… Công tử?”
Y hờ hững: “Đúng vậy, nàng ta là một vị tiểu thư. Con gái độc nhất của Môn chủ Tiêu Dao môn, thuở nhỏ đã sợ phái nữ, chỉ thích con trai, thế nên mới có vô số tên tốt mã được tập hợp từ khắp các nơi đến hầu hạ nàng ta.”
Y Xuân hơi choáng váng, thấy thần sắc y thản nhiên, không xúc động cũng chẳng vui vẻ gì, nhớ lại lúc mình đẩy cửa vào, trông vẻ mặt cô gái kia dịu dàng đút y ăn, thoáng qua thì y cũng chả có ý chống cự lại, không khỏi cả kinh: “Dương Thận, có phải ta đã làm hỏng việc của đệ không? Chẳng nhẽ không nên đến cứu đệ à?”
Y lập tức nổi giận: “Nhảm nhí!”
Y Xuân cười vang, mắt thấy dưới tường đầy bọn người của Tiêu Dao môn, trừ phi nàng mọc cánh để có thể lướt thẳng qua đại viện đến bờ tường cao ở cổng trước, bằng không thì một khi nhảy xuống sẽ bị bắt sống.
“Xuống hết được rồi.” Nàng bối rối gãi đầu, “Rõ ràng bọn chúng bắt cóc người ta trước, giờ lại hung hăng càn quấy vậy đó!”
Dương Thận lắc lắc đầu, thấp giọng bảo: “Tỷ đi đi, mình tỷ thì còn có cơ hội thoát. Đệ bị vị tiểu thư kia hạ dược, trong vòng ba ngày tay chân mất hết sức, không thể chạy cùng tỷ đâu.”
Thảo nào lúc nãy y không ra tay, hóa ra là do bị hạ dược.
Y Xuân nghiến răng, trong lòng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, không rõ là hưng phấn hay sợ hãi. Nàng khẽ nói: “Ta nhất định sẽ đưa đệ rời khỏi đây, nắm chặt, đừng buông tay!”
Nàng nắm chặt kiếm, định ‘được ăn cả ngã về không’, nhảy xuống mở một đường máu. Chợt nghe phía đối diện, trên bức tường cao vây cổng trước có người huýt sáo, nhỏ giọng gọi: “Nhóc con, bắt lấy này!”
Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một sợi thừng được ném đến đây, một thiếu niên vận áo đen đang ngồi trên tường bên ấy, quả đúng là Thư Tuyển. Hắn cười dài, một tay nắm thừng, một tay uể oải chào bọn họ.
Y Xuân mừng rỡ, lập tức buộc thừng vào eo, ôm ngang Dương Thận, sau đấy cưỡi mây lướt gió bay lên, chân vững vàng đáp xuống ngoài cổng chính của Tiêu Dao môn.
Đúng lúc có hai con ngựa phi nước đại đến gần, đúng là hai con ngựa của họ. Tiểu Nam Qua đang ngồi trên lưng một con trong số đó, nàng ta vẫy tay: “Lên đi!”
Y Xuân phản ứng cực nhanh, đợi ngựa chạy tới trước mắt mình thì nhảy lên ngay, nắm chặt cương.
Tiểu Nam Qua vung roi, quất mạnh mông ngựa: “Chạy mau!”